Giờ đã là quá nửa đêm, thành phố dường như bị bóng tối bao
phủ hết thế mà tại bar Wandering vẫn sôi động, náo nhiệt, nhiều người đi ra đi
vào không hết. Trước cửa bar xuất hiện hai chiếc xe moto đời mới thật phong
cách làm nhiều người phải chú ý đến. Hai người con gái bước xuống từ hai chiếc
xe đó, thật sự ai cũng thấy bị hớp hồn bởi hai cô gái này, họ đều mặc trên mình
bộ quần áo màu đen nhưng một người có mái tóc dài đến ngang lưng để xõa thì mặc
váy ôm bó sát để lộ ra 3 vòng hoàn hảo rất quyến rũ khiến người nhìn chết đứng.
CÒn một người có mái tóc dài được cột lại giống đuôi ngựa thì mặc chiếc quần da
bóng đen với chiếc áo cúp ngực để lộ ra vòng 1 và vòng 2 đầy gợi cảm. Cả hai
người đều thật sự nổi bật trong đêm hôm nay.
Oanh và Vy cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm vừa vướng víu và nặng
ngay trên đầu, khẽ nhìn nhau rồi cả hai người bước vào trong bar. Vừa mới bước
chân vào quán, hai người đã trở thành tâm điểm, mọi người dường như là dừng hết
lại mọi hoạt động chỉ có tiếng nhạc xập xình là còn vang lên mà ngắm nhìn hai mỹ
nhân đang bước đi từ từ vào. Oanh với Vy hơi nhíu mày nhìn quanh, có đôi chút
khinh thường trong lòng chứ không có biểu hiện ra ngoài thay vào đó là khuôn mặt
lạnh tăm. Đa số những phái nam trong này đều cho đó thật sự rất quyến rũ, hai
cô gái gợi cảm với nét mặt lạnh như tảng băng di động quả khiến cho họ bị cuốn
hút vào vẻ đẹp đó.
Bước đến một chiếc bàn trong góc khuất, Vy và Oanh không hề
một chút quan tâm gì đến việc mọi người vẫn nhìn chăm chăm vào mình, gọi một người phục vụ ở gần đó đang đứng chết chân, Vy
lên tiếng:
- Này nhóc! Cho tôi một chai Cognac và một Brandy! – Vy nói
mà không hề hay biết mình đã nói sai điều gì. Còn người phục vụ sau khi nghe Vy
nói thì tăng tốc chạy đến chỗ quầy bar lấy rượu.
- Mày gọi hắn ta là nhóc! – Oanh hơi ngớ người khi Vy gọi
người phục vụ kia là nhóc mặc dù Oanh biết người phục vụ đó cũng phải hơn Vy 4 –
5 tuổi.
- Ui dồi! Có sao đâu, ai làm trong bar này mà taoi không biết,
tao toàn gọi thế! – Vy tỏ ra rất bình thường với cái chuyện này.
- Vãi mày! – Oanh quả thật là bó tay với cô bạn thân này của
mình luôn.
Vy không nói gì chỉ cười mỉm, chợt trong đầu cô lại nhớ đến
nó liền quay sang hỏi Oanh:
- Mày! Mai đâu? – Vy hỏi, cô từ lúc trước ở bar chơi với nó,
cô thề là cô không hề gặp nó một lúc nào kể cả gọi điện thoại hay nhắn tin,
chat.
- Tao không biết! – Oanh nhún vai tỏ vẻ không hề hay biết một
chuyện gì, trước đó cô đi chơi với Vy, bảo nó đi cùng thì nó cứ cứng đầu không
đi, đến 8h cô mới về được nhà đã không hề thấy nó, hỏi dì Năm là nó đi đâu thì
dì bảo nó vừa đi học về là lên gác tắm rửa rồi đi luôn nói là đi có việc không
ăn cơm, đêm có thể cũng không về khiến Oanh có chút hoài nghi.
Vy cũng không hỏi nữa, liền rót rượu vừa mang đến được đặt
trên chiếc bàn thủy tinh rót vào hai chiếc cốc, rồi lấy một ly cầm trên tay và
đưa lên miệng. Cô không có hỏi thêm gì về nó bởi cô biết tính cách của nó cực
kì bí ẩn, làm việc gì cũng chỉ một mình, ít khi cho cô và Oanh biết. Có lần cô
cố điều tra nó làm gì và thêm chút thân thế về nó nhưng tất cả chỉ thu về kết
quả là con số 0. Nó giấu cô quá kĩ, có lúc Vy cũng nũng nịu hỏi nó nhưng nó chỉ
im lặng hoặc là bảo cô không phải quan tâm nên cô cũng khôn có muốn nói nữa,
cũng chả muốn biết và tìm hiểu nữa.
.................................................................
Chiếc xe moto của nó đỗ ngay trước một căn biệ thự rộng lớn,
nơi đây thật sự rất đẹp đến nó cũng phải thầm khen ngợi cách thiết kế nhà như
thế này, vừa đẹp lộng lẫy, sang trọng mà lại có cảm giác dịu nhẹ, bình yên. Nhếch
môi một cái thật sâu, quả thật nơi này rất đẹp nhưng không bao giờ hợp với chủ
nhân của nó. Để xe moto ngay ở đó, nó thản nhiên bước xuống nhìn xung quanh nơi
đây. Ở ngoài không hề có chút thiết bị hay phương tiện chống trộm nào ngoài
camera, nhưng ở đây lại có rất nhiều vệ sĩ cao thủ phòng bị và bảo vệ 24/24 nên
hơi khó, nó cần phải suy nghĩ nhanh, hành động nhanh mới thoát khỏi bọn vệ sĩ
này.
Nó nhảy qua bứ tường chắn một cách dễ dàng mà không hề bị
thương tích. Hôm nay nó sẽ phải giết chết chủ nhân của căn nhà này nên thật sự
sẽ rất khó khăn. Quả thật, người chủ nhân của căn nhà này rất có mắt thẩm mĩ
khi thiết kế căn nhà này quả đẹp hơn sức tưởng của nó. Nhưng cái mắt thẩm mĩ đó
thật sự là nên để dành kiếp sau, kiếp này không nên rồi. Nó đi qua những cái
cây to, trốn gần đó rồi khẽ quan sát xung quanh, đúng là bọn vệ sĩ quan sát
24/24 nếu nó dùng võ thì sẽ thật tốn sức chi bằng phải dùng những lối vào khác
hoặc trèo tường.
Rơi vào mắt nó bây giờ là ở một nơi có rất nhiều người vận
chuyển, bê những bao tải rất nặng. Nó hơi nhíu mày, tại sao đêm tối lại đi vận
chuyển thứ hàng gì vậy. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầy nó, đúng rồi nó sẽ
vào bằng cách đó. Mặc thêm chiếc áo sơ mi kẻ sọc bị bẩn nhưng không hề rách rưới
bên ngoài chiếc áo dài bó mài đen bên trong, chiếc quần rộng thùng thình bên
ngoài quần da bóng, nó quấn chiếc tóc của mình vào bên trong chiếc mũ quê mùa rồi
đội vào, hơi chỉnh nó xuống, rồi lấy chiếc kính cận 0 độ của con trai che đi
đôi mắt của mình.
Nó bước gần đến chỗ những bao tải rồi lấy đại một cái, quả thật
nó rất nặng nhưng với nó thì bình thường
(tg: Tôi đi chết đây! @_@). Bên trong bao tải này thật sự có rất nhiều hộp cứng, không lẽ ông ta buôn lậu thuốc lá. Nó nhếch môi vừa mới bước đến cửa chợt có một tên vệ sĩ cao to chặn
lại đường nó, cất giọng u ám nhưng không hề khiến nó sợ:
- Thằng bé! Mày tên gì? – Ông ta hỏi nó.
- Tên Khoa! – Nó cũng cất giọng u ám, thêm phần lạnh băng
hơn hẳn ông ta khiến ông ta hơi chút giật mình.
- Mới làm hả? – Ông ta lại lên tiếng hỏi nó, giọng nói có vẻ khinh thường khi nhìn thấy nó cứ cúi đầu xuống thấp nên liền tưởng nó sợ ông ta.
- Vâng! – Nó nói có phần dịu đi một chút vì không như thế chắc
ông ta đuổi nó đi mất.
- Được rồi! Vào đi! – Ông ta nó xong liền bước phải nhường
đường cho nó đi vào.
Ông ta không hề biết rằng khi nó đi vào cũng là lúc mặt nạ
ác quỷ của nó hiện ra, nụ cười nửa miệng thật sâu có thể cảm nhận được sự ác quỷ
đang dâng trào trong người nó và đang đợi để bộc phát ra ngoài là lúc no sẽ giết
người.
Lời tg: Xin lỗi mọi người vì đã quá lâu rồi không đăng truyện!
Chỉ vì dạo này mình phải ôn kiểm tra với cả bố mẹ cũng không cho chơi máy tính
mấy nên không đăng được! Thật sự xin lỗi mọi người! Mong all vẫn ủng hộ truyện
cho mình nhá! Đừng bỏ, please! O:) O:) O:).
Giờ đã là quá nửa đêm, thành phố dường như bị bóng tối bao phủ hết thế mà tại bar Wandering vẫn sôi động, náo nhiệt, nhiều người đi ra đi vào không hết. Trước cửa bar xuất hiện hai chiếc xe moto đời mới thật phong cách làm nhiều người phải chú ý đến. Hai người con gái bước xuống từ hai chiếc xe đó, thật sự ai cũng thấy bị hớp hồn bởi hai cô gái này, họ đều mặc trên mình bộ quần áo màu đen nhưng một người có mái tóc dài đến ngang lưng để xõa thì mặc váy ôm bó sát để lộ ra vòng hoàn hảo rất quyến rũ khiến người nhìn chết đứng.
CÒn một người có mái tóc dài được cột lại giống đuôi ngựa thì mặc chiếc quần da bóng đen với chiếc áo cúp ngực để lộ ra vòng và vòng đầy gợi cảm. Cả hai người đều thật sự nổi bật trong đêm hôm nay.
Oanh và Vy cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm vừa vướng víu và nặng ngay trên đầu, khẽ nhìn nhau rồi cả hai người bước vào trong bar. Vừa mới bước chân vào quán, hai người đã trở thành tâm điểm, mọi người dường như là dừng hết lại mọi hoạt động chỉ có tiếng nhạc xập xình là còn vang lên mà ngắm nhìn hai mỹ nhân đang bước đi từ từ vào. Oanh với Vy hơi nhíu mày nhìn quanh, có đôi chút khinh thường trong lòng chứ không có biểu hiện ra ngoài thay vào đó là khuôn mặt lạnh tăm. Đa số những phái nam trong này đều cho đó thật sự rất quyến rũ, hai cô gái gợi cảm với nét mặt lạnh như tảng băng di động quả khiến cho họ bị cuốn hút vào vẻ đẹp đó.
Bước đến một chiếc bàn trong góc khuất, Vy và Oanh không hề một chút quan tâm gì đến việc mọi người vẫn nhìn chăm chăm vào mình, gọi một người phục vụ ở gần đó đang đứng chết chân, Vy lên tiếng:
- Này nhóc! Cho tôi một chai Cognac và một Brandy! – Vy nói mà không hề hay biết mình đã nói sai điều gì. Còn người phục vụ sau khi nghe Vy nói thì tăng tốc chạy đến chỗ quầy bar lấy rượu.
- Mày gọi hắn ta là nhóc! – Oanh hơi ngớ người khi Vy gọi người phục vụ kia là nhóc mặc dù Oanh biết người phục vụ đó cũng phải hơn Vy – tuổi.
- Ui dồi! Có sao đâu, ai làm trong bar này mà taoi không biết, tao toàn gọi thế! – Vy tỏ ra rất bình thường với cái chuyện này.
- Vãi mày! – Oanh quả thật là bó tay với cô bạn thân này của mình luôn.
Vy không nói gì chỉ cười mỉm, chợt trong đầu cô lại nhớ đến nó liền quay sang hỏi Oanh:
- Mày! Mai đâu? – Vy hỏi, cô từ lúc trước ở bar chơi với nó, cô thề là cô không hề gặp nó một lúc nào kể cả gọi điện thoại hay nhắn tin, chat.
- Tao không biết! – Oanh nhún vai tỏ vẻ không hề hay biết một chuyện gì, trước đó cô đi chơi với Vy, bảo nó đi cùng thì nó cứ cứng đầu không đi, đến h cô mới về được nhà đã không hề thấy nó, hỏi dì Năm là nó đi đâu thì dì bảo nó vừa đi học về là lên gác tắm rửa rồi đi luôn nói là đi có việc không ăn cơm, đêm có thể cũng không về khiến Oanh có chút hoài nghi.
Vy cũng không hỏi nữa, liền rót rượu vừa mang đến được đặt trên chiếc bàn thủy tinh rót vào hai chiếc cốc, rồi lấy một ly cầm trên tay và đưa lên miệng. Cô không có hỏi thêm gì về nó bởi cô biết tính cách của nó cực kì bí ẩn, làm việc gì cũng chỉ một mình, ít khi cho cô và Oanh biết. Có lần cô cố điều tra nó làm gì và thêm chút thân thế về nó nhưng tất cả chỉ thu về kết quả là con số . Nó giấu cô quá kĩ, có lúc Vy cũng nũng nịu hỏi nó nhưng nó chỉ im lặng hoặc là bảo cô không phải quan tâm nên cô cũng khôn có muốn nói nữa, cũng chả muốn biết và tìm hiểu nữa.
.................................................................
Chiếc xe moto của nó đỗ ngay trước một căn biệ thự rộng lớn, nơi đây thật sự rất đẹp đến nó cũng phải thầm khen ngợi cách thiết kế nhà như thế này, vừa đẹp lộng lẫy, sang trọng mà lại có cảm giác dịu nhẹ, bình yên. Nhếch môi một cái thật sâu, quả thật nơi này rất đẹp nhưng không bao giờ hợp với chủ nhân của nó. Để xe moto ngay ở đó, nó thản nhiên bước xuống nhìn xung quanh nơi đây. Ở ngoài không hề có chút thiết bị hay phương tiện chống trộm nào ngoài camera, nhưng ở đây lại có rất nhiều vệ sĩ cao thủ phòng bị và bảo vệ / nên hơi khó, nó cần phải suy nghĩ nhanh, hành động nhanh mới thoát khỏi bọn vệ sĩ này.
Nó nhảy qua bứ tường chắn một cách dễ dàng mà không hề bị thương tích. Hôm nay nó sẽ phải giết chết chủ nhân của căn nhà này nên thật sự sẽ rất khó khăn. Quả thật, người chủ nhân của căn nhà này rất có mắt thẩm mĩ khi thiết kế căn nhà này quả đẹp hơn sức tưởng của nó. Nhưng cái mắt thẩm mĩ đó thật sự là nên để dành kiếp sau, kiếp này không nên rồi. Nó đi qua những cái cây to, trốn gần đó rồi khẽ quan sát xung quanh, đúng là bọn vệ sĩ quan sát / nếu nó dùng võ thì sẽ thật tốn sức chi bằng phải dùng những lối vào khác hoặc trèo tường.
Rơi vào mắt nó bây giờ là ở một nơi có rất nhiều người vận chuyển, bê những bao tải rất nặng. Nó hơi nhíu mày, tại sao đêm tối lại đi vận chuyển thứ hàng gì vậy. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầy nó, đúng rồi nó sẽ vào bằng cách đó. Mặc thêm chiếc áo sơ mi kẻ sọc bị bẩn nhưng không hề rách rưới bên ngoài chiếc áo dài bó mài đen bên trong, chiếc quần rộng thùng thình bên ngoài quần da bóng, nó quấn chiếc tóc của mình vào bên trong chiếc mũ quê mùa rồi đội vào, hơi chỉnh nó xuống, rồi lấy chiếc kính cận độ của con trai che đi đôi mắt của mình.
Nó bước gần đến chỗ những bao tải rồi lấy đại một cái, quả thật nó rất nặng nhưng với nó thì bình thường (tg: Tôi đi chết đây! @[email protected]). Bên trong bao tải này thật sự có rất nhiều hộp cứng, không lẽ ông ta buôn lậu thuốc lá. Nó nhếch môi vừa mới bước đến cửa chợt có một tên vệ sĩ cao to chặn lại đường nó, cất giọng u ám nhưng không hề khiến nó sợ:
- Thằng bé! Mày tên gì? – Ông ta hỏi nó.
- Tên Khoa! – Nó cũng cất giọng u ám, thêm phần lạnh băng hơn hẳn ông ta khiến ông ta hơi chút giật mình.
- Mới làm hả? – Ông ta lại lên tiếng hỏi nó, giọng nói có vẻ khinh thường khi nhìn thấy nó cứ cúi đầu xuống thấp nên liền tưởng nó sợ ông ta.
- Vâng! – Nó nói có phần dịu đi một chút vì không như thế chắc ông ta đuổi nó đi mất.
- Được rồi! Vào đi! – Ông ta nó xong liền bước phải nhường đường cho nó đi vào.
Ông ta không hề biết rằng khi nó đi vào cũng là lúc mặt nạ ác quỷ của nó hiện ra, nụ cười nửa miệng thật sâu có thể cảm nhận được sự ác quỷ đang dâng trào trong người nó và đang đợi để bộc phát ra ngoài là lúc no sẽ giết người.
Lời tg: Xin lỗi mọi người vì đã quá lâu rồi không đăng truyện! Chỉ vì dạo này mình phải ôn kiểm tra với cả bố mẹ cũng không cho chơi máy tính mấy nên không đăng được! Thật sự xin lỗi mọi người! Mong all vẫn ủng hộ truyện cho mình nhá! Đừng bỏ, please! O:) O:) O:).