Những cơn mưa phùn đầu hạ bắt đầu lớt phớt rơi, kéo theo đó là một nỗi buồn man mác đột nhập vào tâm trạng Ngọc Vy.
Cô thả người tựa vào khung kính, ngắm dòng người qua lại trên đường.
-Anh nhìn đôi trai gái ôm nhau cùng đi dưới mưa lãng mạn chưa kìa?
Đối phương như hiểu ý, nhanh nhẩu cất đống tài liệu sang một bên chạy đến. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô sà vào lòng mình, dang hai tay ôm lấy cô, nhỏ giọng thì thầm.
-Lãng mạn kiểu đó dễ bị cảm lạnh lắm, ôm nhau trong phòng không thích hơn à?
Cô e thẹn cúi đầu, vội đánh trống lảnh sang chuyện khác.
-Tiểu Tuấn, ngày càng phá phách rồi. Dạo này con cứ đá em suốt.
Anh lần tay vào áo xoa xoa chiếc bụng căng tròn của cô, cất giọng gia trưởng đầy nghiêm nghị.
-Con mà ăn hiếp mẹ, ra đời sẽ biết tay!
-Này, sao anh lại dọa cục cưng của em. Cục cưng à, đừng sợ, có mẹ ở đây.
Vừa dứt lời, anh đã giở giọng hờn dỗi.
-Cục shit đáng ghét à, con chưa ra đời đã giành hết tình thương của ba rồi đấy!
***
Trong một lần cả hai dắt nhau đi siêu thị mua sắm, sau hơn một tiếng đồng hồ, những vật liệu cần thiết chào đón thành viên nhỏ đã được cô bòn rút sạch ví anh để thanh toán.
Cô thong dong cầm đồ ăn trên tay đi phía trước, bỏ lại ai kia tay xách tay mang nặng nề lẽo đẽo phía sau.
Sau một lúc chờ anh, lòng cô chợt cảm thấy ấy nấy vô cùng, liền đi đến cầm chiếc túi trong tay anh.
-Anh có cần em cầm phụ gì không?
Anh mỉm cười, không nói gì, từ tốn sắp xếp đống đồ đạc sang một bên tay, tay còn lại chìa ra dõng dạc bảo.
-Đây, việc duy nhất em cần làm là cầm chặt tay anh.
Lúc này cô mới phát giác có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn lên mình, từ những cô gái tuổi mới lớn cho đến các cô, các dì, thậm chí các bà đều nhìn cô với anh mắt nghi hoặc "Chắc cô gái này kiếp trước cứu cả thế giới."
Trời ơi, cùng anh ra đừng quả thật là một thử thách lớn mà!
Cô ngượng ngùng đưa tay nắm lấy tay anh, nhón chân đưa tay che miệng ghé vào tai anh nhỏ giọng lí nhí.
-Miệng lưỡi ngọt quá rồi đấy.
Anh cũng bắt chước lại động tác của cô, cúi đầu hạ thấp giọng xuống.
-Tí về cho em nếm thử.
-...
Cô thả người tựa vào khung kính, ngắm dòng người qua lại trên đường.
-Anh nhìn đôi trai gái ôm nhau cùng đi dưới mưa lãng mạn chưa kìa?
Đối phương như hiểu ý, nhanh nhẩu cất đống tài liệu sang một bên chạy đến. Anh nhẹ nhàng kéo tay cô sà vào lòng mình, dang hai tay ôm lấy cô, nhỏ giọng thì thầm.
-Lãng mạn kiểu đó dễ bị cảm lạnh lắm, ôm nhau trong phòng không thích hơn à?
Cô e thẹn cúi đầu, vội đánh trống lảnh sang chuyện khác.
-Tiểu Tuấn, ngày càng phá phách rồi. Dạo này con cứ đá em suốt.
Anh lần tay vào áo xoa xoa chiếc bụng căng tròn của cô, cất giọng gia trưởng đầy nghiêm nghị.
-Con mà ăn hiếp mẹ, ra đời sẽ biết tay!
-Này, sao anh lại dọa cục cưng của em. Cục cưng à, đừng sợ, có mẹ ở đây.
Vừa dứt lời, anh đã giở giọng hờn dỗi.
-Cục shit đáng ghét à, con chưa ra đời đã giành hết tình thương của ba rồi đấy!
***
Trong một lần cả hai dắt nhau đi siêu thị mua sắm, sau hơn một tiếng đồng hồ, những vật liệu cần thiết chào đón thành viên nhỏ đã được cô bòn rút sạch ví anh để thanh toán.
Cô thong dong cầm đồ ăn trên tay đi phía trước, bỏ lại ai kia tay xách tay mang nặng nề lẽo đẽo phía sau.
Sau một lúc chờ anh, lòng cô chợt cảm thấy ấy nấy vô cùng, liền đi đến cầm chiếc túi trong tay anh.
-Anh có cần em cầm phụ gì không?
Anh mỉm cười, không nói gì, từ tốn sắp xếp đống đồ đạc sang một bên tay, tay còn lại chìa ra dõng dạc bảo.
-Đây, việc duy nhất em cần làm là cầm chặt tay anh.
Lúc này cô mới phát giác có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn lên mình, từ những cô gái tuổi mới lớn cho đến các cô, các dì, thậm chí các bà đều nhìn cô với anh mắt nghi hoặc "Chắc cô gái này kiếp trước cứu cả thế giới."
Trời ơi, cùng anh ra đừng quả thật là một thử thách lớn mà!
Cô ngượng ngùng đưa tay nắm lấy tay anh, nhón chân đưa tay che miệng ghé vào tai anh nhỏ giọng lí nhí.
-Miệng lưỡi ngọt quá rồi đấy.
Anh cũng bắt chước lại động tác của cô, cúi đầu hạ thấp giọng xuống.
-Tí về cho em nếm thử.
-...