Hai người Lâm Bắc Phàm và Tư Đồ Tuyết nghe được giọng nói này,vẻ mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Giọng nói này thật quen thuộc, thật đau xót, quả thật rất giống với giọng của Tư Đồ Lượng. Nhưng hắc quỷ trước mặt bất luận về hình dáng hay màu sắc lại rất khác với Tư Đồ Lượng. Như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nam Cung Vi cũng từ phía trên xuống đang không ngừng dò xét hắc quỷ trước mặt, ngừng lại hồi lâu, mới ấp úng nói:" Hắn, hắn hình như đúng là Tư Đồ Lượng, chỉ có mấy ngày không gặp, sao hắn lại có thể biến thành thế này? Đây, đây không phải là làm người ta chết khiếp sao?"
Trên vẻ mặt thanh tú của nàng tràn đầy vẻ khiếp sợ, không biết người này tại sao lại biến ra bộ dạng này, đúng là khó tưởng tượng nổi.
Lâm Bắc Phàm và Tư Đồ Tuyết nghe nàng nói vậy, cũng ngây người trong chốc lát, nhìn về hướng khuôn mặt của hắc quỷ kia. Tuy màu da của đối phương đen sạm lại nhưng khuôn mặt biến hóa rất nhỏ, còn có thể lờ mờ trông thấy nét của Tư Đồ Lượng. Hai người lúc này mới bán tín bán nghi nói:" Thật là Tư Đồ Lượng?"
Tư Đồ Lượng nước mắt giàn giụa kêu lên:" Các người sao lại không nhận ra tôi? Tôi chính là Tư Đồ Lượng!"
Tư Đồ Tuyết khẽ lắc đầu:" Mặc dù nhìn anh có nét giống anh tôi, nhưng vì danh dự và tương lại của nhà Tư Đồ, tôi nghĩ là anh nên đi giám định DNA, tránh khỏi sai lầm, tôi thật không muốn dẫn một kẻ giả mạo về. Chuyện này rất hệ trọng, quan hệ đến Tư Đồ gia!"
Tư Đồ Lượng há hốc mồm, thân thể run run, suýt chút nữa té lăn trên đất.
Mới cách nhau có 20 ngày, thế mà em gái của mình đã không nhận ra mình, cũng đủ khiến cho hắn sụp đổ hoàn toàn.
"Mày, Mày, mày, Đồ Tuyết, mày, mày ngay cả anh trai của mày cũng không nhận ra sao, tao, tao hôm nay nhất định phải cho mày biết sự lợi hại của tao!"
Hắn giơ tay phải lên, đưa tay phải lên nhắm đúng vào cái trán trắng sáng của Tư Đồ Thụy Tuyết gõ một cái.
"Ôi, anh làm gì vậy!'
Gò má hai bên của Tư Đồ Thụy Tuyết ửng đỏ, nói một cậu hờn dỗi.
"Ai bảo không tin anh!"
Tư Đồ Lượng thẳng thừng nói.
"Ai, ai không tin anh? Em biết anh chính là anh trai em mà!'
Tư Đồ Thụy Tuyết ngượng ngùng nói, dường như chỉ có anh trai mới làm vậy. Đó dường như là đạo lí ngàn năm kim cổ cũng không đổi
"Cái gì mà mới biết? Chính là anh rồi!
Tư Đồ Lượng tức đến mức muốn thổ huyết.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt hai lần, rất bội phục:" Thật đúng là chuyện lạ ngày nào cũng cũng có, hôm nay thì quá nhiều, chỉ mấy ngày không gặp, Tư Đồ Lượng đã có thể biến thành thế này, lẽ nào lại có sự thay đổi lớn vậy?"
Hai mắt Tư Đồ Lượng trắng dã, suýt ngất xỉu hôn mê.
Hắn ấm ức nói:" Lão đại, không phải là anh sắp xếp chương trình huấn luyện sao, để bọn họ mỗi ngày liều mạng huấn luyện em, ngừng nghỉ là bọn họ lại đánh em, mấy ngày này em thật sự là sống không bằng chết. Anh mau đưa em đi thôi, cái gì là đứng thứ nhất thứ hai cũng không quan tâm nữa. Em chỉ muốn sống thật tốt thôi, không muốn phải chịu tra tấn thế này nữa!"
Nước mắt hắn giàn dụa, giống như một tiểu cô nương, thiếu chút nữa là muốn lấy cái chết để giữ gìn sự trong sạch của mình.
"Dốc sức huấn luyện?"
Hai người Tư Đồ Thụy Tuyết cùng Nam Cung Vi đều mở to mắt, đầy vẻ kinh ngạc.
Lẽ nào tất cả đều đúng như lời Lâm Bắc Phàm. Hắn đích thực là đang huấn luyện Tư Đồ Lượng, muốn trong trận đấu của Tứ Đại Gia tộc một tháng sau Tư Đồ Lượng sẽ giành giải nhất? Hai người vốn dĩ đều không tin tất thảy là sự thật, nhưng nhìn Tư Đồ Lượng bây giờ, so với hồi trước thì đúng là đã có sự biến hóa quá lớn. Khắp người từ trên xuống dưới đều tràn đầy sức mạnh vô hạn làm bọn họ vô cùng chấn động.
"Chẳng lẽ anh đã thoát thai hoán cốt rồi?"
Tư Đồ Thụy Tuyết khó có thể tin kêu lên.
"À? Thoát thai hoán cốt?"
Tư Đồ Lượng cúi đầu xuống, nhìn nhìn thân thể của mình, có chút cười đắc ý." Đó là, các người không biết 20 ngày này tôi đã phải sống như thế nào. Mỗi ngày đều phải liều mạng huấn luyện. Hơn nữa lúc nào cũng huấn luyện, từ buổi sáng tinh mơ cho đến buổi tối, đến nỗi buổi tối nằm mơ tôi cũng mơ thấy mình đang được huấn luyện. Mấy con gà ở nhà, tiện tay chọn ra 5 kẻ, ta cũng chả thèm quan tâm, ha ha trận đấu một tháng sau, ta nhất định phải đoạt lấy một thứ bậc."
Hai người Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi đều kinh hãi vô cùng.
Mấy con gà ở nhà? Lời Tư Đồ Lượng nói chính là nghề bảo tiêu của Tư Đồ gia. Người nào cũng là bộ đội đã xuất ngũ, bất luận là bắn súng hay là quyền cước đều có thể nói rất giỏi. Nhưng Tư Đồ Lượng chỉ sau 20 ngày dám khiêu chiến năm người đối phương, thực lực rốt cục đến đâu?
Trong đầu Nam Cung Vi liền nhớ lại những lời của Lâm Bắc Phàm. Trong một hai tháng, sẽ đào tạo ra một cao thủ, nhưng bây giờ chỉ cần có 20 ngày, một Tư Đồ Lượng hoàn toàn mới đứng trước mặt mình, chả khác nào bị một cái bạt tai thật mạnh. Cùng trải qua những ngày này, ấn tượng của nàng với Lâm Bắc Phàm đã có sự thay đổi, hơn nữa với nam tử bình thường này lại có ít nhiều cảm giác kì diệu, nhưng nhớ lại những ngày đó, cảm giác hai má nóng bừng lên, giống như ráng đỏ buổi chiều. Bạn đang đọc chuyện tại
Bản thân trước kia, đích xác quá cao ngạo, quá hiếu thắng, coi thường tất cả, nhưng những điều này từ sau khi quen biết Lâm Bắc Phàm liền hoàn toàn bị đập tan, để bản thân hiểu ra được đạo lí ngoài núi còn có núi khác, trên mình còn có kẻ khác, không còn xem thường anh hùng trong thiên hạ, do mà thay đổi được tư tưởng của bản thân.
Tư Đồ Thụy Tuyết mới phập phồng chiếc mũi nhỏ, không hề khách khí liếc Lâm Bắc Phàm một cái:" Đều tại anh, sao không nói nói tung tích của anh trai tôi, lại còn để mỗi ngày phải tìm anh sao? Tất cả đều là do anh."
"Tôi sớm đã nói cho các cô rồi, Đồ Lượng ở đây để huấn luyện không phải sao? Mà các cô nhiều lần không tin tôi, lại còn coi tôi là một kẻ khốn nạn."
Lâm Bắc Phàm nói một cách rất vô tội.
Hai má của Tư Đồ Thụy Tuyết chợt ửng đỏ, đúng là lúc đầu đối phương đã nói như vậy, thế nhưng bản thân lúc đó không tin hắn. Tất thảy đều cho rằng phải tận mắt nhìn thấy mới là thật, vì thế trừ khi tận mắt nhìn thấy anh trai mới thôi, mới phát sinh ra chuyện như thế này. Cô ta cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của minh đang nóng rực lên, khẽ cúi thấp đầu, chỉ biết ngượng ngùng cười cười, vẫn nhỏ giọng chữa ngượng:" Anh đúng là đồ khốn nạn mà."
"Lão đại, hôm nay rất khó mới gặp em gái em, em cho rằng nên nghỉ 5, 6 ngày, để hai anh em ta gặp mặt chút, sau đó lại tiếp tục huấn luyện."
Trên mặt Tư Đồ Lượng rõ ràng hiện lên vẻ nịnh nọt.
Lâm Bắc Phàm cười cười nghiêng đầu:"Lượng, chú nói cái gì?"
"À..." Nụ cười trên khuôn mặt Tư Đồ Lượng trong nháy mắt liền trở thành bộ mặt méo mó, khóe miệng giật giật, ấp úng nói:" Lão đại, em, em nói là nghỉ 4 ngày, à, không là 3 ngày, coi như vậy, một ngày được rồi, hay là nửa ngày, à...Lão đại, em thật là mệt chết đi được, cho em nghỉ một chút đi!"
Giọng của hắn rất là thiết tha, dường như là một con chó nhỏ bị chủ ném đi, đang hướng về phía chủ nhân cầu khẩn.
Nụ cười của Lâm Bắc Phàm càng sáng lạn hơn:" Anh vốn nghĩ cho chú nghỉ 4 ngày, nhưng nhìn chú nỗ lực vậy, một lòng muốn huấn luyện, vậy thì cứ theo ý của chú đi, nghỉ nửa ngày thôi!"
"Á?"
Tư Đồ Lượng kinh ngạc đến ngây người, đứng hồi lâu không nói được câu gì.
Hắn làm sao mà nghĩ đến kết quả này? Hắn ngay từ đầu còn tưởng rằng đối phương không đồng ý cho mình nghỉ, vẻ mặt hắn đầy sự hối hận nói to:" Lão đại, kì thực em lúc nãy, thực là muốn nói..." Lâm Bắc Phàm đã nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, cười tủm tỉm rồi nói:" Đồ Lượng, đại nam nhân, lời nói ra một là một hai là hai, đừng giống với nữ nhân suốt ngày thỏ thẻ. Còn nữa đừng quên, chú chỉ có nửa ngày thôi đấy, phải tranh thủ thời gian, đừng làm chậm trễ!"
Tư Đồ Lượng mở lớn hai mắt, chỗ nào mà không hiểu rõ ràng là đối phương không muốn cho hắn thêm thời gian nghỉ ngơi? Tất cả lời vửa nói, bất quá chỉ là lấy cớ xằng bậy thôi, hắn lập tức hổn hển kêu to:" Lão đại, anh anh là đồ vô lại!"
"Ta sao lại vô lại?"
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
"Cái này, cái này " Tư Đồ Lượng lắp bắp nói không ra lời.
Lâm Bắc Phàm vỗ vai hắn, cười nói:" Lượng này, chú đừng có quên, ngày đó ăn phải cái gì, nếu thời gian đến chú không đáp ứng được yêu cầu của anh, vậy thì..." Lập tức sắc mặt Tư Đồ Lượng liền tái xanh, hắn nghĩ đến ngày đó uống phải độc dược mà thấy lạnh cả người.
Nếu như bản thân không hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì không phải là mình còn 10 ngày sống thọ nữa sao?
Hắn nghĩ đến đây, liền vội vàng gật đầu:" Lão đại, anh yên tâm, em nhất định tập luyện, sẽ không phụ kì vọng của anh, em nhất định sẽ thành công!"
"Anh, hai người đang nói gì thế? Cái gì mà ăn phải đồ gì? Anh đã ăn gì thế?
Tư Đồ Thụy Tuyết vẻ mặt tò mò hỏi.
"À, không có gì, hôm đó ăn một quả rồi liền bị đau bụng. Thật là xui xẻo!"
Tư Đồ Lượng ngượng ngập cười nói.
"Đúng, đúng rồi, Lượng đúng là Lượng, có ý chí và niềm tin như vậy, nhiều người còn không bằng đấy. Bắt đầu từ ngày mai, độ khó trong các phần huấn luyện sẽ được tăng gấp đôi."
"Oạch"
Tư Đồ Lượng liền ngã lăn trên đất, lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Hai người Lâm Bắc Phàm và Tư Đồ Tuyết nghe được giọng nói này,vẻ mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.
Giọng nói này thật quen thuộc, thật đau xót, quả thật rất giống với giọng của Tư Đồ Lượng. Nhưng hắc quỷ trước mặt bất luận về hình dáng hay màu sắc lại rất khác với Tư Đồ Lượng. Như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nam Cung Vi cũng từ phía trên xuống đang không ngừng dò xét hắc quỷ trước mặt, ngừng lại hồi lâu, mới ấp úng nói:" Hắn, hắn hình như đúng là Tư Đồ Lượng, chỉ có mấy ngày không gặp, sao hắn lại có thể biến thành thế này? Đây, đây không phải là làm người ta chết khiếp sao?"
Trên vẻ mặt thanh tú của nàng tràn đầy vẻ khiếp sợ, không biết người này tại sao lại biến ra bộ dạng này, đúng là khó tưởng tượng nổi.
Lâm Bắc Phàm và Tư Đồ Tuyết nghe nàng nói vậy, cũng ngây người trong chốc lát, nhìn về hướng khuôn mặt của hắc quỷ kia. Tuy màu da của đối phương đen sạm lại nhưng khuôn mặt biến hóa rất nhỏ, còn có thể lờ mờ trông thấy nét của Tư Đồ Lượng. Hai người lúc này mới bán tín bán nghi nói:" Thật là Tư Đồ Lượng?"
Tư Đồ Lượng nước mắt giàn giụa kêu lên:" Các người sao lại không nhận ra tôi? Tôi chính là Tư Đồ Lượng!"
Tư Đồ Tuyết khẽ lắc đầu:" Mặc dù nhìn anh có nét giống anh tôi, nhưng vì danh dự và tương lại của nhà Tư Đồ, tôi nghĩ là anh nên đi giám định DNA, tránh khỏi sai lầm, tôi thật không muốn dẫn một kẻ giả mạo về. Chuyện này rất hệ trọng, quan hệ đến Tư Đồ gia!"
Tư Đồ Lượng há hốc mồm, thân thể run run, suýt chút nữa té lăn trên đất.
Mới cách nhau có ngày, thế mà em gái của mình đã không nhận ra mình, cũng đủ khiến cho hắn sụp đổ hoàn toàn.
"Mày, Mày, mày, Đồ Tuyết, mày, mày ngay cả anh trai của mày cũng không nhận ra sao, tao, tao hôm nay nhất định phải cho mày biết sự lợi hại của tao!"
Hắn giơ tay phải lên, đưa tay phải lên nhắm đúng vào cái trán trắng sáng của Tư Đồ Thụy Tuyết gõ một cái.
"Ôi, anh làm gì vậy!'
Gò má hai bên của Tư Đồ Thụy Tuyết ửng đỏ, nói một cậu hờn dỗi.
"Ai bảo không tin anh!"
Tư Đồ Lượng thẳng thừng nói.
"Ai, ai không tin anh? Em biết anh chính là anh trai em mà!'
Tư Đồ Thụy Tuyết ngượng ngùng nói, dường như chỉ có anh trai mới làm vậy. Đó dường như là đạo lí ngàn năm kim cổ cũng không đổi
"Cái gì mà mới biết? Chính là anh rồi!
Tư Đồ Lượng tức đến mức muốn thổ huyết.
Lâm Bắc Phàm chớp mắt hai lần, rất bội phục:" Thật đúng là chuyện lạ ngày nào cũng cũng có, hôm nay thì quá nhiều, chỉ mấy ngày không gặp, Tư Đồ Lượng đã có thể biến thành thế này, lẽ nào lại có sự thay đổi lớn vậy?"
Hai mắt Tư Đồ Lượng trắng dã, suýt ngất xỉu hôn mê.
Hắn ấm ức nói:" Lão đại, không phải là anh sắp xếp chương trình huấn luyện sao, để bọn họ mỗi ngày liều mạng huấn luyện em, ngừng nghỉ là bọn họ lại đánh em, mấy ngày này em thật sự là sống không bằng chết. Anh mau đưa em đi thôi, cái gì là đứng thứ nhất thứ hai cũng không quan tâm nữa. Em chỉ muốn sống thật tốt thôi, không muốn phải chịu tra tấn thế này nữa!"
Nước mắt hắn giàn dụa, giống như một tiểu cô nương, thiếu chút nữa là muốn lấy cái chết để giữ gìn sự trong sạch của mình.
"Dốc sức huấn luyện?"
Hai người Tư Đồ Thụy Tuyết cùng Nam Cung Vi đều mở to mắt, đầy vẻ kinh ngạc.
Lẽ nào tất cả đều đúng như lời Lâm Bắc Phàm. Hắn đích thực là đang huấn luyện Tư Đồ Lượng, muốn trong trận đấu của Tứ Đại Gia tộc một tháng sau Tư Đồ Lượng sẽ giành giải nhất? Hai người vốn dĩ đều không tin tất thảy là sự thật, nhưng nhìn Tư Đồ Lượng bây giờ, so với hồi trước thì đúng là đã có sự biến hóa quá lớn. Khắp người từ trên xuống dưới đều tràn đầy sức mạnh vô hạn làm bọn họ vô cùng chấn động.
"Chẳng lẽ anh đã thoát thai hoán cốt rồi?"
Tư Đồ Thụy Tuyết khó có thể tin kêu lên.
"À? Thoát thai hoán cốt?"
Tư Đồ Lượng cúi đầu xuống, nhìn nhìn thân thể của mình, có chút cười đắc ý." Đó là, các người không biết ngày này tôi đã phải sống như thế nào. Mỗi ngày đều phải liều mạng huấn luyện. Hơn nữa lúc nào cũng huấn luyện, từ buổi sáng tinh mơ cho đến buổi tối, đến nỗi buổi tối nằm mơ tôi cũng mơ thấy mình đang được huấn luyện. Mấy con gà ở nhà, tiện tay chọn ra kẻ, ta cũng chả thèm quan tâm, ha ha trận đấu một tháng sau, ta nhất định phải đoạt lấy một thứ bậc."
Hai người Tư Đồ Thụy Tuyết và Nam Cung Vi đều kinh hãi vô cùng.
Mấy con gà ở nhà? Lời Tư Đồ Lượng nói chính là nghề bảo tiêu của Tư Đồ gia. Người nào cũng là bộ đội đã xuất ngũ, bất luận là bắn súng hay là quyền cước đều có thể nói rất giỏi. Nhưng Tư Đồ Lượng chỉ sau ngày dám khiêu chiến năm người đối phương, thực lực rốt cục đến đâu?
Trong đầu Nam Cung Vi liền nhớ lại những lời của Lâm Bắc Phàm. Trong một hai tháng, sẽ đào tạo ra một cao thủ, nhưng bây giờ chỉ cần có ngày, một Tư Đồ Lượng hoàn toàn mới đứng trước mặt mình, chả khác nào bị một cái bạt tai thật mạnh. Cùng trải qua những ngày này, ấn tượng của nàng với Lâm Bắc Phàm đã có sự thay đổi, hơn nữa với nam tử bình thường này lại có ít nhiều cảm giác kì diệu, nhưng nhớ lại những ngày đó, cảm giác hai má nóng bừng lên, giống như ráng đỏ buổi chiều. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Bản thân trước kia, đích xác quá cao ngạo, quá hiếu thắng, coi thường tất cả, nhưng những điều này từ sau khi quen biết Lâm Bắc Phàm liền hoàn toàn bị đập tan, để bản thân hiểu ra được đạo lí ngoài núi còn có núi khác, trên mình còn có kẻ khác, không còn xem thường anh hùng trong thiên hạ, do mà thay đổi được tư tưởng của bản thân.
Tư Đồ Thụy Tuyết mới phập phồng chiếc mũi nhỏ, không hề khách khí liếc Lâm Bắc Phàm một cái:" Đều tại anh, sao không nói nói tung tích của anh trai tôi, lại còn để mỗi ngày phải tìm anh sao? Tất cả đều là do anh."
"Tôi sớm đã nói cho các cô rồi, Đồ Lượng ở đây để huấn luyện không phải sao? Mà các cô nhiều lần không tin tôi, lại còn coi tôi là một kẻ khốn nạn."
Lâm Bắc Phàm nói một cách rất vô tội.
Hai má của Tư Đồ Thụy Tuyết chợt ửng đỏ, đúng là lúc đầu đối phương đã nói như vậy, thế nhưng bản thân lúc đó không tin hắn. Tất thảy đều cho rằng phải tận mắt nhìn thấy mới là thật, vì thế trừ khi tận mắt nhìn thấy anh trai mới thôi, mới phát sinh ra chuyện như thế này. Cô ta cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của minh đang nóng rực lên, khẽ cúi thấp đầu, chỉ biết ngượng ngùng cười cười, vẫn nhỏ giọng chữa ngượng:" Anh đúng là đồ khốn nạn mà."
"Lão đại, hôm nay rất khó mới gặp em gái em, em cho rằng nên nghỉ , ngày, để hai anh em ta gặp mặt chút, sau đó lại tiếp tục huấn luyện."
Trên mặt Tư Đồ Lượng rõ ràng hiện lên vẻ nịnh nọt.
Lâm Bắc Phàm cười cười nghiêng đầu:"Lượng, chú nói cái gì?"
"À..." Nụ cười trên khuôn mặt Tư Đồ Lượng trong nháy mắt liền trở thành bộ mặt méo mó, khóe miệng giật giật, ấp úng nói:" Lão đại, em, em nói là nghỉ ngày, à, không là ngày, coi như vậy, một ngày được rồi, hay là nửa ngày, à...Lão đại, em thật là mệt chết đi được, cho em nghỉ một chút đi!"
Giọng của hắn rất là thiết tha, dường như là một con chó nhỏ bị chủ ném đi, đang hướng về phía chủ nhân cầu khẩn.
Nụ cười của Lâm Bắc Phàm càng sáng lạn hơn:" Anh vốn nghĩ cho chú nghỉ ngày, nhưng nhìn chú nỗ lực vậy, một lòng muốn huấn luyện, vậy thì cứ theo ý của chú đi, nghỉ nửa ngày thôi!"
"Á?"
Tư Đồ Lượng kinh ngạc đến ngây người, đứng hồi lâu không nói được câu gì.
Hắn làm sao mà nghĩ đến kết quả này? Hắn ngay từ đầu còn tưởng rằng đối phương không đồng ý cho mình nghỉ, vẻ mặt hắn đầy sự hối hận nói to:" Lão đại, kì thực em lúc nãy, thực là muốn nói..." Lâm Bắc Phàm đã nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn, cười tủm tỉm rồi nói:" Đồ Lượng, đại nam nhân, lời nói ra một là một hai là hai, đừng giống với nữ nhân suốt ngày thỏ thẻ. Còn nữa đừng quên, chú chỉ có nửa ngày thôi đấy, phải tranh thủ thời gian, đừng làm chậm trễ!"
Tư Đồ Lượng mở lớn hai mắt, chỗ nào mà không hiểu rõ ràng là đối phương không muốn cho hắn thêm thời gian nghỉ ngơi? Tất cả lời vửa nói, bất quá chỉ là lấy cớ xằng bậy thôi, hắn lập tức hổn hển kêu to:" Lão đại, anh anh là đồ vô lại!"
"Ta sao lại vô lại?"
Lâm Bắc Phàm nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu.
"Cái này, cái này " Tư Đồ Lượng lắp bắp nói không ra lời.
Lâm Bắc Phàm vỗ vai hắn, cười nói:" Lượng này, chú đừng có quên, ngày đó ăn phải cái gì, nếu thời gian đến chú không đáp ứng được yêu cầu của anh, vậy thì..." Lập tức sắc mặt Tư Đồ Lượng liền tái xanh, hắn nghĩ đến ngày đó uống phải độc dược mà thấy lạnh cả người.
Nếu như bản thân không hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì không phải là mình còn ngày sống thọ nữa sao?
Hắn nghĩ đến đây, liền vội vàng gật đầu:" Lão đại, anh yên tâm, em nhất định tập luyện, sẽ không phụ kì vọng của anh, em nhất định sẽ thành công!"
"Anh, hai người đang nói gì thế? Cái gì mà ăn phải đồ gì? Anh đã ăn gì thế?
Tư Đồ Thụy Tuyết vẻ mặt tò mò hỏi.
"À, không có gì, hôm đó ăn một quả rồi liền bị đau bụng. Thật là xui xẻo!"
Tư Đồ Lượng ngượng ngập cười nói.
"Đúng, đúng rồi, Lượng đúng là Lượng, có ý chí và niềm tin như vậy, nhiều người còn không bằng đấy. Bắt đầu từ ngày mai, độ khó trong các phần huấn luyện sẽ được tăng gấp đôi."
"Oạch"
Tư Đồ Lượng liền ngã lăn trên đất, lâm vào hôn mê bất tỉnh.