A, thanh âm cười ha ha của Trịnh Vô Dạng, gương mặt tuấn lãng của Trịnh Vô Dạng, dáng người như bánh gạo nếp cao* của Trịnh Vô Dạng……. Ha, thật hạnh phúc a, đã lâu rồi không có hạnh phúc như thế này a……. Ta nhìn bộ mặt hắn ngoan ngoãn cuộn lại ngủ trên giường của ta, ta cả đêm mất ngủ ở bên giường chăm sóc hắn, di, sao lại có hơi ẩm ướt, còn có chút dinh dính vậy……
(*Nghĩa là bộ dáng khiến người khác thèm thuồng.)
Ta từ trong giấc mộng tỉnh lại, vừa ngẩng mắt, phát hiện bản thân đã ngã nằm trên giường, cái đầu bự của Trịnh Vô Dạng gối lên trên lồng ngực mà siêm y bán mở của ta, còn chảy một mớ nước miếng, đại khái chắc hắn hằng ngày dinh dưỡng quá tốt, chất đạm quá dư thừa, nên nước miếng có hơi hôi hôi nha, cho dù trong lưng có giắt mười túi thơm sợ là cũng không che phủ được mùi hôi này a. Càng không may chính là, tay của ta cũng đặt trong lãnh địa nước miếng của hắn chảy tới.
“ Trịnh____ Vô____ Dạng!” Ta toàn thân oán thán.
Hắn không chút động tĩnh.
“ Trịnh____ Vô____ Dạng! !” Ta nhéo mạnh lỗ tai của hắn.
Hắn giống như cái bàn tính cử động một xíu.
“ Trịnh____ Vô____ Dạng! ! !” Ta mài răng, bổ về hướng sau gáy trắng tuyết của hắn, hung hăng cắn một phát.
“ Ai dô!” Hắn đau đến tỉnh lại.
“ Phong, ta đói…….” Hắn dùng nhãn thần khả ái thơ ngây nhất của nhi đồng oa oa khóc đòi ăn nhìn ta. Lúc này, đại khái không có ai sẽ đem hắn và tiền triều Hoàng đế liên hệ với nhau. Đương nhiên, trừ ta ra. Hâng, ngươi không có thấy qua lúc hắn tinh ranh như hồ ly thế này đâu!
“ Trên bàn có bánh ngày hôm qua ăn còn thừa lại, tự mình đi lấy mà ăn đi!” Ta lạnh băng băng nói.
“ Phong, ngươi sao lại có thể đối với phu quân của ngươi như thế chứ? Trước đây ngươi dịu dàng nhất thiện lương nhất mỹ lệ nhất mị nhân nhất…….” Nói rồi, cái móng vuốt lớn liền trảo lên đùi của ta.
“ Vậy ngươi muốn ăn cái gì?” Ta tát một phát cho cái tên gia hỏa ngoại lai đó tránh ra.
Đôi mắt bự của hắn xoay a xoay a, đúng lúc chuyển đến trên Công Tôn Tiểu Bạch đang đi dạo trên bệ cửa sổ, con mèo Công Tôn đó tức khắc dựng lông lên như cây măng nhọn hoắt, cái đuôi cũng cảnh giác dựng đứng lên.
“ Ta muốn ăn……. cá chép sốt cà của ngươi làm.” Hai mắt hắn nhìn bầu trời nói.
“ Còn gì không?” Ta hỏi.
“ Ta muốn ăn……. đậu lăng xào của ngươi làm.”
“ Còn gì không?”
“ Ta muốn ăn……. mướp xào của ngươi làm.”
Ta cuối đầu nghĩ rồi nghĩ, được a, gia hỏa này, muốn phá hoại chuyện tốt sao, tính đem toàn bộ mấy thứ tốt đẹp có thể dùng để ăn trong vườn của ta ăn sạch sành sanh sao, ta đương nhiên không để cho hắn đạt được âm mưu. Cho hắn một cái liếc sắc lẻm, đương nhiên ta biết hiệu quả của nó không đủ, lại cho thêm hai cái cốc đầu nóng bỏng, mang theo một cái thúc cù chỏ liếm mặt, ân, coi như là thỏa mãn hài lòng.
“ Đi, vào nội thất lấy đá đánh lửa ra cho ta.” Ta mệnh lệnh, trong lòng lại âm thầm cười lén, hắc hắc, đã bao lâu không có cùng nhau làm cơm rồi?
Ta thu lượm một chút cành khô trong vườn, đem cá hôm qua không ăn bỏ vào nồi nấu một chút, hắn sao, chính là đang hai tay quấy nhiễu trên lưng ta, nhân cơ hội ăn đậu hũ cho đã. Ta hỏi hắn:
“ Ăn cơm xong, ngươi dự định làm gì?”
“ Hắc hắc.” Ta nghe thấy hắn ở sau lưng ta cười gian mấy tiếng.
“ Đương nhiên là đi vào mật đạo, dọ thám bản doanh hồi xưa của ta rồi.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, hắn từ một tiểu bảo bảo ngoan ngoãn lập tức biến thành một lão hồ ly ngàn năm rồi.
A, thanh âm cười ha ha của Trịnh Vô Dạng, gương mặt tuấn lãng của Trịnh Vô Dạng, dáng người như bánh gạo nếp cao của Trịnh Vô Dạng……. Ha, thật hạnh phúc a, đã lâu rồi không có hạnh phúc như thế này a……. Ta nhìn bộ mặt hắn ngoan ngoãn cuộn lại ngủ trên giường của ta, ta cả đêm mất ngủ ở bên giường chăm sóc hắn, di, sao lại có hơi ẩm ướt, còn có chút dinh dính vậy……
(Nghĩa là bộ dáng khiến người khác thèm thuồng.)
Ta từ trong giấc mộng tỉnh lại, vừa ngẩng mắt, phát hiện bản thân đã ngã nằm trên giường, cái đầu bự của Trịnh Vô Dạng gối lên trên lồng ngực mà siêm y bán mở của ta, còn chảy một mớ nước miếng, đại khái chắc hắn hằng ngày dinh dưỡng quá tốt, chất đạm quá dư thừa, nên nước miếng có hơi hôi hôi nha, cho dù trong lưng có giắt mười túi thơm sợ là cũng không che phủ được mùi hôi này a. Càng không may chính là, tay của ta cũng đặt trong lãnh địa nước miếng của hắn chảy tới.
“ Trịnh____ Vô____ Dạng!” Ta toàn thân oán thán.
Hắn không chút động tĩnh.
“ Trịnh____ Vô____ Dạng! !” Ta nhéo mạnh lỗ tai của hắn.
Hắn giống như cái bàn tính cử động một xíu.
“ Trịnh____ Vô____ Dạng! ! !” Ta mài răng, bổ về hướng sau gáy trắng tuyết của hắn, hung hăng cắn một phát.
“ Ai dô!” Hắn đau đến tỉnh lại.
“ Phong, ta đói…….” Hắn dùng nhãn thần khả ái thơ ngây nhất của nhi đồng oa oa khóc đòi ăn nhìn ta. Lúc này, đại khái không có ai sẽ đem hắn và tiền triều Hoàng đế liên hệ với nhau. Đương nhiên, trừ ta ra. Hâng, ngươi không có thấy qua lúc hắn tinh ranh như hồ ly thế này đâu!
“ Trên bàn có bánh ngày hôm qua ăn còn thừa lại, tự mình đi lấy mà ăn đi!” Ta lạnh băng băng nói.
“ Phong, ngươi sao lại có thể đối với phu quân của ngươi như thế chứ? Trước đây ngươi dịu dàng nhất thiện lương nhất mỹ lệ nhất mị nhân nhất…….” Nói rồi, cái móng vuốt lớn liền trảo lên đùi của ta.
“ Vậy ngươi muốn ăn cái gì?” Ta tát một phát cho cái tên gia hỏa ngoại lai đó tránh ra.
Đôi mắt bự của hắn xoay a xoay a, đúng lúc chuyển đến trên Công Tôn Tiểu Bạch đang đi dạo trên bệ cửa sổ, con mèo Công Tôn đó tức khắc dựng lông lên như cây măng nhọn hoắt, cái đuôi cũng cảnh giác dựng đứng lên.
“ Ta muốn ăn……. cá chép sốt cà của ngươi làm.” Hai mắt hắn nhìn bầu trời nói.
“ Còn gì không?” Ta hỏi.
“ Ta muốn ăn……. đậu lăng xào của ngươi làm.”
“ Còn gì không?”
“ Ta muốn ăn……. mướp xào của ngươi làm.”
Ta cuối đầu nghĩ rồi nghĩ, được a, gia hỏa này, muốn phá hoại chuyện tốt sao, tính đem toàn bộ mấy thứ tốt đẹp có thể dùng để ăn trong vườn của ta ăn sạch sành sanh sao, ta đương nhiên không để cho hắn đạt được âm mưu. Cho hắn một cái liếc sắc lẻm, đương nhiên ta biết hiệu quả của nó không đủ, lại cho thêm hai cái cốc đầu nóng bỏng, mang theo một cái thúc cù chỏ liếm mặt, ân, coi như là thỏa mãn hài lòng.
“ Đi, vào nội thất lấy đá đánh lửa ra cho ta.” Ta mệnh lệnh, trong lòng lại âm thầm cười lén, hắc hắc, đã bao lâu không có cùng nhau làm cơm rồi?
Ta thu lượm một chút cành khô trong vườn, đem cá hôm qua không ăn bỏ vào nồi nấu một chút, hắn sao, chính là đang hai tay quấy nhiễu trên lưng ta, nhân cơ hội ăn đậu hũ cho đã. Ta hỏi hắn:
“ Ăn cơm xong, ngươi dự định làm gì?”
“ Hắc hắc.” Ta nghe thấy hắn ở sau lưng ta cười gian mấy tiếng.
“ Đương nhiên là đi vào mật đạo, dọ thám bản doanh hồi xưa của ta rồi.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, hắn từ một tiểu bảo bảo ngoan ngoãn lập tức biến thành một lão hồ ly ngàn năm rồi.