Cô gái trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng không kịp nghĩ nhiều, nhận lấy ví da và lấy từ trong ra một tấm danh thiếp:
– Cảm ơn cậu, tôi đang trễ giờ, nếu khi nào cần giúp đỡ thì hãy gọi điện cho tôi.
Ánh mắt vội vàng quét nhìn khuôn mặt của người thiếu niên, cảm thấy tuổi còn rất trẻ, hình như vẫn còn là học sinh.
Nhìn thấy người thiếu niên nhận lấy tấm danh thiếp, cô gái nở nụ cười xin lỗi và quay người rời đi, nhưng lần này thì cô ta lưu tâm hơn, vừa chú ý nhìn đường vừa bấm số điện thoại rồi để lên tai nghe chờ bắt máy, vội vàng men theo đường đi về phía trước.
Lâm Dật Phi nhìn lướt qua danh thiếp, hắn hơi sửng sốt. Nhìn thoáng qua bốn phía, thấy mọi người đã dời ánh mắt đi với đôi phần thất vọng, cuộc náo nhiệt đã hết, lúc công việc nhàn rỗi hiển nhiên đã thiếu đi một chủ đề để đốt cháy thời gian.
Điện thoại reng reng vang lên, Lâm Dật Phi nhìn số gọi đến bên trên màn hình, rồi nhìn cô gái đã đi mỗi lúc một xa một cái, khóe miệng hiện ra ý cười:
– Xin chào, tôi là Lâm Dật Phi.
Một giọng nữ truyền đến từ bên kia đầu dây, nhưng có thể nghe ra sự già dặn:
– Lâm tiên sinh, chào anh, rất mạo muội đã quấy rầy anh, tôi là Hứa Nghiên, phóng viên của đài phát thanh tỉnh.
Nhìn danh thiếp trong tay, Lâm Dật Phi cười:
– Có chuyện gì không?
– Chuyện là như vậy…
Đầu dây bên kia giọng cô gái không nhanh không chậm, thành thạo, nếu không phải còn đang nhìn bóng dáng vội vàng của cô ta, Lâm Dật Phi thật khó có thể tin là cô ta đang dùng tốc độ chạy chậm để nói chuyện:
– Đài phát thanh sắp xếp tôi đến phỏng vấn anh một chút về chuyện làm việc vì nghĩa ngày hôm qua, không biết anh có thời gian không?
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu, mặc dù biết tin tức Ngô Vũ Thân nói là không sai, nhưng không ngờ cô Hứa Nghiên này lại đến nhanh như vậy:
– Tôi không có thời gian.
Không biết ma xui quỷ khiến như thế nào lại tòi ra một câu như vậy, Lâm Dật Phi cũng cảm thấy buồn cười, chuyên ngành báo chí hẳn là ngành đi phỏng vấn người khác, không ngờ có một ngày lại được nhận phỏng vấn thế này.
– Sẽ không mất nhiều thời gian của anh đâu.
Giọng nói của Hứa Nghiên vẫn rất từ tốn, nhã nhặn có thừa, không hổ là một chuyên gia:
– Tôi đã nhìn thấy thời khóa biểu của lớp hai khoa báo chí của các anh ở trên mạng rồi, buổi sáng hôm nay các anh có hai tiết lý luận truyền thông, 10h bắt đầu, buổi chiều không phải lên lớp. Đây là nhiệm vụ mà lãnh đạo cấp trên chỉ thị xuống, hi vọng anh có thể thông cảm một chút. Không biết bây giờ tiện hay đến chiều thì tiện cho anh hơn?
Lâm Dật Phi có chút đau đầu:
– Buổi chiều tôi còn có trận bóng rổ, buổi sáng còn phải đi học, cô xem…
– Tốt lắm, vậy thì buổi chiều ba rưỡi tôi đợi anh ở sân vận động Chiết Thanh.
Hứa Nghiên tuy nói rất hòa hoãn, nhưng không dễ có dư chỗ để từ chối, đầu bên kia dường như vang lên tiếng cười:
– Anh yên tâm, tiện thể tôi sẽ xem luôn tư thế oai hùng của anh trên sân bóng, cũng có thể tích lũy được nhiều tư liệu.
– Vậy cũng được.
Lâm Dật Phi có chút bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, nhìn chằm chằm di động trên tay chỉ muốn quang quách nó đi.
– Cảm ơn sự hợp tác của anh.
Hứa Nghiêm hoàn toàn mang giọng điệu rất chuyên nghiệp, tuy lễ phép nhưng không có chút cảm tình gì trong đó. Có lẽ trong mắt cô ta, một học sinh nhận được một cuộc phỏng vấn hẳn là một chuyện cầu còn không được, sẽ vô cùng cao hứng, nhưng lại không ngờ rằng Lâm Dật Phi lại mang bộ dạng rất không tình nguyện.
Lâm Dật Phi buông điện thoại có chút sững sờ, hiện đại không hổ là thời đại của truyền thông, ngay cả việc mình học tiết gì cái cô Hứa Nghiên này cũng tra ra một cách rõ ràng, còn có cả Bách Lý Hùng, Lưu Minh Lý bao gồm cả Ngô Vũ Thân mà mình mới gặp mặt, người nào cũng điều tra đối phương một cách rõ ràng, xem ra mình cũng nên học hỏi thêm nhiều chút kinh nghiệm về phương diện này mới được.
Lâm Dật Phi nhận lấy tiền thừa mà cô nhân viên phục vụ kia trả lại, suy xét là trả lại cho Ngô Vũ Thân hay là dùng nó cho bữa ăn đêm luôn. Cho đến khi cô gái ở phía trước kia đã đi khuất hẳn, lúc này mới từ từ đi tiếp.
Tuy thời gian đến Chiết Thanh đã được mấy tuần, nhưng tản bộ trên đường phố như hôm nay thì mới là lần đầu. Khi đang hưởng thụ thời khắc an lành hiếm có, cầu cho điện thoại đừng reo, thì đột nhiên ánh mắt ngưng lại, dừng trên chiếc Sedan đậu bên con phố vắng vẻ phía đối diện.
Lâm Dật Phi đột nhiên nhắm hai mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, rồi mới từ từ mở hai mắt ra nhìn về chiếc Sedan kia. Tuy là kính xe màu trà, người bình thường không nhìn rõ có người hay không, nhưng Lâm Dật Phi lại nhìn thấy rất rõ, hắn có chút thất vọng, trong xe không có một ai.
Nhìn biển số xem một chút, cậu thiếu niên lắc đầu, lẽ nào mình đã nhận lầm rồi? Không đâu, vừa rồi nhớ tới cảnh lúc trước Lâm Dật Phi bị đâm, hình dáng chiếc xe giống nhau như như đúc, nhưng biển số xe thì không hoàn toàn giống. Hắn chậm rãi đi về phía trước, đi đến trước chiếc Sedan, quay đầu nhìn một cái, Lâm Dật Phi thở dài, chiếc Sedan này hoàn toàn mới, phía đầu xe cũng không có dấu vết bị va đụng.
Bất đắc dĩ đi thẳng về phía trước, Lâm Dật Phi có chút hoang mang. Hiệu suất phá án ở nơi này thực sự rất thấp, thời gian cách lúc mình nằm viện đã gần ba tuần, vậy mà hai cảnh sát lấy khẩu cung kia cũng không có chút âm tín gì, làm cho mẹ Lâm oán giận một hồi, cha Lâm thì nói bỏ đi, an ủi mẹ Lâm rằng, tiểu Phi giữ được mạng xem như ông trời có mắt, về phần tay lái xe gây chuyện kia, đương nhiên sẽ chịu báo ứng của ông trời.
Cậu thiếu niên không tin về cách nói ông trời báo ứng, cậu chỉ biết nếu quan sai không thể phá án, vậy thì mình sẽ tự đứng ra giải quyết. Nói như thế nào thì thân phận mà hắn vẫn luôn dùng là của Lâm Dật Phi, tuy sẽ không thay cậu ta giải quyết chuyện tình cảm, nhưng ít nhất cũng giúp cậu ta giải quyết ân oán cá nhân!
Chỉ có điều đáng tiếc chính là, ngay lúc đó sự tình thật sự phát sinh quá nhanh, ý thức chỉ được trong một khoảng rất ngắn, cậu thiếu niên tuy thử qua vài lần, nhưng không thể nhớ lại trước đó đã xảy ra chuyện gì, bằng không cũng có thể có chút dấu vết để lại.
Cậu thiến niên đột nhiên dừng bước, một làn hương quen thuộc mơ hồ tỏa đến, trái tim lại nhảy lên kịch liệt rồi cậu quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng đó chui vào trong chiếc Sedan. Một người đàn ông thân hình không cao đóng cửa xe lại, sắc mặt có chút tái xanh, hai mắt nhìn mình một cái, sự lạnh lùng ẩn chứa bên trong.
Chiếc Sedan khởi động, âm thanh rất nhỏ, nhanh chóng chạy lướt qua người Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi nhíu mày nhăn mặt, xuyên qua cửa kính xe nhìn theo, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng, tuy cũng xem là mỹ mạo, nhưng hai mắt nhìn thẳng phía trước, không chút biểu cảm gì.
Chiếc Sedan cuối cùng biến mất trong tầm mắt, lúc này Lâm Dật Phi mới nhấc bước chân, tiếp tục đi về phía trước, khóe miệng không ngờ lại hiện ra nét cười lành lạnh, hiếm thấy.
Hắn đã biết, cái gì nên đến cuối cùng cũng sẽ đến, có lẽ không cần hắn phải cố đi tìm!
– Không sao.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Mỗi người đều có quyền phát biểu ý kiến của riêng mình, hơn nữa cậu cũng không phải là người đầu tiên nói những lời này.
Nhưng trong lòng hắn lại có chút cười khổ, xem ra Phong Tuyết Quân trong ấn tượng của người khác xấu đến vậy sao? May là cô ta và Lâm Dật Phi đã chia tay rồi, nếu không thì mình cũng không biết làm thế nào để kéo dài đoạn tình cảm này.
– Trong hai năm cậu học ở Chiết Thanh, bảng thành tích không có môn nào qua mười điểm nhưng cũng không có môn nào được tối đa. Mặc dù thành tích không thể phản ánh hoàn toàn tố chất của một con người nhưng ít nhiều cũng để lộ một chút. Nhìn từ bảng thành tích của cậu thì tư chất của cậu có thể xem là bình thường. Đương nhiên nếu như có thực lực ẩn dấu thì không nói làm gì.
Ánh mắt Ngô Vũ Thân sáng rực, ngẩng đầu lên.
– Vậy sao?
Lâm Dật Phi chỉ thản nhiên hỏi lại một câu nhưng không trả lời.
– Nhưng tôi cảm thấy cậu đa phần là thuộc loại thứ hai.
Ngô Vũ Thân khẳng định nói:
– Đương nhiên là vẫn còn khả năng thứ ba nữa.
Cậu ta mỉm cười một cái, lắc lắc đầu, cảm thấy không thể nào có khả năng này được nên dừng lại không nói.
– Tại sao vậy?
Lâm Dật Phi có chút kì quái, không hỏi cậu ta xem khả năng thứ ba là gì. Lúc này hắn đã biết Ngô Vũ Thân không phải là một người nhiều lời, cũng hiểu rằng nếu như cậu ta muốn nói thì chắc chắn sẽ tiết lộ, nhưng cậu ta lại không muốn nói, phỏng chừng là có lấy tua vít ra cạy thì cũng khó. Trực giác cho hắn biết là cái cậu Ngô Vũ Thân trước mặt mình không hề đơn giản chút nào.
– Bởi vì hai năm trước Lâm Dật Phi từng vì bảo vệ Phong Tuyết Quân mà bị mấy tên du côn đánh cho một trận. Mặc dù chuyện này xảy ra ngoài trường học, trong trường cũng không ghi lại nhưng trong Phân cục lại có.
Ngô Vũ Thân vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Dật Phi, muốn xem phản ứng của hắn như thế nào.
Không ngờ mặt Lâm Dật Phi không thay đổi chút nào, chỉ cười một cái:
– Tôi phát hiện ra cậu là một người thần thông quảng đại, chuyện của mấy năm trước mà cũng bới ra được. Nếu như cậu không nói ra thì tôi quả thật là cũng không biết.
Ngô Vũ Thân dường như không nghe được ngụ ý của hắn.
– Nhưng đấy chính là cậu vô dụng của trước kia. Tối qua, căn cứ vào những gì cảnh sát ghi lại và khẩu cung của người bị tình nghi thì người phải đối mặt chính là một kẻ ác. Đương nhiên Vương Đại Vượng cũng có thể coi là một kẻ ác.
– Vương Đại Vượng chính là quản đốc Vương à?
Lâm Dật Phi không kìm được hỏi.
– Đúng vậy. Vương Đại Vượng mặc dù là anh rể của Phó Sở Thân nhưng xem ra hiện giờ phải đổi tên thành Vương Xui Xẻo rồi. Chỉ sợ ông ta nằm mơ cũng không ngờ là mình chỉ khất nợ tiền công của mấy công nhân, đánh mấy người công nhân – mấy việc quá bình thường mỗi ngày, giống như ăn cơm vậy – lại gặp phải rắc rối lớn như vậy.
Ngô Vũ Thân thản nhiên nói.
– Rắc rối lớn như thế nào?
Lâm Dật Phi lại hỏi một câu.
– Mặc dù không phải là rắc rối quá lớn…
Ngô Vũ Thân mỉm cười nhưng ánh mắt lại có ý mỉa mai không nói ra được.
– Hiện giờ ông ta không chỉ đơn giản là trả lại tiền mà tội danh là ẩu đả, kéo bè kéo lũ đánh bị thương người, hơn nữa còn hơi dính dáng đến xã hội đen nữa. Chỉ sợ ông ta phải ngây ra trong Cục công an một thời gian thôi.
Lâm Dật Phi hơi buồn cười, cái tội danh này không khác lắm với cái tội danh mà lúc đầu Chu Chinh chụp lên đầu mình và Bì Nhị. Khôg ngờ hiện giờ lại chụp lên đầu quản đốc Vương, đúng là ông trời có mắt, ác giả ác báo mà. Tuy vậy hắn cũng không thương hại quản đốc Vương chút nào.
– Cái thân thịt mỡ của Vương Đại Vượng cũng nên giảm đi rồi, trại giam không phải vừa hay là một nơi để giảm béo à?
Ngô Vũ Thân cười cười:
– Nói vậy thì Vương Đại Vượng nên cảm kích cậu mới đúng.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Cảm kích thì chưa chắc nhưng việc này đối với ông ta, đối với những người công nhân mà ông ta thuê mà nói thì không tính là chuyện xấu vì ít nhất là sau đó Vương Đại Vượng cũng đã hiểu rõ một điều.
– Hiểu được cái gì?
Ngô Vũ Thân tò mò hỏi:
– Có phải là nhất định không thể chọc giận người khác không?
– Chỉ có cậu mới nói một cách cuồng ngạo như vậy thôi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Bọn họ cảm ơn tôi là vì tôi đã khiến họ hiểu ra một đạo lý, đó là kiêu ngạo có cái vốn của kiêu ngạo, nếu không thì làm người khiêm tốn một chút vẫn tốt hơn.
Ngô Vũ Thân mỉm cười:
– Cậu rất khiêm tốn nhưng chắc chắn là cậu có cái vốn của kiêu ngạo. Cậu không kiêu ngạo, trong hồ sơ ghi chép của nhà trường và Cục cảnh sát trong vòng hai năm chưa từng thấy cậu gây chuyện thị phi. Chẳng lẽ là do cậu sợ bị đánh?
Lâm Dật Phi nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lúc lâu sau mới quay đầu lại nói:
– Không biết cậu có biết đạo lý cao thủ thì cô đơn không?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Vũ Thân, Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Chỉ là tôi cảm thấy ra tay với những loại người này, những loại công phu này chẳng có gì thú vị cả, cũng không đáng để tôi ra tay. Tôi mong muốn có thể làm một cái kết thúc với một cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng rất tiếc là đến tận bây giờ tôi vẫn chưa gặp được.
Ánh mắt Ngô Vũ Thân lóe lên một tia kinh ngạc và hưng phấn:
– Vốn tôi khi nghe nói cậu một mình mà đánh mấy tên xã hội đen, tôi còn tưởng tôi và cậu có bản lĩnh ngang nhau chứ. Thấy cậu nói như vậy, tôi thấy tôi vẫn nên thôi vậy, vì tôi mặc dù có thể coi là cao thủ nhưng vẫn kém xa bốn chữ “cao thủ tuyệt thế”
Cậu ta ngừng một lát, cười khổ nói:
– Không phải là xa bình thường đâu.
Cái cậu Lâm Dật Phi này vốn khiến Ngô Vũ Thân cảm thấy rất bình thường nhưng càng điều tra sâu thì lại càng phát hiện ra nhiều chuyện khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu, cũng rất khó lý giải mọi thứ về Lâm Dật Phi.
Ngô Vũ Thân cũng rất kiêu ngạo nhưng không ngờ lại tin tất cả những gì mà Lâm Dật Phi nói, bao gồm cả cái khái niệm “cao thủ tuyệt thế”. Điều này khiến cho bản thân cậu ta cũng cảm thấy không thể nào tin được.
Lâm Dật Phi cười:
– Mặc dù cậu có luyện võ nhưng còn lâu mới là đối thủ của tôi.
Hắn cảm thấy không cần phải giấu diếm cái gì với cái cậu Ngô Vũ Thân trước mặt này, bởi vì hắn biết Ngô Vũ Thân hiểu rất nhiều về Lâm Dật Phi trước mặt này so với người khác.
– Sao cậu biết tôi từng luyện võ?
Ngô Vũ Thân kinh ngạc hỏi, trong lòng có chút không phục sự tự tin của Lâm Dật Phi.
– Cậu đừng quên là cậu vừa mới nói đấy.
Lâm Dật Phi cười nhạt một tiếng.
– Đương nhiên đây không phải là nguyên nhân chính bởi vì những gì người khác nói có thể là nói dối. Cậu tin rồi nhé, nếu bị lừa thì cũng là đáng đời, vậy nên cậu phải có phán đoán của bản thân.
– Phán đoán của bản thân?
Ngô Vũ Thân có chút không hiểu.
– Phán đoán của tôi cũng là nhờ hai bàn tay của cậu thôi.
Lâm Dật Phi nhìn lướt qua tay phải đang bưng chén trà của cậu ta.
– Có công phu hay không thì không cần ra tay cũng có thể nhìn ra được.
– Đôi tay của tôi…
Ngô Vũ Thân cúi đầu nhìn.
– Hình như không có gì khác với mọi người cả.
– Đó là do cậu không để ý đến cái này thôi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Trên quyền diện năm đầu ngón tay của cậu có vết chai, mặc dù không rõ nhưng nếu nhìn kĩ một chút thì vẫn có thể nhìn thấy được.
Sắc mặt Ngô Vũ Thân hơi đổi, không khỏi nắm chặt bàn tay. Cậu ta thật sự không ngờ rằng nhìn Lâm Dật Phi dường như rất bình thường mà lại có khả năng quan sát nhạy bén đến thế.
– Tôi quả thật không nghĩ ra trong xã hội này có những việc gì mà cần dùng đến quyền diện.
Lâm Dật Phi cười, bưng chén trà lên uống một ngụm rồi cầm chén trà trong tay.
– Ví dụ như việc bưng trà, đó chẳng qua là một hoạt động đơn giản hàng ngày nhưng nếu như cậu để tâm quan sát một chút sẽ thấy bưng trà không cần dùng đến cả bàn tay, thực ra chỉ cần dùng mấy đầu ngón tay là được rồi.
Ngô Vũ Thân cười khổ nói:
– Cậu không nói thì tôi cũng không để ý. Cậu vừa nói thì quả thật tôi cũng thấy như vậy nhưng có lẽ là do bình thường và đơn giản quá nên mới bị nhiều người lơ là.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Cậu phát hiện ra cái này cũng không là gì cả, nhưng đợi đến khi cậu phát hiện ra điều này thì cậu có thể coi là đã uống trà cả ngày, một ngày uống tám lần. Vết chai trên bàn tay do cầm chén trà cũng chỉ đến khi có thể xuất hiện trên đầu ngón tay thì cậu mới được coi là thật sự học được điều gì đó.
Ngô Vũ Thân bỗng nhiên bừng tỉnh nói:
– Không cần một ngày tám lần đâu, tôi nghĩ là cho dù có uống đến tám trăm lần thì vết chai cũng không thể có trên quyền diện được.
– Cậu hiểu được thì tốt. Cái chi tiết này tuy rất đơn giản, rất nhỏ nhưng nếu như ngày thường cậu không chỉ nhìn bề mặt bên ngoài mà để tâm một chút thì sẽ phát hiện ra rất nhiều đạo lý xảy ra ngay trước mắt nhưng lại bị bị cậu bỏ qua.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
Ngô Vũ Thân chỉ có thể gật đầu.
– Trước kia khi tôi nghe thấy câu “mọi chỗ nếu để tâm thì đều có thể học được tri thức” còn coi thường không để ý, cũng có thể nói là không hiểu được, nghe được mấy lời này của cậu mới có thể hiểu được tính chân thực của câu nói này.