Cảm giác vô lực.
Cố Lạc lại cảm nhận được thế nào là cảm giác vô lực một cách sâu sắc một lần nữa.
Kỷ Linh, Thi Dạ Diễm, Thi Dạ Triêu, ...Dường như mỗi đôi mắt nhìn cô đều tràn đầy vô số câu hỏi, nghi ngờ, chất vấn v.vv..
Mỗi một đôi mắt, mỗi người đều không phải là dễ dàng qua loa cho xong. Thân phận nhạy cảm của cô quyết định từng chữ của cô đều có thể sẽ khiến chuyện phát triển theo hướng không thể tưởng tượng được.
Căn phòng yên tĩnh không tiếng động đè nặng lên người cô, hơi thở cũng nặng nề.
Thi Dạ Diễm trước mặt, Thi Dạ Triêu sau lưng, bất kể là ai cũng đều có hàng ngàn hàng vạn mối dây liên hệ với cô, cô không muốn tổn thương bất cứ ai.
Cố Lạc không lui bước được, cụp mắt xuống, cúi thấp người trước mặt Kỷ Linh. "Tôi không biết gì, chỉ biết cho dù thế nào đi chăng nữa thì Eric cũng tới vì ngài Thi."
Mắt Kỷ Linh đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong mắt không chịu chảy ra, nâng cằm với đường cong cứng ngắc, duy trì sự ngạo mạn trước sau như một của bà, không chịu để lộ quá nhiều yếu đuối trước mặt người khác. Dường như bà dùng rất nhiều sức lực mới bình phục được tâm trạng, xoay người, lâu sau mới nói: "Tôi muốn yên tĩnh một chút. Tất cả ra ngoài hết đi, Evan ở lại."
Rời phòng đầu tiên là , Thi Dạ Triêu và Thi Dạ Diễm cũng không nhìn nhau thêm một cái nhưng bầu không khí vẫn giương cung bạt kiếm.
Đầu Cố Lạc bắt đầu nhức, sờ soạng trong túi, phát hiện đã quên mang theo thuốc.
Cơn đau này tới vừa vội vừa nhanh. Mồ hôi lớn bằng hạt đậu nhanh chóng chảy xuống từ trán cô. Cô cố nén, xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, Cố Lạc cảm thấy đầu mình như nứt ra, chống tay lên tường đi mấy mét đã bắt đầu run rẩy.
Đang lúc cô dựa vào tường, gần như đứng không vững thì bỗng được hai bàn tay to đỡ kịp thời. "Khó chịu ở đâu?"
Thi Dạ Diễm vừa ra tới đã thấy cô lảo đảo muốn ngã, thở hổn hển. Cố Lạc nâng đầu lên nhưng khuôn mặt của anh đã trở nên lờ mờ trước mắt cô.
"Cố Lạc?" Giọng anh càng lúc càng xa xôi.
"Thuốc ở trong xe, mau dẫn em tới đó lấy...Đừng...Đừng để Evan nhìn thấy..." Cố Lạc vịn tay anh, cố gắng giữ vững tỉnh táo. Khi nói xong câu đó thì hai chân mền nhũn, người xụi xuống.
Thi Dạ Diễm nâng người đang trượt xuống của cô, xoay mặt cô lại, lòng thần cả kinh.
Hai mắt Cố Lạc nhắm nghiền, đã mất đi ý thức.
...
Khi tỉnh lại, Cố Lạc đã không còn trong bệnh viện mà là trong một căn phòng quen thuộc.
Là chỗ ở của cô.
Trên bàn bày mấy lọ thuốc. Thuốc bác sĩ J cho cô có tác dụng như thuốc giảm đau đầu sau khi đầu cô bị thương quá nặng, cũng có mấy loại thuốc không hề bình thường.
Lúc này, Thi Dạ Diễm đang bóp một lọ trong số đó, nhưng trên không có bất cứ dấu hiệu giải thích gì. Thấy lqđ cô tỉnh lại, anh để lọ thuốc xuống, nghiêng nghiêng người đỡ cô tựa vào đầu giường. "Cảm thấy thế nào rồi?"
Cố Lạc mờ mịt mở to mắt, ngẩn người rất lâu mới giơ tay lên xoa xoa đầu. "Em ngủ bao lâu rồi?"
Giọng cô hơi khàn, dáng vẻ yếu đuối lúc khẽ nhíu mày khiến Thi Dạ Diễm nhìn chằm chằm một lúc. Anh nhìn đồng hồ trên cổ tay. "Ba giờ." Anh dừng lại một chút, trước khi đặt câu hỏi thì cầm điện thoại di động của cô qua. "Anh ta đi tìm em."
Ba cuộc gọi nhỡ đều tới từ Thi Dạ Triêu. Cố Lạc cầm điện thoại, đầu ngón tay trượt trên tên anh. "Anh vẫn luôn ở đây?"
"Ừ."
"Lúc nãy tôi ngủ trông thế nào?"
"Đó không phải là ngủ." Thi Dạ Điễm sửa cho đúng: "Đó là ngất xỉu, nếu không phải còn hít thở thì em yên lặng như người chết." Giống như Thi Thác Thần chỉ có thể thở dựa vào máy hôm nay...Nghĩ tới đây, cổ họng Thi Dạ Diễm bỗng nghẹn nghẹn. "Chỗ em có thuốc không?"
Cố Lạc chỉ chỉ ngăn kéo. Là do Từ Ngao để lại lần trước.
Thi Dạ Diễm đi tới trước cửa sổ, châm thuốc hít một hơi. Cố Lạc nghiêng đầu nhìn anh, cũng không biết đang nghĩ gì, mãi cho tới lúc anh quay lại nhìn cô cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.
"Đang nghĩ gì?" Thi Dạ Diễm ngậm thuốc, hỏi.
"Dáng vẻ anh hút thuốc lá rất giống anh ấy."
Thi Dạ Diễm có thể đoán được chính xác trăm phần trăm là trong lòng Cố Lạc cất giấu một bí mật, một bí mật d.đ.l.q.đ cực kỳ lớn. Với tính tình của cô sao có thể dễ dàng bày tình cảm của mình trước mặt anh, mà còn không chỉ một lần.
Ánh mắt cô nhìn anh gần như si mê, trong mắt có rất nhiều thứ. Anh có muốn coi nhẹ thâm tình trong đó cũng không thể. Mà loại si mê và thâm tình này cũng đều không phải do anh mà ra. Cô chỉ đang tìm kiếm bóng dáng của anh trai anh trên người anh mà thôi.
Thi Dạ Diễm dùng điếu thuốc đè nén sự bi thương do chuyện Thi Thác Thần mang tới, hất cằm về phía mấy lọ thuốc anh để đầu giường được lấy từ trong túi cô ra. "Bây giờ có thể nói cho anh biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không?"
Cố Lạc không thu hồi ánh mắt trên người anh về, "Có thể đồng ý với em một chuyện không?"
Thi Dạ Diễm gần như đoán được cô định nói gì, cũng không đáp lời.
"Đừng đấu với anh ấy."
Trả lời cô là một nụ cười lạnh của anh. "Chuyện tới mức này rồi em còn nói vậy."
"Eric."
"Anh không muốn bàn chuyện có liên quan tới anh ta với em." Thi Dạ Diễm từ chối rất thẳng thắn, giống y như dự đoán của Cố Lạc.
Cô không nói tiếp, vén chăn lên bước chân trần xuống giường, đi tới sóng vai với anh bên cửa sổ. "Được."
Hai người giữ vững im lặng trong khoảng thời gian rất dài. Thời gian lẳng lặng trôi đi, rốt cuộc anh đợi tới lúc cô mở miệng.
"Vậy thì chúng ta nói về chuyện chúng ta." Cố Lạc ra vẻ không thèm đếm xỉa tới, "Anh muốn biết chuyện gì của em?"
Không chờ Thi Dạ Diễm trả lời, cô tự hỏi tự đáp, nói tiếp: "Ở gáy em có một vết thương rất dài." Cô cầm tay anh sờ lên chỗ vết thương, "Là bị thương lúc gặp chuyện không may ở nước K, đã làm phẫu thuật nhưng không tính là thành công hoàn toàn. Anh đã thấy di chứng."
"Là ai —— "
Lời Thi Dạ Diễm bị Cố Lạc cắt ngang. Cô phủ tay lên bụng mình: "Lúc đó trong bụng em đã có một sinh mệnh nhỏ."
Thi Dạ Diễm ngạc nhiên. Tuy trước lúc gặp nhau đã đoán nhưng sự chấn động hoàn toàn khác với chính tai nghe cô thừa nhận. Cố Lạc rất bình tĩnh, lúc che lên bụng thì ngẩng đầu nhìn anh: "Trong ấn tượng của anh, Thi Dạ Triêu là người như vậy à?"
"..."
"Tâm cơ, sắc sảo, tàn nhẫn, ác độc, máu lạnh, không từ thủ đoạn nào, còn rất nhiều nữa, đúng không?" Cố Lạc cười nhàn nhạt, "Em không phủ nhận. Bởi vì có một vài chuyện em đã trải qua với anh, cho dù là bây giờ, em cũng không phủ nhận anh ấy là một người như vậy."
Nhưng số mạng chính là vô thường như vậy, khiến cô ở bên một người đàn ông đáng sợ như vậy. Lúc cô phản kháng kịch liệt nhất, cứng rắn trói buộc cuộc đời hai con người ở cùng một chỗ, chờ cô thỏa hiệp, chấp nhận số phận, bình thường trở lại thì lại dùng một cách mạnh mẽ tách họ ra, tách số mạng họ ra khỏi nhau.
Thi Dạ Diễm không biết cô nhớ lại điều gì mà lại có thể khiến cô cứ chảy nước mắt trước mặt anh như vậy d.đ.l.q.đ mà không biết. Cô là Cố Lạc, là Cố Lạc mà Từ Ngao bội phục, là Cố Lạc chưa từng bị bất cứ khó khăn gì đánh bại nhưng lại khóc không ra tiếng như thế này.
Thi Dạ Diễm không dám tin mà chạm vào khóe mắt cô, nước mắt ướt đẫm tay anh. "Cố Lạc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Cô như một pho tượng búp bê dễ vỡ, anh chỉ đụng một cái là nước mắt đau đớn trong mắt cô lăn xuống lập tức. "Đó là đứa bé đầu tiên của em và Thi Dạ Triêu, cũng là...duy nhất. Sau này sẽ không có nữa."
Câu hỏi của Thi Dạ Diễm không thể ra khỏi miệng. Anh có ảo giác nguyên nhân kia sẽ khiến cô sụp đổ, hay có lẽ bây giờ cô đã sụp đổ rồi.
Anh kéo đầu cô qua, để cô dựa vào ngực mình, để cô khóc thỏa thuê. "Em có thể không nói, coi như anh chưa từng hỏi." Anh bỗng không muốn biết gì cả nhưng lý trí lại nói cho anh biết rằng không thể.
"..."
"Khóc thành tiếng đi."
"..."
Quả thực là từ trước tới nay chưa từng khóc, người Cố Lạc run lên nhưng lại không phát ra được tiếng động gì. Cô nhếch môi lên thở, ngửa đầu mở to mắt nhưng làm thế nào cũng không thể dừng bi thương và tuyệt vọng chảy ra từ trong mắt.
"Em bị bệnh." Cô nghẹn ngào, ngón tay nắm chặt quần áo anh, bất lực trước nay chưa từng thấy: "Eric, em bị bệnh. Anh nói cho em biết phải làm sao bây giờ có được hay không?...Em còn có rất lqđ nhiều chuyện chưa làm, rất nhiều mơ ước chưa thực hiện, không được chứng kiến Già Già lớn lên, không được nhìn thấy Nhan Hạ kết hôn, không được gả cho Thi Dạ Triêu, không được...Không được sinh cho anh ấy một đứa bé..."
Nói tới cuối cùng, rốt cuộc cô từ khóc không thành tiếng trở thành từ từ trượt xuống từ trong lòng anh, ngồi xổm trên đất, hai tay bịt mắt khóc thật lớn, rất lâu không dừng lại.
Hôm nay, rốt cuộc Thi Dạ Diễm hiểu thứ không thể diễn tả thành lời mà mình cảm nhận được từ cô từ trước tới nay là gì.
Đó là không cam lòng sâu sắc và tuyệt vọng.
...
Mấy giờ sau khi Cố Lạc biến mất, rốt cuộc Thi Dạ Triêu nhận được điện thoại của thuộc hạ, biết được hành tung của cô.
Khi đó Cố Lạc đã trở lại bệnh viện, vừa đi tới lầu một.
Cô sửa sang lại nhan sắc trước gương ở lầu một. Dấu vết mắt khi khóc sau khi được trang điểm đã nhạt đi rất nhiều. Cô vừa định xoay người vào thang máy thì bỗng bị một cái tay giữ vai lại từ phía sau.
Cảm giác quen thuộc lập tức xâm nhập vào các giác quan của cô. Không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai.
Cố Doãn nắm chặt vai cô, nhấn cô vào lòng mình, cúi đầu ghé vào tai cô, giọng nói mang theo ý nguy hiểm rất rõ ràng: "Bản lĩnh của em thật là lợi hại hơn anh nghĩ."
Sự chống cự của Cố Lạc cũng không khiến Cố Doãn buông lỏng. Anh ta xoay mặt cô lại đối mặt với mình. Nhìn thấy mặt Cố Doãn lần nữa, sự tức giận mà cô vốn cho là có thể kìm nén được lại còn mãnh liệt hơn mong muốn. "Sao anh lại tới đây?"
"Câu hỏi này thật kỳ lạ. Anh là anh trai em, tới thăm em sau khi em xảy ra chuyện lớn như vậy mà còn cần hỏi tại sao à?" Bàn về khả năng diễn xuất thì Cố Doãn hoàn toàn là một cao thủ. Anh ta vô tình mà nhìn xung quanh. "Huống hồ lúc Thi Thác Thần sống chết chưa rõ, anh tới thăm thì có gì không thể à?"
Cố Lạc mím môi không nói, chờ Cố Doãn rốt cuộc nhắc tới trọng điểm chuyến đi lần này: "Còn nữa, đương nhiên cũng phải gặp con trai ngoan đáng yêu của em."
Cố Lạc không muốn nói thêm gì với anh ta ở đây, cố gắng đẩy anh ta ra, xoay người định đi nhưng lại thấy Thi Dạ Triêu ra khỏi thang máy. Lúc này, một chân cô bỗng mất đi cảm giác, suýt nữa thì quỳ xuống trước mặt anh.