Lục An Giao sắc mặt trắng nhợt, đôi môi không còn huyết sắc, thoáng chốc nhìn như già đi mười tuổi, bà cứ nghĩ cả đời thông minh, không nghĩ tới lại bị người tính kế. Đến khi mẫu thân nói cho bà, cổ trùng trong người đang phản phệ, quay lại cắn nuốt tâm mạch của ký chủ là bà, bà vẫn cảm thấy không thực tế. Không nghĩ tới yên chi thảo ngỡ đã tuyệt tích cách đây trăm năm lại lần nữa được người ta dùng đến để đối phó tiểu nhân vật là bà. Yên chi thảo là thực vật vô hại với tất cả mọi người, trừ người dùng máu nuôi cổ. Yên chi thảo với mẫu trùng giống như thuốc kích thích chúng điên cuồng, mất kiểm soát cắn nuốt ký chủ. Đáng sợ hơn là quá trình này quá mức lặng lẽ, đến khi ngươi biết mình bị phản phệ, chỉ e đã chỉ còn lại khung da bên ngoài.
(Có ai nhớ Yên Chi Thảo từ đâu ko? Ai có đáp án ta sẽ tặng chương mới nhé:v)
“Nguyệt Nhi! Nhớ! Nếu nương xảy ra chuyện, cho dù hoàng hậu, hay bà ngoại nói có nói con làm gì cũng tuyệt đối không được nghe theo.”
“Nương?”
“Nhớ lời nương! Nếu Vương gia kia không yêu thương con, liền tìm cơ hội trốn đi, đừng ở lại vũng nước đục này.”
“…” Vân Như Nguyệt lệ rơi hai hàng, Thanh vương từ sau tân hôn rốt cuộc ngó qua nàng mấy lần? Trốn? Có thể trốn đi đâu?
“Là nương không tốt! Đem con kéo vào ân oán đời trước…” Lục An Giao cũng lệ rơi đầy mặt, đáng lẽ nên sớm an bài hôn sự của Nguyệt Nhi, hậu viện đấu đá bà đối với nữ nhi mình luôn tin tưởng, chút trò vặt đó không làm khó được nàng. Nhưng là hiện tại nữ nhi của bà lại bị kéo vào tranh đấu chốn cung đình này, bảo làm sao bà có thể an tâm cho được.
Vân Phương từ một năm kia ngày càng xa cách, cũng đem nhi tử tách khỏi bà. Lục An Giao không biết năm đó Lâm Khanh Khanh chết đã nói những gì, nhưng thực tế Vân Phương đã dần đẩy bà ra khỏi cuộc sống của ông. Lục An Giao mười chín tuổi cưới Vân Phương, vừa là sắp xếp của hoàng hậu và mẫu thân, vừa là vì muốn thị uy cùng Lâm Khanh Khanh. Cho dù ban đầu cùng Vân Phương chỉ là âm mưu cùng tính toán, nhưng hai người đã là phu thê hơn hai mươi năm, đến đá cũng phải nảy sinh tình cảm rồi. Huống hồ Lục An Giao bà chỉ là một nữ tử bình thường. Bà khiến Lâm Khanh Khanh cả đời không cam, nam nhân nàng ta yêu là phu quân của bà, nàng ta chết cũng vì độc mà bà hạ trên người nam nhân đó. Lục An Giao khi ấy rất muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, Lâm Khanh Khanh, ngươi đời này thắng không nổi ta!
Nhưng hiện tại bà thừa nhận, bà thua rồi! Thua triệt để! Thua đến không thể giãy dụa! Tâm Vân Phương từ mười năm trước đã không còn ở Vân gia nữa, có lẽ đã chôn theo nữ tử ở Xuân Vụ sơn kia. Bà cả đời này làm một quân cờ phó mặc người quyết định, có gì mà kiêu ngạo chứ?! Đến nữ nhi của mình cũng không thể bảo vệ, để cho nàng bị kéo vào vũng lầy tranh đoạt này, có năng lực gì mà đắc ý chứ? Đến lúc này, chính mình lại sống không bằng chết cũng vì dược thảo được hạ trên người lúc nào cũng không hay, Lục An Giao thực cảm thấy bất lực. Lâm Khanh Khanh vô thanh vô thức khiến Yên Chi thảo ngấm vào máu của bà đã bao nhiêu năm, mà kẻ đắc ý là bà, cuối cùng nhận kết cục gì đây? Sống không giống người sống, muốn chết cũng không được phép chết! Bởi vì bà chết, sẽ khiến những người đang chịu cổ độc khống chế chôn theo. Mà hoàng hậu, tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra! Chưa bao giờ bà cảm thấy Lâm Khanh Khanh thực ra cũng không quá đáng ghét như lúc này. Nhờ cái chết của nàng ta, Vân Phương mới kéo hai hài tử của bà vào quân doanh, nếu không, chỉ e chúng đã sớm trở thành quân cờ của hoàng hậu và mẫu thân bà.
“Nguyệt Nhi! Nương không thế nói cho con quá nhiều. Nhưng nhớ, cho dù bà ngoại con nói gì hay hoàng hậu bảo con làm gì, cũng chỉ cần giả vờ nghe theo, tuyệt đối đừng thực hiện. Nếu như nương xảy ra chuyện, nếu con bị ép buộc, hãy nói với cha con…”
“Nương! Nương đang nói gì vậy? Nương đừng nói gở!”
“…” Lục An Giao nhắm mắt cam chịu. Cổ độc ngày ngày cắn rứt tâm mạch, đau đớn còn hơn chết, mà bà, lại không cách nào chết đi. Lâm Khanh Khanh à Lâm Khanh Khanh, ngươi đúng là người chết rồi mà âm hồn không tiêu tan mà!
Vân Như Nguyệt hai mắt đỏ hoe, nhưng nàng không khóc nữa.
“Nương, người nói cho con biết, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Nguyệt Nhi, đừng hỏi. Biết càng nhiều, con sẽ càng nguy hiểm. Ân oán của đời trước, con không nên dấn sâu vào.”
“Nhưng nếu con cái gì cũng không biết, thì làm sao mà tránh?” Vân Như Nguyệt là một nữ tử thông minh, cũng là một người rất có bản lĩnh, chỉ là trước nay, mọi tâm tư của nàng đều đặt cả lên việc oán hận Vân Vũ Quân, nhưng là khi cần tỉnh táo, nàng chính là người trấn tĩnh hơn ai hết.
“Nương, Vân Vũ Quân chưa chết, phải không?” Khuôn mặt Vân Như Nguyệt vì oán hận mà trở nên vặn vẹo.
Từ năm mười ba tuổi, nàng vừa nhìn thấy tiện nha đầu kia liền không thể khống chế được tức giận trong người. Mười ba tuổi, Vân Như Nguyệt đã sớm nổi danh khắp kinh thành, không giống như nữ nhi con nhà võ khác, nàng nổi danh là tài nữ như hoa như ngọc, cầm kì thi họa đều tinh thông. Vân Như Nguyệt trong đám tiểu nữ kinh thành muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn khí chất có khí chất, không nghi ngờ chính là có vốn để kiêu ngạo. Thế nhưng lại có kẻ dám kiêu ngạo hơn nàng! Tiện nha đầu kia có nương sinh không có nương dưỡng, xuất thân thấp hèn, cha cũng không thèm để ý nàng ta, nàng ta lấy tư cách gì mà kiêu ngạo? Nha đầu đó không xinh đẹp bằng nàng, không xuất sắc bằng nàng, thế nhưng lại lạnh nhạt nhìn đời, dường như nàng ta không quan tâm bất cứ điều gì, cha không thương, nàng ta cũng không cần, hạ nhân khinh thị, nàng ta cũng không để ý. Nàng ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy cơ chứ?
“Con cũng đừng oán hận nàng ta nữa. Nàng cũng là một đứa nhỏ đáng thương. Nương của con cả đời oán hận nương nàng cũng không hề cảm thấy hạnh phúc, nương không muốn con lại đi vào vết xe đổ này.”
“Nương, giữa người và Lâm Khanh Khanh năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Lục An Giao trầm mặc. Bà đối với Lâm Khanh Khanh, là oán, là hận. Nhưng vì sao? Ba mươi năm trôi qua, chính bà cũng không còn nhớ. Có thể là vì Lâm Khanh Khanh xinh đẹp hơn bà, có thể vì nàng ta được người người yêu quý, hay là vì Lâm lão gia chỉ dạy Băng Linh kiếm pháp cho một mình nàng ta? Lục An Giao năm tuổi cùng mẫu thân đến Xuân Vụ sơn, là đến nương tựa Lâm lão gia chủ, cũng chính là bằng hữu của phụ thân bà. Năm đó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tất cả những gì bà nhớ được là ánh mắt mẫu thân đầy phẫn hận nhìn vào khoảng không vô định mà nói với bà rằng, hai người bọn họ là đến nương nhờ kẻ thù giết cha của bà, bọn họ đến, là để tìm cơ hội hủy hoại tất cả của ông ta, khiến ông ta mất đi tất cả, sống không bằng chết.
Lâm lão gia tử năm đó là toàn tâm toàn ý đối xử với mẹ con bà, ông cho mẫu thân bà một danh phận, giúp hai người đường đường chính chính trở thành chủ nhân ở sơn trại, nhưng mười năm qua đi cũng không hề cùng mẫu thân thân mật, có những khi bà hoài nghi, năm xưa có đúng hay không người này đã giết cha nàng để chiếm đoạt mẫu thân? Nhưng mỗi khi nàng lung lay như vậy, mẫu thân lại đem cái chết của cha bày ra trước mắt bà, tâm trí của bà vẫn luôn nhớ rõ cha đem bà và mẫu thân nhốt vào mật thất, một mình ông bị hai mươi mấy kẻ mặc áo đen vây lấy. Bóng dáng cha cả người đầy máu đã trở thành nỗi ám ảnh của bà suốt những năm tháng thơ ấu.
Những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, Lục An Giao dường như cảm thấy thì ra Lâm Khanh Khanh không đáng hận đến vậy. Chưa nói đến cái chết của cha bà có thật sự liên quan đến Lâm lão gia hay không, ngoài việc Lâm Khanh Khanh xuất sắc khiến bà phải ghen tỵ ra, nàng ta không có lỗi gì cả. Huống hồ chứng cớ Lâm lão gia hại chết cha mà mẫu thân đưa ra mơ hồ như vậy, bà không có can đảm tự mình điều tra lại. Nếu thực sự ông ta hại chết cha của bà, vậy những gì ông ta phải nhận là đáng đời, nhưng nếu không phải…? Bà không dám nghĩ tiếp. Những ngày qua nằm trên giường, bà cảm thấy chính mình là một kẻ lấy oán báo ân đáng xấu hổ. Người nam nhân đó vóc dáng cao lớn cõng bà trên lưng, bờ vai Lâm lão gia rất rộng, rất vững chắc. Khi đó, bà tám tuổi, ngã xuống dốc núi, Lâm Khanh Khanh ôm lấy bà lăn mười mấy vòng theo sườn núi, sau cùng lại đứng dậy cười hồn nhiên nói với bà: “Tỷ không sao chứ?”
Nhìn đứa nhỏ gọi bà tỷ tỷ một thân y phục trắng thuần đã lấm lem, có vài chỗ bị xé rách, thậm chí có vết máu thấm ra, bà muốn chạy về nói với mẫu thân: “Chúng ta không hận họ, không hận họ nữa được không?”
Lâm lão gia tìm đến, cũng không màng đến Lâm Khanh Khanh cả người nhếch nhác, vội vàng nắn lại cái chân bị trẹo cho bà, đặt bà lên vai cõng trở về. Bà muốn nói với mẫu thân, họ là người tốt, họ không nên bị hận thù như thế. Nhưng khi Lâm lão gia chỉ gọi Lâm Khanh Khanh đi luyện tập Băng Linh kiếm pháp, bà liền quên mất đi ý nghĩ của chính mình.
Cứ thế đã ba mươi năm rồi, người đã không còn, đất cũng đã lạnh, Lục An Giao nằm trên giường chờ chết, lần đầu tiên cảm thấy mình sai rồi, mẫu thân cũng sai rồi. Nếu năm đó không cố chấp như vậy, có phải hay không người nam nhân có nụ cười hiền hậu, bàn tay to lớn ấm áp đó không chết đi, tiểu nữ vì bảo vệ bà mà thương tích đầy mình vẫn cười hồn hậu hỏi bà có sao không sẽ không cùng bà trở thành kẻ thù một mất một còn người chết kẻ sống như vậy. Hiện tại bà hối hận rồi, hối hận rồi có được không?
“Nguyệt Nhi, đều là chuyện cũ. Con không nên hỏi đến. Đều là người lớn sai, tại sao bắt chúng ta phải gánh chịu? Tại sao lại đem ân oán của các người phá hoại cuộc sống của ta?” Lục An Giao càng nói càng kích động, chưa bao giờ bà cảm thấy cuộc sống đối với mình lại bất công như vậy.
“Nương! Nương! Không sao rồi! Nương đừng như vậy!” Vân Như Nguyệt lớn như vậy, lần đầu tiên thấy nương nàng kích động như vậy.
“Không cần! Ta không muốn hận họ! Nương! Nương! Chúng ta đừng hận họ nữa, được không?”
Lục An Giao càng lúc càng kích động, đến tâm thần cũng không còn tỉnh táo nữa. Vân Như Nguyệt cũng bị dọa sợ. Là loại chuyện gì có thể khiến mẫu thân luôn luôn bình tĩnh của nàng trở nên như vậy chứ.
Đến cuối cùng, Vân Như Nguyệt cũng không hỏi thêm được gì, nhưng nàng biết, mẫu thân nàng là oán hận bà ngoại. Những năm qua được mẫu thân nuôi lớn, nàng hiểu rõ bà, hơn ai hết, nàng biết mẫu thân không hạnh phúc. Cha luôn là một bộ dạng xa cách, ca ca từ khi mười tuổi cũng bị cha đưa vào quân doanh, về đến nhà đối mẫu thân cũng chỉ là kính nhưng không thân, nương ngày ngày đề phòng di nương, lo liệu việc nhà, nàng biết nương không dễ dàng. Chỉ là nàng chưa bao giờ ngờ tới người có thể bức điên mẫu thân lại là bà ngoại nàng chưa từng thân cận cùng vị cao quý trong cung kia.
Huyền Vương hồi kinh, trước tiên không vào cung diện thánh khiến thánh thượng không vui, nói hắn ba ngày sau đó không cần vào triều. Mạc Kỳ Phong cười nhạt, hắn cầu còn không được đâu! Trước kia Thái tử độc tôn ở kinh thành, hắn còn có động lực để vào triều lắc lư, hiện tại khác rồi, Mạc Kỳ Thanh đã trở về, hắn cũng lười cùng họ tranh giành. Trong cuộc chiến của hắn, đối thủ thực sự là vị mẫu nghi thiên hạ giả dối kia, chứ không phải huynh đệ cùng cha của hắn.
Khiến Mạc Kỳ Phong đau đầu chính là thiếu nữ trong Vương phủ, cho dù nàng đối với hắn không trung tâm, nhưng cũng chưa từng làm gì thương tổn hắn, bảo hắn xuống tay với nàng, hắn làm không được. Thiếu nữ đó cũng xem như một tay hắn nuôi lớn, hắn đối với nàng, không có tình thì còn nghĩa. Nhưng là, hắn thực sự có thể buông tha cho nàng sao? Ừ, chỉ cần nàng không làm gì quá sai trái, hắn đều có thể bao dung, dù sao hắn cũng từng hứa hẹn chăm sóc nàng. Mạc Kỳ Phong thở dài ngao ngán.
“Phong ca ca…” Âm thanh mềm mại nhu nhược, Kỳ Phong khẽ thở dài một tiếng.
“Muộn rồi sao muội còn chưa ngủ?”
“Chẳng phải huynh cũng còn thức đó sao? Muội sợ huynh đọc sách muộn bị đói, mang canh đến cho huynh.” Thiếu nữ dịu dàng cười, đem chén canh đặt xuống bàn.
“Được rồi! Mau trở về ngủ đi.”
“Phong ca ca, huynh nói chuyện cùng Hương Nhi.” Thiếu nữ hai má hồng ửng, e thẹn cúi đầu.
“Hương Nhi, ta rất nhớ nàng ấy.” Kỳ Phong bỗng trầm giọng, ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời tối đen, không thấy được hai mắt thiếu nữ thoáng sững sờ.
“Đời này ta không nghĩ thú ai ngoài nàng ấy nữa.”
“Nhưng…nhưng nàng ấy chết rồi!” Giọng Sở Tích Hương run rẩy, nàng biết năm đó Phong ca ca đối nữ tử kia có động tâm tình, nhưng ba năm, đã ba năm rồi…
“Đó là hối hận lớn nhất cuộc đời ta. Nếu ta quan tâm nàng ấy hơn một chút, có lẽ sẽ không có kết cục như vậy.”
“Vậy…còn muội?” Hai hàng lệ rơi xuống, Sở Tích Hương đau lòng, cố kìm nén cho mình không khóc thành tiếng.
“Ta xem muội là muội muội…”
“Nhưng huynh đã hứa chăm sóc muội cả đời!”
“Hương Nhi…”
“Không cần! Huynh đừng nói nữa! Muội không nghe! Không nghe!” Sở Tích Hương bịt tai vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng. Sự thật tàn nhẫn đó, nàng không cách nào chấp nhận. Chỉ cần hắn không tự mình nói ra, nàng vẫn có thể tự mình ảo tưởng.
Thiên hạ nói rằng “Sở cô nương là nữ tử Huyền Vương yêu nhất, là bảo bối trên tay Huyền Vương”, nhưng ai biết hắn từ nhỏ tới lớn luôn sủng nàng, cho nàng ăn đồ ăn ngon nhất, mặc y phục đẹp nhất lại chẳng bao giờ gần gũi cùng nàng. Nàng tám tuổi, hắn mười hai, nàng sợ hãi bóng đêm mà khóc lóc đòi hắn ngủ cùng, hắn lạnh mặt nói nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng mười một, hắn mười lăm, không chút suy nghĩ ném nàng ở lại hoàng cung ăn thịt người kia, một mình ra chiến trận. Lại nhờ Trưởng công chúa chăm sóc nàng, khiến nàng không cách nào trốn đi tìm hắn. Mạc Kỳ Phong hai mươi tuổi thắng lợi trở về, nàng vẫn là hòn ngọc hắn nâng niu, nhưng chỉ có nàng mới biết, thì ra bảo hộ nàng đối với hắn là trách nhiệm. Là cái giá cho mẹ nàng khi xưa, là lời hứa mà hắn nói ra sẽ nhất định thực hiện. Sở Tích Hương hiểu rõ, nam nhân kia cưng sủng nàng nhưng tuyệt đối không yêu nàng! Không sao! Bọn họ còn thời gian cả đời, nàng còn cả đời để khiến hắn yêu nàng. Thế nhưng trên đời lại sinh ra một Vân Vũ Quân! Vân Vũ Quân có thể trong một năm ngắn ngủi khiến hắn động tâm, khiến hắn luân hãm! Nàng không cam! Nàng thực sự không cam lòng! Tại sao người cùng hắn lớn lên là nàng, người hắn yêu lại là nữ nhân kia? Vân Vũ Quân không hiểu hắn bằng nàng, lấy tư cách gì cùng nàng tranh đoạt? Mười năm nàng ở bên Mạc Kỳ Phong, cũng không bằng Vân Vũ Quân ở bên hắn mười tháng! Sở Tích Hương là oán, là hận, oán Mạc Kỳ Phong cớ sao lại động tâm, hận Vân Vũ Quân giữa đường xuất hiện cướp nam nhân của nàng. Nàng đã không được, ai cũng đừng hòng tốt!
Vũ Quân khẽ rùng mình, trời vừa mới chớm thu, như thế nào lại lạnh đâu. Nàng hồi kinh cũng đã bốn tháng, Kỳ Phong sau khi trở về bừa bộn nhiều việc, cũng vì tránh tai mắt nên không đến tìm nàng. Bầu trời như tấm nhung đen dệt ánh kim rực rỡ, Vũ Quân khoác áo ngoài, đêm nay nàng muốn làm hái hoa tặc!
Ban đêm, kinh thành bị bao trùm bởi loại hơi thở nặng nề đến khó hiểu, ai cũng không biết, dưới vỏ bọc bình yên hoa lệ này, từng con sóng ngầm đang cuồn cuộn chảy. Vũ Quân quen đường cũ nhảy vào Vương phủ, chợt nhớ lại đêm đầu tiên nàng ở nơi này hai lần suýt mất mạng, lòng có chút ngũ vị tạp trần. Trên đời này, chính là cái gì cũng không thể nói trước được. Nàng năm ấy ở lại nơi này có bao nhiêu oán hận, có bao nhiêu bất đắc dĩ, nàng hiện tại thế nhưng nửa đêm lẻn vào nơi này tìm nam nhân nha. Nhớ đến đêm tân hôn, nàng thế nhưng phun ra hai chữ “yêu nghiệt” để hình dung nam nhân kia, lại còn nói hắn còn xinh đẹp hơn nàng nữa, quả thật có tư chất háo sắc mà.
Vương phủ canh phòng lỏng lẻo, nhìn nơi nào cũng không thấy người, nhưng ngươi đừng tưởng muốn vào liền có thể vào. Con chim ưng ban ngày ăn no ngủ đẫy mắt kia ban đêm rửng mỡ không có ngủ, tự mình canh gác toàn Vương phủ, một con kiến cũng không thể lọt. Ban đêm, bản năng của động vật chính là vô địch. Nhưng mà, con chim béo đó ăn của nàng bao nhiêu thịt rồi cơ chứ? Nếu nó dám tố cáo, ngày mai nàng liền vặt trụi lông đem nướng!
Vũ Quân thuận lợi đi đến thư phòng, bỗng nhiên một thanh huyền sắc xông ra trước mặt, đến khi nhìn rõ, nàng chỉ có thể vỗ ngực tự trấn an. Đại ca, đêm hôm ngươi không ngủ đứng trước cửa phòng nam nhân làm gì?
Chiêu Dương tuy mặt than, nhưng hắn không phải đầu gỗ, xông ra chỉ là muốn dọa cho nàng hay hành động của nàng quá liều lĩnh, nơi này hôm nay có lẽ cũng hết nhiệm vụ của hắn rồi.
“Ngươi…có tin tức của nàng không?” Chiêu Dương ngập ngừng hỏi, những ngày qua hắn biết Vũ Quân ở kinh thành, nhưng không thể lộ liễu đi tìm nàng. Mà tiểu nữ kia, sau khi từ Cảnh quốc trở về, nàng bặt vô âm tín.
“Nếu đã vô tình, cần gì phải đa tâm?” Vũ Quân cảm thấy đau đầu, hai người này một người đuổi, một người trốn, cả hai cùng đau khổ, cần gì dày vò nhau như vậy?
“Ngươi không hiểu.” Chiêu Dương cúi đầu, đáy mắt xẹt qua tia u ám, hắn không muốn đau khổ, càng không muốn nàng đau khổ.
“Ngươi biết rõ ngươi yêu nàng.”
“Ta càng biết rõ huynh muội không thể yêu nhau.” Chiêu Dương rời đi, lẩm bẩm chỉ mình hắn nghe thấy, bỏ lại Vũ Quân bất đắc dĩ đứng đó.
Gió khẽ động, Vũ Quân ngửi thấy long diên hương vấn vít, nàng rơi vào vòng tay quen thuộc, tiếng đóng cửa vang lên phía sau. Chưa kịp phản ứng, môi đã bị người nọ giữ lấy, nụ hôn của hắn như cơn mưa day dứt triền miên, khiến nàng ý loạn tình mê.
“Nhớ ta sao?” Buông môi nàng ra, Kỳ Phong khẽ gục đầu vào hõm vai nàng, giọng nói trầm ấm.
“Bổn cô nương là tới trộm hương!” Vũ Quân vòng tay ôm lấy hắn, ánh mắt lóe lóe như con cáo gian xảo.
“Ta rất nhớ nàng.” Kỳ Phong cũng không cùng nàng tranh cãi, những cái hôn rải rác trên cổ thiếu nữ, hắn ác ý cắn nhẹ khiến nàng khẽ rùng mình.
“Phong!” Nàng cũng thật nhớ hắn, nhớ giọng nói của hắn, nhớ cái ôm của hắn, nhớ của hơi thở của hắn. Thì ra nàng nhớ hắn đến vậy!
(Có ai nhớ Yên Chi Thảo từ đâu ko? Ai có đáp án ta sẽ tặng chương mới nhé:v)
“Nguyệt Nhi! Nhớ! Nếu nương xảy ra chuyện, cho dù hoàng hậu, hay bà ngoại nói có nói con làm gì cũng tuyệt đối không được nghe theo.”
“Nương?”
“Nhớ lời nương! Nếu Vương gia kia không yêu thương con, liền tìm cơ hội trốn đi, đừng ở lại vũng nước đục này.”
“…” Vân Như Nguyệt lệ rơi hai hàng, Thanh vương từ sau tân hôn rốt cuộc ngó qua nàng mấy lần? Trốn? Có thể trốn đi đâu?
“Là nương không tốt! Đem con kéo vào ân oán đời trước…” Lục An Giao cũng lệ rơi đầy mặt, đáng lẽ nên sớm an bài hôn sự của Nguyệt Nhi, hậu viện đấu đá bà đối với nữ nhi mình luôn tin tưởng, chút trò vặt đó không làm khó được nàng. Nhưng là hiện tại nữ nhi của bà lại bị kéo vào tranh đấu chốn cung đình này, bảo làm sao bà có thể an tâm cho được.
Vân Phương từ một năm kia ngày càng xa cách, cũng đem nhi tử tách khỏi bà. Lục An Giao không biết năm đó Lâm Khanh Khanh chết đã nói những gì, nhưng thực tế Vân Phương đã dần đẩy bà ra khỏi cuộc sống của ông. Lục An Giao mười chín tuổi cưới Vân Phương, vừa là sắp xếp của hoàng hậu và mẫu thân, vừa là vì muốn thị uy cùng Lâm Khanh Khanh. Cho dù ban đầu cùng Vân Phương chỉ là âm mưu cùng tính toán, nhưng hai người đã là phu thê hơn hai mươi năm, đến đá cũng phải nảy sinh tình cảm rồi. Huống hồ Lục An Giao bà chỉ là một nữ tử bình thường. Bà khiến Lâm Khanh Khanh cả đời không cam, nam nhân nàng ta yêu là phu quân của bà, nàng ta chết cũng vì độc mà bà hạ trên người nam nhân đó. Lục An Giao khi ấy rất muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, Lâm Khanh Khanh, ngươi đời này thắng không nổi ta!
Nhưng hiện tại bà thừa nhận, bà thua rồi! Thua triệt để! Thua đến không thể giãy dụa! Tâm Vân Phương từ mười năm trước đã không còn ở Vân gia nữa, có lẽ đã chôn theo nữ tử ở Xuân Vụ sơn kia. Bà cả đời này làm một quân cờ phó mặc người quyết định, có gì mà kiêu ngạo chứ?! Đến nữ nhi của mình cũng không thể bảo vệ, để cho nàng bị kéo vào vũng lầy tranh đoạt này, có năng lực gì mà đắc ý chứ? Đến lúc này, chính mình lại sống không bằng chết cũng vì dược thảo được hạ trên người lúc nào cũng không hay, Lục An Giao thực cảm thấy bất lực. Lâm Khanh Khanh vô thanh vô thức khiến Yên Chi thảo ngấm vào máu của bà đã bao nhiêu năm, mà kẻ đắc ý là bà, cuối cùng nhận kết cục gì đây? Sống không giống người sống, muốn chết cũng không được phép chết! Bởi vì bà chết, sẽ khiến những người đang chịu cổ độc khống chế chôn theo. Mà hoàng hậu, tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra! Chưa bao giờ bà cảm thấy Lâm Khanh Khanh thực ra cũng không quá đáng ghét như lúc này. Nhờ cái chết của nàng ta, Vân Phương mới kéo hai hài tử của bà vào quân doanh, nếu không, chỉ e chúng đã sớm trở thành quân cờ của hoàng hậu và mẫu thân bà.
“Nguyệt Nhi! Nương không thế nói cho con quá nhiều. Nhưng nhớ, cho dù bà ngoại con nói gì hay hoàng hậu bảo con làm gì, cũng chỉ cần giả vờ nghe theo, tuyệt đối đừng thực hiện. Nếu như nương xảy ra chuyện, nếu con bị ép buộc, hãy nói với cha con…”
“Nương! Nương đang nói gì vậy? Nương đừng nói gở!”
“…” Lục An Giao nhắm mắt cam chịu. Cổ độc ngày ngày cắn rứt tâm mạch, đau đớn còn hơn chết, mà bà, lại không cách nào chết đi. Lâm Khanh Khanh à Lâm Khanh Khanh, ngươi đúng là người chết rồi mà âm hồn không tiêu tan mà!
Vân Như Nguyệt hai mắt đỏ hoe, nhưng nàng không khóc nữa.
“Nương, người nói cho con biết, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Nguyệt Nhi, đừng hỏi. Biết càng nhiều, con sẽ càng nguy hiểm. Ân oán của đời trước, con không nên dấn sâu vào.”
“Nhưng nếu con cái gì cũng không biết, thì làm sao mà tránh?” Vân Như Nguyệt là một nữ tử thông minh, cũng là một người rất có bản lĩnh, chỉ là trước nay, mọi tâm tư của nàng đều đặt cả lên việc oán hận Vân Vũ Quân, nhưng là khi cần tỉnh táo, nàng chính là người trấn tĩnh hơn ai hết.
“Nương, Vân Vũ Quân chưa chết, phải không?” Khuôn mặt Vân Như Nguyệt vì oán hận mà trở nên vặn vẹo.
Từ năm mười ba tuổi, nàng vừa nhìn thấy tiện nha đầu kia liền không thể khống chế được tức giận trong người. Mười ba tuổi, Vân Như Nguyệt đã sớm nổi danh khắp kinh thành, không giống như nữ nhi con nhà võ khác, nàng nổi danh là tài nữ như hoa như ngọc, cầm kì thi họa đều tinh thông. Vân Như Nguyệt trong đám tiểu nữ kinh thành muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn khí chất có khí chất, không nghi ngờ chính là có vốn để kiêu ngạo. Thế nhưng lại có kẻ dám kiêu ngạo hơn nàng! Tiện nha đầu kia có nương sinh không có nương dưỡng, xuất thân thấp hèn, cha cũng không thèm để ý nàng ta, nàng ta lấy tư cách gì mà kiêu ngạo? Nha đầu đó không xinh đẹp bằng nàng, không xuất sắc bằng nàng, thế nhưng lại lạnh nhạt nhìn đời, dường như nàng ta không quan tâm bất cứ điều gì, cha không thương, nàng ta cũng không cần, hạ nhân khinh thị, nàng ta cũng không để ý. Nàng ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy cơ chứ?
“Con cũng đừng oán hận nàng ta nữa. Nàng cũng là một đứa nhỏ đáng thương. Nương của con cả đời oán hận nương nàng cũng không hề cảm thấy hạnh phúc, nương không muốn con lại đi vào vết xe đổ này.”
“Nương, giữa người và Lâm Khanh Khanh năm đó đã xảy ra chuyện gì?”
Lục An Giao trầm mặc. Bà đối với Lâm Khanh Khanh, là oán, là hận. Nhưng vì sao? Ba mươi năm trôi qua, chính bà cũng không còn nhớ. Có thể là vì Lâm Khanh Khanh xinh đẹp hơn bà, có thể vì nàng ta được người người yêu quý, hay là vì Lâm lão gia chỉ dạy Băng Linh kiếm pháp cho một mình nàng ta? Lục An Giao năm tuổi cùng mẫu thân đến Xuân Vụ sơn, là đến nương tựa Lâm lão gia chủ, cũng chính là bằng hữu của phụ thân bà. Năm đó tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tất cả những gì bà nhớ được là ánh mắt mẫu thân đầy phẫn hận nhìn vào khoảng không vô định mà nói với bà rằng, hai người bọn họ là đến nương nhờ kẻ thù giết cha của bà, bọn họ đến, là để tìm cơ hội hủy hoại tất cả của ông ta, khiến ông ta mất đi tất cả, sống không bằng chết.
Lâm lão gia tử năm đó là toàn tâm toàn ý đối xử với mẹ con bà, ông cho mẫu thân bà một danh phận, giúp hai người đường đường chính chính trở thành chủ nhân ở sơn trại, nhưng mười năm qua đi cũng không hề cùng mẫu thân thân mật, có những khi bà hoài nghi, năm xưa có đúng hay không người này đã giết cha nàng để chiếm đoạt mẫu thân? Nhưng mỗi khi nàng lung lay như vậy, mẫu thân lại đem cái chết của cha bày ra trước mắt bà, tâm trí của bà vẫn luôn nhớ rõ cha đem bà và mẫu thân nhốt vào mật thất, một mình ông bị hai mươi mấy kẻ mặc áo đen vây lấy. Bóng dáng cha cả người đầy máu đã trở thành nỗi ám ảnh của bà suốt những năm tháng thơ ấu.
Những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, Lục An Giao dường như cảm thấy thì ra Lâm Khanh Khanh không đáng hận đến vậy. Chưa nói đến cái chết của cha bà có thật sự liên quan đến Lâm lão gia hay không, ngoài việc Lâm Khanh Khanh xuất sắc khiến bà phải ghen tỵ ra, nàng ta không có lỗi gì cả. Huống hồ chứng cớ Lâm lão gia hại chết cha mà mẫu thân đưa ra mơ hồ như vậy, bà không có can đảm tự mình điều tra lại. Nếu thực sự ông ta hại chết cha của bà, vậy những gì ông ta phải nhận là đáng đời, nhưng nếu không phải…? Bà không dám nghĩ tiếp. Những ngày qua nằm trên giường, bà cảm thấy chính mình là một kẻ lấy oán báo ân đáng xấu hổ. Người nam nhân đó vóc dáng cao lớn cõng bà trên lưng, bờ vai Lâm lão gia rất rộng, rất vững chắc. Khi đó, bà tám tuổi, ngã xuống dốc núi, Lâm Khanh Khanh ôm lấy bà lăn mười mấy vòng theo sườn núi, sau cùng lại đứng dậy cười hồn nhiên nói với bà: “Tỷ không sao chứ?”
Nhìn đứa nhỏ gọi bà tỷ tỷ một thân y phục trắng thuần đã lấm lem, có vài chỗ bị xé rách, thậm chí có vết máu thấm ra, bà muốn chạy về nói với mẫu thân: “Chúng ta không hận họ, không hận họ nữa được không?”
Lâm lão gia tìm đến, cũng không màng đến Lâm Khanh Khanh cả người nhếch nhác, vội vàng nắn lại cái chân bị trẹo cho bà, đặt bà lên vai cõng trở về. Bà muốn nói với mẫu thân, họ là người tốt, họ không nên bị hận thù như thế. Nhưng khi Lâm lão gia chỉ gọi Lâm Khanh Khanh đi luyện tập Băng Linh kiếm pháp, bà liền quên mất đi ý nghĩ của chính mình.
Cứ thế đã ba mươi năm rồi, người đã không còn, đất cũng đã lạnh, Lục An Giao nằm trên giường chờ chết, lần đầu tiên cảm thấy mình sai rồi, mẫu thân cũng sai rồi. Nếu năm đó không cố chấp như vậy, có phải hay không người nam nhân có nụ cười hiền hậu, bàn tay to lớn ấm áp đó không chết đi, tiểu nữ vì bảo vệ bà mà thương tích đầy mình vẫn cười hồn hậu hỏi bà có sao không sẽ không cùng bà trở thành kẻ thù một mất một còn người chết kẻ sống như vậy. Hiện tại bà hối hận rồi, hối hận rồi có được không?
“Nguyệt Nhi, đều là chuyện cũ. Con không nên hỏi đến. Đều là người lớn sai, tại sao bắt chúng ta phải gánh chịu? Tại sao lại đem ân oán của các người phá hoại cuộc sống của ta?” Lục An Giao càng nói càng kích động, chưa bao giờ bà cảm thấy cuộc sống đối với mình lại bất công như vậy.
“Nương! Nương! Không sao rồi! Nương đừng như vậy!” Vân Như Nguyệt lớn như vậy, lần đầu tiên thấy nương nàng kích động như vậy.
“Không cần! Ta không muốn hận họ! Nương! Nương! Chúng ta đừng hận họ nữa, được không?”
Lục An Giao càng lúc càng kích động, đến tâm thần cũng không còn tỉnh táo nữa. Vân Như Nguyệt cũng bị dọa sợ. Là loại chuyện gì có thể khiến mẫu thân luôn luôn bình tĩnh của nàng trở nên như vậy chứ.
Đến cuối cùng, Vân Như Nguyệt cũng không hỏi thêm được gì, nhưng nàng biết, mẫu thân nàng là oán hận bà ngoại. Những năm qua được mẫu thân nuôi lớn, nàng hiểu rõ bà, hơn ai hết, nàng biết mẫu thân không hạnh phúc. Cha luôn là một bộ dạng xa cách, ca ca từ khi mười tuổi cũng bị cha đưa vào quân doanh, về đến nhà đối mẫu thân cũng chỉ là kính nhưng không thân, nương ngày ngày đề phòng di nương, lo liệu việc nhà, nàng biết nương không dễ dàng. Chỉ là nàng chưa bao giờ ngờ tới người có thể bức điên mẫu thân lại là bà ngoại nàng chưa từng thân cận cùng vị cao quý trong cung kia.
Huyền Vương hồi kinh, trước tiên không vào cung diện thánh khiến thánh thượng không vui, nói hắn ba ngày sau đó không cần vào triều. Mạc Kỳ Phong cười nhạt, hắn cầu còn không được đâu! Trước kia Thái tử độc tôn ở kinh thành, hắn còn có động lực để vào triều lắc lư, hiện tại khác rồi, Mạc Kỳ Thanh đã trở về, hắn cũng lười cùng họ tranh giành. Trong cuộc chiến của hắn, đối thủ thực sự là vị mẫu nghi thiên hạ giả dối kia, chứ không phải huynh đệ cùng cha của hắn.
Khiến Mạc Kỳ Phong đau đầu chính là thiếu nữ trong Vương phủ, cho dù nàng đối với hắn không trung tâm, nhưng cũng chưa từng làm gì thương tổn hắn, bảo hắn xuống tay với nàng, hắn làm không được. Thiếu nữ đó cũng xem như một tay hắn nuôi lớn, hắn đối với nàng, không có tình thì còn nghĩa. Nhưng là, hắn thực sự có thể buông tha cho nàng sao? Ừ, chỉ cần nàng không làm gì quá sai trái, hắn đều có thể bao dung, dù sao hắn cũng từng hứa hẹn chăm sóc nàng. Mạc Kỳ Phong thở dài ngao ngán.
“Phong ca ca…” Âm thanh mềm mại nhu nhược, Kỳ Phong khẽ thở dài một tiếng.
“Muộn rồi sao muội còn chưa ngủ?”
“Chẳng phải huynh cũng còn thức đó sao? Muội sợ huynh đọc sách muộn bị đói, mang canh đến cho huynh.” Thiếu nữ dịu dàng cười, đem chén canh đặt xuống bàn.
“Được rồi! Mau trở về ngủ đi.”
“Phong ca ca, huynh nói chuyện cùng Hương Nhi.” Thiếu nữ hai má hồng ửng, e thẹn cúi đầu.
“Hương Nhi, ta rất nhớ nàng ấy.” Kỳ Phong bỗng trầm giọng, ánh mắt nhìn ra ngoài bầu trời tối đen, không thấy được hai mắt thiếu nữ thoáng sững sờ.
“Đời này ta không nghĩ thú ai ngoài nàng ấy nữa.”
“Nhưng…nhưng nàng ấy chết rồi!” Giọng Sở Tích Hương run rẩy, nàng biết năm đó Phong ca ca đối nữ tử kia có động tâm tình, nhưng ba năm, đã ba năm rồi…
“Đó là hối hận lớn nhất cuộc đời ta. Nếu ta quan tâm nàng ấy hơn một chút, có lẽ sẽ không có kết cục như vậy.”
“Vậy…còn muội?” Hai hàng lệ rơi xuống, Sở Tích Hương đau lòng, cố kìm nén cho mình không khóc thành tiếng.
“Ta xem muội là muội muội…”
“Nhưng huynh đã hứa chăm sóc muội cả đời!”
“Hương Nhi…”
“Không cần! Huynh đừng nói nữa! Muội không nghe! Không nghe!” Sở Tích Hương bịt tai vừa khóc vừa chạy ra khỏi phòng. Sự thật tàn nhẫn đó, nàng không cách nào chấp nhận. Chỉ cần hắn không tự mình nói ra, nàng vẫn có thể tự mình ảo tưởng.
Thiên hạ nói rằng “Sở cô nương là nữ tử Huyền Vương yêu nhất, là bảo bối trên tay Huyền Vương”, nhưng ai biết hắn từ nhỏ tới lớn luôn sủng nàng, cho nàng ăn đồ ăn ngon nhất, mặc y phục đẹp nhất lại chẳng bao giờ gần gũi cùng nàng. Nàng tám tuổi, hắn mười hai, nàng sợ hãi bóng đêm mà khóc lóc đòi hắn ngủ cùng, hắn lạnh mặt nói nam nữ thụ thụ bất thân.
Nàng mười một, hắn mười lăm, không chút suy nghĩ ném nàng ở lại hoàng cung ăn thịt người kia, một mình ra chiến trận. Lại nhờ Trưởng công chúa chăm sóc nàng, khiến nàng không cách nào trốn đi tìm hắn. Mạc Kỳ Phong hai mươi tuổi thắng lợi trở về, nàng vẫn là hòn ngọc hắn nâng niu, nhưng chỉ có nàng mới biết, thì ra bảo hộ nàng đối với hắn là trách nhiệm. Là cái giá cho mẹ nàng khi xưa, là lời hứa mà hắn nói ra sẽ nhất định thực hiện. Sở Tích Hương hiểu rõ, nam nhân kia cưng sủng nàng nhưng tuyệt đối không yêu nàng! Không sao! Bọn họ còn thời gian cả đời, nàng còn cả đời để khiến hắn yêu nàng. Thế nhưng trên đời lại sinh ra một Vân Vũ Quân! Vân Vũ Quân có thể trong một năm ngắn ngủi khiến hắn động tâm, khiến hắn luân hãm! Nàng không cam! Nàng thực sự không cam lòng! Tại sao người cùng hắn lớn lên là nàng, người hắn yêu lại là nữ nhân kia? Vân Vũ Quân không hiểu hắn bằng nàng, lấy tư cách gì cùng nàng tranh đoạt? Mười năm nàng ở bên Mạc Kỳ Phong, cũng không bằng Vân Vũ Quân ở bên hắn mười tháng! Sở Tích Hương là oán, là hận, oán Mạc Kỳ Phong cớ sao lại động tâm, hận Vân Vũ Quân giữa đường xuất hiện cướp nam nhân của nàng. Nàng đã không được, ai cũng đừng hòng tốt!
Vũ Quân khẽ rùng mình, trời vừa mới chớm thu, như thế nào lại lạnh đâu. Nàng hồi kinh cũng đã bốn tháng, Kỳ Phong sau khi trở về bừa bộn nhiều việc, cũng vì tránh tai mắt nên không đến tìm nàng. Bầu trời như tấm nhung đen dệt ánh kim rực rỡ, Vũ Quân khoác áo ngoài, đêm nay nàng muốn làm hái hoa tặc!
Ban đêm, kinh thành bị bao trùm bởi loại hơi thở nặng nề đến khó hiểu, ai cũng không biết, dưới vỏ bọc bình yên hoa lệ này, từng con sóng ngầm đang cuồn cuộn chảy. Vũ Quân quen đường cũ nhảy vào Vương phủ, chợt nhớ lại đêm đầu tiên nàng ở nơi này hai lần suýt mất mạng, lòng có chút ngũ vị tạp trần. Trên đời này, chính là cái gì cũng không thể nói trước được. Nàng năm ấy ở lại nơi này có bao nhiêu oán hận, có bao nhiêu bất đắc dĩ, nàng hiện tại thế nhưng nửa đêm lẻn vào nơi này tìm nam nhân nha. Nhớ đến đêm tân hôn, nàng thế nhưng phun ra hai chữ “yêu nghiệt” để hình dung nam nhân kia, lại còn nói hắn còn xinh đẹp hơn nàng nữa, quả thật có tư chất háo sắc mà.
Vương phủ canh phòng lỏng lẻo, nhìn nơi nào cũng không thấy người, nhưng ngươi đừng tưởng muốn vào liền có thể vào. Con chim ưng ban ngày ăn no ngủ đẫy mắt kia ban đêm rửng mỡ không có ngủ, tự mình canh gác toàn Vương phủ, một con kiến cũng không thể lọt. Ban đêm, bản năng của động vật chính là vô địch. Nhưng mà, con chim béo đó ăn của nàng bao nhiêu thịt rồi cơ chứ? Nếu nó dám tố cáo, ngày mai nàng liền vặt trụi lông đem nướng!
Vũ Quân thuận lợi đi đến thư phòng, bỗng nhiên một thanh huyền sắc xông ra trước mặt, đến khi nhìn rõ, nàng chỉ có thể vỗ ngực tự trấn an. Đại ca, đêm hôm ngươi không ngủ đứng trước cửa phòng nam nhân làm gì?
Chiêu Dương tuy mặt than, nhưng hắn không phải đầu gỗ, xông ra chỉ là muốn dọa cho nàng hay hành động của nàng quá liều lĩnh, nơi này hôm nay có lẽ cũng hết nhiệm vụ của hắn rồi.
“Ngươi…có tin tức của nàng không?” Chiêu Dương ngập ngừng hỏi, những ngày qua hắn biết Vũ Quân ở kinh thành, nhưng không thể lộ liễu đi tìm nàng. Mà tiểu nữ kia, sau khi từ Cảnh quốc trở về, nàng bặt vô âm tín.
“Nếu đã vô tình, cần gì phải đa tâm?” Vũ Quân cảm thấy đau đầu, hai người này một người đuổi, một người trốn, cả hai cùng đau khổ, cần gì dày vò nhau như vậy?
“Ngươi không hiểu.” Chiêu Dương cúi đầu, đáy mắt xẹt qua tia u ám, hắn không muốn đau khổ, càng không muốn nàng đau khổ.
“Ngươi biết rõ ngươi yêu nàng.”
“Ta càng biết rõ huynh muội không thể yêu nhau.” Chiêu Dương rời đi, lẩm bẩm chỉ mình hắn nghe thấy, bỏ lại Vũ Quân bất đắc dĩ đứng đó.
Gió khẽ động, Vũ Quân ngửi thấy long diên hương vấn vít, nàng rơi vào vòng tay quen thuộc, tiếng đóng cửa vang lên phía sau. Chưa kịp phản ứng, môi đã bị người nọ giữ lấy, nụ hôn của hắn như cơn mưa day dứt triền miên, khiến nàng ý loạn tình mê.
“Nhớ ta sao?” Buông môi nàng ra, Kỳ Phong khẽ gục đầu vào hõm vai nàng, giọng nói trầm ấm.
“Bổn cô nương là tới trộm hương!” Vũ Quân vòng tay ôm lấy hắn, ánh mắt lóe lóe như con cáo gian xảo.
“Ta rất nhớ nàng.” Kỳ Phong cũng không cùng nàng tranh cãi, những cái hôn rải rác trên cổ thiếu nữ, hắn ác ý cắn nhẹ khiến nàng khẽ rùng mình.
“Phong!” Nàng cũng thật nhớ hắn, nhớ giọng nói của hắn, nhớ cái ôm của hắn, nhớ của hơi thở của hắn. Thì ra nàng nhớ hắn đến vậy!