Người chạy vào đầu tiên , chính là văn thượng thư , chỉ thấy hắn một mặt dữ tợn, bụng tròn thắt lưng to , cùng vài tên gia đinh hướng phía Sở Kiều Linh đi tới .
Văn thượng thư đi đến trước mặt Sở Kiều Linh, nhìn khuôn mặt nàng , thật sự kinh diễm một chút, nhưng nhất thời lại nghĩ đến lời đại phu nói con trai hắn phía dưới khả năng vĩnh viễn không được, trong cơn giận dữ, hận không thể đối với nữ tử trước mặt rút da lột gân
Văn thượng thư hung tợn nói "Yêu nữ, ngươi chính là ngươi làm bị thương con ta! ?", mặc dù trước khi tiến vào cũng đã hỏi thăm rõ ràng, nữ tử trước mắt chính là người làm tổn thương con hắn.
Sở Kiều Linh nhíu nhíu đầu mày, nhàn nhạt nói: "Nói vậy đại nhân hôm nay rời giường khẳng định không có súc miệng, bằng không thế nào miệng lại phun ra từ ngữ không sạch như vậy
Các thực khách nghe vậy âm thầm cười trộm, nữ tử này thật là lớn mật, chưa từng thấy ai ở trước mặt văn đại nhân mà nói móc cả . Văn Thành Sơ nghe vậy tức giận sôi lên, gầm lên một tiếng nói: "Người tới, mau tới đem yêu nữ này mang đi!"
Vài tên tùy tùng của Văn Thành Sơ , muốn tiến lên vây bắt Sở Kiều Linh, nhưng lại bị ánh mắt của Sở Kiều Linh làm cho kinh sợ , nhất thời không ai dám tiến lên phía trước .
Sở Kiều Linh định thần nhàn nhạt nói "Nga, xin hỏi đại nhân định mang bổn cô nương đi nơi nào?"
"Đi..." Văn thành lần đầu không biết trả lời như thế nào , thoáng suy xét một chút, nói tiếp: "Đương nhiên phải đưa ngươi tới nơi ngươi phải đến rồi."
Sở Kiều Linh chậm rì rì nói: "Nơi nào là nơi ta phải đến, là phòng hình bộ, hay là phủ của đại nhân ? Nếu là phòng hình bộ, ta cảm thấy con trai ông là người phải tới đó mới phải, bởi vì hắn đã vũ nhục ta trước, rồi lại muốn cùng ta động thủ; nếu là tới phủ của ông , ta đây lại càng không đi , biết rõ đại nhân là muốn mượn việc công trả thù riêng, vu oan giá họa ta , chẳng lẽ ta lại phải tự đi vào con đường chết hay sao ?"
Văn thành sơ nghe xong , bực tức trong lòng càng lớn hơn , bản thân đã không chiếm được cái gì tiện nghi, lại bị trả đũa , chụp cho cái mũ mượn việc công báo thù riêng
Văn thành sơ cưỡng chế trụ lửa giận trong lòng, đối Sở Kiều Linh nói: "Ngươi luôn miệng con trai ta là người động thủ trước , ngươi có chứng cứ gì không?"
Sở kiều linh nói : mọi người ở đây có thể làm chứng cho ta
Nghe vậy, vân thành sơ quay đầu nhìn một vòng thực khách đang ngồi , đối với bọn họ nói: "Các ngươi có ai thấy con ta động thủ trước không?" Thầm nghĩ, xem các ngươi ai dám đứng ra nói , chẳng phải muốn chết hay sao.
Các thực khách không có một người nào dám đắc tội với văn đại nhân , mọi người đều cho rằng Sở Kiều Linh làm thế nào nói lý , vẫn là cánh tay không lay chuyển được đùi, vẫn là mạng nhỏ của bản thân là quan trọng hơn.
Lúc này chưởng quầy thanh âm truyền đến "Đại nhân, tiểu nhân có thể làm chứng."
Văn thành híp híp đôi mắt,cư nhiên có người muốn chết! , liền đối với hắn nói , uy hiếp rất rõ ràng "Chưởng quầy đây là muốn tiểu lâu đóng cửa hay sao ? “
Chưởng quầy giả ngu nói "Tiểu nhân chính là ăn ngay nói thật, cùng tiểu lâu đóng cửa là không có quan hệ gì?" nghĩ rằng, chỉ bằng ngươi cũng muốn uy hiếp ta, ngươi cũng quá đề cao chính mình đi.
Văn thành sơ cố ý làm khó dễ nói.
"Nga, bản quan làm sao mà biết ngươi không phải là cùng nàng thông đồng đi."
Chưởng quầy lại hỏi "Đại nhân, tiểu nhân cùng vị cô nương vốn không nhận thức, làm sao có thể cùng một phe với nàng được ?”
Sở Kiều Linh ở một bên nhàn nhạt mở miệng nói "Đại nhân vừa mới hỏi ta , đưa ra chứng cứ là con trai của ông động thủ trước, bổn cô nương đã có nhân chứng, kia hiện tại bổn cô nương xin hỏi đại nhân, ngài nói chưởng quầy cùng bổn cô nương thông đồng, ngài có thể có chứng cớ không?"
Văn thành lần đầu khi nghẹn lời, liền nghe thấy Sở Kiều Linh nói tiếp: "Đại nhân như vậy là không có chứng cớ, hình như ngài đang mắc tội phỉ báng người khác thì phải “
Văn Thành Sơ bị tức nghiến răng ngứa lợi, không thể tưởng tượng được vòng vo một hồi chính là tự bê tảng đá đập vào chân mình!
Văn tử một bên dùng tay trái ôm lấy lòng bàn tay phải đang chảy máu không ngừng, thẹn quá thành giận nói. "Tiện nhân, ngươi dám dùng châm đâm bị thương bản công tử!"
Nghe vậy, trong mắt Sở Kiều Linh nhanh chóng hiện lên một chút hàn quang lạnh lùng , tùy ý lấy ra một chiếc đũa trong ống trúc đặt trên bàn , cùng lúc đó văn tử phất ống tay áo , hướng tới Sở Kiều Linh , miệng đồng thời nói: "Tiện nhân, xem bản công tử thế nào thu thập ngươi!"
Cùng lúc đó, chiếc đũa trong tay Sở Kiều Linh trong nháy mắt cũng bay đi ra, chỉ nghe thấy một âm thanh vật nặng ngã phịch xuống đất, văn tử bắt đầu gào khóc thảm thiết , hai tay ôm hạ thân.
Chuyện diễn ra với Văn tử quá nhanh, bọn hạ nhân đi theo nhất thời một mảnh kiếp sợ , đều không dám tìm Sở Kiều Linh phiền toái, vội vàng ngồi xổm xuống xem xét thương thế của văn tử.
. Trong đại sảnh các thực khách ngầm vỗ tay tỏ ý vui mừng, nhưng lại vì Sở Kiều Linh mà lo lắng, văn thượng thư xưa nay cũng không phải là người dễ chọc .
Lúc này, chưởng quầy chạy vội tới, nhìn thấy Sở Kiều Linh bình yên vô sự, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, quét mắt thấy văn tử đang lăn lộn dưới đất, liền hướng hạ nhân của văn tử quát , các ngươi còn không mau mang công tử nhà các ngươi đi tìm đại phu , các ngươi muốn lão gia đoạn tử tuyệt tôn sao?"
Thầm nghĩ, muốn mạng của hắn , chỉ bị thương đã là tiện nghi cho các ngươi rồi .
Mấy tên gia đinh nghe vậy vội vàng nâng lên văn tử lên , chạy về hướng phủ thượng thư .
Chưởng quầy thấy mọi người phủ thượng thư đã đi hết , liền nghĩ văn thượng thư tất nhiên sẽ tìm đến đây gây phiền toái, liền cung kính hướng Sở Kiều Linh nói: "Cô nương, văn công tử bị thương trở về phủ , văn thượng thư khẳng định sẽ tới đây ngay thôi, ngài trước lên lầu tới phòng khách quý tránh một chút đi."
Sở Kiều Linh nhàn nhạt nhìn, lại suy nghĩ vì sao chưởng quầy lại nói giúp mình "Nga, chưởng quầy cho rằng hắn là người không nên đánh?"
Chưởng quầy cung kính hồi đáp : “ hắn đáng đánh “
Sở kiều linh lại hỏi tiếp "Nếu nên đánh, kia bổn cô nương vì sao phải sợ hắn?"
Chưởng quầy giải thích nói : "Cô nương ngài chẳng lẽ không biết , người vừa bị thương là con trai của lễ bộ thượng , văn thượng thư quyền cao chức trọng, nào có ai giám vô lễ với hắn , tiểu nhân là sợ hắn đối cô nương gây bất lợi."
Sở kiều linh đột nhiên quay sang chuyện khác ."Bổn cô nương rất ngạc nhiên, chưởng quầy ngài vì sao phải giúp bổn cô nương?".
Chưởng quầy nghe vậy cả kinh, ngược lại giải thích nói: "Cô nương ở nơi này của tiểu nhân dùng cơm, chính là khách hàng của tiểu nhân rồi , tiểu nhân tự nhiên phải bảo vệ khách hàng an toàn." Chưởng quầy nói mà mặt không đổi sắc.
Sở Kiều Linh tiếp tục làm khó dễ. "Nga, chiếu chưởng quầy nói như vậy, văn tử mới là khách quý của trưởng quầy, vì sao không thấy chưởng quầy tiến lên bảo hộ ?"
"trước tiên lấy chữ lý làm đầu, kia văn công tử vô lễ trước , tiểu nhân tự nhiên sẽ không giúp hắn." Chưởng quầy lời nói ra là chính nghĩa sâu sắc, nhưng trong lòng lại âm thầm kêu khổ, cô nương, ngài cũng không nên làm khó ta , gia đau khổ tìm kiếm người hai năm nay , ngài nếu ở nơi này có cái gì sai lầm, ta chẳng phải nên mang đầu đi gặp gia hay sao ?
"Nếu chưởng quầy đã nói kia là việc có lý , bổn cô nương vì sao lại phải trốn?" Sở Kiều Linh nói xong lại quay trở về chỗ ngồi
"Cô nương, này..." Chưởng quầy một mặt khổ tướng, muốn nói lại thôi.
Sở Kiều Linh trong lòng buồn cười, chưởng quầy muốn giúp nàng, nhưng lại không nguyện ý nói ra lý do vì sao, nói vậy trong đó tất có nguyên do .
Sở Kiều Linh nâng chung trà lên nhấp một ngụm trà , đối với chưởng quầy nói: "Chưởng quầy đừng lo, bổn cô nương đang muốn nhìn xem kia văn đại nhân là người ra sao, chẳng lẽ là người không phân rõ phải trái."
Chưởng quầy nghe xong, tự biết khuyên nữa Sở Kiều Linh cũng sẽ không thay đổi chủ ý , liền xoay người rời đi, đối với tiểu nhị đang đứng xem nháy mắt .
Sau nửa canh giờ, một đám người đang tức giận chạy vào tiểu lâu.