Ngọc Vy mang theo mình một tâm trạng rối bời, cả người ướt đẫm nặng nhọc lê từng bước về nhà.
Từng cơn gió lạnh buốt thổi vào lòng cô, dòng mưa ào ạt như trút hết giận dữ tát thẳng lên mặt cô, hòa lẫn cùng những giọt nước mắt trong suốt.
Khóc trong mưa thật tốt! Dù lạnh lẽo lắm, nhưng ít nhất không ai thấy được mình yếu đuối.
-Ngọc Vy! Sao mình bà lại ướt hết vậy?
-Sao bà lại ở đây?
Mẹ cô bước ra, thấy con gái bé nhỏ của mình thân hình ướt sũng, ánh mắt vô hồn đỏ hoe, bà khẽ lắc đầu, trách móc đầy sốt sắng.
-Sao lại dầm mưa thế kia? Kẻo bệnh thì làm sao? Lớn rồi sao cứ để người khác phải lo như thế!
Thấy con gái vẫn đứng im bất động, bà tức giận giục.
-Mau! Mau vào thay đồ đi!
Mỹ Lệ đỡ lấy cô vào phòng, im lặng nhìn Ngọc Vy, dường như đã nhận ra được điều gì đang diễn ra, chỉ là kết quả hình như không như cô nghĩ.
Cô nhẹ nhàng đón lấy chiếc khăn bông từ mẹ, chậm rãi lau đi những giọt nước mưa còn vươn trên tóc.
-Bà biết Trần Hạo trở về rồi đúng không?
Mỹ Lệ ngập ngừng đôi phút rồi thẳng thắn trả lời.
-Ừ...Hôm trước cậu ấy có liên lạc với tôi để tìm bà. Nhưng tôi không nghĩ...Sẽ ra nông nỗi này...
Mỹ Lệ chợt vòng tay ôm choàng lấy cô, vỗ vỗ vai an ủi.
-Tôi xin lỗi! Bà đừng như thế nữa!
-Ừ, không sao.-cô xoay mặt đi, lãnh đạm trả lời.
Trần Hạo đã đến tìm Mỹ Lệ. Tại sao lúc nào người cuối cùng biết mọi thứ vẫn mãi mãi là cô? Người đầu tiên anh nhớ đến mãi mãi vẫn không phải là cô?
Mỹ Lệ nhìn cô lòng đầy xót xa, thóang hiện lên vẻ khó xử.
-Cứ ngỡ rằng sau khi nói rõ mọi hiểu lầm, hai người sẽ có thể lại như xưa...Tại sao lại trở nên như vậy?
Đúng vậy! Nếu một tháng trước, anh nói với cô sự thật, có lẽ cô sẽ mềm lòng tha thứ cho anh.
Nhưng giờ đây, quá trễ rồi?
Quá trễ khi cô thức tỉnh, nhận ra sự thật, cô vốn không hề quan trọng với anh chút nào.
-Ngọc Vy, bà sao vậy? Có phải bà đã thay lòng rồi không?
Cô ngạc nhìn đối phương, đột nhiên lại cảm thấy có chút áy náy, tức giận trong lòng.
-Bà nói vậy là sao? Tôi thay lòng với ai được chứ?
-Thật ra, tôi cảm nhận được, đừng tự lừa dối mình nữa... bà đã dộng lòng với thầy Lương rồi!
Lời nói ấy như một ngòi lửa châm lên quả boom hẹn giờ trong lòng cô.
"Đùng!"
Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra như mớ tơ rối, vướng lấy tâm trí cô.
Cô thật sự đã thay lòng rồi ư? Đối với thầy Lương sao? Sao lại có thể như vậy?
Nhưng rõ ràng, dạo này trái tim cô đã vì ai đó mà trở nên trống rỗng. Rõ ràng...cô đã cố gắng tìm kiếm hình bóng ai đó trong sân trường, chủ đề nói cuyện gần đây cũng chỉ xoanh quanh người đó!
Những biểu hiện này, thật sự cho thấy cô đã động lòng sao?
Nếu không có sự xuất hiện của thầy Lương...Có khi nào cô sẽ dễ dàng tha thứ cho Trần Hạo hơn không?
***
Tối hôm đó, cô đã trằn trọc với hàng vạn màn đối đáp với chính mình, chính cô cũng không rõ rốt cuộc mình cảm thấy như thế nào, tại sao lại như vậy.
Có thể vì chàng trai đó, đã cùng cô vượt qua khoảng thời gian cô đơn nhất.
Cũng có thể vì một chút quan tâm, một chút ấm áp, một chút chính chắn, lạnh lùng, đúng chuẩn mực mà cô cần.
Nhưng dù như thế thì sao?
Người đó là thầy Lương, cô vốn chẳng thể với tới được, hà tất chi phải tự làm khó mình.
Nếu em thật sự ế, không cần tìm đâu xa, trước mắt đây đã có một soái ca chân chính.
Cô cứ dán mắt chăm chú nhìn mãi dòng tin nhắn ấy, đến giờ này thầy Lương vẫn chưa ngủ, chắc lại bận rộn công việc đây. Ngón tay phản chủ bất giác gõ luyên thuyên trên điện thoại, giờ đây cô thật sự muốn nhắn tin cho thầy Lương, muốn tâm sự những ưu buồn trong lòng mình.
-Sáng nay em đi nhầm sang lớp cũ.
Ở trường đại học A, đi lộn lớp là việc hết sức bình thường, có bạn đi lộn lớp học đến nửa tiết mới nhận ra, có bạn đến cả nửa khóa mới nhận ra.
Không bắt cô đợi chờ lâu, thầy Lương đã trả lời, giọng có chút lãnh đạm.
-Ừ, vậy sao?
-Nhưng lớp chẳng có ai, đèn tắt, cửa đóng.
-Hôm nay thầy đi họp.
-Ồ, thì ra là vậy. Vậy mà em cứ tưởng sẽ gặp lại thầy.
-Ừ.
Cả hai im lặng một lúc lâu, dường như đều cảm nhận được sự khác lạ, xa cách lạng lùng của đối phương.
Giờ phút này, mặc dù rất muốn tâm sự nhưng cô không còn biết phải nói gì thêm nữa.
-Em có thể cho thầy một chút ý kiến không?
Ngọc Vy ngạc nhiên nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, nhanh chóng trả lời.
-Dạ, có chuyện gì thầy cứ hỏi, em sẵn lòng góp ý ạ.
-Chuyện là thế này. Có một dân chài đi câu cá, đến lúc cá mắc câu, người đó lại muốn phóng sinh. Nếu em là con cá đó, em sẽ cảm thấy như thế nào?
Ngọc Vy thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn.
Đột nhiên sao thầy Lương lạ hỏi cô vấn đề này?
Câu chuyện đó nghe giống như câu chuyện về "Ông lão đánh cá và con cá vàng". Nếu vậy thì nó chẳng phải chủ yếu ca ngợi lòng biết ơn đối với những người nhân hậu, tốt tính sao?
Ngọc Vy suy nghĩ một lúc lâu, cảm khái một câu.
-Em sẽ cảm thấy...Người đó quả là một người tốt!
Đối phương im lặng khá lâu, đợi đến nỗi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
-Thầy không nghĩ như vậy. Nếu con cá ấy đã dính câu, trái tim nó đã đi theo người dân chài mất rồi! Có phóng sinh cũng vô ích!
Mọi thứ dường như chìm vào một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, đối diện chiếc máy tính vô tri vô giác, trong lòng anh bỗng chứa đựng cảm xúc rất kì lạ, một sự đau nhói khó tả.
Ngọc Vy, sao lúc nào em cũng có thể vô tâm, vô tư như vậy?
Rốt cuộc em đang nghĩ gì?
Người con trai đó em thật sự yêu nhiều đến như vậy sao?
"Dẫu tôi ấm áp bao nhiêu mà em cứ lạnh nhạt, tinh yêu vẫn sẽ trở nên mù mịt.
Kể cả trái tim vẽ trên khung cử mờ sương, có nhạt nhòa thế nào.
Thì vẫn rõ ràng hơn tình yêu ấy!
Mày có phải đàn ông không? Thứ đàn ông kiểu gì vậy?
Mày chỉ biết trơ mắt nhìn cô ấy bước qua, mà chẳng hỏi han được một lời.
Mày còn ngây thơ đến mức nào đây?
Thôi tốt nhất đừng gắng gượng nữa, hy vọng cô ấy quay về, nhưng lại nhẫn tâm trao cô ấy cho người khác.
Mày có phải đàn ông không? Thứ đàn ông kiểu gì vậy?
Mày vẫn còn yêu thương mong nhớ mà không dám nói cô ấy chờ đợi.
Thôi được, mày cứ chấp nhận số phận đi, rồi cô ấy sẽ gặp được người con trai khác tốt hơn."
***
Như mọi ngày, cô vẫn đều đặn đến trường nhưng hôm nay tâm trạng đặc biệt hỗn độn.
Hôm ấy chợt thức giấc giữa cơn ác mộng, dòng nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt, điểu đầu tiên cô nghĩ đến là thầy Lương. Cô nhanh chóng gửi cho đối phương vô vàng lời xin lỗi và giải thích nhưng đều vô ích, đối phương dường như chẳng màn bận tâm, không seen, cũng không hề hồi âm một lời.
Dường như thầy Lương giận thật rồi!
Ngọc Vy đưa mắt nhìn căn phòng phía hành lang đối diện, căn phòng hôm nay đã sáng đèn, hư thắp lê trong lòng cô một tia hy vọng thầy Lương đang ở đó.
Đôi chân cô bất giác dừng trước cửa phòng, đôi mắt cứ chăm chú dán lên thân hình hào hoa phong nhã trên bục giảng. Cô len lén núp sau cánh cửa, tựa đầu vào tường chờ đợi.
"Reng...Reng!"
Tiếng chuông ngân vang trong không gian, như hồi chuông đánh thẳng vào tâm trí cô khiến từng nhịp tim, nhịp thở như chậm lại.
-Thầy Lương!-Cô cúi đầu chào kính cẩn.
Đối phương chậm rãi đi qua, thoáng nhìn qua cô một cái rồi lướt qua một cách lạnh lùng.
Giây phút ấy, cô như chết trân tại chỗ, trái tim như bị sự lạnh lùng của ai đó đóng băng mất rồi.
Thật sự rất lạnh, lạnh buốt như băng!
Từng cơn gió lạnh buốt thổi vào lòng cô, dòng mưa ào ạt như trút hết giận dữ tát thẳng lên mặt cô, hòa lẫn cùng những giọt nước mắt trong suốt.
Khóc trong mưa thật tốt! Dù lạnh lẽo lắm, nhưng ít nhất không ai thấy được mình yếu đuối.
-Ngọc Vy! Sao mình bà lại ướt hết vậy?
-Sao bà lại ở đây?
Mẹ cô bước ra, thấy con gái bé nhỏ của mình thân hình ướt sũng, ánh mắt vô hồn đỏ hoe, bà khẽ lắc đầu, trách móc đầy sốt sắng.
-Sao lại dầm mưa thế kia? Kẻo bệnh thì làm sao? Lớn rồi sao cứ để người khác phải lo như thế!
Thấy con gái vẫn đứng im bất động, bà tức giận giục.
-Mau! Mau vào thay đồ đi!
Mỹ Lệ đỡ lấy cô vào phòng, im lặng nhìn Ngọc Vy, dường như đã nhận ra được điều gì đang diễn ra, chỉ là kết quả hình như không như cô nghĩ.
Cô nhẹ nhàng đón lấy chiếc khăn bông từ mẹ, chậm rãi lau đi những giọt nước mưa còn vươn trên tóc.
-Bà biết Trần Hạo trở về rồi đúng không?
Mỹ Lệ ngập ngừng đôi phút rồi thẳng thắn trả lời.
-Ừ...Hôm trước cậu ấy có liên lạc với tôi để tìm bà. Nhưng tôi không nghĩ...Sẽ ra nông nỗi này...
Mỹ Lệ chợt vòng tay ôm choàng lấy cô, vỗ vỗ vai an ủi.
-Tôi xin lỗi! Bà đừng như thế nữa!
-Ừ, không sao.-cô xoay mặt đi, lãnh đạm trả lời.
Trần Hạo đã đến tìm Mỹ Lệ. Tại sao lúc nào người cuối cùng biết mọi thứ vẫn mãi mãi là cô? Người đầu tiên anh nhớ đến mãi mãi vẫn không phải là cô?
Mỹ Lệ nhìn cô lòng đầy xót xa, thóang hiện lên vẻ khó xử.
-Cứ ngỡ rằng sau khi nói rõ mọi hiểu lầm, hai người sẽ có thể lại như xưa...Tại sao lại trở nên như vậy?
Đúng vậy! Nếu một tháng trước, anh nói với cô sự thật, có lẽ cô sẽ mềm lòng tha thứ cho anh.
Nhưng giờ đây, quá trễ rồi?
Quá trễ khi cô thức tỉnh, nhận ra sự thật, cô vốn không hề quan trọng với anh chút nào.
-Ngọc Vy, bà sao vậy? Có phải bà đã thay lòng rồi không?
Cô ngạc nhìn đối phương, đột nhiên lại cảm thấy có chút áy náy, tức giận trong lòng.
-Bà nói vậy là sao? Tôi thay lòng với ai được chứ?
-Thật ra, tôi cảm nhận được, đừng tự lừa dối mình nữa... bà đã dộng lòng với thầy Lương rồi!
Lời nói ấy như một ngòi lửa châm lên quả boom hẹn giờ trong lòng cô.
"Đùng!"
Hàng loạt câu hỏi cứ hiện ra như mớ tơ rối, vướng lấy tâm trí cô.
Cô thật sự đã thay lòng rồi ư? Đối với thầy Lương sao? Sao lại có thể như vậy?
Nhưng rõ ràng, dạo này trái tim cô đã vì ai đó mà trở nên trống rỗng. Rõ ràng...cô đã cố gắng tìm kiếm hình bóng ai đó trong sân trường, chủ đề nói cuyện gần đây cũng chỉ xoanh quanh người đó!
Những biểu hiện này, thật sự cho thấy cô đã động lòng sao?
Nếu không có sự xuất hiện của thầy Lương...Có khi nào cô sẽ dễ dàng tha thứ cho Trần Hạo hơn không?
***
Tối hôm đó, cô đã trằn trọc với hàng vạn màn đối đáp với chính mình, chính cô cũng không rõ rốt cuộc mình cảm thấy như thế nào, tại sao lại như vậy.
Có thể vì chàng trai đó, đã cùng cô vượt qua khoảng thời gian cô đơn nhất.
Cũng có thể vì một chút quan tâm, một chút ấm áp, một chút chính chắn, lạnh lùng, đúng chuẩn mực mà cô cần.
Nhưng dù như thế thì sao?
Người đó là thầy Lương, cô vốn chẳng thể với tới được, hà tất chi phải tự làm khó mình.
Nếu em thật sự ế, không cần tìm đâu xa, trước mắt đây đã có một soái ca chân chính.
Cô cứ dán mắt chăm chú nhìn mãi dòng tin nhắn ấy, đến giờ này thầy Lương vẫn chưa ngủ, chắc lại bận rộn công việc đây. Ngón tay phản chủ bất giác gõ luyên thuyên trên điện thoại, giờ đây cô thật sự muốn nhắn tin cho thầy Lương, muốn tâm sự những ưu buồn trong lòng mình.
-Sáng nay em đi nhầm sang lớp cũ.
Ở trường đại học A, đi lộn lớp là việc hết sức bình thường, có bạn đi lộn lớp học đến nửa tiết mới nhận ra, có bạn đến cả nửa khóa mới nhận ra.
Không bắt cô đợi chờ lâu, thầy Lương đã trả lời, giọng có chút lãnh đạm.
-Ừ, vậy sao?
-Nhưng lớp chẳng có ai, đèn tắt, cửa đóng.
-Hôm nay thầy đi họp.
-Ồ, thì ra là vậy. Vậy mà em cứ tưởng sẽ gặp lại thầy.
-Ừ.
Cả hai im lặng một lúc lâu, dường như đều cảm nhận được sự khác lạ, xa cách lạng lùng của đối phương.
Giờ phút này, mặc dù rất muốn tâm sự nhưng cô không còn biết phải nói gì thêm nữa.
-Em có thể cho thầy một chút ý kiến không?
Ngọc Vy ngạc nhiên nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, nhanh chóng trả lời.
-Dạ, có chuyện gì thầy cứ hỏi, em sẵn lòng góp ý ạ.
-Chuyện là thế này. Có một dân chài đi câu cá, đến lúc cá mắc câu, người đó lại muốn phóng sinh. Nếu em là con cá đó, em sẽ cảm thấy như thế nào?
Ngọc Vy thẫn thờ nhìn dòng tin nhắn.
Đột nhiên sao thầy Lương lạ hỏi cô vấn đề này?
Câu chuyện đó nghe giống như câu chuyện về "Ông lão đánh cá và con cá vàng". Nếu vậy thì nó chẳng phải chủ yếu ca ngợi lòng biết ơn đối với những người nhân hậu, tốt tính sao?
Ngọc Vy suy nghĩ một lúc lâu, cảm khái một câu.
-Em sẽ cảm thấy...Người đó quả là một người tốt!
Đối phương im lặng khá lâu, đợi đến nỗi cô mệt mỏi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
-Thầy không nghĩ như vậy. Nếu con cá ấy đã dính câu, trái tim nó đã đi theo người dân chài mất rồi! Có phóng sinh cũng vô ích!
Mọi thứ dường như chìm vào một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, đối diện chiếc máy tính vô tri vô giác, trong lòng anh bỗng chứa đựng cảm xúc rất kì lạ, một sự đau nhói khó tả.
Ngọc Vy, sao lúc nào em cũng có thể vô tâm, vô tư như vậy?
Rốt cuộc em đang nghĩ gì?
Người con trai đó em thật sự yêu nhiều đến như vậy sao?
"Dẫu tôi ấm áp bao nhiêu mà em cứ lạnh nhạt, tinh yêu vẫn sẽ trở nên mù mịt.
Kể cả trái tim vẽ trên khung cử mờ sương, có nhạt nhòa thế nào.
Thì vẫn rõ ràng hơn tình yêu ấy!
Mày có phải đàn ông không? Thứ đàn ông kiểu gì vậy?
Mày chỉ biết trơ mắt nhìn cô ấy bước qua, mà chẳng hỏi han được một lời.
Mày còn ngây thơ đến mức nào đây?
Thôi tốt nhất đừng gắng gượng nữa, hy vọng cô ấy quay về, nhưng lại nhẫn tâm trao cô ấy cho người khác.
Mày có phải đàn ông không? Thứ đàn ông kiểu gì vậy?
Mày vẫn còn yêu thương mong nhớ mà không dám nói cô ấy chờ đợi.
Thôi được, mày cứ chấp nhận số phận đi, rồi cô ấy sẽ gặp được người con trai khác tốt hơn."
***
Như mọi ngày, cô vẫn đều đặn đến trường nhưng hôm nay tâm trạng đặc biệt hỗn độn.
Hôm ấy chợt thức giấc giữa cơn ác mộng, dòng nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mắt, điểu đầu tiên cô nghĩ đến là thầy Lương. Cô nhanh chóng gửi cho đối phương vô vàng lời xin lỗi và giải thích nhưng đều vô ích, đối phương dường như chẳng màn bận tâm, không seen, cũng không hề hồi âm một lời.
Dường như thầy Lương giận thật rồi!
Ngọc Vy đưa mắt nhìn căn phòng phía hành lang đối diện, căn phòng hôm nay đã sáng đèn, hư thắp lê trong lòng cô một tia hy vọng thầy Lương đang ở đó.
Đôi chân cô bất giác dừng trước cửa phòng, đôi mắt cứ chăm chú dán lên thân hình hào hoa phong nhã trên bục giảng. Cô len lén núp sau cánh cửa, tựa đầu vào tường chờ đợi.
"Reng...Reng!"
Tiếng chuông ngân vang trong không gian, như hồi chuông đánh thẳng vào tâm trí cô khiến từng nhịp tim, nhịp thở như chậm lại.
-Thầy Lương!-Cô cúi đầu chào kính cẩn.
Đối phương chậm rãi đi qua, thoáng nhìn qua cô một cái rồi lướt qua một cách lạnh lùng.
Giây phút ấy, cô như chết trân tại chỗ, trái tim như bị sự lạnh lùng của ai đó đóng băng mất rồi.
Thật sự rất lạnh, lạnh buốt như băng!