“Cạch!” Cây bút trong tay Kỳ Phong vô thanh vô thức gãy làm đôi. Bả vai trái lại nhói đau.
Cũng tốt! Nghe nói nam nhân đó một mực si mê nàng. Nghe nói nam nhân đó vì nàng mà ko ngại hao tổn nội công, làm nên một mảnh đào hoa khoe sắc giữa thời tiết này. Nghe nói…
“Vương gia, tình báo truyền tin về.”
Kỳ Phong nhìn mật thư trong tay, ép chính mình gạt bỏ đi vướng bận trong lòng. Chuyện của hắn vẫn chưa hoàn thành, cuộc đời hắn, ko có chỗ cho vướng bận đau thương nữa. Mạc quốc, Mạc triều là của họ Mạc, ko phải nơi một nữ nhân ngoại tộc có thể làm mưa làm gió.
“Diệp Minh trở về chưa?”
“Diệp công tử đưa tin sau ba ngày nữa sẽ trở về.”
“Phía kinh thành có tin tức gì ko?”
“Sau chuyện của Thái tử, Hữu tướng thu liễm lại rất nhiều. Có điều Hoàng thượng đang dần thu lại binh quyền của Vân tướng quân.”
“Tiếp tục theo dõi.”
Kỳ Phong nhàn nhạt nói một câu, quay lưng rời khỏi doanh trướng. Gió tuyết từng roi từng roi quất vào mặt hắn, lại ko lạnh bằng tâm quân tử.
“Lâm Nhi, mặc liên này ta vì nàng mà trồng, cuối cùng cũng nở hoa rồi.” Nam nhân dắt tay thiếu nữ áo trắng đến bên đình viện, trên môi là nụ cười dịu dàng ấm áp lấn át cả ngày đông lạnh giá.
“Lâm Nhi, nàng thấy đẹp sao?”
Thiếu nữ lạnh nhạt liếc qua những bông sen dưới hồ, ánh mắt ko dừng lại dù chỉ một chút, im lặng ko nói.
“Ta quên mất nàng thích tuyết liên!” Nam tử như nhớ ra điều gì thốt lên.
“Ngày mai ta liền sai người đi tìm tuyết liên về cho nàng, được ko?”
Thiếu nữ vẫn là khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn đi nơi khác, dường như một chút cũng ko bị nam nhân kia làm cho cảm động.
“Lâm Nhi, chừng nào nàng mới lại chịu cười với ta.” Giọng nói nam nhân hạ thấp, đầy ẩn nhẫn cùng đau khổ.
Thiếu nữ vẫn nhìn về phía xa xa, nơi có núi, có đường, dường như nàng đã đánh rơi thứ gì ở đó. Nam nhân nhìn theo ánh mắt của nàng, ko nén nổi một tia thở dài. Ngón tay thon dài hữu lực chạm lên má thiếu nữ, giúp nàng gạt lên một lọn tóc rũ xuống mặt, ko tiếng động lại gần, bờ môi dịu dàng áp lên má nàng. Chỉ ko ngờ tới, thiếu nữ kia thế nhưng tránh kịp. Thiếu nữ ko tiếng động lùi lại một bước, thoát khỏi tầm tay của nam nhân.
“Ngươi nói quá nhiều!” Dứt lời liền dứt khoát bước đi, bỏ lại nam nhân đứng đó, trong mắt có bất đắc dĩ, có đau khổ và …cả giằng xé.
“Dù ko có hắn, nàng vẫn lạnh lùng với ta như vậy? Kẻ đó có gì tốt đẹp?”
“Cô nương, nhà may mang giá y tới, người mau thử đi, nếu có sai sót có thể kịp thời sửa chữa.”
Thiếu nữ nhìn giá y đỏ chói, ko dấu vết cau mày, loại màu sắc này, quá chói mắt rồi! Nhưng nàng cũng ko có phản bác, để nha hoàn tùy ý thay nàng mặc y phục, ánh mắt cũng chưa từng động. Nàng ko quen những người này, cũng ko nhớ gì về họ. Người ta nói nàng bị người đánh lén, rơi xuống vách núi, đầu bị va đập nên tạm thời ko nhớ được gì. Nam nhân kia nói, nàng là thê tử chưa qua cửa của hắn, bọn họ vào ngày tất niên sẽ thành thân. Người hầu nói, thiếu chủ yêu cô nương như vậy, đem cô nương thành bảo bối nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Cũng có người nói, nàng cái gì cũng ko có, cái gì cũng ko nhớ, lấy tư cách gì mà làm cao như vậy, đến cười với thiếu chủ một cái cũng lười?
Thiếu nữ ko ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ trong đó. Chỉ có điều, dường như nàng ko chỉ mất trí nhớ, mà còn thiếu trái tim! Nàng ko cảm giác được dù chỉ một chút tình cảm nào, một chút ấn tượng nào với những người ngày ngày vây quanh nàng. Cảm giác duy nhất trong lòng là mất mát, là trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, lại thủy chung ko nhớ được là thứ gì. Cảm giác này, rất đau khổ!
Nhiều ngày qua, thiếu nữ động tay chân một chút, người kia cũng nói nàng biết võ công, hơn nữa còn rất lợi hại. Nàng cũng thử qua mấy lần, mờ mịt cũng có chút cảm giác bản năng, chỉ cần cầm kiếm lên, cơ thể dường như quen thuộc tự mình luyện tập. Loại cảm giác này trấn an nàng rất nhiều.
Nam nhân kia ngày ngày mang nàng đi ngắm hoa sen, hồng liên, bạch liên, mặc liên đều ngập tràn trong viện, đua nhau khoe sắc bất chấp mưa tuyết. Người đó nói nàng thích hoa sen. Thiếu nữ nghĩ rằng nàng sẽ rất cảm động, nam nhân kia vì muốn nàng vui vẻ đã hao tốn ko ít tâm tư. Nhưng tuyệt nhiên, nàng nhìn đám hoa sen đó, một chút cảm giác cũng ko có! Thậm chí còn nhàn nhạt cảm thấy phiền phức.
“Cô nương, mũ phượng đã được đưa đến, người xem có đẹp ko?” Tiểu nha hoàn tầm mười hai, mười ba tuổi đang ríu rít lật ngó nghiêng mũ phượng hoa lệ được đặt trên bàn. Phượng ngậm ngọc châu, muốn bao nhiêu quý trọng liền có bấy nhiêu.
Thiếu nữ đang ngồi bên cửa sổ, ngoài trời tuyết rơi mỗi lúc một dày, như muốn phủ trắng đất trời. Thứ kia dù có đẹp, cũng chỉ khiến cho người ta càng nặng đầu mà thôi! Lồng ngực lạnh giá này, cái gì mới có thể khiến nó ấm lên?
“Diệp công tử, cuối cùng người cũng trở lại rồi!” Một viên phó tướng vừa nhác thấy bóng Diệp Minh, vội vàng chạy đến.
“Có chuyện gì?”
“Mau! Mau đến xem bệnh cho Vương gia!”
Vị phó tướng kia thật sự gấp muốn chết rồi. Tình hình chiến sự ngày càng căng thẳng, quân Tây Viện bên kia lúc nào cũng như hổ rình mồi, vậy mà bệnh tình của Vương gia, lúc trước tưởng tốt lên một chút, ai ngờ lại càng trầm trọng. Hôm qua một tiểu binh vô tình bắt gặp Vương gia ho ra máu, liền bị Vương gia ép lập quân lệnh trạng, thề ko được tiết lộ sự tình. Nếu ko phải hắn nửa đêm muốn đi giải quyết, lén trốn ra phía sau, chỉ e Vương gia sẽ cứ như vậy giấu giếm mọi người.
“Mạc Kỳ Phong, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Diệp Minh nộ khí bừng bừng xông vào doanh trướng đại tướng quân, lại bắt gặp khuôn mặt cương nghị xanh xao đến ko nhận ra, bao nhiêu tức giận đều muốn tan hết. Hắn chỉ hận ko thể đập vỡ đầu kẻ ngồi kia.
“Về rồi à?”
“Ngươi ho ra máu?”
“Cảm lạnh một chút.”
“Cảm lạnh có thể thổ huyết! Mẹ nó Mạc Kỳ Phong ngươi nghĩ ta là heo sao?”
Diệp Minh tức giận thật rồi, hắn đùng đùng tiến tới bắt lấy cổ tay Kỳ Phong, lại bị bàn tay còn lại của người kia gạt ra, bị đẩy về phía sau.
“Sai lầm khi luyện công, tự ta có biết lượng sức.” Dứt lời liền đem Diệp Minh đánh văng ra khỏi quân trướng.
Hắn ko dám nghĩ, chính mình trong lúc luyện công lại ko tập trung để xảy ra sai sót. Khi đó, hắn vừa biết tin nàng đồng ý cưới nam nhân kia.
Cũng tốt! Nghe nói nam nhân đó một mực si mê nàng. Nghe nói nam nhân đó vì nàng mà ko ngại hao tổn nội công, làm nên một mảnh đào hoa khoe sắc giữa thời tiết này. Nghe nói…
“Vương gia, tình báo truyền tin về.”
Kỳ Phong nhìn mật thư trong tay, ép chính mình gạt bỏ đi vướng bận trong lòng. Chuyện của hắn vẫn chưa hoàn thành, cuộc đời hắn, ko có chỗ cho vướng bận đau thương nữa. Mạc quốc, Mạc triều là của họ Mạc, ko phải nơi một nữ nhân ngoại tộc có thể làm mưa làm gió.
“Diệp Minh trở về chưa?”
“Diệp công tử đưa tin sau ba ngày nữa sẽ trở về.”
“Phía kinh thành có tin tức gì ko?”
“Sau chuyện của Thái tử, Hữu tướng thu liễm lại rất nhiều. Có điều Hoàng thượng đang dần thu lại binh quyền của Vân tướng quân.”
“Tiếp tục theo dõi.”
Kỳ Phong nhàn nhạt nói một câu, quay lưng rời khỏi doanh trướng. Gió tuyết từng roi từng roi quất vào mặt hắn, lại ko lạnh bằng tâm quân tử.
“Lâm Nhi, mặc liên này ta vì nàng mà trồng, cuối cùng cũng nở hoa rồi.” Nam nhân dắt tay thiếu nữ áo trắng đến bên đình viện, trên môi là nụ cười dịu dàng ấm áp lấn át cả ngày đông lạnh giá.
“Lâm Nhi, nàng thấy đẹp sao?”
Thiếu nữ lạnh nhạt liếc qua những bông sen dưới hồ, ánh mắt ko dừng lại dù chỉ một chút, im lặng ko nói.
“Ta quên mất nàng thích tuyết liên!” Nam tử như nhớ ra điều gì thốt lên.
“Ngày mai ta liền sai người đi tìm tuyết liên về cho nàng, được ko?”
Thiếu nữ vẫn là khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn đi nơi khác, dường như một chút cũng ko bị nam nhân kia làm cho cảm động.
“Lâm Nhi, chừng nào nàng mới lại chịu cười với ta.” Giọng nói nam nhân hạ thấp, đầy ẩn nhẫn cùng đau khổ.
Thiếu nữ vẫn nhìn về phía xa xa, nơi có núi, có đường, dường như nàng đã đánh rơi thứ gì ở đó. Nam nhân nhìn theo ánh mắt của nàng, ko nén nổi một tia thở dài. Ngón tay thon dài hữu lực chạm lên má thiếu nữ, giúp nàng gạt lên một lọn tóc rũ xuống mặt, ko tiếng động lại gần, bờ môi dịu dàng áp lên má nàng. Chỉ ko ngờ tới, thiếu nữ kia thế nhưng tránh kịp. Thiếu nữ ko tiếng động lùi lại một bước, thoát khỏi tầm tay của nam nhân.
“Ngươi nói quá nhiều!” Dứt lời liền dứt khoát bước đi, bỏ lại nam nhân đứng đó, trong mắt có bất đắc dĩ, có đau khổ và …cả giằng xé.
“Dù ko có hắn, nàng vẫn lạnh lùng với ta như vậy? Kẻ đó có gì tốt đẹp?”
“Cô nương, nhà may mang giá y tới, người mau thử đi, nếu có sai sót có thể kịp thời sửa chữa.”
Thiếu nữ nhìn giá y đỏ chói, ko dấu vết cau mày, loại màu sắc này, quá chói mắt rồi! Nhưng nàng cũng ko có phản bác, để nha hoàn tùy ý thay nàng mặc y phục, ánh mắt cũng chưa từng động. Nàng ko quen những người này, cũng ko nhớ gì về họ. Người ta nói nàng bị người đánh lén, rơi xuống vách núi, đầu bị va đập nên tạm thời ko nhớ được gì. Nam nhân kia nói, nàng là thê tử chưa qua cửa của hắn, bọn họ vào ngày tất niên sẽ thành thân. Người hầu nói, thiếu chủ yêu cô nương như vậy, đem cô nương thành bảo bối nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Cũng có người nói, nàng cái gì cũng ko có, cái gì cũng ko nhớ, lấy tư cách gì mà làm cao như vậy, đến cười với thiếu chủ một cái cũng lười?
Thiếu nữ ko ngốc, đương nhiên hiểu được ý tứ trong đó. Chỉ có điều, dường như nàng ko chỉ mất trí nhớ, mà còn thiếu trái tim! Nàng ko cảm giác được dù chỉ một chút tình cảm nào, một chút ấn tượng nào với những người ngày ngày vây quanh nàng. Cảm giác duy nhất trong lòng là mất mát, là trống rỗng, luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó, lại thủy chung ko nhớ được là thứ gì. Cảm giác này, rất đau khổ!
Nhiều ngày qua, thiếu nữ động tay chân một chút, người kia cũng nói nàng biết võ công, hơn nữa còn rất lợi hại. Nàng cũng thử qua mấy lần, mờ mịt cũng có chút cảm giác bản năng, chỉ cần cầm kiếm lên, cơ thể dường như quen thuộc tự mình luyện tập. Loại cảm giác này trấn an nàng rất nhiều.
Nam nhân kia ngày ngày mang nàng đi ngắm hoa sen, hồng liên, bạch liên, mặc liên đều ngập tràn trong viện, đua nhau khoe sắc bất chấp mưa tuyết. Người đó nói nàng thích hoa sen. Thiếu nữ nghĩ rằng nàng sẽ rất cảm động, nam nhân kia vì muốn nàng vui vẻ đã hao tốn ko ít tâm tư. Nhưng tuyệt nhiên, nàng nhìn đám hoa sen đó, một chút cảm giác cũng ko có! Thậm chí còn nhàn nhạt cảm thấy phiền phức.
“Cô nương, mũ phượng đã được đưa đến, người xem có đẹp ko?” Tiểu nha hoàn tầm mười hai, mười ba tuổi đang ríu rít lật ngó nghiêng mũ phượng hoa lệ được đặt trên bàn. Phượng ngậm ngọc châu, muốn bao nhiêu quý trọng liền có bấy nhiêu.
Thiếu nữ đang ngồi bên cửa sổ, ngoài trời tuyết rơi mỗi lúc một dày, như muốn phủ trắng đất trời. Thứ kia dù có đẹp, cũng chỉ khiến cho người ta càng nặng đầu mà thôi! Lồng ngực lạnh giá này, cái gì mới có thể khiến nó ấm lên?
“Diệp công tử, cuối cùng người cũng trở lại rồi!” Một viên phó tướng vừa nhác thấy bóng Diệp Minh, vội vàng chạy đến.
“Có chuyện gì?”
“Mau! Mau đến xem bệnh cho Vương gia!”
Vị phó tướng kia thật sự gấp muốn chết rồi. Tình hình chiến sự ngày càng căng thẳng, quân Tây Viện bên kia lúc nào cũng như hổ rình mồi, vậy mà bệnh tình của Vương gia, lúc trước tưởng tốt lên một chút, ai ngờ lại càng trầm trọng. Hôm qua một tiểu binh vô tình bắt gặp Vương gia ho ra máu, liền bị Vương gia ép lập quân lệnh trạng, thề ko được tiết lộ sự tình. Nếu ko phải hắn nửa đêm muốn đi giải quyết, lén trốn ra phía sau, chỉ e Vương gia sẽ cứ như vậy giấu giếm mọi người.
“Mạc Kỳ Phong, ngươi lăn ra đây cho ta!”
Diệp Minh nộ khí bừng bừng xông vào doanh trướng đại tướng quân, lại bắt gặp khuôn mặt cương nghị xanh xao đến ko nhận ra, bao nhiêu tức giận đều muốn tan hết. Hắn chỉ hận ko thể đập vỡ đầu kẻ ngồi kia.
“Về rồi à?”
“Ngươi ho ra máu?”
“Cảm lạnh một chút.”
“Cảm lạnh có thể thổ huyết! Mẹ nó Mạc Kỳ Phong ngươi nghĩ ta là heo sao?”
Diệp Minh tức giận thật rồi, hắn đùng đùng tiến tới bắt lấy cổ tay Kỳ Phong, lại bị bàn tay còn lại của người kia gạt ra, bị đẩy về phía sau.
“Sai lầm khi luyện công, tự ta có biết lượng sức.” Dứt lời liền đem Diệp Minh đánh văng ra khỏi quân trướng.
Hắn ko dám nghĩ, chính mình trong lúc luyện công lại ko tập trung để xảy ra sai sót. Khi đó, hắn vừa biết tin nàng đồng ý cưới nam nhân kia.