Nhạc Bình nhìn thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một người con gái, hắn có chút sửng sốt, mang vẻ mặt kinh ngạc nói:" Cô là ai?"
"Nhạc ca, cô...cô ta chính là Ngân Hồ đại tỷ Ngân Hồ bang!" Một gã bang chúng bên cạnh hắn thở hổn hển giới thiệu, sắc mặt hắn tái nhợt, phảng phất như tờ giấy trắng vậy.
"Cái gì? Cô ta chính là Ngân Hồ?" Nhạc Bình trong lòng vô cùng kinh hãi.
Tục ngữ nói rất đúng, người có tên cây có bóng, mặc dù Ngân Hồ chỉ là một người con gái bình thương, nhưng vô luận như thế nào cũng là đại tỷ của Ngân Hồ bang, trong tay cũng có hơn 300 bang chúng, thế lực không thể coi thường, điều này làm cho nội tâm của hắn dậy sóng.
Đối phương nếu có dũng khí ngăn cản bản thân ở chỗ này, như vậy có thể thấy bên cạnh còn có bang chúng Ngân Hồ bang, vậy bản thân chẳng phải là có cánh cũng khó bay sao? Hắn hiện tại bên cạnh chỉ có 30-40 tên bang chúng, hơn nữa trải qua một hồi đại chiến vừa rồi, thể lực cùng tinh lực đều tiêu hao nghiêm trọng. Làm sao còn có thể là đối thủ của đối phương? Chẳng lẽ lần này thật sự bỏ mạng tại nơi này? Hắn nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy nghẹn khuất, vốn là một việc dễ dàng, ai biết được lại biến thành thế này, chẳng lẽ đây là thiên ý?
"Nhạc ca, xung quanh có phải là còn có người của Ngân Hồ bang mai phục hay không? Chúng ta...chúng ta chỉ có vài người thế này, làm sao...làm sao có thể là đối thủ của bọn họ?"
Một gã bang chúng bên cạnh trong lòng run sợ nhỏ giọng hỏi. Bang chúng khác mặc dù không có nói ra, nhưng là trên mặt lại hiển ra vẻ sợ hãi, chúng tỏ bọn họ hiện tại cũng đang vô cùng sợ hãi.
"Ba!"
Nhạc Bình tát một cái bạt tai, làm cho đầu của tên bang chúng kia nghiêng sang một bên, thiếu chút nữa té trên mặt đất, trên mặt còn có năm ngón tay đỏ tươi. Hắn lớn tiếng kêu lên:" Mẹ kiếp, sợ cái đéo gì? Nó không phải là một xú nữ nhân sao? Cũng không phải là cọp, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không đối phó được với nàng ta? Tất cả lên cho tao, trước tiên bắt nó lại."
Nội tâm hắn cũng vô cùng sợ hãi, nhưng hắn cũng biết thế cục hiện tại đã bất lợi, chỉ có trước tiên bắt lấy người con gái này, mới có thể chuyển bại thành thắng. Nhạc Bình giơ tay phải lên, vung thanh đao trong tay, hướng về phía Ngân Hồ lao tới.
Trên mặt Ngân Hồ vẫn nở nụ cười sáng lạn như trước, thật không ngờ kế hoạch của Lâm Bắc Phàm thật sự có hiệu quả không tệ, làm cho Thất Long Bang lần này tổn thất thảm trọng, sợ rằng sau này khó có thể so sánh với Ngân Hồ bang, hơn nữa trải qua lần đại chiến này, Ngân Hồ bang của mình khẳng định sẽ vang vọng khắp Bắc thành.
"Cô cho ta qua đó sao!" Nhạc Bình chỉ còn cách Ngân Hồ bốn năm thước, trên mặt hắn vẻ tươi cười càng sáng lạn.
"Đáng tiếc mày phải vĩnh viễn ở lại chỗ này, hy vọng mày nhớ kỹ một điểm, Ngân Hồ bang chúng ta không phải dễ dàng đối phó như vậy!"
Cả người Ngân Hồ hướng về phía bên cạnh né qua, đồng thời lạnh lùng nói:" Bắt toàn bộ bọn họ lại cho ta, đừng để cho bọn họ một người chạy thoát!"
Hô một tiếng, từ ngã tư đường hai bên xuất hiện 50-60 tên bang chúng Ngân Hồ bang, tay phải nắm chặt đao quang sắc bén vô cùng, sắc mặt nghiêm nghị, không một chút biểu tình, nhưng động tác lại nhanh như điện, hướng về phía thủ hạ của Nhạc Bình lao thẳng tới.
Tay phải Nhạc Bình liên tục vung lên, đem thanh đao vung lên như gió vậy, thay đổi góc độ quỷ dị, đem sáu tên tiểu đệ Ngân Hồ bang chém cho liên tục lùi về phía sau, không có bất cứ khả năng chống đỡ gì, nhưng thể lực của hắn chỉ còn ba thành, một lúc sau, chỉ sợ khó có thể tiếp tục kiên trì, điều này làm cho trong lòng hắn lo lắng như lửa đốt, không biết nên lao ra khỏi nơi này như thế nào.
Nhưng ba bốn mươi tên bang chúng đi theo hắn đã không thể chịu nổi, cả đám người mệt đừ ra ngay cả đao cũng giơ lên không nổi, làm sao còn đủ khả năng ngăn cản công kích mạnh mẽ của đối phương? Chỉ kiên trì được không tới 3', bọn họ đều không thể không vứt bỏ thanh đao trong tay, giơ tay đầu hàng.
"Nhạc Bình, mày hiện tại còn không đầu hàng sao? Mày hiện tại đã không còn bất cứ đường lui nào, nếu còn tiếp tục, cũng chỉ có con đường chết." Ngân Hồ nhìn Nhạc Bình bị hơn 20 tên tiểu đệ vây quanh, đối phương cho dù có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng khó có thể rời khỏi đây, mang vẻ mặt cười lạnh, hy vọng có thể đã kích tinh thần của đối phương.
"Biến con mẹ mày đi, lão tử chính là không đầu hàng, nếu như không là bọn mày dùng kế, tao làm sao có thể thất bại trong tay bọn mày?"
Nhạc Bình không phục lớn tiếng kêu lên, nhưng hắn vừa phân tâm, đã bị một tên tiểu đệ từ phía sau bổ lên lưng một đao, nhất thời da tróc thịt bong, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ cả quần áo, đau đớn làm cho hắn kêu la thảm thiết.
Một gã tiểu đệ lớn tiếng kêu lên:" Mọi người gia tăng lực lượng, hắn sắp không trụ được rồi! Ai yêu..."
Hắn vừa nói xong những lời này, đã bị Nhạc Bình đá một cước vào tiểu phúc, làm cho hắn té ngã trên mặt đất một hồi lâu không bò dậy nổi.
"Mẹ kiếp, chỉ bằng bọn hổn tạp chúng mày? Cũng muốn giết tao? Nằm mơ sao, lão tử hôm nay muốn giết chết toàn bộ chúng mày tại đây!" Nhạc Bình nổi giận đùng đùng kêu lên.
Hai mươi tên tiểu đệ đều không thèm quan tâm hướng về phía Nhạc Bình lao lên, mặc dù Nhạc Bình vốn có bản lãnh cao cường, nhưng làm sao có thể ngăn cản hơn 20 người đồng thời tấn công? Ngắn ngủi mấy hiệp, hắn chém thương bốn tiểu đệ của đối phương, nhưng trên người cũng có 7-8 vết đao, đau đớn làm cho hắn liên tục kêu la thảm thiết, thiếu chút nữa liền hôn mê.
"Nhạc Bình, mày không kiên trì được bao lâu nữa đâu, nhanh đầu hàng đi, nói không chừng tao còn cho mày một cơ hội, tục ngữ nói rất đúng, binh bất yếm trá, mày trúng phải mưu kế của Ngân Hồ bang chúng tao, cái này không trách được người khác, nếu như mày muốn oán giận, chỉ có thể trách bản thân tại sao nhu ngốc như vậy, ngu ngốc hướng về phía bẫy rập của chúng tao mà lao vào!" Ngân Hồ hai tay ôm trước ngực, mang vẻ mặt cười lạnh nhìn chăm chú vào đối phương.
Nhạc Bình tức giận thiếu chút nữa hộc máu, đây là lần đầu tiên có người bảo hắn là ngu ngốc, nhưng hắn hiện tại ngay cả khí lực để phản bác cũng không có, cảm giác được lực lượng của mình đang không ngừng biến mất, sợ rằng không thể kiên trì được vài phút, chẳng lẽ bản thân cứ như vậy mà chết sao? Bản thân còn nhiều chuyện chưa làm, bản thân chỉ mới gia nhập Thất Long bang không được bao lâu, ngay cả một chút hưởng thụ trong cuộc sống cũng chưa được thử qua, điều này làm cho bản thân có chút không cam lòng, nhưng nếu như mình đầu hàng? Chỉ sợ sẽ bị những bằng hữu trên đường nhạo báng, cả đời ngẩng đầu lên không nổi. Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện ý niệm, bất quá rất nhanh hắn liền có một kế hoạch, hắn đột nhiên kêu lớn:" Tôi, tôi đầu hàng, đừng đánh tôi, tôi nguyện ý gia nhập Ngân Hồ bang, vì đại tỷ Ngân Hồ mà vào sinh ra tử, vĩnh viễn không phản bội, hy vọng, hy vọng các người tha cho tôi một con đường!"
Hai tay hắn nắm chắc thanh đao, chống đỡ thân thể, sắc mặt ửng hồng, thở hồng hộc.
20 mấy tên tiểu đệ kia thật không ngờ hắn đột nhiên đầu hàng, tất cả đều vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía Ngân Hồ, xem ý tứ của đối phương. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Khóe miệng Ngân Hồ nhếch lên, trên mặt xuất hiện nụ cười mê người:" Xe ra Nhạc Bình mày đúng là người thức thời, tốt lắm, tao đại biểu cho Ngân Hồ bang, cảm tạ mày gia nhập!"
Nàng hướng về phía đối phương chậm rãi tiêu sái đi tới.
Nhạc Bình cúi đầu xuống, nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, biết đối phương đã mắc bẫy mình, hắn thầm hít sau một hơi, chuẩn bị tập trung lực lượng toàn thần, cho đối phương một kích trí mạng. Chỉ cần giết chết Ngân Hồ, cả Ngân Hồ bang sẽ gặp đại loạn, vậy bản thân sẽ trở thành công thần của Thất Long bang, được Quan Trữ trọng dụng, đây là hy vọng duy nhất của mình.
Khoảng cách giữa Ngân Hồ cùng Nhạc Bình chỉ còn hơn ba thước, nàng dừng lại, cười nói:" Người đâu, đỡ Nhạc Bình đi xuống, băng bó lại một chút, có chuyện gì, chúng ta lát nữa hãy nói!"
"Ngân Hồ đại tỷ, tôi, tôi còn có chuyện muốn nói với người, là...là về Quan Trữ!"
Nhạc Bình sắc mặt đột biến, nếu như bản thân cứ như vậy rời đi, không lập được bất cứ công lao gì, ngược lại sẽ bị Quan Trữ giết chết, nhất định phải làm cho Ngân Hồ đến gần một một chút nữa, như vậy mới có thể làm cho đối phương một kích trí mạng được, giết chết đối phương, hắn không thể không thi triển ra thủ đoạn này.
"Oh? Chuyện gì?"
Ngân Hồ nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Chuyện này không nhỏ, tôi...tôi muốn nói riêng với Ngân Hồ đại tỷ!"
Nhạc Bình khẳng định nói.
Ngân Hồ có chút sửng sốt một chút, bất quá lập tức đi lại gần về phía đối hương, dò hỏi:" Hiện tại có thể nói được chưa?"
"Tôi muốn nói chính là, mày có thể chết đi được rồi!"
Nhạc Bình nhìn thấy khoảng cách giữa đối phương với mình chỉ còn có một thước, trong lòng mừng rỡ, mạnh bạo lên, tay phải giơ đao lên hướng về phía cổ Ngân Hồ chém tới.
Nhưng trên mặt Ngân Hồ lại xuất hiện một nụ cười quỷ dị, cười lạnh nói:" Thì ra là thế!
"Mày có ý gì?"
Nhạc Bình mơ hồ cảm giác được chuyện có chút không đứng, nhưng lập tức hắn cảm giác được từ tiểu phúc truyền đến từng cơn đau nhức, khí lực toàn thân phảng phất như trong nháy mắt trào ra ngoài hết vậy, ngay ảc một chút khí lực cũng không thi triển được. Hắn kinh hãi nhìn đối phương, lớn tiếng kêu lên:" Mày...mày...mày..." Hắn cúi đầu nhìn lại, tay phải đối phương cầm một thanh chủy thủ, đã đâm vào tiểu phúc của mình.
Ngân Hồ mỉm cười nói:" Bởi vì có một người nói cho tao biết, nếu như dưới loại tình huống này, có người nói đầu hàng, nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận, bởi vì loại chuyện trá hành này thường hay phát sinh, không nên để mình lật thuyền trong mương, hơn nữa nếu như đối phương nói cái gì để dụ mình đi tới, vậy khẳng định 100% đối phương là muốn giết chết mình, đáng tiếc, kế hoạch của mày đã thất bại!"
"Ầm!"
Thanh đao trên tay phải của Nhạc Bình rơi xuống trên mặt đất, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không nói ra được, chỉ có âm thanh cô cô vang lên.
Sắc mặt trắng bệch như tro tàn, hai tay muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng lại bắt không được, cuối cùng mềm nhũn té trên mặt đất, rất nhanh liền đình chỉ hô hấp.
Mười mấy tên Ngân Hồ bang lúc này mới từ trong kinh hãi hồi phục tinh thần lại, đều mang vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi cùng kêu lên:" Bang chủ thần dũng, bang chủ thần dũng!"
Trên mặt Ngân Hồ xuất hiện nụ cười mê người, trong đầu xuất hiện thân ảnh của một người nam nhân, đúng là bởi vì câu nói của đối phương, mới làm cho bản thân có thể giết chết Nhạc Bình, sợ bị đối phương giết chết.
"Lâm lão đại, kế hoạch của anh quả nhiên rất cao, hiện tại chủ lực của Thất Long bang đã bị chúng tôi đánh bại, chết vô số, chỉ sợ bọn họ trong thời gian ngắn khó có thể chống lại Ngân Hồ bang chúng tôi!"
Ngân Hồ gọi điện thoại di động, cười tủm tỉm nói.
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nói:" Tôi đây phải chúc mừng Ngân Hồ muội muội rồi, bất quá kế hoạch ngày mai của các cô vẫn phải tiến hành như cũ!"
"Tôi biết rồi!"
Ngân Hồ gật đầu.
Trận đánh lần này, có thể nói là tạo ra oanh động không nhỏ tại Bắc thành này, Thất Long bang muốn một hơi thâu tóm Ngân Hồ bang, ngược lại hơn 300 người có hơn 100 người chết, 56 người đầu hành, ngay cả chủ soái của bọn họ Nhạc Bình cũng bị Ngân Hồ một đao giết chết, trực tiếp làm cho Thất Long bang chỉ còn 200 người, trong thời gian ngắn khó có thể khôi phục lại, điều này làm cho đại ca Thất Long bang Quan Trữ tức giận đến hộc máu, thề phải đi báo thù Ngân Hồ bang, đem đối phương tiêu diệt toàn bộ.
Nhưng ngay khi Quan Trữ đang chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo, Ngân Hồ bang đột nhiên lại bắt đầu tấn công.
Nhạc Bình nhìn thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một người con gái, hắn có chút sửng sốt, mang vẻ mặt kinh ngạc nói:" Cô là ai?"
"Nhạc ca, cô...cô ta chính là Ngân Hồ đại tỷ Ngân Hồ bang!" Một gã bang chúng bên cạnh hắn thở hổn hển giới thiệu, sắc mặt hắn tái nhợt, phảng phất như tờ giấy trắng vậy.
"Cái gì? Cô ta chính là Ngân Hồ?" Nhạc Bình trong lòng vô cùng kinh hãi.
Tục ngữ nói rất đúng, người có tên cây có bóng, mặc dù Ngân Hồ chỉ là một người con gái bình thương, nhưng vô luận như thế nào cũng là đại tỷ của Ngân Hồ bang, trong tay cũng có hơn bang chúng, thế lực không thể coi thường, điều này làm cho nội tâm của hắn dậy sóng.
Đối phương nếu có dũng khí ngăn cản bản thân ở chỗ này, như vậy có thể thấy bên cạnh còn có bang chúng Ngân Hồ bang, vậy bản thân chẳng phải là có cánh cũng khó bay sao? Hắn hiện tại bên cạnh chỉ có - tên bang chúng, hơn nữa trải qua một hồi đại chiến vừa rồi, thể lực cùng tinh lực đều tiêu hao nghiêm trọng. Làm sao còn có thể là đối thủ của đối phương? Chẳng lẽ lần này thật sự bỏ mạng tại nơi này? Hắn nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy nghẹn khuất, vốn là một việc dễ dàng, ai biết được lại biến thành thế này, chẳng lẽ đây là thiên ý?
"Nhạc ca, xung quanh có phải là còn có người của Ngân Hồ bang mai phục hay không? Chúng ta...chúng ta chỉ có vài người thế này, làm sao...làm sao có thể là đối thủ của bọn họ?"
Một gã bang chúng bên cạnh trong lòng run sợ nhỏ giọng hỏi. Bang chúng khác mặc dù không có nói ra, nhưng là trên mặt lại hiển ra vẻ sợ hãi, chúng tỏ bọn họ hiện tại cũng đang vô cùng sợ hãi.
"Ba!"
Nhạc Bình tát một cái bạt tai, làm cho đầu của tên bang chúng kia nghiêng sang một bên, thiếu chút nữa té trên mặt đất, trên mặt còn có năm ngón tay đỏ tươi. Hắn lớn tiếng kêu lên:" Mẹ kiếp, sợ cái đéo gì? Nó không phải là một xú nữ nhân sao? Cũng không phải là cọp, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không đối phó được với nàng ta? Tất cả lên cho tao, trước tiên bắt nó lại."
Nội tâm hắn cũng vô cùng sợ hãi, nhưng hắn cũng biết thế cục hiện tại đã bất lợi, chỉ có trước tiên bắt lấy người con gái này, mới có thể chuyển bại thành thắng. Nhạc Bình giơ tay phải lên, vung thanh đao trong tay, hướng về phía Ngân Hồ lao tới.
Trên mặt Ngân Hồ vẫn nở nụ cười sáng lạn như trước, thật không ngờ kế hoạch của Lâm Bắc Phàm thật sự có hiệu quả không tệ, làm cho Thất Long Bang lần này tổn thất thảm trọng, sợ rằng sau này khó có thể so sánh với Ngân Hồ bang, hơn nữa trải qua lần đại chiến này, Ngân Hồ bang của mình khẳng định sẽ vang vọng khắp Bắc thành.
"Cô cho ta qua đó sao!" Nhạc Bình chỉ còn cách Ngân Hồ bốn năm thước, trên mặt hắn vẻ tươi cười càng sáng lạn.
"Đáng tiếc mày phải vĩnh viễn ở lại chỗ này, hy vọng mày nhớ kỹ một điểm, Ngân Hồ bang chúng ta không phải dễ dàng đối phó như vậy!"
Cả người Ngân Hồ hướng về phía bên cạnh né qua, đồng thời lạnh lùng nói:" Bắt toàn bộ bọn họ lại cho ta, đừng để cho bọn họ một người chạy thoát!"
Hô một tiếng, từ ngã tư đường hai bên xuất hiện - tên bang chúng Ngân Hồ bang, tay phải nắm chặt đao quang sắc bén vô cùng, sắc mặt nghiêm nghị, không một chút biểu tình, nhưng động tác lại nhanh như điện, hướng về phía thủ hạ của Nhạc Bình lao thẳng tới.
Tay phải Nhạc Bình liên tục vung lên, đem thanh đao vung lên như gió vậy, thay đổi góc độ quỷ dị, đem sáu tên tiểu đệ Ngân Hồ bang chém cho liên tục lùi về phía sau, không có bất cứ khả năng chống đỡ gì, nhưng thể lực của hắn chỉ còn ba thành, một lúc sau, chỉ sợ khó có thể tiếp tục kiên trì, điều này làm cho trong lòng hắn lo lắng như lửa đốt, không biết nên lao ra khỏi nơi này như thế nào.
Nhưng ba bốn mươi tên bang chúng đi theo hắn đã không thể chịu nổi, cả đám người mệt đừ ra ngay cả đao cũng giơ lên không nổi, làm sao còn đủ khả năng ngăn cản công kích mạnh mẽ của đối phương? Chỉ kiên trì được không tới ', bọn họ đều không thể không vứt bỏ thanh đao trong tay, giơ tay đầu hàng.
"Nhạc Bình, mày hiện tại còn không đầu hàng sao? Mày hiện tại đã không còn bất cứ đường lui nào, nếu còn tiếp tục, cũng chỉ có con đường chết." Ngân Hồ nhìn Nhạc Bình bị hơn tên tiểu đệ vây quanh, đối phương cho dù có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng khó có thể rời khỏi đây, mang vẻ mặt cười lạnh, hy vọng có thể đã kích tinh thần của đối phương.
"Biến con mẹ mày đi, lão tử chính là không đầu hàng, nếu như không là bọn mày dùng kế, tao làm sao có thể thất bại trong tay bọn mày?"
Nhạc Bình không phục lớn tiếng kêu lên, nhưng hắn vừa phân tâm, đã bị một tên tiểu đệ từ phía sau bổ lên lưng một đao, nhất thời da tróc thịt bong, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ cả quần áo, đau đớn làm cho hắn kêu la thảm thiết.
Một gã tiểu đệ lớn tiếng kêu lên:" Mọi người gia tăng lực lượng, hắn sắp không trụ được rồi! Ai yêu..."
Hắn vừa nói xong những lời này, đã bị Nhạc Bình đá một cước vào tiểu phúc, làm cho hắn té ngã trên mặt đất một hồi lâu không bò dậy nổi.
"Mẹ kiếp, chỉ bằng bọn hổn tạp chúng mày? Cũng muốn giết tao? Nằm mơ sao, lão tử hôm nay muốn giết chết toàn bộ chúng mày tại đây!" Nhạc Bình nổi giận đùng đùng kêu lên.
Hai mươi tên tiểu đệ đều không thèm quan tâm hướng về phía Nhạc Bình lao lên, mặc dù Nhạc Bình vốn có bản lãnh cao cường, nhưng làm sao có thể ngăn cản hơn người đồng thời tấn công? Ngắn ngủi mấy hiệp, hắn chém thương bốn tiểu đệ của đối phương, nhưng trên người cũng có - vết đao, đau đớn làm cho hắn liên tục kêu la thảm thiết, thiếu chút nữa liền hôn mê.
"Nhạc Bình, mày không kiên trì được bao lâu nữa đâu, nhanh đầu hàng đi, nói không chừng tao còn cho mày một cơ hội, tục ngữ nói rất đúng, binh bất yếm trá, mày trúng phải mưu kế của Ngân Hồ bang chúng tao, cái này không trách được người khác, nếu như mày muốn oán giận, chỉ có thể trách bản thân tại sao nhu ngốc như vậy, ngu ngốc hướng về phía bẫy rập của chúng tao mà lao vào!" Ngân Hồ hai tay ôm trước ngực, mang vẻ mặt cười lạnh nhìn chăm chú vào đối phương.
Nhạc Bình tức giận thiếu chút nữa hộc máu, đây là lần đầu tiên có người bảo hắn là ngu ngốc, nhưng hắn hiện tại ngay cả khí lực để phản bác cũng không có, cảm giác được lực lượng của mình đang không ngừng biến mất, sợ rằng không thể kiên trì được vài phút, chẳng lẽ bản thân cứ như vậy mà chết sao? Bản thân còn nhiều chuyện chưa làm, bản thân chỉ mới gia nhập Thất Long bang không được bao lâu, ngay cả một chút hưởng thụ trong cuộc sống cũng chưa được thử qua, điều này làm cho bản thân có chút không cam lòng, nhưng nếu như mình đầu hàng? Chỉ sợ sẽ bị những bằng hữu trên đường nhạo báng, cả đời ngẩng đầu lên không nổi. Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện ý niệm, bất quá rất nhanh hắn liền có một kế hoạch, hắn đột nhiên kêu lớn:" Tôi, tôi đầu hàng, đừng đánh tôi, tôi nguyện ý gia nhập Ngân Hồ bang, vì đại tỷ Ngân Hồ mà vào sinh ra tử, vĩnh viễn không phản bội, hy vọng, hy vọng các người tha cho tôi một con đường!"
Hai tay hắn nắm chắc thanh đao, chống đỡ thân thể, sắc mặt ửng hồng, thở hồng hộc.
mấy tên tiểu đệ kia thật không ngờ hắn đột nhiên đầu hàng, tất cả đều vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía Ngân Hồ, xem ý tứ của đối phương. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Khóe miệng Ngân Hồ nhếch lên, trên mặt xuất hiện nụ cười mê người:" Xe ra Nhạc Bình mày đúng là người thức thời, tốt lắm, tao đại biểu cho Ngân Hồ bang, cảm tạ mày gia nhập!"
Nàng hướng về phía đối phương chậm rãi tiêu sái đi tới.
Nhạc Bình cúi đầu xuống, nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, biết đối phương đã mắc bẫy mình, hắn thầm hít sau một hơi, chuẩn bị tập trung lực lượng toàn thần, cho đối phương một kích trí mạng. Chỉ cần giết chết Ngân Hồ, cả Ngân Hồ bang sẽ gặp đại loạn, vậy bản thân sẽ trở thành công thần của Thất Long bang, được Quan Trữ trọng dụng, đây là hy vọng duy nhất của mình.
Khoảng cách giữa Ngân Hồ cùng Nhạc Bình chỉ còn hơn ba thước, nàng dừng lại, cười nói:" Người đâu, đỡ Nhạc Bình đi xuống, băng bó lại một chút, có chuyện gì, chúng ta lát nữa hãy nói!"
"Ngân Hồ đại tỷ, tôi, tôi còn có chuyện muốn nói với người, là...là về Quan Trữ!"
Nhạc Bình sắc mặt đột biến, nếu như bản thân cứ như vậy rời đi, không lập được bất cứ công lao gì, ngược lại sẽ bị Quan Trữ giết chết, nhất định phải làm cho Ngân Hồ đến gần một một chút nữa, như vậy mới có thể làm cho đối phương một kích trí mạng được, giết chết đối phương, hắn không thể không thi triển ra thủ đoạn này.
"Oh? Chuyện gì?"
Ngân Hồ nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Chuyện này không nhỏ, tôi...tôi muốn nói riêng với Ngân Hồ đại tỷ!"
Nhạc Bình khẳng định nói.
Ngân Hồ có chút sửng sốt một chút, bất quá lập tức đi lại gần về phía đối hương, dò hỏi:" Hiện tại có thể nói được chưa?"
"Tôi muốn nói chính là, mày có thể chết đi được rồi!"
Nhạc Bình nhìn thấy khoảng cách giữa đối phương với mình chỉ còn có một thước, trong lòng mừng rỡ, mạnh bạo lên, tay phải giơ đao lên hướng về phía cổ Ngân Hồ chém tới.
Nhưng trên mặt Ngân Hồ lại xuất hiện một nụ cười quỷ dị, cười lạnh nói:" Thì ra là thế!
"Mày có ý gì?"
Nhạc Bình mơ hồ cảm giác được chuyện có chút không đứng, nhưng lập tức hắn cảm giác được từ tiểu phúc truyền đến từng cơn đau nhức, khí lực toàn thân phảng phất như trong nháy mắt trào ra ngoài hết vậy, ngay ảc một chút khí lực cũng không thi triển được. Hắn kinh hãi nhìn đối phương, lớn tiếng kêu lên:" Mày...mày...mày..." Hắn cúi đầu nhìn lại, tay phải đối phương cầm một thanh chủy thủ, đã đâm vào tiểu phúc của mình.
Ngân Hồ mỉm cười nói:" Bởi vì có một người nói cho tao biết, nếu như dưới loại tình huống này, có người nói đầu hàng, nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận, bởi vì loại chuyện trá hành này thường hay phát sinh, không nên để mình lật thuyền trong mương, hơn nữa nếu như đối phương nói cái gì để dụ mình đi tới, vậy khẳng định % đối phương là muốn giết chết mình, đáng tiếc, kế hoạch của mày đã thất bại!"
"Ầm!"
Thanh đao trên tay phải của Nhạc Bình rơi xuống trên mặt đất, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không nói ra được, chỉ có âm thanh cô cô vang lên.
Sắc mặt trắng bệch như tro tàn, hai tay muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng lại bắt không được, cuối cùng mềm nhũn té trên mặt đất, rất nhanh liền đình chỉ hô hấp.
Mười mấy tên Ngân Hồ bang lúc này mới từ trong kinh hãi hồi phục tinh thần lại, đều mang vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi cùng kêu lên:" Bang chủ thần dũng, bang chủ thần dũng!"
Trên mặt Ngân Hồ xuất hiện nụ cười mê người, trong đầu xuất hiện thân ảnh của một người nam nhân, đúng là bởi vì câu nói của đối phương, mới làm cho bản thân có thể giết chết Nhạc Bình, sợ bị đối phương giết chết.
"Lâm lão đại, kế hoạch của anh quả nhiên rất cao, hiện tại chủ lực của Thất Long bang đã bị chúng tôi đánh bại, chết vô số, chỉ sợ bọn họ trong thời gian ngắn khó có thể chống lại Ngân Hồ bang chúng tôi!"
Ngân Hồ gọi điện thoại di động, cười tủm tỉm nói.
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nói:" Tôi đây phải chúc mừng Ngân Hồ muội muội rồi, bất quá kế hoạch ngày mai của các cô vẫn phải tiến hành như cũ!"
"Tôi biết rồi!"
Ngân Hồ gật đầu.
Trận đánh lần này, có thể nói là tạo ra oanh động không nhỏ tại Bắc thành này, Thất Long bang muốn một hơi thâu tóm Ngân Hồ bang, ngược lại hơn người có hơn người chết, người đầu hành, ngay cả chủ soái của bọn họ Nhạc Bình cũng bị Ngân Hồ một đao giết chết, trực tiếp làm cho Thất Long bang chỉ còn người, trong thời gian ngắn khó có thể khôi phục lại, điều này làm cho đại ca Thất Long bang Quan Trữ tức giận đến hộc máu, thề phải đi báo thù Ngân Hồ bang, đem đối phương tiêu diệt toàn bộ.
Nhưng ngay khi Quan Trữ đang chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo, Ngân Hồ bang đột nhiên lại bắt đầu tấn công.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nhạc Bình nhìn thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một người con gái, hắn có chút sửng sốt, mang vẻ mặt kinh ngạc nói:" Cô là ai?"
"Nhạc ca, cô...cô ta chính là Ngân Hồ đại tỷ Ngân Hồ bang!" Một gã bang chúng bên cạnh hắn thở hổn hển giới thiệu, sắc mặt hắn tái nhợt, phảng phất như tờ giấy trắng vậy.
"Cái gì? Cô ta chính là Ngân Hồ?" Nhạc Bình trong lòng vô cùng kinh hãi.
Tục ngữ nói rất đúng, người có tên cây có bóng, mặc dù Ngân Hồ chỉ là một người con gái bình thương, nhưng vô luận như thế nào cũng là đại tỷ của Ngân Hồ bang, trong tay cũng có hơn 300 bang chúng, thế lực không thể coi thường, điều này làm cho nội tâm của hắn dậy sóng.
Đối phương nếu có dũng khí ngăn cản bản thân ở chỗ này, như vậy có thể thấy bên cạnh còn có bang chúng Ngân Hồ bang, vậy bản thân chẳng phải là có cánh cũng khó bay sao? Hắn hiện tại bên cạnh chỉ có 30-40 tên bang chúng, hơn nữa trải qua một hồi đại chiến vừa rồi, thể lực cùng tinh lực đều tiêu hao nghiêm trọng. Làm sao còn có thể là đối thủ của đối phương? Chẳng lẽ lần này thật sự bỏ mạng tại nơi này? Hắn nghĩ tới đây, trong lòng liền cảm thấy nghẹn khuất, vốn là một việc dễ dàng, ai biết được lại biến thành thế này, chẳng lẽ đây là thiên ý?
"Nhạc ca, xung quanh có phải là còn có người của Ngân Hồ bang mai phục hay không? Chúng ta...chúng ta chỉ có vài người thế này, làm sao...làm sao có thể là đối thủ của bọn họ?"
Một gã bang chúng bên cạnh trong lòng run sợ nhỏ giọng hỏi. Bang chúng khác mặc dù không có nói ra, nhưng là trên mặt lại hiển ra vẻ sợ hãi, chúng tỏ bọn họ hiện tại cũng đang vô cùng sợ hãi.
"Ba!"
Nhạc Bình tát một cái bạt tai, làm cho đầu của tên bang chúng kia nghiêng sang một bên, thiếu chút nữa té trên mặt đất, trên mặt còn có năm ngón tay đỏ tươi. Hắn lớn tiếng kêu lên:" Mẹ kiếp, sợ cái đéo gì? Nó không phải là một xú nữ nhân sao? Cũng không phải là cọp, chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn không đối phó được với nàng ta? Tất cả lên cho tao, trước tiên bắt nó lại."
Nội tâm hắn cũng vô cùng sợ hãi, nhưng hắn cũng biết thế cục hiện tại đã bất lợi, chỉ có trước tiên bắt lấy người con gái này, mới có thể chuyển bại thành thắng. Nhạc Bình giơ tay phải lên, vung thanh đao trong tay, hướng về phía Ngân Hồ lao tới.
Trên mặt Ngân Hồ vẫn nở nụ cười sáng lạn như trước, thật không ngờ kế hoạch của Lâm Bắc Phàm thật sự có hiệu quả không tệ, làm cho Thất Long Bang lần này tổn thất thảm trọng, sợ rằng sau này khó có thể so sánh với Ngân Hồ bang, hơn nữa trải qua lần đại chiến này, Ngân Hồ bang của mình khẳng định sẽ vang vọng khắp Bắc thành.
"Cô cho ta qua đó sao!" Nhạc Bình chỉ còn cách Ngân Hồ bốn năm thước, trên mặt hắn vẻ tươi cười càng sáng lạn.
"Đáng tiếc mày phải vĩnh viễn ở lại chỗ này, hy vọng mày nhớ kỹ một điểm, Ngân Hồ bang chúng ta không phải dễ dàng đối phó như vậy!"
Cả người Ngân Hồ hướng về phía bên cạnh né qua, đồng thời lạnh lùng nói:" Bắt toàn bộ bọn họ lại cho ta, đừng để cho bọn họ một người chạy thoát!"
Hô một tiếng, từ ngã tư đường hai bên xuất hiện 50-60 tên bang chúng Ngân Hồ bang, tay phải nắm chặt đao quang sắc bén vô cùng, sắc mặt nghiêm nghị, không một chút biểu tình, nhưng động tác lại nhanh như điện, hướng về phía thủ hạ của Nhạc Bình lao thẳng tới.
Tay phải Nhạc Bình liên tục vung lên, đem thanh đao vung lên như gió vậy, thay đổi góc độ quỷ dị, đem sáu tên tiểu đệ Ngân Hồ bang chém cho liên tục lùi về phía sau, không có bất cứ khả năng chống đỡ gì, nhưng thể lực của hắn chỉ còn ba thành, một lúc sau, chỉ sợ khó có thể tiếp tục kiên trì, điều này làm cho trong lòng hắn lo lắng như lửa đốt, không biết nên lao ra khỏi nơi này như thế nào.
Nhưng ba bốn mươi tên bang chúng đi theo hắn đã không thể chịu nổi, cả đám người mệt đừ ra ngay cả đao cũng giơ lên không nổi, làm sao còn đủ khả năng ngăn cản công kích mạnh mẽ của đối phương? Chỉ kiên trì được không tới 3', bọn họ đều không thể không vứt bỏ thanh đao trong tay, giơ tay đầu hàng.
"Nhạc Bình, mày hiện tại còn không đầu hàng sao? Mày hiện tại đã không còn bất cứ đường lui nào, nếu còn tiếp tục, cũng chỉ có con đường chết." Ngân Hồ nhìn Nhạc Bình bị hơn 20 tên tiểu đệ vây quanh, đối phương cho dù có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng khó có thể rời khỏi đây, mang vẻ mặt cười lạnh, hy vọng có thể đã kích tinh thần của đối phương.
"Biến con mẹ mày đi, lão tử chính là không đầu hàng, nếu như không là bọn mày dùng kế, tao làm sao có thể thất bại trong tay bọn mày?"
Nhạc Bình không phục lớn tiếng kêu lên, nhưng hắn vừa phân tâm, đã bị một tên tiểu đệ từ phía sau bổ lên lưng một đao, nhất thời da tróc thịt bong, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ cả quần áo, đau đớn làm cho hắn kêu la thảm thiết.
Một gã tiểu đệ lớn tiếng kêu lên:" Mọi người gia tăng lực lượng, hắn sắp không trụ được rồi! Ai yêu..."
Hắn vừa nói xong những lời này, đã bị Nhạc Bình đá một cước vào tiểu phúc, làm cho hắn té ngã trên mặt đất một hồi lâu không bò dậy nổi.
"Mẹ kiếp, chỉ bằng bọn hổn tạp chúng mày? Cũng muốn giết tao? Nằm mơ sao, lão tử hôm nay muốn giết chết toàn bộ chúng mày tại đây!" Nhạc Bình nổi giận đùng đùng kêu lên.
Hai mươi tên tiểu đệ đều không thèm quan tâm hướng về phía Nhạc Bình lao lên, mặc dù Nhạc Bình vốn có bản lãnh cao cường, nhưng làm sao có thể ngăn cản hơn 20 người đồng thời tấn công? Ngắn ngủi mấy hiệp, hắn chém thương bốn tiểu đệ của đối phương, nhưng trên người cũng có 7-8 vết đao, đau đớn làm cho hắn liên tục kêu la thảm thiết, thiếu chút nữa liền hôn mê.
"Nhạc Bình, mày không kiên trì được bao lâu nữa đâu, nhanh đầu hàng đi, nói không chừng tao còn cho mày một cơ hội, tục ngữ nói rất đúng, binh bất yếm trá, mày trúng phải mưu kế của Ngân Hồ bang chúng tao, cái này không trách được người khác, nếu như mày muốn oán giận, chỉ có thể trách bản thân tại sao nhu ngốc như vậy, ngu ngốc hướng về phía bẫy rập của chúng tao mà lao vào!" Ngân Hồ hai tay ôm trước ngực, mang vẻ mặt cười lạnh nhìn chăm chú vào đối phương.
Nhạc Bình tức giận thiếu chút nữa hộc máu, đây là lần đầu tiên có người bảo hắn là ngu ngốc, nhưng hắn hiện tại ngay cả khí lực để phản bác cũng không có, cảm giác được lực lượng của mình đang không ngừng biến mất, sợ rằng không thể kiên trì được vài phút, chẳng lẽ bản thân cứ như vậy mà chết sao? Bản thân còn nhiều chuyện chưa làm, bản thân chỉ mới gia nhập Thất Long bang không được bao lâu, ngay cả một chút hưởng thụ trong cuộc sống cũng chưa được thử qua, điều này làm cho bản thân có chút không cam lòng, nhưng nếu như mình đầu hàng? Chỉ sợ sẽ bị những bằng hữu trên đường nhạo báng, cả đời ngẩng đầu lên không nổi. Trong đầu hắn không ngừng xuất hiện ý niệm, bất quá rất nhanh hắn liền có một kế hoạch, hắn đột nhiên kêu lớn:" Tôi, tôi đầu hàng, đừng đánh tôi, tôi nguyện ý gia nhập Ngân Hồ bang, vì đại tỷ Ngân Hồ mà vào sinh ra tử, vĩnh viễn không phản bội, hy vọng, hy vọng các người tha cho tôi một con đường!"
Hai tay hắn nắm chắc thanh đao, chống đỡ thân thể, sắc mặt ửng hồng, thở hồng hộc.
20 mấy tên tiểu đệ kia thật không ngờ hắn đột nhiên đầu hàng, tất cả đều vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía Ngân Hồ, xem ý tứ của đối phương. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Khóe miệng Ngân Hồ nhếch lên, trên mặt xuất hiện nụ cười mê người:" Xe ra Nhạc Bình mày đúng là người thức thời, tốt lắm, tao đại biểu cho Ngân Hồ bang, cảm tạ mày gia nhập!"
Nàng hướng về phía đối phương chậm rãi tiêu sái đi tới.
Nhạc Bình cúi đầu xuống, nghe thấy tiếng bước chân của đối phương, biết đối phương đã mắc bẫy mình, hắn thầm hít sau một hơi, chuẩn bị tập trung lực lượng toàn thần, cho đối phương một kích trí mạng. Chỉ cần giết chết Ngân Hồ, cả Ngân Hồ bang sẽ gặp đại loạn, vậy bản thân sẽ trở thành công thần của Thất Long bang, được Quan Trữ trọng dụng, đây là hy vọng duy nhất của mình.
Khoảng cách giữa Ngân Hồ cùng Nhạc Bình chỉ còn hơn ba thước, nàng dừng lại, cười nói:" Người đâu, đỡ Nhạc Bình đi xuống, băng bó lại một chút, có chuyện gì, chúng ta lát nữa hãy nói!"
"Ngân Hồ đại tỷ, tôi, tôi còn có chuyện muốn nói với người, là...là về Quan Trữ!"
Nhạc Bình sắc mặt đột biến, nếu như bản thân cứ như vậy rời đi, không lập được bất cứ công lao gì, ngược lại sẽ bị Quan Trữ giết chết, nhất định phải làm cho Ngân Hồ đến gần một một chút nữa, như vậy mới có thể làm cho đối phương một kích trí mạng được, giết chết đối phương, hắn không thể không thi triển ra thủ đoạn này.
"Oh? Chuyện gì?"
Ngân Hồ nhíu mày, nghi hoặc nói.
"Chuyện này không nhỏ, tôi...tôi muốn nói riêng với Ngân Hồ đại tỷ!"
Nhạc Bình khẳng định nói.
Ngân Hồ có chút sửng sốt một chút, bất quá lập tức đi lại gần về phía đối hương, dò hỏi:" Hiện tại có thể nói được chưa?"
"Tôi muốn nói chính là, mày có thể chết đi được rồi!"
Nhạc Bình nhìn thấy khoảng cách giữa đối phương với mình chỉ còn có một thước, trong lòng mừng rỡ, mạnh bạo lên, tay phải giơ đao lên hướng về phía cổ Ngân Hồ chém tới.
Nhưng trên mặt Ngân Hồ lại xuất hiện một nụ cười quỷ dị, cười lạnh nói:" Thì ra là thế!
"Mày có ý gì?"
Nhạc Bình mơ hồ cảm giác được chuyện có chút không đứng, nhưng lập tức hắn cảm giác được từ tiểu phúc truyền đến từng cơn đau nhức, khí lực toàn thân phảng phất như trong nháy mắt trào ra ngoài hết vậy, ngay ảc một chút khí lực cũng không thi triển được. Hắn kinh hãi nhìn đối phương, lớn tiếng kêu lên:" Mày...mày...mày..." Hắn cúi đầu nhìn lại, tay phải đối phương cầm một thanh chủy thủ, đã đâm vào tiểu phúc của mình.
Ngân Hồ mỉm cười nói:" Bởi vì có một người nói cho tao biết, nếu như dưới loại tình huống này, có người nói đầu hàng, nhất định phải ngàn vạn lần cẩn thận, bởi vì loại chuyện trá hành này thường hay phát sinh, không nên để mình lật thuyền trong mương, hơn nữa nếu như đối phương nói cái gì để dụ mình đi tới, vậy khẳng định 100% đối phương là muốn giết chết mình, đáng tiếc, kế hoạch của mày đã thất bại!"
"Ầm!"
Thanh đao trên tay phải của Nhạc Bình rơi xuống trên mặt đất, hắn muốn nói cái gì đó, nhưng một chữ cũng không nói ra được, chỉ có âm thanh cô cô vang lên.
Sắc mặt trắng bệch như tro tàn, hai tay muốn nắm lấy cái gì đó, nhưng lại bắt không được, cuối cùng mềm nhũn té trên mặt đất, rất nhanh liền đình chỉ hô hấp.
Mười mấy tên Ngân Hồ bang lúc này mới từ trong kinh hãi hồi phục tinh thần lại, đều mang vẻ mặt vui mừng lẫn sợ hãi cùng kêu lên:" Bang chủ thần dũng, bang chủ thần dũng!"
Trên mặt Ngân Hồ xuất hiện nụ cười mê người, trong đầu xuất hiện thân ảnh của một người nam nhân, đúng là bởi vì câu nói của đối phương, mới làm cho bản thân có thể giết chết Nhạc Bình, sợ bị đối phương giết chết.
"Lâm lão đại, kế hoạch của anh quả nhiên rất cao, hiện tại chủ lực của Thất Long bang đã bị chúng tôi đánh bại, chết vô số, chỉ sợ bọn họ trong thời gian ngắn khó có thể chống lại Ngân Hồ bang chúng tôi!"
Ngân Hồ gọi điện thoại di động, cười tủm tỉm nói.
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nói:" Tôi đây phải chúc mừng Ngân Hồ muội muội rồi, bất quá kế hoạch ngày mai của các cô vẫn phải tiến hành như cũ!"
"Tôi biết rồi!"
Ngân Hồ gật đầu.
Trận đánh lần này, có thể nói là tạo ra oanh động không nhỏ tại Bắc thành này, Thất Long bang muốn một hơi thâu tóm Ngân Hồ bang, ngược lại hơn 300 người có hơn 100 người chết, 56 người đầu hành, ngay cả chủ soái của bọn họ Nhạc Bình cũng bị Ngân Hồ một đao giết chết, trực tiếp làm cho Thất Long bang chỉ còn 200 người, trong thời gian ngắn khó có thể khôi phục lại, điều này làm cho đại ca Thất Long bang Quan Trữ tức giận đến hộc máu, thề phải đi báo thù Ngân Hồ bang, đem đối phương tiêu diệt toàn bộ.
Nhưng ngay khi Quan Trữ đang chuẩn bị cho kế hoạch tiếp theo, Ngân Hồ bang đột nhiên lại bắt đầu tấn công.