Mặt trời lên cao, lắc lư cái thân lười biếng của mình, hai tay vươn lên xoa xoa mắt. Mạch Trục Vân ngồi bên đầu giường, nhớ lại tác phẩm của mình đêm qua, không khỏi bật cười, lần này, danh dự của Ca Thư Hàm Tuyết chắc chắn bị nàng hủy sạch rồi.
Không biết đến khi cô ta tỉnh dậy sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ:Ừm..là kiểu một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, hay là kiểu cả đời không dám vác mặt nhìn thiên hạ, không trốn tránh được miệng người đời?
Thư Ca mà thấy được bộ dạng muội muội mình lúc đó, chắc là tức đến mức hận bản thân mình đêm đó lại ra tay cứu mình một mạng a. Hừ! Ai bảo các người muốn tìm giết tôi, đòi băm đòi vằm tôi thành trăm mảnh?
Nghĩ đến hàng ngàn khả năng có thể xảy ra với hai huynh muội nhà họ, Mạch Trục Vân như mở cờ trong bụng vui vẻ xuống giường, nhảy ra khỏi cửa sổ khách trọ, tìm một bộ váy trắng kết hợp với đóa hoa mẫu đơn hồng nhạt thanh thiển mặc lên người, dùng một cây trâm rẻ tiền vắt hờ lên đầu cố định mái tóc dài phía sau.
Mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, thứ ánh sáng chói lọi vàng rực đó khiến cho lòng người cũng ấm áp hẳn lên.
Mạch Trục Vân mang tâm trạng hồ hởi, tươi vui tung tăng với làn váy lụa mỏng trắng tinh, mái tóc dài phất phơ vờn trong gió khiến nàng lúc này trông ngây thơ đáng yêu vô cùng.
Chân bước chân nhảy, miệng ngâm nga huýt sáo, ánh mắt lấp lánh vui vẻ lướt nhìn phố phường xung quanh, đánh giá đám người dạo chơi buôn bán trên đường. Ước chừng đi dạo đã hơn nửa con phố, nàng khẽ lắc đầu thở dài: Ngọc lưu ly quý báu này, chỉ có thể nhìn mà không thể sở hữu được a!
Từ sau khi tình cờ nhìn thấy khối ngọc bội quý giá của Sở Tùy Phong, nàng không còn hứng thú gì với mớ châu báu ngọc ngà khác.....
Ngọc lưu ly!
Nàng bè vươn tay lấy khối ngọc bội từ trong ống tay áo mình ra, giơ lên trước mắt quan sát tỉ mỉ dưới ánh nắng mặt trời.
Nhìn thấy thứ ánh sáng ngũ sắc phát ra từ viên ngọc, ý cười đắc ý dần dần xuất hiện trên mặt: Hì hì, chắc lúc này Sở Tùy Phong cũng đã biết vật bất ly thân của hắn bị trộm rồi? Lần sau nếu mà có gặp được hắn, nàng nên bịa một lời giải thích thế nào về việc tại sao khối ngọc bội này lại ở trong tay nàng đây?
Là có một cô gái xinh đẹp rung động lòng người tặng cho nàng?
Ơ mà không ổn, nói như thế chẳng khác nào thừa nhận nàng với cô gái kia là đồng bọn với nhau?
Mạch Trục Vân lắc đầu, phủ định ý tưởng này
Thôi cứ phán cho hắn là nàng trộm được đi, còn về phần hắn hỏi trộm được khi nào thì nàng sẽ trả lời là quên rồi. Nói rằng nàng trộm nhiều thứ lắm nhớ không hết được, hay cứ nói là não chưa kịp thông đi.
Hà hà, bản công tử quả là một người thông minh!
Mạch Trục Vân say đắm trong ảo tưởng tự luyến bản thân, cất ngọc bội vào ống tay áo sau đó tiếp tục đi dạo.
Vì đi với bộ dáng cao cao ngạo ngạo, cộng thêm việc cằm với cổ không có ý định vuông góc nhau, mặt nhếch lên trời mà tản bộ cho nên không nhìn thấy một cây quải trượng dài nhỏ đột ngột chắn đường đi của nàng, nếu không phải vì nàng nhanh chóng phản ứng thì suýt chút nữa bị người lạ hại nằm đo đường.Cả người lảo đảo, dùng khinh công ngược một vòng trên không trung sau đó tiếp đất hoàn hảo. Kết thúc một loạt động tác, nàng mới quét ánh mắt sắc nhọn về phía chủ nhân của cây quải trượng.
Gương mặt của kẻ đó tầm khoảng mấy chục tuổi lão. Nếp nhăn đồi mồi khắp mặt thế kia hẳn phải trải qua nhiều phong ba sương gió lắm đây. Hai con ngươi ảm đảm không có chút ánh sáng mặc một bộ quần áo giả dạng học sĩ, ngồi yên bên vệ đường, tay từ từ thu “Hung khí”về.
Bên cạnh hắn ngoài một chiếc hòm đựng tranh thư ra thì còn có một tấm vải trắng in mấy chữ đen to tướng: “Bán tiên, biết trước được phúc họa tương lai!”
“Cô nương, đi đâu gấp vậy, chi bằng ngồi xuống đây yên tĩnh nghe lão phu nói vài lời, thế nào?” Lão bán tiên cười tủm tỉm lên tiếng tiếp đón nàng, trên mặt không có chút dấu hiệu bất an hay áy náy về hành động hại người vừa rồi.
Mạch Trục Vân sau khi nghe xong câu này của lão, bèn tò mò đưa mặt cúi sát chăm chú đánh giá khuôn mặt nhăn nheo, già nua cùng với đôi đồng tử đen như mực.
Nàng mạnh dạn tiến lên, đứng trước mặt hắn phất phất tay, sau đó cẩn thận nhìn vào sâu bên trong con ngươi của lão, phát hiện không nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đó.
Mạch Trục Vân xem xét kỹ lượng bộ váy trắng dài tới gót chân mình, nhân tiện nhìn mái tóc dài buông thả phía trước, nghiêng đầu, nhíu mày khó hiểu tự vấn bản thân: Lão già này là kẻ mù, nhưng sao ông ta lại biết nàng là con gái?
Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Mạch Trục Vân, lão bán tiên chỉ cười cười, nâng ngón tay gầy trơ xương chỉ vào biển hiệu của mình, cười nói:“Lão phu có thể biết trước được rất nhiều chuyện, cô nương không tin sao?”
Mạch Trục Vân khinh thường khụt khịt mũi, không khách khí nói:“Lão già, nói cho lão biết, tôi không thèm ngồi nghe ông giảng mấy cái đạo đạo lý lý nhảm nhí gì đó đâu. Cái tôi quan tâm chính là, lão có biết suýt chút nữa vì cây quải trượng của lão mà bổn công..... bổn cô nương tôi phải vồ ếch rồi không, nói đi, lão tính bồi thường cho tôi thế nào đây?”
Cổ bán tiên cười nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài, nói:“Cô nương hiểu lầm rồi, lão phu chỉ có lòng tốt mà thôi!”
“Hừ!” Mạch Trục Vân không một chút cảm kích, cảm giác vui vẻ hưng phấn ban đầu đều bị lão già này tạt một gáo nước lạnh nguội sạch trơn, còn nói là “có lòng tốt?”
“Lão già, lòng tốt của ông là gạt chân người đi đường?”
“A ha!” Lão bán tiên nhếch miệng cười, nói:“Tiểu cô nương thật là người dễ nóng giận nha, lão phu cũng không muốn nói vòng vo với cô nữa, thật ta rõ ràng lão phu đã lên tiếng gọi cô mấy lần nhưng cô nào có chịu nghe nên mới nghĩ ra hạ sách này, cô nương đừng trách a!”
“Hứ, bổn cô nương không có nhỏ mọn như vậy đâu, thấy ông già cả lẩm cẩm sống không được bao lâu nữa nên thôi, quên đi!” Mạch Trục Vân hào phóng rộng rãi xua tay, chuyện cũ thì bỏ qua, nói rồi xua tay rời đi.
“Cô nương chớ đi!”
Cảm nhận tiếng bước chân của Mạch Trục Vân không có dấu hiệu dừng lại, lão bán tiên trực tiếp lớn tiếng:“Ninh sách mười tòa miếu, không hủy nhất cọc thân! Cô nương, người xấu như cô, nhất định sẽ gặp báo ứng!”( Thà hủy mười tòa miếu chứ tuyệt đối không được hủy hoại danh dự, thanh danh của người khác: đó là ý nghĩa của câu lão bán tiên muốn nói a)
Không ít người đi đường cũng nghe được những lời này, bọn họ không khỏi sửng sốt, đều tò mò quay sang nhìn lão bán tiên vừa mới phát ngôn ra những lời “Phá hủy nhân duyên của người khác”
Mạch Trục Vân đi được nửa đoạn đường, nghe được câu phán như thế bỗng nhiên dừng bước chân, có chút đăm chiêu. Không thèm để ý đến mọi ánh nhing hèn mọn khinh thường của đám người xung quanh, thản nhiên quay trở lại sạp bói tướng đưa mắt nhìn lão bán tiên.
Lão bán tiên vẫn giữ ý cười bên môi, bình thản nói tiếp:“Cô nương, lão phu nói thế nào là đúng như thế đó. Mấy ngày tới đây, mỗi lần ra đường cô nương nên cẩn thận một chút, nếu không thì họa ập xuống bất ngờ trốn không xong đâu!”
Mạch Trục Vân nịnh nọt cười hỏi:“Vậy thì, xin hỏi bán tiên, báo ứng gì sắp ập đến ạ?”
Bởi vì bán tiên nhìn không thấy, cho nên, hắn cũng không biết ý cười âm hiểm của nàng ngày càng sâu.
“Thiên cơ không thể tiết lộ!” Lão bán tiên này ra vẻ mặt chính khí nói.
“Chậc chậc! Thiên cơ!” Mạch Trục Vân gật gật đầu, chậm rãi tiến lên, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ áo của lão bán tiên, nở một nụ cười lạnh hỏi:“Ồ, vậy thiên cơ của ông có nói cho ông biết hôm nay ông sẽ gặp phải báo ứng không?”
“Hì hì, không có! Thiên cơ chỉ nói với lão phu, hôm nay vị khách hàng lương thiện trong sáng như tiểu cô nương đây sẽ không làm khó một ông già mù mắt như lão, cho nên lão phu sẽ không gặp báo ứng!”
Hừ, bây giờ mới biết điều mà lấy lòng bổn cô nương, chiêu này vô dụng!
Đột nhiên Mạch Trục Vân vươn tay nắm lấy chòm râu của hắn giật giật, nhìn lão đau đến mức nhe răng trợn mắt, nàng mới nhẹ nhàng buông tay, thổi một hơi, đám râu bị cắt một đoạn rơi xuống sạp, đồng thời cả tấm bản hiệu có đề mấy chữ xấu như bới đều bị nàng dẫm đạp dưới chân.
“Lão già, bổn cô nương thấy ông không khác gì một tên bán tiên giả mạo, ngay cả tương lai của mình cũng không nắm rõ, còn dám mạnh miệng nói bổn cô nương sẽ gặp báo ứng? Hừ!”
Mạch Trục Vân không thèm để ý đến nụ cười nhàn nhạt của lão, bực dọc phất tà áo rời đi.
“Có giả hay không, qua vài ngày nữa thôi cô sẽ biết!” Nhìn về phía Mạch Trục Vân đang rời đi, lão tiên nhân chân thành cười nhắc nhở:“Cô nương, chúng ta còn có thể gặp lại nhau!”
Báo ứng? Nàng không có sợ đâu!
Rời khỏi cái lão xem tướng nhảm nhí kia, Mạch Trục Vân đung đưa tay áo, thoải mái rời đi, không hề bận tâm với mấy lời cảnh cáo vừa rồi của lão tiên nhân.
Có điều tâm trạng tốt của nàng đều bị cái lão giả bán tiên kia đạp đổ hoàn toàn. Trên đường đi nàng nhíu mày suy nghĩ, chú ý quan sát điều bất thường ngày hôm nay.
Nhìn đám người đi đường vẫn thản nhiên, không chút biến sắc hay phản ứng thái quá gì, nàng lập tức nhăn mày thầm nghĩ.
Tối hôm qua nàng đại náo một màn ở dịch quán náo, chắc chắn chuyện tốt này cũng đã được truyền ra bên ngoài. Nhưng vì sao nàng không phát hiện thấy quan binh tuần tra trên đường, tấm hình cáo trạng nàng giả trang thành nam đâu rồi?
Tin tức Ca Thư Hàm Tuyết trao thân à không...thất thân bởi thần trộm, không không...bây giờ phải thay đổi tên xưng là “Hái hoa tặc” - Mạch Trục Vân sao vẫn chưa công khai ra ngoài.
Chính mắt Thư Ca chứng kiến toàn bộ sự việc, lẽ ra hắn phải có thái độ thẹn quá hóa giận, muốn giết nàng mới đúng. Chuyện này khả năng chín trên mười phần hắn sẽ đi tìm Sở Lâm Uyên nói hết toàn bộ sự việc đòi công đạo. Hơn nữa hắn sẽ nhân cơ hội này che giấu một vài sự thật, đổ hết mọi tội lỗi lên người nàng, đồng thời việc cưới hỏi của Nam Ninh sẽ được hủy bỏ.
Nếu như Sở Tùy Phong đã biết rõ sự tình, lẽ ra hắn cũng nên tìm biện pháp truy bắt nàng về tính sổ chứ? Dù sao Ca Thư Hàm Tuyết cũng là vị hôn thê của hắn trên danh nghĩa, danh tiết cô ta bị hủy hoại trong tay mình, cho dù hắn có không thích cô ta thì trong lòng hắn cũng sẽ bất mãn a.
Nhưng không có một chuyện gì xảy ra cả.
Đường phố vẫn hoạt động náo nhiệt bình yên như mọi ngày khiến nàng có chút bất an trong lòng: Hay là kế hoạch của nàng đã bị bọn họ phát hiện, Thư Ca phát hiện Ca Thư Hàm Tuyết không có thất thân, cho nên cũng không có chuyện hắn đổ thừa cho nàng, ngược lại còn nguyện ý thành toàn cho muội muội, tiến cung tìm Sở Lâm Uyên ban hôn?
Trùng hợp là nàng vẫn chưa trộm được ngọc Thiên Long, nếu đám hỏi này diễn ra suôn sẻ, vậy chẳng phải nàng đã thất hứa với Sở Tùy Phong sao?
Không được, phải nhanh chóng tìm một quán trà gần đây để nghe ngóng tin tức.
Và chỉ có một nơi nàng nhận được tin tức nhanh nhất và chính xác nhất, Trà Lâu Quán.
Lợi dụng việc chui vào đó thưởng trà, Mạch Trục Vân thu nhặt được chút ít thông tin rải rác nơi Dịch quán: công chúa Phượng Ảnh quốc bị bệnh nặng, đám thái y trong cung đều vô phương cứu chữa. Nhưng may thay sau đó Phong vương kịp thời can thiệp, mời thần y Bạch Lộng Ảnh đến. Tình trạng của công chúa bây giờ đã ổn định, không còn gì đáng ngại.
Bởi vì chuyện liên quan đến tín vật định hôn tuyệt đối là tuyệt mật cho nên Sở Lâm Uyên mới phong tỏa không cho tin tức rò rỉ bên ngoài, còn về chuyện Ca Thư Hàm Tuyết chịu nhục nhã, đương nhiên bị bọn họ bưng bít hết cả.
Chính vì thế mới khiến Mạch Trục Vân nghe xong trong lòng vô cùng khó chịu.
Bạch Lộng Ảnh, vài ngày không tới chọc phá ngươi, da ngươi không chịu nổi ngứa ngáy phải không, dám làm điều là bản công tử chán ghét nhất, dám đối nghịch với tôi? Không phải nguyên tắc của ngươi là không cứu người mình không có hứng thú sao? Vì cớ gì lại cố tình đồng ý?
Còn Sở Tùy Phong nữa, nếu thương hoa tiếc ngọc cho vị hôn thê của anh như thế thì vì lý do gì lại hy vọng bản công tử phá hỏng hôn sự của anh!
Cũng không biết có phải vì bị ảnh hưởng đến mấy lời của tên bán tiên kia không? Tâm trạng của Tà công tử vô cùng buồn bực, tức giận. Tay đập mạnh chén trà xuống mặt bàn, ném mấy khối bạc vụn ra. À mà mấy thỏi bạc vụn đó ở đâu ra thì chỉ có thể chia buồn thay cho nạn nhân - tiểu nhị của quán trà. Rồi mang bộ mặt khó coi ra khỏi quán.
P/s: Chương sau hai tên si tình với Vân cô nương có bị bà giá nén giận này trút giận không thì... hẹn vào chương tiếp nha...
Không biết đến khi cô ta tỉnh dậy sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ:Ừm..là kiểu một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, hay là kiểu cả đời không dám vác mặt nhìn thiên hạ, không trốn tránh được miệng người đời?
Thư Ca mà thấy được bộ dạng muội muội mình lúc đó, chắc là tức đến mức hận bản thân mình đêm đó lại ra tay cứu mình một mạng a. Hừ! Ai bảo các người muốn tìm giết tôi, đòi băm đòi vằm tôi thành trăm mảnh?
Nghĩ đến hàng ngàn khả năng có thể xảy ra với hai huynh muội nhà họ, Mạch Trục Vân như mở cờ trong bụng vui vẻ xuống giường, nhảy ra khỏi cửa sổ khách trọ, tìm một bộ váy trắng kết hợp với đóa hoa mẫu đơn hồng nhạt thanh thiển mặc lên người, dùng một cây trâm rẻ tiền vắt hờ lên đầu cố định mái tóc dài phía sau.
Mặt trời đã lên cao đến đỉnh đầu, thứ ánh sáng chói lọi vàng rực đó khiến cho lòng người cũng ấm áp hẳn lên.
Mạch Trục Vân mang tâm trạng hồ hởi, tươi vui tung tăng với làn váy lụa mỏng trắng tinh, mái tóc dài phất phơ vờn trong gió khiến nàng lúc này trông ngây thơ đáng yêu vô cùng.
Chân bước chân nhảy, miệng ngâm nga huýt sáo, ánh mắt lấp lánh vui vẻ lướt nhìn phố phường xung quanh, đánh giá đám người dạo chơi buôn bán trên đường. Ước chừng đi dạo đã hơn nửa con phố, nàng khẽ lắc đầu thở dài: Ngọc lưu ly quý báu này, chỉ có thể nhìn mà không thể sở hữu được a!
Từ sau khi tình cờ nhìn thấy khối ngọc bội quý giá của Sở Tùy Phong, nàng không còn hứng thú gì với mớ châu báu ngọc ngà khác.....
Ngọc lưu ly!
Nàng bè vươn tay lấy khối ngọc bội từ trong ống tay áo mình ra, giơ lên trước mắt quan sát tỉ mỉ dưới ánh nắng mặt trời.
Nhìn thấy thứ ánh sáng ngũ sắc phát ra từ viên ngọc, ý cười đắc ý dần dần xuất hiện trên mặt: Hì hì, chắc lúc này Sở Tùy Phong cũng đã biết vật bất ly thân của hắn bị trộm rồi? Lần sau nếu mà có gặp được hắn, nàng nên bịa một lời giải thích thế nào về việc tại sao khối ngọc bội này lại ở trong tay nàng đây?
Là có một cô gái xinh đẹp rung động lòng người tặng cho nàng?
Ơ mà không ổn, nói như thế chẳng khác nào thừa nhận nàng với cô gái kia là đồng bọn với nhau?
Mạch Trục Vân lắc đầu, phủ định ý tưởng này
Thôi cứ phán cho hắn là nàng trộm được đi, còn về phần hắn hỏi trộm được khi nào thì nàng sẽ trả lời là quên rồi. Nói rằng nàng trộm nhiều thứ lắm nhớ không hết được, hay cứ nói là não chưa kịp thông đi.
Hà hà, bản công tử quả là một người thông minh!
Mạch Trục Vân say đắm trong ảo tưởng tự luyến bản thân, cất ngọc bội vào ống tay áo sau đó tiếp tục đi dạo.
Vì đi với bộ dáng cao cao ngạo ngạo, cộng thêm việc cằm với cổ không có ý định vuông góc nhau, mặt nhếch lên trời mà tản bộ cho nên không nhìn thấy một cây quải trượng dài nhỏ đột ngột chắn đường đi của nàng, nếu không phải vì nàng nhanh chóng phản ứng thì suýt chút nữa bị người lạ hại nằm đo đường.Cả người lảo đảo, dùng khinh công ngược một vòng trên không trung sau đó tiếp đất hoàn hảo. Kết thúc một loạt động tác, nàng mới quét ánh mắt sắc nhọn về phía chủ nhân của cây quải trượng.
Gương mặt của kẻ đó tầm khoảng mấy chục tuổi lão. Nếp nhăn đồi mồi khắp mặt thế kia hẳn phải trải qua nhiều phong ba sương gió lắm đây. Hai con ngươi ảm đảm không có chút ánh sáng mặc một bộ quần áo giả dạng học sĩ, ngồi yên bên vệ đường, tay từ từ thu “Hung khí”về.
Bên cạnh hắn ngoài một chiếc hòm đựng tranh thư ra thì còn có một tấm vải trắng in mấy chữ đen to tướng: “Bán tiên, biết trước được phúc họa tương lai!”
“Cô nương, đi đâu gấp vậy, chi bằng ngồi xuống đây yên tĩnh nghe lão phu nói vài lời, thế nào?” Lão bán tiên cười tủm tỉm lên tiếng tiếp đón nàng, trên mặt không có chút dấu hiệu bất an hay áy náy về hành động hại người vừa rồi.
Mạch Trục Vân sau khi nghe xong câu này của lão, bèn tò mò đưa mặt cúi sát chăm chú đánh giá khuôn mặt nhăn nheo, già nua cùng với đôi đồng tử đen như mực.
Nàng mạnh dạn tiến lên, đứng trước mặt hắn phất phất tay, sau đó cẩn thận nhìn vào sâu bên trong con ngươi của lão, phát hiện không nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên đó.
Mạch Trục Vân xem xét kỹ lượng bộ váy trắng dài tới gót chân mình, nhân tiện nhìn mái tóc dài buông thả phía trước, nghiêng đầu, nhíu mày khó hiểu tự vấn bản thân: Lão già này là kẻ mù, nhưng sao ông ta lại biết nàng là con gái?
Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Mạch Trục Vân, lão bán tiên chỉ cười cười, nâng ngón tay gầy trơ xương chỉ vào biển hiệu của mình, cười nói:“Lão phu có thể biết trước được rất nhiều chuyện, cô nương không tin sao?”
Mạch Trục Vân khinh thường khụt khịt mũi, không khách khí nói:“Lão già, nói cho lão biết, tôi không thèm ngồi nghe ông giảng mấy cái đạo đạo lý lý nhảm nhí gì đó đâu. Cái tôi quan tâm chính là, lão có biết suýt chút nữa vì cây quải trượng của lão mà bổn công..... bổn cô nương tôi phải vồ ếch rồi không, nói đi, lão tính bồi thường cho tôi thế nào đây?”
Cổ bán tiên cười nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài, nói:“Cô nương hiểu lầm rồi, lão phu chỉ có lòng tốt mà thôi!”
“Hừ!” Mạch Trục Vân không một chút cảm kích, cảm giác vui vẻ hưng phấn ban đầu đều bị lão già này tạt một gáo nước lạnh nguội sạch trơn, còn nói là “có lòng tốt?”
“Lão già, lòng tốt của ông là gạt chân người đi đường?”
“A ha!” Lão bán tiên nhếch miệng cười, nói:“Tiểu cô nương thật là người dễ nóng giận nha, lão phu cũng không muốn nói vòng vo với cô nữa, thật ta rõ ràng lão phu đã lên tiếng gọi cô mấy lần nhưng cô nào có chịu nghe nên mới nghĩ ra hạ sách này, cô nương đừng trách a!”
“Hứ, bổn cô nương không có nhỏ mọn như vậy đâu, thấy ông già cả lẩm cẩm sống không được bao lâu nữa nên thôi, quên đi!” Mạch Trục Vân hào phóng rộng rãi xua tay, chuyện cũ thì bỏ qua, nói rồi xua tay rời đi.
“Cô nương chớ đi!”
Cảm nhận tiếng bước chân của Mạch Trục Vân không có dấu hiệu dừng lại, lão bán tiên trực tiếp lớn tiếng:“Ninh sách mười tòa miếu, không hủy nhất cọc thân! Cô nương, người xấu như cô, nhất định sẽ gặp báo ứng!”( Thà hủy mười tòa miếu chứ tuyệt đối không được hủy hoại danh dự, thanh danh của người khác: đó là ý nghĩa của câu lão bán tiên muốn nói a)
Không ít người đi đường cũng nghe được những lời này, bọn họ không khỏi sửng sốt, đều tò mò quay sang nhìn lão bán tiên vừa mới phát ngôn ra những lời “Phá hủy nhân duyên của người khác”
Mạch Trục Vân đi được nửa đoạn đường, nghe được câu phán như thế bỗng nhiên dừng bước chân, có chút đăm chiêu. Không thèm để ý đến mọi ánh nhing hèn mọn khinh thường của đám người xung quanh, thản nhiên quay trở lại sạp bói tướng đưa mắt nhìn lão bán tiên.
Lão bán tiên vẫn giữ ý cười bên môi, bình thản nói tiếp:“Cô nương, lão phu nói thế nào là đúng như thế đó. Mấy ngày tới đây, mỗi lần ra đường cô nương nên cẩn thận một chút, nếu không thì họa ập xuống bất ngờ trốn không xong đâu!”
Mạch Trục Vân nịnh nọt cười hỏi:“Vậy thì, xin hỏi bán tiên, báo ứng gì sắp ập đến ạ?”
Bởi vì bán tiên nhìn không thấy, cho nên, hắn cũng không biết ý cười âm hiểm của nàng ngày càng sâu.
“Thiên cơ không thể tiết lộ!” Lão bán tiên này ra vẻ mặt chính khí nói.
“Chậc chậc! Thiên cơ!” Mạch Trục Vân gật gật đầu, chậm rãi tiến lên, sau đó đột nhiên nắm lấy cổ áo của lão bán tiên, nở một nụ cười lạnh hỏi:“Ồ, vậy thiên cơ của ông có nói cho ông biết hôm nay ông sẽ gặp phải báo ứng không?”
“Hì hì, không có! Thiên cơ chỉ nói với lão phu, hôm nay vị khách hàng lương thiện trong sáng như tiểu cô nương đây sẽ không làm khó một ông già mù mắt như lão, cho nên lão phu sẽ không gặp báo ứng!”
Hừ, bây giờ mới biết điều mà lấy lòng bổn cô nương, chiêu này vô dụng!
Đột nhiên Mạch Trục Vân vươn tay nắm lấy chòm râu của hắn giật giật, nhìn lão đau đến mức nhe răng trợn mắt, nàng mới nhẹ nhàng buông tay, thổi một hơi, đám râu bị cắt một đoạn rơi xuống sạp, đồng thời cả tấm bản hiệu có đề mấy chữ xấu như bới đều bị nàng dẫm đạp dưới chân.
“Lão già, bổn cô nương thấy ông không khác gì một tên bán tiên giả mạo, ngay cả tương lai của mình cũng không nắm rõ, còn dám mạnh miệng nói bổn cô nương sẽ gặp báo ứng? Hừ!”
Mạch Trục Vân không thèm để ý đến nụ cười nhàn nhạt của lão, bực dọc phất tà áo rời đi.
“Có giả hay không, qua vài ngày nữa thôi cô sẽ biết!” Nhìn về phía Mạch Trục Vân đang rời đi, lão tiên nhân chân thành cười nhắc nhở:“Cô nương, chúng ta còn có thể gặp lại nhau!”
Báo ứng? Nàng không có sợ đâu!
Rời khỏi cái lão xem tướng nhảm nhí kia, Mạch Trục Vân đung đưa tay áo, thoải mái rời đi, không hề bận tâm với mấy lời cảnh cáo vừa rồi của lão tiên nhân.
Có điều tâm trạng tốt của nàng đều bị cái lão giả bán tiên kia đạp đổ hoàn toàn. Trên đường đi nàng nhíu mày suy nghĩ, chú ý quan sát điều bất thường ngày hôm nay.
Nhìn đám người đi đường vẫn thản nhiên, không chút biến sắc hay phản ứng thái quá gì, nàng lập tức nhăn mày thầm nghĩ.
Tối hôm qua nàng đại náo một màn ở dịch quán náo, chắc chắn chuyện tốt này cũng đã được truyền ra bên ngoài. Nhưng vì sao nàng không phát hiện thấy quan binh tuần tra trên đường, tấm hình cáo trạng nàng giả trang thành nam đâu rồi?
Tin tức Ca Thư Hàm Tuyết trao thân à không...thất thân bởi thần trộm, không không...bây giờ phải thay đổi tên xưng là “Hái hoa tặc” - Mạch Trục Vân sao vẫn chưa công khai ra ngoài.
Chính mắt Thư Ca chứng kiến toàn bộ sự việc, lẽ ra hắn phải có thái độ thẹn quá hóa giận, muốn giết nàng mới đúng. Chuyện này khả năng chín trên mười phần hắn sẽ đi tìm Sở Lâm Uyên nói hết toàn bộ sự việc đòi công đạo. Hơn nữa hắn sẽ nhân cơ hội này che giấu một vài sự thật, đổ hết mọi tội lỗi lên người nàng, đồng thời việc cưới hỏi của Nam Ninh sẽ được hủy bỏ.
Nếu như Sở Tùy Phong đã biết rõ sự tình, lẽ ra hắn cũng nên tìm biện pháp truy bắt nàng về tính sổ chứ? Dù sao Ca Thư Hàm Tuyết cũng là vị hôn thê của hắn trên danh nghĩa, danh tiết cô ta bị hủy hoại trong tay mình, cho dù hắn có không thích cô ta thì trong lòng hắn cũng sẽ bất mãn a.
Nhưng không có một chuyện gì xảy ra cả.
Đường phố vẫn hoạt động náo nhiệt bình yên như mọi ngày khiến nàng có chút bất an trong lòng: Hay là kế hoạch của nàng đã bị bọn họ phát hiện, Thư Ca phát hiện Ca Thư Hàm Tuyết không có thất thân, cho nên cũng không có chuyện hắn đổ thừa cho nàng, ngược lại còn nguyện ý thành toàn cho muội muội, tiến cung tìm Sở Lâm Uyên ban hôn?
Trùng hợp là nàng vẫn chưa trộm được ngọc Thiên Long, nếu đám hỏi này diễn ra suôn sẻ, vậy chẳng phải nàng đã thất hứa với Sở Tùy Phong sao?
Không được, phải nhanh chóng tìm một quán trà gần đây để nghe ngóng tin tức.
Và chỉ có một nơi nàng nhận được tin tức nhanh nhất và chính xác nhất, Trà Lâu Quán.
Lợi dụng việc chui vào đó thưởng trà, Mạch Trục Vân thu nhặt được chút ít thông tin rải rác nơi Dịch quán: công chúa Phượng Ảnh quốc bị bệnh nặng, đám thái y trong cung đều vô phương cứu chữa. Nhưng may thay sau đó Phong vương kịp thời can thiệp, mời thần y Bạch Lộng Ảnh đến. Tình trạng của công chúa bây giờ đã ổn định, không còn gì đáng ngại.
Bởi vì chuyện liên quan đến tín vật định hôn tuyệt đối là tuyệt mật cho nên Sở Lâm Uyên mới phong tỏa không cho tin tức rò rỉ bên ngoài, còn về chuyện Ca Thư Hàm Tuyết chịu nhục nhã, đương nhiên bị bọn họ bưng bít hết cả.
Chính vì thế mới khiến Mạch Trục Vân nghe xong trong lòng vô cùng khó chịu.
Bạch Lộng Ảnh, vài ngày không tới chọc phá ngươi, da ngươi không chịu nổi ngứa ngáy phải không, dám làm điều là bản công tử chán ghét nhất, dám đối nghịch với tôi? Không phải nguyên tắc của ngươi là không cứu người mình không có hứng thú sao? Vì cớ gì lại cố tình đồng ý?
Còn Sở Tùy Phong nữa, nếu thương hoa tiếc ngọc cho vị hôn thê của anh như thế thì vì lý do gì lại hy vọng bản công tử phá hỏng hôn sự của anh!
Cũng không biết có phải vì bị ảnh hưởng đến mấy lời của tên bán tiên kia không? Tâm trạng của Tà công tử vô cùng buồn bực, tức giận. Tay đập mạnh chén trà xuống mặt bàn, ném mấy khối bạc vụn ra. À mà mấy thỏi bạc vụn đó ở đâu ra thì chỉ có thể chia buồn thay cho nạn nhân - tiểu nhị của quán trà. Rồi mang bộ mặt khó coi ra khỏi quán.
P/s: Chương sau hai tên si tình với Vân cô nương có bị bà giá nén giận này trút giận không thì... hẹn vào chương tiếp nha...