Lãnh Băng Châu và Tiểu Tâm đến thư phòng báo một tiếng với Lãnh thừa tướng sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Nghĩ đến lời đề nghị của Long Quân Thương hôm nay Lãnh Băng Châu có chút băng khuân, vì vậy cô trăn trở đến gần sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay thời tiết vẫn khá lạnh dưới tán hoa đào một mỹ nhân bạch y thanh lãnh ngồi đó, đôi tay thoăn thoắt viết chữ không khí xung quanh lúc này như ngừng lại.
Tiểu Tâm thầm cảm thán nhìn nhiều lần vậy rồi vẫn là không chống lại được vẻ đẹp của tỷ tỷ nhà mình.
"Tỷ đang viết gì đó?" tiểu Tâm ngồi xổm xuống bên cạnh Lãnh Băng Châu tò mò hỏi.
"Kế hoạch sau này" Lãnh Băng Châu trả lời nhưng vẫn chuyên tâm viết.
"Sau này....kế hoạch....tỷ không phải tỷ là đại tiểu thư sao, sau này tỷ định thế nào?" Tiểu Tâm chỉ đơn thuần là nghi hoặc, mấy hôm nay cô nghe được Lãnh Băng Châu giúp hiểu ra một số chuyện, nên cô cũng không còn thấy lạ với suy nghĩ của Lãnh Băng Châu.
"Tiểu thư thì sao, ta không giống họ (chỉ những tiểu thư khác) cam chịu bị sắp đặt.
Cuộc sống là của mình, mệnh cũng là của mình cần gì trao tay người khác" Lãnh Băng Châu buông bút nhìn tiểu Tâm
cho dù thế nào thì đây cũng là người lớn lên với cách suy nghĩ này từ nhỏ, trong một lúc nhất thời vốn dĩ không thay đổi được.
Các cô nương cổ đại từ trong tìm thức của họ chỉ có mơ một lang quân như ý, một gia đình phu quân có gia cảnh để mình không phải lo cơm ăn áo mặc.
"Mệnh là của mình cần gì trao tay người khác" một tiếng nói vang lên làm cho Tiểu Tâm đang kinh ngạc hoàng hồn, cô nhìn người đi đến đầy đề phòng.
"Cung chủ sau lại vào được đây?" cô thật sự không ngờ Tuyệt Tình cung chủ lại lén trèo vào nhà người khác như vậy, còn là đến viện của tiểu thư khuê cát.
"Tiểu Tâm muội đi mang trà lên đây" Lãnh Băng Châu vẫn cảm xúc như cũ, không hề ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện của người kia, trước khi tiểu Tâm có xu hướng làm ầm lên cô cất tiếng.
"Tỷ nhưng còn..." Tiểu Tâm rối rắm nhìn người thản nhiên đi đến ngồi đối diện Lãnh Băng Châu.
"Đi đi" Lãnh Băng Châu phất nhẹ tay.
"Cô ấy ghét ta đến vậy à" Long Quân Thương nhìn Lãnh Băng Châu lên tiếng đồng thời liếc nhìn tờ giấy đầy chữ trên bàn đá.
"Nhị vương gia đừng trách, muội ấy không hiểu chuyện" Lãnh Băng Châu thu dọn giấy bút trên bàn lại để qua một bên.
"Chuyện đó nàng nghĩ xong chưa" Long Quân Thương đầy hứng thú nhìn người trước mặt, hôm nay đến đây để nghe đáp án.
Thật không ngờ còn nghe được cuộc nói chuyện của hai người mệnh là của mình cần gì trao tay người khác một cô nương mà lại có thể nói ra lời này một cách nhẹ nhàng như vậy đủ thấy không phải nữ tử tầm thường.
Xem ra quyết định của mình là đúng.
"Ta đồng ý" Lãnh Băng Châu nhẹ nhàng thốt ra ba từ.
"Tỷ đồng ý cái gì" tiểu Tâm đi đến đầy hoang mang hỏi.
"Đồng ý thành thân với ta" chưa chờ Lãnh Băng Châu mở miệng Long Quân Thương đã đi trước một bước.
"Xoảng" đồ trên tay tiểu Tâm rơi xuống.
"Sau này ngươi phải gọi ta là cô gia rồi" Long Quân Thương lại lên tiếng tiếp.
"Tỷ ngài ấy nói dối đúng không" Tiểu Tâm biểu tình không thể tin nhìn Lãnh Băng Châu.
"Được rồi, là thật" Lãnh Băng Châu xoa đầu Tiểu Tâm.
"Nếu đã vậy ta đi đây" Long Quân Thương bỏ lại một câu rồi xoay người bay đi mất.
"Tỷ, còn thừa tướng thì sao" Tiểu Tâm vẫn không thể tin được
"Không sao đâu, phụ thân sẽ đồng ý" Lãnh Băng Châu nói rồi mang giấy bút trở về phòng bỏ lại tiểu Tâm vẫn còn chưa hoàn hồn.
Trong hoàn cung, ngự thư phòng.
"Thường Hỉ ta nghe nói tối hôm qua người của nhị vương phủ đến khố phòng à" Long Quân Thiên vừa phê xong tấu chương lên tiếng hỏi.
Thật không biết cái tên hoàng đệ giàu hơn cả mình cho người lấy cái gì nữa
"Hồi hoàng thượng, hôm qua họ mang đi khối mộc đào ngàn năm" Thường Hỉ lên tiếng bẩm báo, đây là công công theo hầu hoàng thượng từ nhỏ, là đệ tử của công công tiên hoàng vô cùng trung thành và hiểu ý.
"Cái gì, mộc đào, không được ta phải đi đòi lại" đây là món đồ y vô cùng yêu thích.
Vì vậy nên y phải suy nghĩ cẩn thận trước khi chế tác cho nên đặt ở khố phòng, giờ thì hay rồi đệ đệ mình không nói tiếng nào đã mang đi.
"Hoàng huynh muốn đòi cái gì" Long Quân Thương từ bên ngoài đi vào ngay cả hành lễ cũng không chỉ tiến đến ngồi xuống ghế nhàn nhã nhìn hoàng huynh của mình.
"Là mộc đào của trẫm, ta vốn định khắc nó thành một món đồ tặng hoàng hậu, đệ mau cho người mang đến trả lại ta" Long Quân Thiên kiên quyết đòi đồ lại.
"Không được, ngày mai ta cho người đền cho huynh món khác.
Khúc mộc đào này đệ cần làm lễ vật" Long Quân Thương bất động thanh sắc
"Đệ giàu như vậy thì thiếu gì một món đồ quý như mộc đào chứ" Long Quân Thiên u oán nói
"Nhưng vương phi của đệ thích đào" Long Quân Thương như đương nhiên trả lời
"Hoàng hậu cũng....khoan đã đệ nói vương phi" Long Quân Thiên khinh ngạc
"Đúng vậy, hôm nay đến đây là muốn nhờ huynh viết cho một chiếu chỉ" Long Quân Thương nhìn hoàng huynh mình trả lời
"Thật không ngờ người như đệ cũng thành thân a.....không đúng....là ai....tiểu thư nhà nào" Long Quân Thiên hỏi
"Nếu huynh không viết thì thôi vậy, ta đến thăm mẫu hậu" Long Quân Thương một bộ không sao cả có ý định muốn đi.
"Viết...ta viết ngay là tiểu thư nhà nào" đùa sao mẫu hậu vì hôn sự của Long Quân Thương mà nói hắn đến đau đầu, nếu để mẫu hậu biết y muốn thành thân mà mình không viết chỉ thì không cần nói phải thảm cỡ nào.
"Lãnh Băng Châu, đại tiểu thư thừa tướng phủ" Long Quân Thương không nhận ra trong vô thức nhắc đến ba chữ Lãnh Băng Châu giọng y pha lẫn chút cảm xúc không nói nên lời.
"Chẳng phải cô ấy bị hủy dung sao" Long Quân Thiên kinh ngạc, nghe nói đại tiểu thư thừa tướng phủ năm sáu tuổi bị hủy dung, thật không ngờ đệ đệ mình lại thú nàng ấy làm phi.
"Ta là thú nhị vương phi chứ không phải thú một cái túi da" Long Quân Thương liếc nhìn Long Quân Thiên
"Còn không viết" viết một chiếu thư mà hỏi nhiều như vậy, Long Quân Thương nhìn hoàng huynh mình ghét bỏ
"Được được ta viết ngay" hủy dung thì hủy dung thà nghe mẫu hậu cằn nhằn còn hơn bị tên nhị đệ này chỉnh chết.
Long Quân Thương nhìn chiếu chỉ được hạ xuống hài lòng mang đi.
"Thường Hỉ ngươi nói xem đệ ấy rốt cuộc bị gì vậy" tự thân đến đòi chiếu chỉ, nhắc đến tiểu thư nhà người ta ôn nhu như thế, còn lấy mộc đào làm lễ vật.
Khoan đã mộc đào, thật là lúc nãy nghe đến nhị vương phi thì quên luôn mộc đào Long Quân Thiên thở dài.
"Hoàng thượng có cần nô tài đi bẩm báo thái hậu không" Thường Hỉ thấy hoàng thượng thở dài thì biết ngài ấy lúc này mới nhớ đến mộc đào nhưng nhị vương gia đi mất rồi thì đòi lại kiểu gì.
"Được rồi đi đi" Long Quân Thiên nói rồi đứng dậy đi đến cung của hoàng hậu, lần này e là phải dỗ thật lâu rồi.
Trong thừa tướng phủ
Lãnh Băng Châu sau khi cho người giao thư đến phủ Quốc công thì bị gọi đến thư phòng, vì vậy cô cùng Tiểu Tâm xuyên qua Lan đình đi đến.
Bên trong là phụ thân, mẫu thân cô, và hai mẹ con của Lãnh Y Y.
Thấy cô đi đến tất cả các ánh mắt đổ dồn lên cô.
"Phụ thân, mẫu thân có chuyện gì vậy?" Lãnh Băng Châu phúc thân hành lễ đồng thời cất tiếng hỏi.
"Hôm qua con ra ngoài có đi Hiên Mãn lâu không" Lãnh thừa tướng hỏi.
"Có" cô trả lời
"Vậy con còn gặp những ai?" Lãnh thừa tướng hỏi
"Một tiểu muội muội và một phu nhân" việc gặp Long Quân Thương không tiện nói ra, vì không lâu nữa cô sẽ thành thân với thân phận nhị vương phi, còn hôm qua người ngoài là thấy cô với Tuyệt Tình cung chủ, vì vậy cần tránh những rắc rối không cần thiết.
"Được rồi" Lãnh thừa tướng phất tay, Lãnh Băng Châu đứng lên.
"Phụ thân là lỗi của nữ nhi, mong phụ thân trách phạt" Lãnh Y Y quỳ bên dưới đột nhiên lên tiếng.
"Con còn nói, rõ ràng là một tiểu thư khuê các lại để cho nam nhân ôm giữa phố, đúng là làm mất mặc gia phong" Lãnh thừa tướng giận dữ nhìn mẹ con Lãnh Y Y.
"Phụ thân, nữ nhi và Tuyệt Tình cung chủ là lưỡng tình tương duyệt mong phụ thân tác hợp, nữ nhi ngoài chàng ấy ra không chấp nhận ai khác" Lãnh Y Y cuối đầu, gương mặt đầy nước mắt nhưng giọng nói kiên quyết vô cùng.
"Hồ đồ, Tuyệt Tình cung chủ là người thế nào không phải con không biết, sao y có thể thích con được chứ" Lãnh thừa tướng nghe Lãnh Y Y nói vậy có chút toan tính, nếu Tuyệt Tình cung chủ đó thật sự thích nữ nhi của mình vậy đúng là chuyện tốt.
"Lời nữ nhi là thật, phụ thân cũng biết Tuyệt Tình cung chủ không thích thân cận người lạ, nhưng hôm qua chàng ấy ôm con giữa phố, chuyện này..." Lãnh Y Y vừa nói còn kèm theo sự thẹn thùng và giọng nói nghẹn ngào của người vừa mới khóc xong.
"Tỷ, cô ấy nói dối kìa" Tiểu Tâm không thể tin nổi mà kéo áo Lãnh Băng Châu nhỏ giọng nói.
"Mặc kệ cô ấy, muội không được nói linh tinh" Lãnh Băng Châu nhìn Lãnh Y Y tự biên tự diễn trước mắt đồng thời nhắc nhở tiểu Tâm.
Xem ra Lãnh Y Y thích Long Quân Thương đến điên rồi, không tiếc chấp nhận hủy danh tiết mà nói dối.
"Lão gia có nhị vương gia đến" một gia đinh chạy vào.
"Sao ngài ấy lại đến đây, được rồi ta ra ngay" nhị vương gia này suốt ngày ở trong phủ hôm nay chạy đến đây làm gì.
Lúc mọi người đến tiền sảnh, Long Quân Thương đã ngồi trong sảnh uống trà bên cạnh là thái giám trong cung.
Lúc này Long Quân Thương đã dịch dung, gương mặt lúc này chỉ là dạng tuấn lãng bình thường, không phải là gương mặt yêu nghiệt lúc trước.
"Tham kiến nhị vương gia không biết ngài đến đây có việc gì" Lãnh thừa tướng dẫn đầu hành lễ, cho dù là tiêu dao vương thì lễ không thể thiếu.
"Ta đến tìm đại tiểu thư" Long Quân Thương nói ánh mắt đảo quanh tìm người.
"Không biết vương gia tìm nữ nhi có chuyện gì" Lãnh thừa tướng đầy nghi hoặc.
"Tuyên chỉ đi" ánh mắt Long Quân Thương gắn lên một người.
"Lãnh Băng Châu tiếp chỉ"
giọng nói của thái giám vang lên.
Mọi người đầy nghi hoặc quỳ xuống tiếp chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết đại tiểu thư thừa tướng phủ Lãnh Băng Châu hiền lương thục đức, trang nhã lễ nghĩa.
Nay đã đến tuổi cập kê trẫm phối hôn cho nhị vương gia Long Quân Thương ba tháng sau thành hôn.
Khâm thử"
"Tạ ơn bệ hạ" Lãnh Băng Châu tiếp chỉ, nhàn nhạc nhìn qua Long Quân Thương, người này cũng quá nhanh đi mới buổi sáng đến đây chiều đã có chỉ rồi.
Bị ánh nhìn của Lãnh Băng Châu chiếu tới Long Quân Thương đáp lại, môi nâng lên một nụ cười.
"Chúc mừng thừa tướng" công công theo lệ đến chúc mừng.
"Đa tạ công công" Lãnh thừa tướng tặng lễ cho công công một túi bạc trong lòng tràng đầy kinh ngạc.
Nhị vương gia vì bị tị hiềm trở thành tiêu dao vương, số đã định không nên có con nối dõi, vì vậy cho dù đã qua tuổi nhưng đến giờ chưa từng có ai trong phủ.
Chỉ có mấy tì nữ thông phòng mà thái hậu đưa vào, nhưng đến giờ không thấy các tì nữ đó đâu cũng không ai nhắc tới.
Hôm nay một đạo chiếu chỉ đã đem đích nữ hủy dung lên làm nhị vương phi, lòng Lãnh thừa tướng tràng đầy nghi kị.
"Được rồi hôm nay bổn vương đến tuyên chỉ, ba ngày nữa ta sẽ mang sính lễ đến, bây giờ bổn vương đi đây" Long Quân Thương tâm trạng vô cùng tốt rời đi.
"Cung tiễn vương gia" sau khi đoàn người đi mất mọi người trong phòng mỗi người một tâm trạng.
"Chúc mừng tỷ tỷ, sau này không phải lo ăn lo mặc rồi" Lãnh Y Y lên tiếng cũng không quên châm chọc, ai cũng biết nhị vương gia là phế vật, suốt ngày trong phủ cả đời không có tiền đồ, chỉ có bổng lộc hàng tháng của vương gia.
"Đa tạ! phụ thân con về phòng trước" Lãnh Băng Châu thản nhiên đáp lại rồi xoay người về phòng.
"Tỷ, chẳng phải sáng nay tỷ nói sẽ thành thân với Tuyệt Tình cung chủ sao" Tiểu Tâm vô cùng lo lắng, ít nhất lấy Tuyệt Tình cung chủ sẽ tốt hơn lấy một tiêu dao vương.
"Muội nghĩ sao" Lãnh Băng Châu gõ nhẹ đầu cô đi vào phòng.
"Tỷ muội thấy Tuyệt Tình cung chủ tốt hơn nhị vương gia gì đó"
Tiểu Tâm ngước mắt nhìn Lãnh Băng Châu.
"Nha đầu thấy ta tốt hơn thật à" Long Quân Thương vô cùng tự nhiên ngồi uống trà trong phòng Lãnh Băng Châu.
Bộ y phục giống y của nhị vương gia lúc nãy.
"Tuyệt Tình cung chủ, sao người lại vào đây tỷ của ta đã là nhị vương phi thỉnh ngài tự trọng" Tiểu Tâm nhìn người mặt hắc bào trước mắt giọng đầy cảnh cáo.
"Ta đến gặp thê tử tương lai của mình mà cần phải tự trọng sao" Long Quân Thương giọng đầy tiếu ý.
"Nhị vương gia đừng trêu chọc muội ấy nữa, cho dù là vậy chúng ta chưa thành thân ngài vào đây đã là không đúng rồi" Lãnh Băng Châu lên tiếng tránh cho tiểu Tâm lại bị trêu đùa.
"Nhị...nhị...nhị vương gia"
Tiểu Tâm không thể tin nhìn người trước mặt ai có thể ngờ vương gia vô dụng của Long Thịnh hoàng triều lại là nam nhân hô mưa gọi gió Tuyệt Tình cung chủ trước mắt chứ.
- ----------------------------------------
Tiểu Tâm: sao cung chủ lại tới nữa?
Lãnh Băng Châu: Chưa thành thân không nên ở lâu
Long Quân Thương: Ta đến ngủ với thê tử đây
Tử Nhi: Mặt dày quá Thương ca ơi.