Sáng ngày hôm sao tại kinh thành nhộn nhịp,trên đường và trong các tửu lầu vô cùng ồn ào với tiếng nói chuyện và chủ đề là.. khố phòng Kỳ vương phủ bị cháy!
“Chậc chậc, ta nghe người sống ở gần vương phủ kể rằng bây giờ khố phòng chỉ là một mạnh đen thui, mọi thứ đều cháy hết!”
“Hay là Thiên lôi đánh xuống?! Ta nghe thấy tiếng nổ rất là to nha!”
“Không lẽ Kỳ vương làm chuyện gì sai trái nên Thiên lôi mới dáng xuống để trừng phạt!?“. V.v....
Những lời bàn tán ở khắp kinh thành không hề giảm xuống mà còn nhiều hơn.
------------------------------------------
“Vương gia, đã tìm khắp vương phủ nhưng không thấy bóng dáng hung thủ đâu” Phong Khải cung kính nói. Trong lòng có chút ngạc nhiên, thắc mắc không biết là kẻ nào có thể vào vương phủ đốt khố phòng mà có thể dễ dàng thoát khỏi mắt thị vệ và ám vệ của Kỳ vương phủ.
Trên ghế quý phi Thương Phong Kỳ tùy ý khoác lên mình một bộ bạch y, mái tóc đen thả đằng sau lưng. Ánh mắt nhìn quyển sách trên tay không nhìn ra hỉ nộ.
Mãi không thấy Thương Phong Kỳ đáp lại, ngẩng đầu lên định mở miệng thì lại bị chen vào:
“Vương gia, không lẽ việc này là 'hắn' làm?”
“Ngươi nghĩ 'hắn ta' có khả năng đó sao?”
Phong Dương khinh bỉ nhìn Phong Xuyên. Xấu hổ gãi đầu, Phong Xuyên ngượng ngùng nói:“Tất nhiên là hắn không có khả năng đó”
Gập quyển sách lại đặt xuống bàn, đôi mắt hơi khép lại nhìn Phong Lam:“Một chút manh mối cũng không tìm thấy?“. Phong Lam khuôn mặt khiêm cẩm nói:“ Vâng, kẻ đó khinh công rất tốt!”
Nghe vậy hắn cũng lại chẳng nói gì nữa. Bỗng như nhớ tới chuyện gì đó, khuôn mặt hắn lại trở nên dịu dàng ôn nhu, khẽ cười lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn nhóm người Phong Lam xua tay nói:“ Ta biết hung thủ là ai rồi. Phong Xuyên cho người xây lại cái khác khố phòng còn những việc khác ta tự có chủ trương”
“Vâng” Bốn người đồng thanh nói, rồi rời khỏi phong và không quên đóng lại cửa phòng.
“Ta thực sự không nghĩ ra là Liên nhi lại nhớ ta đến vậy” Nhìn ra ngoài cửa sổ Thương Phong Kỳ tự cho là đúng lẩm nhẩm nói.
Nếu mà nàng không nhớ hắn thì sao đêm tối lại đi nhìn lén hắn tắm chứ. Và hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện nàng là người đốt khố phòng của hắn.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên địa một mảnh trắn xóa
Sơn hà bông hoa tuyết rơi
Thiên hạ đều một nụ cười
Một ngày Giáng Sinh an lành
Nhĩ hảo, chúc các nàng Giáng Sinh vui vẻ.
“Chậc chậc, ta nghe người sống ở gần vương phủ kể rằng bây giờ khố phòng chỉ là một mạnh đen thui, mọi thứ đều cháy hết!”
“Hay là Thiên lôi đánh xuống?! Ta nghe thấy tiếng nổ rất là to nha!”
“Không lẽ Kỳ vương làm chuyện gì sai trái nên Thiên lôi mới dáng xuống để trừng phạt!?“. V.v....
Những lời bàn tán ở khắp kinh thành không hề giảm xuống mà còn nhiều hơn.
------------------------------------------
“Vương gia, đã tìm khắp vương phủ nhưng không thấy bóng dáng hung thủ đâu” Phong Khải cung kính nói. Trong lòng có chút ngạc nhiên, thắc mắc không biết là kẻ nào có thể vào vương phủ đốt khố phòng mà có thể dễ dàng thoát khỏi mắt thị vệ và ám vệ của Kỳ vương phủ.
Trên ghế quý phi Thương Phong Kỳ tùy ý khoác lên mình một bộ bạch y, mái tóc đen thả đằng sau lưng. Ánh mắt nhìn quyển sách trên tay không nhìn ra hỉ nộ.
Mãi không thấy Thương Phong Kỳ đáp lại, ngẩng đầu lên định mở miệng thì lại bị chen vào:
“Vương gia, không lẽ việc này là 'hắn' làm?”
“Ngươi nghĩ 'hắn ta' có khả năng đó sao?”
Phong Dương khinh bỉ nhìn Phong Xuyên. Xấu hổ gãi đầu, Phong Xuyên ngượng ngùng nói:“Tất nhiên là hắn không có khả năng đó”
Gập quyển sách lại đặt xuống bàn, đôi mắt hơi khép lại nhìn Phong Lam:“Một chút manh mối cũng không tìm thấy?“. Phong Lam khuôn mặt khiêm cẩm nói:“ Vâng, kẻ đó khinh công rất tốt!”
Nghe vậy hắn cũng lại chẳng nói gì nữa. Bỗng như nhớ tới chuyện gì đó, khuôn mặt hắn lại trở nên dịu dàng ôn nhu, khẽ cười lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn nhóm người Phong Lam xua tay nói:“ Ta biết hung thủ là ai rồi. Phong Xuyên cho người xây lại cái khác khố phòng còn những việc khác ta tự có chủ trương”
“Vâng” Bốn người đồng thanh nói, rồi rời khỏi phong và không quên đóng lại cửa phòng.
“Ta thực sự không nghĩ ra là Liên nhi lại nhớ ta đến vậy” Nhìn ra ngoài cửa sổ Thương Phong Kỳ tự cho là đúng lẩm nhẩm nói.
Nếu mà nàng không nhớ hắn thì sao đêm tối lại đi nhìn lén hắn tắm chứ. Và hắn đã hoàn toàn quên mất chuyện nàng là người đốt khố phòng của hắn.
----------------------------------------------------------------------------------------------
Thiên địa một mảnh trắn xóa
Sơn hà bông hoa tuyết rơi
Thiên hạ đều một nụ cười
Một ngày Giáng Sinh an lành
Nhĩ hảo, chúc các nàng Giáng Sinh vui vẻ.