Lâm Bắc Phàm nghe được những lời này của Tiểu Kim, liền bị dọa cho mất hồn, thiếu chút nữa té xuống đất.
Bản thân không muốn trêu chọc gì hết đến cái tên ác long Buck kia, hắn tại sao hết lần này tới lần khác tìm được mình? Chẳng lẽ nhìn thấy bản thân cùng Tiểu Kim hiện tại còn không có năng lực gì quá lớn, muốn trảm thảo trừ căn? Nhưng mà cái này cũng quá nhanh đi? Hắn vội vàng truyền âm hỏi:" Mày, mày xác định là tên Buck kia? Dù sao rồng trong Long cốc có rất nhiều, vạn nhất có vài đầu chạy ra? Dù sao mày có thể chuồn ra đây được, chứng tỏ cũng có con rồng khác có thể chuồn ra!"
Trong âm thanh của Tiểu Kim cũng có chút run rẩy sợ hãi:" Lão đại, Đồ Long đao của anh chính là điểm trung gian giữa Long Cốc cùng nhân gian, anh đã nhìn thấy có con rồng nào khác từ trong Đồ Long đao chạy ra ngoài sao? Tôi dám khẳng định 80%, khí tức trên người hắn chính là của ác long Buck, xem ra hành trình đến đảo quốc lần này của chúng ta là đại họa lâm đầu rồi, chúng ta tốt nhất là nhanh chân rời khỏi nơi này!"
"Nhanh chóng rời đi? Mới vừa rồi hắn đã cùng chúng ta quyết đấu một lần, chỉ sợ hắn đã hoài nghi thân phận của chúng ta, hiện tại bỏ đi, chẳng phải là hoàn toàn đem thân phận của chúng ta bại lộ ra cho hắn sao?" Lâm Bắc Phàm kịp thời bác bỏ suy nghĩ này của đối phương.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Hai người chúng ta liên thủ, dường như cũng không phải là đối thủ của hắn!" Tiểu Kim trốn ở trong túi tiền của Lâm Bắc Phàm, không ngừng run rẩy. Nó chỉ muốn hưởng thụ long sinh, không muốn tranh đấu đến lưỡng bại câu thương với ác long Buck, thậm chí có kết cục bi thảm là bị đối phương giết chết.
"Vậy chỉ có thể liều mạng, không tiếc toàn thây, cũng phải kéo hắn xuống, tao cũng không tin, nó là rồng, chẳng lẽ mày không phải là rồng sao?" Tính cách của Lâm Bắc Phàm rất quật cường, ba đầu trâu cũng không thể kéo trở lại, hắn còn khẽ kéo tay áo lên, hừ nhẹ một tiếng.
"Ách, tuổi của hắn gấp 3-4 lần tôi, sức mạnh cũng lớn hơn so với tôi, tôi làm sao có thể là đối thủ của hắn?" Tiểu Kim thiếu chút nữa phun huyết, bản thân còn chưa thành niên, làm sao có thể là đối thủ của Buck? Người ta từ 2000 năm trước đã là ác long, rất là trâu bò.
"Nó hiện tại còn chưa có khôi phục lại pháp lực, chúng ta có thể nhân cơ hội này, hạ độc bỏ thuốc mê, phóng hỏa, dùng pháo đạn, bom, tao không tin có nhiều thứ như vậy, mà không thể làm hắn chết được!" Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ nói.
"Cái này, nói cũng đúng, chỉ là lão đại, tôi dường như cảm giác được khí tức long tộc trên người lão đầu này không phải rất đậm đặc, dường như chỉ có một chút, không tính là rất mạnh!" Tiểu Kim bị lời nói của hắn làm cho có chút động tâm, lập tức phụ họa theo. Bản thân ở thế giới nhân loại lâu như vậy, nhìn thấy những người này làm ra rất nhiều loại vũ khí, trong đó có một số thứ vô cùng dị thường, chỉ sợ là bản thân cũng không thể đỡ được, nếu như không được, bản thân liền chuẩn bị vài quả bom nguyên tử, đem đảo quốc này của ác long Buck kia cho nổ tung toàn bộ luôn.
"Cái gì? Không phải rất mạnh?" Lâm Bắc Phàm khẽ cau mày.
"Đúng vậy, nhiều nhất chỉ có ba thành năng lực hiện tại của tôi thôi!" Tiểu kim cũng là rất khó tin nói.
"Chẳng lẽ tên Buck này mới chỉ khôi phục được có một ít như vậy?" Trong lòng Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng khó hiểu.
"Tôi thấy chúng ta hay là nhân cơ hội này đem lão già này giết chết, chúng ta liền đại công cáo thành!" Tiểu kim rất xấu xa nói. Nó hiện tại tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, năng lực của đối phương không có bao bằng mình, bản thân cần gì phải sợ hãi? Thừa dịp này sớm giải quyết ác long Buck này, bản thân cũng an tâm hưởng thụ cuộc sống.
"Nói một chút cũng không sai!" Lâm Bắc Phàm rất âm hiểm cười.
Tất cả mọi người xung quanh chỉ cảm giác được Lâm Bắc Phàm cùng Đằng Điền Không Tam trong nháy mắt liền phóng thích ra một luồng sát khí nhàn nhạt, làm cho bọn họ đều kinh hãi, sau đó liền nhìn thấy Đằng Điền Không Tam lui về sau vài bước, thiếu chút nữa té lăn trên đất, đám người đảo quốc này vốn không biết Lâm Bắc Phàm, nhưng hiện tại đều tập trung ánh mắt lên trên người thanh niên này, nhỏ giọng nghị luận.
"Trung Quốc vĩ đại, dĩ nhiên có thể gặp được một người thanh niên kiệt xuất như Lâm tiên sinh vậy, thật sự đúng là đáng mừng, trận thi đấu đổ thần ngày hôm nay đúng là làm cho tôi mở rộng nhãn giới, tôi cảm thấy chuyến đi này không tệ!" Đằng Điền Không Tam nở nụ cười rất là sảng khoái, nhưng ở trong mắt hắn lại bắn ra những đạo hàn quang kinh người.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, lười biếng nói một câu:" Bản lãnh của Đằng Điền tiền bối làm cho tôi rất là kính ngưỡng, hy vọng lần thi đấu đổ thần lần này có thể nắm bắt một lần cơ hội cho Nguyệt Chi Lưu!"
"Ha ha..." Đằng Điền Không Tam ngửa đầu cười lớn, xoay người mang theo đám người hướng về phía trong đi vào.
"Lâm tiên sinh quả nhiên hảo bản lãnh, có thể làm cho Đằng Điền Không Tam chịu khổ!" Linh Mộc Thương Tùng có chút đắc ý cười.
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, cười nói:" Vị Đằng Điền Không Tam này coi như là cao thủ trong giới đổ thuật, hôm nay có thể cùng hắn quyết đấu, tôi cảm giác được huyết mạch toàn thân như muốn sôi trào, chỉ hy vọng hắn đừng làm cho tôi quá thất vọng!"
Linh Mộc Thương Tùng cười ha ha:" Không sai, không sai, có đảm thức như vậy, có thể nói là từ trước đến nay chưa từng có!"
Đoàn người bọn họ dưới sự dẫn đầu của Linh Mộc Thương Tùng, cũng hướng về phía bên trong đi vào, chỉ lưu lại một đám người đảo quốc đang trợn mắt há hốc mồm.
Đại hội thi đấu đổ thần chưa bắt đầu, Nhật Chi Lưu cùng Nguyệt Chi Lưu đã kịch liệt như vậy, xem ra đại hội thi đấu đổ thần lần này khẳng định sẽ vô cùng nào nhiệt.
Lâm Bắc Phàm theo đám người bọn họ đi vào trong câu lạc bộ, nhưng lại nhìn thấy hai thiếu nữa đảo quốc xinh đẹp động lòng người mặc trang phục Kimônô, đang cung kính đứng ở hai bên, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, hoan nghênh bọn họ đến, mà bên trong đại sãnh cũng được bố trí không tầm thường, xa hoa kết hơp với tao nhã, văn hóa đông phương cùng tây phương dung hợp, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng tuyệt mỹ, phảng phất như bước vào một thế giới kỳ dị vậy.
"Sách sách, thật không ngờ câu lạc bộ này đúng là có tiền!" Lâm Bắc Phàm nhịn không được nhỏ giọng than thở một cau.
Võ Điền Mỹ Tử nhịn không được cười lên một tiếng khanh khách:" Nhật Chi Lưu bọn em cùng Nguyệt Chi Lưu vài chục năm trước vì để có một hoàn cảnh để tổ chức giải thi đấu đổ thần tốt đẹp, đã cùng đầu tư kiến tạo thành, tổng cộng đầu tư một ngàn triệu USD, lúc ấy được gọi là câu lạc bộ phồn hoa náo nhiệt nhất, mặc dù hiện tại, cũng có rất ít quốc gia nào có câu lạc bộ đạt tới trình độ như thế này!"
"Một ngàn triệu USD tu kiến nên một câu lạc bộ? Đúng là xa xỉ!" Lâm Bắc Phàm nhịn không được sợ hãi than một tiếng.
"Lúc ấy cũng có một số người đưa ra ý kiến như vậy, nói lúc ấy kinh tế thế giới đang suy sụp không phát triển, đầu tư nhiều tiền như vậy chỉ để cử hành đại hội thi đấu đổ thần ba năm mới tổ chức một lần, đúng là có chút lãng phí cùng xa xỉ, nhưng lúc ấy người chủ trì hai lưu phái đã thương thảo đến hơn một tháng, cuối cùng vẫn quyết định đầu tư một ngàn triệu USD, tu kiến chỗ này thành một câu lạc bộ, mục đích chính là muốn làm cho thế nhân nhìn thấy một đại hội thi đấu đổ thần chính thức tại đảo quốc, cũng là mang một chút động lực để cho kinh tế Tokyo phát triển!" Tiểu Điền Anh Tử ở một bên giải thích.
"Cái này có chút cảm giác như việc quá khả năng!" Lâm Bắc Phàm trào phúng một câu. Xem ra người đảo quốc cũng có một số điểm giống người Trung Quốc, cũng thích ra vẻ, ra vẻ ta đây có tiền, đi làm một số việc không có tính thiết thực hợp với thực tế.
Linh Mộc Thương Tùng đi phía trước cũng nhịn không được cười lên một tiếng, quay đầu nói:" Đương nhiên tôi đích xác cũng có suy nghĩ như vậy, làm việc quá khả năng, ha ha, những lời này rất có ý tứ. Tôi lúc ấy ném ra mấy trăm triệu USD, cũng từng có chút đau lòng, thiếu chút nữa là ra lệnh thu hồi lại, 500 triệu USD, đây chính là một phần ba thu nhập năm đó của Nhật Chi Lưu chúng tôi, cứ như vậy là tu kiến tòa câu lạc bộ này, đích xác là có chút tiêu tiền không đúng chỗ, nhưng ai biết được câu lạc bộ này sau khi tu kiến xong, năm thứ nhất đã thu vào cho Nhật Chi Lưu chúng tôi 100 triệu USD, chỉ mất năm năm, chúng tôi đã thu hồi lại vốn đầu tư lúc đầu, như thời gian tổ chúc đại hội thi đấu đổ thần mấy ngày nay, cũng đã thu vào được một số tiền đáng kể, đây coi như là trong lúc hồ đồ là buôn bán kiếm lời được chút đỉnh!"
Tùng Tỉnh Vũ nhịn không được cười lên một tiếng:" Tôi lúc ấy trong một tháng liên tục, mỗi ngày cũng đều nói với bộ trưởng chuyện này, để cho ngài dừng lại loại hành động điên cuồng này, dù sao Nhật Chi Lưu chúng tôi mặc dù có tiên, cũng không thể đầu tư như vậy, nhưng bộ trưởng lại không nghe, nói cái gì mà đại hội thi đấu đổ thành ba năm cử hành một lần, há có thể làm qua loa? Tôi lúc ấy cũng bởi vì chuyện này là cùng bộ trưởng ầm ĩ một hồi, hiện tại ngẫm lại, tôi đúng là không có đầu óc kinh doanh như bộ trưởng!"
Linh Mộc Thương Tùng cũng chỉ cười cười nói:" Đây có lẽ là vận khí của Nhật Chi Lưu chúng ta!"
Đoàn người bọn họ vừa cười vừa nói, rất nhành liền đi tới đại sãnh lầu ba của câu lạc bộ, thấy nơi này có hơn 1000m2, tựa như một cái đại sảnh yến hội vậy, rất có phong cách của đảo quốc. Chỉ là nơi này có hạn, hai lưu phái bọn họ chỉ có thể để mấy trăm tên võ sĩ lại ở bên dưới, chỉ có thể cho phép hai mười mấy người đi lên đại sãnh lầu ba, mặc dù như vậy, cả đại sảnh cũng vô cùng náo nhiệt, hào khí vô cùng nóng bỏng, cao thủ đảo quốc đều xuất hiện rất nhiều.
"Nói vậy vị này chính là Lâm tiên sinh đã làm oanh động thế giới sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay có thể gặp mặt, đúng là hết sức vinh hạnh."
Đoàn người bọn Lâm Bắc Phàm vừa ngồi vào chỗ, nhưng lại nhìn thấy hai tên đảo quốc đi tới trước mặt, hướng về phía Lâm Bắc Phàm khom người cúi chào, rất là khiêm nhường nói. Hai người bọn họ cũng khoảng 25 tuổi, khuôn mặt thanh tú, mang một bộ kính mắt bình thường màu vàng, thoạt nhìn hòa ái dễ gần, không có chút kiêu ngạo, cùng với mấy tên đảo quốc hay kiêu ngạo trong này thì hoàn toàn bất đồng.
"Cách anh là ai???" Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Nguyên lai là Tiểu Đảo quân cùng Tiểu Lâm quân, thật không ngờ lại có thể nhìn thấy hai người ở chỗ này, xem ra các cậu nhất định là đại biểu của Tinh Chi Lưu rồi?" Âm thanh thanh thúy của Y Đằng Thanh Tử ở bên cạnh vang lên, lập tức nhỏ giọng giải thích bên tai Lâm Bắc Phàm:" Bọn họ là người của Tinh Chi Lưu, vị này chính là Tiểu Đảo Xương Mộc, vị này chính là Tiểu Lâm Trì, cũng là cao thủ đổ thuật!"
Lâm Bắc Phàm nghe thấy nàng giải thích như vậy, lập tức cười lớn nói:" Nguyên lại là Tiểu Đảo tiên sinh cùng Tiểu Lâm tiên sinh, thất kính thất kính!"
Tiểu Đảo Xương Mộc cùng Tiểu Lâm Trì hai người đều khiêm nhường cười nói:" Lâm tiên sinh quá khách khí rồi, chúng tôi có thể nhìn thấy đổ thần trong truyền thuyết, thật sự là rất cao hứng, hôm nay chúng tôi nhất định phải học tập một chút đổ thuật của Lâm tiên sinh!"
Lâm Bắc Phàm lập tức cười ha ha:" Hai vị quá khách khí rồi, tôi chỉ biết bề ngoài, cùng nhau học tập thôi!"
"Lâm tiên sinh quá khách khí!" Hai người đều khiêm nhường nói.
"Lão đại, anh cảm nhận được không?" Tiểu Kim đột nhiên truyền âm nói.
Lâm Bắc Phàm cũng hết sức kỳ quái truyền âm nói:" Chuyện đích xác rất kỳ quái, trên người Tiểu Đảo Xương Mộc này tại sao cũng có khí tức của Long tộc? Chẳng lẽ trên thế giới này có hai con Buck?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
"Điều này làm sao có thể? Nếu có hai Buck, tôi làm sao còn có thể sống? Chuyện này khẳng định có điều cổ quái, xem ra Buck đã thức tỉnh, hắn đang dùng một loại phương pháp hấp thu năng lượng cổ quái, một khi để cho hắn thành công, không chỉ riêng chúng ta, mà tất cả mọi người trên địa cầu, đều tử vong." Tiểu Kim vô cùng lo lắng kêu lên.
Lâm Bắc Phàm nghe được những lời này của Tiểu Kim, liền bị dọa cho mất hồn, thiếu chút nữa té xuống đất.
Bản thân không muốn trêu chọc gì hết đến cái tên ác long Buck kia, hắn tại sao hết lần này tới lần khác tìm được mình? Chẳng lẽ nhìn thấy bản thân cùng Tiểu Kim hiện tại còn không có năng lực gì quá lớn, muốn trảm thảo trừ căn? Nhưng mà cái này cũng quá nhanh đi? Hắn vội vàng truyền âm hỏi:" Mày, mày xác định là tên Buck kia? Dù sao rồng trong Long cốc có rất nhiều, vạn nhất có vài đầu chạy ra? Dù sao mày có thể chuồn ra đây được, chứng tỏ cũng có con rồng khác có thể chuồn ra!"
Trong âm thanh của Tiểu Kim cũng có chút run rẩy sợ hãi:" Lão đại, Đồ Long đao của anh chính là điểm trung gian giữa Long Cốc cùng nhân gian, anh đã nhìn thấy có con rồng nào khác từ trong Đồ Long đao chạy ra ngoài sao? Tôi dám khẳng định %, khí tức trên người hắn chính là của ác long Buck, xem ra hành trình đến đảo quốc lần này của chúng ta là đại họa lâm đầu rồi, chúng ta tốt nhất là nhanh chân rời khỏi nơi này!"
"Nhanh chóng rời đi? Mới vừa rồi hắn đã cùng chúng ta quyết đấu một lần, chỉ sợ hắn đã hoài nghi thân phận của chúng ta, hiện tại bỏ đi, chẳng phải là hoàn toàn đem thân phận của chúng ta bại lộ ra cho hắn sao?" Lâm Bắc Phàm kịp thời bác bỏ suy nghĩ này của đối phương.
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ? Hai người chúng ta liên thủ, dường như cũng không phải là đối thủ của hắn!" Tiểu Kim trốn ở trong túi tiền của Lâm Bắc Phàm, không ngừng run rẩy. Nó chỉ muốn hưởng thụ long sinh, không muốn tranh đấu đến lưỡng bại câu thương với ác long Buck, thậm chí có kết cục bi thảm là bị đối phương giết chết.
"Vậy chỉ có thể liều mạng, không tiếc toàn thây, cũng phải kéo hắn xuống, tao cũng không tin, nó là rồng, chẳng lẽ mày không phải là rồng sao?" Tính cách của Lâm Bắc Phàm rất quật cường, ba đầu trâu cũng không thể kéo trở lại, hắn còn khẽ kéo tay áo lên, hừ nhẹ một tiếng.
"Ách, tuổi của hắn gấp - lần tôi, sức mạnh cũng lớn hơn so với tôi, tôi làm sao có thể là đối thủ của hắn?" Tiểu Kim thiếu chút nữa phun huyết, bản thân còn chưa thành niên, làm sao có thể là đối thủ của Buck? Người ta từ năm trước đã là ác long, rất là trâu bò.
"Nó hiện tại còn chưa có khôi phục lại pháp lực, chúng ta có thể nhân cơ hội này, hạ độc bỏ thuốc mê, phóng hỏa, dùng pháo đạn, bom, tao không tin có nhiều thứ như vậy, mà không thể làm hắn chết được!" Lâm Bắc Phàm rất vô sỉ nói.
"Cái này, nói cũng đúng, chỉ là lão đại, tôi dường như cảm giác được khí tức long tộc trên người lão đầu này không phải rất đậm đặc, dường như chỉ có một chút, không tính là rất mạnh!" Tiểu Kim bị lời nói của hắn làm cho có chút động tâm, lập tức phụ họa theo. Bản thân ở thế giới nhân loại lâu như vậy, nhìn thấy những người này làm ra rất nhiều loại vũ khí, trong đó có một số thứ vô cùng dị thường, chỉ sợ là bản thân cũng không thể đỡ được, nếu như không được, bản thân liền chuẩn bị vài quả bom nguyên tử, đem đảo quốc này của ác long Buck kia cho nổ tung toàn bộ luôn.
"Cái gì? Không phải rất mạnh?" Lâm Bắc Phàm khẽ cau mày.
"Đúng vậy, nhiều nhất chỉ có ba thành năng lực hiện tại của tôi thôi!" Tiểu kim cũng là rất khó tin nói.
"Chẳng lẽ tên Buck này mới chỉ khôi phục được có một ít như vậy?" Trong lòng Lâm Bắc Phàm cũng vô cùng khó hiểu.
"Tôi thấy chúng ta hay là nhân cơ hội này đem lão già này giết chết, chúng ta liền đại công cáo thành!" Tiểu kim rất xấu xa nói. Nó hiện tại tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, năng lực của đối phương không có bao bằng mình, bản thân cần gì phải sợ hãi? Thừa dịp này sớm giải quyết ác long Buck này, bản thân cũng an tâm hưởng thụ cuộc sống.
"Nói một chút cũng không sai!" Lâm Bắc Phàm rất âm hiểm cười.
Tất cả mọi người xung quanh chỉ cảm giác được Lâm Bắc Phàm cùng Đằng Điền Không Tam trong nháy mắt liền phóng thích ra một luồng sát khí nhàn nhạt, làm cho bọn họ đều kinh hãi, sau đó liền nhìn thấy Đằng Điền Không Tam lui về sau vài bước, thiếu chút nữa té lăn trên đất, đám người đảo quốc này vốn không biết Lâm Bắc Phàm, nhưng hiện tại đều tập trung ánh mắt lên trên người thanh niên này, nhỏ giọng nghị luận.
"Trung Quốc vĩ đại, dĩ nhiên có thể gặp được một người thanh niên kiệt xuất như Lâm tiên sinh vậy, thật sự đúng là đáng mừng, trận thi đấu đổ thần ngày hôm nay đúng là làm cho tôi mở rộng nhãn giới, tôi cảm thấy chuyến đi này không tệ!" Đằng Điền Không Tam nở nụ cười rất là sảng khoái, nhưng ở trong mắt hắn lại bắn ra những đạo hàn quang kinh người.
Lâm Bắc Phàm nhún vai, lười biếng nói một câu:" Bản lãnh của Đằng Điền tiền bối làm cho tôi rất là kính ngưỡng, hy vọng lần thi đấu đổ thần lần này có thể nắm bắt một lần cơ hội cho Nguyệt Chi Lưu!"
"Ha ha..." Đằng Điền Không Tam ngửa đầu cười lớn, xoay người mang theo đám người hướng về phía trong đi vào.
"Lâm tiên sinh quả nhiên hảo bản lãnh, có thể làm cho Đằng Điền Không Tam chịu khổ!" Linh Mộc Thương Tùng có chút đắc ý cười.
Lâm Bắc Phàm khẽ lắc đầu, cười nói:" Vị Đằng Điền Không Tam này coi như là cao thủ trong giới đổ thuật, hôm nay có thể cùng hắn quyết đấu, tôi cảm giác được huyết mạch toàn thân như muốn sôi trào, chỉ hy vọng hắn đừng làm cho tôi quá thất vọng!"
Linh Mộc Thương Tùng cười ha ha:" Không sai, không sai, có đảm thức như vậy, có thể nói là từ trước đến nay chưa từng có!"
Đoàn người bọn họ dưới sự dẫn đầu của Linh Mộc Thương Tùng, cũng hướng về phía bên trong đi vào, chỉ lưu lại một đám người đảo quốc đang trợn mắt há hốc mồm.
Đại hội thi đấu đổ thần chưa bắt đầu, Nhật Chi Lưu cùng Nguyệt Chi Lưu đã kịch liệt như vậy, xem ra đại hội thi đấu đổ thần lần này khẳng định sẽ vô cùng nào nhiệt.
Lâm Bắc Phàm theo đám người bọn họ đi vào trong câu lạc bộ, nhưng lại nhìn thấy hai thiếu nữa đảo quốc xinh đẹp động lòng người mặc trang phục Kimônô, đang cung kính đứng ở hai bên, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, hoan nghênh bọn họ đến, mà bên trong đại sãnh cũng được bố trí không tầm thường, xa hoa kết hơp với tao nhã, văn hóa đông phương cùng tây phương dung hợp, làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng tuyệt mỹ, phảng phất như bước vào một thế giới kỳ dị vậy.
"Sách sách, thật không ngờ câu lạc bộ này đúng là có tiền!" Lâm Bắc Phàm nhịn không được nhỏ giọng than thở một cau.
Võ Điền Mỹ Tử nhịn không được cười lên một tiếng khanh khách:" Nhật Chi Lưu bọn em cùng Nguyệt Chi Lưu vài chục năm trước vì để có một hoàn cảnh để tổ chức giải thi đấu đổ thần tốt đẹp, đã cùng đầu tư kiến tạo thành, tổng cộng đầu tư một ngàn triệu USD, lúc ấy được gọi là câu lạc bộ phồn hoa náo nhiệt nhất, mặc dù hiện tại, cũng có rất ít quốc gia nào có câu lạc bộ đạt tới trình độ như thế này!"
"Một ngàn triệu USD tu kiến nên một câu lạc bộ? Đúng là xa xỉ!" Lâm Bắc Phàm nhịn không được sợ hãi than một tiếng.
"Lúc ấy cũng có một số người đưa ra ý kiến như vậy, nói lúc ấy kinh tế thế giới đang suy sụp không phát triển, đầu tư nhiều tiền như vậy chỉ để cử hành đại hội thi đấu đổ thần ba năm mới tổ chức một lần, đúng là có chút lãng phí cùng xa xỉ, nhưng lúc ấy người chủ trì hai lưu phái đã thương thảo đến hơn một tháng, cuối cùng vẫn quyết định đầu tư một ngàn triệu USD, tu kiến chỗ này thành một câu lạc bộ, mục đích chính là muốn làm cho thế nhân nhìn thấy một đại hội thi đấu đổ thần chính thức tại đảo quốc, cũng là mang một chút động lực để cho kinh tế Tokyo phát triển!" Tiểu Điền Anh Tử ở một bên giải thích.
"Cái này có chút cảm giác như việc quá khả năng!" Lâm Bắc Phàm trào phúng một câu. Xem ra người đảo quốc cũng có một số điểm giống người Trung Quốc, cũng thích ra vẻ, ra vẻ ta đây có tiền, đi làm một số việc không có tính thiết thực hợp với thực tế.
Linh Mộc Thương Tùng đi phía trước cũng nhịn không được cười lên một tiếng, quay đầu nói:" Đương nhiên tôi đích xác cũng có suy nghĩ như vậy, làm việc quá khả năng, ha ha, những lời này rất có ý tứ. Tôi lúc ấy ném ra mấy trăm triệu USD, cũng từng có chút đau lòng, thiếu chút nữa là ra lệnh thu hồi lại, triệu USD, đây chính là một phần ba thu nhập năm đó của Nhật Chi Lưu chúng tôi, cứ như vậy là tu kiến tòa câu lạc bộ này, đích xác là có chút tiêu tiền không đúng chỗ, nhưng ai biết được câu lạc bộ này sau khi tu kiến xong, năm thứ nhất đã thu vào cho Nhật Chi Lưu chúng tôi triệu USD, chỉ mất năm năm, chúng tôi đã thu hồi lại vốn đầu tư lúc đầu, như thời gian tổ chúc đại hội thi đấu đổ thần mấy ngày nay, cũng đã thu vào được một số tiền đáng kể, đây coi như là trong lúc hồ đồ là buôn bán kiếm lời được chút đỉnh!"
Tùng Tỉnh Vũ nhịn không được cười lên một tiếng:" Tôi lúc ấy trong một tháng liên tục, mỗi ngày cũng đều nói với bộ trưởng chuyện này, để cho ngài dừng lại loại hành động điên cuồng này, dù sao Nhật Chi Lưu chúng tôi mặc dù có tiên, cũng không thể đầu tư như vậy, nhưng bộ trưởng lại không nghe, nói cái gì mà đại hội thi đấu đổ thành ba năm cử hành một lần, há có thể làm qua loa? Tôi lúc ấy cũng bởi vì chuyện này là cùng bộ trưởng ầm ĩ một hồi, hiện tại ngẫm lại, tôi đúng là không có đầu óc kinh doanh như bộ trưởng!"
Linh Mộc Thương Tùng cũng chỉ cười cười nói:" Đây có lẽ là vận khí của Nhật Chi Lưu chúng ta!"
Đoàn người bọn họ vừa cười vừa nói, rất nhành liền đi tới đại sãnh lầu ba của câu lạc bộ, thấy nơi này có hơn m, tựa như một cái đại sảnh yến hội vậy, rất có phong cách của đảo quốc. Chỉ là nơi này có hạn, hai lưu phái bọn họ chỉ có thể để mấy trăm tên võ sĩ lại ở bên dưới, chỉ có thể cho phép hai mười mấy người đi lên đại sãnh lầu ba, mặc dù như vậy, cả đại sảnh cũng vô cùng náo nhiệt, hào khí vô cùng nóng bỏng, cao thủ đảo quốc đều xuất hiện rất nhiều.
"Nói vậy vị này chính là Lâm tiên sinh đã làm oanh động thế giới sao? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay có thể gặp mặt, đúng là hết sức vinh hạnh."
Đoàn người bọn Lâm Bắc Phàm vừa ngồi vào chỗ, nhưng lại nhìn thấy hai tên đảo quốc đi tới trước mặt, hướng về phía Lâm Bắc Phàm khom người cúi chào, rất là khiêm nhường nói. Hai người bọn họ cũng khoảng tuổi, khuôn mặt thanh tú, mang một bộ kính mắt bình thường màu vàng, thoạt nhìn hòa ái dễ gần, không có chút kiêu ngạo, cùng với mấy tên đảo quốc hay kiêu ngạo trong này thì hoàn toàn bất đồng.
"Cách anh là ai???" Lâm Bắc Phàm lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
"Nguyên lai là Tiểu Đảo quân cùng Tiểu Lâm quân, thật không ngờ lại có thể nhìn thấy hai người ở chỗ này, xem ra các cậu nhất định là đại biểu của Tinh Chi Lưu rồi?" Âm thanh thanh thúy của Y Đằng Thanh Tử ở bên cạnh vang lên, lập tức nhỏ giọng giải thích bên tai Lâm Bắc Phàm:" Bọn họ là người của Tinh Chi Lưu, vị này chính là Tiểu Đảo Xương Mộc, vị này chính là Tiểu Lâm Trì, cũng là cao thủ đổ thuật!"
Lâm Bắc Phàm nghe thấy nàng giải thích như vậy, lập tức cười lớn nói:" Nguyên lại là Tiểu Đảo tiên sinh cùng Tiểu Lâm tiên sinh, thất kính thất kính!"
Tiểu Đảo Xương Mộc cùng Tiểu Lâm Trì hai người đều khiêm nhường cười nói:" Lâm tiên sinh quá khách khí rồi, chúng tôi có thể nhìn thấy đổ thần trong truyền thuyết, thật sự là rất cao hứng, hôm nay chúng tôi nhất định phải học tập một chút đổ thuật của Lâm tiên sinh!"
Lâm Bắc Phàm lập tức cười ha ha:" Hai vị quá khách khí rồi, tôi chỉ biết bề ngoài, cùng nhau học tập thôi!"
"Lâm tiên sinh quá khách khí!" Hai người đều khiêm nhường nói.
"Lão đại, anh cảm nhận được không?" Tiểu Kim đột nhiên truyền âm nói.
Lâm Bắc Phàm cũng hết sức kỳ quái truyền âm nói:" Chuyện đích xác rất kỳ quái, trên người Tiểu Đảo Xương Mộc này tại sao cũng có khí tức của Long tộc? Chẳng lẽ trên thế giới này có hai con Buck?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
"Điều này làm sao có thể? Nếu có hai Buck, tôi làm sao còn có thể sống? Chuyện này khẳng định có điều cổ quái, xem ra Buck đã thức tỉnh, hắn đang dùng một loại phương pháp hấp thu năng lượng cổ quái, một khi để cho hắn thành công, không chỉ riêng chúng ta, mà tất cả mọi người trên địa cầu, đều tử vong." Tiểu Kim vô cùng lo lắng kêu lên.