“Ta tự có thể về phòng, ngươi trở về đi.” Đặt chân xuống cổng Vương phủ, Vũ Quân liền đẩy Mạc Kỳ Phong ra, ở gần hắn như vậy quả thật rất áp lực.
“Vương gia, Sở cô nương tỉnh!” Thanh Tố vừa nhác thấy bóng tử y, liền vội chạy ra bẩm báo. Mạc Kỳ Phong đến về phòng thay đồ cũng ko kịp, vội vã chạy đến Ngưng Hương Uyển, bỏ lại cho Vũ Quân một bóng lưng xa cách.
“Sở cô nương?” Vũ Quân ninh mi nhìn Thanh Tố, nha đầu này ở chỗ của nàng, từ khi nào trở thành người báo tin của Vương phủ nữa vậy?
“Bẩm Vương phi, là Sở Tích Hương cô nương.” Thanh Tố nhận ra chính mình luống cuống, vội vàng thu liễm.
“Chuẩn bị nước tắm cho ta.”
Vũ Quân cũng lười cùng nàng ta so đo, dứt khoát bước về Cô Vân các. Chẳng trách hắn vội vàng như thế! Thì ra nữ nhân kia đã trở về.
Cô Vân các
Vũ Quân nhìn chằm chằm áo bào đỏ thẫm trong tay. Nàng nhận ra đây là áo bào của Vân Phương. Người cha này, rốt cuộc là như thế nào? Gần mười năm qua chưa từng một lần ngó ngàng quan tâm đến nàng, đến hôn sự cũng mặc kệ nàng bị người tính kế, nhưng Mạc Kỳ Phong luôn miệng nói Vân Phương đã vì nàng hy sinh ko ít. Diệp lão ở bên chăm sóc nàng gần mười năm cũng là bằng hữu của ông ta. Ko yêu thương nàng, vì sao còn làm nhiều như thế? Nếu yêu thương nàng, tại sao đối diện với nàng lại một mực thờ ơ? Gần mười năm xa lạnh nhạt vô tình, nhưng chưa lúc nào hận ông ta như lời mình nói. Vũ Quân thật ko hiểu, cái gọi là “huyết thống” có ảnh hưởng lớn như vậy sao?
“Vương phi, nước tắm đã chuẩn bị xong.”
“Ngươi ra ngoài đi.” Vũ Quân nhạt giọng phân phó.
Thanh Tố này, thực ko hề đơn giản. Nàng trước ko tin nàng ta thật tâm muốn ở lại Cô Vân các, hiện tại lại càng ko tin tưởng. Nàng mỗi tháng đều bị hành hạ đến chết đi sống lại, mỗi ngày đều phải suy nghĩ thật nhiều tìm kiếm thuốc dẫn, quả thật ko còn tâm tư đối phó với đám người này. Vân Vũ Quân nàng ko ngu ngốc đến nỗi sẽ đi nuôi bên mình một cây dao găm.
Thuốc bôi đã làm tan đi những hôn ngân trên người Vũ Quân, tắm xong cả người đã khỏe lên ko ít. Nàng vươn vai bước ra sân. Cuối xuân, cây đào to lớn chỉ còn một mảnh tiêu điều đến tang thương. Ngược lại, mấy khóm trúc dường như xanh mượt mà lên ko ít. Tính ra, nàng đã xuất giá được nửa năm rồi.
“Vương phi, có Vân tướng quân đến thăm, hiện đang chờ ở tiền sảnh.” Một thị vệ tiến vào thông báo.
“Mời ông ấy đến đây.”
“Chuyện này…” Người thị vệ khó xử. Vân tướng quân dù sao cũng là nam nhân, tiến vào biệt viện của gia quyến Vương phủ dường như có chút ko thích hợp.
“Ông ấy là phụ thân của ta.”
Làm ơn đi, chủ nhân các ngươi ko coi ta ra gì, ta ko chấp. Nhưng đến các ngươi cũng ko xem ta vào mắt, thật khinh người quá đáng mà! Ta đây dù danh tiếng hơi nát một chút, nhưng các ngươi cũng ko chịu xem người đến là ai! Là phụ thân! Là cha ruột của ta đó!
“Dạ! Vương phi!” Người thị vệ biết mình quá phận, lập tức cúi đầu, trở ra tiền sảnh.
Vũ Quân tự tay pha một bình trà, bày biện ấm chén ra bàn đá ngoài sân. Nàng ko ngại dị nghị, ko có nghĩa là phụ thân bảo thủ kia của nàng cũng ko quan tâm miệng lưỡi thế gian.
“Vân tướng quân, mời!”
Bóng dáng cao lớn ngay thẳng như cây trúc kia từng bước vững chắc tiến vào Cô Vân Các. Nhìn dáng vẻ này của Vân Phương, Vũ Quân phần nào hiểu được tâm tình của nữ tử kinh thành năm xưa. Thế gia công tử năm đó, Vân Phương được xem là một trong những người có triển vọng nhất. Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hai mươi hai tuổi đã trở thành chiến tướng vang danh. Năm đó, mẫu thân nàng mười tám, ko nề khó khăn lặn lội theo ông ra sa trường, thay ông cản một tiễn, mất đi nửa cái mạng trở về Xuân Vụ sơn. Để rồi một năm sau, một vạn quân triều đình do chính ông ta lãnh đạo bao vậy Xuân Vụ sơn. Vũ Quân từng nghĩ, nếu như năm đó mẫu thân ko đánh tan được một vạn quân đó, ko bắt Vân Phương về sơn trại, hai người họ vĩnh viễn là kẻ thù ko đội trời chung, thì cho dù nàng ko xuất hiện trên thế gian này cũng được. Mẫu thân của nàng có lẽ cũng ko như vậy mà oan uổng chết đi.
“Vũ Nhi!” Vân Phương hai mắt có tia máu, kích động nhìn Vũ Quân. Nàng nhìn thấy được sự mệt mỏi trong đó.
Một ngày một đêm, Vân Phương ko ngủ ko nghỉ ngơi, lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy sợ hãi như vậy. Khoảnh khắc nhìn nữ nhi của mình nhảy xuống vách đá, Vân Phương cảm thấy như sinh mệnh ông lần nữa mất đi. Ông ko dám nghỉ, chỉ sợ vì một lát nghỉ ngơi của mình mà nữ nhi gặp nguy hiểm.
“Vân tướng quân, mời ngồi!” Vũ Quân vẫn bày ra bộ dạng lạnh nhạt.
Vân Phương mi mắt cụp xuống, trong lòng lại ẩn ẩn thương tâm, nữ nhi này, vẫn luôn hận ông. Nhiều năm như vậy, Vũ Nhi vẫn chưa khi nào quên ông xuống tay với mẫu thân nàng, mối hận đối với người cha này có lẽ thật sâu đậm rồi.
“Vân tướng quân, mời dùng trà.” Vũ Quân cố gắng làm ngơ mất mát nàng nhìn thấy trong mắt Vân Phương.
Năm đó khi ông ta vung đao lên, có từng nghĩ tới ở Vân phủ khi đó còn có nàng là nữ nhi của ông ta cùng mẫu thân? Tám năm qua ông ta cùng Lục An Giao phu thê hài hòa, có từng nhớ tới còn một nữ nhi là nàng ở nơi cô quạnh? Ông ta đã làm gì xứng với một người cha?
“Con hận ta sao?”
“Không hận.” Bàn tay rót trà của Vũ Quân dừng lại giây lát, hít một hơi thật sâu, dứt khoát nói ra.
Vũ Quân hiểu, hận một người ko phải là mỗi khi nghĩ đến người đó chỉ toàn là trách móc, chỉ toàn là những “tại sao”. Nếu nàng hận một người, sẽ ko cách nào chung sống cùng người đó, cũng ko thể khi đối diện với người đó mà bình thản như thế này. Nàng với Vân Phương là oán, là trách, nhưng chưa từng là hận.
“Người có từng yêu mẫu thân ta?”
Nhìn dáng vẻ suy sụp của Vân Phương, Vũ Quân buột miệng nói ra câu hỏi mà nàng mang theo ngần ấy năm. Sáu năm trong Vong Tình cư, sáu năm ko ngừng vật lộn giữa sự sống và cái chết, sáu năm sống cùng thương tổn và thất vọng, nàng đã học cách buông bỏ được nhiều thứ. Nhưng lại thủy chung ko cách nào bỏ xuống câu hỏi này. Ông ta, có yêu mẫu thân nàng ko?
“Bỏ đi!” Vũ Quân cười nhạt, nàng thế nhưng thật sự đem câu hỏi ấu trĩ này hỏi Vân Phương. Yêu thì sao? Ko yêu thì sao? Người chết cũng đã chết. Có thể sống lại được sao?
“Yêu.”
“Choang!” Chén trà trên tay Vũ Quân oanh oanh liệt liệt hy sinh!
Vũ Quân ko dám tin mình vừa nghe được điều gì. Vân Phương vừa nói “yêu”? Ông ta nói yêu mẫu thân nàng?
“Cả đời này, người ta yêu duy nhất chỉ có mẫu thân con.” Giọng nói của Vân Phương vẫn trầm trầm như vậy, nhưng vào tai Vũ Quân lại chẳng khác gì tiếng sấm.
“Ông đang kể chuyện cười sao?” Âm thanh của Vũ Quân lên cao bén nhọn.
“Ông nói yêu? Ông xứng sao? Ông yêu một người là hạ cổ trên cơ thể người ta sao? Ông yêu một người là một đao lấy mạng người ta sao?” Vũ Quân kích động đứng dậy, tay run run chỉ vào mặt Vân Phương.
“Vân Phương! Ông cũng xứng nói chữ yêu này sao? Ta nói cho ông hay, ông ko xứng!”
“Vũ Nhi!” Vân Phương đứng lên, muốn tiến đến lại bị Vũ Quân đẩy ra.
Nội tâm đau đớn như xé rách tâm can, hai tay Vân Phương buông thõng xuống. Đúng vậy, ông ko xứng! Gần mười năm qua, ông ko cách nào đối mặt với nữ nhi này của ông. Ông nợ nàng quá nhiều! Cũng ko dám nhìn đến nàng. Khuôn mặt thanh lệ của nàng khiến ông nhớ đến người kia, khiến ông ko cách nào đối diện với chính mình.
Năm xưa, sau khi Khanh Nhi mất, ông tìm gặp bằng hữu Diệp Vô Nhai hỏi han thật lâu, mới biết lục căn bị phá hủy kia là do cổ trùng Miêu tộc. Lại cho người điều tra, mới biết cổ trùng kia là từ cơ thể ông di chuyển sang người Lâm Khanh Khanh. Loại trùng này đối với nam nhân vô hại, nhưng đối với nữ nhân chính là từng chút một nuốt đi sinh mệnh. Cuối cùng ông đã hiểu, tại sao đến khi còn một hơi thở cuối cùng, nàng vẫn ko quên nhắc ông đề phòng chính thê tử của ông. Thì ra thê tử ông luôn yêu thương nhất, lại chính là kẻ lừa gạt ông nhiều nhất.
“Ông nói đi! Ông nói gì đi!” Vũ Quân dường như đã rơi vào kích động, túm lấy y phục của Vân Phương mà kéo, trên mặt đầy nước mắt.
Mẫu thân chính là nơi mềm nhất trong tim nàng, cũng chính là nỗi đau lớn nhất trong tâm hồn nàng. Năm xưa, nếu ko phải liều mạng sinh nàng, cổ độc cũng ko phát tán nhanh như vậy. Năm xưa, nếu ko phải vì bảo hộ nàng, cũng ko đến nỗi ko chịu nổi một đao của Vân Phương.
“Vũ Nhi!” Vân Phương đau lòng giữ lấy tay Vũ Quân, ông lấy nàng.
“Xin lỗi con! Phụ thân xin lỗi con! Những năm qua uất ức cho con!”
Ko phải Vân Phương ko biết Vũ Quân ở Vân phủ chịu bao nhiêu uất ức. Chỉ là người của Lục An Giao ở hậu viện rốt cuộc có bao nhiêu, ông ko biết. Nếu ông yêu thương nâng niu nữ nhi này, chính là đẩy nàng ra trước ngọn sóng. Chi bằng cứ để nàng hận ông, ít nhất nàng còn có thể bình an vô sự mà lớn lên.
“Vương gia, Sở cô nương tỉnh!” Thanh Tố vừa nhác thấy bóng tử y, liền vội chạy ra bẩm báo. Mạc Kỳ Phong đến về phòng thay đồ cũng ko kịp, vội vã chạy đến Ngưng Hương Uyển, bỏ lại cho Vũ Quân một bóng lưng xa cách.
“Sở cô nương?” Vũ Quân ninh mi nhìn Thanh Tố, nha đầu này ở chỗ của nàng, từ khi nào trở thành người báo tin của Vương phủ nữa vậy?
“Bẩm Vương phi, là Sở Tích Hương cô nương.” Thanh Tố nhận ra chính mình luống cuống, vội vàng thu liễm.
“Chuẩn bị nước tắm cho ta.”
Vũ Quân cũng lười cùng nàng ta so đo, dứt khoát bước về Cô Vân các. Chẳng trách hắn vội vàng như thế! Thì ra nữ nhân kia đã trở về.
Cô Vân các
Vũ Quân nhìn chằm chằm áo bào đỏ thẫm trong tay. Nàng nhận ra đây là áo bào của Vân Phương. Người cha này, rốt cuộc là như thế nào? Gần mười năm qua chưa từng một lần ngó ngàng quan tâm đến nàng, đến hôn sự cũng mặc kệ nàng bị người tính kế, nhưng Mạc Kỳ Phong luôn miệng nói Vân Phương đã vì nàng hy sinh ko ít. Diệp lão ở bên chăm sóc nàng gần mười năm cũng là bằng hữu của ông ta. Ko yêu thương nàng, vì sao còn làm nhiều như thế? Nếu yêu thương nàng, tại sao đối diện với nàng lại một mực thờ ơ? Gần mười năm xa lạnh nhạt vô tình, nhưng chưa lúc nào hận ông ta như lời mình nói. Vũ Quân thật ko hiểu, cái gọi là “huyết thống” có ảnh hưởng lớn như vậy sao?
“Vương phi, nước tắm đã chuẩn bị xong.”
“Ngươi ra ngoài đi.” Vũ Quân nhạt giọng phân phó.
Thanh Tố này, thực ko hề đơn giản. Nàng trước ko tin nàng ta thật tâm muốn ở lại Cô Vân các, hiện tại lại càng ko tin tưởng. Nàng mỗi tháng đều bị hành hạ đến chết đi sống lại, mỗi ngày đều phải suy nghĩ thật nhiều tìm kiếm thuốc dẫn, quả thật ko còn tâm tư đối phó với đám người này. Vân Vũ Quân nàng ko ngu ngốc đến nỗi sẽ đi nuôi bên mình một cây dao găm.
Thuốc bôi đã làm tan đi những hôn ngân trên người Vũ Quân, tắm xong cả người đã khỏe lên ko ít. Nàng vươn vai bước ra sân. Cuối xuân, cây đào to lớn chỉ còn một mảnh tiêu điều đến tang thương. Ngược lại, mấy khóm trúc dường như xanh mượt mà lên ko ít. Tính ra, nàng đã xuất giá được nửa năm rồi.
“Vương phi, có Vân tướng quân đến thăm, hiện đang chờ ở tiền sảnh.” Một thị vệ tiến vào thông báo.
“Mời ông ấy đến đây.”
“Chuyện này…” Người thị vệ khó xử. Vân tướng quân dù sao cũng là nam nhân, tiến vào biệt viện của gia quyến Vương phủ dường như có chút ko thích hợp.
“Ông ấy là phụ thân của ta.”
Làm ơn đi, chủ nhân các ngươi ko coi ta ra gì, ta ko chấp. Nhưng đến các ngươi cũng ko xem ta vào mắt, thật khinh người quá đáng mà! Ta đây dù danh tiếng hơi nát một chút, nhưng các ngươi cũng ko chịu xem người đến là ai! Là phụ thân! Là cha ruột của ta đó!
“Dạ! Vương phi!” Người thị vệ biết mình quá phận, lập tức cúi đầu, trở ra tiền sảnh.
Vũ Quân tự tay pha một bình trà, bày biện ấm chén ra bàn đá ngoài sân. Nàng ko ngại dị nghị, ko có nghĩa là phụ thân bảo thủ kia của nàng cũng ko quan tâm miệng lưỡi thế gian.
“Vân tướng quân, mời!”
Bóng dáng cao lớn ngay thẳng như cây trúc kia từng bước vững chắc tiến vào Cô Vân Các. Nhìn dáng vẻ này của Vân Phương, Vũ Quân phần nào hiểu được tâm tình của nữ tử kinh thành năm xưa. Thế gia công tử năm đó, Vân Phương được xem là một trong những người có triển vọng nhất. Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, hai mươi hai tuổi đã trở thành chiến tướng vang danh. Năm đó, mẫu thân nàng mười tám, ko nề khó khăn lặn lội theo ông ra sa trường, thay ông cản một tiễn, mất đi nửa cái mạng trở về Xuân Vụ sơn. Để rồi một năm sau, một vạn quân triều đình do chính ông ta lãnh đạo bao vậy Xuân Vụ sơn. Vũ Quân từng nghĩ, nếu như năm đó mẫu thân ko đánh tan được một vạn quân đó, ko bắt Vân Phương về sơn trại, hai người họ vĩnh viễn là kẻ thù ko đội trời chung, thì cho dù nàng ko xuất hiện trên thế gian này cũng được. Mẫu thân của nàng có lẽ cũng ko như vậy mà oan uổng chết đi.
“Vũ Nhi!” Vân Phương hai mắt có tia máu, kích động nhìn Vũ Quân. Nàng nhìn thấy được sự mệt mỏi trong đó.
Một ngày một đêm, Vân Phương ko ngủ ko nghỉ ngơi, lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy sợ hãi như vậy. Khoảnh khắc nhìn nữ nhi của mình nhảy xuống vách đá, Vân Phương cảm thấy như sinh mệnh ông lần nữa mất đi. Ông ko dám nghỉ, chỉ sợ vì một lát nghỉ ngơi của mình mà nữ nhi gặp nguy hiểm.
“Vân tướng quân, mời ngồi!” Vũ Quân vẫn bày ra bộ dạng lạnh nhạt.
Vân Phương mi mắt cụp xuống, trong lòng lại ẩn ẩn thương tâm, nữ nhi này, vẫn luôn hận ông. Nhiều năm như vậy, Vũ Nhi vẫn chưa khi nào quên ông xuống tay với mẫu thân nàng, mối hận đối với người cha này có lẽ thật sâu đậm rồi.
“Vân tướng quân, mời dùng trà.” Vũ Quân cố gắng làm ngơ mất mát nàng nhìn thấy trong mắt Vân Phương.
Năm đó khi ông ta vung đao lên, có từng nghĩ tới ở Vân phủ khi đó còn có nàng là nữ nhi của ông ta cùng mẫu thân? Tám năm qua ông ta cùng Lục An Giao phu thê hài hòa, có từng nhớ tới còn một nữ nhi là nàng ở nơi cô quạnh? Ông ta đã làm gì xứng với một người cha?
“Con hận ta sao?”
“Không hận.” Bàn tay rót trà của Vũ Quân dừng lại giây lát, hít một hơi thật sâu, dứt khoát nói ra.
Vũ Quân hiểu, hận một người ko phải là mỗi khi nghĩ đến người đó chỉ toàn là trách móc, chỉ toàn là những “tại sao”. Nếu nàng hận một người, sẽ ko cách nào chung sống cùng người đó, cũng ko thể khi đối diện với người đó mà bình thản như thế này. Nàng với Vân Phương là oán, là trách, nhưng chưa từng là hận.
“Người có từng yêu mẫu thân ta?”
Nhìn dáng vẻ suy sụp của Vân Phương, Vũ Quân buột miệng nói ra câu hỏi mà nàng mang theo ngần ấy năm. Sáu năm trong Vong Tình cư, sáu năm ko ngừng vật lộn giữa sự sống và cái chết, sáu năm sống cùng thương tổn và thất vọng, nàng đã học cách buông bỏ được nhiều thứ. Nhưng lại thủy chung ko cách nào bỏ xuống câu hỏi này. Ông ta, có yêu mẫu thân nàng ko?
“Bỏ đi!” Vũ Quân cười nhạt, nàng thế nhưng thật sự đem câu hỏi ấu trĩ này hỏi Vân Phương. Yêu thì sao? Ko yêu thì sao? Người chết cũng đã chết. Có thể sống lại được sao?
“Yêu.”
“Choang!” Chén trà trên tay Vũ Quân oanh oanh liệt liệt hy sinh!
Vũ Quân ko dám tin mình vừa nghe được điều gì. Vân Phương vừa nói “yêu”? Ông ta nói yêu mẫu thân nàng?
“Cả đời này, người ta yêu duy nhất chỉ có mẫu thân con.” Giọng nói của Vân Phương vẫn trầm trầm như vậy, nhưng vào tai Vũ Quân lại chẳng khác gì tiếng sấm.
“Ông đang kể chuyện cười sao?” Âm thanh của Vũ Quân lên cao bén nhọn.
“Ông nói yêu? Ông xứng sao? Ông yêu một người là hạ cổ trên cơ thể người ta sao? Ông yêu một người là một đao lấy mạng người ta sao?” Vũ Quân kích động đứng dậy, tay run run chỉ vào mặt Vân Phương.
“Vân Phương! Ông cũng xứng nói chữ yêu này sao? Ta nói cho ông hay, ông ko xứng!”
“Vũ Nhi!” Vân Phương đứng lên, muốn tiến đến lại bị Vũ Quân đẩy ra.
Nội tâm đau đớn như xé rách tâm can, hai tay Vân Phương buông thõng xuống. Đúng vậy, ông ko xứng! Gần mười năm qua, ông ko cách nào đối mặt với nữ nhi này của ông. Ông nợ nàng quá nhiều! Cũng ko dám nhìn đến nàng. Khuôn mặt thanh lệ của nàng khiến ông nhớ đến người kia, khiến ông ko cách nào đối diện với chính mình.
Năm xưa, sau khi Khanh Nhi mất, ông tìm gặp bằng hữu Diệp Vô Nhai hỏi han thật lâu, mới biết lục căn bị phá hủy kia là do cổ trùng Miêu tộc. Lại cho người điều tra, mới biết cổ trùng kia là từ cơ thể ông di chuyển sang người Lâm Khanh Khanh. Loại trùng này đối với nam nhân vô hại, nhưng đối với nữ nhân chính là từng chút một nuốt đi sinh mệnh. Cuối cùng ông đã hiểu, tại sao đến khi còn một hơi thở cuối cùng, nàng vẫn ko quên nhắc ông đề phòng chính thê tử của ông. Thì ra thê tử ông luôn yêu thương nhất, lại chính là kẻ lừa gạt ông nhiều nhất.
“Ông nói đi! Ông nói gì đi!” Vũ Quân dường như đã rơi vào kích động, túm lấy y phục của Vân Phương mà kéo, trên mặt đầy nước mắt.
Mẫu thân chính là nơi mềm nhất trong tim nàng, cũng chính là nỗi đau lớn nhất trong tâm hồn nàng. Năm xưa, nếu ko phải liều mạng sinh nàng, cổ độc cũng ko phát tán nhanh như vậy. Năm xưa, nếu ko phải vì bảo hộ nàng, cũng ko đến nỗi ko chịu nổi một đao của Vân Phương.
“Vũ Nhi!” Vân Phương đau lòng giữ lấy tay Vũ Quân, ông lấy nàng.
“Xin lỗi con! Phụ thân xin lỗi con! Những năm qua uất ức cho con!”
Ko phải Vân Phương ko biết Vũ Quân ở Vân phủ chịu bao nhiêu uất ức. Chỉ là người của Lục An Giao ở hậu viện rốt cuộc có bao nhiêu, ông ko biết. Nếu ông yêu thương nâng niu nữ nhi này, chính là đẩy nàng ra trước ngọn sóng. Chi bằng cứ để nàng hận ông, ít nhất nàng còn có thể bình an vô sự mà lớn lên.