Sở Kiều Linh hướng về phía Thừa Kiền Đế đưa ra ýtưởng đem càn khôn thương nhận lại , để tự mìnhbảo quản, Thừa Kiền Đế cũng không có lập tức đáp ứng nàng. Lúc này, Thừa tướng Cốc Thâm liền quỳ xuống, nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng, càn khôn thương vốn là vật khi sở tướng quân còn sống yêu quý nhất,sở tiểu thư lại là con gái duy nhất của sở tướng quân , cái này gọi làcon thừa hưởng của cha đi, cho nàng đem càn khôn thương cầm về , về tình về lý đều hợp lý lẽ thường tình."
Lạc Băng Hàn cũng tiến lên từng bước nói. "Khởi bẩm hoàng thượng, thần cũng cho rằng như vậy là tốt nhất Long Liên phụ họa nói. "Nhi thần cũng đồng ý với cách nói của Thừa tướng ." Mọi người đại đa số đều gật đầu phụ họa, trừ bỏ văn đại nhân vàsố ít mấy người không đáng nhắc tới, đều đồng ý cho Sở Kiều Linh đem càn khôn thương nhận lại .
Thừa Kiền Đế mặt không chút thay đổi nhìn nhìn mọi người, đối với Sở Kiều Linh nói: "Một khi đã như vậy, ngươi mangtrở về đi." " Sở Kiều Linh hướng Thừa Kiền Đế hành lễ nói. “Tạ hoàng thượng." Sở Kiều Linh nói xong, đứng dậy đi đến bên bàn đá, vuốt ve càn khôn thương ,mười hai năm đã trôi qua , tuy rằng đầu thươngđã có chút cũ , nhưng vẫn không thể che giấuhàn quang lạnh lùng trên người nó, khiến địch nhân nghe tên đã sợ mất mật , tựa như phụ thân của mình vậy Thừa Kiền Đế thấy Sở Kiều Linh cầm lấy càn khôn thương, trong mắt ba đào chợt lóe rồi biến mất, hướng Sở Kiều Linh nói: "Ngươi nếu là nữ nhi của sở tướng quân, vậy trở về Tương Quân Phủ ở đi, những năm gần đây, Tương Quân Phủ luôn luôn bảo tồn hoàn hảo, trẫm luôn cho người quét tước , dọn dẹp mỗi ngày." Sở Kiều Linh nghe vậy, cấp Thừa Kiền Đế hành lễ, nói: "Thần nữ tuân chỉ, tạ hoàng thượng." Trong lòng lại biết rõ ràng biết, trò hay còn ở phía sau. Lúc này, thượng thư văn đại nhân trong lòng luôn luôn lo sợ bất an, không biết hoàng thượng trừng phạt bản thân như thế nào, sớm biếtSở Kiều Linh có thân thế lợi hại, bản thân sao tự nhiên lại rước lấy họa , thật sự là rất ngu xuẩn . Văn thành sơ còn đang hối hận không thôi , liền nghe thấy Thừa Kiền Đếnói với hắn: "Văn đại nhân , thân là lễ bộ thượng thư, lại dung túng cho con hành hung bên ngoài , không hiểu lễ nghĩa , không phân thị phi , tạm miễn đi chức thượng thư , trở vềtự đóng cửa suy nghĩ đi." Văn thành sơ vội vàng dập đầu tạ ơn. Sau đó ,Thừa Kiền Đế bãi giá hồi cung, Sở Kiều Linh cùng văn võ đại thần , đều hướng Thừa Kiền Đế đang đi xuống chân núi quỳ xuống . Sở Kiều Linh tới chân núi, chỉ thấycách đó không xa, Cốc Dung đang đứng giữ hai con ngựa . Cốc Dung thấy Sở Kiều Linh xuống núi , vội vàng nắm đầu cương ngựa đi lên đón, thị vệ của Thừa Kiền Đế nhận ra hắn là con của cốc Thừa tướng lên không chặn lại . Cốc Dung còn chưa đi tớitrước mặt Sở Kiều Linh , liền lớn tiếng reo lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười. "Linh nhi, ta nghe nói ngươi , đi bộ tới ngọc kìsơn ,thật là vất vả, liền mang con ngựa tới đón ngươi, ngươi sẽ không trách ta tự mình chủ trương đi." "Dung ca cacó tâm như thế , Kiều Linh làm sao có thể trách tội cho ngươi đây?" Sở Kiều Linh trong lòng cảm thấy ấm áp dị thường,ca ca này ở trước mặt hoàng đếđều không cóchút nào thu liễm, vẫn là nhất quán phô trương, vậy mà đối với nàng không chút nào khoa trương. Thừa Kiền Đế đương nhiên nhận thức Cốc Dung, nhưng nghe thấy hắn gọi Sở Kiều Linh , ánh mắt lóe lóe, đối với Cốc Dung nói: "Cốc Dung, ngươikhi nàothì biết đến linh nha đầu còn sống ?" Thừa Kiền Đế không tin Cốc Dunghôm nay mới biết được việc này. "Hồi hoàng thượng, ta cũng là vào mấy ngày hôm trước mới biết được ." Cốc Dung chi tiết đáp, nói xong hắn quét Lạc Băng Hàn liếc mắt một cái, thấy Lạc Băng Hàn cũng không có biểu tình gì, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thấy Thừa Kiền Đế không hỏi thêm gì nữa, Cốc Dung nhìn hướng trong tay Sở Kiều Linh đang cầm càn khôn thương, nói: "Linh nhi, đây làcàn khôn thương của sở thúcthúc phải không ?, vừa thấy là biếtkhông nhẹ rồi , ta cầm giúp ngươi đi." Nói xong đi lên cầm lấy càn khôn thương trong tay Sở Kiều Linh . Sở Kiều Linh cũng không từ chối, liền đưa cho hắn.
Lúc này, chợt nghecó tiếng vó ngựa từ xa xa truyền đến, một lát, liền thấy mấy người cưỡi tuấn mã đứng trước chân núi ngọc kì sơn không xa Sở Kiều Linh chỉ thấy nhất thị vệ hướng Thừa Kiền Đế chạy tới, nói: "Báo, Nam Lâm Thần Vương tới chơi."
Sở Kiều Linh nói nàng có thể biểu diễn càn khôn thương phát, Thừa Kiền Đế cũng thừa nhận thân phận của nàng.
"Ngươi là Sở Kiều Linh, trẫm muốn biết năm đó ngươi sao có thể chạy ra trận đại hỏa hoạn kia?" Thừa Kiền Đế chậm rãi hỏi ra nghi vấn của mọi người.
"Khởi bẩm Hoàng thương, ngày đó, ban đêm, thiên lao nổi đại hỏa, sư phó của ta trùng hợp đi qua, gặp thần nữ tuổi nhỏ bị nhốt trong đó, tâm không đành lòng, liền mang thần nữ đi." Sở Kiều Linh đáp, mẫu thân Kiều Khả Khanh truyền cho nàng võ công, cũng có thể gọi là sư phụ.
"Hửm, vậy sư phụ của ngươi là ai?" Thừa Kiền Đế hỏi lại.
"Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, thần nữ từng đáp ứng sư phụ, sẽ không đem tính danh của nàng tiết lộ cho bất kỳ ai."
Trong mắt Thừa Kiền Đế xẹt qua tia u quang, hỏi tiếp: "Một khi đã như vậy, vì sao bây giờ mới đến tế bái Sở tướng quân?" Mười hai năm đều không đến.
"Khởi bẩm Hoàng thượng, trước kia thần nữ còn nhỏ tuổi, sư phụ lo lắng cho ta, hiện tại thần nữ đã trưởng thành, có thể tự chiếu cố bản thân, sư phụ mới cho ta đi." Sở Kiều Linh đã có chuẩn bị đáp.
Thừa Kiền Đế biết Sở Kiều Linh chỉ là đáp cho có lệ, nhưng không tìm ra được sơ hở, nói với Sở Kiều Linh: "Trẫm rất cảm tạ sư phụ của ngươi, bảo tồn huyết mạch duy nhất của Sở gia. Không còn sớm nữa, nhanh đi tế bái phụ thân ngươi đi."
Sở Kiều Linh lên tiếng trả lời rồi cầm giỏ đi đến trước mộ Sở tướng quân quỳ xuống, buông sáo ngọc, ôm rượu, đổ một ly, hai tay bưng lên, nói:
"Phụ thân, ly rượu thứ nhất là nữ nhi nhận tội nhiều năm như vậy không tới gặp người. Nhiều năm qua nữ nhi ngày đêm chờ đợi không như ý nguyện, hôm nay có thể đến đây, trong lòng rất vui, phụ thân, người cũng vui khi thấy nữ nhi đúng không?"
Những lời này chỉ có Sở Kiều Linh mới biết nó có ý tứ gì, nàng hy vọng Sở Mộng Đình còn sống, có thể gặp nhau, chứ không phải như mọi người cho rằng đến tế bái Sở tướng quân.
Sở Kiều Linh nói song, nâng cốc đổ xuống mộ bia, lại rót ra một ly, nói:
"Phụ thân, ly rượu thứ hai kính chúc phụ thân dưỡng dục chi ân. Nữ nhi đêm đều mộng thấy nữ nhi ngồi trên vai phụ thân, lúc đó nữ nhi không nhịn được rơi lệ. Phụ thân, nếu có kiếp sau, Kiều Linh vẫn muốn làm nữ nhi của người."
Giọng nói nhàn nhạt lộ ra phụ thân và nữ nhi tình thâm, làm người ta không khỏi chua xót rơi lệ, thâm tam đau đớn không thôi.
Lạc Băng Hàn đau lòng nhìn bóng dáng cô tịch phía trước, trong lòng âm thầm thề, bất kể sau này phát sinh chuyện gì, bản thân vẫn sẽ bảo hộ nàng.
Sở Kiều Linh đổ hết ly rượu thứ hai lên bia mộ, lại rót thêm ly nữa, nói: " Phụ thân, ly rượu thứ ba kính phụ thân dạy tình cảm.Phụ thân không chê Kiều Linh thân nữ nhi, truyền thụ thương pháp, trước khi xuất chinh còn dặn dò nữ nhi khổ luyện, bây giờ nữ nhi đã luyện thuần thục, nhưng không thể diến hco phụ thân xem, đây là chuyện mà nữ như ăn năn nhất, phụ thân dưới suối vàng có biết, nếu muốn em, báo một cho Kiều Linh, được không?"
Nói xong, Sở Kiều Linh nâng cốc, đổ rượu lên bia mộ lần nữa, buông ly rượu, cúi người dập đầu ba lần.
Sau đó, Sở Kiều Linh cầm sao ngọc, đứng thẳng, nhìn càn khôn thương, nói với Thừa Kiến Đế: "Khởi bẩm Hoàng thượng, càn khôn thương là di vật của phụ thân, Kiều Linh muốn lấy lại nó để bảo quản, ý Hoàng thượng thế nào?"
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sở Kiều Linh hướng về phía Thừa Kiền Đế đưa ra ýtưởng đem càn khôn thương nhận lại , để tự mìnhbảo quản, Thừa Kiền Đế cũng không có lập tức đáp ứng nàng. Lúc này, Thừa tướng Cốc Thâm liền quỳ xuống, nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần cho rằng, càn khôn thương vốn là vật khi sở tướng quân còn sống yêu quý nhất,sở tiểu thư lại là con gái duy nhất của sở tướng quân , cái này gọi làcon thừa hưởng của cha đi, cho nàng đem càn khôn thương cầm về , về tình về lý đều hợp lý lẽ thường tình."
Lạc Băng Hàn cũng tiến lên từng bước nói. "Khởi bẩm hoàng thượng, thần cũng cho rằng như vậy là tốt nhất Long Liên phụ họa nói. "Nhi thần cũng đồng ý với cách nói của Thừa tướng ." Mọi người đại đa số đều gật đầu phụ họa, trừ bỏ văn đại nhân vàsố ít mấy người không đáng nhắc tới, đều đồng ý cho Sở Kiều Linh đem càn khôn thương nhận lại .
Thừa Kiền Đế mặt không chút thay đổi nhìn nhìn mọi người, đối với Sở Kiều Linh nói: "Một khi đã như vậy, ngươi mangtrở về đi." " Sở Kiều Linh hướng Thừa Kiền Đế hành lễ nói. “Tạ hoàng thượng." Sở Kiều Linh nói xong, đứng dậy đi đến bên bàn đá, vuốt ve càn khôn thương ,mười hai năm đã trôi qua , tuy rằng đầu thươngđã có chút cũ , nhưng vẫn không thể che giấuhàn quang lạnh lùng trên người nó, khiến địch nhân nghe tên đã sợ mất mật , tựa như phụ thân của mình vậy Thừa Kiền Đế thấy Sở Kiều Linh cầm lấy càn khôn thương, trong mắt ba đào chợt lóe rồi biến mất, hướng Sở Kiều Linh nói: "Ngươi nếu là nữ nhi của sở tướng quân, vậy trở về Tương Quân Phủ ở đi, những năm gần đây, Tương Quân Phủ luôn luôn bảo tồn hoàn hảo, trẫm luôn cho người quét tước , dọn dẹp mỗi ngày." Sở Kiều Linh nghe vậy, cấp Thừa Kiền Đế hành lễ, nói: "Thần nữ tuân chỉ, tạ hoàng thượng." Trong lòng lại biết rõ ràng biết, trò hay còn ở phía sau. Lúc này, thượng thư văn đại nhân trong lòng luôn luôn lo sợ bất an, không biết hoàng thượng trừng phạt bản thân như thế nào, sớm biếtSở Kiều Linh có thân thế lợi hại, bản thân sao tự nhiên lại rước lấy họa , thật sự là rất ngu xuẩn . Văn thành sơ còn đang hối hận không thôi , liền nghe thấy Thừa Kiền Đếnói với hắn: "Văn đại nhân , thân là lễ bộ thượng thư, lại dung túng cho con hành hung bên ngoài , không hiểu lễ nghĩa , không phân thị phi , tạm miễn đi chức thượng thư , trở vềtự đóng cửa suy nghĩ đi." Văn thành sơ vội vàng dập đầu tạ ơn. Sau đó ,Thừa Kiền Đế bãi giá hồi cung, Sở Kiều Linh cùng văn võ đại thần , đều hướng Thừa Kiền Đế đang đi xuống chân núi quỳ xuống . Sở Kiều Linh tới chân núi, chỉ thấycách đó không xa, Cốc Dung đang đứng giữ hai con ngựa . Cốc Dung thấy Sở Kiều Linh xuống núi , vội vàng nắm đầu cương ngựa đi lên đón, thị vệ của Thừa Kiền Đế nhận ra hắn là con của cốc Thừa tướng lên không chặn lại . Cốc Dung còn chưa đi tớitrước mặt Sở Kiều Linh , liền lớn tiếng reo lên, trên mặt lộ vẻ tươi cười. "Linh nhi, ta nghe nói ngươi , đi bộ tới ngọc kìsơn ,thật là vất vả, liền mang con ngựa tới đón ngươi, ngươi sẽ không trách ta tự mình chủ trương đi." "Dung ca cacó tâm như thế , Kiều Linh làm sao có thể trách tội cho ngươi đây?" Sở Kiều Linh trong lòng cảm thấy ấm áp dị thường,ca ca này ở trước mặt hoàng đếđều không cóchút nào thu liễm, vẫn là nhất quán phô trương, vậy mà đối với nàng không chút nào khoa trương. Thừa Kiền Đế đương nhiên nhận thức Cốc Dung, nhưng nghe thấy hắn gọi Sở Kiều Linh , ánh mắt lóe lóe, đối với Cốc Dung nói: "Cốc Dung, ngươikhi nàothì biết đến linh nha đầu còn sống ?" Thừa Kiền Đế không tin Cốc Dunghôm nay mới biết được việc này. "Hồi hoàng thượng, ta cũng là vào mấy ngày hôm trước mới biết được ." Cốc Dung chi tiết đáp, nói xong hắn quét Lạc Băng Hàn liếc mắt một cái, thấy Lạc Băng Hàn cũng không có biểu tình gì, trong lòng âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thấy Thừa Kiền Đế không hỏi thêm gì nữa, Cốc Dung nhìn hướng trong tay Sở Kiều Linh đang cầm càn khôn thương, nói: "Linh nhi, đây làcàn khôn thương của sở thúcthúc phải không ?, vừa thấy là biếtkhông nhẹ rồi , ta cầm giúp ngươi đi." Nói xong đi lên cầm lấy càn khôn thương trong tay Sở Kiều Linh . Sở Kiều Linh cũng không từ chối, liền đưa cho hắn.
Lúc này, chợt nghecó tiếng vó ngựa từ xa xa truyền đến, một lát, liền thấy mấy người cưỡi tuấn mã đứng trước chân núi ngọc kì sơn không xa Sở Kiều Linh chỉ thấy nhất thị vệ hướng Thừa Kiền Đế chạy tới, nói: "Báo, Nam Lâm Thần Vương tới chơi."