Chiếc cửa được làm bằng nguyên liệu chắc chắn, trên mặt cửa được khắc chữ Wader mạ vàng chỉ vì sức công phá quá lớn mà bị chẻ làm đôi rồi đổ xuống nền. Nó đạp chiếc cửa một cái khiến chiếc cửa dần dần nứt rồi đứt làm đôi. Đôi bốt màu đen đế bệt dẫm lên từng mảnh vụn của chiếc cửa, nó bước đi rất cao ngạo, những người trong bar đang tụ tập ăn chơi, nhảy nhót đều phải dừng lại, tất cả các hoạt động trong bar như có một thứ gì đó làm ngưng lại, tất cả mọi người đều đứng hình khi nhìn thấy nó đứng trên chiếc cửa đã bị vỡ tan tành.
Mọi người đang há hốc mồm về nó, một đứa con gái thôi không ngờ sức công phá lại lớn đến thế, một cước thôi là chiếc cửa này nứt đôi, mặc dù ai cũng biết rằng chiếc cửa này làm bằng nguyên liệu tốt nhất chỉ có dùng búa to đập nó cũng chỉ có vết xước to mà thôi, chỉ có khi nhiều người đập thì chiếc cửa mới có thể nứt không ngờ lại là một cô gái một cước đá văng cửa.
Chợt một chàng trai mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt màu trà ánh lên những tia lạnh lùng khiến ai nhìn vào cũng phải khiếp sợ. Nhìn chung chàng trai này thật sự là rất đẹp! Anh ta bước đến phía nó, còn Oanh thì đã đứng từ phía sau, nhìn gần có thể thấy anh ta cũng chỉ cao hơn nó có 2 phân, anh ta bắt đầu lên tiếng:
- Ai? Đến đây còn náo loạn? - Anh ta nói bằng giọng lạnh lùng khiến không ít người trong bar sợ hãi. Ai mà chả biết quản lý của bar này là một người cực kỳ lạnh lùng và vô tình, chỉ cần ai gây náo loạn liền xử lí tức khắc.
- Đã quên? - Nó đưa khuôn mặt gần sát khuôn mặt anh chỉ cách có đúng 5cm rồi nói bằng giọng lạnh lùng.
- Gì? - Anh khó hiểu nhưng vẫn cất lên giọng nói lạnh lùng của mình.
- Haizz! Anh Tuấn! Quên chúng em rồi hả? - Oanh tiến gần đến phía Tuấn, bỏ kính mắt trên mặt ra rồi nói khiến cho những người trong bar liền ngây ngất vì vẻ đẹp của cô.
- Ơ! Oanh! - Tuấn ngạc nhiên, giọng nói không hề lạnh lùng.
- Trời! Sao anh lại quên được chứ? - Oanh vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
- Còn đây là Mai? - Tuấn đưa ngón tay trỏ của mình chỉ về hướng nó.
Nó không nói gì liền gạt đầu một cái, Tuấn vui mừng không siết, trên môi liền nở nụ cười thật tươi, dang thật hai tay ra ôm nó thì nó chợt nghiêng người ra bên phải khiến anh ôm hụt, xấu hổ liền thu hai tay vào lại. Nó vẫn thế, vẫn lạnh lùng và chăng chịu để anh ôm nó gì cả. Còn bên Oanh, anh cũng tiến đến phía cô và ôm nhưng cũng bị cô làm ôm hụt. Haizz! Mất hình tượng của anh quá!
- Ơ! Sao không cho anh ôm? - Tuấn nói bằng giọng hờn dỗi khiến cho nhiều người trong quán bar há hốc mồm, có người còn ngất xỉu, họ thề là họ chưa bao giờ thấy anh trong cái hình tượng này.
- Anh hay quên nên ko cho? - Oanh nói xong liền cùng nó bước vào trong bar.
- Hihi! - Tuấn đưa tay lên gãi gãi đầu, nhưng cũng lâu rồi anh không gặp nó và
Oanh vì anh phải về lại Việt Nam để quản lí bar theo sự chỉ đạo của nó.
Chọn một góc bàn trong nơi tối, chiếc bàn này hầu như là không hề có ánh sáng mấy. Ngồi vào trong, nó vắt hai chân của mình lên, bỏ chiếc kính mát xuống bàn sau đó dựa người vào lưng ghế. Oanh ngồi xuống bên cạnh nó, thì thấy Tuấn tiến gần đến bàn rồi lên tiếng:
- Uống gì anh lấy? - Tuấn nói xong liền nở một nụ cười nữa khiến cho bao nhiêu cô gái trong quán liền đổ rạp xuống đất.
- Cho em một rio! - Oanh lên tiếng đầu tiên.
- Bacardi! - Nó rất kiệm lời nhưng Tuấn ko hề thấy ngạc nhiên bởi lúc ở bên Mỹ anh đã tiếp xúc nhiều với nó, nó vừa nói ít lại còn rất lạnh lùng.
- Ok! - Tuấn nháy mắt một cái liền khiến cho những cô gái đã đổ rạp xuống đất liền ngất tiếp lại còn xịt máu mũi vì cái nháy mắt của Tuấn.
- Này! Anh định để lũ con gái ở bar này đổ máu vì anh hả! Bỏ cái kiểu đó đi ha! - Oanh nhìn quanh thấy bây giờ bar đã có nhiều cô gái bị chảy máu mũi vì Tuấn liền lên tiếng nhắc nhở anh.
- Hihi! Thôi anh đi lấy đây! - Tuấn nói xong liền chạy thẳng đến quầy bar.
Sau 2 phút đã thấy Tuấn mang một ly cocktail màu xanh nước biển sóng sánh thật đẹp và một chai rượu bacardi trong suốt đến, đặt tất cả lên bàn, anh liền rời đi không quên bỏ lại một câu:
- Anh có việc! Hai em cứ vui chơi thoải mái nhé! - Tuấn nói xong liền chạy đi mất hút.
....................................................................................
Giới thiệu nhân vật:
Trần Anh Tuấn - 19 tuổi
Đẹp trai, thông minh, tài giỏi, quen nó khi ở Mỹ nên hiện đang làm quản lí của bar nó, cũng là một trợ thủ đắc lực của nó, bình thường rất lạnh lùng nhưng khi ở cạnh nó và Oanh thì cái tính trẻ con lại bộc phát.
Con trai độc nhất của tập đoàn Trần Anh chuyên về kinh tế, chứng khoán lớn thứ 10 thế giới. IQ: 297/300.
.....................................................................................
Đang ngồi nhâm nhi ly rượu màu trắng trong suốt trên tay chợt nó nghe thấy Oanh nói.
- Ê! Sao dạo này tao không thấy con Vi đâu nhỉ! - Oanh nói tay vẫn lắc ly rượu cocktail.
- Ừ! Thử gọi nó xem! - Nó nói nhưng vẫn nhâm nhi ly rượu.
- Ukm! - Oanh nói xong liền lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra. Lướt nhanh các dãy số trong danh bạ cuối cùng cũng dừng lại tại một số, nhanh nhấn nút gọi cô áp máy lên tai nghe.
Đầu dây bên kia chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền nhấc máy:
- Alo! - Đầu dây bên kia bắt máy.
- Alo! Tao nè! - Oanh nói.
- Tao là ai? - Bên kia chợt hỏi.
- Vi! Mày muốn tao tức chết đúng không? - Oanh nói mà mặt giận dữ.
- Hihi! Đùa tí thôi! Gì mà căng? Mà mày về nước từ lúc nào sao không nói cho tao biết hả? - Vi nói giọng hờn dỗi.
- Cái đấy tính sau mày bây giờ ra quán bar Wandering đi! Tao với cả Mai đang ở đây nè! - Oanh nói.
- Há! Mai nó ở đấy hả? - Vi hét to trong điện thoại.
- Uk! Mà mày chỉ nhớ nó thôi chả thèm nhớ tao! - Oanh nói giọng giận.
- Thôi! Tao nhớ cả hai đứa mày mà! Bây giờ tao ra liền đây! Chờ ha! - Vi nói với giọng vui vẻ.
- Ukm! - Oanh nói xong liền cúp máy cũng có thể thấy bên kia cũng đã tắt máy từ trước.