– Sau khi Uyển Nhi thấy bài thơ văn chương lai láng, hư tình giả ý kia thì lập tức làm một bài khác đập lại, chỉ muốn nói với y sáu chữ: “Thế tình bạc, nhân tình ác”. Đại tài tử như y làm sao không hiểu? Lúc một cô gái yếu đuối cần giúp đỡ, không người thân nào ở cạnh, còn đuổi cô ta đi. Hỏi Uyển Nhi làm sao không cảm khái nhân tình ác.
Tô Yên Nhiên nhíu mày, miệng khẽ nhếch, đầy vẻ khinh miệt:
– Cô ta nói với biểu ca rằng muốn quên Nhan đại ca. Khó, khó, khó. Ngàn khó vạn khó, giác thanh hàn, dạ lan san, sợ người truy hỏi, nuốt lệ giả vui. Giấu, giấu, giấu! Hay cho câu “giấu, giấu, giấu”! Bọn họ còn có gì để giấu với nhau? Cho dù người chồng thứ hai của Uyển Nhi cũng biết khúc mắc của bọn họ, tạo cơ hội để họ gặp nhau, cô ta cần gì giấu nữa? Khúc mắc tình cảm của cô và đại tài tử khi đó nổi như cồn, ai ai cũng biết, cô cần gì giấu nữa? Thứ cô giấu chỉ là nỗi nhớ vĩnh viễn đó. Còn đối với đại tài tử thay lòng đổi dạ, tự cho tình thâm kia, cô không hận cũng không giấu, chỉ là rất chán ghét. Y rất tội nghiệp, thậm chí đến cơ hội khiến Uyển Nhi hận cũng không có!
Cô nói liền một mạch, hớp một ngụm cà phê rồi nhìn Lâm Dật Phi:
– Ngụm cà phê đầu tiên rất đắng, nhưng uống tiếp thì sẽ quen thôi!
Lâm Dật Phi cũng uống một ngụm cà phê, mỉm cười:
– Chính xác là vậy. Cô có thể nghĩ thế, rất có tiến bộ.
– Có lẽ trước mặt anh…
Tô Yên Nhiên nói:
– Không muốn trưởng thành cũng khó. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Anh thông minh vậy, người khác cũng được hưởng một chút thông minh của anh.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Cô đừng tâng bốc tôi quá, tôi sẽ kiêu ngạo đấy.
Tô Yên Nhiên cười khẽ, thần sắc đã thôi kích động:
– Tôi chỉ thấy nực cười khi người đời thích chuyện tình cổ tích, chỉ là những chuyện chẳng liên quan gì nhau, vậy mà cũng hỗn độn lên cả. Con gái thời nay hạnh phúc hơn nhiều. Uyển Nhi rất khổ, khổ như dì của cô vậy. Bởi vì họ đều là tài nữ, mà thời đó không chấp nhận tài nữ!
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Khi Tiêu mỗ gặp cư sĩ, lòng rất cảm khái. Có điều… Ầy.
Hắn cảm thán:
– Sau vày tôi xem được một số tác phẩm của cư sĩ, chỉ thấy bất đắc dĩ.
– Tiêu đại hiệp là nam tử kỳ tài khi đó, kiến thức dĩ nhiên không giống.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Nhưng thế giới có được bao nhiêu Tiêu đại hiệp chứ. Nhớ sau khi dì mất, đại tài tử đó làm mộ cho nữ tử họ Tôn, nói rằng trong lời mà cô phản bác với Dì, câu “Tài tảo phi nữ tử sự!” (văn tài thao lược không phải chuyện nữ nhân) khá hay. Chỉ câu đó thôi, thiết nghĩ Tiêu đại hiệp mà thấy, chắc chắn sẽ rút kiếm bổ đôi phần mộ!
Lâm Dật Phi cười khổ:
– Một thanh kiếm của Tiêu mỗ sao có thể ứng phó nhiều đến thế!
– Nực cười chính là đại tài tử kia – biểu ca của Uyển Nhi.
Tô Yên Nhiên lại cười khinh miệt:
– Quên mất ai đã dạy thi phú và võ công cho y. Võ công thua xa Tiêu đại hiệp thì thôi, thế mà luôn cho rằng “Tài tảo phi nữ tử sự”. Chuyện này cũng không khó lý giải, y dĩ nhiên căm hận dì của Uyển Nhi, hận bà ta dạy Uyển Nhi quá nhiều, để Uyển Nhi học theo tư tưởng độc lập và mưu cầu tình yêu của bà. Bởi vì trong mắt y, nếu Uyển Nhi không biết thi phú thì sẽ không yêu Nhan đại ca, sẽ chỉ yên phận làm dâu Lục gia!
Hai người uống cà phê đã được một lúc, song chỉ hớp mấy ngụm. Có điều tâm tình Tô Yên Nhiên khá hơn rất nhiều:
– Tôi phát hiện anh vẫn là anh. Bất kể khi nào, bất kể ra sao, tìm anh tán dóc rất vui.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Có phải vì tôi biết chỉ cần lắng nghe là được?
Tô Yên Nhiên nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:
– Hơn nửa là vậy. Anh là người lắng nghe rất tốt, giống như đang thưởng thức một buổi ca nhạc thật sự, không cần phải cầm que sáng vẫy vẫy. Một tiếng trước tôi nhận được điện thoại, họ nói rất thích bài “Kim qua thiết mã” của tôi. Thực ra tôi học bài này từ dì ở trong mộng, dì nói “‘Mộc lan hoành qua hảo nữ tử, lão hĩ bất phục chí thiên lý”. Lúc ấy lại làm bài “Kim qua thiết mã” này, chỉ mong có thể đem qua sông Hoài. Về sau tuy không lưu truyền rộng rãi nhưng cũng có vài người biết, có điều sớm thất truyền. Người đó mong tôi có thể thu đĩa, nhưng tôi lại từ chối.
– Tại sao?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Trống đàn chỉ để tri âm thưởng thức, trên đời có được mấy ai.
Tô Yên Nhiên nói:
– Tôi không mong nhạc của mình nổi tiếng, chỉ mong một số người có thể hiểu hàm ý bên trong, đương nhiên bao gồm cả Tiêu đại hiệp.
– Vậy còn Nhạn Phi Hoa?
Lâm Dật Phi nhướn mày:
– Cô chắc là biết cô ta, bằng không lúc đầu gặp cô ta, cô cũng không ngạc nhiên đến thế.
Tô Yên Nhiên gật đầu nói:
– Xem ra anh đã để ý đến mọi chuyện, trong lòng cũng hiểu rõ, chẳng qua người khác không nói, anh cũng chưa bao giờ đề cập. Tương tự Tiêu đại hiệp vậy, tính mưu rồi mới hành động, một kích liền thành công. Nhan Liệt tuy cũng giỏi trí mưu, nhưng y đánh giá thấp anh, Nhan Phi Hoa cũng hơn nửa là như thế. Năm đó dì Thanh Phượng có võ công khá cao, cũng là lãnh tụ nghĩa quân, Đường phủ chắc chắn là cái đinh trong mắt rất nhiều người. Bọn chuột nhắt Đông Doanh chỉ sợ Hoa Hạ không loạn nên mới gây sóng gió, hơn nữa còn có thói ngang ngược của Y Hạ Lưu. Năm đó tôi còn nhỏ, không biết nhiều chuyện, chẳng qua lúc đầu trên đường chơi xuân trở về Đường phủ lại bị chúng bắt cóc. Nhan Liệt và Nhan Phi Hoa kịp thời xuất hiện, Nhan Liệt đưa tôi về, Nhan Phi Hoa ngăn cản Y Hạ Lưu. Giờ nghĩ lại, bọn họ hơn nửa đã tính kế, bằng không sao lại trùng hợp như vậy!
Trong lòng Lâm Dật Phi lại nghĩ có một số việc là tính kế, có vài việc thật sự do trùng hợp. Lúc trước Nhan Liệt cứu người hơn nửa vì nhìn đến cô là người của Đường phủ. Vì tiếp cận cư sĩ tạm thời thay đổi chủ ý, bằng không Nhan Phi Hoa năm đó cũng sẽ không tử chiến với Y Hạ Lưu, gây nên thù hận khó hiểu. Cô ta hiện giờ còn muốn đi tìm Y Hạ Lưu gây phiền toái, hiển nhiên trận đánh năm đó đã khơi dậy lửa giận trong cô. Chẳng qua nếu không phải hắn thân ở chỗ tối, cũng sẽ không biết được xuất xứ võ công thực sự của Nhan Phi Hoa, dẫn đến hoài nghi thân phận của Nhan Liệt. Có điều tất cả đều tiến hành trong tình hình Nhan Phi Hoa không hề hay biết.
– Từ cái nhìn của cô ta dành cho tôi, tôi biết nhất định cô ta biết mình. Bằng không khi nghe tôi diễn tấu khúc “Kim qua thiết mã” đó, cô ta cũng không phản ứng mãnh liệt đến thế. Tôi tưởng mình luôn cô độc, nhưng không ngờ còn có bạn bè. Nếu đã vậy, tôi nghĩ anh có kí ức của Tiêu Biệt Ly cũng không có gì lạ. Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao tôi và cô ấy lại có được diện mạo trước kia, chỉ mỉnh anh lại có diện mạo khác hẳn?
Tô Yên Nhiên hỏi một vấn đề cứ mãi quấn cô dai dẳng.
Lâm Dật Phi cảm thấy giải thích không rõ, có nói nữa thì cũng không cần cô hiểu. Hắn chỉ gật đầu:
– Điểm này tôi nghĩ cũng không hiểu. Nhưng cô nói sai một thứ, Nhạn Phi Hoa không phải là kẻ thù của tôi, lẽ nào cô ta có lý do hận tôi? Khi đó Uyển Nhi cũng rất hận tôi, nhưng giờ nhìn lại, hình như bất luận là Uyển Nhi năm đó hay là Tô Yên Nhiên hiện tại, trông thấy tôi đều có thể yên tâm ngồi xuống cùng trò chuyện.
– Tôi không giống, bởi vì tôi biết tuy Uyển Nhi không thể chấp nhận mọi chuyện anh làm, nhưng không hề có lỗi. Huống chi vì việc năm đó mà anh đã hi sinh quá nhiều.
Tô Yên Nhiên nói:
– Nếu giờ Uyển Nhi còn giận anh, há chẳng phải không biết thị phi tốt xấu gì sao? Còn Nhạn Phi Hoa lại khác, Nhan Liệt là đại ca của cô ấy, anh giết y nên khó tránh cô ấy phản ứng mạnh đến thế. Cho nên Dật Phi, tôi thấy anh tốt nhất nên cẩn thận với người này.
– Tôi sẽ để ý.
Lâm Dật Phi gật đầu:
– Cám ơn cô nhắc nhở.
– Thực ra hiện giờ tôi rất lo.
Tô Yên Nhiên cười khẽ:
– Tiêu đại hiệp là đối thủ rất đáng sợ, thế nên tôi nghĩ Dật Phi cũng không hề thua kém. Nếu đã thế, người cẩn thận là Nhạn Phi Hoa mới đúng!
Lâm Dật Phi cười cười:
– Đúng rồi, Yên Nhiên, ban nãy cô nói có người muốn tìm cô thu đĩa, rõ ràng rất thích khúc “Kim qua thiết mã” đó của cô. Tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không.
– Anh nói đi!
Tô Yên Nhiên đã nói ra giấc mơ kéo dài mười mấy năm, tâm tình dĩ nhiên cũng khá hơn nhiều, vẻ mặt không còn buồn bã nữa, rất có sức sống:
– Tiểu nữ biết Tiêu đại hiệp trước giờ luôn tiên lễ hậu binh. Y nói đạo lý, nếu anh không nghe, e là lần sau sẽ bị kiếm bổ một nhát.
Thiếu nữ cười, thấy mình tỏ ra hài hước, khiến mấy cặp tình nhân nhìn qua chỉ trỏ.
– Chuyện là thế đấy.
Lâm Dật Phi có chút ngượng ngùng:
– Cô cũng biết tôi mở nhà máy chế thuốc.
Hai người thì thầm to nhỏ, vẫn giữ cự ly bình thường. Lâm Dật Phi thi thoảng huơ huơ tay, còn Tô Yên Nhiên thi thoảng lại cười, gật đầu lia lịa. Thật giống như một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm.
– Đây là gì?
Quách Hà bất mãn nói. Bách Lý Băng vẫn im lìm đứng kế bên, cùng với Tiểu Lệ mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Ba người hiếm khi được rảnh rỗi buổi tối, cùng hẹn ra ngoài dạo phố. Bách Lý Băng vốn không để ý đến động tĩnh trong quán cà phê, nhưng mắt của Quách Hà còn tinh hơn chim ưng. Quách Hà cũng không cố ý tìm Lâm Dật Phi, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem bạn trai mình có hẹn hò với cô gái khác ở đây hay không!
Có câu nói rất đúng: “Trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt”. Ở hiện trường kẻ ngoại đạo thì nhiều, người trong đạo rất ít, vì thế khi Lâm Dật Phi ném Đằng Thôn Xuyên Sơn ra mặt đất, bọn học sinh thấy ngạc nhiên, hơn nữa còn không thể tiếp nhận sự thật trước mắt!
Tương tự như lúc mọi người vốn đang rửa tai trai giới, thanh tĩnh thân thể, chuẩn bị nghe nhạc Beethoven. Những tưởng có thể thoải mái tinh thần, nâng cao thứ bậc, lại đột ngột nghe thấy một bài hát cực kì ấu trĩ. Sự tương phản hoàn toàn đó thật khiến người ta khó nói nên lời.
– Ai thắng vậy?
Hồi lâu mới có người lên tiếng.
Tuy tình hình trước mắt rất dễ thấy, người thắng tuyệt đối không phải là kẻ đang nằm lăn ra đất. Người được hỏi chần chừ cả nửa ngày:
– Chắc là Lâm Dật Phi của võ lâm đại hội?
-Vậy người Trung Quốc chúng ta đã đánh ngã Nhật Bản?
Người hỏi câu này thuộc dạng thanh niên “bất mãn với xã hội”, cũng là dạng nghĩ mình lên mạng xem JAV (phim người lớn của Nhật) là vì đại nghĩa dân tộc.
Sau khi ba trọng tài bàn luận một lúc, người luôn nói quy củ trong đó đến cạnh Đằng Thôn Xuyên Sơn, cúi đầu nhìn hồi lâu. Thi đấu thế này ở Chiết Thanh là lần đầu, y không biết nên quyết định thắng bại ra sao, có nên đếm đến mười đợi Đằng Thôn đứng dậy không.
Các học sinh đều mất kiên nhẫn, có người đã lớn tiếng đếm một, hai, ba… Khi đếm đến bảy, đầu vai Đằng Thôn cục cựa một chút, khó khăn dùng hai khuỷu tay chống đất, cuối cùng đứng thẳng lên!
Mọi người trầm hẳn. Lúc này mới thấy bộ dạng thảm thương của Đằng Thôn. Gã bị ngã không nhẹ, miệng đã chảy máu. trong mắt hiện vẻ đau đớn cực kì. Tuy họ ghét gã, song vẫn động lòng trắc ẩn. Chỉ thấy gã mấp máy môi:
– Tôi thua rồi.
Dứt lời, gã không nói tiếng nào với Watanabe, liền cắm đầu chạy ra ngoài.
Watanabe thình lình bật dậy muốn đuổi theo, cô gái bên cạnh đưa tay ngăn lại. Ánh mặt mọi người lúc này đã đổ về Đằng Thôn hoặc Lâm Dật Phi, không ai chú ý đến điểm này. Chỉ có Dương Tu Vũ để ý đến lời của Lâm Dật Phi, luôn để ý đến động tĩnh cô gái kia. Thấy cảnh đó, y có chút nghi ngờ, nhìn thế nào cũng thấy cô ta giống đầu não của Ảnh Phong hội quán, vì Watanabe có vẻ nghe lời cô ta!
– Vậy tôi chính thức tuyên bố, ván này Lâm Dật Phi thắng cuộc!
Trọng tài rốt cuộc lên tiếng.
Vừa nói ra, mọi người liền vỗ tay hoan hô. Có điều đằng sau tiếng vỗ tay, không ít người cảm khái, cứ thế mà kết thúc sao? Kháng chiến phải đánh đến tám năm, hai người này cũng không nằm xuống lại đứng dậy, tái chiến hộc máu vì vinh dự đất nước. Đúng là cực kì chán nản!
Lâm Dật Phi vẫn đứng đó, ánh mắt đã hướng về phía Kinh Học Kha. Kinh Học Kha vẫn ngồi yên như bị lão tăng nhập vào, có điều y đang cố tỏ ra bình tĩnh, song lần này kinh ngạc đến độ mất đi sự nhanh nhẹn. Y cảm thấy màn thi đấu này của hai người đã vượt qua phạm trù lý giải của mình!
Y thật nghĩ không ra lát nữa mình thi đấu với Lâm Dật Phi sẽ như thế nào. Thậm chí giờ y còn có chút hối hận, không bằng rút lui trước, vậy sẽ không như hiện giờ tiến thoái lưỡng nan, rơi vào thế khó xử.
– Mời Kinh Học Kha của liên minh Taekwondo lên sàn đấu.
Trọng tài cao giọng. Gọi đến ba lần, Kinh Học Kha mới đứng lên, sắc mặt trắng như phấn đến trước mặt Lâm Dật Phi. Đang nghĩ có nên giả đau bụng, mượn cớ đi vệ sinh chuồn mất, song lại đổi ý. Mọi người đều phải đấu, dù sao cũng mất mặt, tại sao không mất mặt một cách đường đường chính chính. Y giơ tay ôm quyền, trầm giọng:
– Mời.
Mọi người bừng tỉnh. Thấy dáng vẻ muốn đánh đấm của Kinh Học Kha, không ai nghi ngờ đây sẽ là một trận đấu hấp dẫn. Nhưng ngờ đâu Thôi Vĩnh Chí lại đứng lên, lớn tiếng:
– Tôi có chuyện muốn tuyên bố!
Cậu chậm rãi bước đến giữa sân đấu, hít sâu một hơi:
– Thực ra lúc mới đến, tôi muốn nói, sau khi toàn thể thành viên của liên minh Taekwondo suy xét cẩn thận, chúng tôi chủ động từ bỏ Bách Gia hội lần này.
Cậu rõ ràng chỉ có một mình, điện thoại không thèm gọi một cú. Khi nãy Kinh Học Kha đã chuẩn bị sẵn sàng, đến kẻ đui cùng nhìn ra, đang chuẩn bị thi triển quyền cước, đột ngột lúc này lại có người rút lui. Mọi người đều ngạc nhiên, chưa kịp hiểu gì. Kinh Học Kha thở dài, toàn thân đang căng thẳng cũng thả lỏng hơn.
Y đương nhiên hiểu ý của Thôi Vĩnh Chí, cũng biết cậu muốn giữ thể diện cho liên minh Taekwondo, cũng để giữ giá cho mình, ánh mắt đã không còn cuồng ngạo:
– Thật đáng tiếc, hi vọng lần sau có thể thỉnh giáo cậu.
Kinh Học Kha nói một câu rồi rút lui. Mọi người đều ngỡ ngàng, mất hứng cực kì, không ngừng bàn tán xôn xao.
Trọng tài đã tuyên bố người thắng cuộc sau cùng. Lâm Dật Phi lắc đầu, chưa kịp phát biểu, Giang minh chủ đã đi đến nháy mắt với hắn, ý bảo nếu người ta chủ động rút lui, hà tất không để họ như ý muốn. Lâm Dật Phi cũng hiểu nên không để ý nữa, chuẩn bị rời khỏi sàn đấu. Thu Hiểu Thần lần đầu thấy Lâm Dật Phi ra tay thì ngạc nhiên như thấy thiên thần, gần như nhảy dựng lên, cà lăm:
– Xin hỏi, khi nãy bạn dùng chiêu gì? Có thể giới thiệu cho tôi được không?
Nữ phóng viên đương nhiên không muốn học, mà đang sắp xếp bản thảo trong đầu. Lâm Dật Phi thấy bộ dạng hấp tấp của cô nên không nhẫn tâm từ chối, đành nói ứng phó vài câu. Có điều trong chốc lát, có ít nhất hơn mười người thích võ thuật vây quanh hắn, nam nữ đều có, yêu cầu báo danh gia nhập võ lâm đại hội. (t r u y e n .vn tài trợ bộ truyện này) Những việc này đương nhiên có Dương Tu Vũ, Triệu Kiến Quân giao thiệp.
Giang minh chủ mặt hiện dị sắc, thầm nhủ ra oai dịp này đã đủ, đột nhiên thấy Watanabe cùng một cô gái đi về phía này. Ông kinh ngạc, vốn tưởng họ thua nên phải rầu rĩ đi về, nào ngờ da mặt cũng không mỏng, chẳng lẽ lại muốn tiếp tục thi đấu?
Watanabe thấy Giang minh chủ từ xa, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy:
– Giang minh chủ, chúc mừng võ lâm đại hội các ông lần này quán quân, hy vọng Bách gia hội đạt được thành tích tốt.
Watanabe tuy là người Nhật chính tông, nhưng nói tiếng Phổ Thông còn lưu loát hơn một số người Trung Quốc.
Giang minh chủ dĩ nhiên khiêm tốn vài câu, trong lòng lại không hiểu họ qua đây làm gì. Nếu là ông thua, chắc chắn không có tâm tình đến chúc mừng người Nhật.
– Vị này là Phục Bộ Ngọc Tử, đến Trung Quốc, đến Trung Quốc du lịch!
Watanabe chỉ vào cô gái bên cạnh. Giang minh chủ vì giữ thân phận nên gương mặt luôn nghiêm túc, mắt nhìn không chớp. Lúc này mới lịch sự quay sang nhìn Phục Bộ Ngọc Tử, kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô, rồi ông gật đầu:
– Hân hạnh, hân hạnh.
Rồi ông thầm nghĩ, ông giới thiệu cô ấy cho tôi làm gì, không lẽ muốn tôi hướng dẫn du lịch? Ông không để ý đến Lâm Dật Phi tuy đang ứng phó với Thu Hiểu Thần, nhưng lông mày khẽ nhíu.
– Lần này chúng tôi thua tâm phục khẩu phục.
Watanabe tươi cười:
– Trước đó tôi có nghe Tỉnh Điền kể qua, nhưng không ngờ võ công của Lâm Dật Phi lại vượt xa tưởng tượng của tôi. Không biết Giang minh chủ có rảnh rỗi, hôm nay tôi mở tiệc chiêu đãi, mời Giang minh chủ và Lâm Dật Phi tối nay đến dự.
Giang minh chủ biết rằng ông chỉ làm nền, người Watanabe muốn làm quen chính là Lâm Dật Phi. Có điều ông đoán không ra con quỷ Nhật này có mục đích gì, sợ bất lợi cho Bách Gia hội. Ông do dự rồi nói:
– Không may rồi, hôm nay tôi và Lâm Dật Phi còn chuyện phải bàn. Ông cũng biết tỉ thí của Bách Gia hội sắp đến, chúng tôi còn nhiều thứ phải chuẩn bị.
– Vậy thì tiếc thật.
Watanabe cảm thán:
– Nhưng mà còn nhiều thời gian, mong sau này có cơ hội.
Watanabe đi đến cạnh Lâm Dật Phi, đợi Thu Hiểu Thần ngừng lại, ông mới chìa tay ra:
– Cậu Lâm, rất hân hạnh được biết cậu, mong có dịp gặp lại.
Phục Bộ Ngọc Tử luôn âm trầm như nước, còn lạnh lùng với Giang minh chủ, nhưng thấy Lâm Dật Phi thì lại mỉm cười, cúi đầu thi lễ:
– Phục Bộ Ngọc Tử, xin chỉ giáo nhiều.
Lâm Dật Phi bắt tay với Watanabe, mắt nhìn sang Phục Bộ Ngọc Tử. Vốn muốn hỏi gì đó nhưng lại đổi ý, hắn chỉ cười nói:
– Hân hạnh, tôi còn việc, hi vọng có dịp gặp lại.Truyen.vn
Watanabe và Phục Bộ Ngọc Tử có chút ngạc nhiên, không ngờ hắn hờ hững như thế. Thấy hắn muốn đi, họ hoang mang nói:
– Thật tiếc qua, nhưng tôi muốn thỉnh giáo một việc, không biết cậu Lâm có thời gian hay không?
– Xin cứ nói.
Lâm Dật Phi dừng bước, không biết có vấn đề gì.
– Tôi thấy bộ pháp của cậu Lâm rất lạ, chiêu thức ra tay khiến người khác không nhìn ra xuất xứ.
Watanabe đột nhiên khẩn thiết:
– Không biết cậu Lâm học từ cao nhân nào?
– Sư phụ tôi mất lâu rồi.
Lâm Dật Phi nói:
– Ông không gặp được đâu.
Watanabe thấy hắn một câu đánh tan mục đích của mình, có chút ngượng:
– Vậy thì tiếc quá.
Giang minh chủ thấy vẻ tiếc nuối của ông không giống như giả vờ. Không chỉ có Watanabe, mà đến Phục Bộ Ngọc Tử bên cạnh cũng có vẻ hụt hẫng. Ông lấy làm lạ, họ muốn biết sư phụ của Lâm Dật Phi nhằm mục đích gì. Thật ra không chỉ có họ, chính ông cũng muốn biết người đó là ai mà đào tạo được nhân tài như hắn.
Lâm Dật Phi thấy hai người hồn xiêu phách lạc đứng đó, trong lòng không hiểu. Hắn lịch sự chào rồi nhanh chóng rời khỏi. Bầu không khí cuồng nhiệt trong này khiến hắn thấy bí bách, ra đến ngoài, hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng có chút hối hận. Phải đi tham gia tỉ thí Bách Gia hội gì đó, chỉ sợ vô vị mà thôi!
Mắt hắn sáng lên, trông về phía một người cách đó không xa. Thấy cô ấy đến gần mình, Lâm Dật Phi thở dài. Muốn gặp thì không có duyên, không muốn gặp thì lại xuất hiện. Lẽ nào ý trời luôn là vậy, xem trêu đùa nhân sinh là thú vui?