Kodayumi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đi vào Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia, vì thế vội mỉm cười đi tới, cung kính nói: "Lâm tiên sinh, ngài cuối cùng đã trở về, chúng tôi ở đây chờ ngài đã vài ngày rồi!"
"Koda tiểu thư tìm tôi gấp như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Cẩn thận bạn trai biết lại ghen đó." Lâm Bắc Phàm cố ý mê đắm nói, trong lời tựa như có ý đùa giỡn.
Kodayumi hai má ửng hồng, có chút cúi đầu nói: "Tôi còn chưa có bạn trai!"
"Vậy tôi không phải là có cơ hội sao?" Lâm Bắc Phàm cố ý kinh hô một tiếng.
Kodayumi ngẩng đầu lên, kiều mỵ trừng mắt nhìn hắn, cũng không đồng ý hay phản đối, tựa như có vẻ cam chịu. Sau đó nàng trầm tư một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Lâm tiên sinh thật lợi hại, hơn nữa mỗi người đàn bà bên cạnh đều rất tốt, thật là nam nhân Trung Quốc điển hình, tôi mà có được bạn trai như Lâm tiên sinh, đó là hạnh phúc của tôi, tôi nguyện ý cả đời đều đi theo Lâm tiên sinh, vì Lâm tiên sinh mà bưng trà rót nước, giặt áo nấu cơm, làm một nữ nhân bình thường!"
Mồ hôi của Lâm Bắc Phàm lại rơi như mưa.
Cô nàng này đến thời kỳ phát tình sao? Đến cả như thế cũng có thể nói ra. Chẳng qua thấy mắt nàng vô cùng chân thành, có lẽ cũng không phải nói dối, chẳng lẽ cô ta thật sự đã yêu mình, thật sự không phải dùng mỹ nhân kế?
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên hỏi lại: "Chẳng lẽ cô nói thật?"
"Thật sự là thế!" Kodayumi nhẹ gật đầu khẳng định. Lâm Bắc Phàm liền cảm thấy đầu mình có chút đau, chuyện này là sao đây? Mình chẳng lẽ mị lực siêu nhân sao? Thế nào mà lại khiến cô nàng Kodayumi từ đảo quốc này yêu mình chứ, tuy được mỹ nữ yêu thương là một chuyện tốt, nhưng dù sao cô nàng cũng là người nước ngoài, nếu để những nữ nhân của mình biết thì chắc là lại bộc phát thế chiến thứ ba mất thôi. Hắn nhìn dáng vẻ chân thành của nàng, mỉm cười nói: "Yên tâm, tôi hai ngày nữ sẽ cùng cô đi đảo quốc, tham gia Đổ Thần Đại Tái của các cô, Lâm Bắc Phàm ta nói được làm được, quyết không nuốt lời."
Nếu đổi lại là Kodayumi lúc bình thường thì khi nghe xong lời đồng ý của hắn thì hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng mà hiện giờ sau khi vừa tỏ ý xong lại nghe những lời này thì khuôn mặt đang đỏ bừng ngượng ngùng của nàng bỗng trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy, thiếu chút nữa ngã xuống đất, nàng cắn răng, nhỏ giọng nói: "Lâm tiên sinh, anh, anh nghĩ rằng tôi dùng mỹ nhân kế lừa anh đi đến đảo quốc sao? Tôi…những lời vừa rồi tôi nói đều là sự thật, tôi không có…"
Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng che miệng nàg lại, khiến nàng không nói thêm được nữa. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai nàng rồi nói: "Tôi hiểu, tôi biết cô thích tôi, nhưng tôi…tôi…"
"Nhưng mà làm sao? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi là nữ nhân tùy tiện sao? Đảo quốc chúng tôi mặc dù phương diện đó rất thoải mái, nhưng mà còn chưa từng có nam nhân nào chạm được vào tôi đâu, tôi và sư tỷ đến giờ vẫn còn là xử nữ, nếu không tin, anh có thể thử." Vẻ mặt của Kodayumi lại hồng lên, hai hàng lệ rơi lã chã, cái miệng nhỏ chu lên, nhỏ giọng nói.
Mồ hôi Lâm Bắc Phàm tuôn ướt đẫm cả áo, nữ nhân đảo quốc đúng là rộng rãi, trước mặt nhiều người như thế này mà cũng dám nói ra lời như vậy, nếu đổi lại là nữ nhân Trung Quốc, đúng là hiếm có khó tìm, chẳng qua cũng may là những khác nhân kia còn đang chăm chú đánh bạc với Ito Kyoshy, cũng không để ý đến bên này, nếu không họ mà nghe thấy những lời này thì cũng không lạ khi có án mạng xảy ra đâu. Vì thế hắn vội xua tay: "Tôi…Koda à, tôi biết cô là xử nữ, nhưng hiện tại nữ nhân bên cạnh tôi cũng quá nhiều rồi, hơn nữa lời của cô, chỉ sợ là không được!"
"A???" Miệng nhỏ của Kodayumi há ra, có chút ngây ngốc nhìn hắn.
Nếu nam nhân khác lấy lý do như hắn thì tuyệt đối là nói dối, nhưng nếu Lâm Bắc Phàm nói như vậy, thì cũng có vài phần tin tưởng, dù sao bên cạnh hắn ít nhất cũng có bảy tám cô gái, cho dù mỗi ngày một cô, sợ cũng cần một tuần mới quay vòng được, quả đúng là có điểm "không thể".
"Tình huống này cô cũng biết, khi mà nữ nhân quá nhiều, có đối khi lại không đảm nhiệm nổi, cho nên cô cứ suy nghĩ kỹ đi, cần gì phải tìm tôi chứ? Như vậy sẽ làm chậm trễ hạnh phúc cả đời cô đó!" Lâm Bắc Phàm nhìn nàng ta cúi đầu không nói gì, hắn còn tưởng là nàng ta đang suy nghĩ, trong long tuy là có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến tình hình của mình hiện giờ, nên đành phải tiếp tục khuyên nàng.
"Em, em không phải là nữ nhân tham lam, cũng không phải loại nữ nhân yêu cầu chuyện đó quá nhiều, chỉ cần Lâm tiên sinh một tuần có thể yêu thương em một lần, như vậy đã đủ rồi, có được không? Cũng không làm chậm thời gian của Lâm tiên sinh quá nhiều đâu!" Kodayumi chần chờ một lúc, sau đó nàng ngẩng đầu, vẻ mặt động tình chăm chú nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm nhìn bờ môi của nàng đang chu lên, bờ môi xinh hấp dẫn, lại thấy dung mạo nàng cũng rất xinh đẹp, còn mang vẻ xinh đẹp uyển chuyển hơn những cô gái khác mấy phần, làm người ta không nỡ tức giận với nàng, hơn nữa ánh mắt nàng đầy vẻ chờ mong, đầu hơi cúi, dáng vẻ như đang van cầu mình tiếp nhận nàng vậy. Nhưng hắn khẽ lắc đầu, rồi nói nhẹ: "Cô làm vậy đáng giá sao?"
Kodayumi nghe thấy giọng hắn cũng thả lỏng đi nhiều, vì thế trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ mỉm cười, nói: "Bởi vì Lâm tiên sinh là nam tử vĩ đại nhất mà em từng thấy, em là người rất cao ngạo, vì thế gặp được nam nhân mình yêu tất nhiên phải sớm tranh thủ rồi!"
Lâm Bắc Phàm nhìn ánh mắt si tình của nàng, hắn nhìn không được dang tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rồi không thèm để ý đến đám người xung quanh, hắn hôn mạnh lên đôi môi nhu thuận của nàng, duỗi đầu lưỡi tiến vào cuốn lấy chiếc lưỡi thơm của nang, khiến Kodayumi liên tục thở gấp, phát ra những tiếng rên rỉ như có như không, hai bàn tay nàng cũng không tự chủ được ôm chặt lấy hắn, không nỡ buông ra chút nào….
"Lâm đại ca, bọn em không phải là…." Cam Điềm nói ra một câu, nhưng lại thấy Lâm Bắc Phàm không có phản ứng gì thì liền quay lại nhìn, ai ngờ lại thấy hắn đang ôm cô gái nước ngoài xinh đẹp kia mà hôn lấy hôn để, vì thế chỉ kịp nói nửa câu rồi quên mất mình định nói cái gì nữa.
"A…" Lâm Bắc Phàm hôn trong thấy trong lòng ngứa ngáy lắm, dục hỏa cũng đã cháy bừng lên, thiếu chút nữa thì đã "chấp pháp" với Kodayumi ngay tại đây rồi, nhưng vừa bị Cam Điềm gọi tỉnh lại, thế nên vội buông Kodayumi ra, sau đó xấu hổ sờ đầu, nói: "A, Cam Điềm, em tìm anh có chuyện gì? À, đúng rồi, để anh kêu Trương Kế Bằng an bài một phòng cho em, em bình thường có thể ở đây, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy em đâu!"
"Hai người, hai người…" Cam Điềm chỉ vào hai người, sau đó kinh ngạc nói.
"Hắc hắc, vừa rồi là không kìm lòng được thôi!" Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng nói.
"Em nghe chị Mặc Mặc nói, cô ta hình như là người đảo quốc!" Ánh mắt của Cam Điềm nhìn về phía Kodayumi.
"Cô là Cam Điềm sao? Tôi tên là Kodayumi, thật đúng là đến từ đảo quốc!" Hai má Kodayumi vẫn còn đỏ bừng chưa phai, làm cho người ta có cảm giác nàng rất kiều diễm. Nàng đỏ mặt ngượng ngùng giới thiệu.
"Anh, cái đồ đại sắc lang, anh thế nào mà đến cả nữ nhân đảo quốc cũng câu dẫn hả? Anh cũng quá rồi nha?" Cam Điềm dùng sức véo vào bên hông Lâm Bắc Phàm mấy cái, nàng giận chỉ thiếu chút nữa là cắn hắn thôi.
"Nữ nhân đảo quốc thì làm sao? Em xem nàng đi, muốn dung mạo có dung mạo, muốn dáng có dáng, muốn ngực có ngực, mông cũng chuẩn luôn, so với củ cải đường như em "mạnh" hơn nha?" Lâm Bắc Phàm tủm tỉm cười nói.
"Anh không phải là đã quên ân oán của Trung Quốc và đảo quốc rồi đó chứ? Quên đảo quốc đã từng xâm lược chúng ta sao? Anh, em thấy anh chính là đại hán gian của thời đại mới đó!" Cam Điềm liên tục vung tay nói lớn, dáng vẻ rất phẫn nộ.
"Anh nhớ, cho nên anh mới làm như vậy!" Lâm Bắc Phàm ra vẻ bi phẫn nói.
"Hả? Anh nói những lời này là có ý gì?" Cam Điềm có chút ngây người.
Lâm Bắc Phàm nghiêm trang nói: "Anh đối với đảo quốc ấn tượng rất kém, đối với lịch sử lúc trước cũng in sâu trong lòng, cho nên anh muốn trả thù đảo quốc, muốn cướp lấy tất cả nữ nhân đảo quốc về làm vợ, đến lúc đó đảo quốc sẽ chẳng còn nữ nhân nữa chứ sao? Toàn nam nhân thì sao sinh con đẻ cái được? Cứ như thế, không đến mấy chục năm sẽ đoạn tử tuyệt tôn, anh đây không phải là vì dân tộc trút giận sao? Cái này gọi là đi đường vòng, tiểu nha đầu như em sao hiểu rõ được?"
Cam Điềm và Đinh Mặc Mặc nghe xong ngốc luôn, chỉ nhìn hắn trừng trừng mà thôi.
Tài ăn nói của hắn thật lợi hại? Đến chuyện đó mà cũng nói thành quang minh chính đại được, quả là nhân tài. Nếu để hắn đi làm luật sư thì chắc đã nổi tiếng thế giới rồi.
Lâm Bắc Phàm còn chủ động ôm lấy đôi vai của Kodayumi, cười tủm tỉm nói: "Tuy nhiệm vụ này rất gian nan lại vô cùng nguy hiểm, nhưng vì lợi ích vĩ đại của quốc gia, anh sẽ cúc cung tận tụy, sau này các em phải giúp đỡ anh, thấy cô gái đảo quốc nào xinh đẹp, trẻ tuổi, không dâm đãng thì bắt làm tù binh Trung Quốc, để nam nhân đảo quốc bọn họ không có cách nào lấy được vợ!"
Kodayumi nghe xong hai má đỏ bừng, nàng cũng biết ân oán giữa Trung Quốc và đảo quốc, cũng biết hiện giờ rất nhiều người Trung Quốc có thành kiến với người đảo quốc, cũng từng phát sinh nhiều lần xung đột, chẳng qua đối với nàng mà nói, chuyện này đã qua lâu rồi, nàng chỉ muốn đi theo Lâm Bắc Phàm mà thôi, được trở thành một nữ nhân hạnh phúc bình thường là đủ rồi. Vì thế nàng vội vàng nhìn về phía Cam Điềm, khẩn thiết nói: "Tôi biết quốc gia mình đối với người Trung Quốc làm nhiều chuyện không đúng, tôi nguyên ý thay quốc gia mình xin lỗi mọi người!" Nói xong nàng liền cúi người chín mươi độ với Cam Điềm và Đinh Mặc Mặc.
Cam Điềm và Đinh Mặc Mặc nhìn thấy đối phương thành khẩn như vậy, cũng không có chút dối trá nào, vì thế cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Các nàng cũng hiểu là Kodayumi và Ito Kyoshy có thân phận không bình thường ở đảo quốc, có thể thừa nhận sai lầm của quốc gia mình cũng đã thể hiện hai nàng là những cô gái không tồi chút nào.
"Koda, chúng tôi không có ý gì cả, chỉ là trông thấy hai người có thể ở cùng một chỗ, có chút khó tưởng tượng thôi." Đinh Mặc Mặc nhẹ nhàng kéo tay Kodayumi, ôn nhu nói.
"Tôi hiểu mà, không có gì đâu!" Kodayumi ngượng ngùng nói.
Cam Điềm cũng xấu hổ lè lữơi, nói: "Tiểu thư Koda, thực xin lỗi nha!"
Lâm Bắc Phàm lại ra vẻ tức giận nói: "Thực xin lỗi? Một câu xin lỗi là được sao? Nhìn xem các em làm Koda bị dọa thành thế nào kìa? Em nói phải làm sao bây giờ?"
"A, vậy anh nói làm sao giờ?" Đinh Mặc Mặc không sợ hắn chút nào, ngược lại ưỡn ngực, trợn mắt nói.
"Ý của anh là cởi quần của em ra, phân biệt đanh PP một trăm cái!" Lâm Bắc Phàm mê đắm nói.
"Đi chết đi, đại sắc lang!" hai thiếu nữ Đinh Mặc Mặc và Cam Điềm hai má đều đỏ hồng lên, gặt giọng, rồi đồng thời lao tới nhéo lên eo của hắn, sau đó thì tiếng nam nhân thống khổ kêu thảm vang lên.
"Ồ, Lâm tiên sinh, anh chừng nào mới tới vậy?"
Không biết từ lúc nào, Ito Kyoshy đã chiến thắng người khách kia, nàng đang chuẩn bị tìm sư muội mình thì lại nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, điều này khiến nàng cảm thấy vui mừng nở nụ cười tươi, nhưng mà khi nhìn thấy bên cạnh lại có thêm một cô gái nữa thì nàng liền cảm thấy bất đắc dĩ, chẳng qua cũng không nói gì cả, dù gì thì bên cạnh hắn cũng có rất nhiều nữ nhân rồi, nhiều thêm cũng chẳng có gì lạ cả, chẳng qua mới nàng mới vài ngày không gặp, dung mạo lại càng thêm hấp dẫn, vóc dáng có vẻ đầy đặn hơn trước, xem ra cuộc sống mấy ngày nay rất tốt nha, còn bộ trang phục trên người lại khiến tỉ lệ vàng của thân thể nàng thể hiện càng thêm rõ ràng.
"Nghe nói mấy ngày nay, tiểu thư Ito đại sát tứ phương, vì thế vội tới xem, không ngờ mới vài ngày không gặp đổ thuật của Ito tiểu thư lại đề cao rồi, nếu như tôi và cô hiện giờ đánh cuộc, nhất định phải cam bái hạ phong rồi!" Lâm Bắc Phàm bình thản cười nói.
Hai gò má Ito Kyoshy khẽ đỏ lên, nàng gắt nhẹ: "Anh nói hươu nói vượn cái gì chứ, mỗi ngày đều không có kích thích gì cả!"
"Kỳ thật tôi tới là muốn mời Ito tiểu thư ăn cơm, xem phim, thuận tiện thì hôn môi rồi làm gì đó, không biết tiểu thư Ito có cho tôi thể diện này không?" Lâm Bắc Phàm cợt nhả nói.
Ito Kyoshy nghe được mấy câu đầu còn có chút lọt tai, thế nhưng đến mấy câu sau lại càng lúc càng khó nghe, cứ như kiểu hắn là khách làng chơi vậy, chỉ đến tìm mình để giải quyết vấn đề sinh lý mà thôi, vì thế mặt nàng đỏ bừng, trực tiếp đá cho hắn một cái, gắt giọng nói: "Đi chết đi, đại sắc lang!"
Lâm Bắc Phàm tự nhiên cũng không mang Ito Kyoshy đi mở phòng, cũng chẳng phải là mang nàng đi xem phim, vì dù sao ở đây cũng còn đến ba cô gái nữa, nếu chỉ mang một mình nàng, như vậy sẽ khiến ba cô nàng kia vô cùng bất mãn, nhưng nếu mà lại đều mang đi, trời ạ, thế thì gọi là đi xem phim hay là khoe mỹ nữ chứ? Hắn sợ mình lúc đó sẽ lọt vào biển khinh bỉ của mọi nam nhân, vì thế nên chỉ đành mang các nàng đi ăn trưa, sau đó lại đưa các nàng trở về.
"Tiểu Lâm ca, cậu tìm tôi?" Trương Kế Bằng vẻ mặt vui vẻ đẩy cửa tiến vào, hắn khom lưng nói.
"Trương Kế Bằng, ông có nghe nói không? Mấy ngày nữa Bạch Nhạc Huyên sẽ ở thành phố Nam Thành chúng ta tổ chức concert đấy!" Lâm Bắc Phàm cười cười nhìn hắn, thuận miệng hỏi.
"A, Tiểu Lâm ca, cậu nói đến chuyện này sao? Chúng tôi đã sớm biết rồi, tôi cũng không nghĩ đến là Bạch Nhạc Huyên lại đến Nam Thành chúng ta tổ chức concert, điều này đối với Nam Thành chúng ta mà nói thì chính là lần đầu tiên, tôi lúc trước có nói chuyện phiếm với mấy người bạn, còn đang suy đóan xem công ty nào sẽ làm nhà đầu tư, mà có thể thỉnh được đại mình tinh đến Nam Thành chúng ta, thật sự là mang lại mặt mũi cho dân cả Nam Thành rồi!" Trương Kế Bằng hưng phấn nói. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, không biết là vì trời nóng hay là vì quá kích động nữa, hô hấp cũng gấp rút hơn bình thường rất nhiều.
"Nếu như để cho Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia chúng ta làm nhà đầu tư, ông thấy thế nào?" Lâm Bắc Phàm ngồi ở ghế ông chủ, bắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối, thể hiện ra dáng vẻ ngồi rất thoải mái, mặt đầy vẻ thích thú nhìn hắn.
"Được nha," Trương Kế Bằng đầu tiên chỉ thuận miệng đáp, nhưng sau đó lại mở to mắt, nói: "Cái gì? Tiểu Lâm ca, cậu, cậu vừa nói cái gì? Để cho Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia của chúng ta làm người đầu tư? Chuyện này, có thể sao?"
"Có gì mà không được?" Lâm Bắc Phàm cười cười hỏi ngược lại.
"Người ta là đại minh tinh, làm sao có thể lựa chọn Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia chúng ta chứ?" Trương Kế Bằng cảm thấy chuyện này thật khó tưởng tượng, quả thực so với heo mẹ leo cây còn hiếm có hơn.
"Tôi chỉ hỏi ông một vấn đề, ông hãy thành thật trả lời là được rồi!" Lâm Bắc Phàm thu lại nụ cười trên mặt, hay tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, ánh mắt nhìn thằng vào hắn. Còn Trương Kế Bằng lúc này vội hỏi lại: "Vấn đề gì vậy?"
"Ông có muốn là chủ đầu tư không?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại từng chữ.
"Chuyện này, dĩ nhiên là muốn rồi!" Trương Kế Bằng khẳng định luôn, nhưng rồi hắn lại chán chường nói: "Nhưng….."
"Không nhưng gì cả, chỉ cần ông nguyện ý là được!" Lâm Bắc Phàm xua tay nhìn hắn, nói: "Chẳng qua trước tiên ông phải tính trước chi phí ra cho tôi, phải thật minh bạch, đừng để đến lúc đó lại loạn cả lên!"
"Chuyện này thì không có vấn đề gì cả, dù sao thì chuyện minh tinh biểu diễn ca nhạc năm nào cũng có, phương diện kinh phí đều không khác nhau lắm, mà cho dù có hơn thì cũng không qua nhiều," Xem ra Trương Kế Bằng đối với tin tức của Bạch Nhạc Huyên trên Tv về việc nàng tổ chức concert ở thành phố Nam Thành rất nhiệt tình, vì thế phương diện này cũng rất minh bạch, không giống như lão tổng công ty khác không hiểu chút gì về chuyện này, chỉ biết giao toàn bộ cho nhân viên ở dưới xử lý.
Đại minh tinh đến Nam Thành tổ chức concert, đây là một thời cơ lớn, mặc dù bên đầu tư sẽ đầu tư một số tiền rất lớn, nhưng mà lực ảnh hưởng của đại minh tinh cũng rất đáng tin, điều này không chỉ ảnh hưởng đến ca hát, đó cũng là lý do mà nhiều thứ như đồ trang điểm hay các loại mặt hàng muốn mời minh tinh làm người đại diện sản phẩm, quá đó thì lực tuyên truyền sẽ càng thêm lớn mạnh hơn.
Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia có thể có danh tiếng không nhỏ ở Nam Thành, nhưng mà so sánh với Kim Ngọc Thiên Đường thì chỉ được coi như là có danh tiếng ở thành phố nhỏ mà thôi, nếu như rời khỏi thành phố Nam Thành, chỉ sợ là không ai biết Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia là nơi quái nào cả, nhưng lần này Bạch Nhạc Huyên đến Nam Thành tổ chức concert, chuyện này không thể nghi ngờ chính là cơ hội để Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia nổi tiếng theo, khiến cả nước đều biết ở nam thanh có Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia.
Trương Kế Bằng có thể từng bước đưa Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia lớn mạnh đến ngày hôm nay, tự nhiên là ông ta cũng phải có bản lĩnh bất phàm, vì thế ông ta hiểu được điều này, cho nên làm nhà đầu tư thì dù có phải trút bao nhiêu tiền vào đó cũng cảm thấy đáng giá. Ông ta cũng suy nghĩ, thử tính rồi nói: "Tiểu Lâm ca, chuyện này không phải nói đùa, cậu không nói đùa với tôi chứ?"
Lâm Bắc Phàm cười cười, nói: "Nói đùa? Làm sao có thể nói đùa được? Tôi có thể tiết lộ cho ông một tin, đó là chính tôi mới Bạch Nhạc Huyên đến Nam Thành chúng ta tổ chức concert đó!" Bạn đang xem tại - www.Truyện FULL
"Cái gì?" Lời này cứ như là sấm sét giữa lúc trời quang đánh ra, khiến Trương Kế Bằng đừng ngây tại chỗ.
Tin tức này quá mức kinh người, vô cùng rung đông, cứ như là kể chuyện cổ tích vậy.
Dù tố chất tâm lý của Trương Kế Bằng có tốt đến mấy thì ông ta cũng vẫn bị dọa sợ, thiếu chút nữa thì ngã bệt ra đất.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của ông ta, hắn nhịn không được cười, nói: "Làm sao vậy? Tin tức này đã dọa ông như vậy sao? Xem ra tâm lý của ông còn cần phải rèn luyện rồi."
"Tiểu Lâm ca, đây không phải là nói đùa chứ, nếu để người ta biết được, chuyện này…" Thanh âm của Trương Kế Bằng đã có chút run run rồi.
"Tôi hôm nay vừa mới từ Nam Bình trở về, ông cho rằng tôi nói láo sao? Thuận tiện cũng nói luôn cho ông biết, Bạch Nhạc Huyên là người đàn bà của tôi, mấy ngày nay tôi đi Nam Bình để gặp nàng đó!" Lâm Bắc Phàm cười nhạt nói.
"Bịch!"
Trương Kế Bằng lần này thì ngã hẳn, miệng ông sùi bọt, tay chân có chút giật giật.
Trương Kế Bằng biết rõ Tiểu Lâm ca rất *trâu*, phải là *trâu* của *trâu* mới đúng, nếu không thì cũng không làm bàn của những người *trâu* như Đường Minh, Trương Minh Thắng, nếu không cũng không cho mình mấy ngàn vạn để tạo ra Kim Ngọc Thiên Đừơng sáng với Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia, nếu không cũng không khiến cả Nam Thành phải rối tung lên, nhưng mà khi hắn nói Bạch Nhạc Huyên là nữ nhân của hắn, chính xác câu này mới khiến Trương Kế Bằng sợ thật. Bạch Nhạc Huyên là ai? Đây chính là siêu minh tinh hiện nay, giá trị con người của nàng ta cũng đến vài tỷ nhân dân tệ, há có thể con là nữ nhân bình thường, nói *cua* là *cua* được sao? Trương Kế Bằng chỉ cảm thấy trước mặt mình toàn sao là sao, vô cùng lấp lánh.
Lâm Bắc Phàm lấy điện thoại của mình ra, sau đó ấn số gọi cho Bạch Nhạc Huyên, bên đầu kia rất nhanh đã bắt máy, Bạch Nhạc Huyên có chút mơ màng nói: "Bắc Phàm, anh vừa mới về Nam Thành sao? Sớm như vậy đã gọi cho em làm gì? Chẳng lẽ anh không biết hôm qua "vật lộn" với em bao nhiêu lần sao? Em hiện tại không còn chút kí lực nào cả, nhớ đêm qua ngủ ngon một trận, nếu không chỉ sợ không được mấy năm em đã biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, đến lúc đó, anh còn thích em sao?" Nàng còn chưa đợi Lâm Bắc Phàm nói câu nào mà đã liên tục u oán cằn nhằn rồi, cảm giác như nàng đang chịu ủy khuất vậy.
Lâm Bắc Phàm rơi mồ hôi như mưa, hiện tại đã là hai giờ chiều rồi, vậy mà nàng còn định ngủ đến mấy giờ chứ? Có lẽ định giống như động vật ngủ đông chắc.
Chẳng qua hắn cũng biết mấy cô nàng này thế nào, lúc nào cũng muốn bảo dưỡng thân thể và dung mạo mình, mà giấc ngủ không đủ dễ làm nữ nhân nhanh già, hơn nữa đêm qua nàng cùng mình làm việc cả đêm, ngủ bù một giấc cũng là chuyện thường. Vì thế hắn ngượng cười, nói: "Nhạc Huyên, anh muốn nói với em chuyện đầu tư…."
"Cái gì mà chuyện đầu tư, dù sao thành phố Nam Thành cũng là thiên hạ của anh, anh nói thế nào thì làm vậy đi!" Rõ ràng là Bạch Nhạc Huyên không để chuyện này trong lòng, dù sao nàng cũng vì hắn mà đến Nam Thành tổ chức concert, chẳng lẽ hắn lại để mình không thành công sao? Vì thế nàng căn bản không thèm nghĩ đến vấn đề này.
"Ý anh là để cho Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia làm nhà đầu tư!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Tùy anh đi, em mệt chết mất, Bắc Phàm, chẳng lẽ anh không biết phương diện "đó" của anh rất lợi hại sao? Người ta hiện giờ vẫn còn sưng nè, sau này không cho anh đụng vào em nữa, mỗi lần đều "mạnh" như vậy à, có phải muốn giết em mới cam tâm không?" Bạch Nhạc Huyên u óan nói, chẳng qua khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng. Nàng cũng không biết tại sao giờ mình lại phóng đãng đến vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn thì dục hỏa đều bùng lên, hận không thể lúc nào cũng "làm chuyện đó" với hắn.
"Hehe, ai bảo em mê người như thế? Anh hiện tại có chút khó khống chế mình rồi đây." Lâm Bắc Phàm vô sỉ cười.
"Đáng ghét, đại phôi đản đúng là đại phôi đản, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện đó cả." Bạch Nhạc Huyên thẹn thùng nói: "Chờ em đến Nam Thành sẽ tính sổ với anh, em muốn cho anh ba ngày ba đêm không xuống được giường luôn!" Nàng càng nói càng cảm thấy khuôn mặt của mình nóng bừng lên.
Sau khi Lâm Bắc Phàm cúp điên thoại, hắn nhìn Trương Kế Bằng đang trợn mắt há mồm, rồi cười nói: "Hiện tại ông đã yên tâm chưa?"
Trương Kế Bằng khó khăn lắm mới nuốt được ngụm nước bọt, ông ta cảm thấy toàn thân mình ướt sũng, cứ như là vừa đại chiến xong vậy, sau đó mới gian nan nói: "Tiểu Lâm ca, cậu, cậu quá cường hãn rồi? Đem cả đại minh tinh Bạch Nhạc Huyên cũng đẩy ngã lên giường được, cái này thật quá…"
"Ài, chuyện giữa nam và nữ, khó nói rõ được mà!" Lâm Bắc Phàm rất ra vẻ, ngẩng cao đầu, trong mắt đầy vẻ cao thủ tịch mịch. Chính hắn cũng không biết mình làm sao lại có thể đẩy Bạch Nhạc Huyên được lên giường, hình như là có liên quan đến một ít chuyện ở kinh thành thì phải? Kết quả là khiến mình phá** của nàng.
"Khụ khụ…" Trương Kế Bằng thiếu chút nữa sặc nước bọt ngất.
Lâm Bắc Phàm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vì thế vội nói: "Trương Kế Bằng, tôi thấy chúng ta nên xử lý xong một chuyện trước!"
"A? Là chuyện gì vậy?" Trương Kế Bằng kinh ngạc hỏi.
"Đổi tên cho Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia, thông báo với bên ngoài chúng ta là một khách sạn năm sao, thật sự không phải là một Nightclub!" Lâm Bắc Phàm nói ra từng chữ một.
"Hả? Đổi tên?" Trương Kế Bằng không ngờ hắn lại nói chuyện này.
"Nếu để một câu lạc bộ đêm làm nhà đầu tư, ông cho rằng những người khác sẽ nghĩ sao?" Lâm Bắc Phàm lại nói.
Trương Kế Bằng cũng bị lời này của Lâm Bắc Phàm làm thức tỉnh.
Nightclub mặc dù là chỗ ăn chơi cao cấp, nhưng dù sao cũng có chút mập mờ, hơn nữa dễ làm người khác liên tưởng đến những việc khác, ví dụ như buôn lậu thuốc phiện, bán*, thậm chí là làm chuyện trái phát luật, nếu để câu lạc bộ đêm tài trợ cho concert của Bạch Nhạc Huyên, nhưng thế danh dự của Bạch Nhạc Huyên sẽ bị ảnh hưởng lớn, thậm chí còn khiến người ta nghĩ Bạch Nhạc Huyên là loại nữ nhân hám tiền, hoặc cho là nàng cùng chủ câu lạc bộ đêm có chuyên với nhau.
"Tôi hiểu rồi, Tiểu Lâm ca!" Trương Kế Bằng gầt đầu đã hiểu.
Kodayumi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đi vào Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia, vì thế vội mỉm cười đi tới, cung kính nói: "Lâm tiên sinh, ngài cuối cùng đã trở về, chúng tôi ở đây chờ ngài đã vài ngày rồi!"
"Koda tiểu thư tìm tôi gấp như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì sao? Cẩn thận bạn trai biết lại ghen đó." Lâm Bắc Phàm cố ý mê đắm nói, trong lời tựa như có ý đùa giỡn.
Kodayumi hai má ửng hồng, có chút cúi đầu nói: "Tôi còn chưa có bạn trai!"
"Vậy tôi không phải là có cơ hội sao?" Lâm Bắc Phàm cố ý kinh hô một tiếng.
Kodayumi ngẩng đầu lên, kiều mỵ trừng mắt nhìn hắn, cũng không đồng ý hay phản đối, tựa như có vẻ cam chịu. Sau đó nàng trầm tư một lúc, mới nhỏ giọng nói: "Lâm tiên sinh thật lợi hại, hơn nữa mỗi người đàn bà bên cạnh đều rất tốt, thật là nam nhân Trung Quốc điển hình, tôi mà có được bạn trai như Lâm tiên sinh, đó là hạnh phúc của tôi, tôi nguyện ý cả đời đều đi theo Lâm tiên sinh, vì Lâm tiên sinh mà bưng trà rót nước, giặt áo nấu cơm, làm một nữ nhân bình thường!"
Mồ hôi của Lâm Bắc Phàm lại rơi như mưa.
Cô nàng này đến thời kỳ phát tình sao? Đến cả như thế cũng có thể nói ra. Chẳng qua thấy mắt nàng vô cùng chân thành, có lẽ cũng không phải nói dối, chẳng lẽ cô ta thật sự đã yêu mình, thật sự không phải dùng mỹ nhân kế?
Lâm Bắc Phàm ngạc nhiên hỏi lại: "Chẳng lẽ cô nói thật?"
"Thật sự là thế!" Kodayumi nhẹ gật đầu khẳng định. Lâm Bắc Phàm liền cảm thấy đầu mình có chút đau, chuyện này là sao đây? Mình chẳng lẽ mị lực siêu nhân sao? Thế nào mà lại khiến cô nàng Kodayumi từ đảo quốc này yêu mình chứ, tuy được mỹ nữ yêu thương là một chuyện tốt, nhưng dù sao cô nàng cũng là người nước ngoài, nếu để những nữ nhân của mình biết thì chắc là lại bộc phát thế chiến thứ ba mất thôi. Hắn nhìn dáng vẻ chân thành của nàng, mỉm cười nói: "Yên tâm, tôi hai ngày nữ sẽ cùng cô đi đảo quốc, tham gia Đổ Thần Đại Tái của các cô, Lâm Bắc Phàm ta nói được làm được, quyết không nuốt lời."
Nếu đổi lại là Kodayumi lúc bình thường thì khi nghe xong lời đồng ý của hắn thì hẳn phải vui mừng mới đúng, nhưng mà hiện giờ sau khi vừa tỏ ý xong lại nghe những lời này thì khuôn mặt đang đỏ bừng ngượng ngùng của nàng bỗng trắng bệch, thân thể khẽ run rẩy, thiếu chút nữa ngã xuống đất, nàng cắn răng, nhỏ giọng nói: "Lâm tiên sinh, anh, anh nghĩ rằng tôi dùng mỹ nhân kế lừa anh đi đến đảo quốc sao? Tôi…những lời vừa rồi tôi nói đều là sự thật, tôi không có…"
Lâm Bắc Phàm nhẹ nhàng che miệng nàg lại, khiến nàng không nói thêm được nữa. Hắn nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai nàng rồi nói: "Tôi hiểu, tôi biết cô thích tôi, nhưng tôi…tôi…"
"Nhưng mà làm sao? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi là nữ nhân tùy tiện sao? Đảo quốc chúng tôi mặc dù phương diện đó rất thoải mái, nhưng mà còn chưa từng có nam nhân nào chạm được vào tôi đâu, tôi và sư tỷ đến giờ vẫn còn là xử nữ, nếu không tin, anh có thể thử." Vẻ mặt của Kodayumi lại hồng lên, hai hàng lệ rơi lã chã, cái miệng nhỏ chu lên, nhỏ giọng nói.
Mồ hôi Lâm Bắc Phàm tuôn ướt đẫm cả áo, nữ nhân đảo quốc đúng là rộng rãi, trước mặt nhiều người như thế này mà cũng dám nói ra lời như vậy, nếu đổi lại là nữ nhân Trung Quốc, đúng là hiếm có khó tìm, chẳng qua cũng may là những khác nhân kia còn đang chăm chú đánh bạc với Ito Kyoshy, cũng không để ý đến bên này, nếu không họ mà nghe thấy những lời này thì cũng không lạ khi có án mạng xảy ra đâu. Vì thế hắn vội xua tay: "Tôi…Koda à, tôi biết cô là xử nữ, nhưng hiện tại nữ nhân bên cạnh tôi cũng quá nhiều rồi, hơn nữa lời của cô, chỉ sợ là không được!"
"A???" Miệng nhỏ của Kodayumi há ra, có chút ngây ngốc nhìn hắn.
Nếu nam nhân khác lấy lý do như hắn thì tuyệt đối là nói dối, nhưng nếu Lâm Bắc Phàm nói như vậy, thì cũng có vài phần tin tưởng, dù sao bên cạnh hắn ít nhất cũng có bảy tám cô gái, cho dù mỗi ngày một cô, sợ cũng cần một tuần mới quay vòng được, quả đúng là có điểm "không thể".
"Tình huống này cô cũng biết, khi mà nữ nhân quá nhiều, có đối khi lại không đảm nhiệm nổi, cho nên cô cứ suy nghĩ kỹ đi, cần gì phải tìm tôi chứ? Như vậy sẽ làm chậm trễ hạnh phúc cả đời cô đó!" Lâm Bắc Phàm nhìn nàng ta cúi đầu không nói gì, hắn còn tưởng là nàng ta đang suy nghĩ, trong long tuy là có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến tình hình của mình hiện giờ, nên đành phải tiếp tục khuyên nàng.
"Em, em không phải là nữ nhân tham lam, cũng không phải loại nữ nhân yêu cầu chuyện đó quá nhiều, chỉ cần Lâm tiên sinh một tuần có thể yêu thương em một lần, như vậy đã đủ rồi, có được không? Cũng không làm chậm thời gian của Lâm tiên sinh quá nhiều đâu!" Kodayumi chần chờ một lúc, sau đó nàng ngẩng đầu, vẻ mặt động tình chăm chú nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm nhìn bờ môi của nàng đang chu lên, bờ môi xinh hấp dẫn, lại thấy dung mạo nàng cũng rất xinh đẹp, còn mang vẻ xinh đẹp uyển chuyển hơn những cô gái khác mấy phần, làm người ta không nỡ tức giận với nàng, hơn nữa ánh mắt nàng đầy vẻ chờ mong, đầu hơi cúi, dáng vẻ như đang van cầu mình tiếp nhận nàng vậy. Nhưng hắn khẽ lắc đầu, rồi nói nhẹ: "Cô làm vậy đáng giá sao?"
Kodayumi nghe thấy giọng hắn cũng thả lỏng đi nhiều, vì thế trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ mỉm cười, nói: "Bởi vì Lâm tiên sinh là nam tử vĩ đại nhất mà em từng thấy, em là người rất cao ngạo, vì thế gặp được nam nhân mình yêu tất nhiên phải sớm tranh thủ rồi!"
Lâm Bắc Phàm nhìn ánh mắt si tình của nàng, hắn nhìn không được dang tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rồi không thèm để ý đến đám người xung quanh, hắn hôn mạnh lên đôi môi nhu thuận của nàng, duỗi đầu lưỡi tiến vào cuốn lấy chiếc lưỡi thơm của nang, khiến Kodayumi liên tục thở gấp, phát ra những tiếng rên rỉ như có như không, hai bàn tay nàng cũng không tự chủ được ôm chặt lấy hắn, không nỡ buông ra chút nào….
"Lâm đại ca, bọn em không phải là…." Cam Điềm nói ra một câu, nhưng lại thấy Lâm Bắc Phàm không có phản ứng gì thì liền quay lại nhìn, ai ngờ lại thấy hắn đang ôm cô gái nước ngoài xinh đẹp kia mà hôn lấy hôn để, vì thế chỉ kịp nói nửa câu rồi quên mất mình định nói cái gì nữa.
"A…" Lâm Bắc Phàm hôn trong thấy trong lòng ngứa ngáy lắm, dục hỏa cũng đã cháy bừng lên, thiếu chút nữa thì đã "chấp pháp" với Kodayumi ngay tại đây rồi, nhưng vừa bị Cam Điềm gọi tỉnh lại, thế nên vội buông Kodayumi ra, sau đó xấu hổ sờ đầu, nói: "A, Cam Điềm, em tìm anh có chuyện gì? À, đúng rồi, để anh kêu Trương Kế Bằng an bài một phòng cho em, em bình thường có thể ở đây, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy em đâu!"
"Hai người, hai người…" Cam Điềm chỉ vào hai người, sau đó kinh ngạc nói.
"Hắc hắc, vừa rồi là không kìm lòng được thôi!" Lâm Bắc Phàm ngượng ngùng nói.
"Em nghe chị Mặc Mặc nói, cô ta hình như là người đảo quốc!" Ánh mắt của Cam Điềm nhìn về phía Kodayumi.
"Cô là Cam Điềm sao? Tôi tên là Kodayumi, thật đúng là đến từ đảo quốc!" Hai má Kodayumi vẫn còn đỏ bừng chưa phai, làm cho người ta có cảm giác nàng rất kiều diễm. Nàng đỏ mặt ngượng ngùng giới thiệu.
"Anh, cái đồ đại sắc lang, anh thế nào mà đến cả nữ nhân đảo quốc cũng câu dẫn hả? Anh cũng quá rồi nha?" Cam Điềm dùng sức véo vào bên hông Lâm Bắc Phàm mấy cái, nàng giận chỉ thiếu chút nữa là cắn hắn thôi.
"Nữ nhân đảo quốc thì làm sao? Em xem nàng đi, muốn dung mạo có dung mạo, muốn dáng có dáng, muốn ngực có ngực, mông cũng chuẩn luôn, so với củ cải đường như em "mạnh" hơn nha?" Lâm Bắc Phàm tủm tỉm cười nói.
"Anh không phải là đã quên ân oán của Trung Quốc và đảo quốc rồi đó chứ? Quên đảo quốc đã từng xâm lược chúng ta sao? Anh, em thấy anh chính là đại hán gian của thời đại mới đó!" Cam Điềm liên tục vung tay nói lớn, dáng vẻ rất phẫn nộ.
"Anh nhớ, cho nên anh mới làm như vậy!" Lâm Bắc Phàm ra vẻ bi phẫn nói.
"Hả? Anh nói những lời này là có ý gì?" Cam Điềm có chút ngây người.
Lâm Bắc Phàm nghiêm trang nói: "Anh đối với đảo quốc ấn tượng rất kém, đối với lịch sử lúc trước cũng in sâu trong lòng, cho nên anh muốn trả thù đảo quốc, muốn cướp lấy tất cả nữ nhân đảo quốc về làm vợ, đến lúc đó đảo quốc sẽ chẳng còn nữ nhân nữa chứ sao? Toàn nam nhân thì sao sinh con đẻ cái được? Cứ như thế, không đến mấy chục năm sẽ đoạn tử tuyệt tôn, anh đây không phải là vì dân tộc trút giận sao? Cái này gọi là đi đường vòng, tiểu nha đầu như em sao hiểu rõ được?"
Cam Điềm và Đinh Mặc Mặc nghe xong ngốc luôn, chỉ nhìn hắn trừng trừng mà thôi.
Tài ăn nói của hắn thật lợi hại? Đến chuyện đó mà cũng nói thành quang minh chính đại được, quả là nhân tài. Nếu để hắn đi làm luật sư thì chắc đã nổi tiếng thế giới rồi.
Lâm Bắc Phàm còn chủ động ôm lấy đôi vai của Kodayumi, cười tủm tỉm nói: "Tuy nhiệm vụ này rất gian nan lại vô cùng nguy hiểm, nhưng vì lợi ích vĩ đại của quốc gia, anh sẽ cúc cung tận tụy, sau này các em phải giúp đỡ anh, thấy cô gái đảo quốc nào xinh đẹp, trẻ tuổi, không dâm đãng thì bắt làm tù binh Trung Quốc, để nam nhân đảo quốc bọn họ không có cách nào lấy được vợ!"
Kodayumi nghe xong hai má đỏ bừng, nàng cũng biết ân oán giữa Trung Quốc và đảo quốc, cũng biết hiện giờ rất nhiều người Trung Quốc có thành kiến với người đảo quốc, cũng từng phát sinh nhiều lần xung đột, chẳng qua đối với nàng mà nói, chuyện này đã qua lâu rồi, nàng chỉ muốn đi theo Lâm Bắc Phàm mà thôi, được trở thành một nữ nhân hạnh phúc bình thường là đủ rồi. Vì thế nàng vội vàng nhìn về phía Cam Điềm, khẩn thiết nói: "Tôi biết quốc gia mình đối với người Trung Quốc làm nhiều chuyện không đúng, tôi nguyên ý thay quốc gia mình xin lỗi mọi người!" Nói xong nàng liền cúi người chín mươi độ với Cam Điềm và Đinh Mặc Mặc.
Cam Điềm và Đinh Mặc Mặc nhìn thấy đối phương thành khẩn như vậy, cũng không có chút dối trá nào, vì thế cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Các nàng cũng hiểu là Kodayumi và Ito Kyoshy có thân phận không bình thường ở đảo quốc, có thể thừa nhận sai lầm của quốc gia mình cũng đã thể hiện hai nàng là những cô gái không tồi chút nào.
"Koda, chúng tôi không có ý gì cả, chỉ là trông thấy hai người có thể ở cùng một chỗ, có chút khó tưởng tượng thôi." Đinh Mặc Mặc nhẹ nhàng kéo tay Kodayumi, ôn nhu nói.
"Tôi hiểu mà, không có gì đâu!" Kodayumi ngượng ngùng nói.
Cam Điềm cũng xấu hổ lè lữơi, nói: "Tiểu thư Koda, thực xin lỗi nha!"
Lâm Bắc Phàm lại ra vẻ tức giận nói: "Thực xin lỗi? Một câu xin lỗi là được sao? Nhìn xem các em làm Koda bị dọa thành thế nào kìa? Em nói phải làm sao bây giờ?"
"A, vậy anh nói làm sao giờ?" Đinh Mặc Mặc không sợ hắn chút nào, ngược lại ưỡn ngực, trợn mắt nói.
"Ý của anh là cởi quần của em ra, phân biệt đanh PP một trăm cái!" Lâm Bắc Phàm mê đắm nói.
"Đi chết đi, đại sắc lang!" hai thiếu nữ Đinh Mặc Mặc và Cam Điềm hai má đều đỏ hồng lên, gặt giọng, rồi đồng thời lao tới nhéo lên eo của hắn, sau đó thì tiếng nam nhân thống khổ kêu thảm vang lên.
"Ồ, Lâm tiên sinh, anh chừng nào mới tới vậy?"
Không biết từ lúc nào, Ito Kyoshy đã chiến thắng người khách kia, nàng đang chuẩn bị tìm sư muội mình thì lại nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, điều này khiến nàng cảm thấy vui mừng nở nụ cười tươi, nhưng mà khi nhìn thấy bên cạnh lại có thêm một cô gái nữa thì nàng liền cảm thấy bất đắc dĩ, chẳng qua cũng không nói gì cả, dù gì thì bên cạnh hắn cũng có rất nhiều nữ nhân rồi, nhiều thêm cũng chẳng có gì lạ cả, chẳng qua mới nàng mới vài ngày không gặp, dung mạo lại càng thêm hấp dẫn, vóc dáng có vẻ đầy đặn hơn trước, xem ra cuộc sống mấy ngày nay rất tốt nha, còn bộ trang phục trên người lại khiến tỉ lệ vàng của thân thể nàng thể hiện càng thêm rõ ràng.
"Nghe nói mấy ngày nay, tiểu thư Ito đại sát tứ phương, vì thế vội tới xem, không ngờ mới vài ngày không gặp đổ thuật của Ito tiểu thư lại đề cao rồi, nếu như tôi và cô hiện giờ đánh cuộc, nhất định phải cam bái hạ phong rồi!" Lâm Bắc Phàm bình thản cười nói.
Hai gò má Ito Kyoshy khẽ đỏ lên, nàng gắt nhẹ: "Anh nói hươu nói vượn cái gì chứ, mỗi ngày đều không có kích thích gì cả!"
"Kỳ thật tôi tới là muốn mời Ito tiểu thư ăn cơm, xem phim, thuận tiện thì hôn môi rồi làm gì đó, không biết tiểu thư Ito có cho tôi thể diện này không?" Lâm Bắc Phàm cợt nhả nói.
Ito Kyoshy nghe được mấy câu đầu còn có chút lọt tai, thế nhưng đến mấy câu sau lại càng lúc càng khó nghe, cứ như kiểu hắn là khách làng chơi vậy, chỉ đến tìm mình để giải quyết vấn đề sinh lý mà thôi, vì thế mặt nàng đỏ bừng, trực tiếp đá cho hắn một cái, gắt giọng nói: "Đi chết đi, đại sắc lang!"
Lâm Bắc Phàm tự nhiên cũng không mang Ito Kyoshy đi mở phòng, cũng chẳng phải là mang nàng đi xem phim, vì dù sao ở đây cũng còn đến ba cô gái nữa, nếu chỉ mang một mình nàng, như vậy sẽ khiến ba cô nàng kia vô cùng bất mãn, nhưng nếu mà lại đều mang đi, trời ạ, thế thì gọi là đi xem phim hay là khoe mỹ nữ chứ? Hắn sợ mình lúc đó sẽ lọt vào biển khinh bỉ của mọi nam nhân, vì thế nên chỉ đành mang các nàng đi ăn trưa, sau đó lại đưa các nàng trở về.
"Tiểu Lâm ca, cậu tìm tôi?" Trương Kế Bằng vẻ mặt vui vẻ đẩy cửa tiến vào, hắn khom lưng nói.
"Trương Kế Bằng, ông có nghe nói không? Mấy ngày nữa Bạch Nhạc Huyên sẽ ở thành phố Nam Thành chúng ta tổ chức concert đấy!" Lâm Bắc Phàm cười cười nhìn hắn, thuận miệng hỏi.
"A, Tiểu Lâm ca, cậu nói đến chuyện này sao? Chúng tôi đã sớm biết rồi, tôi cũng không nghĩ đến là Bạch Nhạc Huyên lại đến Nam Thành chúng ta tổ chức concert, điều này đối với Nam Thành chúng ta mà nói thì chính là lần đầu tiên, tôi lúc trước có nói chuyện phiếm với mấy người bạn, còn đang suy đóan xem công ty nào sẽ làm nhà đầu tư, mà có thể thỉnh được đại mình tinh đến Nam Thành chúng ta, thật sự là mang lại mặt mũi cho dân cả Nam Thành rồi!" Trương Kế Bằng hưng phấn nói. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, không biết là vì trời nóng hay là vì quá kích động nữa, hô hấp cũng gấp rút hơn bình thường rất nhiều.
"Nếu như để cho Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia chúng ta làm nhà đầu tư, ông thấy thế nào?" Lâm Bắc Phàm ngồi ở ghế ông chủ, bắt chéo chân, hai tay đặt trên đầu gối, thể hiện ra dáng vẻ ngồi rất thoải mái, mặt đầy vẻ thích thú nhìn hắn.
"Được nha," Trương Kế Bằng đầu tiên chỉ thuận miệng đáp, nhưng sau đó lại mở to mắt, nói: "Cái gì? Tiểu Lâm ca, cậu, cậu vừa nói cái gì? Để cho Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia của chúng ta làm người đầu tư? Chuyện này, có thể sao?"
"Có gì mà không được?" Lâm Bắc Phàm cười cười hỏi ngược lại.
"Người ta là đại minh tinh, làm sao có thể lựa chọn Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia chúng ta chứ?" Trương Kế Bằng cảm thấy chuyện này thật khó tưởng tượng, quả thực so với heo mẹ leo cây còn hiếm có hơn.
"Tôi chỉ hỏi ông một vấn đề, ông hãy thành thật trả lời là được rồi!" Lâm Bắc Phàm thu lại nụ cười trên mặt, hay tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, ánh mắt nhìn thằng vào hắn. Còn Trương Kế Bằng lúc này vội hỏi lại: "Vấn đề gì vậy?"
"Ông có muốn là chủ đầu tư không?" Lâm Bắc Phàm hỏi lại từng chữ.
"Chuyện này, dĩ nhiên là muốn rồi!" Trương Kế Bằng khẳng định luôn, nhưng rồi hắn lại chán chường nói: "Nhưng….."
"Không nhưng gì cả, chỉ cần ông nguyện ý là được!" Lâm Bắc Phàm xua tay nhìn hắn, nói: "Chẳng qua trước tiên ông phải tính trước chi phí ra cho tôi, phải thật minh bạch, đừng để đến lúc đó lại loạn cả lên!"
"Chuyện này thì không có vấn đề gì cả, dù sao thì chuyện minh tinh biểu diễn ca nhạc năm nào cũng có, phương diện kinh phí đều không khác nhau lắm, mà cho dù có hơn thì cũng không qua nhiều," Xem ra Trương Kế Bằng đối với tin tức của Bạch Nhạc Huyên trên Tv về việc nàng tổ chức concert ở thành phố Nam Thành rất nhiệt tình, vì thế phương diện này cũng rất minh bạch, không giống như lão tổng công ty khác không hiểu chút gì về chuyện này, chỉ biết giao toàn bộ cho nhân viên ở dưới xử lý.
Đại minh tinh đến Nam Thành tổ chức concert, đây là một thời cơ lớn, mặc dù bên đầu tư sẽ đầu tư một số tiền rất lớn, nhưng mà lực ảnh hưởng của đại minh tinh cũng rất đáng tin, điều này không chỉ ảnh hưởng đến ca hát, đó cũng là lý do mà nhiều thứ như đồ trang điểm hay các loại mặt hàng muốn mời minh tinh làm người đại diện sản phẩm, quá đó thì lực tuyên truyền sẽ càng thêm lớn mạnh hơn.
Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia có thể có danh tiếng không nhỏ ở Nam Thành, nhưng mà so sánh với Kim Ngọc Thiên Đường thì chỉ được coi như là có danh tiếng ở thành phố nhỏ mà thôi, nếu như rời khỏi thành phố Nam Thành, chỉ sợ là không ai biết Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia là nơi quái nào cả, nhưng lần này Bạch Nhạc Huyên đến Nam Thành tổ chức concert, chuyện này không thể nghi ngờ chính là cơ hội để Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia nổi tiếng theo, khiến cả nước đều biết ở nam thanh có Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia.
Trương Kế Bằng có thể từng bước đưa Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia lớn mạnh đến ngày hôm nay, tự nhiên là ông ta cũng phải có bản lĩnh bất phàm, vì thế ông ta hiểu được điều này, cho nên làm nhà đầu tư thì dù có phải trút bao nhiêu tiền vào đó cũng cảm thấy đáng giá. Ông ta cũng suy nghĩ, thử tính rồi nói: "Tiểu Lâm ca, chuyện này không phải nói đùa, cậu không nói đùa với tôi chứ?"
Lâm Bắc Phàm cười cười, nói: "Nói đùa? Làm sao có thể nói đùa được? Tôi có thể tiết lộ cho ông một tin, đó là chính tôi mới Bạch Nhạc Huyên đến Nam Thành chúng ta tổ chức concert đó!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL
"Cái gì?" Lời này cứ như là sấm sét giữa lúc trời quang đánh ra, khiến Trương Kế Bằng đừng ngây tại chỗ.
Tin tức này quá mức kinh người, vô cùng rung đông, cứ như là kể chuyện cổ tích vậy.
Dù tố chất tâm lý của Trương Kế Bằng có tốt đến mấy thì ông ta cũng vẫn bị dọa sợ, thiếu chút nữa thì ngã bệt ra đất.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy dáng vẻ kinh hãi của ông ta, hắn nhịn không được cười, nói: "Làm sao vậy? Tin tức này đã dọa ông như vậy sao? Xem ra tâm lý của ông còn cần phải rèn luyện rồi."
"Tiểu Lâm ca, đây không phải là nói đùa chứ, nếu để người ta biết được, chuyện này…" Thanh âm của Trương Kế Bằng đã có chút run run rồi.
"Tôi hôm nay vừa mới từ Nam Bình trở về, ông cho rằng tôi nói láo sao? Thuận tiện cũng nói luôn cho ông biết, Bạch Nhạc Huyên là người đàn bà của tôi, mấy ngày nay tôi đi Nam Bình để gặp nàng đó!" Lâm Bắc Phàm cười nhạt nói.
"Bịch!"
Trương Kế Bằng lần này thì ngã hẳn, miệng ông sùi bọt, tay chân có chút giật giật.
Trương Kế Bằng biết rõ Tiểu Lâm ca rất trâu, phải là trâu của trâu mới đúng, nếu không thì cũng không làm bàn của những người trâu như Đường Minh, Trương Minh Thắng, nếu không cũng không cho mình mấy ngàn vạn để tạo ra Kim Ngọc Thiên Đừơng sáng với Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia, nếu không cũng không khiến cả Nam Thành phải rối tung lên, nhưng mà khi hắn nói Bạch Nhạc Huyên là nữ nhân của hắn, chính xác câu này mới khiến Trương Kế Bằng sợ thật. Bạch Nhạc Huyên là ai? Đây chính là siêu minh tinh hiện nay, giá trị con người của nàng ta cũng đến vài tỷ nhân dân tệ, há có thể con là nữ nhân bình thường, nói cua là cua được sao? Trương Kế Bằng chỉ cảm thấy trước mặt mình toàn sao là sao, vô cùng lấp lánh.
Lâm Bắc Phàm lấy điện thoại của mình ra, sau đó ấn số gọi cho Bạch Nhạc Huyên, bên đầu kia rất nhanh đã bắt máy, Bạch Nhạc Huyên có chút mơ màng nói: "Bắc Phàm, anh vừa mới về Nam Thành sao? Sớm như vậy đã gọi cho em làm gì? Chẳng lẽ anh không biết hôm qua "vật lộn" với em bao nhiêu lần sao? Em hiện tại không còn chút kí lực nào cả, nhớ đêm qua ngủ ngon một trận, nếu không chỉ sợ không được mấy năm em đã biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, đến lúc đó, anh còn thích em sao?" Nàng còn chưa đợi Lâm Bắc Phàm nói câu nào mà đã liên tục u oán cằn nhằn rồi, cảm giác như nàng đang chịu ủy khuất vậy.
Lâm Bắc Phàm rơi mồ hôi như mưa, hiện tại đã là hai giờ chiều rồi, vậy mà nàng còn định ngủ đến mấy giờ chứ? Có lẽ định giống như động vật ngủ đông chắc.
Chẳng qua hắn cũng biết mấy cô nàng này thế nào, lúc nào cũng muốn bảo dưỡng thân thể và dung mạo mình, mà giấc ngủ không đủ dễ làm nữ nhân nhanh già, hơn nữa đêm qua nàng cùng mình làm việc cả đêm, ngủ bù một giấc cũng là chuyện thường. Vì thế hắn ngượng cười, nói: "Nhạc Huyên, anh muốn nói với em chuyện đầu tư…."
"Cái gì mà chuyện đầu tư, dù sao thành phố Nam Thành cũng là thiên hạ của anh, anh nói thế nào thì làm vậy đi!" Rõ ràng là Bạch Nhạc Huyên không để chuyện này trong lòng, dù sao nàng cũng vì hắn mà đến Nam Thành tổ chức concert, chẳng lẽ hắn lại để mình không thành công sao? Vì thế nàng căn bản không thèm nghĩ đến vấn đề này.
"Ý anh là để cho Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia làm nhà đầu tư!" Lâm Bắc Phàm cười nói.
"Tùy anh đi, em mệt chết mất, Bắc Phàm, chẳng lẽ anh không biết phương diện "đó" của anh rất lợi hại sao? Người ta hiện giờ vẫn còn sưng nè, sau này không cho anh đụng vào em nữa, mỗi lần đều "mạnh" như vậy à, có phải muốn giết em mới cam tâm không?" Bạch Nhạc Huyên u óan nói, chẳng qua khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng. Nàng cũng không biết tại sao giờ mình lại phóng đãng đến vậy, mỗi lần nhìn thấy hắn thì dục hỏa đều bùng lên, hận không thể lúc nào cũng "làm chuyện đó" với hắn.
"Hehe, ai bảo em mê người như thế? Anh hiện tại có chút khó khống chế mình rồi đây." Lâm Bắc Phàm vô sỉ cười.
"Đáng ghét, đại phôi đản đúng là đại phôi đản, mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện đó cả." Bạch Nhạc Huyên thẹn thùng nói: "Chờ em đến Nam Thành sẽ tính sổ với anh, em muốn cho anh ba ngày ba đêm không xuống được giường luôn!" Nàng càng nói càng cảm thấy khuôn mặt của mình nóng bừng lên.
Sau khi Lâm Bắc Phàm cúp điên thoại, hắn nhìn Trương Kế Bằng đang trợn mắt há mồm, rồi cười nói: "Hiện tại ông đã yên tâm chưa?"
Trương Kế Bằng khó khăn lắm mới nuốt được ngụm nước bọt, ông ta cảm thấy toàn thân mình ướt sũng, cứ như là vừa đại chiến xong vậy, sau đó mới gian nan nói: "Tiểu Lâm ca, cậu, cậu quá cường hãn rồi? Đem cả đại minh tinh Bạch Nhạc Huyên cũng đẩy ngã lên giường được, cái này thật quá…"
"Ài, chuyện giữa nam và nữ, khó nói rõ được mà!" Lâm Bắc Phàm rất ra vẻ, ngẩng cao đầu, trong mắt đầy vẻ cao thủ tịch mịch. Chính hắn cũng không biết mình làm sao lại có thể đẩy Bạch Nhạc Huyên được lên giường, hình như là có liên quan đến một ít chuyện ở kinh thành thì phải? Kết quả là khiến mình phá của nàng.
"Khụ khụ…" Trương Kế Bằng thiếu chút nữa sặc nước bọt ngất.
Lâm Bắc Phàm đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, vì thế vội nói: "Trương Kế Bằng, tôi thấy chúng ta nên xử lý xong một chuyện trước!"
"A? Là chuyện gì vậy?" Trương Kế Bằng kinh ngạc hỏi.
"Đổi tên cho Tổng Hội Giải Trí Hoàng Gia, thông báo với bên ngoài chúng ta là một khách sạn năm sao, thật sự không phải là một Nightclub!" Lâm Bắc Phàm nói ra từng chữ một.
"Hả? Đổi tên?" Trương Kế Bằng không ngờ hắn lại nói chuyện này.
"Nếu để một câu lạc bộ đêm làm nhà đầu tư, ông cho rằng những người khác sẽ nghĩ sao?" Lâm Bắc Phàm lại nói.
Trương Kế Bằng cũng bị lời này của Lâm Bắc Phàm làm thức tỉnh.
Nightclub mặc dù là chỗ ăn chơi cao cấp, nhưng dù sao cũng có chút mập mờ, hơn nữa dễ làm người khác liên tưởng đến những việc khác, ví dụ như buôn lậu thuốc phiện, bán, thậm chí là làm chuyện trái phát luật, nếu để câu lạc bộ đêm tài trợ cho concert của Bạch Nhạc Huyên, nhưng thế danh dự của Bạch Nhạc Huyên sẽ bị ảnh hưởng lớn, thậm chí còn khiến người ta nghĩ Bạch Nhạc Huyên là loại nữ nhân hám tiền, hoặc cho là nàng cùng chủ câu lạc bộ đêm có chuyên với nhau.
"Tôi hiểu rồi, Tiểu Lâm ca!" Trương Kế Bằng gầt đầu đã hiểu.