Sở Kiều Linh ngồi ở mép trên giường Dung Tích, nắm tay Dung Tích, nhìn mẫu thân của mình, mẫu thân tuy rằng yếu ớt, nhưng dung mạo gầy yếu cùng khuôn mặt u sầu đã che giấu hàng mi cùng lông mày tao nhã của nàng, điều này khiến cho Sở Kiều Linh tự trách không thôi.
Dung Tích nhìn nữ nhi trổ mã duyên dáng yêu kiều trước mắt, dung nhan độc nhất vô nhị, thần sắc lạnh nhạt tao nhã, hệt như bà lúc còn trẻ, trong lòng vui mừng vô cùng.
“Linh Nhi, tay con sao lạnh như vậy, con lạnh không?”
Dung Tích cảm giác được tay Sở Kiều Linh lạnh như khối băng, liền dò hỏi.
“Mẫu thân, ta không lạnh, đây là ta do học võ công nên vậy.”
Sở Kiều Linh giải thích nói.
“Linh Nhi, con hận mẫu thân lúc trước đem con cho phu thê Sở Tướng sao?”
Dung Tích hỏi ra khúc mắc từng ấy năm.
Mười hai năm trước, thiên lao xảy ra hỏa hoạn, Dung Tích cho rằng Sở Kiều Linh đã táng thân trong biển lửa, hối hận, tự trách, tưởng niệm, thống khổ luôn luôn quấn quanh bà, khiến bà thống khổ, hiện thời, tuy rằng Sở Kiều Linh ở ngay trước mắt, nhưng chuyện này đã thành một loại tâm bệnh của bà, bà sợ Sở Kiều Linh hận bà, oán bà, muốn tìm thấy một chút an tâm từ Sở Kiều Linh.
“Mẫu thân, con chưa từng oán hận người cùng phụ thân, đổi lại, con rất vui, bởi vì điều này làm con cảm giác như con vừa là nữ nhi của hai người vừa là nữ nhi Sở gia, con được cả hai đôi phụ mẫu yêu thương, tình thương như thế còn cầu gì được.”
Sở Kiều Linh chậm rãi từ từ nói.
Dung Tích nghe vậy, nhất thời nước mắt rơi như mưa, một phen đem Sở Kiều Linh kéo vào lòng, nức nở nói:
“Linh Nhi… Linh Nhi của mẫu thân, mẫu thân có đứa con gái như thế, chết cũng không hối tiếc .”
Cốc Thâm Chi ngồi ở một bên lẳng lặng nhìn các nàng, trong mắt ba tia sáng xẹt qua.
Cốc Dung thu lại khuôn mặt vui mừng, ở một bên trầm mặc không nói.
“Mẫu thân còn nói những điều ngu ngốc, nữ nhi chắc chắn sẽ cho người sống lâu trăm tuổi.”
Sở Kiều Linh ôm Dung Tích vỗ vỗ lưng, nói xong, Sở Kiều Linh rời khỏi lòng Dung Tích, ngồi dậy, vươn tay khẽ lau đi vài giọt lệ đọng trên mắt Dung Tích, nhìn Dung Tích, nói tiếp:
“Mẫu thân, cho con bắt mạch giúp người được không?”
Dung Tích vui vẻ đáp ứng, chìa tay ra.
Sở Kiều Linh đặt tay lên bắt mạch cho Dung Tích, một lát sau rụt tay lại, đối với Dung Tích nói:
“Mẫu thân ưu tư quá độ, ưu buồn lâu ngày sinh bệnh, thân thể mới trở nên ốm yếu không chịu nổi như thế, chỉ cần sau này dốc lòng điều dưỡng, sẽ khỏe lại hoàn toàn, lát nữa nữ nhi kê một toa thuốc, mỗi ngày mẫu thân nhớ uống thuốc đúng giờ nhé.”
“Được.”
Dung Tích vừa nói vừa ôn nhu cười.
“Linh Nhi cũng biết y thuật sao?”
Cốc Thâm Chi vẫn luôn không quấy rầy nữ nhi cùng ái thê mẫu tử tình thâm lên tiếng hỏi.
“Có biết một chút ạ.”
Sở Kiều Linh mỉm cười đáp.
Cốc Dung bĩu môi:
“Phụ thân cùng mẫu thân thiên vị nha.”
Dung Tích nghe Cốc Dung nói vậy bèn cười nói:
“Về sau không được khi dễ muội muội con.”
“Con khi dễ muội ấy lúc nào? Muội ấy khi dễ con thì có.”
Cốc Dung phản bác.
“Linh Nhi, vậy là con được sư phụ cứu ra à?”
Cốc Thâm Chi vẫn còn nghi ngờ chuyện này.
“Là mẫu thân dẫn con đi.”
Sở Kiều Linh không có giấu diếm chuyện Kiều Khả Khanh còn sống.
“Khả Khanh còn sống? Ban đầu mẫu thân luôn không hiểu nổi, võ nghệ Khả Khanh cao cường, làm sao có thể dễ dàng bị lửa lớn thiêu chết được đây?”
Dung Tích rốt cục gỡ bỏ nỗi băn khoăn trong lòng, còn chuyện thân thế Linh Nhi chắc cũng là Khả Khanh nói cho nàng biết.
“Khả Khanh hiện tại đang ở đâu?”
Dung Tích hỏi tiếp.
“Con cũng không biết, mẫu thân luôn tìm kiếm ở nơi phụ thân rơi xuống.”
Sở Kiều Linh đáp.
Nghe vậy, Cốc Thâm Chi vội vàng nói:
“Mộng Đình cũng còn sống?”
“Con cũng không biết ạ, nhưng con cùng mẫu thân luôn tin rằng phụ thân vẫn còn sống ạ.”
Sở Kiều Linh ưu thương nhàn nhạc nói ra.
Dung Tích nhìn thấy thần sắc của Sở Kiều Linh, đau lòng không thôi, bèn khuyên nhủ:
“Nhất định sẽ tìm thấy mà, Linh Nhi, không cần khổ sở.”
“Mẫu thân, con không sao.”
Sở Kiều Linh cười với Dung Tích.
Một ngày chạng vạng này, kinh thành phố lớn ngõ nhỏ đều truyền ra tin tức như vầy:
Phu thê Cốc Thừa tướng vì thương tiếc Sở Kiều Linh mồ côi không có người thân, nữ nhi Tướng Quân phủ, đem nàng thu làm nghĩa nữ, thân phận ngang với đích nữ.
Tin tức này truyền ra, không thua gì tin nữ nhi Sở Tướng quân hôm qua còn sống truyền ra, kinh thành dân chúng người người ca tụng, cho rằng phu thê Cốc Thừa tướng có tình có nghĩa.
Mục Thiếu Thần nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của Sở Kiều Linh, mâu quang chợt lóe, nói:
“Ta thấy hắn luôn dây dưa với nàng, sợ hắn có ác tâm với nàng thôi mà.”
“Vương gia lo lắng nhiều, dù tất cả mọi người có ác tâm với ta nhưng riêng Dung ca ca sẽ không bao giờ như thế.”
Sở Kiều Linh nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ kẻ luôn dây dưa mãi là Thần Vương Điện Hạ này mới đúng, còn muốn trả đũa lại nữa chứ.
Sở Kiều Linh nói ra nhưng trong lòng lại nghĩ khác, Mục Thiếu Thần đương nhiên nghe hiểu, nhưng hắn chỉ không biết Sở Kiều Linh rốt cuộc là nghĩ cái gì thôi, hắn cũng không muốn tiếp tục rối rắm như thế, liền đối với Sở Kiều Linh nói:
“Tiểu Kiều, chúng ta nhanh ra trạch viện ăn cơm đi.”
Sở Kiều Linh cũng không có cự tuyệt, đi theo Mục Thiếu Thần đến trạch viện.
Bữa sáng trôi qua, Mục Thiếu Thần vào hoàng cung, Sở Kiều Linh ra khỏi tiểu lâu Duyệt Lai đi đến phủ Thừa tướng.
Sở Kiều Linh còn chưa tới đại môn phủ Thừa tướng, xa xa liền nhìn thấy Dung ma ma đứng ở đại môn lo lắng kiễng chân nhìn qua nhìn lại, lúc thấy bóng dáng Sở Kiều Linh, mặt tràn đầy vui sướng, nhanh đi đến gần Sở Kiều Linh, sau đó lại nghe thấy bà thở dốc nói:
“Tiểu… Sở tiểu thư, người đã tới.”
Sở Kiều Linh thấy Dung ma ma trước mặt, biết nàng là nhũ mẫu Dung Tích, bà chứng kiến cảnh lúc nàng sinh ra, đương nhiên biết nàng là nữ nhi thân sinh của vợ chồng Thừa tướng.
Sở Kiều Linh gật đầu, tùy ý để Dung ma ma dắt vào trong phủ. Phủ Thừa tướng cùng phủ Tướng Quân tuy rằng chỉ cách nhau có một bức tường, nhưng từ lúc Sở Kiều Linh sinh ra cho đến lúc bốn tuổi, ngay cả một lần nàng vẫn chưa hề bước vào phủ Thừa tướng, lúc ấy vẫn còn là con nít nàng không thể tìm ra lý do để đi gặp phụ mẫu thân sinh của nàng, nhưng thật ra mẫu thân Dung Tích luôn đến phủ Tướng Quân thăm nàng.
Sở Kiều Linh theo Dung ma ma đi đến hậu viện, vào sân, liền thấy phụ thân Cốc Thâm Chi, mẫu thân Dung Tích cùng ca ca Cốc Dung đều đứng trước cửa, hiển nhiên là đã chờ rất lâu.
Khi Dung Tích nhìn thấy Sở Kiều Linh, trong lòng không kìm nén được, nước mắt ứa ra, muốn nói lại chẳng biết nói gì.
Bởi vì lúc Sở Kiều Linh đến thăm Dung Tích là ban đêm, Sở Kiều Linh cũng chưa có nhìn rõ dung mạo của Dung Tích, mà lúc nàng nhìn thấy mẫu thân trước mặt, chỉ thấy được một khuôn mặt gầy yếu, lã chã sắp khóc, một bộ dáng suy nhược, khiến trong lòng Sở Kiều Linh đau đớn không thôi, sớm biết như thế, nàng nên nói với bọn họ là nàng còn sống mới đúng.
“Lão gia phu nhân, các ngươi cùng Sở tiểu thư vào phòng nói chuyện đi, ta ở ngoài canh cửa .”
Dung ma ma thấy Dung Tích chậm chạp không chịu mở miệng, liền đối với Cốc Thâm Chi cùng Dung Tích nói.
Cốc Thâm Chi cũng nhìn nữ nhi trước mặt thật lâu, đối với Dung Tích nói:
“Đi vào trong rồi nói.”
Sau đó nhanh chóng đỡ Dung Tích vào sương phòng.
Dung Tích dựa vào người trượng phu vào trong nhà, sau đó quay đầu nhìn Sở Kiều Linh, sợ nàng đột nhiên lại biến mất.
Sở Kiều Linh thấy bộ dáng mẫu thân lo được lo mất, hai mắt bắt đầu chua xót, phảng phấy thấy thời gian trôi qua thật nhanh, nàng cũng đi theo Cốc Dung vào sương phòng, Cốc Dung trở tay đóng cửa lại.
Cốc Thâm Chi giúp đỡ Dung Tích ngồi xuống giường, rồi đắp chăn cho nàng, bản thân cũng ngồi ở mép giường, quay đầu nhìn Sở Kiều Linh phía sau.
Sở Kiều Linh nhanh chóng đi đến trước giường, bùm một tiếng quỳ xuống.
Dung Tích thấy thế, vội vàng hô:
“Linh Nhi!”
Tay nhanh chóng đem Sở Kiều Linh kéo lên.
“Mẫu thân, trước tiên hãy để Linh Nhi dập đầu trước mẹ cùng phụ thân ba cái.”
Sở Kiều Linh nói xong, liền cúi thấp người, quỳ trước Cốc Thâm Chi cùng Dung Tích dập đầu lạy ba cái.
Sở Kiều Linh xưng hô như thế khiến cho Dung Tích lệ rơi đầy mặt, Cốc Thâm Chi càng thêm giật mình, Cốc Dung càng vui sướng.
“Phụ thân, mẫu thân, hai người sinh ra con, con nên sớm đến dập đầu trước hai người, nhưng hiện tại mới đến quả thật là đã chậm.”
Sở Kiều Linh nói tiếp.
Dung Tích thấy Sở Kiều Linh dập đầu, lại vươn tay, nói:
“Linh Nhi, đứng lên rồi nói.”
Sở Kiều Linh nắm lấy tay mẫu thân, thuận thế đứng lên, ngồi vào mép giường.