“Tiếu gia, Lâm cô nương mất tích!” Người dưới chạy vào ném ra một cái tin khiến ly rượu trên tay Ân Tiếu Mặc rơi xuống đất vỡ tan.
Rõ ràng ba ngày trước còn thấy nàng, vẫn cười nhàn nhạt nhìn y chế giễu, như thế nào nói mất tích liền mất tích? Hơn nữa, thực sự cuối năm sẽ cưới Độc Cô Tà? Tuy rằng nam nhân kia lớn lên tuấn tú, bộ dạng dễ nhìn, tài hoa cũng đầy mình, tuyệt đối ko phải vật trong ao (ý chỉ người tầm thường), nhưng nhìn thái độ của Vũ Nhi, chắc chắn ko thể nhanh như vậy bàn đến chuyện cưới hỏi. Chẳng lẽ là nam nhân kia giở trò quỷ?
Biên giới phía tây, cũng ko biết đại quân Tây Viện đã ăn phải thứ kích thích gì, mấy ngày nay liên tiếp tấn công, lại đánh có đường lối hơn rất nhiều. Kỳ Phong cau mày suy nghĩ, chiến thuật này, cho dù có là Đại vương Tây Viện cũng ko cách nào nghĩ ra. Chẳng lẽ, thật có người đứng sau chỉ điểm? Chỉ là, tại sao sớm ko đến, muộn ko đến, lại nhằm đúng lúc này? Hiện tại đã sắp đến năm mới, quân sĩ tuy ko dám nhụt chí, nhưng có ai thời khắc này ko muốn trở về nhà đoàn viên? Hơn nữa, trên giang hồ gần đây dường như có dị động.
Ba ngày ko nghỉ, khi Ân Tiếu Mặc đến Minh Nguyệt sơn trang, bên ngoài cửa cũng đã đang treo đèn kết hoa. Vài ngày nữa, Thiếu chủ của họ sẽ thành thân. Y xông vào cửa, thành công gặp được Độc Cô Tà, chỉ là…
Diệp Minh chính là ko tin nổi những gì mình nhìn thấy. Vừa rồi binh lính báo có kẻ khả nghi, có thể là do thám của quân địch, y mới hứng thú dào dạt mà đi tới, y vẫn tìm mãi mà chưa có người thử thuốc nha. Lại ko ngờ tới, vừa đến nơi, đập vào mắt hắn là khuôn mặt quen thuộc đầy máu. Trong thoáng chốc, trái tim hắn như se lại.
“Vũ Nhi, Minh Nguyệt sơn trang…” Diệp Minh chỉ nghe được có vậy, liền nhìn người kia nặng nề ngất đi. Nếu ko phải hắn nội công thâm hậu, chỉ sợ cũng ko nghe rõ Ân Tiếu Mặc kia nói gì.
“Tìm được ở đâu?”
Binh sĩ nhìn thấy Diệp công tử thường ngày luôn ôn hòa cười nói, giờ đây sắc mặt chính là đen đến cực điểm, ánh mắt tỏa ra từng đợt hàn khí chết người, hai chân ko khỏi có chút run run. Một mặt này của Diệp công tử, tiểu vô danh là hắn thế nhưng lần đầu thấy nha.
“Ở…ở phía nam…nam doanh trại…thuộc hạ thấy người này đang … lén lút đi tới.”
Nếu Tiếu Mặc còn thanh tỉnh, chắc chắn sẽ đem binh lính nọ đánh thành đầu heo, đánh cho cha mẹ hắn cũng ko nhận ra nữa. Con mắt nào của hắn nhìn thấy y lén lút vậy? Y đây là đường đường chính chính xông vào có được ko hả?
“Phía nam?” Diệp Minh nheo mắt nhìn về phía nam, Ân Tiếu Mặc hẳn là một đường từ Minh Nguyệt sơn trang đến đi.
Mà Vũ muội, chính là sẽ ở nơi này thành thân trong mấy ngày tới. Diệp Minh ko khỏi nhăn mày. Trước đây nhận được tin tức, y vẫn lén lút ẩn nấp mà nhìn Mạc Kỳ Phong, thực sự ko đành lòng. Vũ muội cũng thật là, nói thay đổi liền thay đổi sao?
Diệp Minh cũng ko nhìn đến đám binh sĩ đứng đó, tự tay đỡ Ân Tiếu Mặc vào doanh trướng của mình. Hừ, xem tỉnh lại ngươi còn dám hống hách với ta ko? Nghĩ đến thật muốn sôi máu, nữ tử lầu xanh kia hiện tại vẫn đang sống chết ở lại doanh trại khóc nháo đòi hắn chịu trách nhiệm đấy! Chính là nhờ phúc của tiểu tử này! Cuối cùng cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta, cũng đừng trách bản thiếu gia ko khách khí! Khẽ phất tay một cái, một luồng khí tức vụt ra khỏi doanh trướng, nhanh đến khiến người ta ko thể bắt kịp. Diệp Minh sau lần kia đã cẩn thận hơn rồi, liền luôn mang ám vệ bên người. Tuy rằng có chút ko cam tâm, nhưng chính là cẩn thận vẫn hơn. Tiểu tử này một thân trọng thương tìm tới đây, cái gì cũng ko nói, chỉ nói đến Minh Nguyệt sơn trang, ắt hẳn nơi đó có vấn đề. Hắn dù sao cũng nên phái người đi thám thính một chút. Ai da, tiểu tử Ân gia này đường đường là nam nhân, tại sao so với hắn còn muốn thấp hơn cả cái đầu. Cũng khó trách nha, là do Diệp Minh hắn lớn lên ngọc thụ lâm phong thôi. Họ Diệp nào đó nghĩ như vậy mà cảm thấy trong lòng thật thoải mái nha!
Đỡ Tiếu Mặc nằm xuống giường, lại nhìn sắc mặt y tái nhợt ko còn huyết sắc, ko hiểu sao trong lòng khó chịu. Hắn quen nhìn một Tiếu Vô Nhan cao cao tại thượng, ngang ngược phách lối, quen nhìn một Ân Tiếu Mặc một thân y phục phiêu lãng sạch sẽ, nhìn bộ dạng kẻ kia bị thương khắp người, y phục nhuốm máu thật có chút ko quen, trước vẫn là nên băng bó cho tiểu tử này đã. Diệp Minh thuần thục tháo thắt lưng của Ân Tiếu Mặc, cởi ra ngoại bào, trung y trắng muốt cũng đã sớm nhuốm đỏ. Tiểu tử này…thế nhưng lại gầy như vậy? Ngoại bào rộng che dấu đi, hiện tại chỉ có trung y, Diệp Minh lần đầu tiên biết đến Ân Tiếu Mặc một nam nhân ngang ngược phách lối kia lại mảnh mai như nữ nhân. Haha nam sinh nữ tướng, Tiếu Mặc a Tiếu Mặc, rơi vào tay ta rồi, xem ta thế nào sửa trị ngươi. Quả thật, khuôn mặt của tiểu tử này nếu đường nét mềm mại một chút, lại mặc nữ trang, sẽ trở thành một mỹ nhân thanh tú nha.
Bàn tay Diệp Minh vươn tới muốn cởi trung y của Tiếu Mặc, lại vô tình chạm vào ngực y. Này…có gì đó ko đúng. Ngực tiểu tử này…có gì đó ko đúng! Diệp Minh nhăn mày, tay nắm lấy vạt áo trong của Tiếu Mặc, dù sao cũng phải cởi ra mới có thể chữa thương. Có gì ko đúng, ko phải cởi ra liền biết sao? Vạt áo từng chút một bị lật ra…
“Chát!” Chỉ nghe một tiếng động thanh thúy vang lên, khiến ko khí tron phút chốc tràn đầy áp lực.
Ân Tiếu Mặc dù đã ngất đi, nhưng chung quy nội tâm ko có yên ổn, chỉ một chút lại gắng gượng tỉnh dậy, đập vào mắt lại là nam nhân kia đang lật vạt áo trong của y. Cánh tay vốn tưởng đã kiệt sức theo bản năng vung lên một cái, lập tức ngồi dậy.
“Ngươi làm gì?” Tiếu Mặc ánh mắt cảnh giác nhìn Diệp Minh, ko thể trách y, loại tình huống này nếu là ngươi cũng sẽ làm như vậy thôi.
“Ngươi…” Diệp Minh bị ăn một tát, lúc này tay ôm lấy má, hai mắt phẫn nộ nhìn kẻ ko nói lí lẽ trên giường.
“Phí công bản thiếu gia có tâm cứu ngươi.”
“Cút!” Tiếu Mặc hai mắt hiện ra lệ khí, giọng nói suy yếu nhưng khí thế lại bức người.
“Ngươi…đồ bạch nhãn lang!”
Diệp Minh tức giận vung tay áo bỏ ra ngoài, chính là hỏa muốn công tâm. Sớm biết như vậy, ban nãy hắn nên ra lệnh cho binh sĩ ném tiểu tử chết tiệt kia vào nhà lao, cho y ăn đủ khổ. Lại ảo não nhận ra, đó là phòng của hắn, y nằm trên giường của hắn mà đuổi hắn cút ra ngoài! Nực cười hơn nữa, hắn lại cứ như vậy ngoan ngoãn ra ngoài nha! Diệp Minh tức quá hóa cười, vừa đi vừa cười lớn, khiến binh sĩ xung quanh ko khỏi khiếp sợ. Vừa đen mặt hằm hằm bước ra, hiện tại là cười như vậy. Diệp công tử…có phải điên rồi ko?
Tiếu Mặc nhìn bóng người kia đi khuất, thở dài một hơi, cả cơ thể cũng vô lực ngã xuống. Thần trí trở nên mơ hồ, hai mí mắt cũng nặng trĩu, lập tức lâm vào hôn mê. Chỉ mong Lăng Nhi được tin đến kịp, đừng để nam nhân kia lại động vào y…
Rõ ràng ba ngày trước còn thấy nàng, vẫn cười nhàn nhạt nhìn y chế giễu, như thế nào nói mất tích liền mất tích? Hơn nữa, thực sự cuối năm sẽ cưới Độc Cô Tà? Tuy rằng nam nhân kia lớn lên tuấn tú, bộ dạng dễ nhìn, tài hoa cũng đầy mình, tuyệt đối ko phải vật trong ao (ý chỉ người tầm thường), nhưng nhìn thái độ của Vũ Nhi, chắc chắn ko thể nhanh như vậy bàn đến chuyện cưới hỏi. Chẳng lẽ là nam nhân kia giở trò quỷ?
Biên giới phía tây, cũng ko biết đại quân Tây Viện đã ăn phải thứ kích thích gì, mấy ngày nay liên tiếp tấn công, lại đánh có đường lối hơn rất nhiều. Kỳ Phong cau mày suy nghĩ, chiến thuật này, cho dù có là Đại vương Tây Viện cũng ko cách nào nghĩ ra. Chẳng lẽ, thật có người đứng sau chỉ điểm? Chỉ là, tại sao sớm ko đến, muộn ko đến, lại nhằm đúng lúc này? Hiện tại đã sắp đến năm mới, quân sĩ tuy ko dám nhụt chí, nhưng có ai thời khắc này ko muốn trở về nhà đoàn viên? Hơn nữa, trên giang hồ gần đây dường như có dị động.
Ba ngày ko nghỉ, khi Ân Tiếu Mặc đến Minh Nguyệt sơn trang, bên ngoài cửa cũng đã đang treo đèn kết hoa. Vài ngày nữa, Thiếu chủ của họ sẽ thành thân. Y xông vào cửa, thành công gặp được Độc Cô Tà, chỉ là…
Diệp Minh chính là ko tin nổi những gì mình nhìn thấy. Vừa rồi binh lính báo có kẻ khả nghi, có thể là do thám của quân địch, y mới hứng thú dào dạt mà đi tới, y vẫn tìm mãi mà chưa có người thử thuốc nha. Lại ko ngờ tới, vừa đến nơi, đập vào mắt hắn là khuôn mặt quen thuộc đầy máu. Trong thoáng chốc, trái tim hắn như se lại.
“Vũ Nhi, Minh Nguyệt sơn trang…” Diệp Minh chỉ nghe được có vậy, liền nhìn người kia nặng nề ngất đi. Nếu ko phải hắn nội công thâm hậu, chỉ sợ cũng ko nghe rõ Ân Tiếu Mặc kia nói gì.
“Tìm được ở đâu?”
Binh sĩ nhìn thấy Diệp công tử thường ngày luôn ôn hòa cười nói, giờ đây sắc mặt chính là đen đến cực điểm, ánh mắt tỏa ra từng đợt hàn khí chết người, hai chân ko khỏi có chút run run. Một mặt này của Diệp công tử, tiểu vô danh là hắn thế nhưng lần đầu thấy nha.
“Ở…ở phía nam…nam doanh trại…thuộc hạ thấy người này đang … lén lút đi tới.”
Nếu Tiếu Mặc còn thanh tỉnh, chắc chắn sẽ đem binh lính nọ đánh thành đầu heo, đánh cho cha mẹ hắn cũng ko nhận ra nữa. Con mắt nào của hắn nhìn thấy y lén lút vậy? Y đây là đường đường chính chính xông vào có được ko hả?
“Phía nam?” Diệp Minh nheo mắt nhìn về phía nam, Ân Tiếu Mặc hẳn là một đường từ Minh Nguyệt sơn trang đến đi.
Mà Vũ muội, chính là sẽ ở nơi này thành thân trong mấy ngày tới. Diệp Minh ko khỏi nhăn mày. Trước đây nhận được tin tức, y vẫn lén lút ẩn nấp mà nhìn Mạc Kỳ Phong, thực sự ko đành lòng. Vũ muội cũng thật là, nói thay đổi liền thay đổi sao?
Diệp Minh cũng ko nhìn đến đám binh sĩ đứng đó, tự tay đỡ Ân Tiếu Mặc vào doanh trướng của mình. Hừ, xem tỉnh lại ngươi còn dám hống hách với ta ko? Nghĩ đến thật muốn sôi máu, nữ tử lầu xanh kia hiện tại vẫn đang sống chết ở lại doanh trại khóc nháo đòi hắn chịu trách nhiệm đấy! Chính là nhờ phúc của tiểu tử này! Cuối cùng cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta, cũng đừng trách bản thiếu gia ko khách khí! Khẽ phất tay một cái, một luồng khí tức vụt ra khỏi doanh trướng, nhanh đến khiến người ta ko thể bắt kịp. Diệp Minh sau lần kia đã cẩn thận hơn rồi, liền luôn mang ám vệ bên người. Tuy rằng có chút ko cam tâm, nhưng chính là cẩn thận vẫn hơn. Tiểu tử này một thân trọng thương tìm tới đây, cái gì cũng ko nói, chỉ nói đến Minh Nguyệt sơn trang, ắt hẳn nơi đó có vấn đề. Hắn dù sao cũng nên phái người đi thám thính một chút. Ai da, tiểu tử Ân gia này đường đường là nam nhân, tại sao so với hắn còn muốn thấp hơn cả cái đầu. Cũng khó trách nha, là do Diệp Minh hắn lớn lên ngọc thụ lâm phong thôi. Họ Diệp nào đó nghĩ như vậy mà cảm thấy trong lòng thật thoải mái nha!
Đỡ Tiếu Mặc nằm xuống giường, lại nhìn sắc mặt y tái nhợt ko còn huyết sắc, ko hiểu sao trong lòng khó chịu. Hắn quen nhìn một Tiếu Vô Nhan cao cao tại thượng, ngang ngược phách lối, quen nhìn một Ân Tiếu Mặc một thân y phục phiêu lãng sạch sẽ, nhìn bộ dạng kẻ kia bị thương khắp người, y phục nhuốm máu thật có chút ko quen, trước vẫn là nên băng bó cho tiểu tử này đã. Diệp Minh thuần thục tháo thắt lưng của Ân Tiếu Mặc, cởi ra ngoại bào, trung y trắng muốt cũng đã sớm nhuốm đỏ. Tiểu tử này…thế nhưng lại gầy như vậy? Ngoại bào rộng che dấu đi, hiện tại chỉ có trung y, Diệp Minh lần đầu tiên biết đến Ân Tiếu Mặc một nam nhân ngang ngược phách lối kia lại mảnh mai như nữ nhân. Haha nam sinh nữ tướng, Tiếu Mặc a Tiếu Mặc, rơi vào tay ta rồi, xem ta thế nào sửa trị ngươi. Quả thật, khuôn mặt của tiểu tử này nếu đường nét mềm mại một chút, lại mặc nữ trang, sẽ trở thành một mỹ nhân thanh tú nha.
Bàn tay Diệp Minh vươn tới muốn cởi trung y của Tiếu Mặc, lại vô tình chạm vào ngực y. Này…có gì đó ko đúng. Ngực tiểu tử này…có gì đó ko đúng! Diệp Minh nhăn mày, tay nắm lấy vạt áo trong của Tiếu Mặc, dù sao cũng phải cởi ra mới có thể chữa thương. Có gì ko đúng, ko phải cởi ra liền biết sao? Vạt áo từng chút một bị lật ra…
“Chát!” Chỉ nghe một tiếng động thanh thúy vang lên, khiến ko khí tron phút chốc tràn đầy áp lực.
Ân Tiếu Mặc dù đã ngất đi, nhưng chung quy nội tâm ko có yên ổn, chỉ một chút lại gắng gượng tỉnh dậy, đập vào mắt lại là nam nhân kia đang lật vạt áo trong của y. Cánh tay vốn tưởng đã kiệt sức theo bản năng vung lên một cái, lập tức ngồi dậy.
“Ngươi làm gì?” Tiếu Mặc ánh mắt cảnh giác nhìn Diệp Minh, ko thể trách y, loại tình huống này nếu là ngươi cũng sẽ làm như vậy thôi.
“Ngươi…” Diệp Minh bị ăn một tát, lúc này tay ôm lấy má, hai mắt phẫn nộ nhìn kẻ ko nói lí lẽ trên giường.
“Phí công bản thiếu gia có tâm cứu ngươi.”
“Cút!” Tiếu Mặc hai mắt hiện ra lệ khí, giọng nói suy yếu nhưng khí thế lại bức người.
“Ngươi…đồ bạch nhãn lang!”
Diệp Minh tức giận vung tay áo bỏ ra ngoài, chính là hỏa muốn công tâm. Sớm biết như vậy, ban nãy hắn nên ra lệnh cho binh sĩ ném tiểu tử chết tiệt kia vào nhà lao, cho y ăn đủ khổ. Lại ảo não nhận ra, đó là phòng của hắn, y nằm trên giường của hắn mà đuổi hắn cút ra ngoài! Nực cười hơn nữa, hắn lại cứ như vậy ngoan ngoãn ra ngoài nha! Diệp Minh tức quá hóa cười, vừa đi vừa cười lớn, khiến binh sĩ xung quanh ko khỏi khiếp sợ. Vừa đen mặt hằm hằm bước ra, hiện tại là cười như vậy. Diệp công tử…có phải điên rồi ko?
Tiếu Mặc nhìn bóng người kia đi khuất, thở dài một hơi, cả cơ thể cũng vô lực ngã xuống. Thần trí trở nên mơ hồ, hai mí mắt cũng nặng trĩu, lập tức lâm vào hôn mê. Chỉ mong Lăng Nhi được tin đến kịp, đừng để nam nhân kia lại động vào y…