Yêu cầu khảo hạch của các luyện dược sư để được vào học viện năm nay là Thiên Tư đan. Thiên Tư đan là đan dược trị thương bình thường, rất dễ luyện chế, chỉ có điều là cần rất nhiều nguyên liệu mà thôi.
Hách Thi Hoạ suy nghĩ một lượt cách luyện chế Thiên Tư đan để tìm ra cách dễ nhất thì Nam Cung Liên kêu lên: "Thi Hoạ, ngươi có nhớ hết phối phương của Thiên Tư đan không, ta lỡ quên một nguyên liệu rồi, làm sao đây" trong thanh âm chứa đầy tia sốt ruột.
Hách Thi Hoạ dở khóc dở cười nhìn Nam Cung Liên, từ lúc giới thiệu tên ở cổng vào, vị công chúa này cứ dính nàng không chịu rời một bước, đến lúc khảo hạch cũng đòi tranh chỗ gần nàng nhất. Điều kì lạ là nàng không chán ghét nàng ấy. Hách Thi Hoạ giáo huấn Nam Cung Liên vài câu rồi mới đọc lại phối phương.
Nam Cung Liên được Hách Thi Hoạ chỉ bảo thì lập tức cười vui sướng. "Ta biết là ngươi tốt nhất đó, Thi Hoạ."
Một canh giờ trôi qua, tất cả mọi người đã hoàn thành xong phần khảo hạch của mình, chỉ còn lại Hách Thi Hoạ đang đứng dậm chân bên cạnh đỉnh luyện dược. Không ít tiếng bàn tán châm chọc lại vang lên.
"Phế vật thì chỉ là phế vật, thật chẳng có tiền đồ."
"Xấu nữ phế vật sao lại dám đến đây chứ?"
"Thật là vô liêm sỉ mà."
"Ta mà có khuôn mặt xấu như cô ta, chắc ta sẽ trực tiếp đi chết."
Đủ loại âm thanh chế giễu vang lên, Nam Cung Liên thấy vậy thì tức giận, ra lệnh cho mấy người đó câm miệng, xả cơn tức giùm Hách Thi Hoạ.
Hách Thi Hoạ bỏ ngoài tai những lời châm chọc, tiếp tục luyện đan của mình. Một khắc(*) đồng hồ trôi qua nữa, Hách Thi Hoạ rốt cuộc hoàn thành.
(*) một khắc=15 phút
Hách Thi Hoạ suy nghĩ một lượt cách luyện chế Thiên Tư đan để tìm ra cách dễ nhất thì Nam Cung Liên kêu lên: "Thi Hoạ, ngươi có nhớ hết phối phương của Thiên Tư đan không, ta lỡ quên một nguyên liệu rồi, làm sao đây" trong thanh âm chứa đầy tia sốt ruột.
Hách Thi Hoạ dở khóc dở cười nhìn Nam Cung Liên, từ lúc giới thiệu tên ở cổng vào, vị công chúa này cứ dính nàng không chịu rời một bước, đến lúc khảo hạch cũng đòi tranh chỗ gần nàng nhất. Điều kì lạ là nàng không chán ghét nàng ấy. Hách Thi Hoạ giáo huấn Nam Cung Liên vài câu rồi mới đọc lại phối phương.
Nam Cung Liên được Hách Thi Hoạ chỉ bảo thì lập tức cười vui sướng. "Ta biết là ngươi tốt nhất đó, Thi Hoạ."
Một canh giờ trôi qua, tất cả mọi người đã hoàn thành xong phần khảo hạch của mình, chỉ còn lại Hách Thi Hoạ đang đứng dậm chân bên cạnh đỉnh luyện dược. Không ít tiếng bàn tán châm chọc lại vang lên.
"Phế vật thì chỉ là phế vật, thật chẳng có tiền đồ."
"Xấu nữ phế vật sao lại dám đến đây chứ?"
"Thật là vô liêm sỉ mà."
"Ta mà có khuôn mặt xấu như cô ta, chắc ta sẽ trực tiếp đi chết."
Đủ loại âm thanh chế giễu vang lên, Nam Cung Liên thấy vậy thì tức giận, ra lệnh cho mấy người đó câm miệng, xả cơn tức giùm Hách Thi Hoạ.
Hách Thi Hoạ bỏ ngoài tai những lời châm chọc, tiếp tục luyện đan của mình. Một khắc(*) đồng hồ trôi qua nữa, Hách Thi Hoạ rốt cuộc hoàn thành.
(*) một khắc=15 phút