Có ai không? Tất cả đều chết ở đâu hết rồi, ta sắp chết đói rồi đây!" Phượng Vũ tỉnh lại trong lúc mơ màng, sau khi tỉnh táo lại thì thấy trong phòng không có người nào hết.
Phương Vũ cuối đầu xuống nhìn thấy mảng vải trắng được băng bó trước ngực của mình, hắn nhẹ nhàng cử động. Mọi thứ đã tốt hơn rồi! Hắn theo bản năng vuốt cầm của mình, hình như hắn đã hôn mê hai, ba ngày rồi. Khó trách hắn lại cảm thấy đói đến như vậy, nhưng mà con sâu gạo ở trong bụng hắn đây lớn tiếng kháng nghị.
Dân dĩ thực vi thiên*. Bây giờ muốn làm gì cũng phải ăn trước đã. Hắn chỉnh sửa sơ lại quần áo của mình, sau đó mặt thêm áo dài vào, mang theo đoản kiếm, ngồi ở trước bàn rót trà, chậm rãi uống.
(*coi cái ăn là trước hết)
Nhìn xung quanh, của sổ được ánh sáng chiếu vào, vật dụng bài trí rất đơn giản và cũng không hề tinh xảo. Xem ra chủ nhân ở đây là người rất biết thưởng thức.
Nhưng mà không biết người nào có lòng tốt để cho hắn ở căn phòng này vậy? Phương Vũ ngửi ngửi chính mình, nhìn thấy mảnh vải băng bó trước ngực trắng tinh. Hắn hôn mê mấy ngày mà vẫn không hề dơ bẩn, xem ra là có người tỉ mỉ chiếu cố hắn.
Phương Vũ vẫn không hiểu, với lòng thù hận của Vương Tường với mình, hắn không có khả năng được nằm ở đây. Nghĩ một lúc lâu vẫn không tìm được câu trả lời.
Đúng lúc này, một âm thanh đầy sợ hãi ở gần cửa vang lên: "Phương Vũ."
Giọng nói này nghe rất quen.
"Tiểu Đào?" Nhìn thấy người quen cũ, Phương Vũ vừa mừng vừa lo.
Tiểu Đào là cung nữ nhất đẳng của Hoàng Cung Nữ Nhi Quốc, đồng thời cũng là bạn tốt của Long Nhi. Lúc trước đại ca Phương Ngạo cố gắng bắt cóc Long Nhi, Tiểu Đào biết được liền hỗ trợ cho họ. Về sau mọi người hợp lực hàng phục được quái vật trong truyền thuyết là Xích Hổ và Bích Sư, bắt đầu từ lúc đó họ đã kết thành bạn. Tiểu Đào thích Giang Hàn. Nữ Nhi Quốc và quốc vương Lan Lăng Quốc là đối thủ một mất một còn, mà huynh đệ Phương gia họ là là bạn tốt với Lan Lăng Quốc. Khi hắn quyết định ở lại đây thì cũng biết phải nhờ vả Giang Hàn một phần nào đó.
"Ngươi sao lại ở đây?" Phương Vũ tò mò hỏi, mắt thì nhìn chằm chằm vào cái khay ở trong tay của nàng.
Tiểu Đào đặt cái khay đang cầm trong tay lên trên bàn, dọn đồ ăn cho Phương Vũ, sau đó bình tĩnh nói: "Bệ hạ muốn ta tới chăm sóc ngươi. Ngươi đã hôn mê ba ngày rồi."
Nghe được Tiểu Đào nhắc tới Vương Tường, Phương Vũ lại nhớ đến mộng đẹp.
Cánh môi mỏng, chiếc cổ mê người, cùng với bộ ngực sửa như ẩn như hiện. Hắn thở dài, không biết đến lúc nào mới có thể được ôm mỹ nhân đây.
Phương Vũ suy nghĩ, Vương Tường phái Tiểu Đào đến đây chăm sóc hắn. Vậy...
Phương Vũ hỏi Tiểu Đào: "Tiểu Đào, gian phòng này là của ai?"
"Nơi này..." Tiểu Đào có chút xấu hổ, "Là tẩm cung của bệ hạ."
Vốn dĩ người ngoài là nam nhân không thể xuất hiện ở tẩm cung của bệ hạ, nhưng lần này bệ hạ lại cho phép Phương Vũ đi vào, còn an bày hắn ở tẩm cung của mình. Điều này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Quả nhiên! Trong lòng Phương Vũ có chút vui mừng. Đối với sự hiểu biết của hắn về Vương Tường và Nữ Nhi Quốc thì người ngoài là nam nhân không được bước vào tẩm cung. Nếu như hắn đã được hưởng sự chiếu cố "đặc biệt" này, thì chẳng phải nữ vương đã có ý với hắn rồi sao?
Nhìn thấy biểu tình của Phương Vũ, Tiểu Đào có chút nghi ngờ. Chẳng lẻ Phương Vũ đã biết rõ luật của Nữ Nhi Quốc.
Ở Nữ Nhi Quốc, nữ tử trong hoàng tộc đúng mười tám tuổi, phải tuyển danh nam để cử hành đại hôn, sự việc này sẽ được làm đến khi nữ tử đó mang thai mới thôi. Đương nhiên nữ vương cũng không ngoại lệ. Mà điều khác duy nhất là, người được nữ vương lựa chọn thì phải ở trong tẩm cung của người.
Bây giờ nữ vương đã cho Phương Vũ vào trong tẩm cung của mình, thì chẳng khác nào nói với mọi người muốn Phương Vũ làm vương phi của mình. Đây là một vinh dự nha, khó trách Phương Vũ lại cao hứng đến như vậy. Thì ra hắn ta cũng giống với đám nam nhân kia cũng muốn làm vương phi. Xem ra Nữ Nhi Quốc và Trung Nguyên cũng không có gì khác biệt lắm! Nghĩ tới đây, Tiểu Đào cũng lộ ra một nụ cười nhìn Phương Vũ.
Tâm trạng của Phương Vũ rất vui vẻ mà ăn cơm, bỗng nhiên hắn nghĩ đến lúc thu phục xong yêu hổ, khi đó Giang Hàn cũng tốn khá nhiều nội lực, muốn lưu lại đây một thời gian. Nhưng mà hai nước vốn dĩ đối đầu với nhau làm sao mà Vương Tường lại đồng ý, làm cho Tiểu Đào và Giang Hàn phải chia ly. Không biết mấy ngày nay, tình hình có thay đổi gì không?
"Vết thương của ngươi thế nào rồi?" Tiểu Đào quan tâm hỏi.
"Ừ..." Hắn động đậy cách tay, "Hồi phục được bảy, tám phần rồi."
Tiểu Đào liền gật đầu, Vương ma ma nói không sai, Phương Vũ thật sự đã gần hồi phục rồi. Như vậy thì bệ hạ có thể yên tâm rồi. Nếu không mỗi ngày lại phải nhìn thấy bộ dạng lo lắng của bệ hạ, thực sự bọn họ rất lo lắng nha. "Đúng rồi, vậy người và Giang Hàn thì sao?"
Vừa nhắc đến Giang Hàn, sắc mặt của Tiểu Đào liền biến đổi.
"Ta với ngài ấy…” Nàng oán hận nói, "Ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ, còn người ta là quốc vương của Lan Lăng Quốc. Nếu bỏ qua thân phận của nhau thì có thể miễn cưỡng nói chuyện, nhưng mà chúng ta là người hai nước khác nhau, mà hai nước này lại đối đầu với nhau. Vĩnh viễn cũng không thể..." Nói tới đây, nước mắt của Tiểu Đào đã tràn ra: "Ta và ngài ấy sẽ không có kết quả."
Phương Vũ vừa nghe Tiểu Đào nói, vừa im lặng mà ăn. Đều tại lòng hiếu kỳ của hắn, mới gợi lên nổi đau của Tiểu Đào. Nhìn thấy Tiểu Đào không dứt tình được với Giang Hàn, xem ra Tiểu Đào rất si tình rồi.
Hắn xác định cần phải cải thiện tình hình ở Nữ Nhi Quốc, nhìn thấy những nam nhân vô dụng trong cấm cung, còn thấy Tiểu Đào đau khổ vì tình. Quốc gia này thực buồn cười! Nhưng mà hắn lại đi yêu nữ vương của quốc gia này. Phương Vũ bắt đắc dĩ lắc đầu, điều đáng buồn cười nhất lại là chính mình.
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa!" Tiểu Đào nhìn thấy Phương Vũ hiện lên sự u buồn, liền hiểu ra mình không nên nói với hắn vấn đề này, vì vậy mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, "Người mau ăn đi, là tự ta làm đó! Nào, mau đến ăn thử xem." Nàng đưa cho hắn một cái bánh bao, không quên đòi hỏi: "Chờ một lát nữa ta giúp ngươi thay thuốc, khi đó ngươi phải nói cho ta biết, vì sao mình lại ở lại nha."
Phương Vũ vừa mới cắn một miếng bánh bao, sau khi nghe lời của Tiểu Đào thì miếng bánh bao vừa mới ăn liền mắc kẹt trong cổ họng.
Nhắc tới vấn đề này, hắn liền cảm thấy buồn nôn. Một đời lãng tử, từ trước tới nay chỉ có nữ nhân theo đuổi hắn. Làm gì mà hắn lại dễ dàng để cho nữ nhân quản lý hắn? Nhưng mà không nghĩ tới, cũng có một này hắn lại bị trói buộc bởi một nữ nhân, mà hắn còn ngoan ngoãn tự dâng lên chính mình. Càng đáng buồn hơn là, nữ nhân này thực sự "trói buộc" được hắn. Phương Vũ chán nản lắc đầu.
Loại chuyện này nói ra rất mất mặt, cho nên càng ít người biết càng tốt, cho dù là muốn người khác biết thì cũng phải đợi đến khi hắn ôm được mỹ nhân về nhà đã.
Bỗng nhiên hắn lại nghĩ ra một điều rất thú vị, "Tiểu Đào, ngươi thấy Tường nữ vương là người như thế nào? Người hiện giờ đang làm gì?" Với tính tình nóng nảy của Vương Tường luôn, chắc sẽ phải tranh thủ thời gian mà thẩm vấn hắn mới đúng, nhưng mà tại sao lúc nào lại không thấy nàng đâu hết?
"Bệ hạ đang xử lý chính sự."
Thì ra nữ vương cũng không hề rãnh rỗi.
"Tốt lắm. Ngươi đi nói với nàng, nói là..." Phương Vũ nở một nụ cười đầy quỷ quyệt, "Nếu không phải là nàng tự tay thay thuốc cho ta, ta có chết cũng không chịu thay." "A...!" Tiểu Đào kinh ngạc mở to miệng.
"Ngươi chán sống rồi phải không?" Đây là câu đầu tiên mà Vương Tường nói với Phương Vũ, sau khi hắn tỉnh lại.
Từ lúc nàng hiểu chuyện tới nay, mặc dù không thấy qua nhiều nam nhân. Nhưng mà không có nam nhân nào như hắn.
Ở Nữ Nhi Quốc, nử tử trước lúc mười tám tuổi sẽ không được phép tiếp cận nam nhân, cho nên cách kiến thức mà các nàng biết về tri thức của nam nhân đều là đọc được từ sách, dĩ nhiên nữ vương cũng không hề ngoại lệ. Mãi cho đến năm nàng mười tám tuổi, nàng mới được nhìn thấy nam nhân.
Thân là nữ vương của Nữ Nhi Quốc, nàng chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi đều gì, cũng đừng nghĩ tới là một nam nhân. Nhưng mà tên nam nhân này lại liên tục làm cho nàng không bình tĩnh được.
Điều này làm cho nàng rất lo lắng. Nhớ lại đêm đó, nàng không biết nên đối mặt với Phương Vũ như thế nào, càng không muốn xử trí hắn.
Nếu như đứa hắn đến cấm cung của nam nhân, với tính tình của hắn, sợ là sẽ dạy hư đám nam nhân kia. Sau đó hắn và cả đám nam nhân đó sẽ náo loạn cấm cung. Nếu như để hắn quay trở về Trung Nguyên, nàng lại không cam lòng.
Vì vấn đề này mà nàng đã giam mình trong Tàng Kinh Các ba ngày nay, đến bây giờ vẫn không biết phải làm thế nào. Mà điều càng làm cho nàng cảm thấy hoảng loạn hơn là, nàng lại có cảm giác với hắn.
"Nào có! Tại hạ không dám." Phương Vũ cười hì hì nằm trên giường, trong miệng ngậm một chiếc cỏ không biết lấy từ đâu ra, hai tay để ở sau đầu, bộ dạng rất nhàn hạ.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Tay của Vương Tường đặt bên hông, đôi mắt mở to, lông mày dựng đứng lên. Nàng không hề khen ngợi hắn, hắn mắc mớ gì lại vui vẻ đến vậy?
Nhìn thấy bộ dạng nhàn hạ của hắn liền làm cho nàng tức giận. Nàng biết rõ hắn không hề nhớ chuyện đêm đó, nhưng lại bài ra vẻ mình không hề sai. Còn nàng thì lại trằng trọc không yên.
Phương Vũ tươi cười nhìn dáng vẻ tức giận của Vương Tường!
Phương Vũ nhìn từ trên xuống dưới, hai gò má của nàng đỏ bừng, đôi mắt trong sáng lung linh. Hắn có thể thấy nàng đã động tâm với hắn. Ít nhất là bây giờ nàng không còn bình tĩnh như trước, nàng đã biết phát tiết đúng lúc, mà không phải vì lý do là chuyện quốc sự.
Phương Vũ ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn nàng cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn người thay thuốc cho ta." Hắn chỉ chỉ trước ngực mình, trong mắt lóe lên tia sáng. Hắn dám yêu cầu như vậy đối với nàng!
"Ngươi cho rằng mình đang nói chuyện với ai?" Nhâm Trường giơ tay xoa bóp trán ở giữa hai hàng lông mày, cố làm dịu đi cơn đau nhức. "Đương nhiên là nữ vương bệ hạ "tối cao" của Nữ Nhi Quốc." Hắn chẳng những nhấn mạnh hai chữ "tối cao" mà còn bước xuống giường cuối lại vài cái.
"Ngươi!" Nàng thực sự không biết nên đối xử với hắn như thế nào. Bất cứ lúc nào, hắn luôn dùng bộ dạng này. Nàng lại vô ý nhớ đến đêm đó, bất giác lại xoa xoa đôi môi của mình, nhớ lại cảm giác lúc đó, rất nhanh nàng liền lắc đầu, ngăn cản mình tiếp tục suy nghĩ.
Thấy biểu hiện của Vương Tường, Phương Vũ không khỏi động lòng. Là ai làm cho nàng có vẻ mặt này? Trong lòng hắn dân lên một sự ghen tỵ, hắn tưởng tượng bộ dạng của nàng trong lòng tên nam nhân khác,
"Ta như thế nào?" Âm thanh của Phương Vũ đột nhiên tăng vọt, pha lẫn chút oán hận.
"Ta nói rồi, sống chết của ngươi nằm trong tay của ta." Vương Tường cố gắng hít sâu vào, đè ném tâm tình của chính mình.
"Có cam đảm uy hiếp ta? Người tưởng rằng ta sẽ sợ sao? Ta không hề sợ chết." Phượng Vũ dùng dáng vẽ bất cần đời trả lời, "Chỉ sợ là người để cho ta chết vì bệnh. Điều này không công bằng đối với ta và Nữ Nhi Quốc." Hắn loạng choạng chỉ trỏ. Nàng sẽ vì sự công bằng của hắn mà cho hắn sống sao?
Vương Tường vỗ bàn, "Bộ dạng này của ngươi là đang muốn chết sao?" Nàng thở hổn hển chỉ vào ngực của hắn, "Sống chết của ngươi khi nào đã liên quan tới Nữ Nhi Quốc?" Tên nam nhân này, cho dù đến thánh nhân cũng sẽ bị hắn chọc giận đến tức chết.
"Người đúng thật là không biết rồi." Phương Vũ cầm lấy ly trà uống một hớp, sau khi thông cổ mới thong thả nói: "Đại ca của ta dẫn Long Nhi đi rồi. Chuyện này có nghiêm trọng hay không? Người thử suy nghĩ kỹ lại đi, ta hoàn toàn không có quan hệ gì với chuyện này, có đúng hay không?" Nói tới đây, hắn vẫn cực kỳ nhàn hạ ngồi uống trà.
"Cho nên chuyện này phải tính lại thật kỹ càng." Dù sao thì đại ca cũng không có ở đây, hắn nói sao mà chẳng được. Vương Tường mặt không đổi sắc, chờ xem hắn tự bào chữa như thế nào.
"Còn có..." Hắn ho nhẹ một tiếng, "Ta và đại ca cũng giúp Nữ Nhi Quốc các người tiêu diệt Bích Sư và Xích Hổ, xém chút nữa cũng mất luôn tính mạng. Nếu tính ra thì chúng ta cũng được coi là ân nhân của Nữ Nhi Quốc, nếu như người mà giết ta thì khác nào mang tội bất nghĩa. Như vậy chẳng phải sẽ rất hổ thẹn với tổ tiên của Nữ Nhi Quốc sao!"
Vương Tường thầm mắng trong lòng. Ngay cả chuyện này mà hắn cũng lôi ra được.
"Còn có một điều rất quan trọng là…" Hắn dừng lại nhìn nàng.
Còn có gì? Vương Tường nhướng mắt nhìn.
Phương Vũ không để ý đến sắc mặt xanh mét của Vương Tường, vẫn hưng phấn nói: "Ta, đại ca và Long Nhi giờ cũng có quan hệ rồi. Ta phải gọi Long Nhi một tiếng đại tẩu (1), vậy người cũng được coi là chị vợ rồi. Nếu mà ta chết trong tay của người thì đại ca nhất định sẽ rất hận Long Nhi. Nếu như vậy Long Nhi sẽ rất đau khổ. Vậy thì người sẽ rất có lỗi." Hắn đưa ra kết luận cực kỳ chắc chắn.
Phượng Vũ thầm bổ sung thêm trong lòng, 'còn một điều quan trọng nữa là... tương lai nàng sẽ là vợ của ta. Vì tương lai hạnh phúc của mình, ta không thể chết được. '
"A... Vậy thì ngươi nói đi. Ta phải làm như thế nào đây?" Vương Tường tươi cười hỏi hắn. Tên nam nhân này chẳng những hiểu hết những lý lẽ xảo trá, mà còn vô cùng đê tiện. Nhưng mà nàng không thể không thừa nhận, lời nói của hắn rất đúng. Chỉ là thái độ của hắn thì làm cho người khác muốn nổi giận mà thôi.
Phương Vũ rót một chén nước đưa tới trước mặt Vương Tường, ý bảo nàng hãy bớt giận. "Công lao của ta đối với quý quốc. Ta muốn ở lại đây." Nói xong, hắn quay đầu nhìn xung quanh. "Nơi này nhìn cũng tạm được, ta muốn ở đây. Còn về việc sinh hoạt thường ngày, thì người nên phái người tới hầu hạ ta. Như vậy mới thể hiện được thành ý."
"Bốp!" Lời còn chưa nói xong thì Vương Tường đã tát cho Phương Vũ một bạt tay. Phương Vũ còn chưa kịp phản ứng, Vương Tường lại tiếp tục lấy tốc độ sét đánh tát cho Phương Vũ thêm một bạt tay nữa. Phương Vũ lặp tức bắt lấy tay bàn tay thon dài của Vương Tường.
"Nữ nhâm." Tuy là Phương Vũ vẫn tươi cười như cũ, nhưng mà biểu tình của hắn cho thấy hắn đang cố gắng áp chế cơn tức giận."Ta cảnh cáo người đừng nên tiếp tục được nước lấn tới. Nếu người con khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, ta có thể cho người biết thế nào là hậu quả đó!" Hắn cắn răng nói, trên mặt vẫn còn thấy đau rát.
Phượng Vũ dùng tay xoa gò má của mình, sức lực của nàng thật lớn.
Cổ tay của Vương Tường bị hắn nắm chặt lấy, cảm thấy rất đau đớn, "Buông ra!". Nàng ra sức giãy dụa, nhưng hắn vẫn cứ nắm chặt như cũ, càng làm nàng càng khẩn trương. "Cái gì mà nói sự nhẫn nại? Ta nói cho ngươi biết, ở Nữ Nhi Quốc này ngươi chả có gì cả!" Nàng cắn răng nói. "Ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn đừng khiêu chiến tôn nghiêm của Nữ Vương!" Nàng phản kích lại lời nói của hắn.
"A... Phải không đó?" Hắn tiếng lên một bước, dáng vẻ nhìn rất nguy hiểm.
"Đúng vậy!" Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng vẫn bị khí thế hiện giờ của hắn uy hiếp, đành phải lùi ra sau vài bước. Giờ phút này nàng muốn rút kiếm ra để bảo vệ an toàn của chính mình.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Phương Vũ nhìn ra ý định của nàng, hắn liền lấy tốc độ nhanh nhất đoạt mất bảo kiếm bên eo của nàng. Chỉ trong giây lát, bảo kiếm của nàng đã nằm gọn trong tay của hắn.
"Rốt cục là ngươi muốn làm gì?" Nàng vũng vẫy, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi. Thân hình của nàng không hề nhỏ bé, nhưng mà Phương Vũ lại càng hơn nàng. Giờ nàng giống như là một đứa bé tay trói gà không chặt.
Tuy nàng nhiều năm tập võ, sức lực cũng không hề yếu. Nhưng Phương Vũ chỉ dùng một bàn tay có thể khống chế được nàng, xem ra sức lực của hắn thật sự rất lợi hại.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không làm gì được. Điều này làm cho nàng rất lo lắng, thậm chí là sợ hãi. "Người đang sợ ta sao?" Phượng Vũ đưa gương mặt tuấn tú tới gần nàng. Thân thể của nàng run lên vì hoảng sợ, đồng thời né tránh ánh mắt của hắn. "Người không nên sợ ta." Lông mày của hắn nhướng lên đầy thú vị. Không nghĩ tới nữ nhân nhìn mạnh mẽ như vậy, mà cũng có lúc phải sợ hãi.
Vương Tường ngẩn mặt lên nhìn hắn, gương mặt tràn đầy giận dữ.
"Ta sợ ngươi?" Nàng cười lạnh lùng, giọng nói đầy kiên định, nói: "Vương Tường ta từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất."
"Ta cũng nghĩ vậy." Bất thình lình Phương Vũ buông nàng ra, ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao.
Có lẽ hắn không đành lòng nhìn nàng sợ hãi. Vương Tường lập tức cách xa hắn. Nàng cảnh giác với lời nói của hắn. Phương Vũ không khỏi bật cười, phảng ứng này của nàng, rất giống con mèo hoang bị người khác chọc. Chẳng qua là tiểu dã miêu (2) này sẽ thật sự tổn thương hắn sao?
"Trước tiên người giúp ta thay thuốc đi. Ta cũng không muốn bị chảy máu cho đến chết." Hắn chỉ vào ngực mình, trận chiến nhỏ vừa rồi đã làm cho miệng vết thương của hắn nứt ra. Nữ nhân này thật gian xảo!
Vương Tường cúi mạnh đầu xuống, nhìn thấy trước ngực hắn đã bị máu nhuộm đỏ. Nhưng mà gương mặt của hắn vẫn còn thảnh thơi như thường, làm cho nàng không khỏi có chút kinh ngạc. Phương Vũ ngồi trước giường, tự nhiên cởi áo dài ra, đặt thuốc trị thương ở đầu giường. Nhìn thấy nàng vẫn còn đang kinh ngạc, tức giận nói: "Đang phát ngốc cái gì đó. Còn không mau qua đây giúp ta!" "A...!" Thấy máu ở vết thương của hắn đang rỉ ra, Vương Tường nhất thời mềm lòng, không tự chủ được mà đáp lại. Ngoan ngoãn dịu dàng đi tới.
Cởi bỏ mảnh vãi trắng đã nhuộm đầy máu xuống, nhìn thấy hắn trần trụi rõ hơn. Tim của nàng cũng đập nhanh hơn, hoàn toàn đem chuyện tranh chấp vừa rồi vứt ra sau đầu.
"Nâng tay của ngươi lên." Nàng cố ra vẻ bình tĩnh, sắt mặt thì chăm chú, ra lệnh cho Phương Vũ. Bởi vì dáng người của hắn quá vạm vỡ, cho nên mỗi một vòng vải quấn quanh người thì nàng nhất định phải nhích lại gần hắn. Nàng đã rất cẩn thận nhưng mà vẫn không tránh khỏi đụng chạm da thịt, mà mùi vị nam tính hòa lẫn với mùi máu tươi, làm cho nàng có chút hoa mắt chóng mặt.
Nàng không thích nhìn thấy máu, cho dù lúc chiến tranh, nàng cũng sẽ cố gắng để không cho đổ máu.
"Không thích nhìn thấy máu sao?" Hắn như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, từ trên đầu nàng hỏi xuống, trong giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ ôn nhu.
Gương mặt nàng tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn hắn, đang muốn phản kích lại để bảo vệ tôn nghiêm của chính mình. Thì bổng nhiên nàng lại bị ánh mắt đầy nhu tình của hắn làm cho rung động. Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy ánh mắt này. Chỉ trong chốc lát, một dòng nước ấm đã chậm rãi rót vào lòng của nàng.
Từ nhỏ tới lớn, nàng luôn là người cao cao tại thượng. Dĩ nhiên cũng phải gánh trách nhiệm làm nữ vương của Nữ Nhi Quốc. Từ lúc nàng còn rất nhỏ, mẫu thân đã qua đời vì bệnh. Người trông nom nàng và Long nhi cũng chỉ có Vương ma ma thân là ngự y. Tuy là Vương ma ma thân với các nàng tình như mẫu tử, nhưng mà ý thức và trách nhiệm cũng như thân phận của một nữ vương làm cho nàng không thể có tính tình tùy hứng, mềm lòng như Long nhi.
Không biết có bao nhiêu lần, nàng hy vọng có thể vứt bỏ thân phận nữ vương, tự mình cảm nhận một tình cảm chân chính hoặc là biểu lộ tâm trạng thực sự của mình. Hôm nay trong mắt Phương Vũ, nàng lần đầu tiên chính mình cần được yêu thương, cần được chăm sóc.
Phương Vũ nhẹ nhàng xoa đôi má hơi trắng xanh của nàng, đặt tay lên eo nàng kéo nàng xuống, nhẹ giọng nói: "Vẫn là ta tự làm tốt hơn." Nói xong thì cầm lấy miếng vải trong tay nàng, nghĩ cách tự mình băng bó.
Nàng thực sự không hiểu hắn.
Nhìn thấy hắn hăng hái chiến đấu với mảnh vãi, trong lòng Vương Tường tràn ngập vẻ hoang mang. Từ lúc hai người gặp mặt nhau tới nay, từ đầu đến cuối lúc nào cũng nóng nảy, tràn đầy địch ý. Mà hắn lại làm ra vẻ bất cần đời, vẻ mặt đùa cợt làm cho nàng càng cho rằng hắn là một người yếu đuối, vô năng, không hề có ý thức trách nhiệm của một nam nhân. Nhưng mà hình như mọi thứ không giống như những gì nàng nghĩ.
Khi đại ca của hắn - Phương Ngạo bị thương, hắn liều chết cứu người. Khi bị Trần Tiên Tiên dùng roi sắt đã thương, cả một câu đau đớn hắn cũng không la lên, còn thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt quan tâm và đầy nhu tình với nàng. Rốt cục hắn là người nam nhân như thế nào?. "Mảnh vải chết tiệt!"
Nghe thấy hắn mắng chửi, nàng cảm thấy có chút buồn cười. Một người nam nhân khôi ngô như vậy mà lại không có biện pháp với mấy mảnh vải, còn gì là tôn nghiêm của nam nhân. "Đưa đây." Nàng tỏ ra vẻ nghiêm túc lấy mảnh vải từ tay hắn, thay hắn cởi bỏ mảnh vải còn lại trên người, động tác vô cùng dịu dàng.
Nàng đứng lên, bưng chậu nước bên cạnh cửa sổ đi tới, thấm ướt khăn, thay hắn lau sạch sẽ vết thương. Tiếp theo đổ thuốc trị thương lên đầu ngón tay rồi thoa vết thương cho hắn. Bởi vì tác dụng của thuốc quá mạnh, nên hắn cảm thấy rất đau đớn. Nhưng mà nàng lại tỉ mỉ thay hắn thổi hơi cho vết thương, giúp hắn giảm nhẹ cơn đau. Ông Trời! Phương Vũ hung hăng hít sâu vào, miệng vết thương nóng bỏng, bàn tay nhỏ bé non mịn, lại thêm hơi thổi nhè nhẹ. Hắn bị ép buộc đến điên rồi! Nữ nhân này, lẽ nào nàng không biết làm như vậy, đối với nam nhân sẽ tạo thành cái gì sao?
"Ta làm ngươi đau sao?" Vương Tường trần ngập vẽ áy náy.
"Không có, người làm rất tốt." Giọng nói của hắn đã có chút khàn khan, đầy vẻ thống khổ.
Hắn thống khổ nhưng không phải là vì miệng vết thương. Phương Vũ đảo cập mắt, tự mình trả lời trong lòng.
Sớm biết thế hắn sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ! Thấp giọng nguyền rủa, cố nén dục vọng để không làm nàng sợ hãi. Tuy nhìn nàng bên ngoài kiều diễm, nhưng mà biểu hiện ngây ngô của nàng thì hiển nhiên nàng chưa gặp qua nhiền nam nhân.
Không thể tưởng tượng dược một lãng tử như hắn cũng có ngày hôm nay. Hắn chu sót tự giễu cợt mình.
"Người dự tính cho ta ở đâu?" Sau khi Vương Tường quấn hết mảnh vải sạch. Phương Vũ đột nhiên mở miệng
"Hỏi ta? Ta còn chưa có hỏi ngươi rốt cục ngươi ở lại là có mục đích gì?" Nàng nũng nịu nói một câu, không hề phát giác không khí hòa bình hiếm có giữa hai người. Đến bây giờ, nàng vẫn không nghĩ ra tại sao Phương Vũ lại không đi về Trung Nguyên với đại ca hắn.
Phương Vũ nhún vai, "Không có gì. Chỉ là ta không nghĩ sẽ trở về thôi." Dù sao có nói ra thì nàng cũng không tin, vẫn nên trực tiếp ra tay sẽ tốt hơn.
Quên đi! Vương Tường ngầm thở dài. Nhìn dáng vẻ đối phó của hắn, nàng sớm biết là không nghe được nữa câu nói thật từ trong miệng hắn. Dù sao bây giờ hắn cũng đã không còn nguy hại gì rồi. Cứ nghe theo hắn đi.
Nàng đứng lên đưa lưng về phía hắn. Giọng điệu bình tĩnh đầy kiên định nói: "Ngươi là kẻ phiền phức."
Phiền phức?! Phương Vũ mở to hai mắt đầy nguy hiểm. Hắn chỉ nghe qua nữ nhân dùng giọng điệu ái mộ nói hắn là lãng tử. Cho dù là oan gia cũng chưa từng có người nói hắn là kẻ phiền phức!
Vương Tường ngừng một lát, tiếp tục nói: "Bởi vì ta còn chưa nghĩ được sẽ xử lý ngươi như thế nào. Cho nên ngươi hãy an phận mà đợi ở đây đi!"
"Như vậy sao được!" Phương Vũ đứng lên đầy oán giận, "Như vậy chẳng phải là muốn ta sống đến chết ngạt à!"
"Tại sao lại không được?" Trong phúc chốc Vương Tường xoay người lại, nhìn chằm chằm vào hắn. Thật vất vả mới bình ổn được cảm xúc bị hắn khơi mào, "Ngươi cho là ngươi tới đây để làm gì? Làm khách? Đường được đằng chân lên đằng đầu?"
"Đùa cái gì vậy! Muốn ta sống ở cái nơi quỷ quái chỉ có vài thước này à. Không bằng người giết ta đi!"
"Cái gì mà gọi là nơi quỷ quái chỉ có vài thước?!" Nơi này là tẩm cung của nàng. Là nơi đẹp nhất Nữ Nhi Quốc, mà hắn lại dám nói là 'nơi quỷ quái' ?!
"Thì chính là." Phương Vũ thong dong đi về phía chiếc giường, nằm xuống, "Đã không có rượu ngon, lại không có mỹ nữ theo hầu bên cạnh. Không gọi là nơi quỷ quái thì gọi là gì?" Hắn dừng lại một lát, mặt dày cười nói: "Nhưng mà."
"Nhưng mà cái gì?" Nhìn thấy biểu tình của hắn, nàng biết hắn sẽ không có ý gì tốt.
"Nếu người ở trong này hầu hạ ta. Thì 'có lẽ' ta cũng có thể miễn cưỡng chịu được." Hắn vừa nói vừa vương một tay ra, ý bảo nàng đi lại. Sắc mặt Vương Tường đại biến.
"Ngươi đi chết đi!" Nàng giận dữ mắng mỏ một tiếng, sau đó lặp tức phất tay áo mà bỏ đi.
[Truyện được đăng chính thức tại diiendannlequuydoon]
Phương Vũ ở trong phòng cất giọng cười to, rất lâu sau mới ngừng lại.
"Xem ra ngươi hồi phục rất nhanh!" Một nữ tử không coi ai ra gì đi vào tẩm cung. Giọng đầy yêu khí nói với đối phương. Phương Vũ ngẩng đầu thì lập tức nhìn ra nàng. Trần Tiên Tiên! Người dùng roi độc đánh hắn!
"Có chuyện gì sao? Trần thị vệ." Hắn không quan tâm đến phản ứng của nàng. Loại nữ nhân này có thể tránh được thì cứ tránh, đỡ phải rước họa vào thân.
"Không có gì. Chẳng qua là..." Nàng nheo mắt nhìn mảnh vải trắng quấn quanh ngực của hắn. Cực kỳ giống như con sói ác đang nhìn trúng con mồi của mình.
"Có chuyện gì thì mau nói đi. Có rắm thì mau thả!" Hắn bị nhìn chăm chú nên có chút phát hỏa.
Với loại nữ nhân này không cần giảng dạy cái gì là phong độ của quân tử. Nàng ta không xứng!
"Tại sao lại nói như vậy. Thực ra ta đến để xin lỗi ngươi!" Trần Tiên Tiên mặt không đổi sắc trả lời, lộ ra nụ cười diêm dúa lẳng lơ với hắn.
"Không dám! Ta bây giờ rất mệt, muốn nghỉ ngơi rồi!" Phương Vũ cố nén cơn giận dữ sắp bộc phát, gương mặt lạnh lùng ý bảo nàng rời khỏi.
"Thẹn thùng sao? Nếu vậy thì ta không quấy rầy ngươi nữa." Trần Tiên Tiên cười, chậm rãi rời đi. Phương Vũ, ngươi đừng tỏ vẻ đang bị thiếu nợ!
Nhìn bóng lưng của nàng rời đi, trong lòng Phương Vũ có một dự cảm xấu. Cái người tên Trần Tiên Tiên này không biết lại có ý gì đây? Hắn nên cẩn thận đề phòng.
Có ai không? Tất cả đều chết ở đâu hết rồi, ta sắp chết đói rồi đây!" Phượng Vũ tỉnh lại trong lúc mơ màng, sau khi tỉnh táo lại thì thấy trong phòng không có người nào hết.
Phương Vũ cuối đầu xuống nhìn thấy mảng vải trắng được băng bó trước ngực của mình, hắn nhẹ nhàng cử động. Mọi thứ đã tốt hơn rồi! Hắn theo bản năng vuốt cầm của mình, hình như hắn đã hôn mê hai, ba ngày rồi. Khó trách hắn lại cảm thấy đói đến như vậy, nhưng mà con sâu gạo ở trong bụng hắn đây lớn tiếng kháng nghị.
Dân dĩ thực vi thiên. Bây giờ muốn làm gì cũng phải ăn trước đã. Hắn chỉnh sửa sơ lại quần áo của mình, sau đó mặt thêm áo dài vào, mang theo đoản kiếm, ngồi ở trước bàn rót trà, chậm rãi uống.
(coi cái ăn là trước hết)
Nhìn xung quanh, của sổ được ánh sáng chiếu vào, vật dụng bài trí rất đơn giản và cũng không hề tinh xảo. Xem ra chủ nhân ở đây là người rất biết thưởng thức.
Nhưng mà không biết người nào có lòng tốt để cho hắn ở căn phòng này vậy? Phương Vũ ngửi ngửi chính mình, nhìn thấy mảnh vải băng bó trước ngực trắng tinh. Hắn hôn mê mấy ngày mà vẫn không hề dơ bẩn, xem ra là có người tỉ mỉ chiếu cố hắn.
Phương Vũ vẫn không hiểu, với lòng thù hận của Vương Tường với mình, hắn không có khả năng được nằm ở đây. Nghĩ một lúc lâu vẫn không tìm được câu trả lời.
Đúng lúc này, một âm thanh đầy sợ hãi ở gần cửa vang lên: "Phương Vũ."
Giọng nói này nghe rất quen.
"Tiểu Đào?" Nhìn thấy người quen cũ, Phương Vũ vừa mừng vừa lo.
Tiểu Đào là cung nữ nhất đẳng của Hoàng Cung Nữ Nhi Quốc, đồng thời cũng là bạn tốt của Long Nhi. Lúc trước đại ca Phương Ngạo cố gắng bắt cóc Long Nhi, Tiểu Đào biết được liền hỗ trợ cho họ. Về sau mọi người hợp lực hàng phục được quái vật trong truyền thuyết là Xích Hổ và Bích Sư, bắt đầu từ lúc đó họ đã kết thành bạn. Tiểu Đào thích Giang Hàn. Nữ Nhi Quốc và quốc vương Lan Lăng Quốc là đối thủ một mất một còn, mà huynh đệ Phương gia họ là là bạn tốt với Lan Lăng Quốc. Khi hắn quyết định ở lại đây thì cũng biết phải nhờ vả Giang Hàn một phần nào đó.
"Ngươi sao lại ở đây?" Phương Vũ tò mò hỏi, mắt thì nhìn chằm chằm vào cái khay ở trong tay của nàng.
Tiểu Đào đặt cái khay đang cầm trong tay lên trên bàn, dọn đồ ăn cho Phương Vũ, sau đó bình tĩnh nói: "Bệ hạ muốn ta tới chăm sóc ngươi. Ngươi đã hôn mê ba ngày rồi."
Nghe được Tiểu Đào nhắc tới Vương Tường, Phương Vũ lại nhớ đến mộng đẹp.
Cánh môi mỏng, chiếc cổ mê người, cùng với bộ ngực sửa như ẩn như hiện. Hắn thở dài, không biết đến lúc nào mới có thể được ôm mỹ nhân đây.
Phương Vũ suy nghĩ, Vương Tường phái Tiểu Đào đến đây chăm sóc hắn. Vậy...
Phương Vũ hỏi Tiểu Đào: "Tiểu Đào, gian phòng này là của ai?"
"Nơi này..." Tiểu Đào có chút xấu hổ, "Là tẩm cung của bệ hạ."
Vốn dĩ người ngoài là nam nhân không thể xuất hiện ở tẩm cung của bệ hạ, nhưng lần này bệ hạ lại cho phép Phương Vũ đi vào, còn an bày hắn ở tẩm cung của mình. Điều này làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Quả nhiên! Trong lòng Phương Vũ có chút vui mừng. Đối với sự hiểu biết của hắn về Vương Tường và Nữ Nhi Quốc thì người ngoài là nam nhân không được bước vào tẩm cung. Nếu như hắn đã được hưởng sự chiếu cố "đặc biệt" này, thì chẳng phải nữ vương đã có ý với hắn rồi sao?
Nhìn thấy biểu tình của Phương Vũ, Tiểu Đào có chút nghi ngờ. Chẳng lẻ Phương Vũ đã biết rõ luật của Nữ Nhi Quốc.
Ở Nữ Nhi Quốc, nữ tử trong hoàng tộc đúng mười tám tuổi, phải tuyển danh nam để cử hành đại hôn, sự việc này sẽ được làm đến khi nữ tử đó mang thai mới thôi. Đương nhiên nữ vương cũng không ngoại lệ. Mà điều khác duy nhất là, người được nữ vương lựa chọn thì phải ở trong tẩm cung của người.
Bây giờ nữ vương đã cho Phương Vũ vào trong tẩm cung của mình, thì chẳng khác nào nói với mọi người muốn Phương Vũ làm vương phi của mình. Đây là một vinh dự nha, khó trách Phương Vũ lại cao hứng đến như vậy. Thì ra hắn ta cũng giống với đám nam nhân kia cũng muốn làm vương phi. Xem ra Nữ Nhi Quốc và Trung Nguyên cũng không có gì khác biệt lắm! Nghĩ tới đây, Tiểu Đào cũng lộ ra một nụ cười nhìn Phương Vũ.
Tâm trạng của Phương Vũ rất vui vẻ mà ăn cơm, bỗng nhiên hắn nghĩ đến lúc thu phục xong yêu hổ, khi đó Giang Hàn cũng tốn khá nhiều nội lực, muốn lưu lại đây một thời gian. Nhưng mà hai nước vốn dĩ đối đầu với nhau làm sao mà Vương Tường lại đồng ý, làm cho Tiểu Đào và Giang Hàn phải chia ly. Không biết mấy ngày nay, tình hình có thay đổi gì không?
"Vết thương của ngươi thế nào rồi?" Tiểu Đào quan tâm hỏi.
"Ừ..." Hắn động đậy cách tay, "Hồi phục được bảy, tám phần rồi."
Tiểu Đào liền gật đầu, Vương ma ma nói không sai, Phương Vũ thật sự đã gần hồi phục rồi. Như vậy thì bệ hạ có thể yên tâm rồi. Nếu không mỗi ngày lại phải nhìn thấy bộ dạng lo lắng của bệ hạ, thực sự bọn họ rất lo lắng nha. "Đúng rồi, vậy người và Giang Hàn thì sao?"
Vừa nhắc đến Giang Hàn, sắc mặt của Tiểu Đào liền biến đổi.
"Ta với ngài ấy…” Nàng oán hận nói, "Ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ, còn người ta là quốc vương của Lan Lăng Quốc. Nếu bỏ qua thân phận của nhau thì có thể miễn cưỡng nói chuyện, nhưng mà chúng ta là người hai nước khác nhau, mà hai nước này lại đối đầu với nhau. Vĩnh viễn cũng không thể..." Nói tới đây, nước mắt của Tiểu Đào đã tràn ra: "Ta và ngài ấy sẽ không có kết quả."
Phương Vũ vừa nghe Tiểu Đào nói, vừa im lặng mà ăn. Đều tại lòng hiếu kỳ của hắn, mới gợi lên nổi đau của Tiểu Đào. Nhìn thấy Tiểu Đào không dứt tình được với Giang Hàn, xem ra Tiểu Đào rất si tình rồi.
Hắn xác định cần phải cải thiện tình hình ở Nữ Nhi Quốc, nhìn thấy những nam nhân vô dụng trong cấm cung, còn thấy Tiểu Đào đau khổ vì tình. Quốc gia này thực buồn cười! Nhưng mà hắn lại đi yêu nữ vương của quốc gia này. Phương Vũ bắt đắc dĩ lắc đầu, điều đáng buồn cười nhất lại là chính mình.
"Được rồi, đừng nói chuyện này nữa!" Tiểu Đào nhìn thấy Phương Vũ hiện lên sự u buồn, liền hiểu ra mình không nên nói với hắn vấn đề này, vì vậy mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, "Người mau ăn đi, là tự ta làm đó! Nào, mau đến ăn thử xem." Nàng đưa cho hắn một cái bánh bao, không quên đòi hỏi: "Chờ một lát nữa ta giúp ngươi thay thuốc, khi đó ngươi phải nói cho ta biết, vì sao mình lại ở lại nha."
Phương Vũ vừa mới cắn một miếng bánh bao, sau khi nghe lời của Tiểu Đào thì miếng bánh bao vừa mới ăn liền mắc kẹt trong cổ họng.
Nhắc tới vấn đề này, hắn liền cảm thấy buồn nôn. Một đời lãng tử, từ trước tới nay chỉ có nữ nhân theo đuổi hắn. Làm gì mà hắn lại dễ dàng để cho nữ nhân quản lý hắn? Nhưng mà không nghĩ tới, cũng có một này hắn lại bị trói buộc bởi một nữ nhân, mà hắn còn ngoan ngoãn tự dâng lên chính mình. Càng đáng buồn hơn là, nữ nhân này thực sự "trói buộc" được hắn. Phương Vũ chán nản lắc đầu.
Loại chuyện này nói ra rất mất mặt, cho nên càng ít người biết càng tốt, cho dù là muốn người khác biết thì cũng phải đợi đến khi hắn ôm được mỹ nhân về nhà đã.
Bỗng nhiên hắn lại nghĩ ra một điều rất thú vị, "Tiểu Đào, ngươi thấy Tường nữ vương là người như thế nào? Người hiện giờ đang làm gì?" Với tính tình nóng nảy của Vương Tường luôn, chắc sẽ phải tranh thủ thời gian mà thẩm vấn hắn mới đúng, nhưng mà tại sao lúc nào lại không thấy nàng đâu hết?
"Bệ hạ đang xử lý chính sự."
Thì ra nữ vương cũng không hề rãnh rỗi.
"Tốt lắm. Ngươi đi nói với nàng, nói là..." Phương Vũ nở một nụ cười đầy quỷ quyệt, "Nếu không phải là nàng tự tay thay thuốc cho ta, ta có chết cũng không chịu thay." "A...!" Tiểu Đào kinh ngạc mở to miệng.
"Ngươi chán sống rồi phải không?" Đây là câu đầu tiên mà Vương Tường nói với Phương Vũ, sau khi hắn tỉnh lại.
Từ lúc nàng hiểu chuyện tới nay, mặc dù không thấy qua nhiều nam nhân. Nhưng mà không có nam nhân nào như hắn.
Ở Nữ Nhi Quốc, nử tử trước lúc mười tám tuổi sẽ không được phép tiếp cận nam nhân, cho nên cách kiến thức mà các nàng biết về tri thức của nam nhân đều là đọc được từ sách, dĩ nhiên nữ vương cũng không hề ngoại lệ. Mãi cho đến năm nàng mười tám tuổi, nàng mới được nhìn thấy nam nhân.
Thân là nữ vương của Nữ Nhi Quốc, nàng chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi đều gì, cũng đừng nghĩ tới là một nam nhân. Nhưng mà tên nam nhân này lại liên tục làm cho nàng không bình tĩnh được.
Điều này làm cho nàng rất lo lắng. Nhớ lại đêm đó, nàng không biết nên đối mặt với Phương Vũ như thế nào, càng không muốn xử trí hắn.
Nếu như đứa hắn đến cấm cung của nam nhân, với tính tình của hắn, sợ là sẽ dạy hư đám nam nhân kia. Sau đó hắn và cả đám nam nhân đó sẽ náo loạn cấm cung. Nếu như để hắn quay trở về Trung Nguyên, nàng lại không cam lòng.
Vì vấn đề này mà nàng đã giam mình trong Tàng Kinh Các ba ngày nay, đến bây giờ vẫn không biết phải làm thế nào. Mà điều càng làm cho nàng cảm thấy hoảng loạn hơn là, nàng lại có cảm giác với hắn.
"Nào có! Tại hạ không dám." Phương Vũ cười hì hì nằm trên giường, trong miệng ngậm một chiếc cỏ không biết lấy từ đâu ra, hai tay để ở sau đầu, bộ dạng rất nhàn hạ.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Tay của Vương Tường đặt bên hông, đôi mắt mở to, lông mày dựng đứng lên. Nàng không hề khen ngợi hắn, hắn mắc mớ gì lại vui vẻ đến vậy?
Nhìn thấy bộ dạng nhàn hạ của hắn liền làm cho nàng tức giận. Nàng biết rõ hắn không hề nhớ chuyện đêm đó, nhưng lại bài ra vẻ mình không hề sai. Còn nàng thì lại trằng trọc không yên.
Phương Vũ tươi cười nhìn dáng vẻ tức giận của Vương Tường!
Phương Vũ nhìn từ trên xuống dưới, hai gò má của nàng đỏ bừng, đôi mắt trong sáng lung linh. Hắn có thể thấy nàng đã động tâm với hắn. Ít nhất là bây giờ nàng không còn bình tĩnh như trước, nàng đã biết phát tiết đúng lúc, mà không phải vì lý do là chuyện quốc sự.
Phương Vũ ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn nàng cười nói: "Không có gì, chỉ là muốn người thay thuốc cho ta." Hắn chỉ chỉ trước ngực mình, trong mắt lóe lên tia sáng. Hắn dám yêu cầu như vậy đối với nàng!
"Ngươi cho rằng mình đang nói chuyện với ai?" Nhâm Trường giơ tay xoa bóp trán ở giữa hai hàng lông mày, cố làm dịu đi cơn đau nhức. "Đương nhiên là nữ vương bệ hạ "tối cao" của Nữ Nhi Quốc." Hắn chẳng những nhấn mạnh hai chữ "tối cao" mà còn bước xuống giường cuối lại vài cái.
"Ngươi!" Nàng thực sự không biết nên đối xử với hắn như thế nào. Bất cứ lúc nào, hắn luôn dùng bộ dạng này. Nàng lại vô ý nhớ đến đêm đó, bất giác lại xoa xoa đôi môi của mình, nhớ lại cảm giác lúc đó, rất nhanh nàng liền lắc đầu, ngăn cản mình tiếp tục suy nghĩ.
Thấy biểu hiện của Vương Tường, Phương Vũ không khỏi động lòng. Là ai làm cho nàng có vẻ mặt này? Trong lòng hắn dân lên một sự ghen tỵ, hắn tưởng tượng bộ dạng của nàng trong lòng tên nam nhân khác,
"Ta như thế nào?" Âm thanh của Phương Vũ đột nhiên tăng vọt, pha lẫn chút oán hận.
"Ta nói rồi, sống chết của ngươi nằm trong tay của ta." Vương Tường cố gắng hít sâu vào, đè ném tâm tình của chính mình.
"Có cam đảm uy hiếp ta? Người tưởng rằng ta sẽ sợ sao? Ta không hề sợ chết." Phượng Vũ dùng dáng vẽ bất cần đời trả lời, "Chỉ sợ là người để cho ta chết vì bệnh. Điều này không công bằng đối với ta và Nữ Nhi Quốc." Hắn loạng choạng chỉ trỏ. Nàng sẽ vì sự công bằng của hắn mà cho hắn sống sao?
Vương Tường vỗ bàn, "Bộ dạng này của ngươi là đang muốn chết sao?" Nàng thở hổn hển chỉ vào ngực của hắn, "Sống chết của ngươi khi nào đã liên quan tới Nữ Nhi Quốc?" Tên nam nhân này, cho dù đến thánh nhân cũng sẽ bị hắn chọc giận đến tức chết.
"Người đúng thật là không biết rồi." Phương Vũ cầm lấy ly trà uống một hớp, sau khi thông cổ mới thong thả nói: "Đại ca của ta dẫn Long Nhi đi rồi. Chuyện này có nghiêm trọng hay không? Người thử suy nghĩ kỹ lại đi, ta hoàn toàn không có quan hệ gì với chuyện này, có đúng hay không?" Nói tới đây, hắn vẫn cực kỳ nhàn hạ ngồi uống trà.
"Cho nên chuyện này phải tính lại thật kỹ càng." Dù sao thì đại ca cũng không có ở đây, hắn nói sao mà chẳng được. Vương Tường mặt không đổi sắc, chờ xem hắn tự bào chữa như thế nào.
"Còn có..." Hắn ho nhẹ một tiếng, "Ta và đại ca cũng giúp Nữ Nhi Quốc các người tiêu diệt Bích Sư và Xích Hổ, xém chút nữa cũng mất luôn tính mạng. Nếu tính ra thì chúng ta cũng được coi là ân nhân của Nữ Nhi Quốc, nếu như người mà giết ta thì khác nào mang tội bất nghĩa. Như vậy chẳng phải sẽ rất hổ thẹn với tổ tiên của Nữ Nhi Quốc sao!"
Vương Tường thầm mắng trong lòng. Ngay cả chuyện này mà hắn cũng lôi ra được.
"Còn có một điều rất quan trọng là…" Hắn dừng lại nhìn nàng.
Còn có gì? Vương Tường nhướng mắt nhìn.
Phương Vũ không để ý đến sắc mặt xanh mét của Vương Tường, vẫn hưng phấn nói: "Ta, đại ca và Long Nhi giờ cũng có quan hệ rồi. Ta phải gọi Long Nhi một tiếng đại tẩu (), vậy người cũng được coi là chị vợ rồi. Nếu mà ta chết trong tay của người thì đại ca nhất định sẽ rất hận Long Nhi. Nếu như vậy Long Nhi sẽ rất đau khổ. Vậy thì người sẽ rất có lỗi." Hắn đưa ra kết luận cực kỳ chắc chắn.
Phượng Vũ thầm bổ sung thêm trong lòng, 'còn một điều quan trọng nữa là... tương lai nàng sẽ là vợ của ta. Vì tương lai hạnh phúc của mình, ta không thể chết được. '
"A... Vậy thì ngươi nói đi. Ta phải làm như thế nào đây?" Vương Tường tươi cười hỏi hắn. Tên nam nhân này chẳng những hiểu hết những lý lẽ xảo trá, mà còn vô cùng đê tiện. Nhưng mà nàng không thể không thừa nhận, lời nói của hắn rất đúng. Chỉ là thái độ của hắn thì làm cho người khác muốn nổi giận mà thôi.
Phương Vũ rót một chén nước đưa tới trước mặt Vương Tường, ý bảo nàng hãy bớt giận. "Công lao của ta đối với quý quốc. Ta muốn ở lại đây." Nói xong, hắn quay đầu nhìn xung quanh. "Nơi này nhìn cũng tạm được, ta muốn ở đây. Còn về việc sinh hoạt thường ngày, thì người nên phái người tới hầu hạ ta. Như vậy mới thể hiện được thành ý."
"Bốp!" Lời còn chưa nói xong thì Vương Tường đã tát cho Phương Vũ một bạt tay. Phương Vũ còn chưa kịp phản ứng, Vương Tường lại tiếp tục lấy tốc độ sét đánh tát cho Phương Vũ thêm một bạt tay nữa. Phương Vũ lặp tức bắt lấy tay bàn tay thon dài của Vương Tường.
"Nữ nhâm." Tuy là Phương Vũ vẫn tươi cười như cũ, nhưng mà biểu tình của hắn cho thấy hắn đang cố gắng áp chế cơn tức giận."Ta cảnh cáo người đừng nên tiếp tục được nước lấn tới. Nếu người con khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, ta có thể cho người biết thế nào là hậu quả đó!" Hắn cắn răng nói, trên mặt vẫn còn thấy đau rát.
Phượng Vũ dùng tay xoa gò má của mình, sức lực của nàng thật lớn.
Cổ tay của Vương Tường bị hắn nắm chặt lấy, cảm thấy rất đau đớn, "Buông ra!". Nàng ra sức giãy dụa, nhưng hắn vẫn cứ nắm chặt như cũ, càng làm nàng càng khẩn trương. "Cái gì mà nói sự nhẫn nại? Ta nói cho ngươi biết, ở Nữ Nhi Quốc này ngươi chả có gì cả!" Nàng cắn răng nói. "Ta trịnh trọng nói cho ngươi biết, ngươi vĩnh viễn đừng khiêu chiến tôn nghiêm của Nữ Vương!" Nàng phản kích lại lời nói của hắn.
"A... Phải không đó?" Hắn tiếng lên một bước, dáng vẻ nhìn rất nguy hiểm.
"Đúng vậy!" Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nàng vẫn bị khí thế hiện giờ của hắn uy hiếp, đành phải lùi ra sau vài bước. Giờ phút này nàng muốn rút kiếm ra để bảo vệ an toàn của chính mình.
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Phương Vũ nhìn ra ý định của nàng, hắn liền lấy tốc độ nhanh nhất đoạt mất bảo kiếm bên eo của nàng. Chỉ trong giây lát, bảo kiếm của nàng đã nằm gọn trong tay của hắn.
"Rốt cục là ngươi muốn làm gì?" Nàng vũng vẫy, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sợ hãi. Thân hình của nàng không hề nhỏ bé, nhưng mà Phương Vũ lại càng hơn nàng. Giờ nàng giống như là một đứa bé tay trói gà không chặt.
Tuy nàng nhiều năm tập võ, sức lực cũng không hề yếu. Nhưng Phương Vũ chỉ dùng một bàn tay có thể khống chế được nàng, xem ra sức lực của hắn thật sự rất lợi hại.
Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình không làm gì được. Điều này làm cho nàng rất lo lắng, thậm chí là sợ hãi. "Người đang sợ ta sao?" Phượng Vũ đưa gương mặt tuấn tú tới gần nàng. Thân thể của nàng run lên vì hoảng sợ, đồng thời né tránh ánh mắt của hắn. "Người không nên sợ ta." Lông mày của hắn nhướng lên đầy thú vị. Không nghĩ tới nữ nhân nhìn mạnh mẽ như vậy, mà cũng có lúc phải sợ hãi.
Vương Tường ngẩn mặt lên nhìn hắn, gương mặt tràn đầy giận dữ.
"Ta sợ ngươi?" Nàng cười lạnh lùng, giọng nói đầy kiên định, nói: "Vương Tường ta từ trước tới nay không sợ trời không sợ đất."
"Ta cũng nghĩ vậy." Bất thình lình Phương Vũ buông nàng ra, ngay cả chính hắn cũng không hiểu tại sao.
Có lẽ hắn không đành lòng nhìn nàng sợ hãi. Vương Tường lập tức cách xa hắn. Nàng cảnh giác với lời nói của hắn. Phương Vũ không khỏi bật cười, phảng ứng này của nàng, rất giống con mèo hoang bị người khác chọc. Chẳng qua là tiểu dã miêu () này sẽ thật sự tổn thương hắn sao?
"Trước tiên người giúp ta thay thuốc đi. Ta cũng không muốn bị chảy máu cho đến chết." Hắn chỉ vào ngực mình, trận chiến nhỏ vừa rồi đã làm cho miệng vết thương của hắn nứt ra. Nữ nhân này thật gian xảo!
Vương Tường cúi mạnh đầu xuống, nhìn thấy trước ngực hắn đã bị máu nhuộm đỏ. Nhưng mà gương mặt của hắn vẫn còn thảnh thơi như thường, làm cho nàng không khỏi có chút kinh ngạc. Phương Vũ ngồi trước giường, tự nhiên cởi áo dài ra, đặt thuốc trị thương ở đầu giường. Nhìn thấy nàng vẫn còn đang kinh ngạc, tức giận nói: "Đang phát ngốc cái gì đó. Còn không mau qua đây giúp ta!" "A...!" Thấy máu ở vết thương của hắn đang rỉ ra, Vương Tường nhất thời mềm lòng, không tự chủ được mà đáp lại. Ngoan ngoãn dịu dàng đi tới.
Cởi bỏ mảnh vãi trắng đã nhuộm đầy máu xuống, nhìn thấy hắn trần trụi rõ hơn. Tim của nàng cũng đập nhanh hơn, hoàn toàn đem chuyện tranh chấp vừa rồi vứt ra sau đầu.
"Nâng tay của ngươi lên." Nàng cố ra vẻ bình tĩnh, sắt mặt thì chăm chú, ra lệnh cho Phương Vũ. Bởi vì dáng người của hắn quá vạm vỡ, cho nên mỗi một vòng vải quấn quanh người thì nàng nhất định phải nhích lại gần hắn. Nàng đã rất cẩn thận nhưng mà vẫn không tránh khỏi đụng chạm da thịt, mà mùi vị nam tính hòa lẫn với mùi máu tươi, làm cho nàng có chút hoa mắt chóng mặt.
Nàng không thích nhìn thấy máu, cho dù lúc chiến tranh, nàng cũng sẽ cố gắng để không cho đổ máu.
"Không thích nhìn thấy máu sao?" Hắn như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, từ trên đầu nàng hỏi xuống, trong giọng nói mơ hồ lộ ra vẻ ôn nhu.
Gương mặt nàng tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn hắn, đang muốn phản kích lại để bảo vệ tôn nghiêm của chính mình. Thì bổng nhiên nàng lại bị ánh mắt đầy nhu tình của hắn làm cho rung động. Đây là lần thứ hai nàng nhìn thấy ánh mắt này. Chỉ trong chốc lát, một dòng nước ấm đã chậm rãi rót vào lòng của nàng.
Từ nhỏ tới lớn, nàng luôn là người cao cao tại thượng. Dĩ nhiên cũng phải gánh trách nhiệm làm nữ vương của Nữ Nhi Quốc. Từ lúc nàng còn rất nhỏ, mẫu thân đã qua đời vì bệnh. Người trông nom nàng và Long nhi cũng chỉ có Vương ma ma thân là ngự y. Tuy là Vương ma ma thân với các nàng tình như mẫu tử, nhưng mà ý thức và trách nhiệm cũng như thân phận của một nữ vương làm cho nàng không thể có tính tình tùy hứng, mềm lòng như Long nhi.
Không biết có bao nhiêu lần, nàng hy vọng có thể vứt bỏ thân phận nữ vương, tự mình cảm nhận một tình cảm chân chính hoặc là biểu lộ tâm trạng thực sự của mình. Hôm nay trong mắt Phương Vũ, nàng lần đầu tiên chính mình cần được yêu thương, cần được chăm sóc.
Phương Vũ nhẹ nhàng xoa đôi má hơi trắng xanh của nàng, đặt tay lên eo nàng kéo nàng xuống, nhẹ giọng nói: "Vẫn là ta tự làm tốt hơn." Nói xong thì cầm lấy miếng vải trong tay nàng, nghĩ cách tự mình băng bó.
Nàng thực sự không hiểu hắn.
Nhìn thấy hắn hăng hái chiến đấu với mảnh vãi, trong lòng Vương Tường tràn ngập vẻ hoang mang. Từ lúc hai người gặp mặt nhau tới nay, từ đầu đến cuối lúc nào cũng nóng nảy, tràn đầy địch ý. Mà hắn lại làm ra vẻ bất cần đời, vẻ mặt đùa cợt làm cho nàng càng cho rằng hắn là một người yếu đuối, vô năng, không hề có ý thức trách nhiệm của một nam nhân. Nhưng mà hình như mọi thứ không giống như những gì nàng nghĩ.
Khi đại ca của hắn - Phương Ngạo bị thương, hắn liều chết cứu người. Khi bị Trần Tiên Tiên dùng roi sắt đã thương, cả một câu đau đớn hắn cũng không la lên, còn thỉnh thoảng lộ ra ánh mắt quan tâm và đầy nhu tình với nàng. Rốt cục hắn là người nam nhân như thế nào?. "Mảnh vải chết tiệt!"
Nghe thấy hắn mắng chửi, nàng cảm thấy có chút buồn cười. Một người nam nhân khôi ngô như vậy mà lại không có biện pháp với mấy mảnh vải, còn gì là tôn nghiêm của nam nhân. "Đưa đây." Nàng tỏ ra vẻ nghiêm túc lấy mảnh vải từ tay hắn, thay hắn cởi bỏ mảnh vải còn lại trên người, động tác vô cùng dịu dàng.
Nàng đứng lên, bưng chậu nước bên cạnh cửa sổ đi tới, thấm ướt khăn, thay hắn lau sạch sẽ vết thương. Tiếp theo đổ thuốc trị thương lên đầu ngón tay rồi thoa vết thương cho hắn. Bởi vì tác dụng của thuốc quá mạnh, nên hắn cảm thấy rất đau đớn. Nhưng mà nàng lại tỉ mỉ thay hắn thổi hơi cho vết thương, giúp hắn giảm nhẹ cơn đau. Ông Trời! Phương Vũ hung hăng hít sâu vào, miệng vết thương nóng bỏng, bàn tay nhỏ bé non mịn, lại thêm hơi thổi nhè nhẹ. Hắn bị ép buộc đến điên rồi! Nữ nhân này, lẽ nào nàng không biết làm như vậy, đối với nam nhân sẽ tạo thành cái gì sao?
"Ta làm ngươi đau sao?" Vương Tường trần ngập vẽ áy náy.
"Không có, người làm rất tốt." Giọng nói của hắn đã có chút khàn khan, đầy vẻ thống khổ.
Hắn thống khổ nhưng không phải là vì miệng vết thương. Phương Vũ đảo cập mắt, tự mình trả lời trong lòng.
Sớm biết thế hắn sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ! Thấp giọng nguyền rủa, cố nén dục vọng để không làm nàng sợ hãi. Tuy nhìn nàng bên ngoài kiều diễm, nhưng mà biểu hiện ngây ngô của nàng thì hiển nhiên nàng chưa gặp qua nhiền nam nhân.
Không thể tưởng tượng dược một lãng tử như hắn cũng có ngày hôm nay. Hắn chu sót tự giễu cợt mình.
"Người dự tính cho ta ở đâu?" Sau khi Vương Tường quấn hết mảnh vải sạch. Phương Vũ đột nhiên mở miệng
"Hỏi ta? Ta còn chưa có hỏi ngươi rốt cục ngươi ở lại là có mục đích gì?" Nàng nũng nịu nói một câu, không hề phát giác không khí hòa bình hiếm có giữa hai người. Đến bây giờ, nàng vẫn không nghĩ ra tại sao Phương Vũ lại không đi về Trung Nguyên với đại ca hắn.
Phương Vũ nhún vai, "Không có gì. Chỉ là ta không nghĩ sẽ trở về thôi." Dù sao có nói ra thì nàng cũng không tin, vẫn nên trực tiếp ra tay sẽ tốt hơn.
Quên đi! Vương Tường ngầm thở dài. Nhìn dáng vẻ đối phó của hắn, nàng sớm biết là không nghe được nữa câu nói thật từ trong miệng hắn. Dù sao bây giờ hắn cũng đã không còn nguy hại gì rồi. Cứ nghe theo hắn đi.
Nàng đứng lên đưa lưng về phía hắn. Giọng điệu bình tĩnh đầy kiên định nói: "Ngươi là kẻ phiền phức."
Phiền phức?! Phương Vũ mở to hai mắt đầy nguy hiểm. Hắn chỉ nghe qua nữ nhân dùng giọng điệu ái mộ nói hắn là lãng tử. Cho dù là oan gia cũng chưa từng có người nói hắn là kẻ phiền phức!
Vương Tường ngừng một lát, tiếp tục nói: "Bởi vì ta còn chưa nghĩ được sẽ xử lý ngươi như thế nào. Cho nên ngươi hãy an phận mà đợi ở đây đi!"
"Như vậy sao được!" Phương Vũ đứng lên đầy oán giận, "Như vậy chẳng phải là muốn ta sống đến chết ngạt à!"
"Tại sao lại không được?" Trong phúc chốc Vương Tường xoay người lại, nhìn chằm chằm vào hắn. Thật vất vả mới bình ổn được cảm xúc bị hắn khơi mào, "Ngươi cho là ngươi tới đây để làm gì? Làm khách? Đường được đằng chân lên đằng đầu?"
"Đùa cái gì vậy! Muốn ta sống ở cái nơi quỷ quái chỉ có vài thước này à. Không bằng người giết ta đi!"
"Cái gì mà gọi là nơi quỷ quái chỉ có vài thước?!" Nơi này là tẩm cung của nàng. Là nơi đẹp nhất Nữ Nhi Quốc, mà hắn lại dám nói là 'nơi quỷ quái' ?!
"Thì chính là." Phương Vũ thong dong đi về phía chiếc giường, nằm xuống, "Đã không có rượu ngon, lại không có mỹ nữ theo hầu bên cạnh. Không gọi là nơi quỷ quái thì gọi là gì?" Hắn dừng lại một lát, mặt dày cười nói: "Nhưng mà."
"Nhưng mà cái gì?" Nhìn thấy biểu tình của hắn, nàng biết hắn sẽ không có ý gì tốt.
"Nếu người ở trong này hầu hạ ta. Thì 'có lẽ' ta cũng có thể miễn cưỡng chịu được." Hắn vừa nói vừa vương một tay ra, ý bảo nàng đi lại. Sắc mặt Vương Tường đại biến.
"Ngươi đi chết đi!" Nàng giận dữ mắng mỏ một tiếng, sau đó lặp tức phất tay áo mà bỏ đi.
[Truyện được đăng chính thức tại diiendannlequuydoon]
Phương Vũ ở trong phòng cất giọng cười to, rất lâu sau mới ngừng lại.
"Xem ra ngươi hồi phục rất nhanh!" Một nữ tử không coi ai ra gì đi vào tẩm cung. Giọng đầy yêu khí nói với đối phương. Phương Vũ ngẩng đầu thì lập tức nhìn ra nàng. Trần Tiên Tiên! Người dùng roi độc đánh hắn!
"Có chuyện gì sao? Trần thị vệ." Hắn không quan tâm đến phản ứng của nàng. Loại nữ nhân này có thể tránh được thì cứ tránh, đỡ phải rước họa vào thân.
"Không có gì. Chẳng qua là..." Nàng nheo mắt nhìn mảnh vải trắng quấn quanh ngực của hắn. Cực kỳ giống như con sói ác đang nhìn trúng con mồi của mình.
"Có chuyện gì thì mau nói đi. Có rắm thì mau thả!" Hắn bị nhìn chăm chú nên có chút phát hỏa.
Với loại nữ nhân này không cần giảng dạy cái gì là phong độ của quân tử. Nàng ta không xứng!
"Tại sao lại nói như vậy. Thực ra ta đến để xin lỗi ngươi!" Trần Tiên Tiên mặt không đổi sắc trả lời, lộ ra nụ cười diêm dúa lẳng lơ với hắn.
"Không dám! Ta bây giờ rất mệt, muốn nghỉ ngơi rồi!" Phương Vũ cố nén cơn giận dữ sắp bộc phát, gương mặt lạnh lùng ý bảo nàng rời khỏi.
"Thẹn thùng sao? Nếu vậy thì ta không quấy rầy ngươi nữa." Trần Tiên Tiên cười, chậm rãi rời đi. Phương Vũ, ngươi đừng tỏ vẻ đang bị thiếu nợ!
Nhìn bóng lưng của nàng rời đi, trong lòng Phương Vũ có một dự cảm xấu. Cái người tên Trần Tiên Tiên này không biết lại có ý gì đây? Hắn nên cẩn thận đề phòng.