Đang lúc gấp rút muốn biết Tử Tình ngâm chuột làm rượu thuốc như thế nào mà cứ thấy bọn kia bày ra cái bộ mặt sầu khổ liền không kiên nhẫn được nữa, bước nhanh đến một bên mắng to: “Không phải chỉ là mấy con chuột con sơ sinh sao? Các ngươi tránh ra, để ta!” Dứt lời, trong lúc mọi người vẫn còn kinh ngạc một tay Dược Sư đã mở miệng Tử Nguyên, tay kia giật lấy một con chuột Tử Nghiễn đang cầm, cứ vậy nhét vào miệng Tử Nguyên, đồng thời vỗ thêm một cái cho miệng khép lại, vài động tác sạch sẽ lưu loát đã hoàn thành trong nháy mắt.
“Thế nào? Không phải đã ăn xong một lần đúng chứ? Đâu có gì khó khăn!” Dược sư cười ha ha nói, quay đầu nhìn Tử Tình hỏi: “Nha đầu Tử Tình, ban nãy ngươi bảo ăn ba con phải không?”
“Vâng.” Tử Tình cười nhạt, ánh mắt trong trẻo tràn đầy ý cười, lại thấy mặt mũi Tử Nguyên trắng bệch như đang muốn nôn nhổ ra, nụ cười ngưng lại, không nhanh không chậm nói: “Nếu phun ra lại ăn nữa.”
Nàng dứt lời, tim Tử Nguyên nảy lên một cái, vốn đang muốn nôn nhổ ra liền gắt gao ngậm chặt miệng, chỉ cảm thấy vị thật ghê tởm, không biết tại tâm lý hay là gì mà hắn luôn cảm thấy con chuột kia cứ bò qua đảo lại trong dạ dày, mồ hôi lạnh từng giọt chảy ra, sống lưng lạnh toát, da gà cũng hung hăng nổi khắp người.
Dược sư nghe Tử Tình lại nhìn mặt mày Tử Nguyên trắng bệch, lúc này mới giữ chặt miệng hắn, cảnh cáo: “Nếu ngươi dám nhổ ra, ta sẽ bắt ngươi nuốt hết tất cả đấy!” Hắn dám sao? Trẻ nít như hắn mà được đích thân mình đút ăn, đây chính là vinh dự người khác muốn còn không được, dám nhổ ra thì nhất định không tha!
Nghe bọn họ cảnh cáo uy hiếp, Tử Nguyên miễn cưỡng nín nhịn cảm giác buồn nôn, tận lực không thèm nghĩ nữa ban nãy mình đã ăn gì, mất nửa ngày mới tốt lên, nhưng hễ nhìn đến mấy con chuột trong tay Tử Nghiên, mắt vẫn không khỏi hoảng sợ vài phần.
Này, này, thứ này, thật là làm cho người ta quá ghê tởm …
“Tới đây được rồi, ta còn phải đi xem Tử Tình ngâm rượu thuốc! Không có thời gian ở trong này lề mề với bọn ngươi.” Dược sư nói xong không đợi Tử Nguyên phục hồi tinh thần, lại một lần nửa banh miệng hắn nhanh tay quẳng nhị hai con chuột trắng trắng hồng hồng vào, xong xuôi vỗ một cái để cho hai con chuột trượt xuống cổ họng. ( O,,o)
Phủi tay buông hắn ra, vui vẻ nói: “Ha ha, ngon lành rồi.” Nói xong, quay đầu nhìn Tử Tình: “Nha đầu Tử Tình, đi ra đây một chút, tới chỗ ngươi ngâm rượu thuốc cho ta xem một lát.”
Tử Tình liếc sang Tử Nguyên thấy cả người hắn cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, môi nhẹ nhàng cười nhạt, nhẹ giọng đáp: “Tốt thôi.” Dứt lời, lại nói với Tử Thanh: “Tử Thanh, cũng đã trễ rồi, ngươi mệt thì về nghỉ ngơi trước đi!”
Nghe vậy, Tử Thanh đang giật mình liền phục hồi tinh thần nhìn Tử Tình, nhếch miệng cười nói: “Ta không mệt, ta cùng đi với các ngươi, tối nay về cùng Dược sư cũng được, dù sao cũng tiện đường mà.”
Thật sự Dược Sư rất rất giỏi, cứ như vậy hai lần làm Tử Nguyên nuốt ba con chuột, chiêu thức ấy thật sự sạch sẽ lưu loát! Khiến hắn cực kỳ bội phục !
“Cũng tốt, cứ tới kia đưa hết mấy con chuột còn lại theo! Đi thôi!” Tử Tình nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Tử Thanh đến cạnh Tử Nghiên nói: “Tử Nghiên sư huynh, đưa cho ta nào.” Nói xong thì lấy ổ chuột bước nhanh đuổi theo Tử Tình và Dược sư.
Thấy Tử Nguyên có vẻ nghẹn, Tử Nghiên vội vàng hô: “Tử Sa, nhanh, lấy nước lại đây.”
“Đến đây đến đây!” Tử Sa đưa nước đến rồi đứng sang bên khẩn trương nhìn.
“Tử Nguyên, nhanh uống chút nước đi.” Tử Nghiên nói xong liền vội vàng đổ nước xuống cuống họng hắn, sợ hắn phun mấy con chuột vừa nuốt ra, nếu thật sự phun ra thì việc phải nuốt lại mới đúng là phiền toái.
Tử Lập đến đỡ lưng hắn vội hỏi: “Nhị sư huynh, có thấy tốt hơn chưa?”
Tử Nguyên tựa vào nhẹ thở dốc một hơi, sắc mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn mấy người đã đi xa, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì…
Bên kia, chưa vào đến phòng Tử Tình thì Dược sư đi cùng Tử Thanh đã hưng phấn hỏi: “Nha đầu Tử Tình, ngay cả ta cũng không thể trị vậy mà ngươi đã làm được rồi, ngươi che giấu thật sâu đó nha! Bình thường gặp ngươi cũng là lúc ngươi đang xem sách thuốc, y thuật của ngươi tốt vậy chỉ nhờ vào việc đó thôi sao? Ngươi nói phương pháp này thật sự có thể chữa khỏi cho Tử Nguyên hả? Đúng rồi, hắn còn không nói được nữa đấy, cái này ngươi cũng có thể trị hả?”
Nghe Dược sư liên tiếp đặt vấn đề, Tử Tình không khỏi bật cười: “Dược sư đã nói tổn thương của hắn không dễ dàng trị, ta cũng chỉ là một ăn một thua thôi, có thể chữa khỏi hay không thì phải xem lại ăn ở của hắn.”
“Vậy ngươi xem nói phải ngâm chuột như thế nào? Phải bỏ thêm vị thuốc gì? Ngươi đã có hết rồi hả? Nếu không thì ta phải về dược cốc để lấy rồi.” Dược sư nói, hễ cứ nhắc tới y thuật thì lại lên tinh thần không ít.
“Dược liệu rất đơn giản, mọi hôm lên núi hái thuốc khi cũng đem về phơi khô không ít.” Dứt lời, nàng nói với Tử Thanh: “Tử Thanh, ngươi ra sau phòng lấy giúp ta ít dược liệu phơi nắng trên kệ, ta đi vào lấy cái cái bình.” Nói xong liền đi vào phòng, chỉ chốc lát thì ôm một cái bình rượu đi ra .
“Ô? Nha đầu Tử Tình, coi ngươi vậy mà cũng tàng trữ rượu nha?” Dược sư vừa thấy, hai mắt đều sáng lên.
Tử Tình cười nói: “Cái này là ta nhờ Tử Thanh mua giúp đấy.” Nói xong, đem bình rượu đặt trên mặt đất, sau lại bỏ toàn bộ chuột vào, khi Tử Thanh lấy dược liệu đến cũng bỏ từng cái vào, cuối cùng mới cho vào một ít thuốc bột trị thương, xong hết thì bịt kín miệng bình.
“Như vậy là xong rồi hả?” Thấy nàng làm vài động tác đã điều chế xong rượu thuốc, Dược Sư không khỏi giật mình kinh ngạc. Mấy vị thuốc nàng bỏ vào thì đa số dược sư đều có thể nhận biết, cũng biết công dụng, nhưng chỉ bằng này là có thể chữa khỏi khí khổng của Tử Nguyên sao? Không khỏi quá đơn giản đi?
“Mấy cái đó đều là dược liệu trị liệu nội thương, chỉ là thuốc bột ta bỏ vào cuối cùng mới là vị thuốc chính yếu, cái đó mới là thuốc trị liệu khí khổng quan trọng nhất.” Tử Tình nhẹ giọng nói, môi mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh mắt nhu hòa nhìn trước mặt vẻ mặt kinh ngạc của Dược Sư.
Nghe vậy, Dược Sư ngẩng đầu nhìn nàng thật kỹ một lần mới nói: “Nha đầu Tử Tình, ta phát hiện ngươi càng ngày càng không đơn giản nha!” Cho tới nay đứa nhỏ này ở núi Lăng Phong đều không có quan hệ tốt với người khác, mới mấy năm trước còn nghe được chuyện bọn Tử Nguyên ức hiếp nàng, hai năm thời gian dần trôi thì gần như chẳng còn nghe thấy gì nữa, không biết do nguyên nhân, dường như bọn kia đã không đối nghịch với nàng nữa.
Mà bởi vì hắn thấy nàng nhu thuận lại im lặng, thường xuyên đi lên núi hái thuốc đưa tới cho hắn, chính hắn cũng rất thích nàng, tuy rằng nàng không phải là đệ tử dược cốc nhưng hắn cũng đưa nàng xem một ít sách thuốc mà bản thân rất trân quý, đôi khi nàng giải thích nhận định của bản thân về dược liệu khiến hắn rất ngạc nhiên, chỉ là hắn cũng không đặt nặng trong lòng, không nghĩ tới đêm nay biết được chuyện như vậy, phương thuốc ấy của nàng thật sự làm cho hắn rất kinh ngạc.
Tự học, không có khả năng sẽ có y thuật như vậy, không có tri thức và khả năng giải thích về dược liệu như vậy, ngay cả hắn cũng không thể chắc mình có thể chữa khỏi vết thương nơi khí khổng hay không vậy mà nàng có thể nghĩ đến biện pháp này, cứ theo vậy mà nói, y thuật của nàng chắc chắn cao hơn hắn, tuyệt đối hơn chứ không kém, tuổi nhỏ là thế, qua vài năm chắc chắn sẽ kinh khủng tới bậc nào nữa.
“Đều là theo Dược Sư học đấy.” Nàng cười nhẹ.
Dược sư cười đến bí hiểm, lấy y thuật của hắn sao có thể dạy ra một đệ tử xuất sắc như vậy chứ? Bất quá, nghe nói ở phương diện võ học thiên phú của nàng không được tốt lắm, nếu có thể, hắn thật sự muốn cho nàng đi theo bên người, cùng hắn nghiên cứu chế tạo dược liệu, nghĩ vậy hắn liền cười ha ha hỏi: “Nha đầu Tử Tình , ngươi có hứng chuyển đến dược cốc không hả?”
Nghe vậy, nàng khẽ giật mình, tiện đà cười nói: “Ta ở đây đã quen rồi, hơn nữa sư phụ cũng đối đãi vô cùng tốt.”
“Ha ha, được rồi! Bất quá nếu có ngày nào đó ngươi thay đổi chủ ý, lúc nào dược cốc cũng hoan nghênh ngươi.” Dược sư cười ha ha nói, lại nói tiếp: “Cũng không còn sớm nữa, ta về trước, ta chờ hiệu quả rượu thuốc của ngươi đấy!”
Tử Tình cười cười, nói với Tử Thanh: “Tử Thanh, phiền ngươi tiễn dược sư trở về nhé.”
“Không thành vấn đề, cứ để ta.” Tử Thanh liền đi tới trước dược sư nói: “Dược sư, chúng ta đi thôi!”
“Ha ha, được.” Dược sư gật đầu, xoay người đi.
“Tử Tình, ngươi cũng mệt mỏi cả một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Tử Thanh vẫy tay với nàng, sau đó cũng xoay người rời đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Tử Tình mới ôm kia vò rượu vào phòng, đóng lại cửa phòng, nằm xuống giường nghỉ ngơi…
Sáng sớm hôm sau, Tử Tình tỉnh dậy, rửa mặt xong liền mở cửa phòng, ai ngờ cửa vừa mở ra, một gương mặt đại yêu nghiệt phóng đại liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Chào buổi sáng, Tử Tình!”
Khuôn mặt yêu nghiệt như hoa đào tháng ba cười mị hoặc, cặp mắt hoa đào quyến rũ không chút nào che giấu tình cảm cứ vậy nhìn nàng chằm chằm, người mặc áo đỏ rộng thùng thình khiến người khác phải chú ý, vạt áo buông lơi, lộ ra lồng ngực màu lúa mì khỏe mạnh, phác họa nên một đường cong thân thể hoàn mỹ làm máu mũi người ta chảy ròng, tựa hồ như là hắn cố ý triển lãm dáng người đáng tự hào của mình, một tay tựa vào một cách của phòng, tay kia chống bên hông, cả người nghiêng nghiêng, sóng mắt gợn như làn nước mùa thu.
Sáng sớm đã cho nàng nhìn thấy cảnh này, nàng không khỏi hơi hơi run rẩy, cố gắng làm giọng nói có vẻ bình tĩnh một chút, ánh mắt dời khỏi vạt áo buông lơi kia trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào như làn nước thu: “Sư huynh, ngươi có đang không thoải mái ở đâu không vậy?”
Chẳng thấy được ánh mắt kinh diễm như dự đoán, Bạch Dật không khỏi khẽ thở dài một tiếng, mắt nhìn vạt áo mở hơn nữa của mình ngắm ngắm, hỏi: “Ngươi không phát hiện hôm nay sư huynh có điểm không giống mọi ngày sao?” Hắn đã hy sinh nhan sắc đến hấp dẫn nàng vậy mà nàng cứ vậy thờ ơ? Chẳng lẽ sức quyến rũ của hắn đã mất? Không có khả năng nha! Lúc sáng khi tới đây, trên đường gặp không ít nữ đệ tử, một đám các nàng xem đến ngây người ngây mắt, chỉ thiếu chút là chảy luôn máu mũi rồi!
Nàng lùi về sau một bước, nghiêm túc đánh giá hắn một lượt, mà hắn cũng bày ra tư thế tự nhận là hoàn mỹ nhất cho nàng đánh giá, mắt hoa đào mê người lóe ra một tia sáng chờ mong, nhìn chằm chằm nàng để xem từ miệng nàng sẽ có sự ca ngợi như thế nào.
Tử Tình nghiêm túc đánh giá hắn một phen, cuối cùng mới đưa cặp mắt trong vắt lên nhìn: “Sư huynh.”
“Ừh? Thế nào? Sư huynh hôm nay có chỗ nào đặc biệt?” Hắn cảm thấy vui sướng cười hỏi.
Khẽ nhíu mày như đang do dự chọn lời thích hợp nhất, nửa ngày sau mới nói: “Hôm nay sư huynh quả thật không giống bình thường.”
“Sao? Không giống chỗ nào?” Tim hắn nghe được lời nàng nói vui sướng nhảy lên, tràn ngập cảm giác chờ mong làm hắn thấy rất mới lạ.
“Hôm nay, có vẻ lẳng lơ.” Nàng nói xong, thấy vẻ mặt hắn vốn đang chờ mong nháy mắt đã cứng ngắc, không khỏi thầm thở dài một tiếng, ai bảo bắt nàng trả lời làm chi, hơn nữa, hôm nay hắn đúng là lẳng lơ lắm nha! Sáng sớm đã bày ra cái tư thế dọa người đứng trước cửa phòng, may là lá gan nàng lớn, bằng không rất khó bảo đảm mình sẽ không bị hắn dọa nhảy dựng lên.
“Lẳng lơ?” Bạch Dật có chút tổn thương nhìn nàng, hỏi: “Trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy được có vậy thôi hả?”
Tử Tình nhíu mày không nói gì. Chuyện hắn thổ lộ trong nghi thức triệu hồi hôm qua vẫn còn đây, hắn đối tốt nàng, nàng biết, nhưng nàng đối vói hắn lại không giống như suy nghĩ của hắn.
Thấy nàng rũ mắt, trầm mặc, Bạch Dật không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Quên đi, ta cũng không ép ngươi, bất quá ta chỉ hy vọng ngươi đừng vội vã cự tuyệt ta, ít nhất cho ta một cơ hội, chúng ta ở chung năm năm, ta là người thế nào chẳng lẽ ngươi sẽ không biết sao? Tin tưởng ta, ta có thể cho ngươi hết thảy, cho ngươi hết thảy những thứ tốt nhất!”
Tử Tình đưa mắt nhìn hắn, hắn đứng trước mặt, giọng điệu thành khẩn chân thành, nếu nàng là cô gái bình thường thì tất sẽ nhận lời hắn đi! Có điều, đây là vấn đề tình cảm, nàng không biết, bây giờ cũng không muốn biết, tình cảm của hắn chỉ sợ sẽ bị nàng cô phụ mà thôi.
Thấy nàng trầm mặc, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra được gì, Bạch Dật lại nói: “Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, bây giờ ngươi còn nhỏ, có lẽ chuyện này ngươi còn chưa hiểu rõ, chờ ngươi thêm hai ba tuổi nữa thì bắt đầu hiểu được tình yêu rồi, ngươi sẽ rõ ràng chuyện mà ta muốn nói!” Nói xong liền chuyển chủ đề, hỏi: “Ngươi ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Nàng lắc đầu.
Bạch Dật cười, nói: “Vậy đi thôi! Hôm nay ta đưa ngươi lên núi hái quả dại, ta biết một nơi có trái cây ngon giòn, lấy ăn sáng thì không còn gì tuyệt bằng .” Nói xong không đợi nàng cự tuyệt đã dắt tay nàng đi ra ngoài.
“Sư huynh, ngươi buông ra đi, ta có thể tự đi.” Tử Tình cau mày nói, đưa mắt nhìn cánh tay bị hắn nắm. Bị hắn nắm như vậy, sao mà có cảm giác là lạ?
“Ngươi đi chậm, không nắm ngươi thì phải đi tới khi nào? Đừng nói nữa, không thì ta trực tiếp dùng khinh công ôm ngươi mang đi đấy.” Bạch Dật sung sướng nói, giọng điệu nhẹ nhàng, không khó nhìn ra tâm tình của hắn không tệ.
Nghe vậy, ánh mắt Tử Tình nhẹ nhàng lóe lên, đem theo một tia bất đắc dĩ thầm than một tiếng, bỗng nhiên khóe mắt thấy một bóng dáng màu trắng thon dài trác tuyệt lại hơi nao nao trong lòng.
Thần? Sao hắn lại ở đây?
Đến khi nàng quay đầu lại nhìn cho rõ thì lại không thấy bóng dáng hắn, ánh mắt trong trẻo có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ nàng nhìn lầm rồi? Đang suy nghĩ không ngờ Bạch Dật đang nắm tay nàng đi đằng trước đột nhiên ngừng lại, làm nàng theo quán tính ngã đập vào lưng hắn.
Cái mũi tê rần, nhịn không được nhăn nhẹ đôi mày, ánh mắt trong vắt nhìn về phía trước. Chuyện gì đây?
Vừa ngẩng đầu, đập và mắt chính là bóng dáng thon dài màu trắng. Thần mặc áo trắng đứng trước mặt Bạch Dật, dáng người phiêu dật, thần thái thong dong, đôi mắt đen sâu thẳm thần bí khiến người khác không thể nhìn thấu, ánh mắt lướt qua Bạch Dật đang đứng trước mắt mà nhìn đến nàng, chạm vào ánh mắt trong vắt đang nhìn lên của nàng.
“Tử Tình, sư phụ của ngươi bảo ngươi theo giúp ta đi dạo Lăng Phong sơn một chút.” Thanh âm trầm thấp đem theo từ tính làm người ta mê muội không nhanh không chậm nói, cứ như không thấy được Bạch Dật mặc áo đỏ đứng đằng trước vậy, trong mắt chỉ có bóng dáng của Tử Tình.
Bạch Dật đứng phía trước Tử Tình cau mày, ánh mắt mang theo địch ý liếc Lãnh Tuyệt Thần một cái, không vui nói: “Tử Tình còn chưa có ăn sáng, nếu ngươi muốn tìm người giúp đi dạo thì có thể tìm bọn Tử Sa ấy.” Trực giác của nam nhân cho hắn biết nam nhân trước mặt rất nguy hiểm, nhất định không thể để Tử Tình và hắn có nhiều thời giờ cùng một chỗ! Bởi hắn rất vĩ đại, cô gái nào cũng không thể cưỡng lại sức quyến rũ của hắn!
Ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Bạch Dật đang tỏ vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con, tiện đà nhìn về phía Tử Tình đang im lặng: “Ngươi còn chưa ăn sáng sao? Ta cũng chưa ăn, cùng ăn đi!”
Nghe vậy, Bạch Dật không khỏi bốc lửa ba thước! Hoa đào mê người trong mắt đốt lên ngọn lửa hừng hực bắn thẳng đến vẻ mặt Lãnh Tuyệt Thần thong dong phía trước mặt, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn dẫn Tử Tình đi hái trái cây ăn! Ngươi cũng muốn đi hả?”
“Nếu ngươi muốn đi với chúng ta, ta cũng không phản đối .” Giọng nói trầm thấp rất dễ nghe vang lên, không lớn không nhỏ nhưng lại tức chết người không đền mạng.
“Ngươi!” Bạch Dật chán nản, trừng mắt giận dữ liếc mắt một cái, hầm hừ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tử Tình, hỏi: “Tử Tình, ngươi nói xem có được hay không?” Nam nhân này căn bản là cố ý ! Cố ý xuất hiện trước mặt Tử Tình, cố ý phá hư cơ hội hắn và Tử Tình ở chung!
Nhìn nhìn hai người bọn họ, Tử Tình thản nhiên nói: “Ta không đi hái trái cây, ta muốn về phòng luyện tập nội công tâm pháp, các ngươi làm gì làm đi!” Nói xong, định xoay người trở về, đột nhiên mới đi hai bước đã dừng một chút, quay đầu nhìn hai người bọn họ nói: “Nếu ngươi muốn tìm người hướng dẫn về núi Lăng Phong, cứ tìm người khác, về phần Bạch Dật sư huynh, tốt nhất là người về Nhất Trọng Môn luyện công đi! Đừng bỏ bê tu vi võ công.”
“Tử Tình!” Bạch Dật hô một tiếng nàng cũng không thèm quay đầu lại, không khỏi phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn vẻ mặt Lãnh Tuyệt Thần thong dong thần sắc tự nhiên: “Bây giờ ngươi vừa lòng rồi chứ ?” Nói xong, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Khóe môi khêu gợi hơi cong một cái, liếc nhìn Bạch Dật đã xoay người đi, áo bào phất một cái cất bước đi về hướng phòng Tử Tình.
Tử Tình vừa vào tới phòng đang chuẩn bị đóng cửa lại, ai ngờ một đôi tay thon dài trắng nõn chặn lại, nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn người tới: “Có việc sao?” Hắn rảnh nhưng nàng không thể rảnh cùng hắn nha! Hắn cứ kè kè bên cạnh thì sao nàng có thể yên tĩnh tu luyện được chứ?
“Tâm sự đi!” Hắn nói xong, không đợi nàng mở miệng đã đi vào, tự nhiên và quen thuộc ngồi cạnh bàn.
Ánh mắt Tử Tình nhẹ nhàng chợt lóe, quay đầu nhìn gã đang ngồi cạnh chiếc bàn một lần, dừng một chút rồi cũng qua đó ngồi đối diện hắn.
“Có muốn rời núi một chút không?” Thần hỏi, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mặt nàng.
Nghe hắn nói, nàng hơi kinh ngạc một chút, tiện đà nói: “Thanh Sơn đệ tử thực lực không đủ, không được cho phép sẽ không thể rời núi, đây là quy định.” Nàng cũng có nghĩ tới việc phải về nhìn nhà một chút, năm năm rồi, nhưng nghĩ đến thực lực của mình quá yếu nên phải nhịn xuống.
“Ngươi đã ngây người trong này năm năm, nếu muốn đi, ta có biện pháp cho ngươi ra ngoài một chút.”
Nghe vậy, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: “Không, bây giờ ta không định ra ngoài.” Nếu nàng ra ngoài nhất định sẽ về nhà tìm phụ thân, kẻ nào đó đang đứng ở một nơi bí mật sẽ phát hiện, nàng không hy vọng chuyện đó sẽ xảy ra một lần nữa.
“Vì sao?” Đôi mắt đen sâu thẳm tỏ ra khó hiểu, có thể ra ngoài tại sao lại không muốn?
Nàng đưa mắt nhìn hắn thật lâu, thản nhiên nói: “Thời cơ chưa tới.” Đến thời cơ thích hợp, nàng nhất định sẽ xuống núi, nhất định sẽ về nhà !
Nghe nói như thế, ánh mắt hắn chợt lóe, tiện đà nói: “Nếu cần hỗ trợ cứ việc mở miệng.” Nếu nàng không muốn nói thì hắn sẽ không ép, hắn tin rằng sẽ có một ngày, nàng sẽ nguyện ý đem chuyện tình nói cho hắn.
Tử Tình gật đầu, nhẹ giọng đáp ứng: “Được.”
“Ngươi định không ăn chút gì thật à? Ta đang đói đây! Sư phụ của ngươi có nói qua, có gì thì tìm đến ngươi vậy mà ngươi lại để ta đói thế này?” Hắn nhếch mày, nét tuấn mỹ mà cương nghị trên mặt đem theo ý cười tràn ngập sức quyến rũ nam tính, mắt đen sâu thẳm có chút hiền hòa, có một chút dịu dàng không dễ phát hiện.
Tử Tình ngẩn ra, đôi mắt trong trẻo tỏ ra một chút khó hiểu, dừng ít lâu mới nói: “Nếu đói bụng, vậy đi thôi! Ta dẫn ngươi đi ăn.” Nói xong, liền đứng lên.
Đôi môi mỏng khêu gợi hơi nhếch cao, áo bào phất một cái tao nhã đứng lên, đi theo nàng đang ra ngoài.
Núi Lăng Phong không thể so với ngọn núi khác, trừ bỏ mấy người bọn họ ở ngoài cả tòa núi thường không có đệ tử đi vào nên có vẻ thanh tĩnh, chung quanh cũng rất ít gặp ai. Hai người sóng vai đi, gió sớm táp vào mặt mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt, phảng phất một hơi nước buổi đêm, xung quanh ngoài cỏ chỉ có rừng cây, chim chóc đậu đầu cành cao giọng hót, tựa hồ vui sướng hát một khúc ca không rõ tên, đặt mình giữa cảnh thiên nhiên tươi đẹp làm cho người ta cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái một hồi.
“Trong tứ đại danh sơn, Thanh Sơn có phong cảnh đẹp nhất thật đúng là không sai.” Đôi mắt đen sâu thẳm thưởng thức cảnh sắc xung quanh, khóe môi hơi gợi lên, dường như thảnh thơi dạo trên bãi cỏ cũng là một cảm giác không tệ.
Nghe hắn nói mấy lời này, nàng liền nhớ gia gia cũng từng nói qua, lúc trước vì ưng ý cảnh sắc Thanh Sơn đẹp nhất nên mới sống ở đây, không khỏi cảm thấy tò mò, hỏi: “Tứ đại danh sơn ngươi đều đã đi qua sao?” Đối với ba đại danh môn kia nàng chỉ mới nghe nói, không thì cũng đọc trong mấy cuốn sách miêu tả mà thôi.
“Ừh.” Hắn thấp giọng nói, thanh âm từ tính không nhanh không chậm nói: “Thường xuyên giúp sư phụ của ta đi qua đi lại, tự nhiên quen.” Tứ đại danh môn trong mắt thế nhân là nơi chốn cao xa không thể tùy ý bước vào, nhưng theo lời hắn nói, đó là nơi muốn đến thì đến, ai cũng không thể ngăn hắn.
“Ờ! Bất quá ta biết rõ, trong luận võ, Thiên Sơn xếp hạng thứ nhất trong tứ đại danh môn, Thanh Sơn xếp hạng ba, theo đó lần luận bàn tỷ thí này đệ tử Thiên Sơn không có khả năng bại bởi Thanh Sơn được.”
Thần mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng nói: “Còn chưa có đấu ngươi đã biết rồi hả? Tuy nói ngươi ngây người năm năm ở Thanh Sơn nhưng đệ tử Thanh Sơn đông đảo, không thể nói không có có người tài giỏi, ngươi cứ vậy chắc chắn sao?”
“Nếu Thiên Sơn có thể đứng trong tứ đại danh sơn thì thực lực môn hạ đệ tử tự nhiên là không cần phải nói, hơn nữa ngươi đã nói qua, đệ tử Thiên Sơn so với Thanh Sơn, đó là tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém, ta cũng chỉ lặp lại lời ngươi đã nói thôi.” Đệ tử xuất chúng ở Thanh Sơn không ít, nhưng nàng còn chưa thấy qua Thiên Sơn đệ tử, nếu hắn nói vậy thì chứng minh Thiên Sơn đệ tử đều không đơn giản, một tháng sau tỷ thí, nói vậy Thanh Sơn đệ tử sẽ không thể chiếm ưu thế, bất quá có thể lấy được kinh nghiệm cũng là là một loại thu hoạch.
“Ha ha…” Nghe nàng nói, Thần không khỏi cười nhẹ ra tiếng. Nếu lúc này có ai nhìn thấy nhất định sẽ chấn động vì trong mắt mọi người, Lãnh Tuyệt Thần giống như tên của hắn vậy, nhìn ôn hòa thân thiết nhưng lại lạnh lùng xa cách, có cười thì quá lắm chỉ là nhếch nhẹ khóe môi, không hề bật cười sung sướng ra tiếng nhẹ nhàng như hiện tại.
Tử Tình kinh ngạc, đưa mắt nhìn hắn: “Ta nói sai rồi sao?”
“Không, không có, chỉ là ta cảm thấy nói chuyện phiếm với ngươi thật sự vui.” Hắn nhìn nàng thật sâu, mắt đen tịch mịch xuất hiện một ý tứ mà Tử tình không hiểu nổi.
Bị ánh mắt quái dị của hắn nhìn, nàng không khỏi cảm thấy có chút mất tự nhiên, dời mắt nhìn về căn phòng phía trước, nói: “Đến rồi, mỗi buổi sáng sẽ có người đem bữa sáng để ở đây, giờ hãy còn sớm, chút nữa mới đem tới, chúng ta đi vào đợi một lát đi!”
“Ừh.” Hắn lên tiếng, cùng nàng đi vào trong.
Trong phòng ăn, không biết vì chưa ai ngủ dậy hay đều sang phòng Tử Nguyên mà vẫn chưa thấy ai đến, hai người ngồi xuống bàn tán gẫu, chỉ chốc lát, có đệ tử cầm giỏ đến, vừa thấy hai người thì không khỏi có chút giật mình, nhìn chằm chằm người con trai tao nhã mà cao quý trác tuyệt kia.
Đó là Lãnh Tuyệt Thần sao? Sao hắn lại đến sớm như vậy? Kích động tới mức quên cả phản ứng, cứ giật mình sững sờ đứng đấy, ngây ngốc nhìn.
“Ai? Tại sao đứng sững sờ ngay cửa hả? Không phải ngươi đến đưa đồ ăn sáng sao? Ngây ngốc ở đó làm gì? Hôm nay có cái gì ngon? Nhanh đưa cho ta.”
Ngoài phòng, một giọng nữ có chút điêu ngoa vang đến, đệ tử cầm rổ thức ăn mới giật mình vội vàng phục hồi tinh thần, mà hai người trong phòng nghe thấy giọng nói này cũng đều ngước mắt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy, Tử Cầm mặc lụa mỏng diễm lệ đẩy tên đệ tử đang đứng sững sờ ở cửa ra để đi vào, bất ngờ nhìn thấy hai người đang ngồi bên trong cũng giật mình, nhanh chóng biến đổi sắc mặt từ điêu ngoa thành kiều diễm vô song, tươi cười vội vàng đi tới bên cạnh bàn.
“Lãnh công tử, sao ngươi cũng ở đây?” Bỗng nhiên mới chợt nhớ ra điều gì vội vàng hỏi: “Ngươi cũng chưa ăn sáng phải không?” Nói xong, bước nhanh đến chỗ tên đệ tử kia lấy chiếc rổ đem đến, bày biện đồ ăn sáng trên bàn: “Lãnh công tử, cái này là đồ ăn sáng mới vừa đem tới, ngươi nếm trước nhé.”
Trước thái độ quá nhiệt tình của nàng, Tử Tình có chút ngạc nhiên, nàng và bọn Tử Nguyên có quan hệ tốt như anh chị em ruột thịt, với lại, Tử Nguyên nằm trên giường là do Thần làm ra, sao nàng vừa thấy đến nam sắc thì đã thành ra cái bộ dạng này rồi? Tối hôm qua còn tỏ ra hung ác cơ hồ muốn đem nàng bóp chết, quả nhiên đối xử với mỹ nam thì phải khác biệt nha!
“Không làm phiền, tự ta có thể làm được.” Thần nói xong, múc bát cháo đưa đến trước mặt Tử Tình, lại giúp nàng gắp một ít đồ ăn sáng, nói: “Ăn đi!”
“Cám ơn.” Tử Tình nhẹ giọng nói cảm ơn, bưng bát cháo lên, liếc thấy sắc mặt Tử Cầm có chút khó coi liền lẳng lặng ăn sáng một chút.
Thấy nàng động đũa, ánh mắt Thần dịu dàng, gắp cái bánh bao, tao nhã cắn một miếng, chậm rãi ăn, làm như không thấy ánh mắt Tử Cầm liếc sang.
Sắc mặt Tử Cầm vốn đang khó coi lại nhìn thấy Thần ăn thật tự nhiên mà vẫn tỏa ra khí chất tao nhã cao quý tao nhã như vậy, không khỏi quên đi cảm giác bực bội ban nãy mà kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn ăn bánh bao, cắn từng miếng tao nhã, một cái bánh bao vốn dĩ rất tầm thương trong tay của hắn dường như đã trở thành của ngon vật lạ mỹ vị cỡ nào, thấy được khí chất bẩm sinh tao nhã tôn quý kia, đôi mắt đẹp của nàng không ý thức tràn ngập sự ái muội, tầm mắt bị từng động tác của hắn hấp dẫn không rời, không thể tự kiềm chế…
Thoáng nhìn bộ dáng Tử Cầm háo sắc, nàng phải đặt cái chén xuống, đúng là có người nhìn chằm chằm bên cạnh như vậy quả thật là ăn không vào.
“Ngươi ăn ít vậy sao?” Thần hơi nhíu đôi mày đẹp khi thấy nàng chỉ ăn nửa chén cháo.
“Ta luôn ăn ít, nhiêu đây cũng đủ rồi.” Thấy hắn cũng chỉ ăn một cái bánh bao, liền hỏi: “Ngươi không ăn cháo à?” Không phải hắn nói đói bụng sao? Sao mà chỉ ăn một cái bánh bao vậy?
“Ta cũng không ăn nhiều.” Đối ăn uống hắn có chút khó tính, đồ ăn ở đây thật đúng là không hợp khẩu vị của hắn, nếu không phải muốn ăn cùng với nàng thì hắn cũng chẳng đến đây ăn.
“Ừ!” Nàng khẽ lên tiếng, đứng lên nói: “Ta muốn về tu luyện nội công tâm pháp, ngươi cứ tự nhiên đi.”
“Ừhm, ngươi đi đi!” Hắn nói xong, phất áo bào một cái đứng lên: “Ta đi tìm sư phụ của ngươi đánh một ván cờ giết thời gian, thong thả lại đến tìm ngươi.” Giọng nói trầm thấp vừa ngừng, khóe môi hơi cong, ngay lúc Tử tình vừa nghe xong đã bước nhanh ra ngoài.
Nghe hắn nói, Tử Cầm cắn môi, ghen tị nhìn sang Tử Tình, ánh mắt chứa đầy sự không cam lòng và oán hận, nàng có dung nhan diễm lệ vô song, lại còn là thiếu nữ quý như hoa, thực lực lại thuộc loại trung thượng, xem ra, nếu không có Tử Tình, Lãnh Tuyệt Thần sẽ chú ý đến nàng! Đều là tại Tử Tình! Cái gì cũng thua kém nàng, lại cố tình hấp dẫn chú ý của mọi người!
Nếu không có nàng, nhất định sẽ không như vậy!
Thấy được ánh mắt oán hận kia, Tử Tình thản nhiên liếc nàng một cái, vẻ mặt bình tĩnh, thái độ lạnh nhạt, cứ như đang nhìn một kẻ xa lạ tầm thường, ánh mắt không chút dao động hay kèm theo bất kỳ cảm xúc nào, sau đó lại dời mắt, bước ra ngoài.
Tử Cầm đang lúc phẫn nộ lại thấy được ánh mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh của nàng, cơn giận vốn đang bị kìm nén bỗng nhiên bộc phát, cả người nàng ta vút một tiếng, quần lụa đỏ kéo đến chắn ngay trước mặt Tử Tình, chặn đứng lối đi xong mới rít lên: “Tử Tình, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Bị ngăn trở đường đi, nàng hơi nhíu mày, ánh mắt trong trẻo hơi mất kiên nhẫn: “Tránh ra.” Giọng điệu thản nhiên có chút chán ghét khó nhận ra.
“Ta cũng không phải là Tử Sa, ta cóc có sợ ngươi! Nói cho ngươi biết, đừng có cả ngày làm một bộ dạng tự cho là thanh cao, bất quá chỉ là một cái phế vật! Một cái phế vật tập võ! Về dung mạo về thực lực, ngươi có điểm nào so được với ta? Luận gia thế, ta là thiên kim đại gia thế tộc, còn ngươi thì sao? Bất quá chỉ là một đứa con gái quê mùa nơi khỉ ho cò gáy, ngươi dựa vào cái gì mà so sánh với ta hả? Đừng tưởng rằng Bạch Dật sư huynh thật sự thích ngươi, đừng tưởng rằng Lãnh Tuyệt Thần đối với không giống người khác, ta nói cho ngươi nghe, bọn họ chỉ là chơi đùa ngươi mà thôi, bộ dạng ngươi bần cùng nghèo khó như vậy, ngươi nào có tư cách được bọn họ yêu? Ngươi nào có tư cách đứng bên người bọn họ hả?”
Liên tục nghe hàng loạt câu mắng chửi mỉa mai kèm theo sự tức giận, tên đệ tử đem đồ ăn sáng đưa tới hơi sớm không khỏi bị dọa đến kinh ngạc ngay tại trận, mở to mắt nhìn. Vốn hắn đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, ai ngờ nghe thấy nàng kia liên tục tức giận mắng, vừa rồi còn là một cô gái bộ dạng kiều diễm ngọt tươi cười, vậy mà sau khi nam tử xuất sắc trác tuyệt kia vừa đi đã biến ngay thành một mẫu dạ xoa, thật sự rất dọa người.
Lại nhìn đến cô gái áo trắng, thấy nàng khép nửa đôi mắt khiến người ta không thấy rõ thần sắc của nàng nhưng từ khi cô gái áo đỏ xảo quyệt tức giận mắng, trên người cô gái đã có hơi thở như dần biến hóa, chỉ thấy cả người cô gái áo trắng vốn thanh nhã lạnh nhạt dần dần tràn ngập ra một hơi thở lạnh lẽo, lạnh như gió tuyết tháng mười hai, làm người ta cảm thấy ớn lạnh tới tận tim, hắn ngẩn ra, càng nhìn càng kinh hãi.
Đã xảy ra chuyện gì? Hơi thở một người sao có thể biến hóa nhanh như vậy? Hắn biết cô gái mặc áo trắng tên là Tử Tình, kẻ mà mọi người ở Thanh Sơn công nhận là phế tài tập võ, năm năm, dù là võ công hay tâm pháp cũng đều không có tiến bộ, so sánh với vài đệ tử núi Lăng Phong khác thì đều thua kém, cực kỳ kém cỏi, nhưng mà hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Hơi thở lạnh lẽo kia, dù tu vi của hắn rất thấp cũng không có khả năng nhìn lầm nha!
Cảm thấy kinh ngạc không thôi, trong lúc nhất thời đã quên là phải nhanh một chút rời đi nơi này, ngược lại càng kinh ngạc cô gái áo trắng kia, thiếu nữ áo đỏ vẫn đang chửi mắng liên tục, cô gái áo trắng càng lạnh lùng, hắn không khỏi vì nàng mà đổ mồ hôi lạnh một phen.
Tử Cầm thét lớn giọng nói ngọt ngào của mình, lúc này bị đố kỵ che mắt nên không phát hiện ra cả người Tử Tình cực kỳ lạnh lẽo, cũng không thấy được cặp mắt vốn luôn thản nhiên bình tĩnh đang từ từ đưa lên cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
“Nói xong chưa?” Giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng không hề giống với trước đó, đem theo sự rét lạnh thật rõ ràng, ngắn ngủn ba chữ lại làm người ta không rét mà run.
Bị cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia nhìn, trong lòng Tử Cầm không khỏi chấn động, dường như chỉ trong nháy mắt, có một sự rét lạnh bắn thẳng đến tim nàng, làm cho cả người nàng chợt rét run, nhưng trong nháy mắt nàng đã trấn định được, tự an ủi: mình bị sao vậy? Bất quá nàng chỉ là một kẻ phế tài tu luyện, Tử Sa sợ nàng, còn mình thì không! Sao mà nàng lại bị cặp mắt kia dọa chứ? Một kẻ chẳng có thực lực gì thì sao có được ánh mắt khiếp người như vậy? Nhất định là nhìn lầm rồi!
Lúc này mới ưỡn ngực hất cằm, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, khiêu khích nói: “Làm sao vậy? Ta nói không đúng hả? Nói cho ngươi biết, đừng tưởng có sư phụ che chở thì ngươi cứ vậy tỏ ra bộ dáng không coi ai ra gì kiểu đó, nếu thực sự chọc giận ta, ta nhất định sẽ chỉnh đốn ngươi thật tốt đấy! Ngươi cho là Nhị sư huynh của chúng ta sẽ chịu ơn ngươi sao? Cho ngươi biết, dù là Đại sư huynh nhận ơn của ngươi thì ta với Tam sư huynh cũng chẳng có cảm kích đâu! Muốn chúng ta thừa nhận ngươi? Nằm mơ đi!”
Đêm qua hai người bọn họ bị Tử Nghiên nói vậy liền chạy ra ngoài, xem ra cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, càng không biết nàng là người mà Tử Nghiên cố ý đến giúp chữa thương cho Tử Nguyên, bằng không cũng không nói ra ra mấy lời như vậy.
Mắt thoáng nhìn thấy bóng người mặc áo xanh đang đi đến đây, khóe môi hơi cong, không khỏi nở nụ cười nhẹ nhàng, thay vì chính mình ra tay thì chẳng thà mượn sức người khác càng thống khoái, nàng tin, nếu là Đại sư huynh nàng kính trọng tự mình ra tay trừng phạt nhất định sẽ thú vị hơn.
Tên đệ tử kia đứng ở một thấy Tử Tình còn nở nụ cười, không khỏi giật mình, ngạc nhiên nhìn nàng, thầm nghĩ, có phải là nàng bị dọa ngu rồi không? Sao còn chưa chạy mà cứ đứng ra đó cười? Nếu cô gái áo đỏ kia thật sự ra tay, sợ là nàng chịu không nổi đâu.
Thấy Tử Tình vậy mà bật cười trước mặt nàng, cứ như đang cười nhạo nụ cười của nàng, làm khiến nàng thấy cực kỳ chói mắt, lúc này giận dữ phẫn nộ quát : “Cười? Ngươi còn dám cười? Ngươi cười ta đúng không? Cười Lãnh Tuyệt Thần không để ta vào mắt đúng không? Cười Bạch Dật sư huynh cũng không để ý ta đúng không? Tiểu tiện nhân nhà ngươi! Còn không biết thân biết phận sao? Thật đúng là xem mình giỏi lắm? Xem ta có đánh chết ngươi không!”
Tử Nghiên đang đi tới, từ xa chỉ thấy đến hai nàng đứng bên cửa phòng, cạnh bên còn có gã đệ tử chuyên đưa cơm, thấy tình hình có chút không thích hợp, bỗng nhiên lòng hắn không khỏi nhảy dựng như là sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt, đến gần thì giọng điệu tức giận loáng thoáng truyền vào tai hắn rõ ràng.
Tử Cầm vậy mà dám mắng chửi nàng ngay trước mặt nàng sao? Tử Nghiên kinh hãi, từ sau khi Tử Nguyên gặp tình trạng như vậy, trong lòng hắn luôn cảm thấy sợ Tử Tình không thôi, xem Tử Nguyên thì biết, hắn chỉ mắng một câu mà nàng đã khiến hắn không mở miệng nói được một lời, cho dù đã nhận lời hắn chữa cho Tử Nguyên thế nhưng cũng dùng biện pháp như vậy, bắt hắn nuốt chuột con sơ sinh, đúng là so với chết không khá hơn bao nhiêu, nay Tử Cầm tức giận mắng nàng như vậy, còn mắng khó nghe kiểu này, hắn mơ hồ có thể dự dự đoán được kết cục thê thảm của Tử Cầm…
Thẳng tới lúc Tử Cầm vung tay về phía nàng, hắn cả kinh hét lớn ra tiếng: “Dừng tay!” Tim dường như trong giây lát kia đã ngừng đập, khí huyết toàn thân cả kinh mà ngưng chảy.
Đang lúc gấp rút muốn biết Tử Tình ngâm chuột làm rượu thuốc như thế nào mà cứ thấy bọn kia bày ra cái bộ mặt sầu khổ liền không kiên nhẫn được nữa, bước nhanh đến một bên mắng to: “Không phải chỉ là mấy con chuột con sơ sinh sao? Các ngươi tránh ra, để ta!” Dứt lời, trong lúc mọi người vẫn còn kinh ngạc một tay Dược Sư đã mở miệng Tử Nguyên, tay kia giật lấy một con chuột Tử Nghiễn đang cầm, cứ vậy nhét vào miệng Tử Nguyên, đồng thời vỗ thêm một cái cho miệng khép lại, vài động tác sạch sẽ lưu loát đã hoàn thành trong nháy mắt.
“Thế nào? Không phải đã ăn xong một lần đúng chứ? Đâu có gì khó khăn!” Dược sư cười ha ha nói, quay đầu nhìn Tử Tình hỏi: “Nha đầu Tử Tình, ban nãy ngươi bảo ăn ba con phải không?”
“Vâng.” Tử Tình cười nhạt, ánh mắt trong trẻo tràn đầy ý cười, lại thấy mặt mũi Tử Nguyên trắng bệch như đang muốn nôn nhổ ra, nụ cười ngưng lại, không nhanh không chậm nói: “Nếu phun ra lại ăn nữa.”
Nàng dứt lời, tim Tử Nguyên nảy lên một cái, vốn đang muốn nôn nhổ ra liền gắt gao ngậm chặt miệng, chỉ cảm thấy vị thật ghê tởm, không biết tại tâm lý hay là gì mà hắn luôn cảm thấy con chuột kia cứ bò qua đảo lại trong dạ dày, mồ hôi lạnh từng giọt chảy ra, sống lưng lạnh toát, da gà cũng hung hăng nổi khắp người.
Dược sư nghe Tử Tình lại nhìn mặt mày Tử Nguyên trắng bệch, lúc này mới giữ chặt miệng hắn, cảnh cáo: “Nếu ngươi dám nhổ ra, ta sẽ bắt ngươi nuốt hết tất cả đấy!” Hắn dám sao? Trẻ nít như hắn mà được đích thân mình đút ăn, đây chính là vinh dự người khác muốn còn không được, dám nhổ ra thì nhất định không tha!
Nghe bọn họ cảnh cáo uy hiếp, Tử Nguyên miễn cưỡng nín nhịn cảm giác buồn nôn, tận lực không thèm nghĩ nữa ban nãy mình đã ăn gì, mất nửa ngày mới tốt lên, nhưng hễ nhìn đến mấy con chuột trong tay Tử Nghiên, mắt vẫn không khỏi hoảng sợ vài phần.
Này, này, thứ này, thật là làm cho người ta quá ghê tởm …
“Tới đây được rồi, ta còn phải đi xem Tử Tình ngâm rượu thuốc! Không có thời gian ở trong này lề mề với bọn ngươi.” Dược sư nói xong không đợi Tử Nguyên phục hồi tinh thần, lại một lần nửa banh miệng hắn nhanh tay quẳng nhị hai con chuột trắng trắng hồng hồng vào, xong xuôi vỗ một cái để cho hai con chuột trượt xuống cổ họng. ( O,,o)
Phủi tay buông hắn ra, vui vẻ nói: “Ha ha, ngon lành rồi.” Nói xong, quay đầu nhìn Tử Tình: “Nha đầu Tử Tình, đi ra đây một chút, tới chỗ ngươi ngâm rượu thuốc cho ta xem một lát.”
Tử Tình liếc sang Tử Nguyên thấy cả người hắn cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, môi nhẹ nhàng cười nhạt, nhẹ giọng đáp: “Tốt thôi.” Dứt lời, lại nói với Tử Thanh: “Tử Thanh, cũng đã trễ rồi, ngươi mệt thì về nghỉ ngơi trước đi!”
Nghe vậy, Tử Thanh đang giật mình liền phục hồi tinh thần nhìn Tử Tình, nhếch miệng cười nói: “Ta không mệt, ta cùng đi với các ngươi, tối nay về cùng Dược sư cũng được, dù sao cũng tiện đường mà.”
Thật sự Dược Sư rất rất giỏi, cứ như vậy hai lần làm Tử Nguyên nuốt ba con chuột, chiêu thức ấy thật sự sạch sẽ lưu loát! Khiến hắn cực kỳ bội phục !
“Cũng tốt, cứ tới kia đưa hết mấy con chuột còn lại theo! Đi thôi!” Tử Tình nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Tử Thanh đến cạnh Tử Nghiên nói: “Tử Nghiên sư huynh, đưa cho ta nào.” Nói xong thì lấy ổ chuột bước nhanh đuổi theo Tử Tình và Dược sư.
Thấy Tử Nguyên có vẻ nghẹn, Tử Nghiên vội vàng hô: “Tử Sa, nhanh, lấy nước lại đây.”
“Đến đây đến đây!” Tử Sa đưa nước đến rồi đứng sang bên khẩn trương nhìn.
“Tử Nguyên, nhanh uống chút nước đi.” Tử Nghiên nói xong liền vội vàng đổ nước xuống cuống họng hắn, sợ hắn phun mấy con chuột vừa nuốt ra, nếu thật sự phun ra thì việc phải nuốt lại mới đúng là phiền toái.
Tử Lập đến đỡ lưng hắn vội hỏi: “Nhị sư huynh, có thấy tốt hơn chưa?”
Tử Nguyên tựa vào nhẹ thở dốc một hơi, sắc mặt trắng bệch, đưa mắt nhìn mấy người đã đi xa, không biết là đang nghĩ đến chuyện gì…
Bên kia, chưa vào đến phòng Tử Tình thì Dược sư đi cùng Tử Thanh đã hưng phấn hỏi: “Nha đầu Tử Tình, ngay cả ta cũng không thể trị vậy mà ngươi đã làm được rồi, ngươi che giấu thật sâu đó nha! Bình thường gặp ngươi cũng là lúc ngươi đang xem sách thuốc, y thuật của ngươi tốt vậy chỉ nhờ vào việc đó thôi sao? Ngươi nói phương pháp này thật sự có thể chữa khỏi cho Tử Nguyên hả? Đúng rồi, hắn còn không nói được nữa đấy, cái này ngươi cũng có thể trị hả?”
Nghe Dược sư liên tiếp đặt vấn đề, Tử Tình không khỏi bật cười: “Dược sư đã nói tổn thương của hắn không dễ dàng trị, ta cũng chỉ là một ăn một thua thôi, có thể chữa khỏi hay không thì phải xem lại ăn ở của hắn.”
“Vậy ngươi xem nói phải ngâm chuột như thế nào? Phải bỏ thêm vị thuốc gì? Ngươi đã có hết rồi hả? Nếu không thì ta phải về dược cốc để lấy rồi.” Dược sư nói, hễ cứ nhắc tới y thuật thì lại lên tinh thần không ít.
“Dược liệu rất đơn giản, mọi hôm lên núi hái thuốc khi cũng đem về phơi khô không ít.” Dứt lời, nàng nói với Tử Thanh: “Tử Thanh, ngươi ra sau phòng lấy giúp ta ít dược liệu phơi nắng trên kệ, ta đi vào lấy cái cái bình.” Nói xong liền đi vào phòng, chỉ chốc lát thì ôm một cái bình rượu đi ra .
“Ô? Nha đầu Tử Tình, coi ngươi vậy mà cũng tàng trữ rượu nha?” Dược sư vừa thấy, hai mắt đều sáng lên.
Tử Tình cười nói: “Cái này là ta nhờ Tử Thanh mua giúp đấy.” Nói xong, đem bình rượu đặt trên mặt đất, sau lại bỏ toàn bộ chuột vào, khi Tử Thanh lấy dược liệu đến cũng bỏ từng cái vào, cuối cùng mới cho vào một ít thuốc bột trị thương, xong hết thì bịt kín miệng bình.
“Như vậy là xong rồi hả?” Thấy nàng làm vài động tác đã điều chế xong rượu thuốc, Dược Sư không khỏi giật mình kinh ngạc. Mấy vị thuốc nàng bỏ vào thì đa số dược sư đều có thể nhận biết, cũng biết công dụng, nhưng chỉ bằng này là có thể chữa khỏi khí khổng của Tử Nguyên sao? Không khỏi quá đơn giản đi?
“Mấy cái đó đều là dược liệu trị liệu nội thương, chỉ là thuốc bột ta bỏ vào cuối cùng mới là vị thuốc chính yếu, cái đó mới là thuốc trị liệu khí khổng quan trọng nhất.” Tử Tình nhẹ giọng nói, môi mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh mắt nhu hòa nhìn trước mặt vẻ mặt kinh ngạc của Dược Sư.
Nghe vậy, Dược Sư ngẩng đầu nhìn nàng thật kỹ một lần mới nói: “Nha đầu Tử Tình, ta phát hiện ngươi càng ngày càng không đơn giản nha!” Cho tới nay đứa nhỏ này ở núi Lăng Phong đều không có quan hệ tốt với người khác, mới mấy năm trước còn nghe được chuyện bọn Tử Nguyên ức hiếp nàng, hai năm thời gian dần trôi thì gần như chẳng còn nghe thấy gì nữa, không biết do nguyên nhân, dường như bọn kia đã không đối nghịch với nàng nữa.
Mà bởi vì hắn thấy nàng nhu thuận lại im lặng, thường xuyên đi lên núi hái thuốc đưa tới cho hắn, chính hắn cũng rất thích nàng, tuy rằng nàng không phải là đệ tử dược cốc nhưng hắn cũng đưa nàng xem một ít sách thuốc mà bản thân rất trân quý, đôi khi nàng giải thích nhận định của bản thân về dược liệu khiến hắn rất ngạc nhiên, chỉ là hắn cũng không đặt nặng trong lòng, không nghĩ tới đêm nay biết được chuyện như vậy, phương thuốc ấy của nàng thật sự làm cho hắn rất kinh ngạc.
Tự học, không có khả năng sẽ có y thuật như vậy, không có tri thức và khả năng giải thích về dược liệu như vậy, ngay cả hắn cũng không thể chắc mình có thể chữa khỏi vết thương nơi khí khổng hay không vậy mà nàng có thể nghĩ đến biện pháp này, cứ theo vậy mà nói, y thuật của nàng chắc chắn cao hơn hắn, tuyệt đối hơn chứ không kém, tuổi nhỏ là thế, qua vài năm chắc chắn sẽ kinh khủng tới bậc nào nữa.
“Đều là theo Dược Sư học đấy.” Nàng cười nhẹ.
Dược sư cười đến bí hiểm, lấy y thuật của hắn sao có thể dạy ra một đệ tử xuất sắc như vậy chứ? Bất quá, nghe nói ở phương diện võ học thiên phú của nàng không được tốt lắm, nếu có thể, hắn thật sự muốn cho nàng đi theo bên người, cùng hắn nghiên cứu chế tạo dược liệu, nghĩ vậy hắn liền cười ha ha hỏi: “Nha đầu Tử Tình , ngươi có hứng chuyển đến dược cốc không hả?”
Nghe vậy, nàng khẽ giật mình, tiện đà cười nói: “Ta ở đây đã quen rồi, hơn nữa sư phụ cũng đối đãi vô cùng tốt.”
“Ha ha, được rồi! Bất quá nếu có ngày nào đó ngươi thay đổi chủ ý, lúc nào dược cốc cũng hoan nghênh ngươi.” Dược sư cười ha ha nói, lại nói tiếp: “Cũng không còn sớm nữa, ta về trước, ta chờ hiệu quả rượu thuốc của ngươi đấy!”
Tử Tình cười cười, nói với Tử Thanh: “Tử Thanh, phiền ngươi tiễn dược sư trở về nhé.”
“Không thành vấn đề, cứ để ta.” Tử Thanh liền đi tới trước dược sư nói: “Dược sư, chúng ta đi thôi!”
“Ha ha, được.” Dược sư gật đầu, xoay người đi.
“Tử Tình, ngươi cũng mệt mỏi cả một ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi!” Tử Thanh vẫy tay với nàng, sau đó cũng xoay người rời đi.
Nhìn bọn họ rời đi, Tử Tình mới ôm kia vò rượu vào phòng, đóng lại cửa phòng, nằm xuống giường nghỉ ngơi…
Sáng sớm hôm sau, Tử Tình tỉnh dậy, rửa mặt xong liền mở cửa phòng, ai ngờ cửa vừa mở ra, một gương mặt đại yêu nghiệt phóng đại liền xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Chào buổi sáng, Tử Tình!”
Khuôn mặt yêu nghiệt như hoa đào tháng ba cười mị hoặc, cặp mắt hoa đào quyến rũ không chút nào che giấu tình cảm cứ vậy nhìn nàng chằm chằm, người mặc áo đỏ rộng thùng thình khiến người khác phải chú ý, vạt áo buông lơi, lộ ra lồng ngực màu lúa mì khỏe mạnh, phác họa nên một đường cong thân thể hoàn mỹ làm máu mũi người ta chảy ròng, tựa hồ như là hắn cố ý triển lãm dáng người đáng tự hào của mình, một tay tựa vào một cách của phòng, tay kia chống bên hông, cả người nghiêng nghiêng, sóng mắt gợn như làn nước mùa thu.
Sáng sớm đã cho nàng nhìn thấy cảnh này, nàng không khỏi hơi hơi run rẩy, cố gắng làm giọng nói có vẻ bình tĩnh một chút, ánh mắt dời khỏi vạt áo buông lơi kia trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào như làn nước thu: “Sư huynh, ngươi có đang không thoải mái ở đâu không vậy?”
Chẳng thấy được ánh mắt kinh diễm như dự đoán, Bạch Dật không khỏi khẽ thở dài một tiếng, mắt nhìn vạt áo mở hơn nữa của mình ngắm ngắm, hỏi: “Ngươi không phát hiện hôm nay sư huynh có điểm không giống mọi ngày sao?” Hắn đã hy sinh nhan sắc đến hấp dẫn nàng vậy mà nàng cứ vậy thờ ơ? Chẳng lẽ sức quyến rũ của hắn đã mất? Không có khả năng nha! Lúc sáng khi tới đây, trên đường gặp không ít nữ đệ tử, một đám các nàng xem đến ngây người ngây mắt, chỉ thiếu chút là chảy luôn máu mũi rồi!
Nàng lùi về sau một bước, nghiêm túc đánh giá hắn một lượt, mà hắn cũng bày ra tư thế tự nhận là hoàn mỹ nhất cho nàng đánh giá, mắt hoa đào mê người lóe ra một tia sáng chờ mong, nhìn chằm chằm nàng để xem từ miệng nàng sẽ có sự ca ngợi như thế nào.
Tử Tình nghiêm túc đánh giá hắn một phen, cuối cùng mới đưa cặp mắt trong vắt lên nhìn: “Sư huynh.”
“Ừh? Thế nào? Sư huynh hôm nay có chỗ nào đặc biệt?” Hắn cảm thấy vui sướng cười hỏi.
Khẽ nhíu mày như đang do dự chọn lời thích hợp nhất, nửa ngày sau mới nói: “Hôm nay sư huynh quả thật không giống bình thường.”
“Sao? Không giống chỗ nào?” Tim hắn nghe được lời nàng nói vui sướng nhảy lên, tràn ngập cảm giác chờ mong làm hắn thấy rất mới lạ.
“Hôm nay, có vẻ lẳng lơ.” Nàng nói xong, thấy vẻ mặt hắn vốn đang chờ mong nháy mắt đã cứng ngắc, không khỏi thầm thở dài một tiếng, ai bảo bắt nàng trả lời làm chi, hơn nữa, hôm nay hắn đúng là lẳng lơ lắm nha! Sáng sớm đã bày ra cái tư thế dọa người đứng trước cửa phòng, may là lá gan nàng lớn, bằng không rất khó bảo đảm mình sẽ không bị hắn dọa nhảy dựng lên.
“Lẳng lơ?” Bạch Dật có chút tổn thương nhìn nàng, hỏi: “Trong mắt ngươi chỉ nhìn thấy được có vậy thôi hả?”
Tử Tình nhíu mày không nói gì. Chuyện hắn thổ lộ trong nghi thức triệu hồi hôm qua vẫn còn đây, hắn đối tốt nàng, nàng biết, nhưng nàng đối vói hắn lại không giống như suy nghĩ của hắn.
Thấy nàng rũ mắt, trầm mặc, Bạch Dật không khỏi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Quên đi, ta cũng không ép ngươi, bất quá ta chỉ hy vọng ngươi đừng vội vã cự tuyệt ta, ít nhất cho ta một cơ hội, chúng ta ở chung năm năm, ta là người thế nào chẳng lẽ ngươi sẽ không biết sao? Tin tưởng ta, ta có thể cho ngươi hết thảy, cho ngươi hết thảy những thứ tốt nhất!”
Tử Tình đưa mắt nhìn hắn, hắn đứng trước mặt, giọng điệu thành khẩn chân thành, nếu nàng là cô gái bình thường thì tất sẽ nhận lời hắn đi! Có điều, đây là vấn đề tình cảm, nàng không biết, bây giờ cũng không muốn biết, tình cảm của hắn chỉ sợ sẽ bị nàng cô phụ mà thôi.
Thấy nàng trầm mặc, sắc mặt bình tĩnh không nhìn ra được gì, Bạch Dật lại nói: “Thời gian sẽ chứng minh hết thảy, bây giờ ngươi còn nhỏ, có lẽ chuyện này ngươi còn chưa hiểu rõ, chờ ngươi thêm hai ba tuổi nữa thì bắt đầu hiểu được tình yêu rồi, ngươi sẽ rõ ràng chuyện mà ta muốn nói!” Nói xong liền chuyển chủ đề, hỏi: “Ngươi ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Nàng lắc đầu.
Bạch Dật cười, nói: “Vậy đi thôi! Hôm nay ta đưa ngươi lên núi hái quả dại, ta biết một nơi có trái cây ngon giòn, lấy ăn sáng thì không còn gì tuyệt bằng .” Nói xong không đợi nàng cự tuyệt đã dắt tay nàng đi ra ngoài.
“Sư huynh, ngươi buông ra đi, ta có thể tự đi.” Tử Tình cau mày nói, đưa mắt nhìn cánh tay bị hắn nắm. Bị hắn nắm như vậy, sao mà có cảm giác là lạ?
“Ngươi đi chậm, không nắm ngươi thì phải đi tới khi nào? Đừng nói nữa, không thì ta trực tiếp dùng khinh công ôm ngươi mang đi đấy.” Bạch Dật sung sướng nói, giọng điệu nhẹ nhàng, không khó nhìn ra tâm tình của hắn không tệ.
Nghe vậy, ánh mắt Tử Tình nhẹ nhàng lóe lên, đem theo một tia bất đắc dĩ thầm than một tiếng, bỗng nhiên khóe mắt thấy một bóng dáng màu trắng thon dài trác tuyệt lại hơi nao nao trong lòng.
Thần? Sao hắn lại ở đây?
Đến khi nàng quay đầu lại nhìn cho rõ thì lại không thấy bóng dáng hắn, ánh mắt trong trẻo có hơi nghi hoặc, chẳng lẽ nàng nhìn lầm rồi? Đang suy nghĩ không ngờ Bạch Dật đang nắm tay nàng đi đằng trước đột nhiên ngừng lại, làm nàng theo quán tính ngã đập vào lưng hắn.
Cái mũi tê rần, nhịn không được nhăn nhẹ đôi mày, ánh mắt trong vắt nhìn về phía trước. Chuyện gì đây?
Vừa ngẩng đầu, đập và mắt chính là bóng dáng thon dài màu trắng. Thần mặc áo trắng đứng trước mặt Bạch Dật, dáng người phiêu dật, thần thái thong dong, đôi mắt đen sâu thẳm thần bí khiến người khác không thể nhìn thấu, ánh mắt lướt qua Bạch Dật đang đứng trước mắt mà nhìn đến nàng, chạm vào ánh mắt trong vắt đang nhìn lên của nàng.
“Tử Tình, sư phụ của ngươi bảo ngươi theo giúp ta đi dạo Lăng Phong sơn một chút.” Thanh âm trầm thấp đem theo từ tính làm người ta mê muội không nhanh không chậm nói, cứ như không thấy được Bạch Dật mặc áo đỏ đứng đằng trước vậy, trong mắt chỉ có bóng dáng của Tử Tình.
Bạch Dật đứng phía trước Tử Tình cau mày, ánh mắt mang theo địch ý liếc Lãnh Tuyệt Thần một cái, không vui nói: “Tử Tình còn chưa có ăn sáng, nếu ngươi muốn tìm người giúp đi dạo thì có thể tìm bọn Tử Sa ấy.” Trực giác của nam nhân cho hắn biết nam nhân trước mặt rất nguy hiểm, nhất định không thể để Tử Tình và hắn có nhiều thời giờ cùng một chỗ! Bởi hắn rất vĩ đại, cô gái nào cũng không thể cưỡng lại sức quyến rũ của hắn!
Ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Bạch Dật đang tỏ vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con, tiện đà nhìn về phía Tử Tình đang im lặng: “Ngươi còn chưa ăn sáng sao? Ta cũng chưa ăn, cùng ăn đi!”
Nghe vậy, Bạch Dật không khỏi bốc lửa ba thước! Hoa đào mê người trong mắt đốt lên ngọn lửa hừng hực bắn thẳng đến vẻ mặt Lãnh Tuyệt Thần thong dong phía trước mặt, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta muốn dẫn Tử Tình đi hái trái cây ăn! Ngươi cũng muốn đi hả?”
“Nếu ngươi muốn đi với chúng ta, ta cũng không phản đối .” Giọng nói trầm thấp rất dễ nghe vang lên, không lớn không nhỏ nhưng lại tức chết người không đền mạng.
“Ngươi!” Bạch Dật chán nản, trừng mắt giận dữ liếc mắt một cái, hầm hừ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tử Tình, hỏi: “Tử Tình, ngươi nói xem có được hay không?” Nam nhân này căn bản là cố ý ! Cố ý xuất hiện trước mặt Tử Tình, cố ý phá hư cơ hội hắn và Tử Tình ở chung!
Nhìn nhìn hai người bọn họ, Tử Tình thản nhiên nói: “Ta không đi hái trái cây, ta muốn về phòng luyện tập nội công tâm pháp, các ngươi làm gì làm đi!” Nói xong, định xoay người trở về, đột nhiên mới đi hai bước đã dừng một chút, quay đầu nhìn hai người bọn họ nói: “Nếu ngươi muốn tìm người hướng dẫn về núi Lăng Phong, cứ tìm người khác, về phần Bạch Dật sư huynh, tốt nhất là người về Nhất Trọng Môn luyện công đi! Đừng bỏ bê tu vi võ công.”
“Tử Tình!” Bạch Dật hô một tiếng nàng cũng không thèm quay đầu lại, không khỏi phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn vẻ mặt Lãnh Tuyệt Thần thong dong thần sắc tự nhiên: “Bây giờ ngươi vừa lòng rồi chứ ?” Nói xong, hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi.
Khóe môi khêu gợi hơi cong một cái, liếc nhìn Bạch Dật đã xoay người đi, áo bào phất một cái cất bước đi về hướng phòng Tử Tình.
Tử Tình vừa vào tới phòng đang chuẩn bị đóng cửa lại, ai ngờ một đôi tay thon dài trắng nõn chặn lại, nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn người tới: “Có việc sao?” Hắn rảnh nhưng nàng không thể rảnh cùng hắn nha! Hắn cứ kè kè bên cạnh thì sao nàng có thể yên tĩnh tu luyện được chứ?
“Tâm sự đi!” Hắn nói xong, không đợi nàng mở miệng đã đi vào, tự nhiên và quen thuộc ngồi cạnh bàn.
Ánh mắt Tử Tình nhẹ nhàng chợt lóe, quay đầu nhìn gã đang ngồi cạnh chiếc bàn một lần, dừng một chút rồi cũng qua đó ngồi đối diện hắn.
“Có muốn rời núi một chút không?” Thần hỏi, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào mặt nàng.
Nghe hắn nói, nàng hơi kinh ngạc một chút, tiện đà nói: “Thanh Sơn đệ tử thực lực không đủ, không được cho phép sẽ không thể rời núi, đây là quy định.” Nàng cũng có nghĩ tới việc phải về nhìn nhà một chút, năm năm rồi, nhưng nghĩ đến thực lực của mình quá yếu nên phải nhịn xuống.
“Ngươi đã ngây người trong này năm năm, nếu muốn đi, ta có biện pháp cho ngươi ra ngoài một chút.”
Nghe vậy, nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói: “Không, bây giờ ta không định ra ngoài.” Nếu nàng ra ngoài nhất định sẽ về nhà tìm phụ thân, kẻ nào đó đang đứng ở một nơi bí mật sẽ phát hiện, nàng không hy vọng chuyện đó sẽ xảy ra một lần nữa.
“Vì sao?” Đôi mắt đen sâu thẳm tỏ ra khó hiểu, có thể ra ngoài tại sao lại không muốn?
Nàng đưa mắt nhìn hắn thật lâu, thản nhiên nói: “Thời cơ chưa tới.” Đến thời cơ thích hợp, nàng nhất định sẽ xuống núi, nhất định sẽ về nhà !
Nghe nói như thế, ánh mắt hắn chợt lóe, tiện đà nói: “Nếu cần hỗ trợ cứ việc mở miệng.” Nếu nàng không muốn nói thì hắn sẽ không ép, hắn tin rằng sẽ có một ngày, nàng sẽ nguyện ý đem chuyện tình nói cho hắn.
Tử Tình gật đầu, nhẹ giọng đáp ứng: “Được.”
“Ngươi định không ăn chút gì thật à? Ta đang đói đây! Sư phụ của ngươi có nói qua, có gì thì tìm đến ngươi vậy mà ngươi lại để ta đói thế này?” Hắn nhếch mày, nét tuấn mỹ mà cương nghị trên mặt đem theo ý cười tràn ngập sức quyến rũ nam tính, mắt đen sâu thẳm có chút hiền hòa, có một chút dịu dàng không dễ phát hiện.
Tử Tình ngẩn ra, đôi mắt trong trẻo tỏ ra một chút khó hiểu, dừng ít lâu mới nói: “Nếu đói bụng, vậy đi thôi! Ta dẫn ngươi đi ăn.” Nói xong, liền đứng lên.
Đôi môi mỏng khêu gợi hơi nhếch cao, áo bào phất một cái tao nhã đứng lên, đi theo nàng đang ra ngoài.
Núi Lăng Phong không thể so với ngọn núi khác, trừ bỏ mấy người bọn họ ở ngoài cả tòa núi thường không có đệ tử đi vào nên có vẻ thanh tĩnh, chung quanh cũng rất ít gặp ai. Hai người sóng vai đi, gió sớm táp vào mặt mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt, phảng phất một hơi nước buổi đêm, xung quanh ngoài cỏ chỉ có rừng cây, chim chóc đậu đầu cành cao giọng hót, tựa hồ vui sướng hát một khúc ca không rõ tên, đặt mình giữa cảnh thiên nhiên tươi đẹp làm cho người ta cảm thấy thể xác và tinh thần sảng khoái một hồi.
“Trong tứ đại danh sơn, Thanh Sơn có phong cảnh đẹp nhất thật đúng là không sai.” Đôi mắt đen sâu thẳm thưởng thức cảnh sắc xung quanh, khóe môi hơi gợi lên, dường như thảnh thơi dạo trên bãi cỏ cũng là một cảm giác không tệ.
Nghe hắn nói mấy lời này, nàng liền nhớ gia gia cũng từng nói qua, lúc trước vì ưng ý cảnh sắc Thanh Sơn đẹp nhất nên mới sống ở đây, không khỏi cảm thấy tò mò, hỏi: “Tứ đại danh sơn ngươi đều đã đi qua sao?” Đối với ba đại danh môn kia nàng chỉ mới nghe nói, không thì cũng đọc trong mấy cuốn sách miêu tả mà thôi.
“Ừh.” Hắn thấp giọng nói, thanh âm từ tính không nhanh không chậm nói: “Thường xuyên giúp sư phụ của ta đi qua đi lại, tự nhiên quen.” Tứ đại danh môn trong mắt thế nhân là nơi chốn cao xa không thể tùy ý bước vào, nhưng theo lời hắn nói, đó là nơi muốn đến thì đến, ai cũng không thể ngăn hắn.
“Ờ! Bất quá ta biết rõ, trong luận võ, Thiên Sơn xếp hạng thứ nhất trong tứ đại danh môn, Thanh Sơn xếp hạng ba, theo đó lần luận bàn tỷ thí này đệ tử Thiên Sơn không có khả năng bại bởi Thanh Sơn được.”
Thần mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng nói: “Còn chưa có đấu ngươi đã biết rồi hả? Tuy nói ngươi ngây người năm năm ở Thanh Sơn nhưng đệ tử Thanh Sơn đông đảo, không thể nói không có có người tài giỏi, ngươi cứ vậy chắc chắn sao?”
“Nếu Thiên Sơn có thể đứng trong tứ đại danh sơn thì thực lực môn hạ đệ tử tự nhiên là không cần phải nói, hơn nữa ngươi đã nói qua, đệ tử Thiên Sơn so với Thanh Sơn, đó là tuyệt đối chỉ có hơn chớ không kém, ta cũng chỉ lặp lại lời ngươi đã nói thôi.” Đệ tử xuất chúng ở Thanh Sơn không ít, nhưng nàng còn chưa thấy qua Thiên Sơn đệ tử, nếu hắn nói vậy thì chứng minh Thiên Sơn đệ tử đều không đơn giản, một tháng sau tỷ thí, nói vậy Thanh Sơn đệ tử sẽ không thể chiếm ưu thế, bất quá có thể lấy được kinh nghiệm cũng là là một loại thu hoạch.
“Ha ha…” Nghe nàng nói, Thần không khỏi cười nhẹ ra tiếng. Nếu lúc này có ai nhìn thấy nhất định sẽ chấn động vì trong mắt mọi người, Lãnh Tuyệt Thần giống như tên của hắn vậy, nhìn ôn hòa thân thiết nhưng lại lạnh lùng xa cách, có cười thì quá lắm chỉ là nhếch nhẹ khóe môi, không hề bật cười sung sướng ra tiếng nhẹ nhàng như hiện tại.
Tử Tình kinh ngạc, đưa mắt nhìn hắn: “Ta nói sai rồi sao?”
“Không, không có, chỉ là ta cảm thấy nói chuyện phiếm với ngươi thật sự vui.” Hắn nhìn nàng thật sâu, mắt đen tịch mịch xuất hiện một ý tứ mà Tử tình không hiểu nổi.
Bị ánh mắt quái dị của hắn nhìn, nàng không khỏi cảm thấy có chút mất tự nhiên, dời mắt nhìn về căn phòng phía trước, nói: “Đến rồi, mỗi buổi sáng sẽ có người đem bữa sáng để ở đây, giờ hãy còn sớm, chút nữa mới đem tới, chúng ta đi vào đợi một lát đi!”
“Ừh.” Hắn lên tiếng, cùng nàng đi vào trong.
Trong phòng ăn, không biết vì chưa ai ngủ dậy hay đều sang phòng Tử Nguyên mà vẫn chưa thấy ai đến, hai người ngồi xuống bàn tán gẫu, chỉ chốc lát, có đệ tử cầm giỏ đến, vừa thấy hai người thì không khỏi có chút giật mình, nhìn chằm chằm người con trai tao nhã mà cao quý trác tuyệt kia.
Đó là Lãnh Tuyệt Thần sao? Sao hắn lại đến sớm như vậy? Kích động tới mức quên cả phản ứng, cứ giật mình sững sờ đứng đấy, ngây ngốc nhìn.
“Ai? Tại sao đứng sững sờ ngay cửa hả? Không phải ngươi đến đưa đồ ăn sáng sao? Ngây ngốc ở đó làm gì? Hôm nay có cái gì ngon? Nhanh đưa cho ta.”
Ngoài phòng, một giọng nữ có chút điêu ngoa vang đến, đệ tử cầm rổ thức ăn mới giật mình vội vàng phục hồi tinh thần, mà hai người trong phòng nghe thấy giọng nói này cũng đều ngước mắt nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy, Tử Cầm mặc lụa mỏng diễm lệ đẩy tên đệ tử đang đứng sững sờ ở cửa ra để đi vào, bất ngờ nhìn thấy hai người đang ngồi bên trong cũng giật mình, nhanh chóng biến đổi sắc mặt từ điêu ngoa thành kiều diễm vô song, tươi cười vội vàng đi tới bên cạnh bàn.
“Lãnh công tử, sao ngươi cũng ở đây?” Bỗng nhiên mới chợt nhớ ra điều gì vội vàng hỏi: “Ngươi cũng chưa ăn sáng phải không?” Nói xong, bước nhanh đến chỗ tên đệ tử kia lấy chiếc rổ đem đến, bày biện đồ ăn sáng trên bàn: “Lãnh công tử, cái này là đồ ăn sáng mới vừa đem tới, ngươi nếm trước nhé.”
Trước thái độ quá nhiệt tình của nàng, Tử Tình có chút ngạc nhiên, nàng và bọn Tử Nguyên có quan hệ tốt như anh chị em ruột thịt, với lại, Tử Nguyên nằm trên giường là do Thần làm ra, sao nàng vừa thấy đến nam sắc thì đã thành ra cái bộ dạng này rồi? Tối hôm qua còn tỏ ra hung ác cơ hồ muốn đem nàng bóp chết, quả nhiên đối xử với mỹ nam thì phải khác biệt nha!
“Không làm phiền, tự ta có thể làm được.” Thần nói xong, múc bát cháo đưa đến trước mặt Tử Tình, lại giúp nàng gắp một ít đồ ăn sáng, nói: “Ăn đi!”
“Cám ơn.” Tử Tình nhẹ giọng nói cảm ơn, bưng bát cháo lên, liếc thấy sắc mặt Tử Cầm có chút khó coi liền lẳng lặng ăn sáng một chút.
Thấy nàng động đũa, ánh mắt Thần dịu dàng, gắp cái bánh bao, tao nhã cắn một miếng, chậm rãi ăn, làm như không thấy ánh mắt Tử Cầm liếc sang.
Sắc mặt Tử Cầm vốn đang khó coi lại nhìn thấy Thần ăn thật tự nhiên mà vẫn tỏa ra khí chất tao nhã cao quý tao nhã như vậy, không khỏi quên đi cảm giác bực bội ban nãy mà kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn ăn bánh bao, cắn từng miếng tao nhã, một cái bánh bao vốn dĩ rất tầm thương trong tay của hắn dường như đã trở thành của ngon vật lạ mỹ vị cỡ nào, thấy được khí chất bẩm sinh tao nhã tôn quý kia, đôi mắt đẹp của nàng không ý thức tràn ngập sự ái muội, tầm mắt bị từng động tác của hắn hấp dẫn không rời, không thể tự kiềm chế…
Thoáng nhìn bộ dáng Tử Cầm háo sắc, nàng phải đặt cái chén xuống, đúng là có người nhìn chằm chằm bên cạnh như vậy quả thật là ăn không vào.
“Ngươi ăn ít vậy sao?” Thần hơi nhíu đôi mày đẹp khi thấy nàng chỉ ăn nửa chén cháo.
“Ta luôn ăn ít, nhiêu đây cũng đủ rồi.” Thấy hắn cũng chỉ ăn một cái bánh bao, liền hỏi: “Ngươi không ăn cháo à?” Không phải hắn nói đói bụng sao? Sao mà chỉ ăn một cái bánh bao vậy?
“Ta cũng không ăn nhiều.” Đối ăn uống hắn có chút khó tính, đồ ăn ở đây thật đúng là không hợp khẩu vị của hắn, nếu không phải muốn ăn cùng với nàng thì hắn cũng chẳng đến đây ăn.
“Ừ!” Nàng khẽ lên tiếng, đứng lên nói: “Ta muốn về tu luyện nội công tâm pháp, ngươi cứ tự nhiên đi.”
“Ừhm, ngươi đi đi!” Hắn nói xong, phất áo bào một cái đứng lên: “Ta đi tìm sư phụ của ngươi đánh một ván cờ giết thời gian, thong thả lại đến tìm ngươi.” Giọng nói trầm thấp vừa ngừng, khóe môi hơi cong, ngay lúc Tử tình vừa nghe xong đã bước nhanh ra ngoài.
Nghe hắn nói, Tử Cầm cắn môi, ghen tị nhìn sang Tử Tình, ánh mắt chứa đầy sự không cam lòng và oán hận, nàng có dung nhan diễm lệ vô song, lại còn là thiếu nữ quý như hoa, thực lực lại thuộc loại trung thượng, xem ra, nếu không có Tử Tình, Lãnh Tuyệt Thần sẽ chú ý đến nàng! Đều là tại Tử Tình! Cái gì cũng thua kém nàng, lại cố tình hấp dẫn chú ý của mọi người!
Nếu không có nàng, nhất định sẽ không như vậy!
Thấy được ánh mắt oán hận kia, Tử Tình thản nhiên liếc nàng một cái, vẻ mặt bình tĩnh, thái độ lạnh nhạt, cứ như đang nhìn một kẻ xa lạ tầm thường, ánh mắt không chút dao động hay kèm theo bất kỳ cảm xúc nào, sau đó lại dời mắt, bước ra ngoài.
Tử Cầm đang lúc phẫn nộ lại thấy được ánh mắt lạnh nhạt mà bình tĩnh của nàng, cơn giận vốn đang bị kìm nén bỗng nhiên bộc phát, cả người nàng ta vút một tiếng, quần lụa đỏ kéo đến chắn ngay trước mặt Tử Tình, chặn đứng lối đi xong mới rít lên: “Tử Tình, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Bị ngăn trở đường đi, nàng hơi nhíu mày, ánh mắt trong trẻo hơi mất kiên nhẫn: “Tránh ra.” Giọng điệu thản nhiên có chút chán ghét khó nhận ra.
“Ta cũng không phải là Tử Sa, ta cóc có sợ ngươi! Nói cho ngươi biết, đừng có cả ngày làm một bộ dạng tự cho là thanh cao, bất quá chỉ là một cái phế vật! Một cái phế vật tập võ! Về dung mạo về thực lực, ngươi có điểm nào so được với ta? Luận gia thế, ta là thiên kim đại gia thế tộc, còn ngươi thì sao? Bất quá chỉ là một đứa con gái quê mùa nơi khỉ ho cò gáy, ngươi dựa vào cái gì mà so sánh với ta hả? Đừng tưởng rằng Bạch Dật sư huynh thật sự thích ngươi, đừng tưởng rằng Lãnh Tuyệt Thần đối với không giống người khác, ta nói cho ngươi nghe, bọn họ chỉ là chơi đùa ngươi mà thôi, bộ dạng ngươi bần cùng nghèo khó như vậy, ngươi nào có tư cách được bọn họ yêu? Ngươi nào có tư cách đứng bên người bọn họ hả?”
Liên tục nghe hàng loạt câu mắng chửi mỉa mai kèm theo sự tức giận, tên đệ tử đem đồ ăn sáng đưa tới hơi sớm không khỏi bị dọa đến kinh ngạc ngay tại trận, mở to mắt nhìn. Vốn hắn đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi, ai ngờ nghe thấy nàng kia liên tục tức giận mắng, vừa rồi còn là một cô gái bộ dạng kiều diễm ngọt tươi cười, vậy mà sau khi nam tử xuất sắc trác tuyệt kia vừa đi đã biến ngay thành một mẫu dạ xoa, thật sự rất dọa người.
Lại nhìn đến cô gái áo trắng, thấy nàng khép nửa đôi mắt khiến người ta không thấy rõ thần sắc của nàng nhưng từ khi cô gái áo đỏ xảo quyệt tức giận mắng, trên người cô gái đã có hơi thở như dần biến hóa, chỉ thấy cả người cô gái áo trắng vốn thanh nhã lạnh nhạt dần dần tràn ngập ra một hơi thở lạnh lẽo, lạnh như gió tuyết tháng mười hai, làm người ta cảm thấy ớn lạnh tới tận tim, hắn ngẩn ra, càng nhìn càng kinh hãi.
Đã xảy ra chuyện gì? Hơi thở một người sao có thể biến hóa nhanh như vậy? Hắn biết cô gái mặc áo trắng tên là Tử Tình, kẻ mà mọi người ở Thanh Sơn công nhận là phế tài tập võ, năm năm, dù là võ công hay tâm pháp cũng đều không có tiến bộ, so sánh với vài đệ tử núi Lăng Phong khác thì đều thua kém, cực kỳ kém cỏi, nhưng mà hiện tại đã xảy ra chuyện gì? Hơi thở lạnh lẽo kia, dù tu vi của hắn rất thấp cũng không có khả năng nhìn lầm nha!
Cảm thấy kinh ngạc không thôi, trong lúc nhất thời đã quên là phải nhanh một chút rời đi nơi này, ngược lại càng kinh ngạc cô gái áo trắng kia, thiếu nữ áo đỏ vẫn đang chửi mắng liên tục, cô gái áo trắng càng lạnh lùng, hắn không khỏi vì nàng mà đổ mồ hôi lạnh một phen.
Tử Cầm thét lớn giọng nói ngọt ngào của mình, lúc này bị đố kỵ che mắt nên không phát hiện ra cả người Tử Tình cực kỳ lạnh lẽo, cũng không thấy được cặp mắt vốn luôn thản nhiên bình tĩnh đang từ từ đưa lên cao, lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
“Nói xong chưa?” Giọng nói trong trẻo nhưng lại lạnh lùng không hề giống với trước đó, đem theo sự rét lạnh thật rõ ràng, ngắn ngủn ba chữ lại làm người ta không rét mà run.
Bị cặp mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kia nhìn, trong lòng Tử Cầm không khỏi chấn động, dường như chỉ trong nháy mắt, có một sự rét lạnh bắn thẳng đến tim nàng, làm cho cả người nàng chợt rét run, nhưng trong nháy mắt nàng đã trấn định được, tự an ủi: mình bị sao vậy? Bất quá nàng chỉ là một kẻ phế tài tu luyện, Tử Sa sợ nàng, còn mình thì không! Sao mà nàng lại bị cặp mắt kia dọa chứ? Một kẻ chẳng có thực lực gì thì sao có được ánh mắt khiếp người như vậy? Nhất định là nhìn lầm rồi!
Lúc này mới ưỡn ngực hất cằm, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, khiêu khích nói: “Làm sao vậy? Ta nói không đúng hả? Nói cho ngươi biết, đừng tưởng có sư phụ che chở thì ngươi cứ vậy tỏ ra bộ dáng không coi ai ra gì kiểu đó, nếu thực sự chọc giận ta, ta nhất định sẽ chỉnh đốn ngươi thật tốt đấy! Ngươi cho là Nhị sư huynh của chúng ta sẽ chịu ơn ngươi sao? Cho ngươi biết, dù là Đại sư huynh nhận ơn của ngươi thì ta với Tam sư huynh cũng chẳng có cảm kích đâu! Muốn chúng ta thừa nhận ngươi? Nằm mơ đi!”
Đêm qua hai người bọn họ bị Tử Nghiên nói vậy liền chạy ra ngoài, xem ra cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, càng không biết nàng là người mà Tử Nghiên cố ý đến giúp chữa thương cho Tử Nguyên, bằng không cũng không nói ra ra mấy lời như vậy.
Mắt thoáng nhìn thấy bóng người mặc áo xanh đang đi đến đây, khóe môi hơi cong, không khỏi nở nụ cười nhẹ nhàng, thay vì chính mình ra tay thì chẳng thà mượn sức người khác càng thống khoái, nàng tin, nếu là Đại sư huynh nàng kính trọng tự mình ra tay trừng phạt nhất định sẽ thú vị hơn.
Tên đệ tử kia đứng ở một thấy Tử Tình còn nở nụ cười, không khỏi giật mình, ngạc nhiên nhìn nàng, thầm nghĩ, có phải là nàng bị dọa ngu rồi không? Sao còn chưa chạy mà cứ đứng ra đó cười? Nếu cô gái áo đỏ kia thật sự ra tay, sợ là nàng chịu không nổi đâu.
Thấy Tử Tình vậy mà bật cười trước mặt nàng, cứ như đang cười nhạo nụ cười của nàng, làm khiến nàng thấy cực kỳ chói mắt, lúc này giận dữ phẫn nộ quát : “Cười? Ngươi còn dám cười? Ngươi cười ta đúng không? Cười Lãnh Tuyệt Thần không để ta vào mắt đúng không? Cười Bạch Dật sư huynh cũng không để ý ta đúng không? Tiểu tiện nhân nhà ngươi! Còn không biết thân biết phận sao? Thật đúng là xem mình giỏi lắm? Xem ta có đánh chết ngươi không!”
Tử Nghiên đang đi tới, từ xa chỉ thấy đến hai nàng đứng bên cửa phòng, cạnh bên còn có gã đệ tử chuyên đưa cơm, thấy tình hình có chút không thích hợp, bỗng nhiên lòng hắn không khỏi nhảy dựng như là sẽ phát sinh chuyện gì đó không tốt, đến gần thì giọng điệu tức giận loáng thoáng truyền vào tai hắn rõ ràng.
Tử Cầm vậy mà dám mắng chửi nàng ngay trước mặt nàng sao? Tử Nghiên kinh hãi, từ sau khi Tử Nguyên gặp tình trạng như vậy, trong lòng hắn luôn cảm thấy sợ Tử Tình không thôi, xem Tử Nguyên thì biết, hắn chỉ mắng một câu mà nàng đã khiến hắn không mở miệng nói được một lời, cho dù đã nhận lời hắn chữa cho Tử Nguyên thế nhưng cũng dùng biện pháp như vậy, bắt hắn nuốt chuột con sơ sinh, đúng là so với chết không khá hơn bao nhiêu, nay Tử Cầm tức giận mắng nàng như vậy, còn mắng khó nghe kiểu này, hắn mơ hồ có thể dự dự đoán được kết cục thê thảm của Tử Cầm…
Thẳng tới lúc Tử Cầm vung tay về phía nàng, hắn cả kinh hét lớn ra tiếng: “Dừng tay!” Tim dường như trong giây lát kia đã ngừng đập, khí huyết toàn thân cả kinh mà ngưng chảy.