– A Thủy, ăn cơm chưa? Cửa phòng vang lên một tiếng thật lớn, Đại Ngưu theo thường lệ mở cửa bằng chân. Cậu ta hấp tấp chạy vào: – Ủa? A Thủy không ở đây à? Vương tử, sao hôm nay không đi chơi cùng công chúa?
Lâm Dật Phi đang nhìn một tờ giấy để trên mặt bàn, nghe thấy vậy ngẩng đầu cười nói: – Tôi cảm thấy A Thủy nói rất chính xác.
– Cậu ta nói chính xác cái gì? Đại Ngưu vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười đi tới, chợt giơ tay vỗ vai của Lâm Dật Phi: – Tiểu Phi, thành thật khai báoÁch, nhẹ tay, nhẹ tay.
Vốn tưởng rằng một vỗ này sẽ trúng, thật không ngờ đã bị Lâm Dật Phi bắt lấy. Đại Ngưu không ngờ, thiếu chút nữa gãy eo: – Tiểu Phi, hạ thủ lưu tình.
– Đừng lưu tình, giáo huấn cậu ta một trận. A Thủy đi ra từ nhà vệ sinh, đứng trước cánh cửa nửa phút.
Đại Ngưu xoa xoa eo, nhìn A Thủy, khó hiểu hỏi: – Ông đứng đó làm gì?
– Tôi đang cầu nguyện cho cái cửa. Hy vọng nó có thể chịu đựng được thêm vài ngày. Tôi cũng đang suy nghĩ nên đóng đinh ở chỗ nào. A Thủy thở dài, đi trở về: – Vương tử không đi chơi với công chúa, còn ông sao không đi chơi với Thúy Hoa?
– Ài, nót thật, dù bạn gái không tồi, nhưng sao có thể so được với huynh đệ. Đại Ngưu cười hì hì, giơ hộp cơm lên: – A Thủy, chưa ăn cơm phải không? Ông xem, tôi biết con cú như ông khẳng định mới rời giường, hơn phân nửa còn chưa ăn cơm. Cho nên mới mua luôn cho ông một phần. Trong đó có thịt kho tàu mà ông thích.
Lâm Dật Phi có chút buồn cười: – Có vẻ hôm nay sẽ mưa to. Thịt kho tàu nhiều vậy. Bỗng nhiên nghĩ tới cô gái béo và thịt kho tàu mà Bách Lý Băng kể, không khỏi lộ vẻ kỳ lạ. Đại Ngưu người này xem không giống như một anh chàng đẹp trai.
– Tất nhiên, không phải tôi khoác lác, nếu bàn về thủ đoạn tán gái, ông mạnh hơn tôi một chút. Nhưng về độ đẹp trai, không cần nói mọi người cũng biết.
Lâm Dật Phi nhịn cười, gật đầu nói: – Ông nói không sai.
A Thủy lại không biểu lộ giật mình, nhìn hộp cơm, chậm rãi ngồi xuống: – Chỗ này là hai suất phải không? Nếu không phải thì người bán hàng chắc là dân ái. Tuy nhiên tôi thấy khả năng này không lớn.
– Mắt của A Thủy sáng như đuốc, làm huynh đệ không thể không bội phục. Nhưng vẫn nhấn mạnh một chút, tôi không ham của đấy. Đại Ngưu bị vạch trần, không khỏi xấu hổ, lại không thể không biểu lộ sự trong sạch của mình.
Lâm Dật Phi nhịn không được mỉm cười, thực không hiểu Đại Ngưu định giở trò gì.
– Đại Ngưu, có câu ngạn ngữ rất hay. A Thủy dừng một chút, bán cái nút.
Đại Ngưu lần đầu tốt như vậy, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: – Thực ra chẳng những cổ nhân nói rất hay, mỗi lần A Thủy nói cũng phi thường có đạo lý.
– Vô sự mà ân cần, khong phải gian sảo, tức đạo chích. A Thủy liếc qua Lâm Dật Phi, cười nói: – Tiểu tử này hôm nay ân cần như vậy, nhất định tiền tháng đã tiêu sạch cho Thúy Hoa. Hiện tại mới đánh chủ ý lên kẻ độc thân như tôi. Tôi nói không sai chứ?
Đại Ngưu có chút sốt ruột: – A Thủy, Đại Ngưu tôi mà là hạng người như vậy sao? Lần này là tôi thực sự quan tâm
– Vậy thì tốt, hôm nay không ai được nhắc tới tiền. Ai nhắc tới tiền, thì tôi không bỏ qua. A Thủy đoạt lấy hộp cơm trong tay Đại Ngưu, bắt đầu ăn.
Đại Ngưu nuốt nuốt nước miếng, lại không nói gì thêm, xoay người đi tới gần Lâm Dật Phi: – Tiểu Phi, đang nhìn cái gì vậy? Bản đồ Trung Quốc?
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu: – Đại Ngưu, ông cần tiền à?
Đại Ngưu thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, lại sợ bỏ qua cơ hội lần này, dùng sức vỗ vai của Lâm Dật Phi: – Tiểu Phi, tôi biết cậu mới có Bách Lý Băng rất cần dùng tiền, nhưng cậu xem, mặt của tôi có sạch sẽ không?
Lâm Dật Phi có chút nghi hoặc, không quá thích ứng với tư duy của cậu ta: – Rất sạch sẽ, sao vậy?
– Chính là hiện tại tiền trong ví của tôi còn sạch sẽ hơn cả mặt. Vẻ mặt Đại Ngưu như đưa đám: – Tháng này còn hơn một tuần, nếu như không có người tiếp tế, chắc tôi phải chết đói đầu đường quá.
– Cần bao nhiêu? Lâm Dật Phi cười nói.
– Ba trăm, dùng tiết kiệm chút là đủ. Đại Ngưu cẩn thận nói: – Tiểu Phi, còn tiền không?
– Tiết kiệm? A Thủy quở trách: – Một tháng bố ông cho ông ít nhất 1000 nguyên tiền sinh hoạt. Giữa tháng ông đã mượn tôi 500 rồi, lúc này lại mượn Tiểu Phi. Đại Ngưu, không phải là tôi không muốn cho ông mượn, tôi cũng sẽ không thúc nợ. Nhưng ông nên suy nghĩ cho bố mẹ ông một chút chứ, một tháng bố mẹ ông đi làm kiếm được bao nhiêu?
Khuôn mặt Đại Ngưu đỏ lên, lắp bắp nói: – A Thủy, tôi biết ông suy nghĩ cho tôi, nhưng màNhưng mà hôm qua Tô Tinh chết tiệt nào đó mở một show diễn ở Giang Nguyên. Vé vào cửa rẻ nhất là 150 nguyên. Thúy Hoa nhất định muốn đi xem. Lần này tôi coi như đã dốc hết túi. Nhưng thật không ngờ khi đi vào bên trong, người rất đông, phải mua kính viễn vọng mới nhìn thấy được Tô Tinh. Lúc trở về Thúy Hoa còn giận tôi, hiện tại vẫn còn giận.
– Tôi thấy ông kiếm được một cô không hề thua kém Phong Tuyết Quân. A Thủy thở dài nói: – Lần này bỏ qua cho ông một lần, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Ông tán gái tốn nhiều tiền như vậy, mà Tiểu Phi tán gái chả thấy mất đồng nào. Lần tới không cho phép mượn tiền Tiểu Phi, cậu ta cũng đang lúc cần tiền.
Đại Ngưu vui mừng quá đỗi: – Ông đúng là huynh đệ tốt. Tôi biết ông không phải là người thấy chết mà không cứu.
A Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hộp cơm trước mặt, cười khổ nói:
– Xem ra bữa cơm này thật không rẻ.
Đại Ngưu mượn được tiền, tinh thần liền trở nên hăng hái. Liếc thấy cái bản đồ trước mặt Lâm Dật Phi, liền hỏi: – Tiểu Phi, ông nhìn bản đồ làm gì? Chẳng lẽ muốn đi ra ngoài du lich?
A Thủy cũng tò mò bu lại: – Tiểu Phi, xảy ra chuyện gì vậy. Thấy buổi sáng sau khi tan học ông vẫn ngồi đây nghiên cứu bản đồ. Chẳng lẽ là muốn trốn khỏi nhà?
Lâm Dật Phi cười cười: – Hiện tại tôi mới phát hiện, tiền thực sự là thứ tốt, có tiền có thể làm được rất nhiều việc.
Đại Ngưu bĩu môi: – Cái này cần phải nói? A Thủy lại hỏi: – Vậy có liên quan gì tới tấm bản đồ? Ủa, đây có phải là bản đồ thời Tống?
Đại Ngưu cũng đã nhìn ra, không khỏi trao đổi ánh mắt với A Thủy: – Tiểu Phi, có phải gần đây Bách Lý Băng không tới tìm ông phải không?
Lâm Dật Phi cười khổ nói: – Xin nhờ được không. Đừng hơi tí lại cho rằng tôi bị thất tình. Tôi cũng không phải là trẻ con, luôn cần người quan tâm. Chỉ là bản đồ này vẽ khá sai lệch so với địa lý thời Tống.
– Ông biết rất rõ địa lý thời Tống?
Đại Ngưu nhịn không được hỏi.
Lâm Dật Phi cười, chỉ về phía bản đồ: – Tấm bản đồ này dù không chính xác hoàn toàn, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
– Ông lục lọi bản đồ thời Tống làm gì? Đại Ngưu lại hỏi.
– Đi du lịch. Lâm Dật Phi mỉm cười lộ ra một tia thần bí: – Có lẽ lúc đi đường có thể kiếm được một khoản nho nhỏ. Chỉ tiếc rằng bản đồ này vẽ không tỉ mỉ.
Hai mắt A Thủy sáng lên:
– Ông muốn tới đâu du lịch?
Lâm Dật Phi liếc cậu ta: – Là vùng núi Thiên Trụ, tên lịch sử của nó là núi Tiềm, núi Hoắc, núi Anh Huy Công, hoặc là núi Vạn Tuế.
– Đi cùng Bách Lý Băng à? A Thủy hỏi.
– Đi một mình. Lâm Dật Phi lắc đầu nói.
– Khi nào thì đi? A Thủy bỏ hộp cơm xuống, ngồi trước bàn máy tính, mở cây lên.
– Sắp được nghỉ lễ mấy ngày, tôi định dùng mấy ngày nghỉ đi xem.
– Để tôi tìm tài liệu vị trí đó cho ông. A Thủy gõ gõ bàn phím, trên màn hình rất nhanh hiện lên một tấm bản đồ: – Chính là chỗ này, từng điểm du lịch đều được đánh dấu.
Lâm Dật Phi hiếu kỳ nhìn, không khỏi bội phục với tính năng hiện đại của máy tính: – Nhưng tiếc rằng đều là bản đồ thời nay. Tuy nhiên không sao, cái gì cũng có thể thay đổi, chỉ cần ngọn núi kia không thay đổi là được!
Mặc dù câu Mất đi mới biết quý trọng đã nhai đi nhai lại nhiều lần, nhưng lại có mấy người có thể lĩnh ngộ hàm ý trong đó.
Lưu Minh Lý rốt cuộc cũng đè nén được cám xúc: – Bác Hùng chưa từng nói chuyện này cho ai, nhưng về sau chúng tôi lại tình cờ biết được. Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Dật Phi, Lưu Minh Lý giải thích nói: – Nếu không có bác Hùng, tôi có thể đã chết ở mỏ than rồi. Đương nhiên không chỉ mình tôi được bác ấy tìm thấy.
Lâm Dật Phi do dự, như nghĩ tới điều gì: – Những người khác hiện tại thế nào?
– Lúc ấy phần lớn còn nhỏ, bác Hùng đều động viên đi học. Trải qua mười năm, những người đó thành đạt hơn tôi rất nhiều. Lưu Minh Lý cười khổ nói: – Tôi vốn không có hứng thú với việc học, mà thích tham gia quân ngũ hơn. Bác Hùng cũng chỉ phải gửi tôi vào quân đội rèn luyện hai năm. Sau khi xuất ngũ, tôi liền quyết định làm lái xe cho bác Hùng.
– Đi học? Lâm Dật Phi mỉm cười, thản nhiên nói: – Chắc rất nhiều người có tuổi sấp sỉ với Bách Lý Băng phải không? Có lẽ đang ở Bắc Kinh, cũng có khả năng ở Chiết Thanh?
Trong mắt Lưu Minh Lý lộ ra một tia kinh ngạc: – Cậu nói tôi theo dõi cậu cũng tốt, nói tôi giám sát nhất cử nhất động của Tiểu Băng cũng không sao, tôi chỉ biết một điều rằng. Lưu Minh Lý nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi: – Không thể để cho cô ấy chịu bất kỳ thương tổn nào. Bởi vì chúng tôi chịu ơn bác Hùng quá nhiều rồi, cũng thua thiệt Tiểu Băng rất nhiều!
Lâm Dật Phi thở dài một tiếng: – Có một câu không biết tôi có nên nói ra hay không?
– Cậu nói đi. Lưu Minh Lý không chút do dự hồi đáp.
– Những điều các anh làm thực sự là sai lầm. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Sách thuốc từng viết, Thánh Nhân bất trị dĩ bệnh trị vị bệnh, bất trị dĩ loạn trị vị loạn, thử chi vị dã, phu bệnh dĩ thành nhi hậu dược chi, loạn dĩ thành hậu trị chi, thí do khát nhi xuyên tỉnh, đấu nhi chú trùy, bất diệc vãn hồ?”
Lưu Minh Lý nghe xong líu lưỡi: – Cậu có thể nói đơn giản hơn được không?
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu: – Xin lỗi, nói đơn giản chính là, việc chữa bệnh coi trọng nhất là phòng bệnh. Không nên đợi khi bệnh trở nặng mới mang tới chữa trị. Như vậy chẳng khác gì khát nước mới đào giếng. Hiểu lầm cũng như vậy. Thời gian càng lâu, hiểu lầm càng sâu. Nếu lúc trước các anh nói rõ chuyện này cho Bách Lý Băng, đoán chừng hiện tại đã khác rồi.
Lưu Minh Lý lắc đầu nói: – Không phải chúng tôi không muốn nói. Chỉ là lúc đầu còn chưa biết, bác Hùng lại không chịu nói. Bác ấy là một người nam tử chân chính, đau khổ đều giữ ở trong lòng. Về sau chúng tôi biết được lại không biết nên nói như thế nào. Bởi vì Tiểu Băng đã hận chúng tôi tới tận xương tủy. Cậu có thể tin tưởng chúng tôi, nhưng tám chín phần cô ấy sẽ không tin tưởng.
– Các anh chưa thử, sao đã nhận định tám chín phần Bách Lý Băng không tin? Lẽ nào các anh không biết, nếu giải thích, còn có một phần cơ hội. Các anh cứ luôn chờ đợi, vậy thì một phần cơ hội cũng không có! Lâm Dật Phi nhịn không được nói: – Các anh chỉ biết ở bên cạnh chiếu cố cô ấy, an bài tất cả cho cô ấy. Nhưng tính cách của cô ấy, chắc các anh cũng rõ. Nếu cô ấy biết mình đang bị các anh bố trí, hậu quả như thế nào, các anh còn rõ hơn tôi!
Lưu Minh Lý rùng mình một cái, im lặng không nói.
– Mà các anh làm sai một điều quan trọng nhất. Lâm Dật Phi trầm giọng nói: – Các anh luôn tự cho mình là đúng, đều cho rằng chiếu cố Bách Lý Băng là việc nên làm. Nhưng các anh đã từng suy nghĩ tới cảm giác của cô ấy chưa?
– Cảm giác của Tiểu Băng? Lưu Minh Lý sững sờ.
– Các anh cho rằng mình rất nam nhân. Lâm Dật Phi thở dài nói: – Cũng cho rằng Bách Lí Hùng rất nam nhân. Không sai, nam tử chân chính có thể gánh chịu những gánh nặng mà người bình thường không gánh nổi. Chính là đừng tưởng rằng, gánh vác tất cả là vĩ đại. Làm một người cha, ông ta nên có dũng khí hướng con gái giải thích, thẳng thắn với người mình yêu. Câu Tương cứu lúc hoạn nạn là chỉ cả song phương. Đôi khi ngươi cho rằng mình thống khổ nhất, lại không biết người bị giấu diếm không biết rõ tình hình càng đau khổ!
Lưu Minh Lý sững sờ tại chỗ. Thiếu niên ở trước mặt mình dù mới chỉ là một sinh viên, nhưng những lời cậu ta nói, những cảm ngộ cậu ta còn sâu sắc, còn thấu hiểu hơn mình.
Lẽ nào cậu ta cũng có những đau khổ và kinh nghiệm không ai biết?
– Một người không biết chân tướng, sẽ sống trong sự nghi kỵ và ghét hận. Lẽ nào các anh cho rằng cô ấy dễ chịu hơn các anh? Trong mắt Lâm Dật Phi lộ ra một tia đau buồn: – Các anh đừng tưởng rằng chỉ có mỗi các anh là đau khổ!
Lưu Minh Lý khẽ giật mình, nhịn không được thì thào: – Lẽ nào chúng tôi thực sự đã sai?
– Mất bò mới lo làm chuồng, còn chưa muộn. Bách Lý Băng là một cô gái tốt, tôi tin rằng có một ngày cô ấy có thể hòa giải với cha của mình. Lâm Dật Phi cảm thấy mình hơi thất thố, chậm rãi nói.
Có lẽ một màn của tám trăm năm trước cứ luẩn quẩn trong đều, không thể quên được. Người mà hắn tôn kính như cha, như thầy, cũng có một sự bất đắc dĩ đau tới tận xương cốt
Hai mắt Lưu Minh Lý tỏa sáng: – Cậu tin rằng sẽ có một ngày Tiểu Băng và bác có thể hòa giải? Nếu là những người khác nói ra lời đó, đánh chết anh ta cũng không tin. Nhưng từ miệng của Lâm Dật Phi nói ra, thì lại bất đồng.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu, mỉm cười nói: – Anh phải nhớ kỹ, ở giữa hai cha con bọn họ là sự hiểu lâm, chứ không phải là cừu hận bất cộng đái thiên. Thực ra để hóa giải mâu thuẫn đó rất đơn giản.
– Đơn giản? Là phương pháp gì? Lưu Minh Lý khó có thể tin hỏi.
– Chân tình và thẳng thắn! Lâm Dật Phi từng chữ từng chữ nói: – Không nên do dự, nắm lấy cơ hội thẳng thắn với người mình yêu, nhiều khi anh sẽ phát hiện đây là phương pháp vạn năng để giải quyết mâu thuẫn.
– Chân tình và thẳng thắn.
Lưu Minh Lý như hiểu ra, sau nửa ngày mới nói: – Chúng tôi sẽ làm thử theo những lời của cậu. Chỉ là hy vọng khi tới lúc đó có thể được cậu trợ giúp!
Duỗi lưng một cai, Lâm Dật Phi cười nói: – Giúp đỡ người khác là nguồn gốc của sự vui vẻ. Tôi thực sự không nghĩ ra lý do để từ chối!
Lưu Minh Lý cũng cười. Anh ta biết nếu người thiếu niên đã đáp ứng hỗ trợ, nhất định hắn sẽ có phương pháp riêng của mình. Đột nhiên nghĩ tới một việc: – Cậu rất thích giúp đỡ mọi người, cũng rất biết cách giúp đỡ. Nhưng cậu đã từng nghĩ qua, năng lực của một người dù sao cũng có hạn.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Chẳng lẽ anh có cách xử lý tốt hơn?
– Bác Hùng có ý tưởng mở một quỹ từ thiện. Mục đích rất đơn giản, trợ giúp những đứa trẻ cần giúp đỡ. Lưu Minh Lý nhìn Lâm Dật Phi, cười nói: – Không biết cậu có thời gian hay không. Nếu có cậu tham dự, tôi nghĩ chúng ta có thể làm được nhiều chuyện có ý nghĩa. Còn về phương diện tài chính thì không phải là vấn đề, mấu chốt liệu cậu có thời gian?
Lâm Dật Phi không hiểu hỏi: – Thời gian của tôi không thiếu, nhưng quỹ từ thiện là cái gì?
Lưu Minh Lý có chút kinh ngạc. Anh ta cảm thấy người thiếu niên này đôi khi thành thục đến đáng sợ, nhưng đôi khi lại ngây thơ đến buồn cười.
– Chính là bác Hùng trích một phần tiền để lập quỹ. Còn chúng ta sẽ tìm một người am hiểu kinh doanh tới quản lý tài chính. Có một người cầm đầu, số tiền thu được sẽ như quả cầu tuyết, càng ngày càng nhiều. Lưu Minh Lý giải thích nói: – Sau đó dùng tiền để trợ giúp những người gặp khó khăn.
– Tôi không biết nhiều về quản lý tài chính. Lâm Dật Phi lắc đầu nói: – Công việc này chỉ sợ không thích hợp với tôi.
– Thực ra chỉ cần danh nghĩa của cậu mà thôi. Lưu Minh Lý cười nói: – Tập đoàn Bách Lý không thiếu nhân tài, tìm một hai người quản lý rất dễ dàng. Công việc của cậu là ra mặt trợ giúp những đứa trẻ.
Anh ta làm vậy là có ý tốt. Làm như vậy không những kiếm được lợi nhuận, mà còn kiếm được cả thanh danh. Đây là công việc mà mọi người tranh nhau đoạt. Chuyện này nếu thành, không thể nghi ngờ là rất có ích cho việc phát triển của Lâm Dật Phi trong tương lai.
Lâm Dật Phi lắc đầu cười: – Công việc như vậy càng không thích hợp với tôi. Giúp đỡ người khác còn phải rêu rao, khác gì đám người bố thí thời xưa.
– Trên đời không có việc gì là không giả. Lưu Minh Lý chậm rãi nói: – Bởi vì chúng ta là thực sự giúp người. Chỉ cần có người được lợi là tốt rồi. Tôi thực sự hy vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ. Tiểu BăngTiểu Băng hơn phân nửa cũng sẽ cao hứng.
Thực ra anh ta định nói làm một người bạn trai của Bách Lý Băng sao có thể không chút danh tiếng gì. Cho dù Lâm Dật Phi là một tiểu tử nghèo, bọn họ cũng khiến hắn một đêm biến thành giới thượng lưu. Bằng không sau này làm sao tiếp quản được tập đoàn Bách Lý?
Dù lúc đầu còn có ý kiến với mối quan hệ giữa Bách Lý Băng và Lâm Dật Phi. Nhưng vài ngày tiếp xúc, anh ta thấy thiếu niên này thành thục, trầm ổn, cơ trí. Không thể nghi ngờ là người hiếm thấy trong số những người cùng lứa. Càng kỳ quái chính là, hình như cậu ta biết võ công! Một người bạn trai như vậy còn tốt hơn đám công tử ăn chơi trác táng kia gấp trăm lần.
Lâm Dật Phi chợt mỉm cười: – Nếu tôn chỉ của các anh là như vậy, thì tôi có thể giúp vài chuyện.
– Giúp như thế nào? Lưu Minh Lý âm thầm mừng rỡ, cho rằng Lâm Dật Phi đã đáp ứng ra mặt.
– Thời gian có thể hòa tan rất nhiều chuyện và ký ức. Nụ cười Lâm Dật Phi trở nên khó cân nhắc: – Tuy nhiên có nhiều thứ còn có thể bảo tồn được, anh nói có đúng hay không?
Lưu Minh Lý khó hiểu hỏi: – Cậu định nói gì vậy?
– Có một thứ gọi là đồ cổ. Lâm Dật Phi vui vẻ cười. Rốt cuộc phát hiện một thứ có giúp mình giàu nhanh chóng: – Càng cổ càng quý. Nếu chúng ta tìm được, có phải rất nhanh kiếm được tiền trợ giúp mọi người!
Lưu Minh Lý cười khổ nói: – Cậu cho rằng những thứ đó nói tìm được là tìm được sao? Như vậy thì đồ cổ thật không đáng giá.
Lâm Dật Phi chỉ cười không trả lời. Người khác có lẽ không tìm thấy, nhưng hắn lại khác. Hắn là Tiêu Biệt Ly của tám trăm năm trước. Những kiến thức mà hắn có, người của đời này không thể tưởng tượng được. (Xong quyển hai)