- Các em lại đánh nhau trong trường à? Có biết nếu để truyền ra ngoài như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường không! Hả?_trong văn phòng rộng lớn, được bố trí gọn gàng một cách tỉ mỉ. Chiếm hai phần tư vách tường đều là những kệ gỗ cao hơn đầu người chứa đầy ắp tài liệu. Chính giữa nổi bật là bộ bàn ghế vàng kim lấp lánh. Bên phải là một chiếc bàn gỗ nâu, còn có bàn làm việc đằng xa, góc tường phía trên được gắn camera theo dõi, phía dưới vài chậu cây xanh được đặt phối hợp tạo nên một không khí thoáng đạt dễ chịu... Điều đáng chú ý đến là một tủ kính lớn cao gấp hai con người sừng sững đối diện với bàn làm việc. Chiếc tủ lớp kính trong suốt không chút vết xước. Bên trong toàn là những bằng khen, huy chương và cả những vật quý như: kiếm đạo, tượng gỗ đen, tượng ngọc lấp lánh,....
Văn phòng xa hoa như vậy thật khiến cho con người ta mở rộng tầm mắt.
- Thưa thầy Hiệu Trưởng, là các cậu ấy kiếm chuyện trước... Chúng em.... "Cũng là trả đũa lại thôi" _ dĩ nhiên là câu nói cuối Châu Giai Vi nén lại, chỉ là nói thầm trong bụng.
- Thầy Hiệu Trưởng, các bạn ấy rõ ràng mới kiếm chuyện trước, lại còn đánh người.. Thầy xem, Hạ Vy còn cả Mỹ Linh đều bị các bạn này đánh, thầy phải trừng phạt các bạn ấy trả lại công bằng cho tụi em!_tiến lên nhìn về phía bàn làm việc có tên " Hiệu Trưởng Trần Hùng", một nữ sinh giở giọng, vẻ mặt xinh đẹp uất ức...
- Hm.. Là thật như vậy?_hiệu trưởng Trần Hùng nghiêng đầu, gọng kính bằng vàng hơi lệch đi, ông liền lấy tay chỉnh lại, không nhìn vào tụi nó mà nói.
- Rõ ràng là các cậu ấy nói dối... Làm sao có thể được chứ?_không đợi Châu Giai Vi lên tiếng, Hách Mẫn Nghi liền tiến lên, vừa nói vừa lườm bọn Hạ Vy.
- Sự thật rành rọt trước mặt, thầy Hiệu Trưởng! Thầy thấy đấy!_Hạ Vy liền nói, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn về phía Hách Mẫn Nghi.
- Các người... Được rồi!_ lời nói chưa dứt liền bị Hiệu Trưởng cắt lời. Hách Mẫn Nghi cùng Châu Giai Vi cùng lúc nhíu mày, chuyển tầm mắt sang nhìn Hiệu Trưởng.
- Các em không xem hiệu trưởng tôi ra gì à? Châu Giai Vi có thật em đã ra tay đánh người khác?_Hiệu Trưởng nhìn cô hỏi..
- Là em đã đánh bạn ấy nhưng.... Hách Mẫn Nghi, em cũng đánh người đúng không?_chưa để Giai Vi kịp giải thích, hiệu trưởng liền chuyển sang Hách Mẫn Nghi.
- Đúng, em đánh cậu ấy, thế nhưng.... Đã rõ, cả hai em đều đánh người khác... Bây giờ còn gì nói?_chỉ chờ có thế hiệu trưởng liền chốt lại vấn đề khiến không chỉ Châu Giai Vi, Hách Mẫn Nghi, Hách Mẫn Diệp mà ngay cả nó cũng phải nhíu mày..
Còn lại bọn Hạ Vy đắc ý cười thầm...
-......
-.......
-.......
- Được rồi! Đã vậy chúng em xin chịu lỗi, thầy muốn xử phạt ra sao, tụi em xin chịu!_đúng lúc này, giọng nói của nó vang lên cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Lời vừa dứt, tất cả đều nhìn về phía nó, Giai Vi có phần khó hiểu "Thiên Tú, cậu...."
.......
- Rõ ràng là không công bằng mà, không phục! Mình không phục!_vừa rời khỏi văn phòng Hiệu Trưởng, Châu Giai Vi nghiến răng, chỉ thiếuu là hét toáng lên.
- Đúng đó! Chỉ nghe tụi kia nói, vậy chúng mình để ở đâu? Đáng ghét!_ Hách Mẫn Nghi tức giận không kém, cô vừa nói vừa thở hỗn hển.
- Nhưng... Tại sao...thầy Hiệu Trưởng lại không tin chúng ta?_ Hách Mẫn Diệp khó hiểu nhìn về phía chị mình là Hách Mẫn Nghi đưa ra nghi vấn.
- Có tiền thì có quyền, dĩ nhiên thầy Hiệu Trưởng liền không chịu nghe chúng ta. Như vậy mà cậu cũng hỏi! Hừ!_Châu Giai Vi không nén được lửa giận, nhìn Hách Mẫn Diệp tỏ ý khinh thường (ở đây khinh thường kiểu bạn bè thân thiết, không phải là ý gì khác. Kiểu như mà bạn thân hay chửi nhau: Mày ngu quá á! Có thệ xem là vậy^^!)
- Chẳng lẽ mình nói thì thầy không chịu nghe sao? Ít nhất theo mình nghĩ là do.... Ai kia không chịu đỡ lời!_hàm ý câu nói rất rõ, quả nhiên nghe xong lời của Hách Mẫn Diệp, đồng loạt cả hai đều nhìn Hách Mẫn Diệp rồi đến nó..
-......
- Có tiền thì có quyền! Như Giai Vi cậu ấy đã nói, tụi mình chỉ là giai cấp thấp làm sao được người khác bênh vực. Cho dù có nói khô cả họng cũng sẽ - không - ai- giúp- đỡ! Diệp, cậu nên nghĩ cho kĩ, việc muốn sáng tỏ mọi chuyện rất đơn giản. Nghĩ kĩ lại thì, mọi chuyện chẳng phải được sắp đặt từ trước sau? Từ việc căntin có lắp đặt hệ thống theo dõi chẳng lẽ các cậu không biết? Có ai ngu ngốc khi mình phạm tội lại để người khác phát hiện? Rõ ràng là bọn họ cố tình để cho các cậu theo sự sắp đặt trước đó mà gây chuyện với bọn họ. Và hiệu trưởng sao lại xuất hiện đúng lúc ngay khi không ai dám can vào? Có phải là bọn họ đã thông đồng cùng Hiệu Trưởng để cho các cậu sa vào, đối với một trường học danh tiếng việc gây gỗ đánh nhau được xếp vào một trong những điều cấm kị của trường. Một là bị phạt nặng đuổi học theo thời gian, hai là kỷ luật, mà học viên bị đưa vào danh sách đen khi ở Kingstar thì liệu ở các trường khác còn ai dám nhận? Các cậu nghĩ thế nào?_lại nhìn thẳng vào mắt Hách Mẫn Diệp có điều đang suy nghĩ, nó mới nhếch môi nói tiếp:
- Diệp! Mình nói có đúng không? Bởi vậy, trước mặt bọn họ có giải thích thêm cũng chỉ làm trò cười cho người ta buôn chuyện! Cậu không nên làm những điều ngu ngốc đó mới đúng chứ hả?_vừa nói nó vừa đưa tay chỉnh lại vạt áo cho Hách Mẫn Diệp. Nói xong, nhìn vẻ mặt mím môi của cô nó liền xoay người sang Giai Vi:" Mình có chuyện đi trước! " ngay sau đó rời đi.
- Cậu..._nhìn bóng lưng của nó đang dần mất đi, Hách Mẫn Diệp cắn môi.
- Diệp! Thôi đi!_Hách Mẫn Nghi nhìn em gái khẽ nhắc. Thật không thể hiểu nổi! Hách Mẫn Diệp - em gái cô lại có thái độ kì lạ này! Không phải là nhầm đấy chứ? Còn có nó nữa... Cô cảm thấy ở nó có rất nhiều điều bí ẩnn không thể giải đáp được...
- Các em lại đánh nhau trong trường à? Có biết nếu để truyền ra ngoài như vậy sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường không! Hả?_trong văn phòng rộng lớn, được bố trí gọn gàng một cách tỉ mỉ. Chiếm hai phần tư vách tường đều là những kệ gỗ cao hơn đầu người chứa đầy ắp tài liệu. Chính giữa nổi bật là bộ bàn ghế vàng kim lấp lánh. Bên phải là một chiếc bàn gỗ nâu, còn có bàn làm việc đằng xa, góc tường phía trên được gắn camera theo dõi, phía dưới vài chậu cây xanh được đặt phối hợp tạo nên một không khí thoáng đạt dễ chịu... Điều đáng chú ý đến là một tủ kính lớn cao gấp hai con người sừng sững đối diện với bàn làm việc. Chiếc tủ lớp kính trong suốt không chút vết xước. Bên trong toàn là những bằng khen, huy chương và cả những vật quý như: kiếm đạo, tượng gỗ đen, tượng ngọc lấp lánh,....
Văn phòng xa hoa như vậy thật khiến cho con người ta mở rộng tầm mắt.
- Thưa thầy Hiệu Trưởng, là các cậu ấy kiếm chuyện trước... Chúng em.... "Cũng là trả đũa lại thôi" _ dĩ nhiên là câu nói cuối Châu Giai Vi nén lại, chỉ là nói thầm trong bụng.
- Thầy Hiệu Trưởng, các bạn ấy rõ ràng mới kiếm chuyện trước, lại còn đánh người.. Thầy xem, Hạ Vy còn cả Mỹ Linh đều bị các bạn này đánh, thầy phải trừng phạt các bạn ấy trả lại công bằng cho tụi em!_tiến lên nhìn về phía bàn làm việc có tên " Hiệu Trưởng Trần Hùng", một nữ sinh giở giọng, vẻ mặt xinh đẹp uất ức...
- Hm.. Là thật như vậy?_hiệu trưởng Trần Hùng nghiêng đầu, gọng kính bằng vàng hơi lệch đi, ông liền lấy tay chỉnh lại, không nhìn vào tụi nó mà nói.
- Rõ ràng là các cậu ấy nói dối... Làm sao có thể được chứ?_không đợi Châu Giai Vi lên tiếng, Hách Mẫn Nghi liền tiến lên, vừa nói vừa lườm bọn Hạ Vy.
- Sự thật rành rọt trước mặt, thầy Hiệu Trưởng! Thầy thấy đấy!_Hạ Vy liền nói, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn về phía Hách Mẫn Nghi.
- Các người... Được rồi!_ lời nói chưa dứt liền bị Hiệu Trưởng cắt lời. Hách Mẫn Nghi cùng Châu Giai Vi cùng lúc nhíu mày, chuyển tầm mắt sang nhìn Hiệu Trưởng.
- Các em không xem hiệu trưởng tôi ra gì à? Châu Giai Vi có thật em đã ra tay đánh người khác?_Hiệu Trưởng nhìn cô hỏi..
- Là em đã đánh bạn ấy nhưng.... Hách Mẫn Nghi, em cũng đánh người đúng không?_chưa để Giai Vi kịp giải thích, hiệu trưởng liền chuyển sang Hách Mẫn Nghi.
- Đúng, em đánh cậu ấy, thế nhưng.... Đã rõ, cả hai em đều đánh người khác... Bây giờ còn gì nói?_chỉ chờ có thế hiệu trưởng liền chốt lại vấn đề khiến không chỉ Châu Giai Vi, Hách Mẫn Nghi, Hách Mẫn Diệp mà ngay cả nó cũng phải nhíu mày..
Còn lại bọn Hạ Vy đắc ý cười thầm...
-......
-.......
-.......
- Được rồi! Đã vậy chúng em xin chịu lỗi, thầy muốn xử phạt ra sao, tụi em xin chịu!_đúng lúc này, giọng nói của nó vang lên cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Lời vừa dứt, tất cả đều nhìn về phía nó, Giai Vi có phần khó hiểu "Thiên Tú, cậu...."
.......
- Rõ ràng là không công bằng mà, không phục! Mình không phục!_vừa rời khỏi văn phòng Hiệu Trưởng, Châu Giai Vi nghiến răng, chỉ thiếuu là hét toáng lên.
- Đúng đó! Chỉ nghe tụi kia nói, vậy chúng mình để ở đâu? Đáng ghét!_ Hách Mẫn Nghi tức giận không kém, cô vừa nói vừa thở hỗn hển.
- Nhưng... Tại sao...thầy Hiệu Trưởng lại không tin chúng ta?_ Hách Mẫn Diệp khó hiểu nhìn về phía chị mình là Hách Mẫn Nghi đưa ra nghi vấn.
- Có tiền thì có quyền, dĩ nhiên thầy Hiệu Trưởng liền không chịu nghe chúng ta. Như vậy mà cậu cũng hỏi! Hừ!_Châu Giai Vi không nén được lửa giận, nhìn Hách Mẫn Diệp tỏ ý khinh thường (ở đây khinh thường kiểu bạn bè thân thiết, không phải là ý gì khác. Kiểu như mà bạn thân hay chửi nhau: Mày ngu quá á! Có thệ xem là vậy^^!)
- Chẳng lẽ mình nói thì thầy không chịu nghe sao? Ít nhất theo mình nghĩ là do.... Ai kia không chịu đỡ lời!_hàm ý câu nói rất rõ, quả nhiên nghe xong lời của Hách Mẫn Diệp, đồng loạt cả hai đều nhìn Hách Mẫn Diệp rồi đến nó..
-......
- Có tiền thì có quyền! Như Giai Vi cậu ấy đã nói, tụi mình chỉ là giai cấp thấp làm sao được người khác bênh vực. Cho dù có nói khô cả họng cũng sẽ - không - ai- giúp- đỡ! Diệp, cậu nên nghĩ cho kĩ, việc muốn sáng tỏ mọi chuyện rất đơn giản. Nghĩ kĩ lại thì, mọi chuyện chẳng phải được sắp đặt từ trước sau? Từ việc căntin có lắp đặt hệ thống theo dõi chẳng lẽ các cậu không biết? Có ai ngu ngốc khi mình phạm tội lại để người khác phát hiện? Rõ ràng là bọn họ cố tình để cho các cậu theo sự sắp đặt trước đó mà gây chuyện với bọn họ. Và hiệu trưởng sao lại xuất hiện đúng lúc ngay khi không ai dám can vào? Có phải là bọn họ đã thông đồng cùng Hiệu Trưởng để cho các cậu sa vào, đối với một trường học danh tiếng việc gây gỗ đánh nhau được xếp vào một trong những điều cấm kị của trường. Một là bị phạt nặng đuổi học theo thời gian, hai là kỷ luật, mà học viên bị đưa vào danh sách đen khi ở Kingstar thì liệu ở các trường khác còn ai dám nhận? Các cậu nghĩ thế nào?_lại nhìn thẳng vào mắt Hách Mẫn Diệp có điều đang suy nghĩ, nó mới nhếch môi nói tiếp:
- Diệp! Mình nói có đúng không? Bởi vậy, trước mặt bọn họ có giải thích thêm cũng chỉ làm trò cười cho người ta buôn chuyện! Cậu không nên làm những điều ngu ngốc đó mới đúng chứ hả?_vừa nói nó vừa đưa tay chỉnh lại vạt áo cho Hách Mẫn Diệp. Nói xong, nhìn vẻ mặt mím môi của cô nó liền xoay người sang Giai Vi:" Mình có chuyện đi trước! " ngay sau đó rời đi.
- Cậu..._nhìn bóng lưng của nó đang dần mất đi, Hách Mẫn Diệp cắn môi.
- Diệp! Thôi đi!_Hách Mẫn Nghi nhìn em gái khẽ nhắc. Thật không thể hiểu nổi! Hách Mẫn Diệp - em gái cô lại có thái độ kì lạ này! Không phải là nhầm đấy chứ? Còn có nó nữa... Cô cảm thấy ở nó có rất nhiều điều bí ẩnn không thể giải đáp được...