Thừa tướng xác nhận được cây sáo nằm trong tay vị nữ tử này chính là thứ đã đưa tặng cho Sở Kiều Linh năm đó, mọi người nghĩ rằng Thượng thư đại nhân sẽ không nói gì, không nghĩ tới đại nhân lại nói: "Tuy rằng sáo ngọc năm đó không giả, nhưng nó cũng đâu thể chứng minh được ngươi là nữ nhi của Sở tướng quân, nói không chừng là ngươi nhặt được, hoặc là ngươi tận lực tìm kiếm chi tiết về Sở Kiều Linh, giả mạo Sở Kiều Linh, muốn được hơn người khác.
Các đại thần khác không rõ Văn đại nhân này lại bức người như thế, bình thường cũng không thấy hắn nói nhiều như vậy.
Long Liên trong lòng hiểu rõ, Văn Thành Sơ chỉ sợ là muốn mượn cơ hội báo thù cho con trai hắn, bản thân muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì.
Sở Kiều Linh trong lòng rất khinh thường Văn Thành Sơ, nếu hắn đã muốn như vậy, mình cũng nên thanh toàn cho hắn, nghĩ vậy, nói với Văn Thành Sơ: "Văn đại nhân chất vấn Kiều Linh là vì chuyện gì? Chẳng lẽ là vì chuyện mấy ngày trước lệnh công tử bị thương cho nên mới bất mãn với Kiều Linh?"
Văn Thành Sơ không nghĩ tới Sở Kiều Linh sẽ trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng hắn ngay trước mặt mọi người, nhất thời thẹn quá hóa giận nói: "Bản quan là vì Hoàng thượng phân ưu."
Văn Thành Sơ nói như thế, nhưng rất nhiều người ở đây đã nghe được chuyện ngày hôm đó, thầm nghĩ Văn đại nhân nhất định là tìm cơ hội trả thù, ánh mắt nhìn về phía Văn Thành Sơ có chút tìm tòi.
Sở Kiều Linh nghe vậy, cười nhạt, nụ cười như tuyết liên hoa lặng yên nở rộ, khiến người ta không thể rời mắt.
"Văn đại nhân vì Hoàng thượng phân ưu, nếu Kiều Linh không thể đưa ra được chứng cứ xác thực, chỉ sợ là không thể khiến cho Văn đại nhân khẩu phục, cũng không thể khiến cho chư vị đại nhân ở đây tâm phục." Sở Kiều Linh dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Xin hỏi Văn đại nhân, nếu như Kiều Linh có thể đưa ra chứng cứ xác thực chứng minh thân phận là nữ nhi của Sở tướng quân, còn việc Văn đại nhân vừa chỉ trích vu hãm Kiều Linh phải xử thế nào?"
Văn Thành Sơ đột nhiên có cảm giác đâm lao phải theo lao, nhưng vẫn tỏ vẻ đúng đắn nói: "Nếu ngươi có thể đưa ra chứng cứ, ta sẽ thu lại lời nói vừa rồi."
"Văn đại nhân chớ quên, lời nói một khi đã đi ra thì không thể thu lại, huống chi là ở trước lăng mộ phụ thân, nếu phụ thân dưới suối vàng có biết ngươi chỉ trích nữ nhi của người, chắc chắn sẽ không yên." Sở Kiều Linh nhàn nhạt nói, đây là hắn tự rước lấy họa.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Văn Thành Sơ cảm thấy không ổn.
"Việc này cần Hoàng thượng quyết định." Sở Kiều Linh đem vấn đề đá cho Thừa Kiền Đế.
Thừa Kiền Đế ít khi mở miệng nói: "Nếu ngươi có thể chứng minh ngươi là nữ nhi của Sở tướng quân, trấm chắc chắn sẽ cho ngươi một công đạo."
"Thần nữ đa tạ Hoàng thượng, thần nữ xin hỏi Hoàng thượng, võ nghệ của Sở tướng quân như thế nào?" Sở Kiều Linh nhìn Thừa Kiền Đế hỏi.
"Võ nghệ bất phàm." Thừa Kiền Đế nói.
"Sử dụng loại binh khí nào?" Sở Kiều Linh lại hỏi.
"Càn khôn thương." Thừa Kiền Đế đáp.
"Vậy thương pháp kia học ở đâu?" Sở Kiều Linh hỏi lại.
"Mọi người đều biết, Càn khôn thương pháp của Sở tướng quân là do Sở lão gia tự nghĩ ra, đương nhiên là gia truyền." Thừa Kiền Đế nói.
"Nếu Hoàng thượng đã nói Càn khôn thương pháp là Sở gia gia truyền, tức là người học được loại thương pháp này chính là hậu nhân của Sở gia, Hoàng thượng, thần nữ nói vậy đúng không?" Sở Kiều Linh hỏi.
"Phải." Thừa Kiền Đế không cần suy nghĩ nói.
"Mọi người đều biết, Sở gia đến thế hệ Sở tướng quân chỉ còn lại Sở tướng quân. Mà Sở tướng quân chỉ có một nữ nhi. Nếu như thần nữ có thể biểu diễn Càn khôn thương pháp, có phải là có thể chứng minh thần nữ là nữ nhi của Sở tướng quân, Sở Kiều Linh?" Sở Kiều Linh gằn từng chữ.
Người khác có tin hay không, Lạc Băng Hàn không để ý tới, nhưng hắn biết nàng nhất định sẽ biểu diễn được Càn khôn thương pháp kia rất tốt.
Edit: Mint Mun
Sở Kiều Linh chậm rãi đến, đứng ở trước mặt mọi người.
Những vương công đại thần đối với mỹ nữ tự nhiên gặp qua nhiều không đếm hết, nhưng nhìn đến cô nương mặc bạch y trước mắt này, cảm thấy những mỹ nhân trước kia thật không thể sánh nổi.
Nếu dùng mĩ để hình dung nàng, sẽ cảm thấy chưa thể toát hết vẻ đẹp của nàng, thật sự là quá nhỏ bé, nàng phảng phất tựa như tiên nữ vô ý rơi xuống phàm trần.
Chỉ thấy nàng một thân bạch y, ba ngàn tóc đen rũ trên vai, mi mày như thơ, mặt đen như họa, sống mũi như ngọc, đôi môi đỏ như son, tay trái cầm một cây bích sắc sáo ngọc, buộc một dây kết màu đỏ lay động theo gió, thật là diễm lệ; tay phải cầm theo một cái giỏ trúc, bên trong hương rượu tỏa ra bốn phía, thật là say lòng người.
Cốc Thừa tướng hai mắt vui sướng, Linh nhi của hắn đã trưởng thành.
Lạc Băng Hàn nhìn thiên hạ trước mắt, khẽ đau lòng, nàng là như thế nào thoát khỏi trận đại hỏa ?
Long Liên hoa đào mắt chớp chớp, quả nhiên là nàng.
Long Hiên như trước chỉ có nhợt nhạt mỉm cười.
Mà Văn Thành Sơ trong lòng tràn đầy phẫn hận nhìn Sở Kiều Linh, lại là nàng, tự đưa lên cửa tìm chết!
"Thần nữ Sở Kiều Linh bái kiến hoàng thượng." Sở Kiều Linh cấp Thừa Kiền Đế hành lễ , nháy mắt đem mọi người từ trong mộng bừng tỉnh.
Thừa Kiền Đế nhìn bạch y nữ tử đứng trước mặt mình, trong lòng ngàn hồi trăm chuyển, nói: "Bình thân. Ngươi nói ngươi là nữ nhi Sở tướng quân , ngươi có thể đưa ra chứng cớ?"
"Khởi bẩm hoàng thượng, thần nữ tự nhiên có chứng cớ, này sáo ngọc chính là chứng cớ." Sở Kiều Linh đáp, thuận thế đem rổ buông, đem sáo ngọc ở trong tay giơ lên.
"Vậy ngươi nói kia sáo ngọc như thế nào làm chứng?" Thừa Kiền Đế nhìn Sở Kiều Linh nâng sáo ngọc nói.
"Khởi bẩm hoàng thượng, này sáo ngọc chính là Cốc Dung công tử của thừa tướng tặng cho thần nữ khi tròn ba tuổi, sáo ngọc trên có khắc ba chữ 'Cốc Dung tặng' , hoàng thượng có thể sai người hỏi Cốc Dung năm đó có hay không tặng cho thần nữ sáo ngọc." Sở Kiều Linh chậm rãi nói.
Sở Kiều Linh vừa nói dứt câu, chỉ thấy Văn Thành Sơ hướng Thừa Kiền Đế nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, cho dù năm đó quả thật Cốc Dung tặng cây sáo đó, nhưng như thế nào biết được vị cô nương này lấy chính là sao ngọc năm đó, nói không chừng là vị cô nương này nghe nói chuyện năm đó, làm giả một cây sáo ngọc, giả mạo nữ nhi Sở tướng quân , mượn cơ hội ý đồ gây rối."
Này Văn Thành Sơ nói cũng có đạo lí, mọi người ào ào hướng Sở Kiều Linh to nhỏ.
Văn thành thấy bản thân nói chuyện nổi lên hiệu quả, trong lòng đắc ý, nghĩ đến bản thân bảo bối còn bị nhốt tại trong thiên lao, trong lòng lại tràn ngập cừu hận, mặc kệ nàng là thật là giả, bản thân hôm nay nhất định cho nàng có đến mà không có về.
Lạc Băng Hàn cũng không lo lắng Sở Kiều Linh lấy không ra chứng cớ, giống nàng như vậy nữ tử, vô luận làm cái gì, nhất định chuẩn bị chu toàn.
Thừa tướng Cốc Thâm Chi trong lòng hừ lạnh, này Văn Thành Sơ còn không thấy con trai của hắn được giáo huấn như thế nào sao, thật sự là ngu không ai bằng, nếu như vậy, bản thân liền đưa hắn đoạn đường, lập tức đối Thừa Kiền Đế nói:
"Khởi bẩm hoàng thượng, khuyển tử năm đó tặng sáo vi thần cũng biết, hơn nữa kia cây sáo chính là vi thần phái người tạo ra , vi thần vừa thấy liền có thể nhận ra."
"Nga, vậy Thừa tướng đi qua nhìn xem có phải hay không chính là cây sáo năm đó?" Thừa Kiền Đế thật sâu nhìn mắt Cốc Thâm Chi, nói.
Cốc Thâm Chi không chút để ýánh mắt hoàng thượng nhìn hắn, đi đến trước mặt Sở Kiều Linh , nhìn vào đôi mắt nàng, liếc mắt một cái bao hàm thật nhiều cảm xúc, chỉ có Sở Kiều Linh nhìn mới cảm nhận được.
Cốc Thâm Chi tiếp nhận sáo ngọc, cẩn thận đoan trang nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, thật đúng là cây sáo ngọc năm đó , bởi vì ba chữ trên mặt sáo đúng là bút tích của vi thần."