Mặc kệ may mắn của Trương Minh Thắng tốt hay xấu, dù là hắn hồ đồ hay là khôn ngoan lăn xuống dưới cái máy cắt, may mắn tránh thoát một kết, nhưng mà, khi hắn về nhà ngẫm lại chuyện này, cảm thấy gió lạnh thổi qua từng cơn, nếu như mà không có lăn xuống, sợ rằng hắn cũng không khác gì mấy cái xác ở trên bàn đâu.
Chuyện lần này đã làm chấn động toàn bộ Nam Thành, Âm Ma Giáo xuất hiện, cũng đủ làm cho lòng người sợ hãi, hơn nữa chính phủ cũng sợ tin này truyền ra ngoài, dẫn đến nhiều phiền phức và ảnh hưởng không cần thiết, cho nên khống chế chuyện này rất nghiêm ngặt, những người biết chuyện cũng chỉ có vài người. Truyện được copy tại
Dân chính bình thường thì chỉ thấy đại minh tinh Bạch Nhạc Huyên chọn Nam Thành là nơi biểu diễn của mình, khiến cho Nam Thành vụt sáng giữa Trung Quốc, có rất nhiều người đầu tư và xây dựng đều nghía mắt đến chổ này, và chuẩn bị đầu tư mộtsố tiền lớn vào trong cái thành phố nhỏ này, quốc gia cũng bắt đầu tăng mạnh các hoạt động đầu tư cho Nam Thành, phát triển kinh tế của Nam Thanh.
Lâm Bắc Phàm o không biết những cái này, bây giờ, hắn và Trương Minh Thắng, Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử bốn người đang ngồi máy bay đến Nhật Bản, chuẩn bị đại biễu cho Nhật chi lưu tham gia cuộc đấu lần này.
"Sát, lão đại, nghe nói công phu trên giường của đàn bà Nhật Bản rất là lợi hại, lần này tôi phải chơi cho đã mới được!" Trương Minh Thắng vừa thoát khỏi nguy hiểm, tâm tình tuy rằng có nhiều áp lực, nhưng mà nghĩ rằng mình sẽ đến quốc gia nổi tiếng về lĩnh vực AV, cả người bùng phát lực lượng, ngay cả cái thứ bên dưới cũng nhô cao lên, xém tí đã xé rách quần.
Tiểu Điền Anh Tử và Y Đằng Thanh Tử hai người ngồi ở phía trước, nghe thấy hắn nói như vậy, đều xấu hổ vô cùng, nhưng mà cũng không có biện pháp gì, đối phương nói rất đúng, Nhật Bản quả thật là một quốc gia chuyên về AV, hơn nữa vấn đề tình dục cũng cho là hợp pháp ở đây, hầu như các cô gái đều nguyện ý dùng thân xác để kiếm tiền cả, có thể dùng hai chữ dâm đãng để hình dung cũng không quá.
Lâm Bắc Phàm trợn tròn mắt lên, lầm bầm nói: "Mày được không? không phải là hai ngày nay tinh thần của mày không được tốt sao?"
Tinh thần của Trương Minh Thắng trong hai ngày nay quả thật là không tốt, mỗi lúc ăn đều nhớ lại cảnh tượng những cái xác máu me đầm đìa kia cùng với bao tử và tim gan lẫn lộn, cảm thấy rùng minh, ăn không vô cái gì cả, buổi tối khi ngủ cũng thường xuyên nhìn thấy những thứ này, làm cho tinh thần của hắn uể oải ngay, và vô tình giúp cho hắn giảm cân.
"A... tôi không sao, mấy ngày nay tinh thần của tôi rất tốt, ăn cái gì cũng được cả!" Trương Minh Thắng sảng khoái vỗ ngực, nhưng mà nhắc đến chữ ăn, trong đầu lập tức hiện ra mấy thứ kia, không nhịn được liền muốn nôn một trận.
Có một cô tiếp viên người Nhật nhìn thấy hắn không ổn, liền chạy đến vuốt lưng hắn, dùng tiếng Hán nói: "Vị tiên sinh này, ngài thế nào rồi? Tôi cho ngài hai viên thuốc chống ói, một lát nữa sẽ không sao, ngài chờ cho một chút!"
Trương Minh Thắng nhìn thoáng qua cô tiếp viên này, trong mắt liền hiện ra sự mê mẩn, nhìn mà không chớp luôn.
Cô nàng này cũng hot quá nhĩ? Bộ ngực của nàng hầu như muốn xé áo mà ra thôi, không biết bên trong là hàng thật hay giả nữa, nhưng mà dung mạo xinh đẹp, tuổi cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người nóng bỏng, mặc dù không cao, nhưng mà cho người ta có cảm giác nhỏ mà xinh.
Cô tiếp viên kia thấy hắn nhìn mình với cặp mắt như vậy, làm sao mà không biết trong đầu hắn có gì? Nàng nhất thời e thẹn nói: "Vị tiên sinh này, ngài... ngài..." Hai tay của nàng đặt ở trước bụng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trương Minh Thắng vội vàng cười gian nói: "Tôi... tôi quả thật hơi bị choáng váng, tôi muốn uống thuốc, không bằng tôi cùng cô đi lấy thuốc nha?" Hắn đương nhiên biết mấy cô tiếp viên hàng không rất là cởi mở trong phương diện này, bản thân hắn đi đường buồn chán, không bằng cứ tìm một người đẹp tâm tình cho rồi, tựa hồ cũng không tồi đấy chứ? Hắn cởi dây an toàn ra, kéo tay nhỏ của đối phương.
Gò má của cô tiếp viên đỏ ửng, không nói gì, chỉ xoay người đi vào cabin bên trong.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy bộ dáng dằn vặt khó đỡ của Trương Minh Thắng, không nhịn được lắc đầu, nhưng mà quay đầu lại nhìn thì thấy bên trong cũng có vài cô tiếp viên đang "tiếp khách" theo đúng nghĩa, và có mấy người Trung Quốc cũng rất là uyển chuyển tham gia vào hoạt động này, chỉ là không làm khoa trương quá mức thôi, nhưng bên trong cabin truyền ra từng tiếng rên nhỏ như vậy, làm cho hắn cũng cảm thây ngứa.
Tối qua tuy rằng đã cùng Liễu Vi triền miên một trận, nhưng mà trong hoàn cảnh này, ít nhiều gì cũng bị nhiễm.
Đúng lúc này, một cô tiếp viên xinh đẹp bước đến chổ của Lâm Bắc Phàm, nàng hơi cúi đầu, cất giọng dễ thương lên: "Vị tiên sinh này, có muốn tôi phục vụ cho ngài không?"
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm khẽ biến, làm sao mà không biết đối phương muốn phục vụ cái gì? Khẳng định là nhìn thấy bên cạnh không có bạn gái đi cùng, cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy. Nhưng mà hắn không thích đú với loại gái như vậy, ai mà biết có bệnh xi đa này nọ hay không, lỡ như bị nhiễm một cái, thì chắc chắn là cả đời hối hận rồi, càng không cần phải nói ở phía trước là Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử, mình làm sao mà có thể đú đỡn với cô tiếp viên này trước mặt hai nàng được? Hắn vội vã lắc đầu, từ chối: "không cần, tôi hơi mệt, cần nghỉ ngơi một chút!"
Cô tiếp viên kia thấy hắn nói như thế, cũng không nói thêm gì nữa, cho rằng đối phương không có hứng thú với nữ sắc, hoặc là tính cách ngại ngùng của người Trung Quốc, không thích làm trò trước mặt nhiều người, cho nên cũng nhẹ nhàng lấy ra một cái khăn lông, đắp lên người của đối phương, rồi xoay người rời đi.
Lâm Bắc Phàm nhắm hai mắt lại, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh ở phía trước, hắn hơi hé mắt ra, nhìn thấy Tiểu Điền Anh Tử đang ngồi vào trong vị trí của Trương Minh Thắng, khuôn mặt của nàng lộ ra một vẻ ngượng ngùng, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng mò vào trong cái khăn lông của Lâm Bắc Phàm, cầm lấy bàn tay to của đối phương.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy tay nhỏ đối phương mềm mại nhẵn nhụi, giống như tay trẻ em vậy, làm cho hắn có cảm xúc mịn màn, hăn đang muốn hưởng thức cái cảm giác yêu đương vụng trộm này, thì đột nhiên phát hiện ra tay nhỏ của đối phương đang lục lọi dây nịt quầy, nhẹ nhàng cởi dây nịt ra, động tác này làm cho hắn không khỏi choáng váng, cô nàng này chẳng lẽ muốn làm với mình chuyện kia ở đây? Có phải là bị ảnh hưởng không? Mình cũng không muốn để người phụ nữ của mình bị người khác nhìn thấy đâu.
Ngay trong lúc Lâm Bắc Phàm đang suy nghĩ, thì đã cảm nhận được tay nhỏ của đối phương khẽ kéo khóa quần xuống, thò vào quần trong nữa của mình, thuận thế cầm lấy cái ấy ấy của mình, nhẹ nhàng vuốt ve nó, và cảnh tượng mờ ám trong cabin bắt đầu...
Mặc kệ may mắn của Trương Minh Thắng tốt hay xấu, dù là hắn hồ đồ hay là khôn ngoan lăn xuống dưới cái máy cắt, may mắn tránh thoát một kết, nhưng mà, khi hắn về nhà ngẫm lại chuyện này, cảm thấy gió lạnh thổi qua từng cơn, nếu như mà không có lăn xuống, sợ rằng hắn cũng không khác gì mấy cái xác ở trên bàn đâu.
Chuyện lần này đã làm chấn động toàn bộ Nam Thành, Âm Ma Giáo xuất hiện, cũng đủ làm cho lòng người sợ hãi, hơn nữa chính phủ cũng sợ tin này truyền ra ngoài, dẫn đến nhiều phiền phức và ảnh hưởng không cần thiết, cho nên khống chế chuyện này rất nghiêm ngặt, những người biết chuyện cũng chỉ có vài người. Truyện được copy tại Truyện FULL
Dân chính bình thường thì chỉ thấy đại minh tinh Bạch Nhạc Huyên chọn Nam Thành là nơi biểu diễn của mình, khiến cho Nam Thành vụt sáng giữa Trung Quốc, có rất nhiều người đầu tư và xây dựng đều nghía mắt đến chổ này, và chuẩn bị đầu tư mộtsố tiền lớn vào trong cái thành phố nhỏ này, quốc gia cũng bắt đầu tăng mạnh các hoạt động đầu tư cho Nam Thành, phát triển kinh tế của Nam Thanh.
Lâm Bắc Phàm o không biết những cái này, bây giờ, hắn và Trương Minh Thắng, Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử bốn người đang ngồi máy bay đến Nhật Bản, chuẩn bị đại biễu cho Nhật chi lưu tham gia cuộc đấu lần này.
"Sát, lão đại, nghe nói công phu trên giường của đàn bà Nhật Bản rất là lợi hại, lần này tôi phải chơi cho đã mới được!" Trương Minh Thắng vừa thoát khỏi nguy hiểm, tâm tình tuy rằng có nhiều áp lực, nhưng mà nghĩ rằng mình sẽ đến quốc gia nổi tiếng về lĩnh vực AV, cả người bùng phát lực lượng, ngay cả cái thứ bên dưới cũng nhô cao lên, xém tí đã xé rách quần.
Tiểu Điền Anh Tử và Y Đằng Thanh Tử hai người ngồi ở phía trước, nghe thấy hắn nói như vậy, đều xấu hổ vô cùng, nhưng mà cũng không có biện pháp gì, đối phương nói rất đúng, Nhật Bản quả thật là một quốc gia chuyên về AV, hơn nữa vấn đề tình dục cũng cho là hợp pháp ở đây, hầu như các cô gái đều nguyện ý dùng thân xác để kiếm tiền cả, có thể dùng hai chữ dâm đãng để hình dung cũng không quá.
Lâm Bắc Phàm trợn tròn mắt lên, lầm bầm nói: "Mày được không? không phải là hai ngày nay tinh thần của mày không được tốt sao?"
Tinh thần của Trương Minh Thắng trong hai ngày nay quả thật là không tốt, mỗi lúc ăn đều nhớ lại cảnh tượng những cái xác máu me đầm đìa kia cùng với bao tử và tim gan lẫn lộn, cảm thấy rùng minh, ăn không vô cái gì cả, buổi tối khi ngủ cũng thường xuyên nhìn thấy những thứ này, làm cho tinh thần của hắn uể oải ngay, và vô tình giúp cho hắn giảm cân.
"A... tôi không sao, mấy ngày nay tinh thần của tôi rất tốt, ăn cái gì cũng được cả!" Trương Minh Thắng sảng khoái vỗ ngực, nhưng mà nhắc đến chữ ăn, trong đầu lập tức hiện ra mấy thứ kia, không nhịn được liền muốn nôn một trận.
Có một cô tiếp viên người Nhật nhìn thấy hắn không ổn, liền chạy đến vuốt lưng hắn, dùng tiếng Hán nói: "Vị tiên sinh này, ngài thế nào rồi? Tôi cho ngài hai viên thuốc chống ói, một lát nữa sẽ không sao, ngài chờ cho một chút!"
Trương Minh Thắng nhìn thoáng qua cô tiếp viên này, trong mắt liền hiện ra sự mê mẩn, nhìn mà không chớp luôn.
Cô nàng này cũng hot quá nhĩ? Bộ ngực của nàng hầu như muốn xé áo mà ra thôi, không biết bên trong là hàng thật hay giả nữa, nhưng mà dung mạo xinh đẹp, tuổi cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người nóng bỏng, mặc dù không cao, nhưng mà cho người ta có cảm giác nhỏ mà xinh.
Cô tiếp viên kia thấy hắn nhìn mình với cặp mắt như vậy, làm sao mà không biết trong đầu hắn có gì? Nàng nhất thời e thẹn nói: "Vị tiên sinh này, ngài... ngài..." Hai tay của nàng đặt ở trước bụng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trương Minh Thắng vội vàng cười gian nói: "Tôi... tôi quả thật hơi bị choáng váng, tôi muốn uống thuốc, không bằng tôi cùng cô đi lấy thuốc nha?" Hắn đương nhiên biết mấy cô tiếp viên hàng không rất là cởi mở trong phương diện này, bản thân hắn đi đường buồn chán, không bằng cứ tìm một người đẹp tâm tình cho rồi, tựa hồ cũng không tồi đấy chứ? Hắn cởi dây an toàn ra, kéo tay nhỏ của đối phương.
Gò má của cô tiếp viên đỏ ửng, không nói gì, chỉ xoay người đi vào cabin bên trong.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy bộ dáng dằn vặt khó đỡ của Trương Minh Thắng, không nhịn được lắc đầu, nhưng mà quay đầu lại nhìn thì thấy bên trong cũng có vài cô tiếp viên đang "tiếp khách" theo đúng nghĩa, và có mấy người Trung Quốc cũng rất là uyển chuyển tham gia vào hoạt động này, chỉ là không làm khoa trương quá mức thôi, nhưng bên trong cabin truyền ra từng tiếng rên nhỏ như vậy, làm cho hắn cũng cảm thây ngứa.
Tối qua tuy rằng đã cùng Liễu Vi triền miên một trận, nhưng mà trong hoàn cảnh này, ít nhiều gì cũng bị nhiễm.
Đúng lúc này, một cô tiếp viên xinh đẹp bước đến chổ của Lâm Bắc Phàm, nàng hơi cúi đầu, cất giọng dễ thương lên: "Vị tiên sinh này, có muốn tôi phục vụ cho ngài không?"
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm khẽ biến, làm sao mà không biết đối phương muốn phục vụ cái gì? Khẳng định là nhìn thấy bên cạnh không có bạn gái đi cùng, cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy. Nhưng mà hắn không thích đú với loại gái như vậy, ai mà biết có bệnh xi đa này nọ hay không, lỡ như bị nhiễm một cái, thì chắc chắn là cả đời hối hận rồi, càng không cần phải nói ở phía trước là Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử, mình làm sao mà có thể đú đỡn với cô tiếp viên này trước mặt hai nàng được? Hắn vội vã lắc đầu, từ chối: "không cần, tôi hơi mệt, cần nghỉ ngơi một chút!"
Cô tiếp viên kia thấy hắn nói như thế, cũng không nói thêm gì nữa, cho rằng đối phương không có hứng thú với nữ sắc, hoặc là tính cách ngại ngùng của người Trung Quốc, không thích làm trò trước mặt nhiều người, cho nên cũng nhẹ nhàng lấy ra một cái khăn lông, đắp lên người của đối phương, rồi xoay người rời đi.
Lâm Bắc Phàm nhắm hai mắt lại, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh ở phía trước, hắn hơi hé mắt ra, nhìn thấy Tiểu Điền Anh Tử đang ngồi vào trong vị trí của Trương Minh Thắng, khuôn mặt của nàng lộ ra một vẻ ngượng ngùng, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng mò vào trong cái khăn lông của Lâm Bắc Phàm, cầm lấy bàn tay to của đối phương.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy tay nhỏ đối phương mềm mại nhẵn nhụi, giống như tay trẻ em vậy, làm cho hắn có cảm xúc mịn màn, hăn đang muốn hưởng thức cái cảm giác yêu đương vụng trộm này, thì đột nhiên phát hiện ra tay nhỏ của đối phương đang lục lọi dây nịt quầy, nhẹ nhàng cởi dây nịt ra, động tác này làm cho hắn không khỏi choáng váng, cô nàng này chẳng lẽ muốn làm với mình chuyện kia ở đây? Có phải là bị ảnh hưởng không? Mình cũng không muốn để người phụ nữ của mình bị người khác nhìn thấy đâu.
Ngay trong lúc Lâm Bắc Phàm đang suy nghĩ, thì đã cảm nhận được tay nhỏ của đối phương khẽ kéo khóa quần xuống, thò vào quần trong nữa của mình, thuận thế cầm lấy cái ấy ấy của mình, nhẹ nhàng vuốt ve nó, và cảnh tượng mờ ám trong cabin bắt đầu...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mặc kệ may mắn của Trương Minh Thắng tốt hay xấu, dù là hắn hồ đồ hay là khôn ngoan lăn xuống dưới cái máy cắt, may mắn tránh thoát một kết, nhưng mà, khi hắn về nhà ngẫm lại chuyện này, cảm thấy gió lạnh thổi qua từng cơn, nếu như mà không có lăn xuống, sợ rằng hắn cũng không khác gì mấy cái xác ở trên bàn đâu.
Chuyện lần này đã làm chấn động toàn bộ Nam Thành, Âm Ma Giáo xuất hiện, cũng đủ làm cho lòng người sợ hãi, hơn nữa chính phủ cũng sợ tin này truyền ra ngoài, dẫn đến nhiều phiền phức và ảnh hưởng không cần thiết, cho nên khống chế chuyện này rất nghiêm ngặt, những người biết chuyện cũng chỉ có vài người. Truyện được copy tại
Dân chính bình thường thì chỉ thấy đại minh tinh Bạch Nhạc Huyên chọn Nam Thành là nơi biểu diễn của mình, khiến cho Nam Thành vụt sáng giữa Trung Quốc, có rất nhiều người đầu tư và xây dựng đều nghía mắt đến chổ này, và chuẩn bị đầu tư mộtsố tiền lớn vào trong cái thành phố nhỏ này, quốc gia cũng bắt đầu tăng mạnh các hoạt động đầu tư cho Nam Thành, phát triển kinh tế của Nam Thanh.
Lâm Bắc Phàm o không biết những cái này, bây giờ, hắn và Trương Minh Thắng, Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử bốn người đang ngồi máy bay đến Nhật Bản, chuẩn bị đại biễu cho Nhật chi lưu tham gia cuộc đấu lần này.
"Sát, lão đại, nghe nói công phu trên giường của đàn bà Nhật Bản rất là lợi hại, lần này tôi phải chơi cho đã mới được!" Trương Minh Thắng vừa thoát khỏi nguy hiểm, tâm tình tuy rằng có nhiều áp lực, nhưng mà nghĩ rằng mình sẽ đến quốc gia nổi tiếng về lĩnh vực AV, cả người bùng phát lực lượng, ngay cả cái thứ bên dưới cũng nhô cao lên, xém tí đã xé rách quần.
Tiểu Điền Anh Tử và Y Đằng Thanh Tử hai người ngồi ở phía trước, nghe thấy hắn nói như vậy, đều xấu hổ vô cùng, nhưng mà cũng không có biện pháp gì, đối phương nói rất đúng, Nhật Bản quả thật là một quốc gia chuyên về AV, hơn nữa vấn đề tình dục cũng cho là hợp pháp ở đây, hầu như các cô gái đều nguyện ý dùng thân xác để kiếm tiền cả, có thể dùng hai chữ dâm đãng để hình dung cũng không quá.
Lâm Bắc Phàm trợn tròn mắt lên, lầm bầm nói: "Mày được không? không phải là hai ngày nay tinh thần của mày không được tốt sao?"
Tinh thần của Trương Minh Thắng trong hai ngày nay quả thật là không tốt, mỗi lúc ăn đều nhớ lại cảnh tượng những cái xác máu me đầm đìa kia cùng với bao tử và tim gan lẫn lộn, cảm thấy rùng minh, ăn không vô cái gì cả, buổi tối khi ngủ cũng thường xuyên nhìn thấy những thứ này, làm cho tinh thần của hắn uể oải ngay, và vô tình giúp cho hắn giảm cân.
"A... tôi không sao, mấy ngày nay tinh thần của tôi rất tốt, ăn cái gì cũng được cả!" Trương Minh Thắng sảng khoái vỗ ngực, nhưng mà nhắc đến chữ ăn, trong đầu lập tức hiện ra mấy thứ kia, không nhịn được liền muốn nôn một trận.
Có một cô tiếp viên người Nhật nhìn thấy hắn không ổn, liền chạy đến vuốt lưng hắn, dùng tiếng Hán nói: "Vị tiên sinh này, ngài thế nào rồi? Tôi cho ngài hai viên thuốc chống ói, một lát nữa sẽ không sao, ngài chờ cho một chút!"
Trương Minh Thắng nhìn thoáng qua cô tiếp viên này, trong mắt liền hiện ra sự mê mẩn, nhìn mà không chớp luôn.
Cô nàng này cũng hot quá nhĩ? Bộ ngực của nàng hầu như muốn xé áo mà ra thôi, không biết bên trong là hàng thật hay giả nữa, nhưng mà dung mạo xinh đẹp, tuổi cũng chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người nóng bỏng, mặc dù không cao, nhưng mà cho người ta có cảm giác nhỏ mà xinh.
Cô tiếp viên kia thấy hắn nhìn mình với cặp mắt như vậy, làm sao mà không biết trong đầu hắn có gì? Nàng nhất thời e thẹn nói: "Vị tiên sinh này, ngài... ngài..." Hai tay của nàng đặt ở trước bụng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Trương Minh Thắng vội vàng cười gian nói: "Tôi... tôi quả thật hơi bị choáng váng, tôi muốn uống thuốc, không bằng tôi cùng cô đi lấy thuốc nha?" Hắn đương nhiên biết mấy cô tiếp viên hàng không rất là cởi mở trong phương diện này, bản thân hắn đi đường buồn chán, không bằng cứ tìm một người đẹp tâm tình cho rồi, tựa hồ cũng không tồi đấy chứ? Hắn cởi dây an toàn ra, kéo tay nhỏ của đối phương.
Gò má của cô tiếp viên đỏ ửng, không nói gì, chỉ xoay người đi vào cabin bên trong.
Lâm Bắc Phàm nhìn thấy bộ dáng dằn vặt khó đỡ của Trương Minh Thắng, không nhịn được lắc đầu, nhưng mà quay đầu lại nhìn thì thấy bên trong cũng có vài cô tiếp viên đang "tiếp khách" theo đúng nghĩa, và có mấy người Trung Quốc cũng rất là uyển chuyển tham gia vào hoạt động này, chỉ là không làm khoa trương quá mức thôi, nhưng bên trong cabin truyền ra từng tiếng rên nhỏ như vậy, làm cho hắn cũng cảm thây ngứa.
Tối qua tuy rằng đã cùng Liễu Vi triền miên một trận, nhưng mà trong hoàn cảnh này, ít nhiều gì cũng bị nhiễm.
Đúng lúc này, một cô tiếp viên xinh đẹp bước đến chổ của Lâm Bắc Phàm, nàng hơi cúi đầu, cất giọng dễ thương lên: "Vị tiên sinh này, có muốn tôi phục vụ cho ngài không?"
Sắc mặt của Lâm Bắc Phàm khẽ biến, làm sao mà không biết đối phương muốn phục vụ cái gì? Khẳng định là nhìn thấy bên cạnh không có bạn gái đi cùng, cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy. Nhưng mà hắn không thích đú với loại gái như vậy, ai mà biết có bệnh xi đa này nọ hay không, lỡ như bị nhiễm một cái, thì chắc chắn là cả đời hối hận rồi, càng không cần phải nói ở phía trước là Y Đằng Thanh Tử và Tiểu Điền Anh Tử, mình làm sao mà có thể đú đỡn với cô tiếp viên này trước mặt hai nàng được? Hắn vội vã lắc đầu, từ chối: "không cần, tôi hơi mệt, cần nghỉ ngơi một chút!"
Cô tiếp viên kia thấy hắn nói như thế, cũng không nói thêm gì nữa, cho rằng đối phương không có hứng thú với nữ sắc, hoặc là tính cách ngại ngùng của người Trung Quốc, không thích làm trò trước mặt nhiều người, cho nên cũng nhẹ nhàng lấy ra một cái khăn lông, đắp lên người của đối phương, rồi xoay người rời đi.
Lâm Bắc Phàm nhắm hai mắt lại, đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì đột nhiên nghe thấy động tĩnh ở phía trước, hắn hơi hé mắt ra, nhìn thấy Tiểu Điền Anh Tử đang ngồi vào trong vị trí của Trương Minh Thắng, khuôn mặt của nàng lộ ra một vẻ ngượng ngùng, vươn tay phải ra, nhẹ nhàng mò vào trong cái khăn lông của Lâm Bắc Phàm, cầm lấy bàn tay to của đối phương.
Lâm Bắc Phàm cảm thấy tay nhỏ đối phương mềm mại nhẵn nhụi, giống như tay trẻ em vậy, làm cho hắn có cảm xúc mịn màn, hăn đang muốn hưởng thức cái cảm giác yêu đương vụng trộm này, thì đột nhiên phát hiện ra tay nhỏ của đối phương đang lục lọi dây nịt quầy, nhẹ nhàng cởi dây nịt ra, động tác này làm cho hắn không khỏi choáng váng, cô nàng này chẳng lẽ muốn làm với mình chuyện kia ở đây? Có phải là bị ảnh hưởng không? Mình cũng không muốn để người phụ nữ của mình bị người khác nhìn thấy đâu.
Ngay trong lúc Lâm Bắc Phàm đang suy nghĩ, thì đã cảm nhận được tay nhỏ của đối phương khẽ kéo khóa quần xuống, thò vào quần trong nữa của mình, thuận thế cầm lấy cái ấy ấy của mình, nhẹ nhàng vuốt ve nó, và cảnh tượng mờ ám trong cabin bắt đầu...