Từ xa là hình bóng của Thương Lam Yên và Dạ Diễm cùng với 4 người Liên Trúc xuất hiện.
“A, Lam Yên muội mau đến đây ngồi. Tẩu ó truyện này hay lắm!” Hạ Quyên Nhược nhì thấy Thương Lm Yên mắt liền sáng lên, vẫy tay gọi.
“Truyện gì ạ?” Lam Yên nghi hoặc nhìn Quyên Nhược, nhưng chân thì ko biết như thế nào đã đứng trước mặt của Quyên Nhược rồi.
Kéo tay Lam Yên ngồi xuống, khuân mặt nở nụ cười nói:“ Ta nghe nói Nguyệt Vũ công tử đến kinh thành nên trốn ra khỏi cung một chuyến để xem. Nào ngờ lúc đến thì thấy Nguyệt Vũ công tử là đang nhớ người tình!”
Lam Yên nghe xong vô cùng ngạc nhiên. Mắt cũng sáng theo. Đùa chắc, tin động trời! Nguyệt Vũ công tử, băng sơn mĩ nam trong lòng các công nương ó người trong lòng! Mọi người mà biết thì ko biết chuyện gì sẽ sảy ra đây!
“Hoàng Hậu có lẽ nhầm rồi. Chúng ta theo chủ tử mười mấy năm biết rất rõ, chủ tử chưa từ yêu ai!” Liên Mai lạnh nhạt nói.
“Vậy bài đàn vừa này là sao?” Quyên Nhược bĩu môi nói.
“Là ta đành bừa một bài cho đỡ chán. Hạ hoàng hậu có ý kiến?” Nàng một mực im lặng rồi cuồi cùng cũng lên tiếng.
Quyên Nhược nhìn nàng rùng mình. Vị Nguyệt Vũ công Tử thật hảo lạnh a!
“Không ko ta có nói gì đâu!” Quyên Nhược lắc đầu xua tay.
“À mà đại tẩu hoàng huynh có biết tẩu trốn ra đây là để ngắm mĩ nam ko?” Lam Yên đưa ánh mắt đầy ẩm ý nhìn Quyên Nhược.
Theo như nàng nhớ thì có lần đại hoàng tẩu là cải nam trong trốn cung để đi vào kĩ viện. Thế là bị hoàng huynh bắt tại trận (tg: nghe giống hồng hạch trèo tưởng quá nhỉ?). Và cả ngày hôm sau không thấy bóng của hoàng tẩu đâu. Nghe bọn cung nữ kể thì là cả ngày hôm đó là phải nằm liệt giường ko xuống được.
Còn Quyên Nhược nghe Lam Yên nói vậy cùng với cái bẳn mặt kia cũng biết ngay là suy nghĩ tới cái chuyện gì rồi. Liền đánh trống lảng:“ Nguyệt Vũ ta nghe nói là ngươi quanh năm suốt tháng đều đi đây đi đó, ngao du tứ hải đúng không?”
Nguyệt Liên nhìn Quyên Nhược nhíu mày nghi hoặc không biết tại sao nàng ta lại nói vậy nhưng vẫn ngật đầu.
Quyên Nhược nhìn thấy nàng gật đầu mắt liền sàng nên. Dở ra khuân mặt vô cùng nghiêm túc nói:
“Nguyệt Vũ ta muốn làm Nguyệt phu nhân!”
-------------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng cũng xong. Hai ngày cuối tuần này ta rất bận >_< nhưng vẫn ra chuyện đúng lịch nha, thấy ta giỏi ko?! *hất cằm*
À mà ta đăng truyện mới rồi đó! Các nàng nhớ đến ủng hộ nha^-^
Tên truyện là Thánh nữ Đế Hậu.
VÀ CHÚC CÁC NÀNG CUỐI TUẦN NHĨ HẢO!
“A, Lam Yên muội mau đến đây ngồi. Tẩu ó truyện này hay lắm!” Hạ Quyên Nhược nhì thấy Thương Lm Yên mắt liền sáng lên, vẫy tay gọi.
“Truyện gì ạ?” Lam Yên nghi hoặc nhìn Quyên Nhược, nhưng chân thì ko biết như thế nào đã đứng trước mặt của Quyên Nhược rồi.
Kéo tay Lam Yên ngồi xuống, khuân mặt nở nụ cười nói:“ Ta nghe nói Nguyệt Vũ công tử đến kinh thành nên trốn ra khỏi cung một chuyến để xem. Nào ngờ lúc đến thì thấy Nguyệt Vũ công tử là đang nhớ người tình!”
Lam Yên nghe xong vô cùng ngạc nhiên. Mắt cũng sáng theo. Đùa chắc, tin động trời! Nguyệt Vũ công tử, băng sơn mĩ nam trong lòng các công nương ó người trong lòng! Mọi người mà biết thì ko biết chuyện gì sẽ sảy ra đây!
“Hoàng Hậu có lẽ nhầm rồi. Chúng ta theo chủ tử mười mấy năm biết rất rõ, chủ tử chưa từ yêu ai!” Liên Mai lạnh nhạt nói.
“Vậy bài đàn vừa này là sao?” Quyên Nhược bĩu môi nói.
“Là ta đành bừa một bài cho đỡ chán. Hạ hoàng hậu có ý kiến?” Nàng một mực im lặng rồi cuồi cùng cũng lên tiếng.
Quyên Nhược nhìn nàng rùng mình. Vị Nguyệt Vũ công Tử thật hảo lạnh a!
“Không ko ta có nói gì đâu!” Quyên Nhược lắc đầu xua tay.
“À mà đại tẩu hoàng huynh có biết tẩu trốn ra đây là để ngắm mĩ nam ko?” Lam Yên đưa ánh mắt đầy ẩm ý nhìn Quyên Nhược.
Theo như nàng nhớ thì có lần đại hoàng tẩu là cải nam trong trốn cung để đi vào kĩ viện. Thế là bị hoàng huynh bắt tại trận (tg: nghe giống hồng hạch trèo tưởng quá nhỉ?). Và cả ngày hôm sau không thấy bóng của hoàng tẩu đâu. Nghe bọn cung nữ kể thì là cả ngày hôm đó là phải nằm liệt giường ko xuống được.
Còn Quyên Nhược nghe Lam Yên nói vậy cùng với cái bẳn mặt kia cũng biết ngay là suy nghĩ tới cái chuyện gì rồi. Liền đánh trống lảng:“ Nguyệt Vũ ta nghe nói là ngươi quanh năm suốt tháng đều đi đây đi đó, ngao du tứ hải đúng không?”
Nguyệt Liên nhìn Quyên Nhược nhíu mày nghi hoặc không biết tại sao nàng ta lại nói vậy nhưng vẫn ngật đầu.
Quyên Nhược nhìn thấy nàng gật đầu mắt liền sàng nên. Dở ra khuân mặt vô cùng nghiêm túc nói:
“Nguyệt Vũ ta muốn làm Nguyệt phu nhân!”
-------------------------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng cũng xong. Hai ngày cuối tuần này ta rất bận >_< nhưng vẫn ra chuyện đúng lịch nha, thấy ta giỏi ko?! *hất cằm*
À mà ta đăng truyện mới rồi đó! Các nàng nhớ đến ủng hộ nha^-^
Tên truyện là Thánh nữ Đế Hậu.
VÀ CHÚC CÁC NÀNG CUỐI TUẦN NHĨ HẢO!