BA NGÀY SAU....
“ Liên trúc các em ở đây, ta đến xem Nguyệt gia một chút.” Băng Nguyệt Liên cởi bỏ mặt nạ, khoác nam trang khuân mặt được dịch dung đôi chút. Khuân mặt nàng bây giờ tuấn mĩ vô song(t/g: mình không giỏi tả mặt người nên viết thế này cho nhanh), khí chất lạnh lùng vẫn còn, một 'băng sơn mĩ nam' chính hiệu.
“Vâng” bốn người đồng thanh.
------------------------------------------------------------------------------------------
KINH THÀNH BĂNG PHONG
Nàng lạnh lùng bước đi trên con đường đầy náo nhiệt của kinh đô. Bỏ qua những ánh mắt hâm hộ, si mê, ngượng ngùng của những con “sói cái“.
“Không!!!! Thả ta ra!” Tiếng khóc của một nữ tử vang lên. Mọi người xúm xụm vào để xem trò vui.
“Công tử nhà ta coi trọng ngươi là phúc của ngươi.”
“Công tử, người thật có mắt a”
“ Đúng vậy, cô nương này thật sự là một mĩ nhân”
Tiếng bọn gia đinh nịnh nọt chủ tử nhà mình. Tên nam nhân đứng giữ nghe mấy tiếng nịnh nọt liền sướng tai hấy cao cằm. Bỗng...
“ aaaa”
“ aa, đau quá”
Tiếng kêu đau oai oái của bọn gia đinh vang lên. Mấy tên vừa nãy còn nịnh nọt bây giờ đã nằm lăn lóc dưới đất.
“ Giữa ban ngày ban mặt mà lại đi ức hiếp con gái nhà lành, không có nhân tính.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Trước mắt mọi người là một công tử vô vô cùng anh tuấn. Xung quanh tỏa ra hàm khí khiến người ta lạnh thấu sương.
Tên kia có chút run sợ nhưng vẫn kiêu ngạo nói:“ Ngươi là ai mà giám ngăn cản bản công tử. Nói cho biết phụ thân bản công tử là chưởng quầy của một cửa hàng của Nguyệt gia, không hồn mà tránh ra!”
“Ngươi có tin không, chỉ cần ta nói một câu nhà ngươi liền tay trắng?!” Nàng vẫy lạnh lùng nói.
“Ngươi nghĩ mình là Nguyệt Vũ công tử chắc” hắn ta cười khinh thường.
Và nữ chính của chúng ta đã nổi điên. Dám coi thường nàng, đợi đấy!
“Trừ tiền lương 3 năm của nhà hắn”nàng lạnh nhạt nói đồng thời để lộ ngọc bội khắc hai chữ' Nguyệt Vũ' tên kia thấy xong thì xanh mặt.
Còn nàng thì đi mất tiêu. Để lại ánh mắt si mê, ngại ngùng của vị cô nương nào đó giành cho mình.
Nếu không phải chuyện này sảy ra ngăn cản đường của nàng, thì đâu có tự nhiên đi lo chuyện bao đồng làm gì. Phiền phức.
Chương này hơi nhàm nhỉ? Thôi, chương sau sẽ cố gắng. À, từ bây giờ một ngày chỉ có một chương thôi nhé! Tại mình lười quá í mà*cười*.
“ Liên trúc các em ở đây, ta đến xem Nguyệt gia một chút.” Băng Nguyệt Liên cởi bỏ mặt nạ, khoác nam trang khuân mặt được dịch dung đôi chút. Khuân mặt nàng bây giờ tuấn mĩ vô song(t/g: mình không giỏi tả mặt người nên viết thế này cho nhanh), khí chất lạnh lùng vẫn còn, một 'băng sơn mĩ nam' chính hiệu.
“Vâng” bốn người đồng thanh.
------------------------------------------------------------------------------------------
KINH THÀNH BĂNG PHONG
Nàng lạnh lùng bước đi trên con đường đầy náo nhiệt của kinh đô. Bỏ qua những ánh mắt hâm hộ, si mê, ngượng ngùng của những con “sói cái“.
“Không!!!! Thả ta ra!” Tiếng khóc của một nữ tử vang lên. Mọi người xúm xụm vào để xem trò vui.
“Công tử nhà ta coi trọng ngươi là phúc của ngươi.”
“Công tử, người thật có mắt a”
“ Đúng vậy, cô nương này thật sự là một mĩ nhân”
Tiếng bọn gia đinh nịnh nọt chủ tử nhà mình. Tên nam nhân đứng giữ nghe mấy tiếng nịnh nọt liền sướng tai hấy cao cằm. Bỗng...
“ aaaa”
“ aa, đau quá”
Tiếng kêu đau oai oái của bọn gia đinh vang lên. Mấy tên vừa nãy còn nịnh nọt bây giờ đã nằm lăn lóc dưới đất.
“ Giữa ban ngày ban mặt mà lại đi ức hiếp con gái nhà lành, không có nhân tính.” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Trước mắt mọi người là một công tử vô vô cùng anh tuấn. Xung quanh tỏa ra hàm khí khiến người ta lạnh thấu sương.
Tên kia có chút run sợ nhưng vẫn kiêu ngạo nói:“ Ngươi là ai mà giám ngăn cản bản công tử. Nói cho biết phụ thân bản công tử là chưởng quầy của một cửa hàng của Nguyệt gia, không hồn mà tránh ra!”
“Ngươi có tin không, chỉ cần ta nói một câu nhà ngươi liền tay trắng?!” Nàng vẫy lạnh lùng nói.
“Ngươi nghĩ mình là Nguyệt Vũ công tử chắc” hắn ta cười khinh thường.
Và nữ chính của chúng ta đã nổi điên. Dám coi thường nàng, đợi đấy!
“Trừ tiền lương 3 năm của nhà hắn”nàng lạnh nhạt nói đồng thời để lộ ngọc bội khắc hai chữ' Nguyệt Vũ' tên kia thấy xong thì xanh mặt.
Còn nàng thì đi mất tiêu. Để lại ánh mắt si mê, ngại ngùng của vị cô nương nào đó giành cho mình.
Nếu không phải chuyện này sảy ra ngăn cản đường của nàng, thì đâu có tự nhiên đi lo chuyện bao đồng làm gì. Phiền phức.
Chương này hơi nhàm nhỉ? Thôi, chương sau sẽ cố gắng. À, từ bây giờ một ngày chỉ có một chương thôi nhé! Tại mình lười quá í mà*cười*.