Linh Mộc Thương Tùng thực sự đã chết, chết hoàn toàn, đến một chút nghi ngờ cũng không có.
Hắn hao hết tâm tư, một lòng tìm mọi cách khiến cho Nhật Chi Lưu phát triển lớn mạnh, thôn tính hoàn toàn Nguyệt Chi Lưu cùng Tinh Chi Lưu. Nhưng hắn quá mức khôn ngoan, khôn ngoan tới mức thái quá, khiến cho hắn muốn giết sạch bất cứ kẻ nào có khả năng trở thành kẻ thù của mình. Nào ngờ hắn lại đụng phải cái tên sát thần Lâm Bắc Phàm, không những không cướp được tính mạng đối phương, mà ngược lại còn mất mạng.
Lâm Bắc Phàm cảm giác thân thể của mình lúc này như trống rỗng vậy, từng đợt từng đợt mềm nhũn ra, xương cốt toàn thân phát ra những tiếng " lụp cụp, răng rắc" rất nhỏ. Đây chính là dấu hiệu của việc năng lượng biến mất trên phạm vi lớn, thân thể của hắn tựa như muốn bốc hơi, cực kỳ khó chịu.
"Bắc Phàm, Bắc Phàm, anh ra sao rồi?" Y Đằng Thanh Tử cùng Tiểu Điền Anh Tử đều vội vàng chạy tới, một trái một phải nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, còn Vũ Điền Mỹ Tử cũng mặc mày lo lắng nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm vừa rồi đã nhìn thấy, ba cô gái này thật sự đang quan tâm mình, còn chuẩn bị cùng mình kề vai chiến đấu nữa, thật sự không phải loại nữ nhân do Nhật Chi Lưu đặc biệt phái tới để mê hoặc mình. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại có thêm vài phần vui mừng cùng yêu thương các nàng. Hắc khẽ lắc đầu nói: "Anh hiện giờ không sao cả, nhưng chỉ sợ trong chốc lát có chuyện!"
Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử hai người vội vàng nói: "Bây giờ thân thể anh không được tốt, không bằng chúng ta tìm một nơi nào đó, đểa nh nghỉ ngơi một thời gian ngắn, đợi đến khi thân thể hoàn toàn bình phục, sau đó mới tính tiếp."
"Không cần, chỉ cần bọn em đưa anh lên máy bay về TQ thì tất cả mọi chuyện đều ổn rồi." Lâm Bắc Phàm thấp giọng nói.
Y Đằng Thanh Tử, Tiểu Điền Anh Tử cùng Vũ Điền Mỹ Tử ba người nghe hắn nói như vậy, trong lòng đều chấn động thật sâu.
Các nàng đã nghe ra, đối phương chỉ để các nàng đưa lên phi cơ, chứ không phải là mang các nàng tới TQ, chẳng lẽ đối phương đã bắt đầu hoài nghi các nàng? Không muốn để cho các nàng theo bên cạnh?
Thanh âm Tiểu Điền Anh Tử có chút nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Bắc Phàm, chẳng lẽ anh đã quên câu em nói với anh khi ở TQ sao? Cho dù anh không giúp Nhật Chi Lưu chúng em, Anh Tử vẫn vĩnh viễn là người của anh, cho dù anh có ghét bỏ em, không muốn ở cùng với em, em vẫn sẽ theo bên cạnh anh cả đời này, cho đến khi tính mạng không còn mới thôi." Thanh âm của nàng tuy nhỏ nhẹ, nhưng bên trong lại như toát ra một tư vị chém đinh chặt sắt, không hề có một chút do dự cùng nghi ngờ. Từ đây có thể thấy được lòng yêu thương của nàng đối với Lâm Bắc Phàm sâu đậm như thế nào.
Hai người Y Đằng Thanh Tử cùng Vũ Điền Mỹ Tử đều gật nhẹ đầu, mặc dù không có nói ra, nhưng quang mang kiên định trong mắt bọn họ đã nói lên tất cả.
Lâm Bắc Phàm nhịn không được đành thở ra một hơi thật dài. Tuy hành trình đến đảo quốc lần này cực kỳ bất lợi, nhưng có thể có được trái tim ba cô nàng đảo quốc này, chuyến đi này cũng coi như không tệ. Ánh mắt hắn liếc tới nhìn ba người các nàng, nghiêm túc nói ra từng chũ một: "Bọn em thật sự quyết định? Nếu cứ như vậy mà đi, bọn em sau này sẽ không có khả năng trở lại đảo quốc nữa, cũng không còn là người của Nhật Chi Lưu nữa!"
Tiểu Điền Anh Tử, Y Đằng Thanh Tử cùng Vũ Điền Mỹ Tử ba người đối với Nhật Chi Lưu cũng không có quá nhiều cảm tình. Các nàng đều là cô nhi, được Tùng Tỉnh Vũ nhận nuôi rồi bồi dưỡng lên. Nếu như không có Tùng Tỉnh Vũ, chỉ sợ các cô đã sớm chết đói ngoài đường, cho nên địa vị Tùng Tỉnh Vũ trong lòng ba người bọn họ hoàn toàn vượt xa Nhật Chi Lưu. Nếu cứ như vậy là rời khỏi lão sư, trong lòng các nàng thật sự có một chút không nỡ, đều đưa ánh mắt nhìn lên người Tùng Tỉnh Vũ đang ngồi ngay ngắn trong xe.
Tùng Tỉnh Vũ thở ra một hơi thật dài rồi nói: "Lần này Nhật Chi Lưu thật sự sai rồi. Đối với toàn bộ những chuyện bộ trưởng LInh Mộc đã làm, ta cũng không biết nói gì cho phải. Bất quá Nhật Chi Lưu bây giờ, thậm chí ngay cả đảo quốc cũng còn là nơi các con có thể ở lại nữa. Các con tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi đảo quốc, như vậy cho dù bọn chúng muốn bắt các con cũng không có thể!"
"Sư phụ, nhưng nếu chúng con rời đi, vậy còn sư phụ, sư phụ sẽ ra đây?" Tiểu Điền Anh Tử nghẹn ngào nói.
"Ta sao? Ta thì sợ gì? Ta đã có bằng này tuổi, còn để mấy bọn đạo chích đó vào mắt sao?" Tùng Tỉnh Vũ hừ nhẹ một tiếng, bộ dáng như hoàn toàn không để Nhật Chi Lưu vào mắt chút nào.
"Nếu không, nếu không, con lưu lại với người!" Tiểu Điền Anh Tử ngập ngừng một lúc mới nói ra được.
"Con ở lại? Có thể sao? Trong Nhật Chi Lưu, người thèm muốn sắc đẹp của ngươi không phải là ít. Lần trước xuất hiện một tên Trung Xuyên Xuân Cát, bị Lâm tiên sinh đánh cho tàn phế, nếu như chẳng may lại xuất hiện thêm một tên nữa, chỉ sợ lão sư ta cũng không thể nào cứu được con!" Tùng Tĩnh Vũ có chút bất đắc dĩ nói. Nếu như đổi lại là lúc trước, mình may ra còn có chút năng lực. Nhưng bây giờ Nhật Chi Lưu xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ trên mặt điều động, sử dụng nhân sự sẽ có biến hóa lớn, còn mình rất có khả năng sẽ phải lui về ở ẩn.
Tiểu Điền Anh Tử ngẫm lại cũng cảm thấy đúng. Lần trước khi tên Trung Xuyên Xuân Cát kia xuất hiện, nếu như không phải có Lâm Bắc Phàm, chỉ sợ ba sư tỷ muội mình đã bị đối phương làm nhục rồi. Nàng cũng không muốn chuyện như vậy lại xảy ra với mình lần nữa, Lâm Bắc Phàm chắc chắn sẽ không đụng chạm tới mình, mà mình cũng nhất định sẽ nhục nhã vô cùng. Nàng nghĩ tới đây liền khẽ cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Sư phú, xin người hãy bảo trọng, nếu như chúng con có cơ hội, nhất định sẽ tới đảo quốc thăm ngài!"
"Đi đi, đi nhanh đi. Nếu như trì hoãn nữa, các con có thật mọc cánh cũng không mà bay được!" Tùng Tỉnh Vũ hướng về phía bọn họ phất phất tay.
Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử hai người vội vàng xé ra mấy mảnh vải từ áo của mình, băng bó sơ qua miệng vết thương trên hai cánh tay của đối phương, sau đó mới dìu lấy đối phương, cùng Vũ Điền Mỹ Tử vội vã ly khai.
Tùng Tĩnh Vũ nhìn bốn người bọn họ rời đi, nhịn không được lại thở dài một hơi. Hắn xoay người lại nhìn chiếc xe hơi, sau đó hung hăng đập đầu vào cạnh chiếc xe. Một tiếng "bụp!" nặng nề vang lên, trên trán của hắn đã xối xả chảy ra máu tươi, chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn lâm vào hôn mê. Chuyện tình lần này lớn như vậy, nếu như mình chẳng hề hấn gì, nhất định sẽ bị nghiêm trị.
...
"Lão đại, lão đại, sặc, có chuyện gì xảy ra vậy? Mình vừa mới câu được một bé, chơi được một hiệp, làm sao tất cả lại biến thành thế này? Trời ạ, đều chết sạch? Xem ra Nhật Chi Lưu muốn đại chiến với Nguyệt Chi Lưu rồi. Mình nên mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ tha ma bắt này thì tốt hơn!" Trương Minh Thắng chân thấp chân cao từ đằng xa chạy tới, nhìn cảnh tượng cả đường phố máu chảy thành sông mà sắc mặt trắng bệch như giấy trắng, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất, sau đó vội vàng hướng về phía sân bay mà chạy đi như điên.
....
"Bát Dát Á Lộ, cái gì. rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bộ trưởng Linh Mộc Thương Tùng làm sao lại chết? Người đâu, mau điều tra, nhất định phải giết sạch bọn chó má Nguyệt Chi Lưu kia, chó gà không tha!" Hàng loạt võ sĩ Nhật Chi Lưu cũng vội vàng chạy tới, khi chạy tới nơi bọn họ cũng bị cảnh tượng thảm thiết kia làm cho giật mình kinh hãi, đều nhao nhao chỉ mũi mâu về phía Nguyệt Chi Lưu.
Tình huống Nguyệt Chi Lưu lúc này cũng chẳng tốt hơn là bao. Đằng Điền Không Tam đột nhiên biến mất, làm cho bọn họ cũng cảm thấy Nhật Chi Lưu đã bắt đầu muốn tiến công, nên đã chuẩn bị sẵn từ trước. Thế là hơn vạn võ sĩ của hai lưu phái lập tức bộc phát đại chiến lần đầu tiên trong những năm gần đây, trực tiếp làm cho toàn bộ hệ thống giao thông của Tokyo tê liệt, kinh tế trượt dốc, tình thế cực kỳ rối ren. Nhưng cái này mới chỉ là điềm báo, còn có những trận va chạm nhỏ ở các thành phố khác cũng bộc phát. Điều này làm cho chính trường đảo quốc lâm vào bất ổn trầm trọng. Thậm chí ngay cả thủ tướng đảo quốc cùng thiên hoàng đều phải đứng ra khuyên giải lão đại hai lưu phái này, hi vọng bọn họ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, không cần phải tiếp tục chém giết lẫn nhau nữa, vì hòa bình của đảo quốc mà suy ngĩ. Nhưng hai đại lưu phái này lại hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Nhật Chi Lưu có hơn năm trăm võ sĩ chết thảm, đệ nhất bộ trưởng Linh Mộc Thương Tùng chết thảm, Tùng Tỉnh Vũ nửa sống nửa chết, còn về phần bọn Lâm Bắc Phàm thì đang ở nơi nào không rõ. Như vậy thì Nhật Chi Lưu làm sao có thể buông tha cho Nguyệt Chi Lưu? Mà Nguyệt Chi Lưu tuy chỉ chết một tên Đằng Điền Không Tam nhưng bởi vì bọn họ bị đối phương đánh lén, mặc dù bọn họ đã có chuẩn bị đầy đủ nhưng số người thiệt mạng cũng gấp 1,5 lần Nhật Chi Lưu, tổn thất kinh tế lại càng không thể tính toán nổi, như vậy thì làm sao bọn họ có thể bỏ qua? Kết quả là hơn mười vạn người của hai đại lưu phái lại một lần nữa xảy ra xung đột quy mô lớn, chính thức giằng co hai tháng. Chính phủ đảo quốc cũng chẳng còn cách nào, đành phải xuất động cảnh sát cùng đội tự vệ ra ngăn cản, nhưng kết quả lại chẳng làm gì được, ngược lại còn tổn thất thảm trọng. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đại lưu phái kia chém giết lẫn nhau, trong lòng thầm cầu nguyện cho tương lai của đảo quốc.
Nhưng toàn bộ những điều này chẳng liên quan gì tới Lâm Bắc Phàm.
Hắn đã cùng Y Đằng Thanh Tử, Tiểu Điền Anh Tử, và Vũ Điền Mỹ Tử bốn người ngồi máy bay về TQ. Tuy bộ dáng của hắn rất kỳ quái, toàn thân bê bết máu, nhìn thế nào cũng giống người bị trọng thương, nhưng hắn lại dùng cả tấn tiền ném tới, sân bay không những không nói gì, ngược lại còn mời tất cả bọn họ tới khoang khách quý, tận tình chăm sóc.
""mẹ nó, đảo quốc đều bị làm sao vậy? Khắp nơi đều là người chết, ta f.. sau này ta thề không tới lần thứ hai!" Truyện được copy tại
Máy bay đã cất cánh, bốn người bọn họ đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì chợt nghe thấy trong khoang máy bay vang lên một giọng nói cực kỳ quen thuộc, làm cho bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, đã thấy Trương Minh Thắng dại gái đang hướng về phía bọn họ đi tới, tay phải đang bận bịu ôm cái eo thon nhỏ của một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, cái tay còn lại thì đang sờ xoạng không ngừng....
"Này mập, chú thế nào cũng chạy lên chiếc máy bay này?" Lâm Bắc Phàm cười khổ không thôi.
"ủa, lão đại, đại tẩu, các người thế nào cũng ở trong này? Em thật sự muốn điên rồi!" Cắp mắt ti hí của hắn khẽ đảo một vòng, phảng phất như hai cái bóng đèn nhỏ vậy, vội vàng đẩy nữ tiếp viên hàng không đang ôm ấp trong lòng ra rồi đuổi đi. Lúc này hắn mới đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, thấy trên người Lâm Bắc Phàm bị thương, tinh thần hình như cũng không quá tốt, hắn vội vàng hỏi: "Lão đại, anh làm sao vậy? Không phải lúc chơi S*M với đại tẩu, làm thương thân thể chứ?"
"Lúc chú lên máy bay, có bị người nào phát hiện không?" Lâm Bắc Phàm hữu khí vô lực hỏi.
"Đương nhiên là không có. Nhưng mà lúc em chạy tới đây, khắp nơi đều là là thi thể, lại không thấy bóng dáng bốn người đâu. Em cảm giác thấy chuyện này có gì đó không đúng, nên lập tức chuồn đi. Lão đại, thương thế của anh là..." Trương Minh Thắng cũng cảm giác được sự tình có chút bất thường, nhỏ giọng hỏi.
Thế là Lâm Bắc Phàm đem chuyện xảy ra kể lại sơ qua một lượt.
"Mẹ nó, mấy thằng chó Nhật Chi Lưu khốn nạn này, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy. Em không diệt bọn nó không được, con mẹ nó, đúng là không phải nam nhân!" Trương Minh Thắng lập tức tức giận đến phát điên, nhảy dựng lên chửi bới, thiếu chút nữa là muốn giết người.
"VỊ tiên sinh này, xin ngày hãy ngồi xuống, máy bay đang bay...." Một nữ tiếp viên hàng không thấy hắn đột nhiên đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên chửi bới ầm ĩ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới những hành khách khác, vội vàng bước tới nhắc nhở.
"Bay thì bay chứ làm sao, tôi còn không sợ, các cô sợ cái gì? Mẹ nó, lão tử còn từng song phi đấy, có muốn thử một lần không? Bảo đảm cô sướng một mạch ba ngày ba đêm, thật là, thật không nhìn ra đàn bà đảo quốc các cô, ai nấy lúc vào trận đều bộ dáng mềm nhũn cả ra, chẳng thú vị một chút nào cả!" Trương Minh Thắng rất khó chịu kêu lên.
"Vị tiên sinh này, ngài muốn song phi, chúng tôi có thể đáp ứng ngài, nhưng hy vọng ngài đừng quấy rối những người khác nghỉ ngơi được không?" Cô nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp kia gần như đã dùng đến giọng điệu cầu khẩn.
Linh Mộc Thương Tùng thực sự đã chết, chết hoàn toàn, đến một chút nghi ngờ cũng không có.
Hắn hao hết tâm tư, một lòng tìm mọi cách khiến cho Nhật Chi Lưu phát triển lớn mạnh, thôn tính hoàn toàn Nguyệt Chi Lưu cùng Tinh Chi Lưu. Nhưng hắn quá mức khôn ngoan, khôn ngoan tới mức thái quá, khiến cho hắn muốn giết sạch bất cứ kẻ nào có khả năng trở thành kẻ thù của mình. Nào ngờ hắn lại đụng phải cái tên sát thần Lâm Bắc Phàm, không những không cướp được tính mạng đối phương, mà ngược lại còn mất mạng.
Lâm Bắc Phàm cảm giác thân thể của mình lúc này như trống rỗng vậy, từng đợt từng đợt mềm nhũn ra, xương cốt toàn thân phát ra những tiếng " lụp cụp, răng rắc" rất nhỏ. Đây chính là dấu hiệu của việc năng lượng biến mất trên phạm vi lớn, thân thể của hắn tựa như muốn bốc hơi, cực kỳ khó chịu.
"Bắc Phàm, Bắc Phàm, anh ra sao rồi?" Y Đằng Thanh Tử cùng Tiểu Điền Anh Tử đều vội vàng chạy tới, một trái một phải nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, còn Vũ Điền Mỹ Tử cũng mặc mày lo lắng nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm vừa rồi đã nhìn thấy, ba cô gái này thật sự đang quan tâm mình, còn chuẩn bị cùng mình kề vai chiến đấu nữa, thật sự không phải loại nữ nhân do Nhật Chi Lưu đặc biệt phái tới để mê hoặc mình. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại có thêm vài phần vui mừng cùng yêu thương các nàng. Hắc khẽ lắc đầu nói: "Anh hiện giờ không sao cả, nhưng chỉ sợ trong chốc lát có chuyện!"
Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử hai người vội vàng nói: "Bây giờ thân thể anh không được tốt, không bằng chúng ta tìm một nơi nào đó, đểa nh nghỉ ngơi một thời gian ngắn, đợi đến khi thân thể hoàn toàn bình phục, sau đó mới tính tiếp."
"Không cần, chỉ cần bọn em đưa anh lên máy bay về TQ thì tất cả mọi chuyện đều ổn rồi." Lâm Bắc Phàm thấp giọng nói.
Y Đằng Thanh Tử, Tiểu Điền Anh Tử cùng Vũ Điền Mỹ Tử ba người nghe hắn nói như vậy, trong lòng đều chấn động thật sâu.
Các nàng đã nghe ra, đối phương chỉ để các nàng đưa lên phi cơ, chứ không phải là mang các nàng tới TQ, chẳng lẽ đối phương đã bắt đầu hoài nghi các nàng? Không muốn để cho các nàng theo bên cạnh?
Thanh âm Tiểu Điền Anh Tử có chút nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Bắc Phàm, chẳng lẽ anh đã quên câu em nói với anh khi ở TQ sao? Cho dù anh không giúp Nhật Chi Lưu chúng em, Anh Tử vẫn vĩnh viễn là người của anh, cho dù anh có ghét bỏ em, không muốn ở cùng với em, em vẫn sẽ theo bên cạnh anh cả đời này, cho đến khi tính mạng không còn mới thôi." Thanh âm của nàng tuy nhỏ nhẹ, nhưng bên trong lại như toát ra một tư vị chém đinh chặt sắt, không hề có một chút do dự cùng nghi ngờ. Từ đây có thể thấy được lòng yêu thương của nàng đối với Lâm Bắc Phàm sâu đậm như thế nào.
Hai người Y Đằng Thanh Tử cùng Vũ Điền Mỹ Tử đều gật nhẹ đầu, mặc dù không có nói ra, nhưng quang mang kiên định trong mắt bọn họ đã nói lên tất cả.
Lâm Bắc Phàm nhịn không được đành thở ra một hơi thật dài. Tuy hành trình đến đảo quốc lần này cực kỳ bất lợi, nhưng có thể có được trái tim ba cô nàng đảo quốc này, chuyến đi này cũng coi như không tệ. Ánh mắt hắn liếc tới nhìn ba người các nàng, nghiêm túc nói ra từng chũ một: "Bọn em thật sự quyết định? Nếu cứ như vậy mà đi, bọn em sau này sẽ không có khả năng trở lại đảo quốc nữa, cũng không còn là người của Nhật Chi Lưu nữa!"
Tiểu Điền Anh Tử, Y Đằng Thanh Tử cùng Vũ Điền Mỹ Tử ba người đối với Nhật Chi Lưu cũng không có quá nhiều cảm tình. Các nàng đều là cô nhi, được Tùng Tỉnh Vũ nhận nuôi rồi bồi dưỡng lên. Nếu như không có Tùng Tỉnh Vũ, chỉ sợ các cô đã sớm chết đói ngoài đường, cho nên địa vị Tùng Tỉnh Vũ trong lòng ba người bọn họ hoàn toàn vượt xa Nhật Chi Lưu. Nếu cứ như vậy là rời khỏi lão sư, trong lòng các nàng thật sự có một chút không nỡ, đều đưa ánh mắt nhìn lên người Tùng Tỉnh Vũ đang ngồi ngay ngắn trong xe.
Tùng Tỉnh Vũ thở ra một hơi thật dài rồi nói: "Lần này Nhật Chi Lưu thật sự sai rồi. Đối với toàn bộ những chuyện bộ trưởng LInh Mộc đã làm, ta cũng không biết nói gì cho phải. Bất quá Nhật Chi Lưu bây giờ, thậm chí ngay cả đảo quốc cũng còn là nơi các con có thể ở lại nữa. Các con tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi đảo quốc, như vậy cho dù bọn chúng muốn bắt các con cũng không có thể!"
"Sư phụ, nhưng nếu chúng con rời đi, vậy còn sư phụ, sư phụ sẽ ra đây?" Tiểu Điền Anh Tử nghẹn ngào nói.
"Ta sao? Ta thì sợ gì? Ta đã có bằng này tuổi, còn để mấy bọn đạo chích đó vào mắt sao?" Tùng Tỉnh Vũ hừ nhẹ một tiếng, bộ dáng như hoàn toàn không để Nhật Chi Lưu vào mắt chút nào.
"Nếu không, nếu không, con lưu lại với người!" Tiểu Điền Anh Tử ngập ngừng một lúc mới nói ra được.
"Con ở lại? Có thể sao? Trong Nhật Chi Lưu, người thèm muốn sắc đẹp của ngươi không phải là ít. Lần trước xuất hiện một tên Trung Xuyên Xuân Cát, bị Lâm tiên sinh đánh cho tàn phế, nếu như chẳng may lại xuất hiện thêm một tên nữa, chỉ sợ lão sư ta cũng không thể nào cứu được con!" Tùng Tĩnh Vũ có chút bất đắc dĩ nói. Nếu như đổi lại là lúc trước, mình may ra còn có chút năng lực. Nhưng bây giờ Nhật Chi Lưu xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ trên mặt điều động, sử dụng nhân sự sẽ có biến hóa lớn, còn mình rất có khả năng sẽ phải lui về ở ẩn.
Tiểu Điền Anh Tử ngẫm lại cũng cảm thấy đúng. Lần trước khi tên Trung Xuyên Xuân Cát kia xuất hiện, nếu như không phải có Lâm Bắc Phàm, chỉ sợ ba sư tỷ muội mình đã bị đối phương làm nhục rồi. Nàng cũng không muốn chuyện như vậy lại xảy ra với mình lần nữa, Lâm Bắc Phàm chắc chắn sẽ không đụng chạm tới mình, mà mình cũng nhất định sẽ nhục nhã vô cùng. Nàng nghĩ tới đây liền khẽ cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Sư phú, xin người hãy bảo trọng, nếu như chúng con có cơ hội, nhất định sẽ tới đảo quốc thăm ngài!"
"Đi đi, đi nhanh đi. Nếu như trì hoãn nữa, các con có thật mọc cánh cũng không mà bay được!" Tùng Tỉnh Vũ hướng về phía bọn họ phất phất tay.
Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử hai người vội vàng xé ra mấy mảnh vải từ áo của mình, băng bó sơ qua miệng vết thương trên hai cánh tay của đối phương, sau đó mới dìu lấy đối phương, cùng Vũ Điền Mỹ Tử vội vã ly khai.
Tùng Tĩnh Vũ nhìn bốn người bọn họ rời đi, nhịn không được lại thở dài một hơi. Hắn xoay người lại nhìn chiếc xe hơi, sau đó hung hăng đập đầu vào cạnh chiếc xe. Một tiếng "bụp!" nặng nề vang lên, trên trán của hắn đã xối xả chảy ra máu tươi, chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn lâm vào hôn mê. Chuyện tình lần này lớn như vậy, nếu như mình chẳng hề hấn gì, nhất định sẽ bị nghiêm trị.
...
"Lão đại, lão đại, sặc, có chuyện gì xảy ra vậy? Mình vừa mới câu được một bé, chơi được một hiệp, làm sao tất cả lại biến thành thế này? Trời ạ, đều chết sạch? Xem ra Nhật Chi Lưu muốn đại chiến với Nguyệt Chi Lưu rồi. Mình nên mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ tha ma bắt này thì tốt hơn!" Trương Minh Thắng chân thấp chân cao từ đằng xa chạy tới, nhìn cảnh tượng cả đường phố máu chảy thành sông mà sắc mặt trắng bệch như giấy trắng, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất, sau đó vội vàng hướng về phía sân bay mà chạy đi như điên.
....
"Bát Dát Á Lộ, cái gì. rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bộ trưởng Linh Mộc Thương Tùng làm sao lại chết? Người đâu, mau điều tra, nhất định phải giết sạch bọn chó má Nguyệt Chi Lưu kia, chó gà không tha!" Hàng loạt võ sĩ Nhật Chi Lưu cũng vội vàng chạy tới, khi chạy tới nơi bọn họ cũng bị cảnh tượng thảm thiết kia làm cho giật mình kinh hãi, đều nhao nhao chỉ mũi mâu về phía Nguyệt Chi Lưu.
Tình huống Nguyệt Chi Lưu lúc này cũng chẳng tốt hơn là bao. Đằng Điền Không Tam đột nhiên biến mất, làm cho bọn họ cũng cảm thấy Nhật Chi Lưu đã bắt đầu muốn tiến công, nên đã chuẩn bị sẵn từ trước. Thế là hơn vạn võ sĩ của hai lưu phái lập tức bộc phát đại chiến lần đầu tiên trong những năm gần đây, trực tiếp làm cho toàn bộ hệ thống giao thông của Tokyo tê liệt, kinh tế trượt dốc, tình thế cực kỳ rối ren. Nhưng cái này mới chỉ là điềm báo, còn có những trận va chạm nhỏ ở các thành phố khác cũng bộc phát. Điều này làm cho chính trường đảo quốc lâm vào bất ổn trầm trọng. Thậm chí ngay cả thủ tướng đảo quốc cùng thiên hoàng đều phải đứng ra khuyên giải lão đại hai lưu phái này, hi vọng bọn họ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, không cần phải tiếp tục chém giết lẫn nhau nữa, vì hòa bình của đảo quốc mà suy ngĩ. Nhưng hai đại lưu phái này lại hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Nhật Chi Lưu có hơn năm trăm võ sĩ chết thảm, đệ nhất bộ trưởng Linh Mộc Thương Tùng chết thảm, Tùng Tỉnh Vũ nửa sống nửa chết, còn về phần bọn Lâm Bắc Phàm thì đang ở nơi nào không rõ. Như vậy thì Nhật Chi Lưu làm sao có thể buông tha cho Nguyệt Chi Lưu? Mà Nguyệt Chi Lưu tuy chỉ chết một tên Đằng Điền Không Tam nhưng bởi vì bọn họ bị đối phương đánh lén, mặc dù bọn họ đã có chuẩn bị đầy đủ nhưng số người thiệt mạng cũng gấp , lần Nhật Chi Lưu, tổn thất kinh tế lại càng không thể tính toán nổi, như vậy thì làm sao bọn họ có thể bỏ qua? Kết quả là hơn mười vạn người của hai đại lưu phái lại một lần nữa xảy ra xung đột quy mô lớn, chính thức giằng co hai tháng. Chính phủ đảo quốc cũng chẳng còn cách nào, đành phải xuất động cảnh sát cùng đội tự vệ ra ngăn cản, nhưng kết quả lại chẳng làm gì được, ngược lại còn tổn thất thảm trọng. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đại lưu phái kia chém giết lẫn nhau, trong lòng thầm cầu nguyện cho tương lai của đảo quốc.
Nhưng toàn bộ những điều này chẳng liên quan gì tới Lâm Bắc Phàm.
Hắn đã cùng Y Đằng Thanh Tử, Tiểu Điền Anh Tử, và Vũ Điền Mỹ Tử bốn người ngồi máy bay về TQ. Tuy bộ dáng của hắn rất kỳ quái, toàn thân bê bết máu, nhìn thế nào cũng giống người bị trọng thương, nhưng hắn lại dùng cả tấn tiền ném tới, sân bay không những không nói gì, ngược lại còn mời tất cả bọn họ tới khoang khách quý, tận tình chăm sóc.
""mẹ nó, đảo quốc đều bị làm sao vậy? Khắp nơi đều là người chết, ta f.. sau này ta thề không tới lần thứ hai!" Truyện được copy tại Truyện FULL
Máy bay đã cất cánh, bốn người bọn họ đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì chợt nghe thấy trong khoang máy bay vang lên một giọng nói cực kỳ quen thuộc, làm cho bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, đã thấy Trương Minh Thắng dại gái đang hướng về phía bọn họ đi tới, tay phải đang bận bịu ôm cái eo thon nhỏ của một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, cái tay còn lại thì đang sờ xoạng không ngừng....
"Này mập, chú thế nào cũng chạy lên chiếc máy bay này?" Lâm Bắc Phàm cười khổ không thôi.
"ủa, lão đại, đại tẩu, các người thế nào cũng ở trong này? Em thật sự muốn điên rồi!" Cắp mắt ti hí của hắn khẽ đảo một vòng, phảng phất như hai cái bóng đèn nhỏ vậy, vội vàng đẩy nữ tiếp viên hàng không đang ôm ấp trong lòng ra rồi đuổi đi. Lúc này hắn mới đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, thấy trên người Lâm Bắc Phàm bị thương, tinh thần hình như cũng không quá tốt, hắn vội vàng hỏi: "Lão đại, anh làm sao vậy? Không phải lúc chơi SM với đại tẩu, làm thương thân thể chứ?"
"Lúc chú lên máy bay, có bị người nào phát hiện không?" Lâm Bắc Phàm hữu khí vô lực hỏi.
"Đương nhiên là không có. Nhưng mà lúc em chạy tới đây, khắp nơi đều là là thi thể, lại không thấy bóng dáng bốn người đâu. Em cảm giác thấy chuyện này có gì đó không đúng, nên lập tức chuồn đi. Lão đại, thương thế của anh là..." Trương Minh Thắng cũng cảm giác được sự tình có chút bất thường, nhỏ giọng hỏi.
Thế là Lâm Bắc Phàm đem chuyện xảy ra kể lại sơ qua một lượt.
"Mẹ nó, mấy thằng chó Nhật Chi Lưu khốn nạn này, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy. Em không diệt bọn nó không được, con mẹ nó, đúng là không phải nam nhân!" Trương Minh Thắng lập tức tức giận đến phát điên, nhảy dựng lên chửi bới, thiếu chút nữa là muốn giết người.
"VỊ tiên sinh này, xin ngày hãy ngồi xuống, máy bay đang bay...." Một nữ tiếp viên hàng không thấy hắn đột nhiên đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên chửi bới ầm ĩ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới những hành khách khác, vội vàng bước tới nhắc nhở.
"Bay thì bay chứ làm sao, tôi còn không sợ, các cô sợ cái gì? Mẹ nó, lão tử còn từng song phi đấy, có muốn thử một lần không? Bảo đảm cô sướng một mạch ba ngày ba đêm, thật là, thật không nhìn ra đàn bà đảo quốc các cô, ai nấy lúc vào trận đều bộ dáng mềm nhũn cả ra, chẳng thú vị một chút nào cả!" Trương Minh Thắng rất khó chịu kêu lên.
"Vị tiên sinh này, ngài muốn song phi, chúng tôi có thể đáp ứng ngài, nhưng hy vọng ngài đừng quấy rối những người khác nghỉ ngơi được không?" Cô nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp kia gần như đã dùng đến giọng điệu cầu khẩn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Linh Mộc Thương Tùng thực sự đã chết, chết hoàn toàn, đến một chút nghi ngờ cũng không có.
Hắn hao hết tâm tư, một lòng tìm mọi cách khiến cho Nhật Chi Lưu phát triển lớn mạnh, thôn tính hoàn toàn Nguyệt Chi Lưu cùng Tinh Chi Lưu. Nhưng hắn quá mức khôn ngoan, khôn ngoan tới mức thái quá, khiến cho hắn muốn giết sạch bất cứ kẻ nào có khả năng trở thành kẻ thù của mình. Nào ngờ hắn lại đụng phải cái tên sát thần Lâm Bắc Phàm, không những không cướp được tính mạng đối phương, mà ngược lại còn mất mạng.
Lâm Bắc Phàm cảm giác thân thể của mình lúc này như trống rỗng vậy, từng đợt từng đợt mềm nhũn ra, xương cốt toàn thân phát ra những tiếng " lụp cụp, răng rắc" rất nhỏ. Đây chính là dấu hiệu của việc năng lượng biến mất trên phạm vi lớn, thân thể của hắn tựa như muốn bốc hơi, cực kỳ khó chịu.
"Bắc Phàm, Bắc Phàm, anh ra sao rồi?" Y Đằng Thanh Tử cùng Tiểu Điền Anh Tử đều vội vàng chạy tới, một trái một phải nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, còn Vũ Điền Mỹ Tử cũng mặc mày lo lắng nhìn hắn.
Lâm Bắc Phàm vừa rồi đã nhìn thấy, ba cô gái này thật sự đang quan tâm mình, còn chuẩn bị cùng mình kề vai chiến đấu nữa, thật sự không phải loại nữ nhân do Nhật Chi Lưu đặc biệt phái tới để mê hoặc mình. Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại có thêm vài phần vui mừng cùng yêu thương các nàng. Hắc khẽ lắc đầu nói: "Anh hiện giờ không sao cả, nhưng chỉ sợ trong chốc lát có chuyện!"
Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử hai người vội vàng nói: "Bây giờ thân thể anh không được tốt, không bằng chúng ta tìm một nơi nào đó, đểa nh nghỉ ngơi một thời gian ngắn, đợi đến khi thân thể hoàn toàn bình phục, sau đó mới tính tiếp."
"Không cần, chỉ cần bọn em đưa anh lên máy bay về TQ thì tất cả mọi chuyện đều ổn rồi." Lâm Bắc Phàm thấp giọng nói.
Y Đằng Thanh Tử, Tiểu Điền Anh Tử cùng Vũ Điền Mỹ Tử ba người nghe hắn nói như vậy, trong lòng đều chấn động thật sâu.
Các nàng đã nghe ra, đối phương chỉ để các nàng đưa lên phi cơ, chứ không phải là mang các nàng tới TQ, chẳng lẽ đối phương đã bắt đầu hoài nghi các nàng? Không muốn để cho các nàng theo bên cạnh?
Thanh âm Tiểu Điền Anh Tử có chút nghẹn ngào, thấp giọng nói: "Bắc Phàm, chẳng lẽ anh đã quên câu em nói với anh khi ở TQ sao? Cho dù anh không giúp Nhật Chi Lưu chúng em, Anh Tử vẫn vĩnh viễn là người của anh, cho dù anh có ghét bỏ em, không muốn ở cùng với em, em vẫn sẽ theo bên cạnh anh cả đời này, cho đến khi tính mạng không còn mới thôi." Thanh âm của nàng tuy nhỏ nhẹ, nhưng bên trong lại như toát ra một tư vị chém đinh chặt sắt, không hề có một chút do dự cùng nghi ngờ. Từ đây có thể thấy được lòng yêu thương của nàng đối với Lâm Bắc Phàm sâu đậm như thế nào.
Hai người Y Đằng Thanh Tử cùng Vũ Điền Mỹ Tử đều gật nhẹ đầu, mặc dù không có nói ra, nhưng quang mang kiên định trong mắt bọn họ đã nói lên tất cả.
Lâm Bắc Phàm nhịn không được đành thở ra một hơi thật dài. Tuy hành trình đến đảo quốc lần này cực kỳ bất lợi, nhưng có thể có được trái tim ba cô nàng đảo quốc này, chuyến đi này cũng coi như không tệ. Ánh mắt hắn liếc tới nhìn ba người các nàng, nghiêm túc nói ra từng chũ một: "Bọn em thật sự quyết định? Nếu cứ như vậy mà đi, bọn em sau này sẽ không có khả năng trở lại đảo quốc nữa, cũng không còn là người của Nhật Chi Lưu nữa!"
Tiểu Điền Anh Tử, Y Đằng Thanh Tử cùng Vũ Điền Mỹ Tử ba người đối với Nhật Chi Lưu cũng không có quá nhiều cảm tình. Các nàng đều là cô nhi, được Tùng Tỉnh Vũ nhận nuôi rồi bồi dưỡng lên. Nếu như không có Tùng Tỉnh Vũ, chỉ sợ các cô đã sớm chết đói ngoài đường, cho nên địa vị Tùng Tỉnh Vũ trong lòng ba người bọn họ hoàn toàn vượt xa Nhật Chi Lưu. Nếu cứ như vậy là rời khỏi lão sư, trong lòng các nàng thật sự có một chút không nỡ, đều đưa ánh mắt nhìn lên người Tùng Tỉnh Vũ đang ngồi ngay ngắn trong xe.
Tùng Tỉnh Vũ thở ra một hơi thật dài rồi nói: "Lần này Nhật Chi Lưu thật sự sai rồi. Đối với toàn bộ những chuyện bộ trưởng LInh Mộc đã làm, ta cũng không biết nói gì cho phải. Bất quá Nhật Chi Lưu bây giờ, thậm chí ngay cả đảo quốc cũng còn là nơi các con có thể ở lại nữa. Các con tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi đảo quốc, như vậy cho dù bọn chúng muốn bắt các con cũng không có thể!"
"Sư phụ, nhưng nếu chúng con rời đi, vậy còn sư phụ, sư phụ sẽ ra đây?" Tiểu Điền Anh Tử nghẹn ngào nói.
"Ta sao? Ta thì sợ gì? Ta đã có bằng này tuổi, còn để mấy bọn đạo chích đó vào mắt sao?" Tùng Tỉnh Vũ hừ nhẹ một tiếng, bộ dáng như hoàn toàn không để Nhật Chi Lưu vào mắt chút nào.
"Nếu không, nếu không, con lưu lại với người!" Tiểu Điền Anh Tử ngập ngừng một lúc mới nói ra được.
"Con ở lại? Có thể sao? Trong Nhật Chi Lưu, người thèm muốn sắc đẹp của ngươi không phải là ít. Lần trước xuất hiện một tên Trung Xuyên Xuân Cát, bị Lâm tiên sinh đánh cho tàn phế, nếu như chẳng may lại xuất hiện thêm một tên nữa, chỉ sợ lão sư ta cũng không thể nào cứu được con!" Tùng Tĩnh Vũ có chút bất đắc dĩ nói. Nếu như đổi lại là lúc trước, mình may ra còn có chút năng lực. Nhưng bây giờ Nhật Chi Lưu xảy ra chuyện lớn như vậy, chỉ sợ trên mặt điều động, sử dụng nhân sự sẽ có biến hóa lớn, còn mình rất có khả năng sẽ phải lui về ở ẩn.
Tiểu Điền Anh Tử ngẫm lại cũng cảm thấy đúng. Lần trước khi tên Trung Xuyên Xuân Cát kia xuất hiện, nếu như không phải có Lâm Bắc Phàm, chỉ sợ ba sư tỷ muội mình đã bị đối phương làm nhục rồi. Nàng cũng không muốn chuyện như vậy lại xảy ra với mình lần nữa, Lâm Bắc Phàm chắc chắn sẽ không đụng chạm tới mình, mà mình cũng nhất định sẽ nhục nhã vô cùng. Nàng nghĩ tới đây liền khẽ cắn chặt răng, thấp giọng nói: "Sư phú, xin người hãy bảo trọng, nếu như chúng con có cơ hội, nhất định sẽ tới đảo quốc thăm ngài!"
"Đi đi, đi nhanh đi. Nếu như trì hoãn nữa, các con có thật mọc cánh cũng không mà bay được!" Tùng Tỉnh Vũ hướng về phía bọn họ phất phất tay.
Tiểu Điền Anh Tử cùng Y Đằng Thanh Tử hai người vội vàng xé ra mấy mảnh vải từ áo của mình, băng bó sơ qua miệng vết thương trên hai cánh tay của đối phương, sau đó mới dìu lấy đối phương, cùng Vũ Điền Mỹ Tử vội vã ly khai.
Tùng Tĩnh Vũ nhìn bốn người bọn họ rời đi, nhịn không được lại thở dài một hơi. Hắn xoay người lại nhìn chiếc xe hơi, sau đó hung hăng đập đầu vào cạnh chiếc xe. Một tiếng "bụp!" nặng nề vang lên, trên trán của hắn đã xối xả chảy ra máu tươi, chỉ trong chớp mắt đã hoàn toàn lâm vào hôn mê. Chuyện tình lần này lớn như vậy, nếu như mình chẳng hề hấn gì, nhất định sẽ bị nghiêm trị.
...
"Lão đại, lão đại, sặc, có chuyện gì xảy ra vậy? Mình vừa mới câu được một bé, chơi được một hiệp, làm sao tất cả lại biến thành thế này? Trời ạ, đều chết sạch? Xem ra Nhật Chi Lưu muốn đại chiến với Nguyệt Chi Lưu rồi. Mình nên mau chóng rời khỏi cái nơi quỷ tha ma bắt này thì tốt hơn!" Trương Minh Thắng chân thấp chân cao từ đằng xa chạy tới, nhìn cảnh tượng cả đường phố máu chảy thành sông mà sắc mặt trắng bệch như giấy trắng, thiếu chút nữa là ngã lăn ra đất, sau đó vội vàng hướng về phía sân bay mà chạy đi như điên.
....
"Bát Dát Á Lộ, cái gì. rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bộ trưởng Linh Mộc Thương Tùng làm sao lại chết? Người đâu, mau điều tra, nhất định phải giết sạch bọn chó má Nguyệt Chi Lưu kia, chó gà không tha!" Hàng loạt võ sĩ Nhật Chi Lưu cũng vội vàng chạy tới, khi chạy tới nơi bọn họ cũng bị cảnh tượng thảm thiết kia làm cho giật mình kinh hãi, đều nhao nhao chỉ mũi mâu về phía Nguyệt Chi Lưu.
Tình huống Nguyệt Chi Lưu lúc này cũng chẳng tốt hơn là bao. Đằng Điền Không Tam đột nhiên biến mất, làm cho bọn họ cũng cảm thấy Nhật Chi Lưu đã bắt đầu muốn tiến công, nên đã chuẩn bị sẵn từ trước. Thế là hơn vạn võ sĩ của hai lưu phái lập tức bộc phát đại chiến lần đầu tiên trong những năm gần đây, trực tiếp làm cho toàn bộ hệ thống giao thông của Tokyo tê liệt, kinh tế trượt dốc, tình thế cực kỳ rối ren. Nhưng cái này mới chỉ là điềm báo, còn có những trận va chạm nhỏ ở các thành phố khác cũng bộc phát. Điều này làm cho chính trường đảo quốc lâm vào bất ổn trầm trọng. Thậm chí ngay cả thủ tướng đảo quốc cùng thiên hoàng đều phải đứng ra khuyên giải lão đại hai lưu phái này, hi vọng bọn họ có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, không cần phải tiếp tục chém giết lẫn nhau nữa, vì hòa bình của đảo quốc mà suy ngĩ. Nhưng hai đại lưu phái này lại hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Nhật Chi Lưu có hơn năm trăm võ sĩ chết thảm, đệ nhất bộ trưởng Linh Mộc Thương Tùng chết thảm, Tùng Tỉnh Vũ nửa sống nửa chết, còn về phần bọn Lâm Bắc Phàm thì đang ở nơi nào không rõ. Như vậy thì Nhật Chi Lưu làm sao có thể buông tha cho Nguyệt Chi Lưu? Mà Nguyệt Chi Lưu tuy chỉ chết một tên Đằng Điền Không Tam nhưng bởi vì bọn họ bị đối phương đánh lén, mặc dù bọn họ đã có chuẩn bị đầy đủ nhưng số người thiệt mạng cũng gấp 1,5 lần Nhật Chi Lưu, tổn thất kinh tế lại càng không thể tính toán nổi, như vậy thì làm sao bọn họ có thể bỏ qua? Kết quả là hơn mười vạn người của hai đại lưu phái lại một lần nữa xảy ra xung đột quy mô lớn, chính thức giằng co hai tháng. Chính phủ đảo quốc cũng chẳng còn cách nào, đành phải xuất động cảnh sát cùng đội tự vệ ra ngăn cản, nhưng kết quả lại chẳng làm gì được, ngược lại còn tổn thất thảm trọng. Bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đại lưu phái kia chém giết lẫn nhau, trong lòng thầm cầu nguyện cho tương lai của đảo quốc.
Nhưng toàn bộ những điều này chẳng liên quan gì tới Lâm Bắc Phàm.
Hắn đã cùng Y Đằng Thanh Tử, Tiểu Điền Anh Tử, và Vũ Điền Mỹ Tử bốn người ngồi máy bay về TQ. Tuy bộ dáng của hắn rất kỳ quái, toàn thân bê bết máu, nhìn thế nào cũng giống người bị trọng thương, nhưng hắn lại dùng cả tấn tiền ném tới, sân bay không những không nói gì, ngược lại còn mời tất cả bọn họ tới khoang khách quý, tận tình chăm sóc.
""mẹ nó, đảo quốc đều bị làm sao vậy? Khắp nơi đều là người chết, ta f.. sau này ta thề không tới lần thứ hai!" Truyện được copy tại
Máy bay đã cất cánh, bốn người bọn họ đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì chợt nghe thấy trong khoang máy bay vang lên một giọng nói cực kỳ quen thuộc, làm cho bọn họ không hẹn mà cùng quay đầu nhìn lại, đã thấy Trương Minh Thắng dại gái đang hướng về phía bọn họ đi tới, tay phải đang bận bịu ôm cái eo thon nhỏ của một nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp, cái tay còn lại thì đang sờ xoạng không ngừng....
"Này mập, chú thế nào cũng chạy lên chiếc máy bay này?" Lâm Bắc Phàm cười khổ không thôi.
"ủa, lão đại, đại tẩu, các người thế nào cũng ở trong này? Em thật sự muốn điên rồi!" Cắp mắt ti hí của hắn khẽ đảo một vòng, phảng phất như hai cái bóng đèn nhỏ vậy, vội vàng đẩy nữ tiếp viên hàng không đang ôm ấp trong lòng ra rồi đuổi đi. Lúc này hắn mới đi tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, thấy trên người Lâm Bắc Phàm bị thương, tinh thần hình như cũng không quá tốt, hắn vội vàng hỏi: "Lão đại, anh làm sao vậy? Không phải lúc chơi S*M với đại tẩu, làm thương thân thể chứ?"
"Lúc chú lên máy bay, có bị người nào phát hiện không?" Lâm Bắc Phàm hữu khí vô lực hỏi.
"Đương nhiên là không có. Nhưng mà lúc em chạy tới đây, khắp nơi đều là là thi thể, lại không thấy bóng dáng bốn người đâu. Em cảm giác thấy chuyện này có gì đó không đúng, nên lập tức chuồn đi. Lão đại, thương thế của anh là..." Trương Minh Thắng cũng cảm giác được sự tình có chút bất thường, nhỏ giọng hỏi.
Thế là Lâm Bắc Phàm đem chuyện xảy ra kể lại sơ qua một lượt.
"Mẹ nó, mấy thằng chó Nhật Chi Lưu khốn nạn này, không ngờ lại làm ra chuyện như vậy. Em không diệt bọn nó không được, con mẹ nó, đúng là không phải nam nhân!" Trương Minh Thắng lập tức tức giận đến phát điên, nhảy dựng lên chửi bới, thiếu chút nữa là muốn giết người.
"VỊ tiên sinh này, xin ngày hãy ngồi xuống, máy bay đang bay...." Một nữ tiếp viên hàng không thấy hắn đột nhiên đỏ mặt tía tai, nhảy dựng lên chửi bới ầm ĩ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng tới những hành khách khác, vội vàng bước tới nhắc nhở.
"Bay thì bay chứ làm sao, tôi còn không sợ, các cô sợ cái gì? Mẹ nó, lão tử còn từng song phi đấy, có muốn thử một lần không? Bảo đảm cô sướng một mạch ba ngày ba đêm, thật là, thật không nhìn ra đàn bà đảo quốc các cô, ai nấy lúc vào trận đều bộ dáng mềm nhũn cả ra, chẳng thú vị một chút nào cả!" Trương Minh Thắng rất khó chịu kêu lên.
"Vị tiên sinh này, ngài muốn song phi, chúng tôi có thể đáp ứng ngài, nhưng hy vọng ngài đừng quấy rối những người khác nghỉ ngơi được không?" Cô nàng tiếp viên hàng không xinh đẹp kia gần như đã dùng đến giọng điệu cầu khẩn.