Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Liễu Vi lại chọn ra ngoài ăn cơm chiều với Lâm Bắc Phàm chứ không phải cơm trưa. Có lẽ không khí buổi tối thích hợp với việc tỏ tình của Lâm Bắc Phàm hơn, Liễu Vi rất mong chờ vào việc này.
Sau khi ra khỏi văn phòng Liễu Vi, Lâm Bắc Phàm liền đi vào phòng bảo vệ.
Có lẽ do tâm trạng không tốt và thời tiết khá oi bức nên Lâm Bắc Phàm vẫn đề nghị phải lắp điều hòa ở đây, nhưng Liễu Vi chỉ cho hắn cái quạt. Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, một bảo vệ mà đòi phòng lạnh thì hơi quá. Ngồi trong phòng bảo vệ nửa tiếng, Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất khó chịu nên kêu nhân viên phục vụ bên ngoài lấy một chai bia lạnh tới.
- Uống bia à?
Mang bia vào chính là cô gái mặt có tàn nhang. Cô gái này mặt toàn tàn nhang, hơn nữa còn mặc chiếc áo rất rộng. Cả người có một điểm đáng chú ý chính là bộ ngực rất lớn, đúng là đủ để ép chết người. Dù là đàn ông cũng không ai tay to úp trọn được một bên ngực.
Cô gái tàn nhang rất rõ ràng ưu thế của mình nên không biết có phải cố ý hay không mà trước khi vào phòng còn cố ý mở khuy ngực lộ ra hai khoảng trắng nõn như ẩn như hiện và khe sâu không thấy đáy.
- Ha ha, trời nóng quá.
Cô gái tàn nhang trông khá xấu nhưng bộ ngực của cô ta lại đủ để giết người. Lâm Bắc Phàm nuốt nước miếng quay đầu sang bên. Hắn không muốn sa chân một bước mà đau khổ cả đời.
- Uống bia nhiều không tốt cho sức khỏe. Anh có phải là có chuyện buồn?
Cô gái tàn nhang chiếm lấy cơ hội ngàn năm có một ở một mình trong phòng với Lâm Bắc Phàm, cô sao có thể bỏ qua. Cô cúi người cầm một chai bia lên.
Đương nhiên tư thế cúi người lấy bia của cô gái tàn nhang rất khéo, ít nhất kéo dài năm giây. Năm giây đó làm bộ ngực run rẩy và lộ rõ ra. Điều này có tác động rất lớn đối với một người đàn ông thường xuyên nhịn dục.
- Không có gì, cô mau đi đi.
Lâm Bắc Phàm vội vàng giơ tay ra cầm lấy chai bia trong tay cô gái tàn nhang.
Cô gái tàn nhang có phản ứng rất nhanh, thấy Lâm Bắc Phàm đưa tay tới vội vàng đứng lên. Bộ ngực rất lớn tạo thành đường cong duyên dáng, ngay sau đó vừa vặn cọ vào tay Lâm Bắc Phàm.
Có lẽ là gái trinh, cảm giác rất tuyệt, vú lớn như vậy mà rất co giãn, đúng là nơi làm người ta sai lầm.
Lâm Bắc Phàm theo bản năng rụt tay về, sau đó quay đầu sang bên nói:
- Nếu còn chậm trễ thì giám đốc Trương có thể sẽ gây khó dễ cho cô đó.
Hì hì, xem ra có cửa rồi. Tối nay có phải nên chủ động hẹn hắn không? Cô gái tàn nhang nhìn Lâm Bắc Phàm đầy quyến rũ, trong lòng lại khá vui vẻ. Vừa nghĩ tới sẽ rủ được Lâm Bắc Phàm đi uống rượu và có thêm hoạt động, cô cười cười đến độ cả người run lên.
Tiểu Kim nằm nghiêng người trên ghế, hai chân gác lên bàn, tay lại đang cầm chai bia.
- Lão Đại, một két có mười hai chai, một mình anh sáu chai.
Tiểu Kim vội vàng chui ra khỏi người Lâm Bắc Phàm nhảy xuống đất và ôm lấy một chai bia ngẩng cổ mà uống.
Lâm Bắc Phàm cũng không ý kiến gì, một người sáu chai là rất công bằng.
Chỉ có điều sau khi Tiểu Kim uống hết chai bia liền hơi đảo đảo tròng mắt, nó lấy lòng nhìn Lâm Bắc Phàm mà cười nói:
- Lão Đại, uống bia thế này chẳng thú vị gì. Nơi này có xúc xắc, chúng ta đoán xem. Ai thua sẽ uống.
Đoán xúc xắc với một con rồng, thuận tiện thử xem chỉ số thông minh của nó. Thú vị đó.
Rất nhanh trong căn phòng này có một người và một con rồng ngồi đối mặt với nhau, bắt đầu chơi xúc xắc.
- Năm con năm.
- Năm con sáu.
- Được, năm con sáu mà anh cũng dám gọi. Em chỉ dám gọi ba con sáu.
- Mở.
Lâm Bắc Phàm mở bát rồi nhìn Tiểu Kim đầy khinh thường.
- A, em thua? Em uống, em uống.
Tiểu Kim mặt mày nhăn nhó ôm chai bia mà uống.
- Bốn con một mà Lão Đại cũng dám gọi? Em mở, em mở. A, em lại thua rồi. Hôm nay quá đen đủi, không, Lão Đại quá lợi hại.
Rất nhanh Lâm Bắc Phàm phát hiện Tiểu Kim có chút không đúng, lần nào cũng thua. Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi cười cười hiểu ý. Hắn búng búng vào đầu Tiểu Kim mà nói:
- Sao mày biết số điểm xúc xắc trong bát?
- Mẹ nó chứ, em không phải thần tiên mà.
Tiểu Kim nói đầy lý lẽ.
- Không nắm chắc, mày nghĩ anh sẽ nói ư?
Lâm Bắc Phàm lấy ra điếu thuốc rồi cười cười nhìn Tiểu Kim.
Tiểu Kim ngáp một hơi hút lấy làn khói thuốc. Chuyện này cũng bất đắc dĩ, rồng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
- Lão Đại, cái này coi như là nhìn thấy. Là một Thần long vĩ đại, em không những thấy số quân xúc xắc trong bát, chỉ cần em muốn thì dùng pháp lực và điều khiển được là mấy điểm. Nếu để chúng ta tham gia cuộc thi đánh bạc, danh hiệu quán quân không phải dễ như trở bàn tay sao? Chẳng qua anh không thể không nhắc chú, đừng si mê anh, anh chỉ là một...
- Đồ dối trá, hủy tư cách uống rượu.
Lâm Bắc Phàm cắt ngang lời Tiểu Kim.
- Vậy, cho em điếu thuốc hút đi?
Tiểu Kim buồn bực nhìn Lâm Bắc Phàm, hậm hực nói một câu.
Lâm Bắc Phàm ném cho Tiểu Kim điếu thuốc rồi không thèm để ý đến nó. Hắn vừa uống bia vừa suy nghĩ chuyện của Mộc Tiểu Yêu.
Khi uống hết năm chai bia thì Lâm Bắc Phàm nghe thấy có người gõ cửa. Không đợi Lâm Bắc Phàm ra đón, người bên ngoài đã trực tiếp đẩy cửa đi vào. Ở Kim Sắc Hải Ngạn này, người dám tự tiện đẩy cửa đi vào ngoài Liễu Vi thì còn ai?
Buổi trưa cô bé này đã về nhà một chuyến để đổi quần áo. Lúc này nàng mặc chiếc váy màu đỏ bó sát lấy eo, tất mầu da chân bao lấy đùi, đôi giầy pha lê cao, mái tóc dài buông thõng, bộ ngực cao vút, trên vai hơi lộ ra dây áo lót viền hoa, trông thật quyến rũ.
Đặc biệt là đôi tất chân màu da kia thì càng thêm quyến rũ.
Đương nhiên Lâm Bắc Phàm cũng không biết Liễu Vi đã tắm rửa, hơn nữa còn thay một bộ đồ lót mới. Liễu Vi bình thường hay mặc quần lót Lace, nhưng hôm nay không ngờ nàng mặc quần lót hình chữ T màu đen.
Mặt cô bé hơi đỏ, bộ ngực căng tròn trên ngực không khỏi run lên. Không biết vì sao vừa vào căn phòng này và chỉ có hai người, Liễu Vi lại cảm thấy rất kích thích.
Liễu Vi có chút khẩn trương, có chút hưng phấn, có chút sợ hãi, nhưng chủ yếu là mong chờ và kỳ vọng.
Liễu Vi không nói gì, ngay sau đó cô bé không ngờ lại còn đưa tay đóng cửa lại. Cả người liền dựa lưng vào cửa, cúi đầu trông như tùy Lâm Bắc Phàm muốn làm gì thì làm. Trong phòng hơi nóng nên rất nhanh trên chiếc cổ trắng nõn của Liễu Vi đã đổ mồ hôi...
Người ta có câu đó là mắt say nhìn người đẹp, người đó còn đẹp hơn hoa. Huống hồ cho dù Lâm Bắc Phàm không uống rượu, Liễu Vi cũng rất đẹp. Sau khi thấy Liễu Vi như vậy, nếu nói Lâm Bắc Phàm không kích động tức là hắn không phải một người đàn ông.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Liễu Vi lại chọn ra ngoài ăn cơm chiều với Lâm Bắc Phàm chứ không phải cơm trưa. Có lẽ không khí buổi tối thích hợp với việc tỏ tình của Lâm Bắc Phàm hơn, Liễu Vi rất mong chờ vào việc này.
Sau khi ra khỏi văn phòng Liễu Vi, Lâm Bắc Phàm liền đi vào phòng bảo vệ.
Có lẽ do tâm trạng không tốt và thời tiết khá oi bức nên Lâm Bắc Phàm vẫn đề nghị phải lắp điều hòa ở đây, nhưng Liễu Vi chỉ cho hắn cái quạt. Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, một bảo vệ mà đòi phòng lạnh thì hơi quá. Ngồi trong phòng bảo vệ nửa tiếng, Lâm Bắc Phàm cảm thấy rất khó chịu nên kêu nhân viên phục vụ bên ngoài lấy một chai bia lạnh tới.
- Uống bia à?
Mang bia vào chính là cô gái mặt có tàn nhang. Cô gái này mặt toàn tàn nhang, hơn nữa còn mặc chiếc áo rất rộng. Cả người có một điểm đáng chú ý chính là bộ ngực rất lớn, đúng là đủ để ép chết người. Dù là đàn ông cũng không ai tay to úp trọn được một bên ngực.
Cô gái tàn nhang rất rõ ràng ưu thế của mình nên không biết có phải cố ý hay không mà trước khi vào phòng còn cố ý mở khuy ngực lộ ra hai khoảng trắng nõn như ẩn như hiện và khe sâu không thấy đáy.
- Ha ha, trời nóng quá.
Cô gái tàn nhang trông khá xấu nhưng bộ ngực của cô ta lại đủ để giết người. Lâm Bắc Phàm nuốt nước miếng quay đầu sang bên. Hắn không muốn sa chân một bước mà đau khổ cả đời.
- Uống bia nhiều không tốt cho sức khỏe. Anh có phải là có chuyện buồn?
Cô gái tàn nhang chiếm lấy cơ hội ngàn năm có một ở một mình trong phòng với Lâm Bắc Phàm, cô sao có thể bỏ qua. Cô cúi người cầm một chai bia lên.
Đương nhiên tư thế cúi người lấy bia của cô gái tàn nhang rất khéo, ít nhất kéo dài năm giây. Năm giây đó làm bộ ngực run rẩy và lộ rõ ra. Điều này có tác động rất lớn đối với một người đàn ông thường xuyên nhịn dục.
- Không có gì, cô mau đi đi.
Lâm Bắc Phàm vội vàng giơ tay ra cầm lấy chai bia trong tay cô gái tàn nhang.
Cô gái tàn nhang có phản ứng rất nhanh, thấy Lâm Bắc Phàm đưa tay tới vội vàng đứng lên. Bộ ngực rất lớn tạo thành đường cong duyên dáng, ngay sau đó vừa vặn cọ vào tay Lâm Bắc Phàm.
Có lẽ là gái trinh, cảm giác rất tuyệt, vú lớn như vậy mà rất co giãn, đúng là nơi làm người ta sai lầm.
Lâm Bắc Phàm theo bản năng rụt tay về, sau đó quay đầu sang bên nói:
- Nếu còn chậm trễ thì giám đốc Trương có thể sẽ gây khó dễ cho cô đó.
Hì hì, xem ra có cửa rồi. Tối nay có phải nên chủ động hẹn hắn không? Cô gái tàn nhang nhìn Lâm Bắc Phàm đầy quyến rũ, trong lòng lại khá vui vẻ. Vừa nghĩ tới sẽ rủ được Lâm Bắc Phàm đi uống rượu và có thêm hoạt động, cô cười cười đến độ cả người run lên.
Tiểu Kim nằm nghiêng người trên ghế, hai chân gác lên bàn, tay lại đang cầm chai bia.
- Lão Đại, một két có mười hai chai, một mình anh sáu chai.
Tiểu Kim vội vàng chui ra khỏi người Lâm Bắc Phàm nhảy xuống đất và ôm lấy một chai bia ngẩng cổ mà uống.
Lâm Bắc Phàm cũng không ý kiến gì, một người sáu chai là rất công bằng.
Chỉ có điều sau khi Tiểu Kim uống hết chai bia liền hơi đảo đảo tròng mắt, nó lấy lòng nhìn Lâm Bắc Phàm mà cười nói:
- Lão Đại, uống bia thế này chẳng thú vị gì. Nơi này có xúc xắc, chúng ta đoán xem. Ai thua sẽ uống.
Đoán xúc xắc với một con rồng, thuận tiện thử xem chỉ số thông minh của nó. Thú vị đó.
Rất nhanh trong căn phòng này có một người và một con rồng ngồi đối mặt với nhau, bắt đầu chơi xúc xắc. Nguồn tại ện FULL
- Năm con năm.
- Năm con sáu.
- Được, năm con sáu mà anh cũng dám gọi. Em chỉ dám gọi ba con sáu.
- Mở.
Lâm Bắc Phàm mở bát rồi nhìn Tiểu Kim đầy khinh thường.
- A, em thua? Em uống, em uống.
Tiểu Kim mặt mày nhăn nhó ôm chai bia mà uống.
- Bốn con một mà Lão Đại cũng dám gọi? Em mở, em mở. A, em lại thua rồi. Hôm nay quá đen đủi, không, Lão Đại quá lợi hại.
Rất nhanh Lâm Bắc Phàm phát hiện Tiểu Kim có chút không đúng, lần nào cũng thua. Hắn hơi suy nghĩ một chút rồi cười cười hiểu ý. Hắn búng búng vào đầu Tiểu Kim mà nói:
- Sao mày biết số điểm xúc xắc trong bát?
- Mẹ nó chứ, em không phải thần tiên mà.
Tiểu Kim nói đầy lý lẽ.
- Không nắm chắc, mày nghĩ anh sẽ nói ư?
Lâm Bắc Phàm lấy ra điếu thuốc rồi cười cười nhìn Tiểu Kim.
Tiểu Kim ngáp một hơi hút lấy làn khói thuốc. Chuyện này cũng bất đắc dĩ, rồng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
- Lão Đại, cái này coi như là nhìn thấy. Là một Thần long vĩ đại, em không những thấy số quân xúc xắc trong bát, chỉ cần em muốn thì dùng pháp lực và điều khiển được là mấy điểm. Nếu để chúng ta tham gia cuộc thi đánh bạc, danh hiệu quán quân không phải dễ như trở bàn tay sao? Chẳng qua anh không thể không nhắc chú, đừng si mê anh, anh chỉ là một...
- Đồ dối trá, hủy tư cách uống rượu.
Lâm Bắc Phàm cắt ngang lời Tiểu Kim.
- Vậy, cho em điếu thuốc hút đi?
Tiểu Kim buồn bực nhìn Lâm Bắc Phàm, hậm hực nói một câu.
Lâm Bắc Phàm ném cho Tiểu Kim điếu thuốc rồi không thèm để ý đến nó. Hắn vừa uống bia vừa suy nghĩ chuyện của Mộc Tiểu Yêu.
Khi uống hết năm chai bia thì Lâm Bắc Phàm nghe thấy có người gõ cửa. Không đợi Lâm Bắc Phàm ra đón, người bên ngoài đã trực tiếp đẩy cửa đi vào. Ở Kim Sắc Hải Ngạn này, người dám tự tiện đẩy cửa đi vào ngoài Liễu Vi thì còn ai?
Buổi trưa cô bé này đã về nhà một chuyến để đổi quần áo. Lúc này nàng mặc chiếc váy màu đỏ bó sát lấy eo, tất mầu da chân bao lấy đùi, đôi giầy pha lê cao, mái tóc dài buông thõng, bộ ngực cao vút, trên vai hơi lộ ra dây áo lót viền hoa, trông thật quyến rũ.
Đặc biệt là đôi tất chân màu da kia thì càng thêm quyến rũ.
Đương nhiên Lâm Bắc Phàm cũng không biết Liễu Vi đã tắm rửa, hơn nữa còn thay một bộ đồ lót mới. Liễu Vi bình thường hay mặc quần lót Lace, nhưng hôm nay không ngờ nàng mặc quần lót hình chữ T màu đen.
Mặt cô bé hơi đỏ, bộ ngực căng tròn trên ngực không khỏi run lên. Không biết vì sao vừa vào căn phòng này và chỉ có hai người, Liễu Vi lại cảm thấy rất kích thích.
Liễu Vi có chút khẩn trương, có chút hưng phấn, có chút sợ hãi, nhưng chủ yếu là mong chờ và kỳ vọng.
Liễu Vi không nói gì, ngay sau đó cô bé không ngờ lại còn đưa tay đóng cửa lại. Cả người liền dựa lưng vào cửa, cúi đầu trông như tùy Lâm Bắc Phàm muốn làm gì thì làm. Trong phòng hơi nóng nên rất nhanh trên chiếc cổ trắng nõn của Liễu Vi đã đổ mồ hôi...
Người ta có câu đó là mắt say nhìn người đẹp, người đó còn đẹp hơn hoa. Huống hồ cho dù Lâm Bắc Phàm không uống rượu, Liễu Vi cũng rất đẹp. Sau khi thấy Liễu Vi như vậy, nếu nói Lâm Bắc Phàm không kích động tức là hắn không phải một người đàn ông.