Trong bóng tối có hai cánh tay mơn trớn toàn thân anh, đầu ngón tay lãnh lạnh có một tầng kén mỏng, rõ ràng là không dùng sức nhưng Thường Ngọc không thể nào tránh thoát được.
Sức mạnh kỳ dị đó ngăn cản tất cả ý nghĩ khác của hắn, hắn thậm chí hi vọng chủ nhân của đôi tay này có thể cho hắn càng nhiều.
Mà như hắn suy nghĩ, người đang sờ hắn đè lên rồi dùng cả chân lẫn tay ôm sát thân thể của hắn, hình thành tư thế ỷ lại quen thuộc.
Nhưng có một điều khác với trước kia, đó chính là hắn lại có phản ứng không nên có, vừa thấp hèn vừa đáng cười, thậm chí hắn không dám lộ ra.
Người leo lên hắn ngồi dậy, da thịt chạm nhau, khiến Thường Ngọc thở vài tiếng gấp gáp.
“Anh muốn em sao?” Người kia vẫn chưa tiến hành động tác kế tiếp mà chậm rãi nói, “Anh, anh muốn em làm cái gì nào?”
Giọng nói thanh nhuận của anh vang bên tai, đơn thuần mê hoặc khiến Thường Ngọc hận không thể áp đảo anh rồi giải quyết tại chỗ, nhưng hắn không dám, sợ di chuyển một cái sẽ khiến người này tiêu tan mất.
Chờ đợi thực sự một loại thống khổ, Thường Ngọc không nói lời nào, thiếu niên cũng không chịu buông tha cho hắn, mà là cọ sát cách một lớp quần, thanh âm mơ hồ của anh như đang thở nhẹ.
“Anh, anh sờ em đi.” Người kia nói.
“Anh, em thực sự thích anh.”
“Anh, em muốn chúng sống cùng anh mãi mãi về sau...”
Những câu nói mà Thường Ngọc ngày nhớ đêm mong được đối phương lần lượt nói ra, không khí càng ngày càng nông. Khi mọi thứ đã vượt qua điểm mấu chốt, ngay khi Thường Ngọc không thể nhịn được nữa muốn phản công thì, người kia đột nhiên thì thầm vào tai hắn, “Anh, em lớn rồi, em muốn một mình.”
Tất cả đều biến mất, Thường Ngọc mở mắt ra, sự tối tăm cùng yên tĩnh tràn ngập ngũ giác của hắn, ngăn chặn mũi miệng của hắn, khiến hắn không thể thở nổi.
Sau khi cố gắng làm quên với bầu không khí khiến người tuyệt vọng này, Thường Ngọc đứng dậy đi vào phòng tắm, phần ẩm ướt dưới bụng như đang nhắc nhở hắn: Hắn không thể ẩn dấu, không còn cách nào lừa gạt mình, cảm tình mà hắn dành cho em nhiều qua là thế nào.
Sau khi tắm xong Thường Ngọc thay quần áo khác, thấy thời gian còn sớm, vốn cần phải đi công ty, nhưng bây giờ hắn không thể nào tĩnh tâm được.
Mở hội nghị, ký tên, nói chuyện làm ăn, những này đều đã không phải là thứ mà hắn muốn nghĩ đến. Thường Ngọc hít sâu một hơi, quyết định tự cho mình nghỉ việc mà không thông báo với quản gia.
Hắn muốn đi tìm một người, xin lỗi cũng được, giải thích cũng được, nhất định phải buộc chặt anh ở bên người mình.
Trong cơn gió lạnh buốt, hắn đi vào gian phòng Giang Vô Ngôn.
Biệt thự nhà họ Thường có một khu riêng, năm đó vì cảm tạ Giang Vô Ngôn, cũng vì chăm sóc anh tốt hơn, Thường Ngọc vốn xếp một phòng cho anh ở ngay cạnh phòng minh. Nhưng không chịu được lời gièm pah từ trưởng bối, trải qua chuyện linh tinh, hắn đành phải chuyển anh sang nơi khác gần gian phòng mình nhất, là một căn phòng hiện đại đầy đủ tiện nghi.
Hôm qua tan rã trong không vui, Thường Ngọc không nói một lời đưa Giang Vô Ngôn về nơi này. Bọn họ không nói gì cả, Thường Ngọc đưa người về xong cũng đi luôn, hắn cho rằng đối phương sẽ trở lại ngủ, ít nhất cũng sẽ suy nghĩ lại một chút, ai ngờ khi hắn đến thì trong nhà đã không có một bóng người, trong phòng ngủ được dọn sạch sẽ gọn gàng, không hề có dấu hiệu bị người ngủ qua.
Thường Ngọc hoảng hốt trong lòng, vội vã xuống lầu hỏi người hầu.
“Ngài hỏi Giang thiếu gia ạ, hôm qua ngài ấy chưa về, chào buổi tối xong ngài ấy ra ngoài luôn.” Thấy Thường Ngọc khó chịu, người giúp việc bồi thêm một câu, “Có lẽ là có chuyện gì gấp đấy ạ, chắc ngài ấy sẽ về ngay thôi.”
“Tôi, tôi cũng không biết... Có chuyện gì gấp đến nỗi, không thể để cho tôi biết...” Thường Ngọc ôm đầu, hồn bay phách lạc bước ra ngoài.
Hắn ngồi trên xe run tay gọi vào số Giang Vô Ngôn, nhưng đối phương vẫn tắt máy. Thực sự hết cách rồi, hắn lại bắt đầu gọi tất cả những người có quan hệ với Giang Vô Ngôn, hỏi từng người nhưng vẫn không có thông tin gì. Cuối cùng thực sự bế tắc, hắn thử gọi cho Sát Kha.
Lần thứ nhất không ai nhấc máy, lần thứ hai, một tiếng nhập vang lên từ đầu kia, Sát Kha ngái ngủ nói, “Anh Ngọc, chuyện gì?”
Thường Ngọc nói thẳng, trầm giọng hỏi, “Tiểu Hoa có ở chỗ của em không?”
“A... Ở...” Đối phương do dự một lát rồi đổi giọng, “Anh đoán xem?”
“Dặn em ấy đừng đi lung tung, anh đến ngay đây.”
Nghe cậu giấu đầu hở đuôi, Thường Ngọc biết là mình đã đoán đúng. Hắn nhanh chóng đến nhà Sát Kha, vừa đến nơi thì bắt gặp Giang Vô Ngôn đang định đi ra từ cửa lớn.
Sát Kha đi theo sau anh, hình như đang nói gì đó rất vui vẻ, thân mật đến chói mắt.
Cảnh tượng này bị Thường Ngọc tóm gọn, hắn mở cửa xuống xe rồi liền một mạch kéo người lên xe, không nói lời nào đã đạp chân ga nghênh ngang rời đi, bỏ lại Sát Kha đằng sau.
“Tại sao... Không về nhà.” Lái xe được một đoạn, Thường Ngọc phiền não đinh hút thuốc, nhưng bận tâm đến sức khỏe của Giang Vô Ngôn nên ép mình thả tay xuống.
“Tình cờ đến thăm.” Giang Vô Ngôn đoán được suy nghi của hắn, mặt không cảm xúc đưa hộp thuốc lá cho hắn, rồi cụp mắt trả lời câu hỏi của hắn, “Em lớn rồi, không thể phiền anh nữa, em nên dọn ra rồi.”
Thường Ngọc vẫn không nhận hộp thuốc, trong lòng càng buồn bực hơn, “Vậy nên em không nói một lời chạy sang nhà người khác ở nhờ? Em có biết Sát Kha là ai không, em sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Hắn hít sâu một cái, đè lửa giận xuống rồi nói tiếp, “Hoa Hoa, em tự hỏi lòng minh xem, nhà họ Thường không đối xử tốt với em sao? Anh chưa đủ tốt với em? Tại sao nhất định phải đi? Coi như muốn đi thì em muốn đi đâu?”
“Em không thể ở lại.” Giang Vô Ngôn chỉ nói một câu, “Không thể ở lại.”
“Lẽ nào ở bên cạnh anh khiến em khó chịu đến thế? Từng giây từng phút cũng không muốn chờ thêm, hả? Em nói đi! Trước đây em không như vậy, tại sao em lại biến thành như vậy?”
Hắn hùng hổ doạ người, Giang Vô Ngôn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, “Em không thay đổi.”
“Em nói một đàng làm một nẻo, rõ ràng là có!” Hình như nghĩ đến điều gì, Thường Ngọc nhẹ giọng xuống, “Mấy năm nay anh bận rộn hơn, nhưng đây là vì tương lai của chúng ta. Anh đã tính cả rồi, chờ anh chỉnh sửa xong sản nghiệp của nhà họ Thường, bảo đảm hiệu ích ổn định hàng năm, rồi phát triển ra nước ngoài hai năm, tích góp đủ một khoản tiền sẽ quay lại cùng em mở một cửa hàng nhỏ, chọn một người thừa kế từ họ hàng rồi bồi dưỡng, cũng có thể đi cô nhi viện, chúng ta có thể...”
Hắn nói rất kích động, từ thần thái có thể thấy được có bao nhiêu ước mơ tương lai này.
Nhưng Giang Vô Ngôn không phản ứng như hắn muốn, thậm chí ngay cả đầu đều không ngẩng lên, “Đừng như vậy, Thường Ngọc, không thể.”
“Anh không phải người cùng đường với em.” Anh nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở ra, “Tương lai anh phải cưới vợ sinh con, nhà họ Thường cần anh.”
“Vậy còn em... Thật sự không có chút cảm tình nào với anh? Thật sự không thích anh?”
“Không thích” Giang Vô Ngôn nắm chặt ngón tay, “Vì thế, anh làm vậy khiến em rất khó xử.”
“Thật sự...”
“Đúng thế.” Giang Vô Ngôn, “Em có rất nhiều nơi muốn thăm thú, tương lai muốn rời khỏi anh, có lẽ mấy chục năm đều không về được,.. Hi vọng anh có thể ủng hộ cho em.”
Anh nói một cách lạnh lùng xa cách. Thường Ngọc mãi mới nói được lên lời, “Được thôi” hắn nói, “Không ngờ lý tưởng của em lại vĩ đại như thế, chuyện em muốn làm, anh đều sẽ ủng hộ em.”
Hắn nắm tay lái tay đang phát run, “Vừa nãy anh chỉ nói đùa với em thôi, em đừng sợ, đừng đến mức mấy chục năm không quay lại, rảnh rỗi... hãy về thăm nhà một chút.”
“...” Giang Vô Ngôn, “Ừm, em biết rồi.”
“Qua hai năm có lẽ sẽ tìm một người chị dâu cho em, khi về còn phải đòi em tiền lì xì.”
“Ừm, tìm ai xinh chút.”
“Nếu như sinh con thì nó phải gọi em một tiếng chú đấy, em cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, phải thương con anh như con em, biết không.”
“Biết, em hiểu rồi.”
“Bình thường ăn uống phải chú ý, đi nước ngoài...mà bị bắt nạt thì phải gọi về nhà.”
“Được.”
Xe cứ tiếp tục đi về phía trước, khi nói xong những này thì Thường Ngọc đã khóc nức nở, hắn nghẹn ngào nói ra câu cuối cùng, gần như là cầu xin hỏi, “Đừng... đừng đi được không.”
Giang Vô Ngôn chỉ im lặng, im lặng chính là đáp án tốt nhất.
“Anh biết rồi.” Thường Ngọc cười khổ, “Khi nào thì đi?”
Giang Vô Ngôn đang định mở lời, thân thể bỗng dưng mất hết sức lực. Anh theo bản năng đổ lên người Thường Ngọc, trong miệng nói không ra lời, há mồm chỉ có thể ho ra máu đỏ sền sệt.
Một lần cuối cùng, anh nhìn về phía Thường Ngọc, mãi đến khi bóng tối bao phủ, ý thức mơ hồ, cũng không cam lòng lại nhắm mắt lại.
Sức mạnh kỳ dị đó ngăn cản tất cả ý nghĩ khác của hắn, hắn thậm chí hi vọng chủ nhân của đôi tay này có thể cho hắn càng nhiều.
Mà như hắn suy nghĩ, người đang sờ hắn đè lên rồi dùng cả chân lẫn tay ôm sát thân thể của hắn, hình thành tư thế ỷ lại quen thuộc.
Nhưng có một điều khác với trước kia, đó chính là hắn lại có phản ứng không nên có, vừa thấp hèn vừa đáng cười, thậm chí hắn không dám lộ ra.
Người leo lên hắn ngồi dậy, da thịt chạm nhau, khiến Thường Ngọc thở vài tiếng gấp gáp.
“Anh muốn em sao?” Người kia vẫn chưa tiến hành động tác kế tiếp mà chậm rãi nói, “Anh, anh muốn em làm cái gì nào?”
Giọng nói thanh nhuận của anh vang bên tai, đơn thuần mê hoặc khiến Thường Ngọc hận không thể áp đảo anh rồi giải quyết tại chỗ, nhưng hắn không dám, sợ di chuyển một cái sẽ khiến người này tiêu tan mất.
Chờ đợi thực sự một loại thống khổ, Thường Ngọc không nói lời nào, thiếu niên cũng không chịu buông tha cho hắn, mà là cọ sát cách một lớp quần, thanh âm mơ hồ của anh như đang thở nhẹ.
“Anh, anh sờ em đi.” Người kia nói.
“Anh, em thực sự thích anh.”
“Anh, em muốn chúng sống cùng anh mãi mãi về sau...”
Những câu nói mà Thường Ngọc ngày nhớ đêm mong được đối phương lần lượt nói ra, không khí càng ngày càng nông. Khi mọi thứ đã vượt qua điểm mấu chốt, ngay khi Thường Ngọc không thể nhịn được nữa muốn phản công thì, người kia đột nhiên thì thầm vào tai hắn, “Anh, em lớn rồi, em muốn một mình.”
Tất cả đều biến mất, Thường Ngọc mở mắt ra, sự tối tăm cùng yên tĩnh tràn ngập ngũ giác của hắn, ngăn chặn mũi miệng của hắn, khiến hắn không thể thở nổi.
Sau khi cố gắng làm quên với bầu không khí khiến người tuyệt vọng này, Thường Ngọc đứng dậy đi vào phòng tắm, phần ẩm ướt dưới bụng như đang nhắc nhở hắn: Hắn không thể ẩn dấu, không còn cách nào lừa gạt mình, cảm tình mà hắn dành cho em nhiều qua là thế nào.
Sau khi tắm xong Thường Ngọc thay quần áo khác, thấy thời gian còn sớm, vốn cần phải đi công ty, nhưng bây giờ hắn không thể nào tĩnh tâm được.
Mở hội nghị, ký tên, nói chuyện làm ăn, những này đều đã không phải là thứ mà hắn muốn nghĩ đến. Thường Ngọc hít sâu một hơi, quyết định tự cho mình nghỉ việc mà không thông báo với quản gia.
Hắn muốn đi tìm một người, xin lỗi cũng được, giải thích cũng được, nhất định phải buộc chặt anh ở bên người mình.
Trong cơn gió lạnh buốt, hắn đi vào gian phòng Giang Vô Ngôn.
Biệt thự nhà họ Thường có một khu riêng, năm đó vì cảm tạ Giang Vô Ngôn, cũng vì chăm sóc anh tốt hơn, Thường Ngọc vốn xếp một phòng cho anh ở ngay cạnh phòng minh. Nhưng không chịu được lời gièm pah từ trưởng bối, trải qua chuyện linh tinh, hắn đành phải chuyển anh sang nơi khác gần gian phòng mình nhất, là một căn phòng hiện đại đầy đủ tiện nghi.
Hôm qua tan rã trong không vui, Thường Ngọc không nói một lời đưa Giang Vô Ngôn về nơi này. Bọn họ không nói gì cả, Thường Ngọc đưa người về xong cũng đi luôn, hắn cho rằng đối phương sẽ trở lại ngủ, ít nhất cũng sẽ suy nghĩ lại một chút, ai ngờ khi hắn đến thì trong nhà đã không có một bóng người, trong phòng ngủ được dọn sạch sẽ gọn gàng, không hề có dấu hiệu bị người ngủ qua.
Thường Ngọc hoảng hốt trong lòng, vội vã xuống lầu hỏi người hầu.
“Ngài hỏi Giang thiếu gia ạ, hôm qua ngài ấy chưa về, chào buổi tối xong ngài ấy ra ngoài luôn.” Thấy Thường Ngọc khó chịu, người giúp việc bồi thêm một câu, “Có lẽ là có chuyện gì gấp đấy ạ, chắc ngài ấy sẽ về ngay thôi.”
“Tôi, tôi cũng không biết... Có chuyện gì gấp đến nỗi, không thể để cho tôi biết...” Thường Ngọc ôm đầu, hồn bay phách lạc bước ra ngoài.
Hắn ngồi trên xe run tay gọi vào số Giang Vô Ngôn, nhưng đối phương vẫn tắt máy. Thực sự hết cách rồi, hắn lại bắt đầu gọi tất cả những người có quan hệ với Giang Vô Ngôn, hỏi từng người nhưng vẫn không có thông tin gì. Cuối cùng thực sự bế tắc, hắn thử gọi cho Sát Kha.
Lần thứ nhất không ai nhấc máy, lần thứ hai, một tiếng nhập vang lên từ đầu kia, Sát Kha ngái ngủ nói, “Anh Ngọc, chuyện gì?”
Thường Ngọc nói thẳng, trầm giọng hỏi, “Tiểu Hoa có ở chỗ của em không?”
“A... Ở...” Đối phương do dự một lát rồi đổi giọng, “Anh đoán xem?”
“Dặn em ấy đừng đi lung tung, anh đến ngay đây.”
Nghe cậu giấu đầu hở đuôi, Thường Ngọc biết là mình đã đoán đúng. Hắn nhanh chóng đến nhà Sát Kha, vừa đến nơi thì bắt gặp Giang Vô Ngôn đang định đi ra từ cửa lớn.
Sát Kha đi theo sau anh, hình như đang nói gì đó rất vui vẻ, thân mật đến chói mắt.
Cảnh tượng này bị Thường Ngọc tóm gọn, hắn mở cửa xuống xe rồi liền một mạch kéo người lên xe, không nói lời nào đã đạp chân ga nghênh ngang rời đi, bỏ lại Sát Kha đằng sau.
“Tại sao... Không về nhà.” Lái xe được một đoạn, Thường Ngọc phiền não đinh hút thuốc, nhưng bận tâm đến sức khỏe của Giang Vô Ngôn nên ép mình thả tay xuống.
“Tình cờ đến thăm.” Giang Vô Ngôn đoán được suy nghi của hắn, mặt không cảm xúc đưa hộp thuốc lá cho hắn, rồi cụp mắt trả lời câu hỏi của hắn, “Em lớn rồi, không thể phiền anh nữa, em nên dọn ra rồi.”
Thường Ngọc vẫn không nhận hộp thuốc, trong lòng càng buồn bực hơn, “Vậy nên em không nói một lời chạy sang nhà người khác ở nhờ? Em có biết Sát Kha là ai không, em sẽ gặp nguy hiểm đấy!”
Hắn hít sâu một cái, đè lửa giận xuống rồi nói tiếp, “Hoa Hoa, em tự hỏi lòng minh xem, nhà họ Thường không đối xử tốt với em sao? Anh chưa đủ tốt với em? Tại sao nhất định phải đi? Coi như muốn đi thì em muốn đi đâu?”
“Em không thể ở lại.” Giang Vô Ngôn chỉ nói một câu, “Không thể ở lại.”
“Lẽ nào ở bên cạnh anh khiến em khó chịu đến thế? Từng giây từng phút cũng không muốn chờ thêm, hả? Em nói đi! Trước đây em không như vậy, tại sao em lại biến thành như vậy?”
Hắn hùng hổ doạ người, Giang Vô Ngôn không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, “Em không thay đổi.”
“Em nói một đàng làm một nẻo, rõ ràng là có!” Hình như nghĩ đến điều gì, Thường Ngọc nhẹ giọng xuống, “Mấy năm nay anh bận rộn hơn, nhưng đây là vì tương lai của chúng ta. Anh đã tính cả rồi, chờ anh chỉnh sửa xong sản nghiệp của nhà họ Thường, bảo đảm hiệu ích ổn định hàng năm, rồi phát triển ra nước ngoài hai năm, tích góp đủ một khoản tiền sẽ quay lại cùng em mở một cửa hàng nhỏ, chọn một người thừa kế từ họ hàng rồi bồi dưỡng, cũng có thể đi cô nhi viện, chúng ta có thể...”
Hắn nói rất kích động, từ thần thái có thể thấy được có bao nhiêu ước mơ tương lai này.
Nhưng Giang Vô Ngôn không phản ứng như hắn muốn, thậm chí ngay cả đầu đều không ngẩng lên, “Đừng như vậy, Thường Ngọc, không thể.”
“Anh không phải người cùng đường với em.” Anh nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở ra, “Tương lai anh phải cưới vợ sinh con, nhà họ Thường cần anh.”
“Vậy còn em... Thật sự không có chút cảm tình nào với anh? Thật sự không thích anh?”
“Không thích” Giang Vô Ngôn nắm chặt ngón tay, “Vì thế, anh làm vậy khiến em rất khó xử.”
“Thật sự...”
“Đúng thế.” Giang Vô Ngôn, “Em có rất nhiều nơi muốn thăm thú, tương lai muốn rời khỏi anh, có lẽ mấy chục năm đều không về được,.. Hi vọng anh có thể ủng hộ cho em.”
Anh nói một cách lạnh lùng xa cách. Thường Ngọc mãi mới nói được lên lời, “Được thôi” hắn nói, “Không ngờ lý tưởng của em lại vĩ đại như thế, chuyện em muốn làm, anh đều sẽ ủng hộ em.”
Hắn nắm tay lái tay đang phát run, “Vừa nãy anh chỉ nói đùa với em thôi, em đừng sợ, đừng đến mức mấy chục năm không quay lại, rảnh rỗi... hãy về thăm nhà một chút.”
“...” Giang Vô Ngôn, “Ừm, em biết rồi.”
“Qua hai năm có lẽ sẽ tìm một người chị dâu cho em, khi về còn phải đòi em tiền lì xì.”
“Ừm, tìm ai xinh chút.”
“Nếu như sinh con thì nó phải gọi em một tiếng chú đấy, em cũng không thể nhất bên trọng nhất bên khinh, phải thương con anh như con em, biết không.”
“Biết, em hiểu rồi.”
“Bình thường ăn uống phải chú ý, đi nước ngoài...mà bị bắt nạt thì phải gọi về nhà.”
“Được.”
Xe cứ tiếp tục đi về phía trước, khi nói xong những này thì Thường Ngọc đã khóc nức nở, hắn nghẹn ngào nói ra câu cuối cùng, gần như là cầu xin hỏi, “Đừng... đừng đi được không.”
Giang Vô Ngôn chỉ im lặng, im lặng chính là đáp án tốt nhất.
“Anh biết rồi.” Thường Ngọc cười khổ, “Khi nào thì đi?”
Giang Vô Ngôn đang định mở lời, thân thể bỗng dưng mất hết sức lực. Anh theo bản năng đổ lên người Thường Ngọc, trong miệng nói không ra lời, há mồm chỉ có thể ho ra máu đỏ sền sệt.
Một lần cuối cùng, anh nhìn về phía Thường Ngọc, mãi đến khi bóng tối bao phủ, ý thức mơ hồ, cũng không cam lòng lại nhắm mắt lại.