"Ai nói ta không phải là gì của nàng? Nàng là phu nhân tương lai của ta!"
Thanh âm Bạch Dật rõ ràng mà trực tiếp vừa buông xuống, làm cho những người chung quanh đang giúp đỡ các đệ tử đều đồng thời cả kinh nhất tề nhìn qua. Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đầy kinh ngạc dừng lại trên người hắn, âm thanh chung quanh trong giờ khắc này lại một lần nữa yên lặng .
Nghe được hắn nói như vậy, Bạch Dục giật mình, há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ là sau khi nhìn hắn một cái thật sâu, rồi liền quay lại nhìn Tử Tình cũng đang có chút giật mình, xong lại chậm rãi liễm hạ đôi mắt, không biết là đang nghĩ gì.
Đứng ở bên người Tử Tình, Thần nghe được lời này, trong đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một tia hào quang, đôi mắt đen làm người khác không thể nhìn thấu dừng lại trên người Bạch Dật, tiện đà chậm rãi dời đi.
Mà Tử Tình trong nháy mắt liền giật mình sững sờ, bất quá cũng cực nhanh hồi thần lại, nhìn vẻ mặt Bạch Dật giống như rất nghiêm túc, rồi lại nhìn những nữ đệ tử chung quanh đang nhìn nàng bằng ánh mắt căm thù, nàng không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Trước mặt nhiều người mà lại dám nói như vậy, nhất định sẽ có không ít những nữ đệ tử tìm cơ hội gây phiền toái cho nàng. Hơn nữa, nàng khi nào thì trở thành phu nhân tương lai của hắn?
Nhưng mà, ngay tại lúc này, cũng không biết là ai đã nói một câu: "Nam tử mặc áo bào trắng kia là ai?" Trong lúc nhất thời, toàn bộ tiếng than sợ hãi cao thấp cùng với những ánh mắt không chút nào che giấu sự ái mộ đều hướng đến Thần đang đứng bên cạnh Tử Tình, dường như đã quên mất lời nói vừa rồi của Bạch Dật. Lúc này lực chú ý của mọi người đều bị bóng dáng thon dài mà trác tuyệt kia hấp dẫn, bị dung nhan như tiên nhân cùng với khí chất vô cùng tôn quý của hắn nhiếp hồn.
"Trời ạ! Nam nhân hảo tuấn mĩ! Hắn là ai vậy?" Những nữ đệ tử vốn dĩ đang đố kỵ trừng mắt nhìn Tử Tình, sau khi nhìn thấy nam tử có dung nhan tuyệt thế vô song, mặc một thân áo bào trắng, cả người tản ra khí chất tôn quý kia thì trong đôi mắt kinh diễm chỉ còn phản chiếu ra bóng dáng xuất sắc của hắn.
"Hắn không phải người trên Thanh Sơn của chúng ta a! Là từ đâu tới hay sao? Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trong này?" Một nữ đệ tử khác cũng kinh hô, ánh mắt kinh diễm nhìn chằm chằm vào bóng dáng thon dài mà tôn quý kia. Dù là người xuất sắc nhất trên Thanh Sơn của bọn họ như Bạch Dục và Bạch Dật, vô luận là khí thế hay vẫn là khí chất, cũng đều so ra kém hẳn nam tử áo bào trắng kia.
"Vừa rồi hình như hắn còn ôm nữ đệ tử tên Tử Tình trên Lăng Phong Sơn, bọn họ có quan hệ gì? Không phải là người trên Thanh Sơn nhưng sao lại có thể đến Thanh Sơn của chúng ta?"
Mà lúc này, Sơn chủ cùng với các Môn chủ của Thanh Sơn cũng vừa xử lý hết thảy mọi việc chung quanh xong, lúc này mới đem ánh mắt dừng lại trên nam tử mặc một thân áo bào trắng kia, vừa thấy, trong mắt liền sáng ngời, thần sắc kinh ngạc cũng hiện lên ở trên mặt. Bọn họ thường đi qua lại trên tứ đại danh sơn, tự nhiên là biết được nam tử áo bào trắng này là ai, chỉ là hắn làm sao có thể đến Thanh Sơn.
Sơn chủ Thanh Sơn phất y bào một cái, đi về hướng mấy người bọn họ, tuy rằng trên mái tóc trắng bóng có chút hỗn độn, nhưng cũng không hề tổn hại đến một thân cường giả uy áp cùng khí thế của hắn. Chỉ thấy trên mặt hắn mang theo tươi cười, ánh mắt cơ trí híp lại, cười hớ hớ nói: " Thì ra là Lãnh sư điệt. Nghi thức triệu hồi của Thanh Sơn ngày hôm nay, thật sự là đã làm cho Lãnh sư điệt chê cười rồi."
Lãnh Tuyệt Thần chắp tay thi lễ với hắn, thanh âm trầm thấp mà khêu gợi mang theo mỉm cười nói: "Sơn chủ làm sao lại nói thế, nghi thức triệu hồi không giống bình thường làm cho người ta rung động như vậy, ở trên tam đại danh sơn khác cũng chưa bao giờ biết được việc này. Đáng sợ hơn đây chính là hiện tượng chưa bao giờ xuất hiện, đệ tử Thanh Sơn thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà tam đại danh sơn khác khó có thể so sánh bằng"
Hắn biết hôm nay Tử Tình sẽ triệu hồi huyễn thú nên liền đến xem, ai ngờ lại nhìn thấy một màn làm người ta rung động như vậy. Cường đại uy áp cùng hào quang cơ hồ đã làm cho cả Thanh Sơn đều chấn động, hơn thế nữa trong một lần lại triệu hồi ra hai huyễn thú, mà hai huyễn thú này có thể phóng xuất ra cường đại uy áp như thế, cũng không phải là vật bình thường!
Nghe nói như thế, Sơn chủ ha ha cười cười, ánh mắt cơ trí đảo qua trên người trăm tên đệ tử đã tham gia nghi thức triệu hồi ngày hôm nay, bởi vì hắn vậy mà lại không thể nhìn ra luồng ánh sáng mạnh mẽ kia cùng với cường đại uy áp rốt cuộc là do huyễn thú của ai phát ra? Ánh mắt đảo qua trên người trăm tên đệ tử kia, nhưng lại chỉ thấy thực lực của bọn họ đều là thường thường, cho dù trong đó có mấy người thiên phú tốt hơn một chút, nhưng cũng không thể làm ra trận thế như vậy a! Lại nhìn tới huyễn thú của mọi người, giữa trăm người đệ tử này thì cũng chỉ có hơn năm mươi người là có thể triệu hồi ra huyễn thú, mà huyễn thú của bọn họ thoạt nhìn cũng đều không có chỗ nào đặc biệt a! Đậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Nghĩ vậy, cảm thấy không khỏi suy tư, xem ra, hắn phải thêm lưu tâm đến hơn năm mươi người đệ tử mà hôm nay đã triệu hồi ra huyễn thú. Cường đại uy áp có thể làm cho cả Thanh Sơn đều rung động cùng với chúng huyễn thú đều phải cúi đầu xưng thần, tuyệt đối sẽ không là hạng người hời hợt! Nếu là nhân tài, hắn tuyệt đối sẽ không để bị mai một! Tin tưởng chỉ cần tìm ra đệ tử này, trong cuộc tỷ thí giữa tứ đại danh sơn vào vài năm sau, Thanh Sơn tất nhiên sẽ có thể làm cho tam đại danh sơn khác phải khiếp sợ!
Khi khóe mắt chạm đến Tử Tình mặc một thân quần áo trắng trong thuần khiết, thần sắc lạnh nhạt mà bình tĩnh, Sơn chủ không khỏi khẽ nâng mắt đánh giá nàng một chút. Thấy ánh mắt nàng bình tĩnh mà trong suốt, thần sắc lạnh nhạt, một thân tố y khí chất xuất chúng, lúc ánh mắt xẹt qua con chim trắng nhỏ trong lòng nàng, khôngkhỏi lại nhìn thêm vài lần, tiện đà cười hỏi: "Ngươi tên gì? Là người của môn nào, hay vẫn là đệ tử của phong nào?"
"Hồi Sơn chủ, con kêu Tử Tình, là đệ tử của Lăng Phong sơn." Tử Tình nhẹ giọng đáp lời, không rõ vì sao hắn lại hỏi đến nàng?
Nghe vậy, Sơn chủ Thanh Sơn gật gật đầu, một tay vỗ về hàm râu trắng bóng, cười nói: "Uh, không sai. Tuy Lăng Phong Sơn chỉ có vài đệ tử, nhưng lại đều là người có thể triệu hồi ra huyễn thú thực lực không tầm thường. Hơn nữa Lăng Thành sư phụ của các ngươi cũng dạy dỗ các ngươi rất khá, thực lực đều có thể so sánh những đệ tử của Nhất trọng môn."
Nghe nói như thế, ánh mắt những đệ tử của Nhất trọng môn đang đứng chung quanh không khỏi đều hướng tới trên người Tử Tình. Sơn chủ có lẽ không biết, nhưng bọn hắn đều biết rõ, Lăng Phong Sơn quả thật chỉ có vài người đệ tử, thực lực của mấy người khác thì còn cho qua đi, nhưng mà người tên Tử Tình này lại là một phế vật võ học, người khác luyện một ngày liền có thể luyện thành một chiêu, nhưng nàng phải dùng tới thời gian mấy tháng mới miễn cưỡng luyện thành. Nay Sơn chủ lại đem những đệ tử có thực lực trác tuyệt của Nhất trọng môn đi so sánh với phế vật này, trừ bỏ Bạch Dục cùng Bạch Dật, thì sắc mặt mọi người lúc này muốn nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
"Sơn chủ quá khen, Nhất trọng môn là nơi tập trung anh tài của Thanh Sơn, thực lực của những đệ tử này luôn là mạnh nhất trong số những đệ tử của các Môn, các Phong trên Thanh Sơn, Lăng Phong sơn nào có thể sánh bằng." Nhận thấy được ánh mắt không tốt của mọi người, ánh mắt Tử Tình hơi lóe lên, thanh âm không lớn không nhỏ, thản nhiên nói. Thấy Lăng Thành mang theo mấy người Tử Nghiên đang đi tới hướng bên này, liền hô một tiếng: "Sư phụ!"
Editor: Lãnh Huyt
Beta: Trgtrgnd
"Ai nói ta không phải là gì của nàng? Nàng là phu nhân tương lai của ta!"
Thanh âm Bạch Dật rõ ràng mà trực tiếp vừa buông xuống, làm cho những người chung quanh đang giúp đỡ các đệ tử đều đồng thời cả kinh nhất tề nhìn qua. Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đầy kinh ngạc dừng lại trên người hắn, âm thanh chung quanh trong giờ khắc này lại một lần nữa yên lặng .
Nghe được hắn nói như vậy, Bạch Dục giật mình, há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ là sau khi nhìn hắn một cái thật sâu, rồi liền quay lại nhìn Tử Tình cũng đang có chút giật mình, xong lại chậm rãi liễm hạ đôi mắt, không biết là đang nghĩ gì.
Đứng ở bên người Tử Tình, Thần nghe được lời này, trong đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một tia hào quang, đôi mắt đen làm người khác không thể nhìn thấu dừng lại trên người Bạch Dật, tiện đà chậm rãi dời đi.
Mà Tử Tình trong nháy mắt liền giật mình sững sờ, bất quá cũng cực nhanh hồi thần lại, nhìn vẻ mặt Bạch Dật giống như rất nghiêm túc, rồi lại nhìn những nữ đệ tử chung quanh đang nhìn nàng bằng ánh mắt căm thù, nàng không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Trước mặt nhiều người mà lại dám nói như vậy, nhất định sẽ có không ít những nữ đệ tử tìm cơ hội gây phiền toái cho nàng. Hơn nữa, nàng khi nào thì trở thành phu nhân tương lai của hắn?
Nhưng mà, ngay tại lúc này, cũng không biết là ai đã nói một câu: "Nam tử mặc áo bào trắng kia là ai?" Trong lúc nhất thời, toàn bộ tiếng than sợ hãi cao thấp cùng với những ánh mắt không chút nào che giấu sự ái mộ đều hướng đến Thần đang đứng bên cạnh Tử Tình, dường như đã quên mất lời nói vừa rồi của Bạch Dật. Lúc này lực chú ý của mọi người đều bị bóng dáng thon dài mà trác tuyệt kia hấp dẫn, bị dung nhan như tiên nhân cùng với khí chất vô cùng tôn quý của hắn nhiếp hồn.
"Trời ạ! Nam nhân hảo tuấn mĩ! Hắn là ai vậy?" Những nữ đệ tử vốn dĩ đang đố kỵ trừng mắt nhìn Tử Tình, sau khi nhìn thấy nam tử có dung nhan tuyệt thế vô song, mặc một thân áo bào trắng, cả người tản ra khí chất tôn quý kia thì trong đôi mắt kinh diễm chỉ còn phản chiếu ra bóng dáng xuất sắc của hắn.
"Hắn không phải người trên Thanh Sơn của chúng ta a! Là từ đâu tới hay sao? Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trong này?" Một nữ đệ tử khác cũng kinh hô, ánh mắt kinh diễm nhìn chằm chằm vào bóng dáng thon dài mà tôn quý kia. Dù là người xuất sắc nhất trên Thanh Sơn của bọn họ như Bạch Dục và Bạch Dật, vô luận là khí thế hay vẫn là khí chất, cũng đều so ra kém hẳn nam tử áo bào trắng kia.
"Vừa rồi hình như hắn còn ôm nữ đệ tử tên Tử Tình trên Lăng Phong Sơn, bọn họ có quan hệ gì? Không phải là người trên Thanh Sơn nhưng sao lại có thể đến Thanh Sơn của chúng ta?"
Mà lúc này, Sơn chủ cùng với các Môn chủ của Thanh Sơn cũng vừa xử lý hết thảy mọi việc chung quanh xong, lúc này mới đem ánh mắt dừng lại trên nam tử mặc một thân áo bào trắng kia, vừa thấy, trong mắt liền sáng ngời, thần sắc kinh ngạc cũng hiện lên ở trên mặt. Bọn họ thường đi qua lại trên tứ đại danh sơn, tự nhiên là biết được nam tử áo bào trắng này là ai, chỉ là hắn làm sao có thể đến Thanh Sơn.
Sơn chủ Thanh Sơn phất y bào một cái, đi về hướng mấy người bọn họ, tuy rằng trên mái tóc trắng bóng có chút hỗn độn, nhưng cũng không hề tổn hại đến một thân cường giả uy áp cùng khí thế của hắn. Chỉ thấy trên mặt hắn mang theo tươi cười, ánh mắt cơ trí híp lại, cười hớ hớ nói: " Thì ra là Lãnh sư điệt. Nghi thức triệu hồi của Thanh Sơn ngày hôm nay, thật sự là đã làm cho Lãnh sư điệt chê cười rồi."
Lãnh Tuyệt Thần chắp tay thi lễ với hắn, thanh âm trầm thấp mà khêu gợi mang theo mỉm cười nói: "Sơn chủ làm sao lại nói thế, nghi thức triệu hồi không giống bình thường làm cho người ta rung động như vậy, ở trên tam đại danh sơn khác cũng chưa bao giờ biết được việc này. Đáng sợ hơn đây chính là hiện tượng chưa bao giờ xuất hiện, đệ tử Thanh Sơn thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà tam đại danh sơn khác khó có thể so sánh bằng"
Hắn biết hôm nay Tử Tình sẽ triệu hồi huyễn thú nên liền đến xem, ai ngờ lại nhìn thấy một màn làm người ta rung động như vậy. Cường đại uy áp cùng hào quang cơ hồ đã làm cho cả Thanh Sơn đều chấn động, hơn thế nữa trong một lần lại triệu hồi ra hai huyễn thú, mà hai huyễn thú này có thể phóng xuất ra cường đại uy áp như thế, cũng không phải là vật bình thường!
Nghe nói như thế, Sơn chủ ha ha cười cười, ánh mắt cơ trí đảo qua trên người trăm tên đệ tử đã tham gia nghi thức triệu hồi ngày hôm nay, bởi vì hắn vậy mà lại không thể nhìn ra luồng ánh sáng mạnh mẽ kia cùng với cường đại uy áp rốt cuộc là do huyễn thú của ai phát ra? Ánh mắt đảo qua trên người trăm tên đệ tử kia, nhưng lại chỉ thấy thực lực của bọn họ đều là thường thường, cho dù trong đó có mấy người thiên phú tốt hơn một chút, nhưng cũng không thể làm ra trận thế như vậy a! Lại nhìn tới huyễn thú của mọi người, giữa trăm người đệ tử này thì cũng chỉ có hơn năm mươi người là có thể triệu hồi ra huyễn thú, mà huyễn thú của bọn họ thoạt nhìn cũng đều không có chỗ nào đặc biệt a! Đậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Nghĩ vậy, cảm thấy không khỏi suy tư, xem ra, hắn phải thêm lưu tâm đến hơn năm mươi người đệ tử mà hôm nay đã triệu hồi ra huyễn thú. Cường đại uy áp có thể làm cho cả Thanh Sơn đều rung động cùng với chúng huyễn thú đều phải cúi đầu xưng thần, tuyệt đối sẽ không là hạng người hời hợt! Nếu là nhân tài, hắn tuyệt đối sẽ không để bị mai một! Tin tưởng chỉ cần tìm ra đệ tử này, trong cuộc tỷ thí giữa tứ đại danh sơn vào vài năm sau, Thanh Sơn tất nhiên sẽ có thể làm cho tam đại danh sơn khác phải khiếp sợ!
Khi khóe mắt chạm đến Tử Tình mặc một thân quần áo trắng trong thuần khiết, thần sắc lạnh nhạt mà bình tĩnh, Sơn chủ không khỏi khẽ nâng mắt đánh giá nàng một chút. Thấy ánh mắt nàng bình tĩnh mà trong suốt, thần sắc lạnh nhạt, một thân tố y khí chất xuất chúng, lúc ánh mắt xẹt qua con chim trắng nhỏ trong lòng nàng, khôngkhỏi lại nhìn thêm vài lần, tiện đà cười hỏi: "Ngươi tên gì? Là người của môn nào, hay vẫn là đệ tử của phong nào?"
"Hồi Sơn chủ, con kêu Tử Tình, là đệ tử của Lăng Phong sơn." Tử Tình nhẹ giọng đáp lời, không rõ vì sao hắn lại hỏi đến nàng?
Nghe vậy, Sơn chủ Thanh Sơn gật gật đầu, một tay vỗ về hàm râu trắng bóng, cười nói: "Uh, không sai. Tuy Lăng Phong Sơn chỉ có vài đệ tử, nhưng lại đều là người có thể triệu hồi ra huyễn thú thực lực không tầm thường. Hơn nữa Lăng Thành sư phụ của các ngươi cũng dạy dỗ các ngươi rất khá, thực lực đều có thể so sánh những đệ tử của Nhất trọng môn."
Nghe nói như thế, ánh mắt những đệ tử của Nhất trọng môn đang đứng chung quanh không khỏi đều hướng tới trên người Tử Tình. Sơn chủ có lẽ không biết, nhưng bọn hắn đều biết rõ, Lăng Phong Sơn quả thật chỉ có vài người đệ tử, thực lực của mấy người khác thì còn cho qua đi, nhưng mà người tên Tử Tình này lại là một phế vật võ học, người khác luyện một ngày liền có thể luyện thành một chiêu, nhưng nàng phải dùng tới thời gian mấy tháng mới miễn cưỡng luyện thành. Nay Sơn chủ lại đem những đệ tử có thực lực trác tuyệt của Nhất trọng môn đi so sánh với phế vật này, trừ bỏ Bạch Dục cùng Bạch Dật, thì sắc mặt mọi người lúc này muốn nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
"Sơn chủ quá khen, Nhất trọng môn là nơi tập trung anh tài của Thanh Sơn, thực lực của những đệ tử này luôn là mạnh nhất trong số những đệ tử của các Môn, các Phong trên Thanh Sơn, Lăng Phong sơn nào có thể sánh bằng." Nhận thấy được ánh mắt không tốt của mọi người, ánh mắt Tử Tình hơi lóe lên, thanh âm không lớn không nhỏ, thản nhiên nói. Thấy Lăng Thành mang theo mấy người Tử Nghiên đang đi tới hướng bên này, liền hô một tiếng: "Sư phụ!"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Editor: Lãnh Huy3t
Beta: Trgtrgnd96
"Ai nói ta không phải là gì của nàng? Nàng là phu nhân tương lai của ta!"
Thanh âm Bạch Dật rõ ràng mà trực tiếp vừa buông xuống, làm cho những người chung quanh đang giúp đỡ các đệ tử đều đồng thời cả kinh nhất tề nhìn qua. Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đầy kinh ngạc dừng lại trên người hắn, âm thanh chung quanh trong giờ khắc này lại một lần nữa yên lặng .
Nghe được hắn nói như vậy, Bạch Dục giật mình, há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ là sau khi nhìn hắn một cái thật sâu, rồi liền quay lại nhìn Tử Tình cũng đang có chút giật mình, xong lại chậm rãi liễm hạ đôi mắt, không biết là đang nghĩ gì.
Đứng ở bên người Tử Tình, Thần nghe được lời này, trong đôi mắt sâu thẳm xẹt qua một tia hào quang, đôi mắt đen làm người khác không thể nhìn thấu dừng lại trên người Bạch Dật, tiện đà chậm rãi dời đi.
Mà Tử Tình trong nháy mắt liền giật mình sững sờ, bất quá cũng cực nhanh hồi thần lại, nhìn vẻ mặt Bạch Dật giống như rất nghiêm túc, rồi lại nhìn những nữ đệ tử chung quanh đang nhìn nàng bằng ánh mắt căm thù, nàng không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Trước mặt nhiều người mà lại dám nói như vậy, nhất định sẽ có không ít những nữ đệ tử tìm cơ hội gây phiền toái cho nàng. Hơn nữa, nàng khi nào thì trở thành phu nhân tương lai của hắn?
Nhưng mà, ngay tại lúc này, cũng không biết là ai đã nói một câu: "Nam tử mặc áo bào trắng kia là ai?" Trong lúc nhất thời, toàn bộ tiếng than sợ hãi cao thấp cùng với những ánh mắt không chút nào che giấu sự ái mộ đều hướng đến Thần đang đứng bên cạnh Tử Tình, dường như đã quên mất lời nói vừa rồi của Bạch Dật. Lúc này lực chú ý của mọi người đều bị bóng dáng thon dài mà trác tuyệt kia hấp dẫn, bị dung nhan như tiên nhân cùng với khí chất vô cùng tôn quý của hắn nhiếp hồn.
"Trời ạ! Nam nhân hảo tuấn mĩ! Hắn là ai vậy?" Những nữ đệ tử vốn dĩ đang đố kỵ trừng mắt nhìn Tử Tình, sau khi nhìn thấy nam tử có dung nhan tuyệt thế vô song, mặc một thân áo bào trắng, cả người tản ra khí chất tôn quý kia thì trong đôi mắt kinh diễm chỉ còn phản chiếu ra bóng dáng xuất sắc của hắn.
"Hắn không phải người trên Thanh Sơn của chúng ta a! Là từ đâu tới hay sao? Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở trong này?" Một nữ đệ tử khác cũng kinh hô, ánh mắt kinh diễm nhìn chằm chằm vào bóng dáng thon dài mà tôn quý kia. Dù là người xuất sắc nhất trên Thanh Sơn của bọn họ như Bạch Dục và Bạch Dật, vô luận là khí thế hay vẫn là khí chất, cũng đều so ra kém hẳn nam tử áo bào trắng kia.
"Vừa rồi hình như hắn còn ôm nữ đệ tử tên Tử Tình trên Lăng Phong Sơn, bọn họ có quan hệ gì? Không phải là người trên Thanh Sơn nhưng sao lại có thể đến Thanh Sơn của chúng ta?"
Mà lúc này, Sơn chủ cùng với các Môn chủ của Thanh Sơn cũng vừa xử lý hết thảy mọi việc chung quanh xong, lúc này mới đem ánh mắt dừng lại trên nam tử mặc một thân áo bào trắng kia, vừa thấy, trong mắt liền sáng ngời, thần sắc kinh ngạc cũng hiện lên ở trên mặt. Bọn họ thường đi qua lại trên tứ đại danh sơn, tự nhiên là biết được nam tử áo bào trắng này là ai, chỉ là hắn làm sao có thể đến Thanh Sơn.
Sơn chủ Thanh Sơn phất y bào một cái, đi về hướng mấy người bọn họ, tuy rằng trên mái tóc trắng bóng có chút hỗn độn, nhưng cũng không hề tổn hại đến một thân cường giả uy áp cùng khí thế của hắn. Chỉ thấy trên mặt hắn mang theo tươi cười, ánh mắt cơ trí híp lại, cười hớ hớ nói: " Thì ra là Lãnh sư điệt. Nghi thức triệu hồi của Thanh Sơn ngày hôm nay, thật sự là đã làm cho Lãnh sư điệt chê cười rồi."
Lãnh Tuyệt Thần chắp tay thi lễ với hắn, thanh âm trầm thấp mà khêu gợi mang theo mỉm cười nói: "Sơn chủ làm sao lại nói thế, nghi thức triệu hồi không giống bình thường làm cho người ta rung động như vậy, ở trên tam đại danh sơn khác cũng chưa bao giờ biết được việc này. Đáng sợ hơn đây chính là hiện tượng chưa bao giờ xuất hiện, đệ tử Thanh Sơn thật sự là nhân tài xuất hiện lớp lớp, mà tam đại danh sơn khác khó có thể so sánh bằng"
Hắn biết hôm nay Tử Tình sẽ triệu hồi huyễn thú nên liền đến xem, ai ngờ lại nhìn thấy một màn làm người ta rung động như vậy. Cường đại uy áp cùng hào quang cơ hồ đã làm cho cả Thanh Sơn đều chấn động, hơn thế nữa trong một lần lại triệu hồi ra hai huyễn thú, mà hai huyễn thú này có thể phóng xuất ra cường đại uy áp như thế, cũng không phải là vật bình thường!
Nghe nói như thế, Sơn chủ ha ha cười cười, ánh mắt cơ trí đảo qua trên người trăm tên đệ tử đã tham gia nghi thức triệu hồi ngày hôm nay, bởi vì hắn vậy mà lại không thể nhìn ra luồng ánh sáng mạnh mẽ kia cùng với cường đại uy áp rốt cuộc là do huyễn thú của ai phát ra? Ánh mắt đảo qua trên người trăm tên đệ tử kia, nhưng lại chỉ thấy thực lực của bọn họ đều là thường thường, cho dù trong đó có mấy người thiên phú tốt hơn một chút, nhưng cũng không thể làm ra trận thế như vậy a! Lại nhìn tới huyễn thú của mọi người, giữa trăm người đệ tử này thì cũng chỉ có hơn năm mươi người là có thể triệu hồi ra huyễn thú, mà huyễn thú của bọn họ thoạt nhìn cũng đều không có chỗ nào đặc biệt a! Đậy rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Nghĩ vậy, cảm thấy không khỏi suy tư, xem ra, hắn phải thêm lưu tâm đến hơn năm mươi người đệ tử mà hôm nay đã triệu hồi ra huyễn thú. Cường đại uy áp có thể làm cho cả Thanh Sơn đều rung động cùng với chúng huyễn thú đều phải cúi đầu xưng thần, tuyệt đối sẽ không là hạng người hời hợt! Nếu là nhân tài, hắn tuyệt đối sẽ không để bị mai một! Tin tưởng chỉ cần tìm ra đệ tử này, trong cuộc tỷ thí giữa tứ đại danh sơn vào vài năm sau, Thanh Sơn tất nhiên sẽ có thể làm cho tam đại danh sơn khác phải khiếp sợ!
Khi khóe mắt chạm đến Tử Tình mặc một thân quần áo trắng trong thuần khiết, thần sắc lạnh nhạt mà bình tĩnh, Sơn chủ không khỏi khẽ nâng mắt đánh giá nàng một chút. Thấy ánh mắt nàng bình tĩnh mà trong suốt, thần sắc lạnh nhạt, một thân tố y khí chất xuất chúng, lúc ánh mắt xẹt qua con chim trắng nhỏ trong lòng nàng, khôngkhỏi lại nhìn thêm vài lần, tiện đà cười hỏi: "Ngươi tên gì? Là người của môn nào, hay vẫn là đệ tử của phong nào?"
"Hồi Sơn chủ, con kêu Tử Tình, là đệ tử của Lăng Phong sơn." Tử Tình nhẹ giọng đáp lời, không rõ vì sao hắn lại hỏi đến nàng?
Nghe vậy, Sơn chủ Thanh Sơn gật gật đầu, một tay vỗ về hàm râu trắng bóng, cười nói: "Uh, không sai. Tuy Lăng Phong Sơn chỉ có vài đệ tử, nhưng lại đều là người có thể triệu hồi ra huyễn thú thực lực không tầm thường. Hơn nữa Lăng Thành sư phụ của các ngươi cũng dạy dỗ các ngươi rất khá, thực lực đều có thể so sánh những đệ tử của Nhất trọng môn."
Nghe nói như thế, ánh mắt những đệ tử của Nhất trọng môn đang đứng chung quanh không khỏi đều hướng tới trên người Tử Tình. Sơn chủ có lẽ không biết, nhưng bọn hắn đều biết rõ, Lăng Phong Sơn quả thật chỉ có vài người đệ tử, thực lực của mấy người khác thì còn cho qua đi, nhưng mà người tên Tử Tình này lại là một phế vật võ học, người khác luyện một ngày liền có thể luyện thành một chiêu, nhưng nàng phải dùng tới thời gian mấy tháng mới miễn cưỡng luyện thành. Nay Sơn chủ lại đem những đệ tử có thực lực trác tuyệt của Nhất trọng môn đi so sánh với phế vật này, trừ bỏ Bạch Dục cùng Bạch Dật, thì sắc mặt mọi người lúc này muốn nói có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi.
"Sơn chủ quá khen, Nhất trọng môn là nơi tập trung anh tài của Thanh Sơn, thực lực của những đệ tử này luôn là mạnh nhất trong số những đệ tử của các Môn, các Phong trên Thanh Sơn, Lăng Phong sơn nào có thể sánh bằng." Nhận thấy được ánh mắt không tốt của mọi người, ánh mắt Tử Tình hơi lóe lên, thanh âm không lớn không nhỏ, thản nhiên nói. Thấy Lăng Thành mang theo mấy người Tử Nghiên đang đi tới hướng bên này, liền hô một tiếng: "Sư phụ!"