Một lần nữa chiến hỏa lại dấy lên, trong quân tràn ngập khí tức báo thù, hàng loạt cuộc tấn công chỉ đổi lấy sự im lặng bế quan miễn chiến của Mân Việt quốc.
Một tháng trôi qua, tình hình chiến trận không hề có chút tiến triển, thương thế của sư phó cũng vậy, hoặc có thể nói là ngày càng chuyển biến xấu.
Ta ôm Đậu Đậu, hàng ngày ngồi bên giường hắn nói chuyện với hắn, nhưng hắn chỉ nghe mà không tỉnh lại.
Trong lều chất đầy sách hắn đã từng xem qua, viết qua, nhắc qua…ta tiện tay nhặt lên từng cuốn một đọc cho hắn và Đậu Đậu nghe.
“Trị Quốc Thập sách”: lấy đức trị quốc, lấy pháp lệnh thiên hạ, lấy uy nhiếp vạn bang. Cứu giúp dân nghèo, khuyến khích giáo dục, đề cao võ thuật…
“Đậu Đậu, con có biết phụ thân con nói gì hay không?”
Đậu Đậu cắn đầu ngón tay ta cười.
“Nhìn cái kiểu của con là biết con chả hiểu gì giống nương rồi. Nhị cha của con chắc chắn là hiểu.”
Xem càng nhiều sách mới càng cảm thấy kiến thức của sư phó quá bao la, và cũng mới phát hiện ra mình đã hiểu hắn quá ít.
Có những lời, ta vốn tưởng rằng dù ta không nói hắn cũng sẽ hiểu.
Nhưng thật ra có những lời, dù hắn có nói ta cũng sẽ không hiểu, cho nên hắn lựa chọn không nói.
Ta trách hắn không hiểu mình, vậy chứ ta có hiểu hắn hay không?
Mười năm ở đế đô, biết bao lần ta nằm trên đùi hắn chìm vào giấc ngủ, quyến luyến sự ấm áp trong lòng hắn, nhưng lại không hề cố gắng tìm hiểu xem hắn đang nghĩ gì, xem gì, viết gì, làm gì.
So về sự ích kỷ, ai hơn ai?
Ta cười khổ, rút cuốn “Đại học” từ sâu bên trong giá sách, chợt có một tập giấy nhỏ rơi ra.
Trang bìa ngoài cùng không có viết chữ, giấy đã có chút ố vàng, mở ra, từng tờ từng tờ một tràn ngập hai chữ duy nhất – Ngọc nhi…
Chữ viết như người – thanh tú uyển chuyển mà mạnh mẽ sâu sắc, như chạm trổ trên ngọc, nét cuối cùng lưu luyến kéo dài, dây dưa triền miên.
…Ngọc nhi trêu chọc sư huynh, phạt đứng một canh giờ – đứng ngủ gật, ôm về phòng. Ngày Sáu tháng Bảy.
…Ngọc nhi đái dầm… Hahaha… Ngọc nhi bảo: không được nói, không được nói. Ngày Tám tháng Tám.
…Sinh nhật của Ngọc nhi, tặng một bộ Tứ thư Ngũ kinh. Ngọc nhi giận. Tiết tiểu Mãn.
…Đón Giao thừa trong cung, chuồn êm về phủ với Ngọc nhi. Ngọc nhi đợi không được mà ngủ, sang năm sẽ đánh thức nàng dậy xem pháo hoa. Trừ Tịch.
…Ngọc nhi mới có nguyệt sự, lớn rồi … Ai…
…Đưa Ngọc nhi đến Quốc Tử Giám, tâm thần không yên, sợ Ngọc nhi bị người ta bắt nạt.
…Ngọc nhi bắt nạt bạn đồng môn, bị Thái phó tố cáo… Không bị người ta bắt nạt là được rồi.
…Ngọc nhi lại bắt nạt người ta, lại làm nũng…Thẩm Đông Ly a Thẩm Đông Ly, ngươi thiết diện vô tư ở chỗ nào?!
Ta vui mừng khôn xiết chìm vào hồi ức.
Gương mặt dở khóc dở cười của sư phó lờ mờ hiện ra ngay trước mắt, hắn nghiêm túc nén cười đi đằng trước, ta cúi đầu thấp đi đằng sau, lên tiếng gọi hắn, âm cuối kéo dài đầy nũng nịu: “Sư phó a… Ngọc nhi biết…sai rồi…”
“Ngươi “lại” biết sai nữa sao?” Hắn liếc xéo ta.
Ta gật đầu như gà con mổ thóc, cười vô tội, chỉ trời thề thốt tuyệt không tái phạm nữa.
Nhớ lại lúc ấy, thật ra hắn chẳng hề có chút gì gọi là giận dữ cả.
Con người của hắn a, rất là bao che khuyết điểm, chỉ cần ta không bị người khác bắt nạt là được rồi, còn nếu ta bắt nạt người khác, chỉ cần không bị ai bẩm báo với Đại Lý tự thì hắn cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Hắn nguyên tắc cỡ nào cũng vậy, hễ đến trước mặt ta là lập tức biến thành vô nguyên tắc ngay.
Ta cúi đầu nhìn Đậu Đậu, chọt lên mũi nàng. “Nè, sau này con đừng có giống như nương của con nghen, nếu không ta nhét con vào rồi sinh lại đó!”
Đậu Đậu bập bẹ phun nước miếng phì phì…
Ta lại lật tiếp trang sau.
…Mang tâm tư như vậy đón nhận sự ôm ấp của nàng, có phải là rất đáng xấu hổ hay không… Nhưng lại không cự tuyệt được nàng. Có lẽ trong lòng nàng cũng có ta, chẳng qua chỉ là sư phó của nàng, hoặc là ai khác… Ngọc nhi…
…Sư huynh nói trong cung có người đang điều tra về Ngọc nhi, ta còn có thể che giấu được bao lâu? Ngọc nhi là một nha đầu hoang dã không ôm chí lớn, lúc lựa chọn “Lục” đã lo là sẽ có ngày này, cho dù ngày đó đến, ít ra đảng “Lục” sẽ không như đảng “Vương”, Ngọc nhi sẽ không tứ cố vô thân. Giải quyết xong chuyện quân vương, thiên hạ, ta có thể dẫn Ngọc nhi quy ẩn núi rừng hay không…
…
…Ngọc nhi đã bỏ đi được một năm tròn, hoa đào lại nở rồi tàn một lần. Chắc nàng đã quên ta, có lẽ thói quen khó sửa, chỉ còn một mình ta. Làm sao sửa được đây… Rất nhớ, muốn gặp lại nàng một lần nữa, không biết nay nàng cao, béo, hay là vẫn gầy. Người ta nói chim nhớ rừng, Ngọc nhi của ta, chừng nào bay mệt mới nghĩ đến ta…
Đầu ngón tay ta xoa xoa, chạm nhẹ lên từng chữ hắn lưu lại, trên đó như vẫn còn sót lại độ ấm từ nét bút của hắn.
Lúc hắn viết xuống những chữ này, không biết tâm tình của hắn như thế nào?
Ta cười, khẽ hôn lên chữ của hắn, cúi đầu nhìn Đậu Đậu, nghẹn ngào, đắc ý nói: “Đậu Đậu con xem, phụ thân con yêu nương nhiều ghê chưa…”
Nhưng hắn lại chưa từng nói gì cả.
…Ngẫm lại, có lẽ rốt cuộc Ngọc nhi không còn cần ta nữa. Không ai có thể làm bạn với người khác đến hết đời, ta xuất hiện lúc nàng cần ta, lúc nàng không còn cần ta nữa, ta cũng nên mãn nguyện rút lui thôi. Ngày đó ngoài lều, nàng kéo ta vào, lại một lần nữa bốn người cùng ngồi một bàn, phảng phất như trở lại một năm đó ở Lý phủ, nàng sống thật sự khoái lạc, nhìn nàng tươi cười mà hầu như cảm thấy hình như giang sơn xã tắc này cũng không quan trọng bằng.
Rốt cuộc vẫn là không nỡ buông tay, quyến luyến sự ấm áp của nàng.
Không biết nàng sống ở Mân Việt quốc có tốt không, mẫu tử có bình an hay không, chừng nào hài tử sẽ ra đời, hình dáng như thế nào, đặt tên là gì. Dựa vào trình độ của Ngọc nhi, có lẽ sẽ đặt cho hài tử một cái tên làm hỏng oai danh cả một đời của hài tử a…
Thật hi vọng nàng sinh nữ nhi, nữ nhi là tri kỷ của mẫu thân, chỉ sợ nữ nhi ngang bướng tinh nghịch như nương của nàng lúc còn bé. Sớm nghĩ ra một cái nhũ danh rất hay cho nàng. Gọi là “Hồng Đậu”.
Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thải hiệt
Thử vật tối tương tư.
(Bài thơ Tương tư của Vương Duy.)
Họ Lưu, nhũ danh “Hồng Đậu”, chính danh “Tương Tư”.
Gọi nàng là Lưu Tương Tư…
Dù có chút hiểu lầm nhưng hy vọng còn có thể bạch đầu giai lão với nàng.
Phải.
“Sư phó, Đông Ly. Là nữ nhi.” Ta nhẹ giọng nói vào bên tai hắn “Là một hạt đậu tương tư.”
Sắc mặt hắn tái nhợt không một chút huyết sắc, lồng ngực được cố định bằng giá gỗ và băng gạc, máu thấm xuyên qua bố trắng trông mà ghê người.
Một búa nặng ngàn cân, làm sao sư phó có thể chịu nổi?
Nhất định là rất đau, rất đau…
Ta nhẹ nhàng gối lên mu bàn tay của hắn, bàn tay hắn tái nhợt thả rơi bên người, lạnh buốt không còn độ ấm, không như ngày xưa giơ tay lên, ôn nhu luồn ngón tay vào giữa kẽ tóc ta, lồng mười ngón vào tay ta đưa lên môi khẽ hôn, nhẹ giọng nỉ non: “Ngọc nhi a…”
Hắn xem ta như trân như bảo, như châu như ngọc.
Nước mắt tí tách rơi từng giọt từng giọt xuống, đọng lại trên gương mặt của Đậu Đậu, Đậu Đậu oa lên một tiếng khóc òa lên.
Thật ra, cho đến nay, hắn chưa từng phụ ta, chỉ là ta tin tưởng hắn chưa đủ, đi đến bước này là ta đã buộc hắn.
Yến Ly vào, trầm mặc nhìn ta rồi ôm Đậu Đậu đi. “Đủ rồi, để hắn đi thôi.”
Ta chấn động, ngẩng đầu lên nhìn hắn “Chàng nói cái gì? Để ai đi?”
Yến Ly nhìn ta một cách khó xử nhưng không trả lời.
Ta cúi đầu, thò tay lấy chén nước trên bàn, dùng nước thấm ướt môi sư phó “Chàng nói là sẽ tìm cách, ngay cả ta mà chàng còn cứu được, nhất định cũng sẽ có cách cứu sư phó.”
“Hai người không giống nhau… Lúc đó nàng còn tỉnh, còn hắn, tim hắn đã ngừng đập rồi.”
Mấy ngày nay, đây là câu giải thích lần thứ mấy của Yến Ly rồi?
“Hắn nói rồi, hắn muốn cùng ta bạch đầu giai lão, sao có thể lừa ta?” Ta lắc đầu “Ta không bao giờ nghi ngờ hắn nữa. Lần này hắn nhất định sẽ không lừa ta đâu.”
Yến Ly nhắm mắt lại, trầm mặc rất lâu, duỗi tay bắt lấy cánh tay ta. “Để hắn yên nghỉ trong lòng đất đi thôi.”
…Ngọc nhi là tất cả niềm an ủi và hy vọng của ta. Chỉ cần nàng còn cần ta, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng.
Sư phó đã nói thế, thật không giữ lời hay sao?
Ta muốn đưa sư phó về lại đế đô, về lại nơi chôn giấu bao nhiêu kỷ niệm của hai ta.
Ngày đưa linh cữu, gió Tây Bắc thổi buốt da buốt thịt.
Có một người từ phương Bắc tới, toàn thân phong trần sương gió, sắc mặt uể oải mệt mỏi.
Lúc đó ta đang ngồi trước linh cữu của sư phó, Đường Tư, Kiều Vũ, Yến Ly đứng sau lưng ta, ta ôm Đậu Đậu, nhẹ giọng nói với nàng: “Đậu Đậu, phụ thân phải đi rồi…”
Yến Ly quay mặt đi, thấy Đào Thanh vén rèm bước vào bèn ngạc nhiên sửng sốt.
Ta quay đầu đờ đẫn nhìn Đào Thanh, khóe môi khẽ giật giật, thản nhiên nói: “Chàng đến rồi.”
Đào Thanh đến đứng trước linh cữu của sư phó, một lát sau, cúi đầu nhìn ta, nặng nề nói: “Thật xin lỗi, ta không ngờ…”
Ta cười khổ lắc đầu “Không thể trách chàng, đâu có ai ngờ được tất cả những việc này.”
Ta rút một tờ giấy nhỏ trong tay áo ra. Hôm sư phó bị thương, hắn nằm trong lều, ta ngồi ngoài lều, một con bồ câu trắng bay liệng xung quanh căn lều mấy lần nhưng không tìm được cửa vào. Đường Tư bắt được nó giao cho ta.
Dưới chân con bồ câu trắng có buộc một tờ giấy, trên chỉ viết có mấy chữ ngắn gọn…”Tin tức bị lộ, Lam ra sát lệnh, về Trần!”
Nét chữ chẳng hề xa lạ gì, lúc ta ở Mân Việt quốc đã từng gặp qua, là bút tích của Bất Ngốc hòa thượng.
Hắn đã liên lạc với Bất Ngốc hòa thượng từ khi nào? Là mấy tháng lúc bọn ta ở trong núi? Rốt cuộc hắn muốn làm gì chứ?
Đến giờ phút này ta không còn dám, cũng không thể dám nghi ngờ mục đích của hắn nữa, tất cả những gì hắn làm đều là vì ta, nhưng tại sao ta lại không chịu hiểu…
Ta đưa tờ giấy của Bất Ngốc hòa thượng cho hắn. “Ta nghĩ, chuyện này chỉ có chàng mới có thể giải thích rõ ràng.”
Đào Thanh vẻ mặt đầy phức tạp nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay, chậm rãi thu lại nắm trong lòng bàn tay, buông mí mắt xuống suy nghĩ rất lâu mới đáp: “Chúng ta đã từng hứa với người đó không thể tiết lộ bí mật này.”
“Giờ mà còn muốn giữ một lời hứa vu vơ khó hiểu nữa sao?” Ta cười lạnh một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt hắn “Đào Thanh, hãy nói thật đi.”
Đào Thanh nắm chặt tờ giấy, hồi lâu sau, hắn trầm giọng hạ lệnh: “Mọi người ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với nàng.”
Ta giao Đậu Đậu cho Yến Ly mang đi, lặng lẽ ngồi xuống đối diện với Đào Thanh.
“Có thể nàng không tin, nhưng từ đầu đến cuối ta và Đông Ly đều là đồng minh. Ngay từ đầu, là vì lợi ích của hai bên nên cùng nhau đối phó với Vương đảng, sau này, là vì nàng, cùng nhau đối phó với Mân Việt quốc, thậm chí là đối phó với Lưu Triệt. Ta biết, nàng và hắn có hiểu lầm, nhưng ta không có cách nào cởi bỏ giúp các người. Nàng cho rằng hắn bán đứng nàng cho Lưu Triệt, nhưng thật ra hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác, so với ta, có lẽ hắn càng không hi vọng nàng trở lại cái hoàng thành âm u đó, bởi vì hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ nhất nơi đó xấu xa đến mức nào.”
Đào Thanh cười khổ “Dù Lưu Triệt chỉ là một thiếu niên, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là hoàng đế, hắn tìm được Lạc thành, hắn có vô số biện pháp có thể kềm chế chúng ta, không tiếc mà liều mạng “cá chết lưới rách”. Đồng ý cho hắn vào ở trong Lý phủ là ý của Đông Ly, cũng là ý của ta. Sau khi Lưu Triệt vào Lý phủ, ta điều Phương tiểu hầu gia đi, thừa dịp Lưu Triệt giả vờ đăng đàn cúng bái, Đông Ly và Mặc Duy lén gặp Phương tiểu hầu gia, hứa phù trợ hắn giành lấy giang sơn, đế vị, thậm chí hứa cả đời sẽ cúc cung tận tụy với hắn. Nhưng công tử quần lụa cuối cùng cũng chỉ vẫn là công tử quần lụa, hắn thà làm một Tiêu Dao Hầu mà không thèm tiếp lấy củ khoai lang phỏng tay. Yến Ly đã thăm mạch cho Lưu Triệt, quả thật hắn cũng không hề khuếch đại bệnh tình của chính mình, tình thế trở nên gay go, loạn trong giặc ngoài, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể để Yến Ly đi mạo hiểm, giả vờ ngoan ngoãn nghe theo Mật Tông phái, trở thành Tông chủ bù nhìn của bọn chúng, xuống tay từ trong nội bộ bọn chúng, hi vọng loại bỏ chiến sự ngay từ khi còn chưa bắt đầu. Chỉ là không ngờ được nàng đột nhiên khôi phục ký ức.”
Ngày giả vờ làm lễ cúng bái, ta nhớ Lưu Triệt đã từng đoán mệnh cho ta, sau còn cùng Kiều Vũ đuổi theo Yến Ly và Bạch Sanh Sanh. Lúc đó quả thật không biết tung tích của sư phó, thì ra là vì đi tìm Phương tiểu hầu gia…
“Đêm hôm đó, nàng khôi phục ký ức, thật ra chỉ có ta biết chuyện này, là ta đã cho người báo tin cho Lưu Triệt, bảo hắn ra tay.”
Ta chấn kinh ngẩng đầu nhìn hắn, lúng ta lúng túng nói: “Ta vẫn tưởng là sư phó…”
Đào Thanh cười khổ, lắc đầu nói: “Mãi đến lúc đó hắn vẫn chủ trương lập một thái tử nhỏ tuổi con của phiên vương khác, nhưng lại không thành. Thứ nhất là tìm không ra, thứ hai là Lưu Triệt không đồng ý. Lưu Triệt quá xảo trá, nghi kỵ quá nhiều, ngoại trừ nàng ra, hắn không tin ai cả. Cuối cùng là ta đã quyết định phù trợ nàng lên làm đế. Nhưng Lưu Triệt không tin ta, thậm chí hắn kiêng kỵ ta, chỉ có Đông Ly có thể ra mặt, ngoài mặt hắn vờ làm rõ quan hệ không mấy tốt giữa ta và hắn, biểu lộ sự chán ghét của hắn đối với võ lâm thảo mãng, trên thực tế, người phụ trách liên lạc cùng Bạch Hồng sơn trang vẫn là hắn. Nhưng Lưu Triệt rất có lòng nghi kỵ đối với thế lực cường hào, hắn chỉ có thể giấu diếm lập trường của mình, nhìn tưởng rằng mục tiêu của hắn là đối chọi với Bạch Hồng sơn trang và thế lực của võ lâm chứ thật ra mục tiêu chân chính của bọn ta là Vạn Kiếm sơn trang. Hắn chỉ có thể giấu tất cả mọi người, thậm chí giấu cả Kiều Vũ, Yến Ly, giấu cả nàng, có lẽ cũng không phải có ý giấu diếm, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp cho nàng biết…”
Ta nghĩ lại, phải chăng mình đã từng cho hắn cơ hội giải thích, hay là chưa chờ hắn mở miệng đã tự cho là đúng định tội hắn.
Vì sao hắn không cãi lại?
Nhưng nếu hắn cãi lại, ta sẽ tin sao?
Ta không chắc. Ta đã từng nghi ngờ hắn, mà lẽ ra ta phải tin tưởng hắn vô điều kiện…
Kết quả là ta nản lòng thoái chí nói mặn nói nhạt hắn, ngoài mặt có lẽ hắn không nói, nhưng trong lòng chắc đã tổn thương vô cùng.
“Tấn công Bạch Dương cốc, Từ Lập bị vây hãm trong Cửu Lôi trận, thật ra những tin tức này ngay từ đầu bọn ta chẳng hề hay biết gì cả, là Đông Ly đã đội mưa đến truyền tin.”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Hắn không biết võ công, làm sao một mình đội mưa leo núi trong đêm hôm khuya khoắt như thế? Vì sao không để Kiều Vũ đi?”
Đào Thanh cười khổ. “Nàng quên rồi sao? Kiều Vũ bị nàng phái đi dọ thám ta. Hắn không thể để người khác phát hiện hắn bí mật hợp tác với ta, nếu lộ ra đó là tội khi quân.”
Đúng vậy, ta nhớ lại, đêm hôm đó Từ Lập trúng kế, A Triệt phát bệnh, ta tìm khắp nơi mà không thấy sư phó, sau đó ngủ lại trong lều của hắn, sau khi tỉnh lại chỉ mừng rỡ sung sướng vì được gặp mặt Đường Tư và Đào Thanh, lại quên mất đi tìm xem sư phó ở nơi nào…
“Lúc đó, ta thấy thái độ của nàng đối với hắn có chút quái dị, bèn thừa dịp nàng đi gặp Lưu Triệt khuyên bảo hắn mấy câu. Không ngờ nàng đã hiểu lầm hắn nhiều như vậy. Ta nói với hắn, người thông minh sẽ không tự bức chính bản thân mình rơi vào tuyệt cảnh, hắn một lòng một dạ vì nàng, đáng tiếc là đã dùng sai cách thức, dù tình cảm có sâu nặng cỡ nào cũng chịu không được khảo nghiệm hết lần này đến lần khác như thế. Hắn lại nghĩ, đợi nàng hoàn toàn tiếp nhận quyền lực rồi, không cần kiêng kỵ Lưu Triệt nữa, sau đó mới nói rõ mọi sự với nàng, còn trước đó là hắn nhờ ta chăm sóc cho nàng. Nhưng có những chuyện hắn cũng không thể ngờ. Không ngờ nàng hiểu lầm hắn có ác ý đối với ta và Đường Tư, càng không ngờ nàng nghĩ là, trong lòng hắn, giang sơn xã tắc còn quan trọng hơn nàng…”
“Lý Oánh Ngọc, kể từ lúc nào nàng trở nên không tự tin như thế? Thẩm Đông Ly làm người có chút cổ hủ, trong lòng luôn nghĩ quân minh thần hiền, đại tể thương sinh, nhưng cho tới bây giờ, hắn chỉ nguyện ý bảo vệ giang sơn vì một người, cũng chỉ nguyện ý cúc cung tận tụy với một người, cả đời làm thần… Có những chuyện nói ra bằng lời không khỏi có vẻ lập dị, hắn khinh thường không thèm nói, nhưng không nói lại sợ nàng không hiểu. Những chuyện này, lúc đó hắn không nói, ta cũng không thể nói thay hắn, sau này hắn cũng không còn kịp nói nữa, giờ dĩ nhiên hắn không thể mở miệng nói được, chỉ có thể để ta chuyển lời. Ít ra hắn cũng không mang theo sự hiểu lầm của nàng ra đi như vậy.”
Ta cúi đầu nhìn đầu gối của mình, đôi mắt cay xót đến khó chịu, lại chảy không ra một giọt nước mắt.
Thật ra mấy ngày qua xem kế sách của hắn, ta đã nên hiểu từ sớm. Sư phó tình sâu như biển, ta thân là người trong cuộc lại u mê không rõ, dùng tâm tư của chính mình đi đo lường hắn…
Thậm chí hắn đã từng nói qua, vì ta thật lòng thật dạ với bọn Đào Thanh, làm sao lại nghĩ hắn muốn diệt trừ bọn họ?
Ta tự cho là mình yêu hắn, nhưng dường như trước giờ chưa từng chân chính hiểu hắn, tin hắn. Sư phó hắn tự tin hơn so với ta, cũng tin tưởng đối phương hơn so với ta. Hắn tự tin rằng tình cảm của ta đối với hắn là mãi mãi, tự tin rằng ta sẽ tin hắn cũng như hắn tin ta, tự tin rằng dù cho giữa chúng ta có hiểu lầm, sau khi giải thích vẫn sẽ cùng nhau bạch đầu giai lão – hắn chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ ta. Người suy tính thiệt hơn chỉ có mỗi một mình ta.
Còn có thể oán trách hắn không thẳng thắn, không thành khẩn hay sao? Rõ ràng là ta đã phụ lòng tin của hắn…
Đào Thanh vò nát tờ giấy trong tay, chậm rãi nói: “Tông chủ Mật Tông phái, nàng cũng đã từng gặp qua, đúng vậy, là chủ nhân tờ giấy này. Lúc các người ở Mân Việt quốc, hắn lợi dụng phương thức liên lạc giữa Yến Ly và Liên nhi tìm được ta và Đông Ly, đề xuất điều kiện với bọn ta. Hắn muốn mượn lực của Trần quốc trợ giúp hắn thoát khỏi thân phận bù nhìn, chỉ cần Bạch tộc kềm chế được Lam tộc, giành được quyền phát ngôn, Mân Việt quốc sẽ cùng Trần quốc ký hạ minh ước, gắn bó thành một.”
Ta ngạc nhiên, không ngờ một vị hòa thượng trông có chút giảo hoạt nhưng thành thật lại có dã tâm như vậy. “Vì sao lão đề xuất giao dịch như vậy? Vì sao lão cho rằng chúng ta sẽ tin tưởng, đáp ứng điều kiện của lão?”
Đào Thanh trầm mặc đến sát bên tai ta, thấp giọng nói: “Là vì lão muốn báo thù giết thê, còn nữa, là vì nhi tử của lão. Lão từng phạm phải giới luật, cùng tín đồ sinh hạ một nhi tử.” Nói xong, viết xuống một chữ “Ly” trong lòng bàn tay ta. “Đợi sau khi lão mất, ‘hắn’ sẽ kế nhiệm ngôi Tông chủ, dựa vào quan hệ giữa hắn và nàng, minh ước này còn đáng tin hơn bất cứ thứ gì.”
Ta chấn kinh ngẩng đầu lên nhìn hắn, trước mắt thoáng qua gương mặt tươi tắn của Bất Ngốc hòa thượng.
————————————
“Ta thì lại thấy thấy người này trông rất quen mắt.”
”Chàng nói ta mới để ý, ta cũng cảm thấy vậy…”
“Lúc lão cười lên trông rất giống nàng! Nhìn tướng tưởng lương thiện nhưng bụng toàn rắp tâm hại người.”
Lúc đó cứ tưởng là chỉ một câu nói đùa, Bất Ngốc hòa thượng và Yến Ly, rốt cuộc có tới mấy phần giống nhau? Giờ nghĩ lại, ánh mắt Bất Ngốc hòa thượng nhìn Yến Ly dường như hiền từ một cách lạ thường…
“Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết thôi. Trước khi thành công, lão không muốn người khác biết sự tồn tại của ‘hắn’, đề phòng ‘hắn’ trở thành đối tượng bị người Lam tộc, thậm chí là Bạch tộc ám sát. Sau đó, hòa thân là tương kế tựu kế, Lam Chính Anh tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sẽ không sơ suất mạo hiểm giết Đông Ly, huống chi trong vòng mấy tháng qua, Tông chủ lục tục tiết lộ tin tức cơ mật của Lam tộc, người có thể quang minh chính đại vào Mân Việt quốc liên thủ cùng lão chỉ có mỗi mình Đông Ly. Ta và Đông Ly đã hứa với Tông chủ, vì vậy chỉ có thể cho nàng biết một phần tin tức, không ngờ sau lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế…”
“Dường như bên trong Mật Tông phái xảy ra chuyện gì đó, mâu thuẫn với Lam tộc càng trở nên gay gắt, thế lực ngầm của Tông chủ bị vạch trần, sự việc bại lộ, do đó Lam tộc mới đột nhiên phái Lam Chính Kỳ đi giết Đông Ly – có lẽ trong tay Đông Ly nắm quá nhiều cơ mật của Lam tộc.” Nói đến đây, đáy mắt Đào Thanh ảm đạm đi “Đáng tiếc là mật báo cuối cùng lão truyền đến quá muộn. Mật Tông phái và Lam tộc đang nội chiến, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đến giờ vẫn chưa biết rõ.”
Ta biết… một ngày trước khi đi hòa thân, lão bảo Bạch Chỉ hộ tống ta và Yến Ly, Đường Tư rời khỏi Mân Việt quốc, bọn ta xung đột trực tiếp cùng Lam tộc, Bạch Chỉ bị bắt.
Thì ra… lại là ta đã hại sư phó…
Hiện tại biết tất cả những điều này đều là đã quá muộn …
Một lần nữa chiến hỏa lại dấy lên, trong quân tràn ngập khí tức báo thù, hàng loạt cuộc tấn công chỉ đổi lấy sự im lặng bế quan miễn chiến của Mân Việt quốc.
Một tháng trôi qua, tình hình chiến trận không hề có chút tiến triển, thương thế của sư phó cũng vậy, hoặc có thể nói là ngày càng chuyển biến xấu.
Ta ôm Đậu Đậu, hàng ngày ngồi bên giường hắn nói chuyện với hắn, nhưng hắn chỉ nghe mà không tỉnh lại.
Trong lều chất đầy sách hắn đã từng xem qua, viết qua, nhắc qua…ta tiện tay nhặt lên từng cuốn một đọc cho hắn và Đậu Đậu nghe.
“Trị Quốc Thập sách”: lấy đức trị quốc, lấy pháp lệnh thiên hạ, lấy uy nhiếp vạn bang. Cứu giúp dân nghèo, khuyến khích giáo dục, đề cao võ thuật…
“Đậu Đậu, con có biết phụ thân con nói gì hay không?”
Đậu Đậu cắn đầu ngón tay ta cười.
“Nhìn cái kiểu của con là biết con chả hiểu gì giống nương rồi. Nhị cha của con chắc chắn là hiểu.”
Xem càng nhiều sách mới càng cảm thấy kiến thức của sư phó quá bao la, và cũng mới phát hiện ra mình đã hiểu hắn quá ít.
Có những lời, ta vốn tưởng rằng dù ta không nói hắn cũng sẽ hiểu.
Nhưng thật ra có những lời, dù hắn có nói ta cũng sẽ không hiểu, cho nên hắn lựa chọn không nói.
Ta trách hắn không hiểu mình, vậy chứ ta có hiểu hắn hay không?
Mười năm ở đế đô, biết bao lần ta nằm trên đùi hắn chìm vào giấc ngủ, quyến luyến sự ấm áp trong lòng hắn, nhưng lại không hề cố gắng tìm hiểu xem hắn đang nghĩ gì, xem gì, viết gì, làm gì.
So về sự ích kỷ, ai hơn ai?
Ta cười khổ, rút cuốn “Đại học” từ sâu bên trong giá sách, chợt có một tập giấy nhỏ rơi ra.
Trang bìa ngoài cùng không có viết chữ, giấy đã có chút ố vàng, mở ra, từng tờ từng tờ một tràn ngập hai chữ duy nhất – Ngọc nhi…
Chữ viết như người – thanh tú uyển chuyển mà mạnh mẽ sâu sắc, như chạm trổ trên ngọc, nét cuối cùng lưu luyến kéo dài, dây dưa triền miên.
…Ngọc nhi trêu chọc sư huynh, phạt đứng một canh giờ – đứng ngủ gật, ôm về phòng. Ngày Sáu tháng Bảy.
…Ngọc nhi đái dầm… Hahaha… Ngọc nhi bảo: không được nói, không được nói. Ngày Tám tháng Tám.
…Sinh nhật của Ngọc nhi, tặng một bộ Tứ thư Ngũ kinh. Ngọc nhi giận. Tiết tiểu Mãn.
…Đón Giao thừa trong cung, chuồn êm về phủ với Ngọc nhi. Ngọc nhi đợi không được mà ngủ, sang năm sẽ đánh thức nàng dậy xem pháo hoa. Trừ Tịch.
…Ngọc nhi mới có nguyệt sự, lớn rồi … Ai…
…Đưa Ngọc nhi đến Quốc Tử Giám, tâm thần không yên, sợ Ngọc nhi bị người ta bắt nạt.
…Ngọc nhi bắt nạt bạn đồng môn, bị Thái phó tố cáo… Không bị người ta bắt nạt là được rồi.
…Ngọc nhi lại bắt nạt người ta, lại làm nũng…Thẩm Đông Ly a Thẩm Đông Ly, ngươi thiết diện vô tư ở chỗ nào?!
Ta vui mừng khôn xiết chìm vào hồi ức.
Gương mặt dở khóc dở cười của sư phó lờ mờ hiện ra ngay trước mắt, hắn nghiêm túc nén cười đi đằng trước, ta cúi đầu thấp đi đằng sau, lên tiếng gọi hắn, âm cuối kéo dài đầy nũng nịu: “Sư phó a… Ngọc nhi biết…sai rồi…”
“Ngươi “lại” biết sai nữa sao?” Hắn liếc xéo ta.
Ta gật đầu như gà con mổ thóc, cười vô tội, chỉ trời thề thốt tuyệt không tái phạm nữa.
Nhớ lại lúc ấy, thật ra hắn chẳng hề có chút gì gọi là giận dữ cả.
Con người của hắn a, rất là bao che khuyết điểm, chỉ cần ta không bị người khác bắt nạt là được rồi, còn nếu ta bắt nạt người khác, chỉ cần không bị ai bẩm báo với Đại Lý tự thì hắn cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Hắn nguyên tắc cỡ nào cũng vậy, hễ đến trước mặt ta là lập tức biến thành vô nguyên tắc ngay.
Ta cúi đầu nhìn Đậu Đậu, chọt lên mũi nàng. “Nè, sau này con đừng có giống như nương của con nghen, nếu không ta nhét con vào rồi sinh lại đó!”
Đậu Đậu bập bẹ phun nước miếng phì phì…
Ta lại lật tiếp trang sau.
…Mang tâm tư như vậy đón nhận sự ôm ấp của nàng, có phải là rất đáng xấu hổ hay không… Nhưng lại không cự tuyệt được nàng. Có lẽ trong lòng nàng cũng có ta, chẳng qua chỉ là sư phó của nàng, hoặc là ai khác… Ngọc nhi…
…Sư huynh nói trong cung có người đang điều tra về Ngọc nhi, ta còn có thể che giấu được bao lâu? Ngọc nhi là một nha đầu hoang dã không ôm chí lớn, lúc lựa chọn “Lục” đã lo là sẽ có ngày này, cho dù ngày đó đến, ít ra đảng “Lục” sẽ không như đảng “Vương”, Ngọc nhi sẽ không tứ cố vô thân. Giải quyết xong chuyện quân vương, thiên hạ, ta có thể dẫn Ngọc nhi quy ẩn núi rừng hay không…
…
…Ngọc nhi đã bỏ đi được một năm tròn, hoa đào lại nở rồi tàn một lần. Chắc nàng đã quên ta, có lẽ thói quen khó sửa, chỉ còn một mình ta. Làm sao sửa được đây… Rất nhớ, muốn gặp lại nàng một lần nữa, không biết nay nàng cao, béo, hay là vẫn gầy. Người ta nói chim nhớ rừng, Ngọc nhi của ta, chừng nào bay mệt mới nghĩ đến ta…
Đầu ngón tay ta xoa xoa, chạm nhẹ lên từng chữ hắn lưu lại, trên đó như vẫn còn sót lại độ ấm từ nét bút của hắn.
Lúc hắn viết xuống những chữ này, không biết tâm tình của hắn như thế nào?
Ta cười, khẽ hôn lên chữ của hắn, cúi đầu nhìn Đậu Đậu, nghẹn ngào, đắc ý nói: “Đậu Đậu con xem, phụ thân con yêu nương nhiều ghê chưa…”
Nhưng hắn lại chưa từng nói gì cả.
…Ngẫm lại, có lẽ rốt cuộc Ngọc nhi không còn cần ta nữa. Không ai có thể làm bạn với người khác đến hết đời, ta xuất hiện lúc nàng cần ta, lúc nàng không còn cần ta nữa, ta cũng nên mãn nguyện rút lui thôi. Ngày đó ngoài lều, nàng kéo ta vào, lại một lần nữa bốn người cùng ngồi một bàn, phảng phất như trở lại một năm đó ở Lý phủ, nàng sống thật sự khoái lạc, nhìn nàng tươi cười mà hầu như cảm thấy hình như giang sơn xã tắc này cũng không quan trọng bằng.
Rốt cuộc vẫn là không nỡ buông tay, quyến luyến sự ấm áp của nàng.
Không biết nàng sống ở Mân Việt quốc có tốt không, mẫu tử có bình an hay không, chừng nào hài tử sẽ ra đời, hình dáng như thế nào, đặt tên là gì. Dựa vào trình độ của Ngọc nhi, có lẽ sẽ đặt cho hài tử một cái tên làm hỏng oai danh cả một đời của hài tử a…
Thật hi vọng nàng sinh nữ nhi, nữ nhi là tri kỷ của mẫu thân, chỉ sợ nữ nhi ngang bướng tinh nghịch như nương của nàng lúc còn bé. Sớm nghĩ ra một cái nhũ danh rất hay cho nàng. Gọi là “Hồng Đậu”.
Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thải hiệt
Thử vật tối tương tư.
(Bài thơ Tương tư của Vương Duy.)
Họ Lưu, nhũ danh “Hồng Đậu”, chính danh “Tương Tư”.
Gọi nàng là Lưu Tương Tư…
Dù có chút hiểu lầm nhưng hy vọng còn có thể bạch đầu giai lão với nàng.
Phải.
“Sư phó, Đông Ly. Là nữ nhi.” Ta nhẹ giọng nói vào bên tai hắn “Là một hạt đậu tương tư.”
Sắc mặt hắn tái nhợt không một chút huyết sắc, lồng ngực được cố định bằng giá gỗ và băng gạc, máu thấm xuyên qua bố trắng trông mà ghê người.
Một búa nặng ngàn cân, làm sao sư phó có thể chịu nổi?
Nhất định là rất đau, rất đau…
Ta nhẹ nhàng gối lên mu bàn tay của hắn, bàn tay hắn tái nhợt thả rơi bên người, lạnh buốt không còn độ ấm, không như ngày xưa giơ tay lên, ôn nhu luồn ngón tay vào giữa kẽ tóc ta, lồng mười ngón vào tay ta đưa lên môi khẽ hôn, nhẹ giọng nỉ non: “Ngọc nhi a…”
Hắn xem ta như trân như bảo, như châu như ngọc.
Nước mắt tí tách rơi từng giọt từng giọt xuống, đọng lại trên gương mặt của Đậu Đậu, Đậu Đậu oa lên một tiếng khóc òa lên.
Thật ra, cho đến nay, hắn chưa từng phụ ta, chỉ là ta tin tưởng hắn chưa đủ, đi đến bước này là ta đã buộc hắn.
Yến Ly vào, trầm mặc nhìn ta rồi ôm Đậu Đậu đi. “Đủ rồi, để hắn đi thôi.”
Ta chấn động, ngẩng đầu lên nhìn hắn “Chàng nói cái gì? Để ai đi?”
Yến Ly nhìn ta một cách khó xử nhưng không trả lời.
Ta cúi đầu, thò tay lấy chén nước trên bàn, dùng nước thấm ướt môi sư phó “Chàng nói là sẽ tìm cách, ngay cả ta mà chàng còn cứu được, nhất định cũng sẽ có cách cứu sư phó.”
“Hai người không giống nhau… Lúc đó nàng còn tỉnh, còn hắn, tim hắn đã ngừng đập rồi.”
Mấy ngày nay, đây là câu giải thích lần thứ mấy của Yến Ly rồi?
“Hắn nói rồi, hắn muốn cùng ta bạch đầu giai lão, sao có thể lừa ta?” Ta lắc đầu “Ta không bao giờ nghi ngờ hắn nữa. Lần này hắn nhất định sẽ không lừa ta đâu.”
Yến Ly nhắm mắt lại, trầm mặc rất lâu, duỗi tay bắt lấy cánh tay ta. “Để hắn yên nghỉ trong lòng đất đi thôi.”
…Ngọc nhi là tất cả niềm an ủi và hy vọng của ta. Chỉ cần nàng còn cần ta, ta sẽ mãi mãi ở bên nàng.
Sư phó đã nói thế, thật không giữ lời hay sao?
Ta muốn đưa sư phó về lại đế đô, về lại nơi chôn giấu bao nhiêu kỷ niệm của hai ta.
Ngày đưa linh cữu, gió Tây Bắc thổi buốt da buốt thịt.
Có một người từ phương Bắc tới, toàn thân phong trần sương gió, sắc mặt uể oải mệt mỏi.
Lúc đó ta đang ngồi trước linh cữu của sư phó, Đường Tư, Kiều Vũ, Yến Ly đứng sau lưng ta, ta ôm Đậu Đậu, nhẹ giọng nói với nàng: “Đậu Đậu, phụ thân phải đi rồi…”
Yến Ly quay mặt đi, thấy Đào Thanh vén rèm bước vào bèn ngạc nhiên sửng sốt.
Ta quay đầu đờ đẫn nhìn Đào Thanh, khóe môi khẽ giật giật, thản nhiên nói: “Chàng đến rồi.”
Đào Thanh đến đứng trước linh cữu của sư phó, một lát sau, cúi đầu nhìn ta, nặng nề nói: “Thật xin lỗi, ta không ngờ…”
Ta cười khổ lắc đầu “Không thể trách chàng, đâu có ai ngờ được tất cả những việc này.”
Ta rút một tờ giấy nhỏ trong tay áo ra. Hôm sư phó bị thương, hắn nằm trong lều, ta ngồi ngoài lều, một con bồ câu trắng bay liệng xung quanh căn lều mấy lần nhưng không tìm được cửa vào. Đường Tư bắt được nó giao cho ta.
Dưới chân con bồ câu trắng có buộc một tờ giấy, trên chỉ viết có mấy chữ ngắn gọn…”Tin tức bị lộ, Lam ra sát lệnh, về Trần!”
Nét chữ chẳng hề xa lạ gì, lúc ta ở Mân Việt quốc đã từng gặp qua, là bút tích của Bất Ngốc hòa thượng.
Hắn đã liên lạc với Bất Ngốc hòa thượng từ khi nào? Là mấy tháng lúc bọn ta ở trong núi? Rốt cuộc hắn muốn làm gì chứ?
Đến giờ phút này ta không còn dám, cũng không thể dám nghi ngờ mục đích của hắn nữa, tất cả những gì hắn làm đều là vì ta, nhưng tại sao ta lại không chịu hiểu…
Ta đưa tờ giấy của Bất Ngốc hòa thượng cho hắn. “Ta nghĩ, chuyện này chỉ có chàng mới có thể giải thích rõ ràng.”
Đào Thanh vẻ mặt đầy phức tạp nhìn thoáng qua tờ giấy trong tay, chậm rãi thu lại nắm trong lòng bàn tay, buông mí mắt xuống suy nghĩ rất lâu mới đáp: “Chúng ta đã từng hứa với người đó không thể tiết lộ bí mật này.”
“Giờ mà còn muốn giữ một lời hứa vu vơ khó hiểu nữa sao?” Ta cười lạnh một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt hắn “Đào Thanh, hãy nói thật đi.”
Đào Thanh nắm chặt tờ giấy, hồi lâu sau, hắn trầm giọng hạ lệnh: “Mọi người ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói riêng với nàng.”
Ta giao Đậu Đậu cho Yến Ly mang đi, lặng lẽ ngồi xuống đối diện với Đào Thanh.
“Có thể nàng không tin, nhưng từ đầu đến cuối ta và Đông Ly đều là đồng minh. Ngay từ đầu, là vì lợi ích của hai bên nên cùng nhau đối phó với Vương đảng, sau này, là vì nàng, cùng nhau đối phó với Mân Việt quốc, thậm chí là đối phó với Lưu Triệt. Ta biết, nàng và hắn có hiểu lầm, nhưng ta không có cách nào cởi bỏ giúp các người. Nàng cho rằng hắn bán đứng nàng cho Lưu Triệt, nhưng thật ra hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác, so với ta, có lẽ hắn càng không hi vọng nàng trở lại cái hoàng thành âm u đó, bởi vì hơn ai hết, hắn là người hiểu rõ nhất nơi đó xấu xa đến mức nào.”
Đào Thanh cười khổ “Dù Lưu Triệt chỉ là một thiếu niên, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là hoàng đế, hắn tìm được Lạc thành, hắn có vô số biện pháp có thể kềm chế chúng ta, không tiếc mà liều mạng “cá chết lưới rách”. Đồng ý cho hắn vào ở trong Lý phủ là ý của Đông Ly, cũng là ý của ta. Sau khi Lưu Triệt vào Lý phủ, ta điều Phương tiểu hầu gia đi, thừa dịp Lưu Triệt giả vờ đăng đàn cúng bái, Đông Ly và Mặc Duy lén gặp Phương tiểu hầu gia, hứa phù trợ hắn giành lấy giang sơn, đế vị, thậm chí hứa cả đời sẽ cúc cung tận tụy với hắn. Nhưng công tử quần lụa cuối cùng cũng chỉ vẫn là công tử quần lụa, hắn thà làm một Tiêu Dao Hầu mà không thèm tiếp lấy củ khoai lang phỏng tay. Yến Ly đã thăm mạch cho Lưu Triệt, quả thật hắn cũng không hề khuếch đại bệnh tình của chính mình, tình thế trở nên gay go, loạn trong giặc ngoài, chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể để Yến Ly đi mạo hiểm, giả vờ ngoan ngoãn nghe theo Mật Tông phái, trở thành Tông chủ bù nhìn của bọn chúng, xuống tay từ trong nội bộ bọn chúng, hi vọng loại bỏ chiến sự ngay từ khi còn chưa bắt đầu. Chỉ là không ngờ được nàng đột nhiên khôi phục ký ức.”
Ngày giả vờ làm lễ cúng bái, ta nhớ Lưu Triệt đã từng đoán mệnh cho ta, sau còn cùng Kiều Vũ đuổi theo Yến Ly và Bạch Sanh Sanh. Lúc đó quả thật không biết tung tích của sư phó, thì ra là vì đi tìm Phương tiểu hầu gia…
“Đêm hôm đó, nàng khôi phục ký ức, thật ra chỉ có ta biết chuyện này, là ta đã cho người báo tin cho Lưu Triệt, bảo hắn ra tay.”
Ta chấn kinh ngẩng đầu nhìn hắn, lúng ta lúng túng nói: “Ta vẫn tưởng là sư phó…”
Đào Thanh cười khổ, lắc đầu nói: “Mãi đến lúc đó hắn vẫn chủ trương lập một thái tử nhỏ tuổi con của phiên vương khác, nhưng lại không thành. Thứ nhất là tìm không ra, thứ hai là Lưu Triệt không đồng ý. Lưu Triệt quá xảo trá, nghi kỵ quá nhiều, ngoại trừ nàng ra, hắn không tin ai cả. Cuối cùng là ta đã quyết định phù trợ nàng lên làm đế. Nhưng Lưu Triệt không tin ta, thậm chí hắn kiêng kỵ ta, chỉ có Đông Ly có thể ra mặt, ngoài mặt hắn vờ làm rõ quan hệ không mấy tốt giữa ta và hắn, biểu lộ sự chán ghét của hắn đối với võ lâm thảo mãng, trên thực tế, người phụ trách liên lạc cùng Bạch Hồng sơn trang vẫn là hắn. Nhưng Lưu Triệt rất có lòng nghi kỵ đối với thế lực cường hào, hắn chỉ có thể giấu diếm lập trường của mình, nhìn tưởng rằng mục tiêu của hắn là đối chọi với Bạch Hồng sơn trang và thế lực của võ lâm chứ thật ra mục tiêu chân chính của bọn ta là Vạn Kiếm sơn trang. Hắn chỉ có thể giấu tất cả mọi người, thậm chí giấu cả Kiều Vũ, Yến Ly, giấu cả nàng, có lẽ cũng không phải có ý giấu diếm, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp cho nàng biết…”
Ta nghĩ lại, phải chăng mình đã từng cho hắn cơ hội giải thích, hay là chưa chờ hắn mở miệng đã tự cho là đúng định tội hắn.
Vì sao hắn không cãi lại?
Nhưng nếu hắn cãi lại, ta sẽ tin sao?
Ta không chắc. Ta đã từng nghi ngờ hắn, mà lẽ ra ta phải tin tưởng hắn vô điều kiện…
Kết quả là ta nản lòng thoái chí nói mặn nói nhạt hắn, ngoài mặt có lẽ hắn không nói, nhưng trong lòng chắc đã tổn thương vô cùng.
“Tấn công Bạch Dương cốc, Từ Lập bị vây hãm trong Cửu Lôi trận, thật ra những tin tức này ngay từ đầu bọn ta chẳng hề hay biết gì cả, là Đông Ly đã đội mưa đến truyền tin.”
Ta ngạc nhiên hỏi: “Hắn không biết võ công, làm sao một mình đội mưa leo núi trong đêm hôm khuya khoắt như thế? Vì sao không để Kiều Vũ đi?”
Đào Thanh cười khổ. “Nàng quên rồi sao? Kiều Vũ bị nàng phái đi dọ thám ta. Hắn không thể để người khác phát hiện hắn bí mật hợp tác với ta, nếu lộ ra đó là tội khi quân.”
Đúng vậy, ta nhớ lại, đêm hôm đó Từ Lập trúng kế, A Triệt phát bệnh, ta tìm khắp nơi mà không thấy sư phó, sau đó ngủ lại trong lều của hắn, sau khi tỉnh lại chỉ mừng rỡ sung sướng vì được gặp mặt Đường Tư và Đào Thanh, lại quên mất đi tìm xem sư phó ở nơi nào…
“Lúc đó, ta thấy thái độ của nàng đối với hắn có chút quái dị, bèn thừa dịp nàng đi gặp Lưu Triệt khuyên bảo hắn mấy câu. Không ngờ nàng đã hiểu lầm hắn nhiều như vậy. Ta nói với hắn, người thông minh sẽ không tự bức chính bản thân mình rơi vào tuyệt cảnh, hắn một lòng một dạ vì nàng, đáng tiếc là đã dùng sai cách thức, dù tình cảm có sâu nặng cỡ nào cũng chịu không được khảo nghiệm hết lần này đến lần khác như thế. Hắn lại nghĩ, đợi nàng hoàn toàn tiếp nhận quyền lực rồi, không cần kiêng kỵ Lưu Triệt nữa, sau đó mới nói rõ mọi sự với nàng, còn trước đó là hắn nhờ ta chăm sóc cho nàng. Nhưng có những chuyện hắn cũng không thể ngờ. Không ngờ nàng hiểu lầm hắn có ác ý đối với ta và Đường Tư, càng không ngờ nàng nghĩ là, trong lòng hắn, giang sơn xã tắc còn quan trọng hơn nàng…”
“Lý Oánh Ngọc, kể từ lúc nào nàng trở nên không tự tin như thế? Thẩm Đông Ly làm người có chút cổ hủ, trong lòng luôn nghĩ quân minh thần hiền, đại tể thương sinh, nhưng cho tới bây giờ, hắn chỉ nguyện ý bảo vệ giang sơn vì một người, cũng chỉ nguyện ý cúc cung tận tụy với một người, cả đời làm thần… Có những chuyện nói ra bằng lời không khỏi có vẻ lập dị, hắn khinh thường không thèm nói, nhưng không nói lại sợ nàng không hiểu. Những chuyện này, lúc đó hắn không nói, ta cũng không thể nói thay hắn, sau này hắn cũng không còn kịp nói nữa, giờ dĩ nhiên hắn không thể mở miệng nói được, chỉ có thể để ta chuyển lời. Ít ra hắn cũng không mang theo sự hiểu lầm của nàng ra đi như vậy.”
Ta cúi đầu nhìn đầu gối của mình, đôi mắt cay xót đến khó chịu, lại chảy không ra một giọt nước mắt.
Thật ra mấy ngày qua xem kế sách của hắn, ta đã nên hiểu từ sớm. Sư phó tình sâu như biển, ta thân là người trong cuộc lại u mê không rõ, dùng tâm tư của chính mình đi đo lường hắn…
Thậm chí hắn đã từng nói qua, vì ta thật lòng thật dạ với bọn Đào Thanh, làm sao lại nghĩ hắn muốn diệt trừ bọn họ?
Ta tự cho là mình yêu hắn, nhưng dường như trước giờ chưa từng chân chính hiểu hắn, tin hắn. Sư phó hắn tự tin hơn so với ta, cũng tin tưởng đối phương hơn so với ta. Hắn tự tin rằng tình cảm của ta đối với hắn là mãi mãi, tự tin rằng ta sẽ tin hắn cũng như hắn tin ta, tự tin rằng dù cho giữa chúng ta có hiểu lầm, sau khi giải thích vẫn sẽ cùng nhau bạch đầu giai lão – hắn chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ ta. Người suy tính thiệt hơn chỉ có mỗi một mình ta.
Còn có thể oán trách hắn không thẳng thắn, không thành khẩn hay sao? Rõ ràng là ta đã phụ lòng tin của hắn…
Đào Thanh vò nát tờ giấy trong tay, chậm rãi nói: “Tông chủ Mật Tông phái, nàng cũng đã từng gặp qua, đúng vậy, là chủ nhân tờ giấy này. Lúc các người ở Mân Việt quốc, hắn lợi dụng phương thức liên lạc giữa Yến Ly và Liên nhi tìm được ta và Đông Ly, đề xuất điều kiện với bọn ta. Hắn muốn mượn lực của Trần quốc trợ giúp hắn thoát khỏi thân phận bù nhìn, chỉ cần Bạch tộc kềm chế được Lam tộc, giành được quyền phát ngôn, Mân Việt quốc sẽ cùng Trần quốc ký hạ minh ước, gắn bó thành một.”
Ta ngạc nhiên, không ngờ một vị hòa thượng trông có chút giảo hoạt nhưng thành thật lại có dã tâm như vậy. “Vì sao lão đề xuất giao dịch như vậy? Vì sao lão cho rằng chúng ta sẽ tin tưởng, đáp ứng điều kiện của lão?”
Đào Thanh trầm mặc đến sát bên tai ta, thấp giọng nói: “Là vì lão muốn báo thù giết thê, còn nữa, là vì nhi tử của lão. Lão từng phạm phải giới luật, cùng tín đồ sinh hạ một nhi tử.” Nói xong, viết xuống một chữ “Ly” trong lòng bàn tay ta. “Đợi sau khi lão mất, ‘hắn’ sẽ kế nhiệm ngôi Tông chủ, dựa vào quan hệ giữa hắn và nàng, minh ước này còn đáng tin hơn bất cứ thứ gì.”
Ta chấn kinh ngẩng đầu lên nhìn hắn, trước mắt thoáng qua gương mặt tươi tắn của Bất Ngốc hòa thượng.
————————————
“Ta thì lại thấy thấy người này trông rất quen mắt.”
”Chàng nói ta mới để ý, ta cũng cảm thấy vậy…”
“Lúc lão cười lên trông rất giống nàng! Nhìn tướng tưởng lương thiện nhưng bụng toàn rắp tâm hại người.”
Lúc đó cứ tưởng là chỉ một câu nói đùa, Bất Ngốc hòa thượng và Yến Ly, rốt cuộc có tới mấy phần giống nhau? Giờ nghĩ lại, ánh mắt Bất Ngốc hòa thượng nhìn Yến Ly dường như hiền từ một cách lạ thường…
“Chuyện này chỉ có mấy người chúng ta biết thôi. Trước khi thành công, lão không muốn người khác biết sự tồn tại của ‘hắn’, đề phòng ‘hắn’ trở thành đối tượng bị người Lam tộc, thậm chí là Bạch tộc ám sát. Sau đó, hòa thân là tương kế tựu kế, Lam Chính Anh tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi trong tay, sẽ không sơ suất mạo hiểm giết Đông Ly, huống chi trong vòng mấy tháng qua, Tông chủ lục tục tiết lộ tin tức cơ mật của Lam tộc, người có thể quang minh chính đại vào Mân Việt quốc liên thủ cùng lão chỉ có mỗi mình Đông Ly. Ta và Đông Ly đã hứa với Tông chủ, vì vậy chỉ có thể cho nàng biết một phần tin tức, không ngờ sau lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn như thế…”
“Dường như bên trong Mật Tông phái xảy ra chuyện gì đó, mâu thuẫn với Lam tộc càng trở nên gay gắt, thế lực ngầm của Tông chủ bị vạch trần, sự việc bại lộ, do đó Lam tộc mới đột nhiên phái Lam Chính Kỳ đi giết Đông Ly – có lẽ trong tay Đông Ly nắm quá nhiều cơ mật của Lam tộc.” Nói đến đây, đáy mắt Đào Thanh ảm đạm đi “Đáng tiếc là mật báo cuối cùng lão truyền đến quá muộn. Mật Tông phái và Lam tộc đang nội chiến, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, đến giờ vẫn chưa biết rõ.”
Ta biết… một ngày trước khi đi hòa thân, lão bảo Bạch Chỉ hộ tống ta và Yến Ly, Đường Tư rời khỏi Mân Việt quốc, bọn ta xung đột trực tiếp cùng Lam tộc, Bạch Chỉ bị bắt.
Thì ra… lại là ta đã hại sư phó…
Hiện tại biết tất cả những điều này đều là đã quá muộn …