Ba ngày sau một cáo chiếu phát ra làm toàn dân kinh động.
Nhị vương gia vì bình ổn Tây Nam mà đã tử trận sa trường.
Chiến thắng bộ Oa Nhĩ và bộ lạc Cát Cách vẫn còn vang vọng đó.
Vậy mà nhị vương gia được xưng là chiến thần thứ hai lại đột ngột tử trận.
Toàn dân thương tiếc, cả nước đại tang.
Hoàng đế phát chiếu thư nêu công của nhị vương gia.
Thì ra là do nhị vương gia hi sinh để cứu hơn vạn tướng sĩ nên mới tử trận.
Lúc trước khi nhị vương gia rời kinh không một ai đưa tiễn.
Chỉ một mình nhận chỉ rời đi với ba quân.
Lúc đó ai ai cũng nhìn nhị vương phi trên thành trách móc là họa thủy.
Một xấu nữ mà làm cho nhị vương gia chọc tức bộ lạc Oa Nhĩ đến nổi binh biến.
Hôm nay nhị vương gia hồi kinh, mọi chuyện liền sáng tỏ.
Thì ra là Ngô vương Hiên Viên Triệt mưu đồ làm phản nên hoàng thượng đành để nhị vương gia chịu thiệt bao nhiêu năm.
Một người có chiến công như vậy giờ lại phải nằm mà về.
Mọi người đội tang đón người ai ai cũng thương tiếc.
Hôm nay quân đội từ Tây Nam và phía Bắc cùng hồi kinh phục mệnh.
Chiến thần An Lăng trên người vẫn còn mang thương tích cưỡi ngựa đi bên cạnh linh cữu của Long Quân Thương.
Chiếc quan tài đen tuyền treo khăn trắng.
Bên trong là chiếc áo choàng mà Lãnh Băng Châu khoác cho Long Quân Thương trước khi y rời đi, cùng với mấy đoạn xương trắng còn sót lại mà ám vệ tìm được.
Ba quân đều đội tang, họ mang theo chiến thắng trở về.
Nhưng họ cũng mang theo một chiến thần tử trận.
Nhị vương gia vì hơn hai vạn binh sĩ tử chiến, hình ảnh đó binh sĩ Tây Nam không bao giờ quên.
"Vương phi! vương gia về rồi" hạ nhân trong phủ thấy Lãnh Băng Châu vẫn ra lệnh đóng cửa phủ liền vào đào hoa uyển tìm cô.
"đó không phải vương gia! chúng ta không cần đón" Lãnh Băng Châu vẫn chăm chú thêu hoa mai lên áo
"vương phi! người hãy để vương gia yên lòng" hạ nhân đều quỳ bên ngoài đình chỗ Lãnh Băng Châu ngồi
"chúng ta ai cũng đau lòng! nhưng vương phủ này chỉ còn một mình vương phi chống đỡ.
Người liền như vậy làm sao mà chịu nỗi" Quản gia lên tiếng
Lãnh Băng Châu từ đêm đó hôm nào cũng cầm đèn ra cổng đón người.
Cứ như vậy đứng trắng đêm, vương phi chỉ mới qua mười tám tuổi lại sầu não thê lương.
Mọi người đều đến khuyên nhưng không ai khuyên được cô.
Bên hoàng cung và phủ Quốc Công muốn đến phát tang liền bị Lãnh Băng Châu đóng cửa không tiếp.
Lãnh Băng Châu nhìn đám người quỳ bên ngoài liền phiền lòng.
Không biết từ khi nào hạ nhân lại ồn ào như vậy, chờ khi Long Quân Thương trở về cô liền nói lại.
Người đó chắn chắn sẽ chiều theo cô mà giáo huấn bọn họ
"nếu ai muốn đi thì đi hết đi! bổn vương phi phải ở đây chờ vương gia về" Lãnh Băng Châu mặt kệ bọn họ đi ra xích đu ngồi.
Cô đã may rất nhiều y phục, còn cả áo choàng và giày nữa.
Tất cả đều là màu sắc mà Long Quân Thương thích.
"Tỷ tỷ! người đừng như vậy nữa! vương gia chết rồi, thật sự chết rồi" Tiểu Tâm không muốn nhìn Lãnh Băng Châu tự lừa dối mình thêm chút nào nữa.
Lãnh Băng Châu bảo cô cầm mộc bài giao cho Thẩm Tuệ để y quản lý Tuyệt Tình cung.
Thậm chí Bạch Nguyệt lâu cũng được giao lại cho cô.
Lãnh Băng Châu sau đó về phủ rồi đóng cửa không tiếp ai, chỉ khi đêm xuống cô mới cầm đèn lồng ra cổng đứng.
"Đi thôi vương gia về đến cửa rồi chúng ta phải đón vương gia vào" quản gia nói với mọi người rồi cùng Tiểu Tâm rời đi
Lãnh Băng Châu như chìm vào thế giới của mình ngồi đó vuốt ve vòng ngọc.
Rõ ràng người nào đó đã hứa sẽ về mà, thế giới đen tối trước đây lại phủ xuống.
Long Quân Thương chàng về kéo ta ra ngoài được hay không
"Ta sắp phải đi một thời gian! ta sẽ để lại người cho nàng.
Còn mấy kẻ nàng ngứa mắt thì cứ giải quyết thoải mái! Cho dù kẻ đó là ai ta cũng chịu trách nhiệm cho nàng"
"chờ khi ta trở về ta dắt nàng lên cổng thành ngắm pháo hoa"
"Tết năm nay nàng đến ăn tết với tổ mẫu và cữu mẫu đi! ta sẽ viết thư về cho nàng"
"Châu nhi! ta không nỡ xa nàng"
"nàng nhất định phải chờ ta trở về"
từng câu từng chữ mà Long Quân Thương nói trước khi đi cô đều nhớ rõ.
Vậy mà người nào đó lại thất hứa rồi, đã không về đúng hẹn còn làm cô phải chờ đợi.
Thôi vậy, người kia nuông chiều cô như vậy thì lần này liền để cô nuông chiều y đi.
Nhưng mà Long Quân Thương! chàng đừng có để ta chờ lâu quá có biết hay không.
Ta sợ ta không đợi được
Cổng nhị vương phủ mở ra lần nữa đón chủ nhân trở về.
Mọi người vì Lãnh Băng Châu mà không dám treo đèn trắng vì vậy hiện tại liền tháo xuống thay đổi.
An nguyên soái đứng trước linh cữu của Long Quân Thương trầm ngâm thật lâu rồi hỏi quản gia
"vương phi đâu?" linh cữu đều đã ở đây, tất cả mọi người đều có mặt lại chỉ thiếu mỗi Lãnh Băng Châu
"hồi nguyên soái! vương phi vẫn ở đào hoa uyển" quản gia và hạ nhân nghe hỏi đến Lãnh Băng Châu ai ai cũng nức nở.
Vương phi của bọn họ vì vương gia mà cả ngày mê mê tỉnh tỉnh
"đào hoa uyển?" An Lăng hỏi
Tiểu Tâm thấy vậy bèn đem mọi chuyện kể lại cho An Lăng nghe.
Mọi người nghe chuyện ai ai cũng đỏ mắt, rõ ràng là một đôi phu thê ân ái hạnh phúc vậy mà nay lại cách biệt âm dương.
Đưa mắt nhìn thấy người đến viếng càng ngày càng nhiều vợ chồng An nguyên soái liền đến đào hoa uyển tìm người.
"Châu nhi! sao con còn ở đây" An Lăng vừa vào liền nhìn thấy Lãnh Băng Châu ngây người ngồi ở giữa vườn hoa.
Cũng không biết nghĩ gì mà lại không chú ý đến ai
"Châu nhi! con làm sao vậy?" An Lăng đau lòng ngồi xuống nhìn cháu mình, Long Quân Thương tử trận đã để lại nỗi đau quá lớn trong lòng mọi người.
Nhất là Lãnh Băng Châu.
"cữu cữu! người về rồi" Lãnh Băng Châu nghe giọng cữu cữu như thoát khỏi cơn mộng.
Cô quay qua nhìn ông như níu kéo chút hi vọng cuối cùng
"Thương! chàng ấy vẫn còn bận đúng không? chàng có gửi thư về cho con không?" lần đầu tiên sau thời gian qua Lãnh Băng Châu mới chủ động hỏi về Long Quân Thương
"nhị vương gia không bận! ngài ấy về cùng cữu cữu" An tướng quân cảm thấy lời nói này quá tàn nhẫn với Lãnh Băng Châu
"ngài ấy đang ở linh đường" nói rồi ông vuốt tóc Lãnh Băng Châu.
Nhìn Lãnh Băng Châu sau khi nghe xong liền gần như mất đi hi vọng ông thấy vô cùng đau lòng.
"tách" một giọt nước mắt từ trên mặt Lãnh Băng Châu rơi xuống tay ông.
Lãnh Băng Châu dường như không còn huyễn hoặc mình được nữa.
Lần đầu tiên cô rơi nước mắt, đôi mắt mang đầy tang thương và mờ mịt.
Cái người sủng cô, yêu cô không còn nữa rồi!
Cái người đã kéo cô ra cái hố sâu kiếp! trước thật sự không về!
Người mà khi cô ngủ sẽ vừa viết chữ vừa nhìn cô! đã bỏ cô đi!
Cái người ở trước mặt cô sẽ lăn qua lăn lại giả bộ tủi thân! đã không còn!
Cái người hay cằn nhằn nhưng lại chu đáo mang theo áo choàng cho cô! đã không trở về!
Cái người mà dùng cả trái tim để yêu cô đó thật sự đã chết rồi!
Trái tim Lãnh Băng Châu như chết lặng.
Nỗi đau khổ và trống vắng chiếm hết toàn bộ tâm hồn cô.
Cô luôn hi vọng khi cữu cữu trở về sẽ nói với cô
"Châu nhi! đây chỉ là giả! nhị vương gia sẽ về sau" nhưng người cữu cữu không bao giờ nói dối của cô khi về lại nói
"ngài ấy đang ở linh đường" Lãnh Băng Châu lần đầu trong hai kiếp bật khóc nức nở.
Cô khóc đến tâm tê phế liệt, cho dù như vậy thì sao.
Cái người kia cũng không thể quay về dỗ dành cô.
Nếu kiếp trước cô đã chết tại sao ông trời lại mang cô đến đây để gặp Long Quân Thương.
An nguyên soái đau lòng ôm Lãnh Băng Châu vào lòng.
Đứa nhỏ này vẫn luôn chờ ông về để mang hi vọng cho nó, nhưng cuối cùng lại chỉ là một kết quả tuyệt vọng.
Nhìn Lãnh Băng Châu khóc đến ngất đi ông liền mang cô vào phòng.
An phu nhân cũng không biết phải an ủi thế nào.
Lời cần nói đều đã nói hết rồi, ít ra bây giờ Lãnh Băng Châu cũng đã chấp nhận nghe sự thật.
Người người đều thay nhau đến nhị vương phủ viếng tang.
Tuy vậy họ vẫn chưa từng nhìn thấy sự xuất hiện của nhị vương phi, chỉ nghe đồn nhị vương phi vì đau lòng sinh bệnh nên không xuống nổi giường.
Ai ai cũng tiếc thương cho cô.
Đêm xuống trong nhị vương phủ chỉ còn ánh đèn leo lét.
Hạ nhân đều cùng nhau túc trực bên ngoài.
Ở bên trong linh đường Long Quân Thiên và Thẩm Tuệ mỗi người cầm một vò rượu.
Cả hai người không ai nói lời nào, cứ như vậy uống với linh cữu của Long Quân Thương.
"vương phi" bỗng có tiếng của hạ nhân bên ngoài
"người đến gặp vương gia sao" tiếng của quản gia có chút run rẩy
"vương phi! vương gia ở bên này" sau đó là tiếng của quản gia xa dần
Thẩm Tuệ nghe động tĩnh liền hỏi người bên ngoài
"chuyện gì" vừa hỏi vừa đứng dậy đi ra bên ngoài cùng Long Quân Thiên.
Khi ra ngoài lại gặp phu thê của An nguyên soái
"Bẩm! vương phi lại thắp đèn ra cổng" Tiểu Tâm bẩm báo lại.
Vương gia đã nằm trong phủ tại sao tỷ ấy vẫn cố chấp phải ra đó chờ.
"để ta đi khuyên nó" An nguyên soái nghe vậy liền nói với mọi người rồi một mình tiến ra cổng
Ở ngoài cổng Lãnh Băng Châu mặc một bộ bạch y.
Trâm cày đầu cũng đổi từ xanh sang màu trắng, dây buộc tóc cũng đổi thành hoa mai trắng.
Trong tay cầm chiếc đèn lồng màu vàng đứng lặng lẽ nhìn ra cổng
"Châu nhi! ngài ấy về rồi con không cần chờ nữa" nhìn bóng lưng đơn bạc của cháu gái An Lăng vô cùng xót xa
"con đã hứa rồi" Lãnh Băng Châu vẫn như vậy cố chấp
"nhưng ngài ấy về rồi" An Lăng cũng không biết phải làm sao.
Đứa nhỏ này nhìn thì yếu đuối nhưng tính tình lại quyết tiệt và cố chấp
"con cảm thấy chàng vẫn chưa về" Lãnh Băng Châu lắc đầu rồi vẫn đứng yên một chỗ
"thôi được rồi" An Lăng thở dài trở vào.
Ông biết Lãnh Băng Châu sẽ không thể chấp nhận được, cứ để cho nó phát tiết tâm trạng có khi còn tốt hơn
"Làm sao rồi?" mọi người thấy An Lăng quay lại liền hỏi
"để Châu nhi yên tĩnh một thời gian! ta sẽ cho người quan sát nó" ông nói xong rồi tiến vào linh đường nhìn bài vị thật lâu
Lúc trước khi gả Lãnh Băng Châu cho Long Quân Thương ông còn sợ y không thật lòng với nàng.
Bây giờ ông chỉ hi vọng trước đây y đừng yêu chiều nàng quá.
Long Quân Thương mất rồi cũng gần như mang cả tâm hồn Lãnh Băng Châu theo
- --------------------------------------------------
Tử Nhi: không mất trí nhớ! không mất trí nhớ! không mất trí nhớ! (điều quan trọng phải nhắc ba lần)
Nhi không viết truyện cẩu huyết đâu mà sẽ đi theo hướng hợp tình hợp lý và phù hợp ☆~☆.