“ Tìm tình yêu như sóng xô bờ cát giữa biển lửa chiến tranh
Gặp được nàng tựa như xuân thủy ánh lê hoa
Vung kiếm đoạn thiên nhai, tương tư nhẹ buông
Giấc mộng này ta vương vấn si mê
Chẳng cần phải vương hầu quyền quý
Chẳng quản thiên hạ thu vạn thế
Chỉ mong ái tình này có thể hóa giải
Giữa vạn trượng hồng trần không hồi kết
Chỉ mong ái tình này thiên trần địa cửu
Tựa như dòng lưu thủy hiền hòa
Chẳng bận tâm ai bá chủ xuân thu
Một đời hữu tình nào sợ bão táp phong ba
Phiền não bạc đầu nào giữ được tinh hoa
Vứt bỏ cả giang sơn như họa
Để đổi lấy nụ cười như xuân hoa
Để suốt đời này không vướng bận
Lòng không hận trách, ái hận bước theo nàng
Thiên tình bao la ái hận vô biên
Chỉ vì nàng ta không màng thiên hạ...(tg: lặp lại từ đoạn vương hầu nha các nàng. Ta lười chép tiếp)
( Bài “thiên hạ” trong Tần Thời Minh Nguyệt)
Hiện tại nếu những nữ tử nào đang thầm thương trộm nhớ Nguyệt Vũ công tử thì hãy vào xem khung cảnh ' băng sơn mĩ nam' đánh đàn.
“ Đến rồi sao còn không xuất hiện.” Bàn tay thon trắng khẽ đặt lên dây đàn nhưng không đánh. Mà khuân mặt tuyệt mĩ vẫn không có cảm súc gì.
“Haha, không hổ là Nguyệt Vũ công tử.” Từ trên cây cao nhảy xuống. Đó là một nữ tử xinh đẹp mang theo vẻ tinh nghịch nhưng không khải ái như Thương Lam Yên mà thêm chút vẻ trưởng thành.
Giở khuân mặt hứng thú đáng đánh đòn ra nói:“ Không biết Nguyệt Vũ công tử là đang thương nhớ cô nương nhà ai đây a~. Mấy nữ tử kia mà biết thì sẽ hảo đau buồm a~” Nói đến câu cuối còn làm vẻ lác đầu tiếc hận.
“Không biết cô nương đến đây có chuyện gì?” Lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt.
Mỗi khi nàng đàn nghỉ ngơi đều không muốn có người khác đến gần nên xung quanh đều ko có ám vệ. Thành ra lại có người dám lẻn vào Nguyệt phủ, lần sau phải cẩn thận mới được.
“Nghe tin Nguyện Vũ công tử trong truyền thuyết đến kinh thành nên ta tới xem a~ Nào ngờ đúng lúc Nguyệt Vũ công tử đây lại đang nhớ tới người yêu a~” Nữ tử đó vui vẻ trả lời.
“Ta là Hạ Quyên Nhược, rất vui được gặp ngươi, Nguyệt Vũ.” Nói rồi còn chìa tay ra, như muốn làm quen.
Nhíu mày nhìn Hạ Quyên Nhược kia:“ Hạ Quyên Nhược? Hoàng hậu Thương Hải?”
Rồi lại thả lỏng người:“ Hoàng hậu đây là lại trốn khỏi cung sao?”
Ở Thương Hải này ai cũng đều biết vị Hoàng hậu được hết mực sủng ái này rất hay trốn khỏi cung để ra ngoài. Một năm mà đế hơn trăm lần.
“Xì, gọi ta là Quyên Nhược được rồi.” Hạ Quyên Nhược xua tay nói.
“A Đại tẩu! Sao tẩu lại ở đây?”
-------------------------------------------------------------------------------------------
Các nàng ơi, ta đang viết truyện mới đó! Ngày mai ta sẽ đăng. Nếu được nhớ đến ủng hộ nha!
YÊU CÁC NÀNG NHIỀU ^-^
Gặp được nàng tựa như xuân thủy ánh lê hoa
Vung kiếm đoạn thiên nhai, tương tư nhẹ buông
Giấc mộng này ta vương vấn si mê
Chẳng cần phải vương hầu quyền quý
Chẳng quản thiên hạ thu vạn thế
Chỉ mong ái tình này có thể hóa giải
Giữa vạn trượng hồng trần không hồi kết
Chỉ mong ái tình này thiên trần địa cửu
Tựa như dòng lưu thủy hiền hòa
Chẳng bận tâm ai bá chủ xuân thu
Một đời hữu tình nào sợ bão táp phong ba
Phiền não bạc đầu nào giữ được tinh hoa
Vứt bỏ cả giang sơn như họa
Để đổi lấy nụ cười như xuân hoa
Để suốt đời này không vướng bận
Lòng không hận trách, ái hận bước theo nàng
Thiên tình bao la ái hận vô biên
Chỉ vì nàng ta không màng thiên hạ...(tg: lặp lại từ đoạn vương hầu nha các nàng. Ta lười chép tiếp)
( Bài “thiên hạ” trong Tần Thời Minh Nguyệt)
Hiện tại nếu những nữ tử nào đang thầm thương trộm nhớ Nguyệt Vũ công tử thì hãy vào xem khung cảnh ' băng sơn mĩ nam' đánh đàn.
“ Đến rồi sao còn không xuất hiện.” Bàn tay thon trắng khẽ đặt lên dây đàn nhưng không đánh. Mà khuân mặt tuyệt mĩ vẫn không có cảm súc gì.
“Haha, không hổ là Nguyệt Vũ công tử.” Từ trên cây cao nhảy xuống. Đó là một nữ tử xinh đẹp mang theo vẻ tinh nghịch nhưng không khải ái như Thương Lam Yên mà thêm chút vẻ trưởng thành.
Giở khuân mặt hứng thú đáng đánh đòn ra nói:“ Không biết Nguyệt Vũ công tử là đang thương nhớ cô nương nhà ai đây a~. Mấy nữ tử kia mà biết thì sẽ hảo đau buồm a~” Nói đến câu cuối còn làm vẻ lác đầu tiếc hận.
“Không biết cô nương đến đây có chuyện gì?” Lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt.
Mỗi khi nàng đàn nghỉ ngơi đều không muốn có người khác đến gần nên xung quanh đều ko có ám vệ. Thành ra lại có người dám lẻn vào Nguyệt phủ, lần sau phải cẩn thận mới được.
“Nghe tin Nguyện Vũ công tử trong truyền thuyết đến kinh thành nên ta tới xem a~ Nào ngờ đúng lúc Nguyệt Vũ công tử đây lại đang nhớ tới người yêu a~” Nữ tử đó vui vẻ trả lời.
“Ta là Hạ Quyên Nhược, rất vui được gặp ngươi, Nguyệt Vũ.” Nói rồi còn chìa tay ra, như muốn làm quen.
Nhíu mày nhìn Hạ Quyên Nhược kia:“ Hạ Quyên Nhược? Hoàng hậu Thương Hải?”
Rồi lại thả lỏng người:“ Hoàng hậu đây là lại trốn khỏi cung sao?”
Ở Thương Hải này ai cũng đều biết vị Hoàng hậu được hết mực sủng ái này rất hay trốn khỏi cung để ra ngoài. Một năm mà đế hơn trăm lần.
“Xì, gọi ta là Quyên Nhược được rồi.” Hạ Quyên Nhược xua tay nói.
“A Đại tẩu! Sao tẩu lại ở đây?”
-------------------------------------------------------------------------------------------
Các nàng ơi, ta đang viết truyện mới đó! Ngày mai ta sẽ đăng. Nếu được nhớ đến ủng hộ nha!
YÊU CÁC NÀNG NHIỀU ^-^