Mùa thu trên núi vào lúc hoàng hôn bắt đầu có chút lạnh, dù vậy, Hướng Hải Lam vẫn ngồi ở ghế đá trong hoa viên, hai tay chống cằm ngây ngẩn, thỉnh thoảng cũng phát ra vài tiếng than nhẹ tựa lông hồng. Điều đó cho thấy trong lòng cô đang có chuyện phiền não.
Cô chậm rãi đưa bàn tay của mình xuống bụng. Nguyệt sự đã tới chậm hơn mười ngày, cô dự cảm có lẽ mình đã mang thai.
Suốt một tháng qua, Lăng Chấn Vũ hoàn toàn thực hiện triệt để quyền lợi làm chồng của mình, cũng mong đạt mục đích muốn cô mang thai của anh. Mà anh hiển nhiên thành công, chẳng qua, trong lòng cô vẫn còn do dự có nên nói cho anh biết hay không. Cô sợ một khi nói ra điều này, quan hệ của cô và anh đến đây sẽ chấm dứt, anh cũng sẽ không ở bên cạnh cô nữa. Cô đối với anh mà nói chỉ còn lại tác dụng sinh đứa nhỏ mà thôi.
Nhưng cô vẫn hy vọng có thể ở bên anh thêm một thời gian, hưởng thụ sự yêu thương của anh nhiều hơn chút nữa. Cô biết anh không yêu mình, anh đối với cô tốt có lẽ chỉ bởi vì hợp đồng kia mà thôi, dẫu là thế, cô vẫn không có thuốc chữa mà thương, mà yêu anh!
Vì tham lam muốn yêu thương anh, cô trong lòng lặng lẽ quyết định sẽ không đem chuyện mình mang thai nói cho anh biết sớm, có thể thêm một ngày thì tốt một ngày.
Qua hai tuần nữa cô sẽ phải đi học lại, đến lúc đó hãy phiền não đến chuyện này sau đi!
Cô bất đắc dĩ hít một hơi, đang lúc định đứng dậy thì một giọng nói trầm thấp ở phía sau lưng vang lên.
“Suy nghĩ cái gì, sao lại còn thở dài?” Lăng Chấn Vũ tới gần dựa vào cô, hai cánh tay chạm lên bờ vai trắng mịn.
“Không có gì!” Tâm Hướng Hải Lam có chút loạn, cô vội cúi thấp đầu, không dám quay lại nhìn anh, sợ bị anh nhìn ra manh mối. “Anh đã tan ca rồi à?” Cô mỉm cười nói thêm một câu.
Anh đem cô xoay người lại đối mặt với anh. Đôi mắt sâu đen nhìn vào chỗ sâu nhất trong mắt cô, hai tay giống như không thể khắc chế được mà bò lên những đường cong mềm mại của cô, cũng phủ lên đôi môi phiếm hồng của cô những nụ hôn triền miên.
Trong một tháng qua, anh quả thực giống một dã thú không biết thỏa mãn, bách thiết cuồng nhiệt mà muốn cô.
Mặc dù anh đều nói với chính mình, làm như vậy chỉ là vì muốn làm cho cô mang thai để anh có người thừa kế, nhân tiện cũng để hoàn thành hợp đồng, nhưng trong lòng anh lại sợ hãi một khi cô thật sự mang đứa nhỏ, anh sẽ không còn có lí do gì để có thể ôm ấp cô, yêu cô, ngửi lấy hơi thở thơm ngát của cô, trong bóng tối có thể ôm lấy thân hình mềm mại ấm áp của cô rồi chìm vào giấc ngủ. (cyndj: anh này thjch dối mình dối người, mai mốt có hậu quả nek.....Momo: ừm, cũng may chị Hải Lam nhân từ, hjhj.)
Rất nhiều lần, anh thực sự muốn xé đi bản hợp đồng kia, buông xuống oán hận muốn trả thù của mình đối với cha, nhưng ác ma trong lòng nhiều lúc lại chiếm cứ lấy trái tim, khiến anh mâu thuẫn thống khổ không thôi!
Vì muốn làm lung lay tình yêu đối với cô, anh bắt buộc chính mình mở miệng nói: “Tôi đã đem bản hợp đồng giữa chúng ta cho luật sư viết thành một bản hiệp ước đang chờ em kí tên.”
Lời nói của anh làm cho trái tim của Hướng Hải Lam quặn đau, cô vốn hy vọng anh có thể hủy bỏ bản hợp đồng kia, hiện giờ xem ra là không có khả năng.
“Không cần cho em xem, em không có ý kiến, tất cả để anh quyết định là tốt rồi!” Cô tâm tro ý lạnh nói, kí hay không kí tên đều không quan trọng nữa rồi.
“Không được, đây là minh chứng cho quyền lợi của em...... cũng là đảm bảo cho quyền lợi của tôi, em không kí tên không được.” Anh bắt buộc chính mình thật ác độc. “Trở về phòng, tôi sẽ đem hiệp ước lấy cho em.”
Cô lẳng lặng nhìn anh một lúc, trong lòng thở dài một hơi, sau đó chậm rãi trả lời: “Đều tùy anh! Nếu không có việc gì, em muốn đến họa thất.” Cô nhích người rời khỏi vòng ôm của anh, mang theo trái tim vỡ vụn đi vào trong.
Nhìn thân ảnh nhỏ bé, yếu ớt của cô, trong lòng Lăng Chấn Vũ dâng lên một cảm giác đau lòng, tâm linh xúc động làm nhạt đi trí lực của anh, thầm nghĩ muốn đem cô trở về vòng ôm của mình nhưng anh vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ âm thầm đau đớn, đôi mắt mang theo sự không nỡ cùng quyến luyến, đuổi theo bóng dáng xa xa của cô......
Ngày hôm nay, Hướng Hải Lam lại ở phòng vẽ.
Gần đây, chủ đề cô vẽ tất cả đều là về Lăng Chấn Vũ. Hoặc vui, hoặc giận, tất cả vẻ mặt của anh cô đều vẽ lại, từng nét từng nét đều khắc rõ sự yêu thương anh của cô.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên, Tiểu Hoa lập tức nhảy đến bên cửa.
“Mời vào!” Hướng Hải Lam nói, lập tức quay đầu lại nhìn, thì ra là quản gia Lưu tẩu.
“Có việc gì sao bác Lưu?” Cô hỏi.
“Là như thế này, lão gia và phu nhân có chút việc muốn thiếu phu nhân đến thư phòng một chuyến.” Lưu tẩu cung kính trả lời.
Hướng Hải Lam mỉm cười gật gật đầu. “Cháu lập tức đi!”
Đợi Lưu tẩu rời đi, cô có chút buồn bực, cha chưa từng cùng cô nói chuyện trong thư phòng, đây là lần đầu tiên. Bỗng dưng, trong lòng cô xẹt qua một dự cảm không tốt.
Mặc dù trong lòng thấp thỏm không yên, nhưng cô vẫn rời khỏi họa thất, đi vào thư phòng.
Thư phòng nằm ở lầu hai gần cầu thang, Hướng Hải Lam chưa từng đi vào qua, nghe nói đó là chỗ thuộc về cha con Lăng Trường Thanh cùng Lăng Chấn Vũ. Cô nhẹ gõ cửa phòng.
Trong phòng lập tức truyền đến giọng nói của Lăng Trường Thanh. “Vào đi!”
Hướng Hải Lam mở cửa rồi đi vào. Phòng này rộng đến kinh người, trái, phải bên tường là hai tủ sách, chính giữa là một bộ sofa, một cái bàn và hai chiếc ghế gỗ loại dài, trên tường treo những bức tranh thủy mặc quý giá, cả thư phòng tràn ngập hương vị cổ kính xa xưa. Nếu như bình thường, cô nhất định sẽ tràn đầy tán thưởng mà xem xét, nhưng hiện tại cô lại không có lòng dạ nào để xem.
Người ngồi ở kế bên – Phùng Tố Tâm đang dùng ánh mắt ưu buồn bất an nhìn chằm chằm cô.
“Con lại đây nhìn xem trên tờ giấy này viết cái gì!” Lăng Trường Thanh tay chỉ tờ giấy trên bàn, đối Hướng Hải Lam mệnh lệnh nói.
Hướng Hải Lam có chút run sợ, cúi đầu nhìn thoáng qua văn kiện đang nằm ở mặt bàn.
Vừa nhìn thấy đã khiến cô thất kinh, tờ giấy này..... đúng là hiệp ước Lăng Chấn Vũ đưa cho cô, ghi lại thoả thuận giữa cô và anh.
Cả người cô đều ngây ngẩn, vì cái gì bản hiệp ước lại ở chỗ này? Cô nhớ rõ mình đã cất kĩ, như thế nào lại—
“Con biết được trên đó ghi cái gì? Chuyện đó có phải là có thật hay không?” Lăng Trường Thanh nghiêm túc hỏi, giọng nói có trọng lượng đủ quyền uy đánh gãy suy nghĩ của Hướng Hải Lam.
Hướng Hải Lam trong lòng vô cùng khó xử, vừa không thể nhắm mắt nói dối, lại không thể thừa nhận cô và Lăng Chấn Vũ có thoả thuận như những gì viết trên đó. Trời ơi, cô nên làm sao bây giờ? Dưới đáy lòng Hướng Hải Lam đang hò hét.
“Con..... con.....” Cô run run nhìn Lăng Trường Thanh, ấp úng nửa ngày, vẫn không nói nổi một câu.
Giống như nhìn ra sự chần chừ và khó xử của cô, Lăng Trường Thanh nhẹ giọng nói: “Con không cần sợ, cứ việc nói thật ra. Lăng gia vẫn là ta làm chủ, tuyệt sẽ không cho con chịu nửa điểm ủy khuất!”
“Phải đấy! Con hãy nói ra cho chúng ta nghe, Chấn Vũ là đứa trẻ tuy có chút tùy hứng, nhưng có lẽ sẽ không làm nên chuyện hoang đường này đâu?!” Phùng Tố Tâm ở một bên khuyên nhủ, đúng ra là đang giúp Lăng Trường Thanh hỏi, nhưng thật sự bà cũng muốn giúp con để vẹn cả đôi đường. Chỉ thấy bà cau mày, hiển nhiên cũng là thập phần lo lắng, sợ đứa con sẽ thực sự làm ra chuyện này, hai cha con sẽ cãi nhau một trận ngất trời.
Hướng Hải Lam trầm mặc một hồi lâu, đôi mắt trong suốt nhìn sang Lăng Trường Thanh lại nhìn qua Phùng Tố Tâm, hít một hơi thật sâu, cô trầm ổn mà trả lời: “Con không thể nói, con đã đáp ứng với Chấn Vũ là không nói!” (Momo: chị khôn thế, đẩy hết trách nhiệm cho Vũ ca ^^)
Lăng Trường Thanh lạnh lùng nói: “Con thật có tình nghĩa, nó như vậy đối với con, con còn che chở nó, chỉ tiếc tên nhóc kia thân có phúc mà không biết hưởng!”
Hướng Hải Lam im lặng không nói gì, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Lăng Trường Thanh thấy cô là tuyệt không chịu nói, cũng không miễn cưỡng cô nữa. “Con ngồi ở một bên đợi đi! Ta đã gọi điện thoại cho nó, muốn nó lập tức trở về, vô luận như thế nào, hôm nay ta nhất định cũng phải đem sự tình làm cho rõ ràng.”
****
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, mà cảm giác giống như dài một thế kỉ vậy.
Hướng Hải Lam trước sau đều rất căng thẳng, đứng ngồi không yên. Nhìn sắc mặt càng lúc càng âm trầm của Lăng Trường Thanh, cô khẩn trương đến nỗi tim đập kịch liệt giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trong lòng cô hiểu rõ, khi Lăng Chấn Vũ trở về, nhất định sẽ cùng Lăng Trường Thanh cãi nhau một trận lớn, đem đến một con sóng to động trời làm ọi người trong nhà không ai được yên bình. Cha con bọn họ khúc mắc đã lâu, khó bảo toàn sẽ không một lần bùng nổ, hơn nữa hai người đều là kẻ tính tình cố chấp không ai nhường ai cả. Trận chiến này xem ra khó có thể kết thúc tốt đẹp!
Mà người bị kẹp ở chính giữa, khó xử cùng bị tổn thương nặng nhất dĩ nhiên là Phùng Tố Tâm, kẹp giữa chồng và con, nỗi khổ của bà khó dùng từ ngữ để hình dung.
Hướng Hải Lam đồng tình, nhíu mày bất an nhìn về phía Phùng Tố Tâm, trong lòng cô luôn đối với người mẹ chồng này vừa kính lại vừa yêu, thật sự không đành lòng để bà bị tổn thương như thế. Nhưng cái nên đến vẫn là không thể tránh khỏi!
Thư phòng đột nhiên mở ra, thân hình cao lớn của Lăng Chấn Vũ đi vào.
Mặt không chút thay đổi quét mọi người liếc mắt một cái, anh không chút hoang mang mà tìm cái ghế dựa ngồi xuống. “Đặc biệt gọi con trở về có chuyện gì sao? Chắc không phải chỉ để mở hội nghị gia đình đi?!” Anh trào phúng nói.
Lăng Trường Thanh ngẩng đầu lên, nghiêm khắc nhìn vào anh, trầm thanh, nén giận nói: “Anh ít bôi dầu lên miệng (*) cho ta, ngược lại mau nói cho ta xem xem đây là cái gì?!” Ông cầm lấy hiệp ước đưa trước mặt Lăng Chấn Vũ.
(*bôi dầu lên miệng: Ta cũng lần đầu nghe thấy câu này, có lẽ xuất phát từ cụm “Thêm dầu vào lửa”, thành ra bôi dầu vào miệng, nói câu gì cũng dễ dàng bắt cháy gây nổ^^)
Lăng Chấn Vũ không chút để ý mà cầm lên, cũng rất nhanh mà xem qua một lần.
Nháy mắt, sắc mặt anh trở nên lạnh lẽo âm trầm, hai tròng mắt nguy hiểm nheo lại, tia nhìn sắc bén bỗng dưng bắn về phía Hướng Hải Lam, bên trong hàm chứa tức giận cùng phẫn nộ.
Đối mặt với ánh mắt nghiêm lệ lãnh khốc khiến người ta sợ hãi của anh, Hướng Hải Lam toàn thân đột nhiên run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trắng bệch, cô biết anh nhất định cho rằng cô là người cáo mật, nhưng cô thật sự vô tội mà!
“Cô nghĩ như vậy là có thể bảo vệ được danh phận Lăng phu nhân của mình sao?” Anh lạnh lùng nói ra. Hóa ra bộ dáng ngây thơ ngọt ngào của cô đều là giả dối, trong lòng vẫn luôn có mưu kế.
Lời cáo buộc tàn nhẫn của anh khiến Hướng Hải Lam đau lòng không thôi, mạch máu toàn thân như ngừng chảy, chũng đã bị đóng băng, những giọt nước long lanh ở khóe mắt, phảng phất như sắp vỡ đê, chực chảy trào ra.
“Em.... em không có.... đây không phải do em làm....” Cô nói, tiếng nói như từng vụn thủy tinh vỡ vụn, cố gắng vì mình biện bạch, giọng nói lại run rẩy không thôi.
Lăng Trường Thanh thấy thế trong lòng lửa giận càng tăng lên, đôi mắt bừng bừng lửa giận, ánh mắt tức giận hướng Lăng Chấn Vũ lớn tiếng trách mắng: “Lá gan anh thật lớn, chính mình làm sai lại còn trút giận lên người khác? Việc này cùng Hải Lam không quan hệ gì hết. Như thế nào! Anh nghĩ có thể giấu được ta? Nếu không phải Lâm luật sư cho rằng chuyện không ổn đến hỏi ta, ta thật đúng là bị anh làm cho chẳng hay biết gì!”
Càng nói đến càng tức giận thêm, Lăng Trường Thanh nắm chặt tay đập mạnh xuống bàn, phát ra một tiếng ‘rầm’, làm cho không khí trong căn phòng vốn đã ngột ngạt giờ còn khẩn trương hơn, giống như sợi dây đàn, tùy lúc đều có thể đứt.
“Anh cứ tùy ý vọng tưởng như vậy, trong mắt còn có người làm cha như ta này hay không?” Ông tiếp tục nổi giận nói. “Ta tuyệt sẽ không cho phép anh làm ra chuyện hoang đường như vậy, anh mau hủy bỏ hiệp nghị này đi!”
“Tôi không làm được!” Lăng Chấn Vũ dường như không có việc gì, lạnh lùng mà đáp lại. Hai tròng mắt lạnh lẽo cùng Lăng Trường Thanh giằng co.
Ba chữ chém đinh chặt sắt này, làm cho Hướng Hải Lam cùng Phùng Tố Tâm trong lòng kinh đảm khiếp sợ không thôi, lo lắng tiếp theo nháy mắt sẽ xảy ra hỏa chiến.
Quả nhiên không sai, Lăng Trường Thanh đứng dậy, trợn trừng hai mắt, nộ khí đằng đằng quát: “Được.... Tốt lắm, anh nghĩ rằng ta không có biện pháp với anh sao?! Ta có khả năng đem anh đẩy lên vị trí tổng tài Lăng thị, tự nhiên cũng sẽ có biện pháp kéo anh xuống!” Hô hấp gấp gáp, ngừng một chút, ông tiếp tục uy hiếp nói: “Nếu anh cứ tiếp tục làm theo ý mình, cũng đừng trách ta không niệm tình cha con. Đến lúc đó, anh cái gì cũng không phải, cái gì cũng không có!”
Một tràng nói này khiến Hướng Hải Lam và Phùng Tố Tâm không khỏi phát ra tiếng kêu kinh sợ.
Thời gian tạm thời đọng lại, hai, ba giây, trong phòng tĩnh lặng phảng phất chỉ cần có một cây kim rơi xuống mặt đất đều có thể nghe thấy rõ ràng.
“Ha ha ha....” Lăng Chấn Vũ điên cuồng mà cười, ngạo mạn nhìn Lăng Trường Thanh. “Ông nghĩ rằng tôi mong muốn vị trí này lắm sao? Hừ! Bằng năng lực của tôi, còn sợ không có một phen thành công hay sao?” Anh dừng một chút, khóe miệng nhếch lên một vẻ âm tà, cuồng nịnh mà cười. “Tôi có thể không ngồi vào vị trí chủ tịch của Lăng thị, nhưng còn ông... thì không có đứa con nào đưa tiễn ông cả đâu!”
Lời vừa nói ra, uy lực giống như một quả bom hạng nặng, ba người nét mặt trắng xanh, kinh ngạc đến không thể nói lời nào, bất động giống như khúc gỗ.
Lăng Trường Thanh phản ứng kịch liệt, khuôn mặt không còn chút máu, trán nổi đầy gân xanh, hai mắt đỏ ngầu, hai hàm răng run lên lập cập, một tay chỉ hướng Lăng Chấn Vũ. “Mày..... mày mày....” Ông tức giận đến mức không thể thốt lên nổi một câu. Tiếp theo, ông đột nhiên gục xuống ghế dựa.
Phùng Tố Tâm thấy thế, lập tức hướng đứa con nói: “Con đang nói bậy cái gì thế! Còn không mau hướng cha xin lỗi đi.” Một bên vừa nói, một bên vừa đi nhanh đến bên người Lăng Trường Thanh giúp ông vỗ lưng làm thuận khí.
Lăng Chấn Vũ không chút biểu tình hừ lạnh một tiếng, liền xoay người rời đi.
Hướng Hải Lam tâm tình hoảng loạn theo sát ở phía sau, cô hiểu tính khí của Lăng Chấn Vũ, lần này đi anh nhất định không trở về. Hết thảy cũng sẽ không thể vãn hồi! Cô không thể để gia đình này vì mình mà bị phá thành từng mảnh nhỏ, Lăng bá bá tuy cứng miệng, nhưng có thể thấy ông thực để ý đến Lăng Chấn Vũ – đứa con trai duy nhất này!
Cô kinh hoảng chạy đến cạnh cửa, dùng thân thể của mình chặn nó lại. “Đừng như vậy, cha anh chính là tức giận nói thế mà thôi, anh ngàn vạn lần đừng đi, người nếu phải đi cũng nên là em mới đúng!” Cô nhíu mày, đôi mắt long lanh nước chân thành mà cầu khẩn.
Lăng Chấn Vũ chỉ ném cho cô một ánh mắt hung ác. “Cút ngay, ít ở đó cản đường!” Đôi tay cứng rắn đẩy cô ra một bên cửa, lập tức bước ra khỏi cửa.
Hướng Hải Lam hơi loạng choạng một chút, vội vàng đi theo. Đi đến bên cầu thang, cô miễn cưỡng nắm lấy tay áo anh. “Anh không thể như vậy mà đi được. Anh đi rồi, công ty làm sao ? Cha, mẹ phải làm sao? Chẳng lẽ anh không nhìn ra rằng bọn họ cần anh đến thế nào sao?” Cô dấy lên tính khí không chịu bỏ cuộc, cố thuyết phục anh bằng được, bắt lấy ống tay áo của anh không buông.
Lăng Chấn Vũ xoay người, hướng cô hé răng nhếch miệng rống to: “Buông tay của cô ra, nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Giờ phút này anh đã bị phẫn nộ che mất đi lí trí, hơn nữa bị mâu thuẫn tình cảm xung đột dày vò, trong lòng đang có một sự phẫn nộ quay cuồng, ép anh phải giải thoát sự khó chịu đã đạt đến cực hạn đó.
Nhìn sắc mặt khủng bố của anh, bộ dáng cuồng nộ giống như người điên đã mất hết lí trí, Hướng Hải Lam hơi hơi run sợ một chút, nhưng bản tính ngốc nghếch của mình giúp cô phấn chấn lại tinh thần, kiên định mà trả lời: “Không buông!”
Anh đột nhiên nhếch miệng cười khẽ một tiếng, lập tức đưa một tay ra, đem tay của cô gạt khỏi ống tay áo của mình.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, Hướng Hải Lam nhất thời mất đi thăng bằng, chân lảo đảo, cả người ngã về phía trước, té xuống cầu thang.
Thân thể vốn mỏng manh như cô lại té như vậy? Cô té từng bậc than rồi ngất xỉu, đầu hiển nhiên bị thương, nhất thời máu chảy không ngừng. Càng làm cho người ta sợ hãi chính là, đùi của cô đầy vết máu màu đỏ nhiễm cả cái đầm màu trắng.
Đột nhiên xảy ra biến cố khiến Lăng Chấn Vũ ứng phó không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngã xuống cầu thang.
“Hải Lam!”
Anh giống như người điên mà lao xuống phía dưới, tưởng chừng như suýt ngã. Nhìn Hướng Hải Lam chìm trong vũng máu, anh phát run thật sự.
“Hải Lam, Hải Lam, ôi trời ơi!” Anh nâng đầu cô dậy, mái tóc đen nhánh của cô giờ nhuốm đầy máu, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như người chết.
“Hải Lam!” Anh đau triệt tâm phế (đau đến tận tâm can) mà gọi. Cả đời này anh chưa từng khủng hoảng qua, trong đầu chỉ là một mảnh trống rỗng, hoàn toàn loạn rồi, hoảng rồi.
Lúc này, nghe thấy tiếng động, Lăng Trường Thanh cùng Phùng Tố Tâm từ thư phòng đi ra, thấy được một màn trước mắt mà không khỏi ngây ngẩn cả người. Phùng Tố Tâm khống chế không được mà phát ra tiếng khóc.
Lăng Trường Thanh hồi phục tinh thần trước tiên, tỉnh táo nói. “Mau kêu xe cấp cứu!” Ông hướng Phùng Tố Tâm thúc giục, lúc này những người làm đã nghỉ ngơi, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lăng Chấn Vũ hơi hơi ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp được ánh mắt hiền từ và khuôn mặt ôn hòa của cha anh, trong lòng cảm xúc dào dạt.
Tiếp theo anh cúi đầu, bàn tay run rẩy đặt vào kinh mạch ở cổ của Hướng Hải Lam, hơi thở mong manh cô vẫn còn, cô còn sống.
“Cảm tạ ông trời, em còn sống, em còn sống!” Anh thì thào tự nói, hốc mắt bỗng dưng cay cay, lập tức đã ươn ướt, làm mơ màng ánh mắt đã đau đến tuyệt vọng của mình......
*****
Ngoài cửa phòng cấp cứu, ánh đèn toàn là một màu trắng khiến người cảm thấy tâm hoảng run sợ!
Hai tay Lăng Chấn Vũ nắm chặt để trên trán, thân người vốn mạnh mẽ to lớn giờ co rúm lại, nét mặt lo lắng hoảng sợ cực độ làm thân thể anh run nhè nhẹ.
Hải Lam có nguy hiểm đến tính mạng không? Vũng máu đỏ tươi cùng khuôn mặt trắng bệch và đôi môi tái nhợt của cô, không ngừng hiện lên trong đầu hắn, lăng trì, quất roi vào tim anh.
Cô thiện lương, thuần chân, ôn nhu như vậy, chưa từng tổn hại qua người khác. Anh không phải không hiểu lòng của cô, chỉ vì bản thân mình quá oán hận, cố chấp muốn trả thù làm lu mờ lý trí, cũng cố ý không quan tâm đến thâm tình của cô! Đây là lần đầu, anh xúc động đến mức muốn khóc như thế, cổ họng khó chịu không thôi!
Một bàn tay to lớn phủ lên vai anh, giống như không tiếng động lại ẩn chứa một sự an ủi lớn lao.
“Không cần quá mức tự trách! Phát sinh chuyện này, trách nhiệm của ta cũng không nhỏ!” Lăng Trường Thanh nói.
Lăng Chấn Vũ cuối đầu hơi sửng sốt, một người cha luôn luôn chuyên chế độc tài như cha anh lại có thể thừa nhận sai lầm của mình?! Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn chằm chằm Lăng Trường Thanh.
Trải qua một chuyện gây sức ép đến nhường này, ông nháy mắt giống như đã hiện rõ sự già đi của mình, sắc mặt tiều tụy, không giống như ngày thường tuy gầy gò nhưng vẫn có hồn, hồng nhuận anh minh.
Lăng Trường Thanh lắc lắc đầu, giống như có chút cảm thán hít sâu một hơi. “Ta nghĩ tất cả những gì ta làm đều vì muốn tốt cho con, không nghĩ tới lại khiến con hận ta như vậy, sự thù hằn của con lại sâu đến nỗi con lấy cả chung thân đại sự của mình ra đùa giỡn!” Giọng nói già nua tràn ngập tư vị thê lương tự giễu.
Ông đưa tay vỗ nhẹ vài cái vào bả vai của Lăng Chấn Vũ, cảm khái mà tiếp tục nói: “Có lẽ ta thật sự làm sai rồi, nhưng con vĩnh viễn đều là con trai của Lăng Trường Thanh ta, không ai có thể thay thế địa vị của con trong lòng ta hết!”
Tuy là một câu rất ngắn gọn, nhưng Lăng Chấn Vũ biết, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của ông rồi! Oán hận cùng phẫn nỗ mấy năm nay của anh vì những lời nói này mà tiêu tan hết, bình ổn, giống như chỉ vì muốn đợi những lời nói này của ông mà thôi.
Hóa ra sự khẳng định của cha mới là cái khát vọng mong ước cuối cùng của anh!
Bỗng nhiên lĩnh ngộ ra, Lăng Chấn Vũ cảm thấy toàn thân nhất thời nhẹ nhõm hẳn. Anh đưa tay lên nắm lại cánh tay gầy yếu mà đầy sức mạnh của Lăng Trường Thanh, cũng dùng một ánh mắt tràn đầy tình cảm của người con trai đối với người cha nhìn ông.
Phùng Tố Tâm ở một bên vui mừng thỏa mãn nhìn thấy một màn này, trong mắt lộ rõ sự vui vẻ, giọt lệ cảm động rơi xuống, một đoạn tình phụ tử khó giải, cuối cùng cũng có kết quả viên mãn!
Đang lúc ba người lặng yên không tiếng động để cảm thụ giờ khắc yên tĩnh này, cửa phòng cấp cứu mở ra, bừng tỉnh ba thân ảnh đang lâm vào thân tình ấm áp kia.
Lăng Chấn Vũ là người đầu tiên tiến lên nóng vội mà hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, vợ tôi thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng hay không?
Bác sĩ đẩy đẩy kính mắt. “À! Cô ấy bị xuất huyết nghiêm trọng, té bị thương, tróc da, nhưng tình huống đã được khống chế, không có nguy hiểm đến tính mạng!”
Lăng Chấn Vũ thở phào nhắm lại hai mắt, trong lòng yên lặng cảm tạ ông trời. Cô vợ nhỏ thân yêu của anh không còn nguy hiểm nữa.
“Nhưng mà....” Bác sĩ có chút chần chờ nhưng vẫn tiếp tục nói. “Lăng tiên sinh, thực đáng tiếc, bào thai trong người Lăng phu nhân không thể giữ được!”
Lời nói giống như một nhát dao sắc bén hung hăng đâm vào tim anh, hai hàng lông mày của Lăng Chấn Vũ nheo lại, hai chân như mềm nhũn ra. Cô mang thai, mà anh.... lại chính tay giết chết đứa con của họ!
Bác sĩ rời đi rồi mà Lăng Chấn Vũ vẫn giống như lạc mất hồn, trầm trọng, ảm đạm tự trách không thôi. “Tôi đã giết chết đứa con của mình!” Anh thì thào tự nói.
“Đó là chuyện ngoài ý muốn, không phải lỗi của con, đừng tự trách nữa!” Lăng Trường Thanh nói to, nghĩ muốn gọi tỉnh người đang thất thần bên cạnh.
“Nghe đây.” Ông xoay người Lăng Chấn Vũ lại, nghiêm lệ nhìn sắc mặt hoảng hốt của anh và nói: “Nếu con thật sự yêu Hải Lam, để ý đến con bé, thì hãy ở bên cạnh nó, đợi nó tỉnh dậy. Nói với vợ con lời xin lỗi và tình yêu của con đối với nó, có hiểu không?” Ông một bên nói nói, một bên dùng sức lay lay Lăng Chấn Vũ.
(Momo: Chao, cảnh này như người cha răn dạy đứa con mới lớn chưa biết chuyện gì í. Ui, xúc động ghê, Vũ ca lớn bằng chừng này mà vẫn cần có cha lay động~~)
Phải một lúc sau, Lăng Chấn Vũ mới dần dần phục hồi tinh thần lại. Đúng! Anh yêu cô! Sớm yêu đến không thể kiềm chế, từ lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây ngô của cô, tim anh cũng đã bị lạc!
Anh không nên đem cô lôi vào sự oán hận, phẫn nộ, để cô trở thành một người hi sinh vô tội.
Tuy bây giờ nói lời xin lỗi đã rất trễ, nhưng anh sẽ dùng cả đời này để yêu thương bảo vệ và che chở cho cô, thương tiếc cô, biến cô trở thành một người hạnh phúc nhất! Anh suy nghĩ xong đứng phắt dậy, bước nhanh vào trong phòng bệnh.
*****
Từ khi chuyển đến phòng bệnh tư nhân, Hướng Hải Lam đã hôn mê hai ngày hai đêm.
Lăng Chấn Vũ vẫn luôn ở bên cạnh cô chăm sóc cô, chưa từng chợp mắt qua. Giờ phút này, trong lòng anh rất lo lắng, không biết tại sao đến giờ cô vẫn còn chưa tỉnh lại?
Như là đáp lại nghi vấn của anh, trên giường bệnh truyền đến những thanh âm đứt quãng và rất nhỏ.
“A.....” Hai hàng lông mi cong vút của Hướng Hải Lam khẽ nhúc nhích, sau đó từ từ mở hai mắt ra.
Lăng Chấn Vũ lao mình về phía trước, vui mừng mà cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. “Cuối cùng em cũng đã tỉnh!” Thanh âm run rẩy và khàn khàn trong cổ, chứa đựng nồng đậm sự thương tiếc và đau lòng.
“Em đang ở đâu?” Cô khàn giọng nói, giãy dụa nghĩ muốn ngồi dậy, nhưng cả người giống như một đống bùn nhão không một chút sức lực.
“Không được động!” Lăng Chấn Vũ nhanh chóng ngăn cản cô rồi ôn nhu an ủi nói: “Em ngã từ cầu thang xuống, cần phải nghỉ ngơi thật tốt!”
Lời nói của anh quả nhiên có tác dụng, Hướng Hải Lam trước là gắt gao nhìn chằm chằm anh, sau đó như là nhớ tới cái gì, cô mạnh mẽ cầm lấy tay của anh, tâm hoảng ý loạn nói: “Còn .. còn đứa nhỏ trong bụng thì sao?”
Lăng Chấn Vũ thống khổ nhắm mắt lại. Đợi đến lúc mở mắt ra, khóe mắt anh như phủ một tầng lệ quang. “Đứa nhỏ đã không còn!” Anh đau đớn trả lời.
Hướng Hải Lam cả người cứng ngắc lại, vẻ mặt vô hồn mà nhìn lên trần nhà.
“Hải Lam.” Lăng Chấn Vũ tràn ngập thâm tình mà gọi cô. “Là lỗi của anh, xin em hãy tha thứ cho anh!” Thanh âm nghẹn ngào, đầy ân hận hối tiếc.
Phải một lúc lâu sau, Hướng Hải Lam mới quay đầu dừng ở trên người anh, chậm rãi lắc lắc đầu. “Không phải lỗi của anh, em không trách anh!” Chỉ là không còn đứa nhỏ, cô và anh sẽ không còn có bất kì mối liên hệ gì. Trải qua tất cả mọi chuyện này, anh đại khái sẽ vội vàng muốn cùng cô li hôn đi. Cô cúi đầu, ảm đạm mà nghĩ.
“Hải Lam.” Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, thâm tình chân thành mà nhìn cô. “Gả cho anh một lần nữa, không phải vì quyền thừa kế, không phải vì những điều khác – chỉ là bởi vì em thôi. Anh muốn đem em trở thành người vợ chân thật thật của anh – suốt đời suốt kiếp!”
Hướng Hải Lam kinh ngạc không thôi nhìn chằm chằm anh một lúc, nhưng rất nhanh cô lại hạ thấp mi, vẻ mặt buồn bã mà trả lời: “Anh không cần phải làm như vậy, em không thể để anh vì muốn bù đắp cho em mà gả cho anh!” (Momo: ba xạo, chị là vợ anh í còn gì, gả cái nỗi gì nữa_ _ll)
Bộ dáng nhíu mày u buồn của cô khiến người khác phải xót thương. Lăng Chấn Vũ nhẹ nâng cằm của cô lên, lưu luyến triền miên mà hôn vợ của mình cho đến khi anh cảm thấy không còn thở nổi mới chịu buông ra.
“Anh muốn em gả cho anh là vì anh yêu em!” Đôi mắt đen sáng tràn đầy thâm tình nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của cô, sẽ không còn bất cứ chuyện gì có thể trở ngại hai chúng ta, trừ phi..... em không yêu anh!”
Lời tỏ tình ngoài dự kiến của anh khiến Hướng Hải Lam vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng xấu hổ không thôi. “Anh.... em.... em sớm đã yêu thương anh mà......” Thanh âm của cô rất nhỏ, giống như muỗi kêu, hai má cũng không tự chủ mà đỏ lên.
Lăng Chấn Vũ thỏa mãn ôm chặt cô, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc đen nhánh, giờ phút này anh thầm nghĩ vĩnh viễn chìm đắm trong sự ngọt ngào này.
“Chuyện giữa anh và cha… hai người như thế nào rồi?” Cô đột nhiên nhớ tới việc Lăng Trường Thanh từng nói sẽ hủy bỏ quyền thừa kế của anh.
“Nói đến chuyện đó, thật đúng là phải cảm ơn em.” Anh yêu thương nhéo nhẹ chóp mũi cô. “Em bị thương như vậy một phen, đem hai cha con anh đều đánh thức, cũng đem sự oán hận và phẫn nộ của anh hoàn toàn biến mất.”
“Hiện tại em chính là người được cả Lăng gia yêu thương nhất rồi! Cha mẹ anh nghiêm khắc mà mệnh lệnh anh, từ nay về sau không được khi dễ em, không cho em chịu nửa điểm ủy khuất nữa!” Anh cười khẽ nói thêm một câu.
Hướng Hải Lam nhất thời cảm thấy cả trái tim đều ấm áp, cô hướng Lăng Chấn Vũ nở một nụ cười ngọt ngào, ngây ngô hết sức.(Momo: nụ cười này thành thương hiệu của chị ùi)
“Em nghĩ chúng ta không cần kết hôn lần nữa, em chỉ muốn.... chỉ muốn....” Cô có chút lắp bắp mà nói.
“Em muốn làm gì, anh đều đáp ứng!”
Cô giương mắt mỉm cười nhìn anh nói: “Em chỉ nghĩ muốn cùng anh chụp hình kết hôn thôi. Anh biết đó, ảnh chụp thoạt nhìn rất đẹp lại có thể lưu lại làm kỉ niệm nữa!”
“Em chỉ muốn như vậy thôi sao?” Anh ung dung, tựa tiếu phi tiếu nhìn vào ánh mắt khát khao với ước muốn nhỏ bé đó của cô, yêu thương hôn nhẹ lên hai gò má đã phiếm hồng. “Anh đã đặt vé máy bay đến Italy, dự tính chờ em hoàn toàn bình phục sẽ đưa em đến Ý, nơi mà em thích nhất để hưởng tuần trăng mật, em thấy thế nào?” Anh ở bên tai cô nói nhỏ.
“Thật sự?!” Hướng Hải Lam hai mắt sáng lên, không dám tin nhìn trừng trừng Lăng Chấn Vũ, sau đó đột nhiên dùng sức nhéo lên hai má của mình. “Rất đau, em không phải là đang mơ nha!” Nụ cười si ngốc đáng yêu khiến người khác đau lòng không nỡ.
Tim Lăng Chấn Vũ có chút chua xót, đem cô gắt gao ôm vào trong lòng. “Về sau anh sẽ không để cho em chịu bất cứ tổn thương gì, em phải nhanh chóng khỏe lại có biết không?”Anh không muốn lần nữa chịu đựng sự thống khổ giống như bị xé nát cả ruột gan, lại càng không muốn trải qua sự sợ hãi mãnh liệt mất đi cô.
Hai người gắt gao ôm lấy nhau, hai trái tim như cùng hòa nhịp, tình ý vô tận cứ một tấc một tấc, từng đợt từng đợt dâng lên, quấn quanh trái tim, thân thể cùng linh hồn của họ......
Cửa phòng bệnh khẽ hé mở, có hai người trên mái đầu đã điểm hoa râm nhìn thấy sự ngọt ngào của hai người bên trong, đều không hẹn mà cùng đưa ra ám hiệu đừng có lên tiếng, chậm rãi lùi ra, cũng nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng......
Chút tâm tình gửi tặng độc giả – Tâm Lam
Bản tình ca trong mơ part 2
Sáng tác: Trần Thăng - Trình bày: Trương Ngải Gia.
Đàn chim bay lượn ở trên cao hai vạn thước nhớ về quê cũ
Chẳng cần kiên cường hay cứ mãi bi thương
Để hàng đêm phải ôm tâm sự phong trần u uất mãi trong lòng
Không thể phát hiện nơi bí mật nhất
Trong làn khói mờ mịt của quá khứ, có người lão nhân tay cầm chiếc quạt mờ ảo hiện ra
Người kia là ai?
Lão tiên sinh chậm rãi xoay người để lộ ra ánh mắt sáng ngời.
Mỉm cười nói với tôi, anh thật có lỗi—
Đó là người đã rời bỏ tôi suốt bốn tám, gần bốn chín năm
Khi xe lửa ngày ấy khởi hành là lúc tuyết phương Bắc chầm chậm rơi
Nếu tôi biết lần này ly biệt phải mất bốn mươi mốt năm
Năm tháng trôi dần, nếu có thể tôi sẽ không bao giờ chờ nữa
Anh nói nhìn tôi vẫn cứ như những cô gái mười tám đôi mươi
Nếu tôi thật sự hiểu được cách quý trọng thời gian
Vậy vì sao tôi lại đi tới tận phương Bắc xa xôi này?
Muốn biết điều gì, muốn tìm điều chi
Thời gian cũng chẳng thể xoá nhoà những đau đớn trong lòng tôi nữa
Phương Nam luôn ấm áp nhu hoà cũng chẳng sao tan chảy băng giá trong tim tôi
Tuổi đã già quay trở về phương Bắc ngập trời tuyết
Đi tìm một niềm vui, lý tưởng của chính mình
Hãy trở về đi những người con xa xứ, vì cũng đã đến lúc an tường
Tuyết vẫn rơi trầm mặc trên phương Bắc.
Giọng nói tựa thần tiên âm vang trong đêm tuyết mịt mù
Người quay đầu, bước trở về màn mưa bay bay, rồi vĩnh viễn…tan biến…
Tôi thực thích ca khúc do Trương Ngải Gia thể hiện này. Ca khúc làm cho người ta chẳng thể nào chán ghét, hơn nữa phảng phất muốn trở về chốn xưa.
Mỗi lần nghe qua tôi thường xuyên không thể khắc chế bản thân, không ngừng suy tư, giống như tự ngược chính mình, trong lòng luôn có cảm giác chua xót, cố ẩn nhẫn những dòng lệ vòng quanh nơi khoé mi đang làm thanh tẩy ánh mắt đã sớm cạn khô rất lâu rồi.
Tôi không biết lời ca nói về một câu chuyện có thật hay không, nhưng nó làm cho người ta có cảm giác như đang lạc vào một thế giới kìa lạ, giai điệu thắm thiết, tiếc nuối như thế, bất tri bất giác khiến người nghe đồng cảm cùng những câu hát này.
Phải là người ở thời nào, phải đa sầu đa cảm cỡ nào mới có thể gạt nước mắt viết được một đoạn tình thanh đạm mà khắc sâu đến thế? Ở cái thế giới mà con người đã sớm không còn tin tưởng vào cái gọi là tình yêu như bây giờ, nó giống như một dòng nước chảy, chậm rãi đi đến từng ngóc ngách trong cơ thể, làm cho chúng ta có được những cái nhìn lạc quan hơn vào tình yêu chân thực.
Tôi cảm thấy ở thời đại mà chúng ta đang sống bây giờ, bi ai lớn nhất chính là người với người khó còn yêu thương nhau như xưa, không còn ai yêu đến phiêu đãng mất hồn, ngày ngày đêm đêm ngóng trông về nó, ca khúc này tựa như đã đạt được đáp án mình mong muốn, hơn nữa còn không thiếu chút nào!
Tôi thường tự hỏi thế giới này nhìn rất tự do, rất vui vẻ, sao bản thân lại luôn có cảm giác bị trói chặt như thế. Thế giới này cũng đủ ấm áp, đủ tươi vui, vì sao bản thân lại vẫn có cảm giác trong trẻo mà lạnh lùng cô tịch.
Nếu như vấn đề này có thể nhờ những chú chim bay lượn trên trời cao hai vạn thước hay những bông tuyết phiêu diêu phương Bắc trả lời, như vậy, có lẽ nên buông hết thảy đi tìm!
Đến lúc gặp nhau, có lẽ tôi sẽ còn nghe được những câu chuyện cảm động lòng người hơn nữa…
CHUYỆN BÊN LỀ
Q&A cùng Vi Tử (version 1- “lãnh quân hãm tình”)^^
Q: Hoàn thành bộ truyện này rồi, bạn vui chứ?
A: Vui, tất nhiên là vui rồi. Cuối cùng cũng hoàn được một bộ, hjhj^^
Q: Lý do bạn chọn bộ này!
A: Sau khi đọc xong “Vị hôn phu phách lối” thì nổi điên đi tìm bản edit của “Lãnh quân hãm tình” mà hem có, nên tự làm*nói mãi rồi*
Q: Kể chút kỉ niệm liên quan đến truyện này đi!
A: _ _! Nhắc đến mà đau lòng, đó là lịch sử hai lần bi thương bị mất file word đã type xong từ trước, chỉ lưu trong máy chứ chưa beta. Lần đầu mất toàn bộ, lần hai mất hai trang, đau lòng không sao tả hết*oa oa*
Q: Dự án này cho cá nhân bạn điều gì?
A: Cơ hội được gặp gỡ mọi người và thử tài bản thân, đồng thời cũng thoả mãn đam mê của chính mình^^
Q: Thói quen khó sửa của bạn khi làm truyện này?
A: Mỗi buổi chỉ làm một đoạn, và không thể làm hai đoạn trong cùng chương liền một lúc, đơn giản vì cái tính hay chán của mình. Thế nên luôn làm một đoạn, sau đó save vào, đi tìm bộ khác edit. Chiều mở máy ra, làm tiếp^^. Thói quen khác nữa là luôn chỉ có cảm hứng lướt bàn phím với phông Verdana.
Q: Cảm nhận cá nhân với truyện?
A: Truyện có chút ngược, nhưng hay và ý nghĩa. Mình thích nó ngay từ lần đọc đầu tiên, và lựa chọn khi mở file để edit luôn là nó^^. Sau này khi hoàn rồi, nhiều lúc vẫn giữ thói quen liếc đến folder này đầu tiên, và rồi ngớ ra là nó xong rồi, không còn gì để làm nữa_ _!
Q: Nếu được gặp tác giả sẽ nói cái gì?
A: Viết ngoại truyện đi, ta là ta thích làm ngoại truyện lắm áh =.=
Q: Có lời gì muốn nói với bà con không?
A: Có ah, hãy tiếp tục ủng hộ blog Tử Vi Các và các tác phẩm của Tâm Lam nhé. Nếu bạn nào tìm thêm được tác phẩm mới của Tâm Lam mà chưa có ai edit, và thấy nó thú vị, không ngại hãy chia sẻ với tớ nghen. Hehe. Trong tương lai sẽ kiếm tiếp một bộ nào đó của bà này để edit, nhưng mà chưa biết bộ nào hết, ai hảo tâm có thể đề nghị hay giới thiệu với tớ nha^^
Q: Sắp tới sẽ làm gì?
A: Ừm, làm đoản văn, dạo này tự nhiên hứng thú với thể loại truyện ngắn mới sợ chứ ạh^^, ngoài ra sẽ cố hoàn bộ “Một đêm sau cưới” và các bộ hiện đại 10 chương kia.