Muốn chinh phục, nhưng sau đó Ngải Tư không có quá nhiều cơ hội nhìn thấy 72, quan hệ giữa hai nhà Cố Thi càng lúc càng căng thẳng, vì không để cho cô cùng bản thân tìm phiền toái, Ngải Tư chỉ có thể gác lại chuyện này trước. Nhưng coi như anh không gác lại, mỗi lần 72 gặp anh thì ánh mắt của cô cũng tràn đầy phòng bị, dưới hoàn cảnh này khiến cho anh có lực cũng không phát ra được.
Trước khi Cố Lạc chưa quay về, 72 đã từng lén lút đi tìm Ngải Tư, điều này khiến cho Ngải Tư “Thụ sủng nhược kinh *.”
(*) Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được cưng mà sợ.
Đó là đêm đầu tiên khi anh trở lại chỗ ở, nửa đêm khi anh đang ngủ say thì đột nhiên bị một tiếng động rất nhỏ đánh thức, anh mở to mắt tay sờ súng lục giấu dưới gối. Trong bóng tối, đôi mắt xanh lam của anh giống ra radar tìm tòi phạm vi có thể đập vào mắt, anh xác định có người tiến vào, nhưng đối phương giấu rất kỹ.
Ngải Tư lặng lẽ kéo chốt bảo hiểm, đi chân trần giẫm trên sàn nhà lặng yên không phát ra tiếng động đi tới cửa phòng, tay cầm lên quả đấm cửa, nhẹ nhàng mở hết ra, rồi sau đó đưa súng ra trước cửa.
Nhưng khi anh giơ súng thì một lực ở ngoài cửa nắm lấy cổ tay anh, lúc Ngải Tư định đánh trả thì bỗng nhiên ý thức được điều gì —— sức lực cùng xúc cảm này không phải đến từ một người đàn ông, rõ ràng đến từ phụ nữ.
Phụ nữ?
Ngải Tư còn đang nghi ngờ, liền nghe thấy người nọ mở miệng: “Muốn tìm anh, thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.”
Ngải Tư không hề xa lạ giọng nói này, anh chậm rãi nhếch mép, thu cánh tay lại đồng thời kéo cô đến gần. “Phụ nữ nửa đêm chạy vào phòng anh, muốn đi cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Khi 72 bị Ngải Tư hôn lên mu bàn tay thì rút tay lại, d#đ&l@q&đ lướt nhìn bốn phía chung quanh anh, tiện tay nhặt một chiếc quần cộc ném cho anh. “Mặc vào.”
“Tại sao?”
72 xoay người không nhìn anh, “Chướng mắt.”
Nghe được ám chỉ trong lời nói của cô, Ngải Tư cúi đầu nhìn thứ đang diễu võ dương oai kia của mình, nghe lời vì bản thân mình vốn là người ăn mặc văn minh.
“Để cho anh đoán một chút, em đang nghĩ đến anh?” Anh bật đèn tường, đối diện với bóng lưng yểu điệu của 72 mà huýt sáo lỗ mãng.
72 mượn ánh sáng lờ mờ mà anh đem lại đánh giá căn phòng có thể nói là đơn sơ một lần: “Nếu như tôi nói, có thể mua một tin tức từ anh không?”
Ngải Tư để trần nửa trên, cố ý rêu rao khắp nơi, lấy bình rượu ở phía sau giá sách, cũng không lấy ly, ngồi ở trên bàn, trực tiếp ngửa đầu ực một hớp, vị cay nồng xâm nhập vào phân nửa thần kinh, sảng khoái phát ra một tiếng rên ngâm hưng phấn là dấu hiệu thuộc về người trong nước M. “Tình báo trên tay anh chưa bao giờ bán ra, phải xem em có thứ gì đáng giá để trao đổi không.”
Dục vọng trong đáy mắt anh rất rõ ràng, hai cánh tay 72 ôm ngực giằng co với anh một lát, sau khi lý giải ý của anh thì thong thả mà tao nhã ngồi bên giường anh, nhẹ nhàng kéo khóa kéo ở ngực ra một chút, lộ ra làn da trắng như tuyết cùng bóng mờ như ẩn như hiện.
…
…
Trong nháy mắt không khí trong phòng biến đổi khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô, Ngải Tư nhìn thẳng cô chằm chằm, trầm mặc lại ực một ngụm rượu, sau đó đặt lên bàn đứng dậy đi về phía cô, bàn tay to giữ chặt phía sau cổ mảnh khảnh của cô để cho cô ngẩng mặt lên, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại.
72 chỉ định dò xét anh, nào ngờ anh lại to gan trực tiếp như vậy —— không, là thô lỗ tới đây cưỡng ép hôn mình.
Cô phản kháng theo bản năng, lại bị Ngải Tư tóm được mánh khóe nghiêng người đè lên giường, người đàn ông này giống như một ngọn núi, chặt chẽ chân thật đè trên người cô, nơi nào đó bùng nổ cộm vào khiến cho cô phát đau, ý thức được đó là cái gì, đầu óc cô ong lên, lại hơi —— luống cuống.
Cùng người đàn ông như Ngải Tư, nếu chỉ liều mạng đơn thuần, sợ rằng có rất ít người là đối thủ của anh, huống chi cô là phụ nữ?
Nhưng nếu như không liều mạng, cô vốn không có cơ hội, Ngải Tư giảo hoạt tiên hạ thủ vi cường *, lấy một tay khống chế hai tay của cô trước, lại nhân lúc cô chưa kịp phản ứng một tay tách hai chân của cô ra đặt mình ở giữa, trong lúc đó ngay cả môi cũng bị anh lấy khí thế như gió cuốn mây tan mà ăn…
(*) tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước giành được lợi thế/ ra tay trước đoạt thế mạnh
Mặc dù đã bị đặt vào thế yếu, dieenddaânleequyyddôn 72 không định khoanh tay chịu trói, thân thể giãy dụa không yên, cố gắng tránh sự đụng chạm của anh, nhưng sự phản kháng của cô chỉ là uổng phí hơi sức đối với Ngải Tư.
Chờ sau khi anh vui vẻ tràn trề nếm vui sướng, rốt cuộc buông môi cô ra, vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn nhìn người phụ nữ đang thở hổn hển: “Mùi vị không tệ, rất tốt.”
72 thở gấp kịch liệt, hai mắt gần như muốn phát hỏa, Ngải Tư vốn tưởng rằng sẽ nghe cô chửi ầm lên, nhưng không ngờ cô lại cười khẽ: “Không ngờ anh lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, chỉ là một cái hôn mà thôi.”
Nếu như cô đã hạ chiến thiếp *, vậy Ngải Tư sẽ tiếp nhận!
(*) chiến thiếp: thiệp mời chiến đấu
“Nếu muốn thỏa mãn anh, chỉ sợ em sẽ chết trên giường của anh.” Ngải Tư cười xấu xa, liếm lên gáy trắng mảnh khảnh của cô, hấp thu thật sâu hương vị tươi mát trên thân thể người phụ nữ này. “Anh vốn không thể tưởng tượng được cảm giác vùi mình vào trong thân thể của em, anh sợ sẽ không khống chế được mà xé nát em.”
Những lời này, Ngải Tư không giống như đang nói đùa, tiên đoán cùng uy hiếp tràn đầy đáng sợ, 72 rõ ràng cảm nhận được trên thân thể người đàn ông này tản ra hơi thở nguy hiểm cùng tính cách xâm lược không che giấu chút nào, không hề khiêu khích tiếp, cũng không dám cử động nữa, chỉ sợ hành động kế tiếp của anh ta chính là xuyên qua cô.
Thấy cô đã đàng hoàng, khóe miệng Ngải Tư hơi nhếch, vậy mà lại buông lỏng kiềm chế cô, lật thân thể nằm nghiêng bên người cô. “Nói đi, muốn tin tức tình báo gì?”
Trong nháy mắt, 72 không kịp đề phòng bị thuần túy của anh biến thành bối rối, cầm cổ tay đau giật giật vẻ mặt kỳ quái nhìn anh, gần như đã định hỏi anh “Không ăn hả”?
Ngải Tư nhíu mày, lại ép người tới. “Nhìn vẻ mặt của em, hình như có chuyện gì đáng tiếc hả?”
Một câu nói khiến 72 cả kinh lập tức đẩy anh ngồi dậy, kéo khóa kéo ở ngực lên đến tận cổ, từ sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp của Ngải Tư, sau khi 72 bình tĩnh lại mới mở miệng: “Tôi quả thật muốn biết một chuyện từ anh.”
Ngải Tư chống cằm, tầm mắt lướt qua đường cong của cô dưới lớp áo nịt bó sát. “Gì hử?”
“Chuyện kia, rốt cuộc có phải do Cố Doãn gây nên?”
“…” Ánh mắt Ngải Tư ngừng một chút, thu lại vài phần nét mặt bất cần đời, anh không nói lời nào khi 72 quay đầu nhìn anh.
“Em biết anh là người của Athena chứ?”
“Vậy thì sao?”
“Anh cũng có đạo đức nghề nghiệp, tiểu thư, em vì ông chủ của em, chẳng lẽ anh liền bán ông chủ của anh?”
Mặt 72 tràn đầy khinh bỉ, “Thù lao d#đ*l@q&đ anh đã nhận, cho tôi câu trả lời như vậy, cũng coi là đạo đức nghề nghiệp của anh?”
Mặt Ngải Tư vô lại, nhún vai. “Thù lao của em chỉ có một nụ hôn thôi, em sẽ vì một nụ hôn mà bán Thi Dạ Triêu?”
72 từ chối tranh luận với anh, đổi sang vấn đề khác: “Rốt cuộc Cố tiểu thư ở đâu?”
Ngải Tư lại không nói, thái độ 72 trì hoãn, “Tôi chỉ muốn biết cô ấy còn sống, có đúng không?”
“Nếu như cô ấy còn sống, có phải em sẽ càng xác định chuyện này do Cố Doãn gây nên?”
“…”
Ngải Tư vuốt mông cô một cái: “Thật sự mà nói, anh cũng không biết.”
“Có quỷ mới tin!” 72 hất bàn tay xấu xa của anh ra, “Athena chính là tay sai của Cố Doãn!”
“Có một việc, em có thể tin tưởng.” Ngải Tư không thèm để ý tới cách dùng từ của cô, trái lại ánh mắt mềm đi vài phần. “Athena không có ai hy vọng Cố Lạc chết, đối với anh và Từ Ngao mà nói cô ấy không chỉ có thân phận là em gái Cố Doãn, tụi anh nhìn cô ấy lớn lên, tình cảm giữa tụi anh sâu nhiều hơn em tưởng tượng, huống chi ——” Ngải Tư cười gian: “Trước khi gặp em, cô ấy chính là người phụ nữ duy nhất anh không đoạt tới tay, anh không hy vọng cô ấy hương tiêu ngọc vẫn như vậy, cho dù trong tay Cố Doãn.”
Rốt cuộc Ngải Tư là người như thế nào, lúc này 72 đã không có cách nào xác định, trong ấn tượng anh chính là người miệng lưỡi trơn tru nhìn thấy phụ nữ liền cợt nhả là ngựa đực t*ng trùng lên não, càng không chịu thua thiệt dù chỉ một điểm, ngay vừa rồi, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Ngải Tư mạnh mẽ đoạt lấy, nhưng anh đòi hỏi thù lao của cô chỉ có một nụ hôn mà thôi.
72 vốn tưởng rằng mình hiểu rõ kiểu đàn ông này, nhưng vào giờ phút này, sau khi Ngải Tư nói xong, chứng kiến tình huống chỗ bụng dưới của anh chống thành cái lều, trong lòng cô bắt đầu có chút dao động.
“Có muốn anh cởi hết cho em xem rõ ràng không?” Ngải Tư làm ra vẻ sẽ cởi dây lưng quần, 72 lập tức liếc anh một cái, đứng dậy muốn đi, tự biết sẽ không chiếm được bất cứ tin tức tình báo có ích nào từ anh, cô đã tính toán sai, Ngải Tư người này khó đối phó hơn cô nghĩ.
“Chậm đã.” Ngải Tư gọi cô, sau đó có thứ gì đi qua.
72 vững vàng nhận được, nhìn kỹ, là một dãy số điện thoại di động. “Làm cái gì?”
“Gọi số điện thoại này tìm anh, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu.” Anh chớp mắt ám muội, “Giải quyết tất cả các vấn đề cá nhân của em.”
72 vốn không muốn, nhưng không biết tại sao lại giữ lại.
“Cô em, nhớ kỹ, lần sau nếu nửa đêm tới phòng anh, anh sẽ không dễ dàng để cho em rời đi như vậy.” Ngải Tư vẫn giữ tư thế kia nhìn cô, bàn tay vô tình hay cố ý lướt qua háng, cho cô ám hiệu rất rõ ràng, trong lòng 72 giật nảy, phụng phịu mạnh mẽ đạp cửa mà đi.
Trăng sáng sao thưa, sau khi cô đi Ngải Tư ngã ầm xuống giường, ôm nơi cứng rắn phát đau khổ sở lăn lộn, tự biên tự diễn với không khí.
“Lại có thể để cho cô ấy chạy? Tối nay sống sao? Phế bỏ?”
…
Về sau, có một khoảng thời gian rất lâu bọn họ không gặp lại, cảm xúc của Ngải Tư vô cùng không tốt, anh không thích cảm giác nhớ mãi không quên một người, đối với người như anh mà nói là rất nguy hiểm, vì thế anh bắt đầu săn tình.
Rốt cuộc, anh lăn lộn thoải mái sảng khoái hai buổi tối liên tiếp với một người phụ nữ da trắng ngực lớn, càng nhớ bóng dáng mảnh khảnh, rốt cuộc 72 định làm cái quỷ gì với anh, Ngải Tư nghĩ mãi không xong.
Sau này, Cố Lạc bình yên vô sự đột nhiên trở lại, sau nữa, trước khi đám cưới, cô và Thi Dạ Triêu lấy phương thức đoạn tuyệt khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi, Thi Dạ Triêu bị thương nặng được Thi Dạ Diễm mang đi.
72 đón anh ta trở về Canada vào ngày đó, nhiệm vụ của Ngải Tư là để ý tới Cố Lạc đến đưa tiễn.
Cố Lạc nói chuyện với Thi Dạ Diễm ở bên kia, 72 lạnh lùng nhìn, Ngải Tư rảnh rang tựa vào chỗ nhộn nhịp trong đám đông cách đó không xa nhìn chăm chú tất cả.
Đột nhiên, 72 quay đầu lại, tầm mắt rơi chính xác trên người anh, giống như đã biết anh ở đó từ trước, sau đó, cô đi về phía anh.
Quăng Joy đang hôn mê bất tỉnh lên ghế salon, Ngải Tư xoay người liền khiêng vừa định để anh rời đi lên, đi vào phòng trong.
“Phòng em ở đâu?”
Anh dễ dàng vác trên vai, đi ngang qua từng gian phòng đều muốn mở cửa ra xem, được đặt tên là tìm phòng ngủ, thực tế là tìm tòi nghiên cứu tình huống trong nhà cô.
vốn bị bệnh chưa khỏi, đầu bị ép buộc chúi xuống càng thêm choáng váng.
So với chỗ ở đơn sơ của Ngải Tư, nhà có thể nói là hào hoa xa xỉ, điều tra một vòng, Ngải Tư hài lòng lấy lqd được tin tình báo: cô ở một mình, nơi này không hề có chút dấu vết của đàn ông.
Đến khi cảm giác mình sắp nôn, cuối cùng Ngải Tư “để” cô ở trên giường, không dịu dàng, gần như là ném, sau đó cởi áo khoác của mình rồi đi lên theo. “Thi Dạ Triêu không tệ lắm với em, cho em chỗ ở tốt như vậy, còn chưa cho em người đàn ông hầu hạ xứng đáng?”
trời đất quay cuồng, trong dạ dày cuồn cuộn một trận. từ trên giường lăn xuống che miệng chạy vào phòng vệ sinh, bởi vì chưa ăn gì, gần như không phun ra cái gì hết.
Ngải Tư tựa cửa nhìn cô quỳ gối bên cạnh bồn cầu nôn khổ sở, trên mặt không hề có vẻ đồng tình lo lắng. “Mang thai à?”
nào có sức phản ứng lại anh, nôn xong vẫn quỳ ở đó, vốn không có sức đứng lên, lại không chịu mở miệng nhờ giúp đỡ, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Ngải Tư nhàn nhã thong thả dạo bước tới, sờ đầu của cô, đầu ngón tay vuốt ve khuôn mặt cô. “Là phụ nữ có thai, anh còn chưa từng làm, không biết có vị gì.”
đẩy tay anh ra, lại bị anh tóm được cổ tay, đặt ở chỗ nào đó dưới bụng mình. “Nếu không, em để cho anh nếm thử một chút?”
Có kinh nghiệm phía trước, Ngải Tư lqd rất khéo léo khống chế tay của cô, để cho cô không có hơi sức đánh lén mình, càng không có cách nào thu tay lại, chỉ có điều lòng bàn tay mềm mại khiến “Lửa” càng ngẩng cao dưới ánh mắt nhìn.
Ngải Tư cười, khom người bế cô lên, không để ý tới phản kháng của cô vài ba cái cởi áo khoác ra, mở vòi hoa sen, nước nóng chảy từ đỉnh đầu hai người xuống, trong nháy mắt nước dội lên quần áo còn lại.
Vừa rồi cô vội vã ra cửa, áo ngủ bên trong còn chưa đổi, chất vải mềm nhũn sau khi ướt sạch dán chặt lên da, đường cong lộ liễu. Ngải Tư cũng giống vậy, hình dáng cơ bắp dưới áo sơ mi càng thêm rõ ràng, mỗi một chỗ đều hăng hái tỏ rõ khát vọng của anh với cô.
Phản kháng lúc này của không có bao nhiêu tác dụng, Ngải Tư đặt cô dựa lên tường, cúi đầu giống như hôn mà không phải hôn. “Nói cho anh biết tên em, hoặc là làm chuyện yêu với anh.”
lạnh lùng xì khẽ, mặt coi thường: “Anh không xứng để biết tên tôi.”
“Nói như vậy, là em muốn làm chuyện yêu với anh.” Ngải Tư càng gần sát cô hơn, để cho cô cảm nhận mong muốn của mình.
“Anh càng không xứng lên giường của tôi.” dùng sức rút tay bị anh cầm, trốn ra khỏi giữa anh và vách tường, cầm lấy khăn tắm phủ lên ngăn cản tầm mắt trắng trợn của anh. “Trước khi tôi nổi giận, cút.”
Đây là lệnh đuổi khách, nhưng trả lời cô là một cái mặt cười của Ngải Tư, không những không đi, ngược lại cởi áo sơ mi trước mặt cô, cởi dây lưng, cởi toàn bộ đồ che cơ thể, bắt đầu tắm giống như ở nhà mình.
khẽ cắn răng, quay lưng đi, nếu không thật sự không có cách nào nhìn “hung khí” chói lọi đó.
“Không đến tắm cùng sao?” Ngải Tư cười chúm chím nói sau lưng người nào đó, quả quyết rời khỏi phòng tắm đóng sầm cửa.
Chờ Ngải Tư tắm xong ra ngoài, ném cho anh một bộ áo sơ mi cùng quần tây của nam, anh chỉ liếc mắt ngó, hỏi: “Quần áo của ai?”
“Không liên quan gì đến anh, mặc vào, sau đó đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, chuyện của Joy coi như xong.” tinh thần bị đánh mạnh vào, dáng vẻ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Ngải Tư nhún vai, dùng khăn lông tùy ý lau đầu, đường hoàng vén chăn chui vào, thoải mái dễ chịu thở dài: “Em làm trở ngại chuyện của anh, có phải nên bồi thường cho anh.”
“Joy là bạn tôi, tôi nên bắt đầu l~q~đ hỏi tội anh mới đúng!” tức giận vô cùng, không nhịn được kêu lên.
Lần gặp mặt này, từ đầu tới cuối thái độ của với anh luôn lạnh lùng, thậm chí mang theo ý thù địch, Ngải Tư biết rõ là bởi vì cái gì. “Chuyện hai nhà bọn họ, nhất định phải ảnh hưởng tới quan hệ của hai chúng ta?”
“Anh, tôi.” sửa lại: “Không có bất cứ quan hệ gì.”
Ngải Tư trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên đứng dậy, chân trước chân sau cất bước xuống giường, lập tức kéo cô vào trong ngực, dùng tốc độ thật nhanh cuốn cô vào trong chăn, hơn nữa lật người đè lên.
“Vậy, anh không thể làm gì khác hơn là để cho chúng ta xảy ra chút quan hệ.”
Dứt lời cho cô nụ hôn kịch liệt thứ hai vào tối nay —— lại không chỉ là hôn.
bị câu nói mang theo ám chỉ rõ ràng của anh sợ đến mức đáy lòng run lên, nhưng hoàn toàn không phản kháng được anh, không phải vì trời sinh thể lực nam nữ khác biệt, mà bản lãnh chọc tình của anh thật sự khiến cô không có cách nào kháng cự, nụ hôn sâu mang theo khí phách, còn có bàn tay to nóng như lửa đốt, dễ dàng châm lên ngọn lửa đáng sợ trong thế giới quan của cô…
Chờ đến khi cuối cùng anh dừng lại, rốt cuộc khi cô phản ứng kịp, hai người đã “Thẳng thắn gặp nhau”, còn có một sự thật đáng sợ nhắc nhở cô về tình cảnh hiện tại cô sẽ —— lập tức bị…
Tồn tại điểm lý trí này ở trong đầu, để cho cô phát ra tiếng kháng nghị yếu đuối: “Ngừng —— ngừng!”
Hoặc đi ngược dòng nước, hoặc thuận thế mà lên, Ngải Tư xác định thân thể đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận anh, nhưng anh vẫn theo lời mà dừng lại. “Hả?”
Bởi vì khát vọng mà giọng nói của anh đã hơi khàn khàn, thở hổn hển một lúc rồi mới có thể nói ra một câu đầy đủ: “Anh không thể —— không thể đụng vào tôi.”
“Anh không cho là vậy.” Ngải Tư lqd buồn cười hủy bỏ, nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào cặp mắt mê ly của cô. “Mấy tháng vừa rồi, gần như mỗi ngày khi trời tối anh đều bị em tra tấn đến khổ sở, em khiến anh mê muội, cho dù người phụ nữ khác lên giường của anh thì trước mắt anh đều là khuôn mặt của em, còn nhớ tới dáng vẻ lúc em ở trong nhà anh.” Anh cúi đầu tựa nhẹ vào bên tai cô: “Mặc kệ em tên gì, mặc kệ em là ai, anh phải có được em, anh không muốn lại bởi vì một người phụ nữ mà ngủ không yên.”
…
…
Trong lúc nhất thời, không hề lý giải được ý nghĩa chân thành ẩn giấu trong câu nói này, trước khi cô chưa kịp đưa ra phản ứng, Ngải Tư nâng mặt cô, đáy mắt là vòng xoáy màu lam sâu thẳm, cô bất tri bất giác bị hấp dẫn, cảm giác đó là một ám hiệu ——
“Anh đợi thời khắc này đã lâu rồi, .”
Ngải Tư cười dưới tình thế bắt buộc, mà khi rốt cuộc ý thức được sắp sửa xảy ra chuyện gì thì trong chớp mắt, chờ đón chính là cơn đau bén nhọn.
…
Không khí ngưng trệ trong nháy mắt, dđ[email protected]^đ kêu đau nghẹn ngào trong cổ họng, mà Ngải Tư lại phát hiện một sự thật đáng sợ, anh không dám tin, sửng sốt hai giây, vẻ mặt muốn vặn vẹo: “Con mẹ nó! Sao em lại là lần đầu tiên?”
nhẫn nại cảm nhận cơn đau chưa từng có, mím chặt môi, bàn tay đưa lên đầu giường, không biết từ nơi nào móc ra con dao găm, định vung về phía Ngải Tư.
Ngải Tư đè cổ tay cô, ánh mắt phức tạp nhìn cô, nhưng vốn không có cách nào rút người lại, văng tục lần nữa.
đau cực kỳ, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Người phụ nữ quật cường!
Ngải Tư lấy con dao găm ném sang một bên, ôm cô lật người lại, để cho cô chiếm thế chủ động. “Anh sợ không khống chế được sức lực, để em nắm giữ, anh không muốn làm cho em quá đau.”
còn lâu mới để ý tới cử động “Thân thiết” của anh, bắt đầu giãy giụa, nơi nào đó của dùng sức kéo cô trở lại, đau muốn chết, mà Ngải Tư bị kích thích đến đỏ mắt.
“Em đừng tưởng anh sẽ buông tha em, hôm nay không phải em chết thì chính là anh chết.” Ngải Tư vứt xuống câu nói, giữ chặt đầu hôn lên.
Anh cố ý xâm chiếm, mà cô l.q.đ lại cố chấp phòng thủ, giai đoạn này của hai người gần như là quá trình đánh nhau, Ngải Tư chưa bao giờ gặp người phụ nữ khó trị như , cũng đã đến mức này rồi mà còn không chịu đi vào khuôn khổ.
Hai người lăn lăn lộn lộn lại trở về tư thế truyền thống ban đầu, vô cùng suy yếu, không còn hơi sức, thở hổn hển, chảy mồ hôi: “Anh không phải người… tôi còn bệnh.”
“Trị khỏi bệnh trên người.” Ngải Tư không hề tốt hơn cô bao nhiêu, nhẫn nại đã đến giới hạn, mạnh mẽ áp chế cô, hít sâu một hơi quyết tâm không buông cô ra.
Bệnh trong lòng, khó trị.
Mà người phụ nữ ở trên giường này, trước đó còn vung dao giết anh, rốt cuộc là thuốc của anh, hay là chất độc với anh, lòng Ngải Tư chợt rối loạn.
Đêm đó Ngải Tư chỉ cần một lần, chỉ dùng tinh lực năm phần đã khiến mệt mỏi ngủ mê man trong lòng anh.
Bên ngoài gió rét lạnh run, anh ôm cô, dùng thân thể cho cô ấm áp chân thực nhất.
Hô hấp nhẹ nhàng của cô thổi lướt qua ngực anh, trong lúc này dáng vẻ bén nhọn ngày thường đã không thấy, giống như con nít dịu dàng yếu ớt.
Đây không phải là lần đầu tiên Ngải Tư qua đêm với phụ nữ, nhưng chỉ có lần này khiến anh cảm thấy trong lòng không còn trống không, thậm chí có một chút… cảm giác thỏa mãn như vậy.
Anh siết chặt hai cánh tay ôm cô, cảm giác thỏa mãn càng phát ra mãnh liệt.
Ngải Tư nhắm hai mắt lại, hôn vành tai của cô. “Bé cưng, có biết không, đối với anh mà nói hình như em càng ngày càng nguy hiểm.”
Trong giấc mộng vô ý thức nhích tới gần anh thêm mấy phần, khiến Ngải Tư nhớ tới một từ: ỷ lại.
Giữa bọn họ còn chưa nói tới ỷ lại, lúc này bỗng nhiên khiến anh thấy tiếc nuối, thì ra anh muốn phát sinh quan hệ với cô, nhưng không tính là quan hệ.
…
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn, một giường xốc xếch, trong không khí còn tràn ngập mùi vị mê loạn.
Đầu cô đã bớt đau, người cũng không hề khó chịu như hôm qua, khó chịu nhất lại là một chỗ khó mở miệng.
Bên cạnh có dấu vết của Ngải Tư ngủ, còn có nhiều điểm thấm ướt trên ga giường, nhắm mắt lại, trong lòng có cảm giác là lạ.
Không phải vì nguyên nhân khác, mà bởi vì vào giờ phút này, cô không cảm thấy phẫn nộ hay bi ai vì bị mất đi, thậm chí còn cảm thấy cô và Ngải Tư đi tới bước này là chuyện sớm hay muộn, mặc dù cảm giác này rất không giải thích được.
Đang suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng cửa mở, sau đó là giọng nói sung sướng trước sau như một của Ngải Tư: “Tỉnh chưa, bảo bối bé nhỏ?”
kinh ngạc xoay người lại, chỉ thấy Ngải Tư lqd quấn khăn tắm bên hông, một tay nâng mâm đựng bữa sáng không tệ đứng ở bên giường, trên mặt tràn đầy ý cười sáng lạn.
Khi cô đang sững sờ thì Ngải Tư để khay xuống, đi lại hôn lên môi cô. “Buổi sáng tốt lành.”
thấy rõ đáy mắt anh lóe lên màu xanh lam sáng rực, mạnh mẽ kéo chăn lên cao, e sợ tránh không kịp lui về phía sau. “Sao anh còn chưa đi?”
Ngải Tư nhíu mày, “Ăn xong chạy lấy người không phải là phong cách của anh.” Anh xấu bụng ép người tới gần: “Hơn nữa anh còn chưa đủ.”
vừa định nổi giận, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Người của anh?” hỏi anh, Ngải Tư lqd lắc đầu: “Anh ra lệnh cho bọn họ không tới quấy rầy, có phải là ‘người của em’ không?”
sửng sốt, đáy mắt bỗng có tia kinh sợ thoáng qua, sẽ không phải là —— Thi Dạ Triêu!