Lâm Bắc Phàm biết chỗ Bạch Lạc Huyên là ờ khách sạn Kim Hải Thiên Đại của thành phổ Nam Bình. ngồi bất kỳ chiếc taxi nào cũng có thể tới đó, nhưng nếu như đi như vậy sẽ là đầu đề bài báo của những phóng viên bát quái lại gây ra bất lợi gì đỏ cho Bạch Lạc Huyên như vậy thì không ổn chút nào. Giờ đã bao nhiêu chuyện phải nghĩ rồi, mình cũng không muốn đề Bạch Lạc Huyên phải chịu nhưng tin tức chả đâu vào đâu đó. hay là thế này, bên cạnh còn một cái bình. sao có thể đi tìm Bạch Lạc Huyên chứ? Lẽ nào nói với đối phương, đây là cô gái free tặng trên chuyến bay. sợ rằng Bạch Lạc Huyên sẽ đá cho phát ra ngoài.
"Cam Điềm. cô có nơi nào để đi chưa? Lâm Bắc Phàm nhìn đổi phương hòi không muốn rời xa nửa bước. biết rằng đối phương đã coi mình là chỗ dựa duy nhất ở thành phố Nam Bình này.
"Tôi. tôi lần đầu tiên tới thành phổ Nam Bình này, chẳng quen biết ai, nơi nào có thể đáng đi cơ chứ?"
Cam Điềm hơi xấu hổ thè lười- Tuy vô và Lâm Bắc Phàm lần đầu gặp mặt, đổi phương cũng như những người đàn ông khác, nhìn phương hướng tiện nhìn luôn mình. cho mình một sự tín nhiệm vô cùng, để cho cô có cảm giác theo đối phương sẽ có cảm giác an toàn vô cùng.
Lâm Bắc Phàm vỗ vào trán: "Thế được rồi, tôi đưa cô đi tìm chỗ ngủ".
"Được thôi, cảm ơn anh Lâm, hic hic, tôi lại có thể tiết kiệm chút tiền rồi".
Cam Điềm vui mừng ôm lấy đổi phương, chụt một cái vào má anh ta.
Lâm Bắc Phàm sờ má mình bị đổi phương thơm, cười nhăn nhó nói: 'Thế này là sao? Bị người ta phát hiện, còn tường tôi là bọn buôn người đấy".
"Hic túc..." Cam Diên cười phá lên.
Lãm Bác Phàm và Cam Diêm ngồi trong một chiếc xe. Trước tiên là đèn khách sạn Kim Hải Thiên Đại xem tình hình cụ thể. Anh còn tường rằng khách sạn này sau khi Bạch Lạc Huyên ở, toàn bộ khách sạn sẽ không tiếp khách, nhưng không ngờ khách sạn này vẫn kinh doanh bình thường, nhưng Bạch Lạc Huyên ờ tầng ba, vì sự an toàn của cô, tất cả các phòng ờ tầng ba không có khách ở. Khách khứa đến chi có thể ở tầng hai và tầng bổn.
Khách sạn Kim Hải Thiên Đại vì vậy có thề trờ thành địa điểm lớn của thành phổ Nam Bình, ngoài sự trang hoàng và phục vụ chu đáo ra, giá cả cũng thấp và hệ thống bảo vệ nghiêm mật. nó trở thành sự lựa chọn đầu tiên của rất nhiều người đến Nam Bình, lượng người vào khách sạn duy trì ở mức 70% trở lên.
Toàn bộ khách sạn Kim Hải Thiên Đại phân ra chín tầng, ngầm là "Cửu cửu quy nhất" (Mãi mãi về một mối)
Lâm Bắc Phàm và Cam Điềm vừa vào trong đại sảnh, thực sự rát tráng lệ, cứ như vào Hoàng cung. Những viên gạch lát nền lớn sạch sê. phản lên làm chói mắt, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều bồn cảnh màu xanh, môi trường mỹ hóa, nó đã được trang trí lại. Bên cạnh đã có nhân viên tiếp tân nhận hành lý của họ, mang họ đến phòng chờ, làm thủ tục cho hai người họ.
"A, một ngày một nghìn tệ? Thế thì phải mấtt...".
Cam Điềm nghe thấy giá phòng xong, há hốc mồm, mãi lúc sau mới tiếp tục hỏi: "Một tháng tôi còn không biết có kiếm được nhiều tiền như vậy không, anh Lâm, không cần đâu, chúng ta vào một phòng là được, như vậy có thể tiết kiệm được chút tiền đấy, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì đâu". Cô nói xong câu cuối cùng, thì cười tươi như hoa nở, nụ cười mê người.
"Một phòng? Cô không sợ tôi không khống chế được bản thân sao? Nhỡ xảy ra chuyện gì với cô thì sao?" Lâm Bắc Phàm nói đùa.
"Tôi, tôi không sợ". Cam Điềm trợn mắt nhìn anh, nhưng mặt lại đò ửng.
Mấy nữ tiếp tân bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người đều mỉm cười, rõ ràng là họ là đôi tình nhân yêu cuồng nhiệt, vừa muốn ở cùng, lại vừa sợ mất mặt.
Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ vào vai cô, cười nói: "Ngốc ạ. cô không sợ tôi, tôi còn sợ cô sao. ngộ nhỡ cô muốn làm gì tôi, thế tôi chẳng phải bị thiệt chắc".
Anh biết giá phòng ở đây tương đối rẻ, nhưng cũng không phải là nơi cho người bình thường ở, nhưng những đồng tiền này đổi với anh thì nó có là gì. Anh nói với cô tiếp tân: "Cho tôi hai phòng trên tầng bốn".
"Tôi là nữ, anh là nam, tôi có thể làm gì anh chứ?"
Cam Điềm lẩm bẩm, nhưng thấy đối phương không để mình và anh ta ở cùng phòng, lẩm bầm vui mừng, càng thêm tin tưởng và cảm động hơn.
Sau khi làm xong thủ tục, Lâm Bắc Phàm và Cam Điền được tiếp tân chỉ đường đi đến cửa phòng tầng 4, hai người họ cùng nói vài câu rồi ai trở về phòng người nấy.
"A, cuối cùng cũng đến thành phố Nam Bình rồi, nhưng không biết Lạc Huyên ờ phòng nào của tầng ba". Lâm Bắc Phàm vứt người xuống giường, lẩm bẩm, bay hai tiếng chẳng làm anh mất chút sức lực nào.
Rút cái 'Tiêu Kim cười hì hi" chui ra, không biết nó được đưa lên máy bay kiểu gì, tên thanh niên đảo quốc hoặc dụng cụ kiểm tra hiện đại chẳng có tác dụng gì với nó. Nó tiến đến trước Lâm Bắc Phàm, nịnh nọt: "Lão gia. cái này chi cẩn quét hình Tiểu Kim chút thì có thể tìm phòng của cô nương đó cho ngài".
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nói: 'Ta sớm biết mi không kiềm chế được mà, theo lý mà nói, thời gian này ta cho mi ăn ngon mà, sao có thể để mi trở thành bộ dạng thế này cơ chứ?"
"Nào có, lão gia, hai ngày nay mỗi ngày tuy có thịt có rượu, nhưng cuộc sống sung sướng, sao có thể biết yêu cầu nhiều thể?"
Tiểu Kim nũng nịu nói: "Đi mà. đi tìm cô ấy đi".
"Được rồi, được rồi, đừng có lắm điều nữa, mi có yêu cầu gì? Nói!"
Lâm Bắc Phàm lười biếng nói.
"Ồ, lão gia, tôi vừa nghe được đẩu bếp khách sạn dường như đang làm món thịt chân gấu, ngài có thể cho ta hai phần được không? Còn về rượu, dùng bran đi là được rồi, ngài cũng biết, tôi rất khiêm tốn, chưa bao giờ kén ăn cà".
Tiểu Kim vừa nói vừa xuýt xoa.
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói: 'Thành giao".
Tiểu Kim gật đẩu lia lịa nói: "Tôi biết lão gia thoải mái, ta sẽ giúp ngài tìm vị trí của cô Bạch".
Kim quang phóng ra, từ từ rộng, nháy mắt toàn bộ tửu lâu đã bị bao phủ bên trong, từng giây trôi qua, tiểu Kim không có phản ứng, một phút trôi qua Tiểu Kim vẫn không có phản ứng gì.
Hai phút trôi qua.
Trán Lâm Bắc Phàm nhễ nhại mồ hôi nhẹ nói với Tiểu Kim: "Này. Tiểu Kim, mi không sao đó chứ? Tìm thấy chưa?".
"A, lão gia, tôi sai rồi, Tôi lập tức sẽ tìm cô Bạch, à, tìm thấy rồi zê, trời ơi, lão gia, nó ở dưới phòng của chúng ta, tôi thấy cô ấy đang làm gì. xem chừng đang tắm. à không". Tiểu Kim lén nhìn vài thứ. mắt sáng lên nhìn mỹ nữ, chi nhìn mông và hai quả đào. Nhưng nó rất nhanh lại kêu lên: "Lão gia. cô Bạch hình như đang nằm trên giường, nói gì đó. Ồ, cô ấy nói anh là tên ngốc, em không cho anh đến, anh cũng phải đến chứ? Người ta quan tâm, chăm sóc, nói không để anh đến, anh tại sao không nhớ người ta vậy hả? Trời ơi, điên mất, nhưng lời khác tôi không nói nữa".
Lâm Bắc Phàm cũng không ngỡ Bạch Lạc Huyên lại ờ dưới phòng mình, thế thì tốt quá. Thế là anh suy nghĩ một lát, mình trốn xuống tầng dưới thăm cô ấy, hay dợi đến tối muộn một chút rồi chuồn đi nhi?
"Lão gia, tôi thấy ngài giờ nên đi luôn đi, nếu để muộn, cô Bạch sẽ ăn thịt ngài đấy, việc này nên làm sớm đi".
Tiểu Kim nói ra suy nghĩ của mình.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Nói có lý lắm, nhưng ta con phải đi tắm. Ngộ nhỡ cô ấy vừa gặp ta, bắt làm luôn...không chờ đợi thì sao?"
Anh sờ cằm, mặt nở nụ cười dâm đãng.
Tiểu Kim trừng mắt, con người thật phiền toái, cứ phải làm cái chuyện đó, chỉ cần hai bên đồng ý, thì việc coi như xong.
Lúc Lâm Bắc Phàm nghêu ngao vài câu vừa tắm thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, làm mất cả hứng, chỉ có thể cuốn khăn tắm rời khỏi phòng tắm, mở cửa ra, lại nhìn thấy bên ngoài là hai người cảnh sát, phía sau là công tử Tiểu Điềm, anh ngạc nhiên nói: "Xin hỏi, có chuyện gì vậy?"
Công tử Tiểu Điền nhìn thấy anh liền lên giọng giương oai: "Các người mau bắt anh ta. Chính là anh ta, vừa nãy đánh tôi, anh ta còn nói xấu người đảo quốc nữa, còn buôn lậu vũ khí, mau bắt anh ta lại".
Hai viên cảnh sát bất mãn nhìn cõng tử Tiểu Điền, sau đó nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Vị tiên sinh, do người ngoại quốc kiện anh, nói anh có liên quan đến vài vụ án, cho nên mong anh có thể đi cùng chúng tôi hồ trợ chúng tôi điều tra".
Họ nói rất có khẩu khí.
Lâm Bắc Phàm cười, hỗ trợ điều tra cái gì? Chắc chắn là thủ đoạn của tên công từ Tiểu Điền này. Anh ngẩng đẩu nhìn ra ngoài hành lang, thấy Cam Điềm cũng bị hai viên cảnh sát lôi ra khỏi phòng, mặt méo mó, như đứa trẻ làm sai chuyện, đứng đps. Anh cười nhạt, gật đẩu nói: 'Thế này đi. tôi đi cùng các anh xem sao".
Lâm Bắc Phàm biết chỗ Bạch Lạc Huyên là ờ khách sạn Kim Hải Thiên Đại của thành phổ Nam Bình. ngồi bất kỳ chiếc taxi nào cũng có thể tới đó, nhưng nếu như đi như vậy sẽ là đầu đề bài báo của những phóng viên bát quái lại gây ra bất lợi gì đỏ cho Bạch Lạc Huyên như vậy thì không ổn chút nào. Giờ đã bao nhiêu chuyện phải nghĩ rồi, mình cũng không muốn đề Bạch Lạc Huyên phải chịu nhưng tin tức chả đâu vào đâu đó. hay là thế này, bên cạnh còn một cái bình. sao có thể đi tìm Bạch Lạc Huyên chứ? Lẽ nào nói với đối phương, đây là cô gái free tặng trên chuyến bay. sợ rằng Bạch Lạc Huyên sẽ đá cho phát ra ngoài.
"Cam Điềm. cô có nơi nào để đi chưa? Lâm Bắc Phàm nhìn đổi phương hòi không muốn rời xa nửa bước. biết rằng đối phương đã coi mình là chỗ dựa duy nhất ở thành phố Nam Bình này.
"Tôi. tôi lần đầu tiên tới thành phổ Nam Bình này, chẳng quen biết ai, nơi nào có thể đáng đi cơ chứ?"
Cam Điềm hơi xấu hổ thè lười- Tuy vô và Lâm Bắc Phàm lần đầu gặp mặt, đổi phương cũng như những người đàn ông khác, nhìn phương hướng tiện nhìn luôn mình. cho mình một sự tín nhiệm vô cùng, để cho cô có cảm giác theo đối phương sẽ có cảm giác an toàn vô cùng.
Lâm Bắc Phàm vỗ vào trán: "Thế được rồi, tôi đưa cô đi tìm chỗ ngủ".
"Được thôi, cảm ơn anh Lâm, hic hic, tôi lại có thể tiết kiệm chút tiền rồi".
Cam Điềm vui mừng ôm lấy đổi phương, chụt một cái vào má anh ta.
Lâm Bắc Phàm sờ má mình bị đổi phương thơm, cười nhăn nhó nói: 'Thế này là sao? Bị người ta phát hiện, còn tường tôi là bọn buôn người đấy".
"Hic túc..." Cam Diên cười phá lên.
Lãm Bác Phàm và Cam Diêm ngồi trong một chiếc xe. Trước tiên là đèn khách sạn Kim Hải Thiên Đại xem tình hình cụ thể. Anh còn tường rằng khách sạn này sau khi Bạch Lạc Huyên ở, toàn bộ khách sạn sẽ không tiếp khách, nhưng không ngờ khách sạn này vẫn kinh doanh bình thường, nhưng Bạch Lạc Huyên ờ tầng ba, vì sự an toàn của cô, tất cả các phòng ờ tầng ba không có khách ở. Khách khứa đến chi có thể ở tầng hai và tầng bổn.
Khách sạn Kim Hải Thiên Đại vì vậy có thề trờ thành địa điểm lớn của thành phổ Nam Bình, ngoài sự trang hoàng và phục vụ chu đáo ra, giá cả cũng thấp và hệ thống bảo vệ nghiêm mật. nó trở thành sự lựa chọn đầu tiên của rất nhiều người đến Nam Bình, lượng người vào khách sạn duy trì ở mức % trở lên.
Toàn bộ khách sạn Kim Hải Thiên Đại phân ra chín tầng, ngầm là "Cửu cửu quy nhất" (Mãi mãi về một mối)
Lâm Bắc Phàm và Cam Điềm vừa vào trong đại sảnh, thực sự rát tráng lệ, cứ như vào Hoàng cung. Những viên gạch lát nền lớn sạch sê. phản lên làm chói mắt, hơn nữa xung quanh còn có rất nhiều bồn cảnh màu xanh, môi trường mỹ hóa, nó đã được trang trí lại. Bên cạnh đã có nhân viên tiếp tân nhận hành lý của họ, mang họ đến phòng chờ, làm thủ tục cho hai người họ.
"A, một ngày một nghìn tệ? Thế thì phải mấtt...".
Cam Điềm nghe thấy giá phòng xong, há hốc mồm, mãi lúc sau mới tiếp tục hỏi: "Một tháng tôi còn không biết có kiếm được nhiều tiền như vậy không, anh Lâm, không cần đâu, chúng ta vào một phòng là được, như vậy có thể tiết kiệm được chút tiền đấy, dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì đâu". Cô nói xong câu cuối cùng, thì cười tươi như hoa nở, nụ cười mê người.
"Một phòng? Cô không sợ tôi không khống chế được bản thân sao? Nhỡ xảy ra chuyện gì với cô thì sao?" Lâm Bắc Phàm nói đùa.
"Tôi, tôi không sợ". Cam Điềm trợn mắt nhìn anh, nhưng mặt lại đò ửng.
Mấy nữ tiếp tân bên cạnh nghe cuộc đối thoại của hai người đều mỉm cười, rõ ràng là họ là đôi tình nhân yêu cuồng nhiệt, vừa muốn ở cùng, lại vừa sợ mất mặt.
Lâm Bắc Phàm vỗ nhẹ vào vai cô, cười nói: "Ngốc ạ. cô không sợ tôi, tôi còn sợ cô sao. ngộ nhỡ cô muốn làm gì tôi, thế tôi chẳng phải bị thiệt chắc".
Anh biết giá phòng ở đây tương đối rẻ, nhưng cũng không phải là nơi cho người bình thường ở, nhưng những đồng tiền này đổi với anh thì nó có là gì. Anh nói với cô tiếp tân: "Cho tôi hai phòng trên tầng bốn". Nguồn tại ện FULL
"Tôi là nữ, anh là nam, tôi có thể làm gì anh chứ?"
Cam Điềm lẩm bẩm, nhưng thấy đối phương không để mình và anh ta ở cùng phòng, lẩm bầm vui mừng, càng thêm tin tưởng và cảm động hơn.
Sau khi làm xong thủ tục, Lâm Bắc Phàm và Cam Điền được tiếp tân chỉ đường đi đến cửa phòng tầng , hai người họ cùng nói vài câu rồi ai trở về phòng người nấy.
"A, cuối cùng cũng đến thành phố Nam Bình rồi, nhưng không biết Lạc Huyên ờ phòng nào của tầng ba". Lâm Bắc Phàm vứt người xuống giường, lẩm bẩm, bay hai tiếng chẳng làm anh mất chút sức lực nào.
Rút cái 'Tiêu Kim cười hì hi" chui ra, không biết nó được đưa lên máy bay kiểu gì, tên thanh niên đảo quốc hoặc dụng cụ kiểm tra hiện đại chẳng có tác dụng gì với nó. Nó tiến đến trước Lâm Bắc Phàm, nịnh nọt: "Lão gia. cái này chi cẩn quét hình Tiểu Kim chút thì có thể tìm phòng của cô nương đó cho ngài".
Lâm Bắc Phàm liếc mắt nói: 'Ta sớm biết mi không kiềm chế được mà, theo lý mà nói, thời gian này ta cho mi ăn ngon mà, sao có thể để mi trở thành bộ dạng thế này cơ chứ?"
"Nào có, lão gia, hai ngày nay mỗi ngày tuy có thịt có rượu, nhưng cuộc sống sung sướng, sao có thể biết yêu cầu nhiều thể?"
Tiểu Kim nũng nịu nói: "Đi mà. đi tìm cô ấy đi".
"Được rồi, được rồi, đừng có lắm điều nữa, mi có yêu cầu gì? Nói!"
Lâm Bắc Phàm lười biếng nói.
"Ồ, lão gia, tôi vừa nghe được đẩu bếp khách sạn dường như đang làm món thịt chân gấu, ngài có thể cho ta hai phần được không? Còn về rượu, dùng bran đi là được rồi, ngài cũng biết, tôi rất khiêm tốn, chưa bao giờ kén ăn cà".
Tiểu Kim vừa nói vừa xuýt xoa.
Lâm Bắc Phàm bất đắc dĩ nói: 'Thành giao".
Tiểu Kim gật đẩu lia lịa nói: "Tôi biết lão gia thoải mái, ta sẽ giúp ngài tìm vị trí của cô Bạch".
Kim quang phóng ra, từ từ rộng, nháy mắt toàn bộ tửu lâu đã bị bao phủ bên trong, từng giây trôi qua, tiểu Kim không có phản ứng, một phút trôi qua Tiểu Kim vẫn không có phản ứng gì.
Hai phút trôi qua.
Trán Lâm Bắc Phàm nhễ nhại mồ hôi nhẹ nói với Tiểu Kim: "Này. Tiểu Kim, mi không sao đó chứ? Tìm thấy chưa?".
"A, lão gia, tôi sai rồi, Tôi lập tức sẽ tìm cô Bạch, à, tìm thấy rồi zê, trời ơi, lão gia, nó ở dưới phòng của chúng ta, tôi thấy cô ấy đang làm gì. xem chừng đang tắm. à không". Tiểu Kim lén nhìn vài thứ. mắt sáng lên nhìn mỹ nữ, chi nhìn mông và hai quả đào. Nhưng nó rất nhanh lại kêu lên: "Lão gia. cô Bạch hình như đang nằm trên giường, nói gì đó. Ồ, cô ấy nói anh là tên ngốc, em không cho anh đến, anh cũng phải đến chứ? Người ta quan tâm, chăm sóc, nói không để anh đến, anh tại sao không nhớ người ta vậy hả? Trời ơi, điên mất, nhưng lời khác tôi không nói nữa".
Lâm Bắc Phàm cũng không ngỡ Bạch Lạc Huyên lại ờ dưới phòng mình, thế thì tốt quá. Thế là anh suy nghĩ một lát, mình trốn xuống tầng dưới thăm cô ấy, hay dợi đến tối muộn một chút rồi chuồn đi nhi?
"Lão gia, tôi thấy ngài giờ nên đi luôn đi, nếu để muộn, cô Bạch sẽ ăn thịt ngài đấy, việc này nên làm sớm đi".
Tiểu Kim nói ra suy nghĩ của mình.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Nói có lý lắm, nhưng ta con phải đi tắm. Ngộ nhỡ cô ấy vừa gặp ta, bắt làm luôn...không chờ đợi thì sao?"
Anh sờ cằm, mặt nở nụ cười dâm đãng.
Tiểu Kim trừng mắt, con người thật phiền toái, cứ phải làm cái chuyện đó, chỉ cần hai bên đồng ý, thì việc coi như xong.
Lúc Lâm Bắc Phàm nghêu ngao vài câu vừa tắm thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, làm mất cả hứng, chỉ có thể cuốn khăn tắm rời khỏi phòng tắm, mở cửa ra, lại nhìn thấy bên ngoài là hai người cảnh sát, phía sau là công tử Tiểu Điềm, anh ngạc nhiên nói: "Xin hỏi, có chuyện gì vậy?"
Công tử Tiểu Điền nhìn thấy anh liền lên giọng giương oai: "Các người mau bắt anh ta. Chính là anh ta, vừa nãy đánh tôi, anh ta còn nói xấu người đảo quốc nữa, còn buôn lậu vũ khí, mau bắt anh ta lại".
Hai viên cảnh sát bất mãn nhìn cõng tử Tiểu Điền, sau đó nhìn Lâm Bắc Phàm nói: "Vị tiên sinh, do người ngoại quốc kiện anh, nói anh có liên quan đến vài vụ án, cho nên mong anh có thể đi cùng chúng tôi hồ trợ chúng tôi điều tra".
Họ nói rất có khẩu khí.
Lâm Bắc Phàm cười, hỗ trợ điều tra cái gì? Chắc chắn là thủ đoạn của tên công từ Tiểu Điền này. Anh ngẩng đẩu nhìn ra ngoài hành lang, thấy Cam Điềm cũng bị hai viên cảnh sát lôi ra khỏi phòng, mặt méo mó, như đứa trẻ làm sai chuyện, đứng đps. Anh cười nhạt, gật đẩu nói: 'Thế này đi. tôi đi cùng các anh xem sao".