Tuy rằng đã mặc thêm một áo, nhưng vẫn không nhịn được có chút lạnh lẽo. Mấy con muỗi sau mùa hạ bận rộn đầu tắp mặt tối, cả ngày vo ve bên tai, phe phẩy đuổi đánh cũng không có tác dụng, bỏ đi bỏ đi, ruồi bọ ngày thu, tính mệnh như cỏ thu, sống không được vài ngày, cứ để tùy chúng vậy.
“ Khụ….. đối với mưa phùn lất phất bay trải đầy sông, một lần tẩy sạch mùa thu.”
(Ui, hôm nay sao lại văn thơ nho nhã vậy? Còn nữa, ở đây không có sông…….)
Là tâm tình, tâm tình giống nhau thôi! Ngươi thì hiểu cái gì? ?
“ Khụ…… than năm tháng trôi đi, chuyện khổ gì lũ lượt giữ lại?”
(Lại phải nhắc nhở a, đây là lãnh cung, ngươi không muốn giữ cũng phải giữ……. Còn nữa, mấy ngày trước ngươi không phải đều ngày ngày khoái lạc đến như cái mặt cười sao?)
Ngươi lại hiểu cái gì!
Những lúc trước, ta đương nhiên khoái lạc rồi.
Ngày thứ tư sau khi tiến vào lãnh cung, một giấc ngủ đến thẳng đến khi mặt trời lên cao, thế nhưng phát hiện bản thân đang nằm trên giường tẩm của ngày xưa khi làm Hoàng hậu, ly chén đều biến thành đồ sứ tốt nhất, những đồ đạc cũ nát cũng đều trở thành ngăn tủ đồ đạc châu ngọc, mở ra____ thấy, bên trong đựng đầy áo mới đủ màu. Có màu hồng cánh sen mà ta yêu quý, có màu vàng khảm, có màu lam của hồ, có áo bằng tơ, có áo lụa, có áo liêm sa. Có áo thêu hoa, cổ tay hoa sen, thắt nút kết. Có cổ áo lông thú, tấm đệm da hổ, áo khoác da gấu, một vài y phục mà khi làm Hoàng hậu ngày thường cũng không dám quang minh chính đại mặc cũng có, nam trang cũng có…….
Còn có, trước mặt là mùi xông hương quế tràn ngập mũi……..
Ách xì!
Đây là cái thứ không chịu nhớ này, quên mất là ta có cái mũi rất mẫn cảm sao! !
(Ai, thật là làm việc tốt không được báo đáp a, Trịnh Vô Dạng, ngươi đáng thương quá đi ^^^^^^)
Không được nhắc đến hắn cho ta!
Ngày thứ năm, vừa mở cửa, khu vườn hoang tàn đã biến thành khu vườn trăm hoa, trên giàn nho tuy rằng tàn hoa đều rụng hết, nhưng mướp và đậu cô-ve đã lốm đốm treo trên đó, quả thật có thể xem là phiên bản của hậu viện khi ta còn nhỏ a (chất lượng có thể sánh sao). trong vườn có hoa cúc mùa thu, cây mai xuân, sơn trà, trúc tương phi*, hoa tử vi…… ta từng cái điểm danh tên chúng, lòng nghĩ____ mấy ngày tiếp theo mệnh sẽ khổ a, ngày ngày đều phải chăm sóc chúng, có phải là chịu không nổi nhìn thấy ta ngủ nướng không a.
(Ai, lại tốt bụng mà làm sai việc rồi, Trịnh Vô Dạng, ngươi đáng thương quá đi ^^^^^^)
Lại nhắc đến hắn, ta chém ngươi! !
Ngày thứ sáu, trên chiếc giường rộng lớn hào hoa, mắt người nhìn mắt mèo, một con mèo Ba Tư trắng muốt nằm dưới cằm của ta, trừng hai con mắt như trân châu xanh lam đánh giá chủ nhân mới của nó, sao rồi, quốc sắc thiên hương nha. (Tự phụ cho chết ngươi!) Lúc này, ta bất giác nghĩ đến luận ngữ “Bạch mã phi mã”* của Công Tôn Long, thế là lấy một cái tên cao quý ban cho nó____ Công Tôn Tiểu Bạch.
Mà trong vườn, đã có thêm một hồ cá lớn, nuôi một đám không có ích gì, chỉ được cái mắt to là giống cá cẩm lí quý tộc, khó trách Công Tôn Tiểu Bạch luôn yêu thích chạy ra chỗ đó.
Ngày thứ bảy, tất cả như bình thường, chỉ là phát hiện trên người nhiều thêm mấy điểm đỏ, không việc gì, coi như bị muỗi chích đi.
Đến đây, tân thế kỷ đã kết thúc. (Di, sao lại kéo đến Thánh Kinh rồi vậy?)
(Vậy ngươi vì sao không vui? ?)
Ngươi đợi ta uống miếng nước, lại nói đi. Ai, thật là, khát chết ta rồi!
Lúc đó ta đương nhiên cao hứng, vừa cao hứng, liền uống nhiều thêm vài ly rượu nhạt, mắt mờ đầu nóng, kết quả nhận lầm đôi môi sứt của nữ hầu kia là môi của người đó, hung hăng hôn lên. Ta cho rằng y cũng sẽ không biết đâu, kết quả, ngày hôm sau, giúp ta mang hài đã đổi thành một lão thái bà với gương mặt như gỗ trước lõm sau lồi! Ô ô ô ô ^^^^^^ So với vô diệm còn muốn vô diệm hơn!
(Đáng, nếu không, Vô Dạng cũng quá oan uổng rồi!)
Ai bảo ngươi gọi hắn là Vô Dạng! (Vô diệm: wu yan, Vô Dạng: wu yang, cách phát âm gần tựa tựa nhau.)
Ta vốn nghĩ thôi bỏ đi, dù sao bà ta cũng tính là một người. Ai biết, ngày hôm sau nữa, bà ta cũng không thấy đâu luôn!
(Ngươi lại uống rượu sao!)
Không có! Ta nghĩ tới nghĩ lui, trừ phát hiện ra đôi môi hơi sưng đỏ, rồi những điểm đỏ trên người đột nhiên tăng nhiều ra, không còn gì khác.
(Nga? Nga ha ha ha ha ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~)
Làm gì cười khủng bố vậy? ?
Nghĩ xem ta Hàm Phong Tuyết, lúc niên thiếu không ôm chí lớn, không được đề tên bảng vàng, khi thanh niên không có tiền nên không có tôm cá vây quanh, chỉ lo ngao du sơn núi, khi sắp tráng niên, lại không thể cùng người tâm ái bên nhau chung sống, đến giờ này, đến ngay cả một nhân loại cũng không được thấy, chẳng phải quá bi ai ~ ~ ~ ~
Một đêm này, âm thanh nức nở từ lãnh cung truyền ra, không dứt bên tai, những thái giám trông coi lãnh cung đều than một hơi, lòng nghĩ:
“ Ai, như vậy mới giống lãnh cung a!”
.
.
.
Một trận mưa thu, một trận mát lạnh.
Tuy rằng đã mặc thêm một áo, nhưng vẫn không nhịn được có chút lạnh lẽo. Mấy con muỗi sau mùa hạ bận rộn đầu tắp mặt tối, cả ngày vo ve bên tai, phe phẩy đuổi đánh cũng không có tác dụng, bỏ đi bỏ đi, ruồi bọ ngày thu, tính mệnh như cỏ thu, sống không được vài ngày, cứ để tùy chúng vậy.
“ Khụ….. đối với mưa phùn lất phất bay trải đầy sông, một lần tẩy sạch mùa thu.”
(Ui, hôm nay sao lại văn thơ nho nhã vậy? Còn nữa, ở đây không có sông…….)
Là tâm tình, tâm tình giống nhau thôi! Ngươi thì hiểu cái gì? ?
“ Khụ…… than năm tháng trôi đi, chuyện khổ gì lũ lượt giữ lại?”
(Lại phải nhắc nhở a, đây là lãnh cung, ngươi không muốn giữ cũng phải giữ……. Còn nữa, mấy ngày trước ngươi không phải đều ngày ngày khoái lạc đến như cái mặt cười sao?)
Ngươi lại hiểu cái gì!
Những lúc trước, ta đương nhiên khoái lạc rồi.
Ngày thứ tư sau khi tiến vào lãnh cung, một giấc ngủ đến thẳng đến khi mặt trời lên cao, thế nhưng phát hiện bản thân đang nằm trên giường tẩm của ngày xưa khi làm Hoàng hậu, ly chén đều biến thành đồ sứ tốt nhất, những đồ đạc cũ nát cũng đều trở thành ngăn tủ đồ đạc châu ngọc, mở ra____ thấy, bên trong đựng đầy áo mới đủ màu. Có màu hồng cánh sen mà ta yêu quý, có màu vàng khảm, có màu lam của hồ, có áo bằng tơ, có áo lụa, có áo liêm sa. Có áo thêu hoa, cổ tay hoa sen, thắt nút kết. Có cổ áo lông thú, tấm đệm da hổ, áo khoác da gấu, một vài y phục mà khi làm Hoàng hậu ngày thường cũng không dám quang minh chính đại mặc cũng có, nam trang cũng có…….
Còn có, trước mặt là mùi xông hương quế tràn ngập mũi……..
Ách xì!
Đây là cái thứ không chịu nhớ này, quên mất là ta có cái mũi rất mẫn cảm sao! !
(Ai, thật là làm việc tốt không được báo đáp a, Trịnh Vô Dạng, ngươi đáng thương quá đi ^^^^^^)
Không được nhắc đến hắn cho ta!
Ngày thứ năm, vừa mở cửa, khu vườn hoang tàn đã biến thành khu vườn trăm hoa, trên giàn nho tuy rằng tàn hoa đều rụng hết, nhưng mướp và đậu cô-ve đã lốm đốm treo trên đó, quả thật có thể xem là phiên bản của hậu viện khi ta còn nhỏ a (chất lượng có thể sánh sao). trong vườn có hoa cúc mùa thu, cây mai xuân, sơn trà, trúc tương phi, hoa tử vi…… ta từng cái điểm danh tên chúng, lòng nghĩ____ mấy ngày tiếp theo mệnh sẽ khổ a, ngày ngày đều phải chăm sóc chúng, có phải là chịu không nổi nhìn thấy ta ngủ nướng không a.
(Ai, lại tốt bụng mà làm sai việc rồi, Trịnh Vô Dạng, ngươi đáng thương quá đi ^^^^^^)
Lại nhắc đến hắn, ta chém ngươi! !
Ngày thứ sáu, trên chiếc giường rộng lớn hào hoa, mắt người nhìn mắt mèo, một con mèo Ba Tư trắng muốt nằm dưới cằm của ta, trừng hai con mắt như trân châu xanh lam đánh giá chủ nhân mới của nó, sao rồi, quốc sắc thiên hương nha. (Tự phụ cho chết ngươi!) Lúc này, ta bất giác nghĩ đến luận ngữ “Bạch mã phi mã” của Công Tôn Long, thế là lấy một cái tên cao quý ban cho nó____ Công Tôn Tiểu Bạch.
Mà trong vườn, đã có thêm một hồ cá lớn, nuôi một đám không có ích gì, chỉ được cái mắt to là giống cá cẩm lí quý tộc, khó trách Công Tôn Tiểu Bạch luôn yêu thích chạy ra chỗ đó.
Ngày thứ bảy, tất cả như bình thường, chỉ là phát hiện trên người nhiều thêm mấy điểm đỏ, không việc gì, coi như bị muỗi chích đi.
Đến đây, tân thế kỷ đã kết thúc. (Di, sao lại kéo đến Thánh Kinh rồi vậy?)
(Vậy ngươi vì sao không vui? ?)
Ngươi đợi ta uống miếng nước, lại nói đi. Ai, thật là, khát chết ta rồi!
Lúc đó ta đương nhiên cao hứng, vừa cao hứng, liền uống nhiều thêm vài ly rượu nhạt, mắt mờ đầu nóng, kết quả nhận lầm đôi môi sứt của nữ hầu kia là môi của người đó, hung hăng hôn lên. Ta cho rằng y cũng sẽ không biết đâu, kết quả, ngày hôm sau, giúp ta mang hài đã đổi thành một lão thái bà với gương mặt như gỗ trước lõm sau lồi! Ô ô ô ô ^^^^^^ So với vô diệm còn muốn vô diệm hơn!
(Đáng, nếu không, Vô Dạng cũng quá oan uổng rồi!)
Ai bảo ngươi gọi hắn là Vô Dạng! (Vô diệm: wu yan, Vô Dạng: wu yang, cách phát âm gần tựa tựa nhau.)
Ta vốn nghĩ thôi bỏ đi, dù sao bà ta cũng tính là một người. Ai biết, ngày hôm sau nữa, bà ta cũng không thấy đâu luôn!
(Ngươi lại uống rượu sao!)
Không có! Ta nghĩ tới nghĩ lui, trừ phát hiện ra đôi môi hơi sưng đỏ, rồi những điểm đỏ trên người đột nhiên tăng nhiều ra, không còn gì khác.
(Nga? Nga ha ha ha ha ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~)
Làm gì cười khủng bố vậy? ?
Nghĩ xem ta Hàm Phong Tuyết, lúc niên thiếu không ôm chí lớn, không được đề tên bảng vàng, khi thanh niên không có tiền nên không có tôm cá vây quanh, chỉ lo ngao du sơn núi, khi sắp tráng niên, lại không thể cùng người tâm ái bên nhau chung sống, đến giờ này, đến ngay cả một nhân loại cũng không được thấy, chẳng phải quá bi ai ~ ~ ~ ~
Một đêm này, âm thanh nức nở từ lãnh cung truyền ra, không dứt bên tai, những thái giám trông coi lãnh cung đều than một hơi, lòng nghĩ:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
.
Một trận mưa thu, một trận mát lạnh.
Tuy rằng đã mặc thêm một áo, nhưng vẫn không nhịn được có chút lạnh lẽo. Mấy con muỗi sau mùa hạ bận rộn đầu tắp mặt tối, cả ngày vo ve bên tai, phe phẩy đuổi đánh cũng không có tác dụng, bỏ đi bỏ đi, ruồi bọ ngày thu, tính mệnh như cỏ thu, sống không được vài ngày, cứ để tùy chúng vậy.
“ Khụ….. đối với mưa phùn lất phất bay trải đầy sông, một lần tẩy sạch mùa thu.”
(Ui, hôm nay sao lại văn thơ nho nhã vậy? Còn nữa, ở đây không có sông…….)
Là tâm tình, tâm tình giống nhau thôi! Ngươi thì hiểu cái gì? ?
“ Khụ…… than năm tháng trôi đi, chuyện khổ gì lũ lượt giữ lại?”
(Lại phải nhắc nhở a, đây là lãnh cung, ngươi không muốn giữ cũng phải giữ……. Còn nữa, mấy ngày trước ngươi không phải đều ngày ngày khoái lạc đến như cái mặt cười sao?)
Ngươi lại hiểu cái gì!
Những lúc trước, ta đương nhiên khoái lạc rồi.
Ngày thứ tư sau khi tiến vào lãnh cung, một giấc ngủ đến thẳng đến khi mặt trời lên cao, thế nhưng phát hiện bản thân đang nằm trên giường tẩm của ngày xưa khi làm Hoàng hậu, ly chén đều biến thành đồ sứ tốt nhất, những đồ đạc cũ nát cũng đều trở thành ngăn tủ đồ đạc châu ngọc, mở ra____ thấy, bên trong đựng đầy áo mới đủ màu. Có màu hồng cánh sen mà ta yêu quý, có màu vàng khảm, có màu lam của hồ, có áo bằng tơ, có áo lụa, có áo liêm sa. Có áo thêu hoa, cổ tay hoa sen, thắt nút kết. Có cổ áo lông thú, tấm đệm da hổ, áo khoác da gấu, một vài y phục mà khi làm Hoàng hậu ngày thường cũng không dám quang minh chính đại mặc cũng có, nam trang cũng có…….
Còn có, trước mặt là mùi xông hương quế tràn ngập mũi……..
Ách xì!
Đây là cái thứ không chịu nhớ này, quên mất là ta có cái mũi rất mẫn cảm sao! !
(Ai, thật là làm việc tốt không được báo đáp a, Trịnh Vô Dạng, ngươi đáng thương quá đi ^^^^^^)
Không được nhắc đến hắn cho ta!
Ngày thứ năm, vừa mở cửa, khu vườn hoang tàn đã biến thành khu vườn trăm hoa, trên giàn nho tuy rằng tàn hoa đều rụng hết, nhưng mướp và đậu cô-ve đã lốm đốm treo trên đó, quả thật có thể xem là phiên bản của hậu viện khi ta còn nhỏ a (chất lượng có thể sánh sao). trong vườn có hoa cúc mùa thu, cây mai xuân, sơn trà, trúc tương phi*, hoa tử vi…… ta từng cái điểm danh tên chúng, lòng nghĩ____ mấy ngày tiếp theo mệnh sẽ khổ a, ngày ngày đều phải chăm sóc chúng, có phải là chịu không nổi nhìn thấy ta ngủ nướng không a.
(Ai, lại tốt bụng mà làm sai việc rồi, Trịnh Vô Dạng, ngươi đáng thương quá đi ^^^^^^)
Lại nhắc đến hắn, ta chém ngươi! !
Ngày thứ sáu, trên chiếc giường rộng lớn hào hoa, mắt người nhìn mắt mèo, một con mèo Ba Tư trắng muốt nằm dưới cằm của ta, trừng hai con mắt như trân châu xanh lam đánh giá chủ nhân mới của nó, sao rồi, quốc sắc thiên hương nha. (Tự phụ cho chết ngươi!) Lúc này, ta bất giác nghĩ đến luận ngữ “Bạch mã phi mã”* của Công Tôn Long, thế là lấy một cái tên cao quý ban cho nó____ Công Tôn Tiểu Bạch.
Mà trong vườn, đã có thêm một hồ cá lớn, nuôi một đám không có ích gì, chỉ được cái mắt to là giống cá cẩm lí quý tộc, khó trách Công Tôn Tiểu Bạch luôn yêu thích chạy ra chỗ đó.
Ngày thứ bảy, tất cả như bình thường, chỉ là phát hiện trên người nhiều thêm mấy điểm đỏ, không việc gì, coi như bị muỗi chích đi.
Đến đây, tân thế kỷ đã kết thúc. (Di, sao lại kéo đến Thánh Kinh rồi vậy?)
(Vậy ngươi vì sao không vui? ?)
Ngươi đợi ta uống miếng nước, lại nói đi. Ai, thật là, khát chết ta rồi!
Lúc đó ta đương nhiên cao hứng, vừa cao hứng, liền uống nhiều thêm vài ly rượu nhạt, mắt mờ đầu nóng, kết quả nhận lầm đôi môi sứt của nữ hầu kia là môi của người đó, hung hăng hôn lên. Ta cho rằng y cũng sẽ không biết đâu, kết quả, ngày hôm sau, giúp ta mang hài đã đổi thành một lão thái bà với gương mặt như gỗ trước lõm sau lồi! Ô ô ô ô ^^^^^^ So với vô diệm còn muốn vô diệm hơn!
(Đáng, nếu không, Vô Dạng cũng quá oan uổng rồi!)
Ai bảo ngươi gọi hắn là Vô Dạng! (Vô diệm: wu yan, Vô Dạng: wu yang, cách phát âm gần tựa tựa nhau.)
Ta vốn nghĩ thôi bỏ đi, dù sao bà ta cũng tính là một người. Ai biết, ngày hôm sau nữa, bà ta cũng không thấy đâu luôn!
(Ngươi lại uống rượu sao!)
Không có! Ta nghĩ tới nghĩ lui, trừ phát hiện ra đôi môi hơi sưng đỏ, rồi những điểm đỏ trên người đột nhiên tăng nhiều ra, không còn gì khác.
(Nga? Nga ha ha ha ha ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~)
Làm gì cười khủng bố vậy? ?
Nghĩ xem ta Hàm Phong Tuyết, lúc niên thiếu không ôm chí lớn, không được đề tên bảng vàng, khi thanh niên không có tiền nên không có tôm cá vây quanh, chỉ lo ngao du sơn núi, khi sắp tráng niên, lại không thể cùng người tâm ái bên nhau chung sống, đến giờ này, đến ngay cả một nhân loại cũng không được thấy, chẳng phải quá bi ai ~ ~ ~ ~
Một đêm này, âm thanh nức nở từ lãnh cung truyền ra, không dứt bên tai, những thái giám trông coi lãnh cung đều than một hơi, lòng nghĩ: