Cố Lạc nhốt mình trong phòng ngủ một giấc đến tối, Lục Già Việt tự mình xuống bếp luộc trứng mang lên phòng cho cô.
Nhìn thấy có chén canh nhũ cáp cẩu kỷ, Cố Lạc nếm thử một miếng thấy mùi vị cũng không tệ: “Đây cũng là tự làm?”
Lục Già Việt xấu hổ lắc đầu, “Là chị 72, trình độ con không tốt, con đã hỏi rồi, cái này rất bổ cho thân thể phụ nữ, nhất là ___”
Cậu muốn nói lại thôi, Cố Lạc gắp miếng trứng mới đưa vào trong miệng, nhạy cảm liếc cậu một cái, “Nhất là cái gì?”
Lục Già Việt cúi đầu, ngồi một bên không lên tiếng, lúc ngẩng đầu lên lần nữa nét mặt như muốn khóc lên. “Mẹ.”
“Hả?”
“Còn đau lắm không?”
Đôi mắt cậu đo đỏ, cái miệng nhỏ nhắn quật cường mím môi, rất nỗ lực kìm nén nước mắt, con ngươi đen nhánh lóe lên ánh sáng trong suốt, Cố Lạc không dám nhìn, tiếp tục cúi đầu ăn trứng. “Đầu không đau.”
Vừa dứt lời, bàn tay nhỏ bé của Lục Già Việt thận trọng bao trùm lên chiếc bụng bằng phẳng của cô, “Nơi này, còn đau không? Nếu đau có thể nói ra, con sẽ không chê cười, sẽ giữ bí mật.”
Cố Lạc không dừng động tác ăn cơm, cụp mắt: “Con nghe được?”
“Con không cố ý nghe lén.” Lục Già Việt lấy mu bàn tay lau khóe mắt, bất đắc dĩ nước mắt kia như cố ý đối nghịch với cậu, càng lau càng nhiều. “Mẹ, em bé được bao lâu.....”
“Cũng không biết, một tháng, hai tháng, ai biết được.”
Cố Lạc càng như không có chuyện gì xảy ra, Lục Già Việt càng thấy cực kỳ khó chịu, cuối cùng dứt khoát bổ nhào vào ngực cô bắt đầu nức nở. “Già Già thật là khổ sở.....”
Bỗng dưng, cái muỗng từ tay Cố Lạc rơi xuống, lòng của cô trầm lại, có chút đần độn nhìn chằm chằm tay phải vô lực, tay trái nắm lấy, không có cảm giác gì... Trong chốc lát mắt nhắm lại rồi mở ra, cô thuyết phục chính mình cố gắng chịu đựng cảm giác vô lực này, đổi bưng canh sang tay trái nhấp một hớp, trong nháy mắt nuốt xuống lại kịch liệt ho khan.
Lục Già Việt liên tục không ngừng lấy khăn giấy ra giúp cô lau mồm và nước canh trên người, lại phát hiện cô như bị điểm huyệt ngồi im một chỗ. “Mẹ?”
Cố Lạc làm như không nghe thấy, trong đầu xẹt qua xấp tài liệu Dr.J đưa cho cô trong đó có một câu: đến một giai đoạn nào đó của bệnh thần kinh sẽ bị tổn thương sau đó xuất hiện hiện tượng nói năng không rõ, nuốt khó khăn, thậm chí uống nước ho khan.....
Cô đè ép tim, hoàn toàn không đoán được vừa rồi là cô không cẩn thận ho khan hay là.....
Lục Già Việt đẩy cô mấy cái mới gọi ý thức của cô về được, cho là do mình gợi lên cảm xúc bi thương của cô, cực kỳ tự trách rồi lại không nhịn được mà hỏi thăm: “Mẹ không cần khổ sở, con đã hỏi qua chị 72, em bé mất rồi còn có thể có tiếp, mẹ còn trẻ.....”
Ánh mắt Cố Lạc di chuyển đến khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của con, lòng như bị đào rỗng, cô nhếch miệng, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, đáy mắt cất giấu đau đớn khôn cùng: “Mẹ không khó chịu, bởi vì..... căn bản mẹ cũng không muốn sinh đứa bé này ra.”
Cô không biết, câu nói này lại bị người đàn ông vừa mới trở về rõ ràng nghe được.
Bước chân Thi Dạ Triêu ngừng lại một lúc, trong nháy mắt hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, tay nắm tay cầm cửa chậm rãi buông ra.
“Tại sao không muốn?” Lục Già Việt không hiểu vì sao cô còn có thể bật cười, “Đây là em bé của Evan mà.” Trong nhận thức của cậu, không phải mỗi người mẹ đều sẽ yêu con mình, nếu không cậu cũng sẽ không trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi, nhưng Cố Lạc nhất định là người mẹ tốt nhất trên đời, cậu làm sao cũng không thể hiểu hàm nghĩa của những lời này, cố gắng muốn nhìn rõ cô, đợi cô cho một đáp án rõ ràng.
Nhưng Cố Lạc chỉ chống trán lên trán cậu, nhẹ nhàng thở dài. “Có lẽ, cũng là bởi vì đó là đứa bẻ của Thi Dạ Triêu.” Cô chặn chiếc miệng đang cố gắng tiếp tục đặt câu hỏi của Lục Già Việt lại, “Con còn quá nhỏ, sẽ không hiểu những chuyện này đâu, mẹ không cần những đứa bé khác, mẹ có con là được rồi.”
... ...... ....
Bên ngoài đổ mưa to, mới từ bên ngoài tiến vào 72 khom người vặn nước, vừa chạm một cái, mặc dù có bản lĩnh nhưng cô vẫn bị lực đạo này đẩy lui về phía sau mấy bước, vừa nhấc mắt chỉ thấy bóng lưng Thi Dạ Triêu rời đi.
“Evan?”
72 nghĩ là đã có chuyện xảy ra, phản ứng cực nhanh che đi bả vai bị đụng đau đi theo. “Đi đâu vậy?”
Cô vừa muốn đưa tay kéo anh, chỉ thấy Thi Dạ Triêu chợt dừng bước, đột nhiên vung quả đấm, hung hăng đấm lên sang bên cạnh một cái.
Tiếng rầu rĩ lặp đi lặp lại cùng âm thanh thủy tinh chấn động khiến 72 cả kinh không nhịn được nuốt nước miếng một cái, không biết có phải ảo giác của cô không, cảm giác giờ phút này Thi Dạ Triêu giống như đang nhịn sự tức giận to lớn, hay là những tâm tình khác.
Anh đáng sợ như vậy, căn bản cô không có lá gan bước gần thêm nữa, đến khi chú ý đếnvết máu tươi đang chảy xuống trên tấm thủy tinh mới lấy dũng khí tiến lên kéo tay anh, máu thịt be bét, thậm chí khẽ run.
72 đi tìm đồ băng bó cho anh, điện thoại Thi Dạ Triêu chợt vang lên, anh giống như không nghe thấy gì chỉ đứng sừng sững trước cửa sổ không nhúc nhích. Đợi cô cầm hộp cấp cứu trở lại, điện thoại của anh lại vang lên, 72 dùng tốc độ nhanh nhất xử lý vết thương của anh. Thi Dạ Triêu rốt cuộc có chút phản ứng, nghe điện thoại, bên kia truyền tới giọng nói không thể quen thuộc hơn với anh.
“Có thời gian rảnh không?” Bên kia Thi Dạ Diễm truyền đến tiếng mưa rơi.
“... ...... ........”
Không chờ anh đáp lại, Thi Dạ Diễm nói tiếp: “Hẹn một chỗ, nói chuyện một chút đi.”
Im lặng thật lâu, rốt cuộc Thi Dạ Triêu âm trầm mở miệng: “Nhất định phải gặp?”
“Dĩ nhiên.”
“Nhưng tôi tới không đảm bảo không có chuyện gì xảy ra.”
Thi Dạ Diễm không quan tâm đến uy hiếp của anh: “Giờ này ngày mai, đợi ở chỗ cũ.”
“Rất tốt.” Thi Dạ Triêu tắt máy, trong lúc vô tình nhìn thấy bóng dáng gầy nhỏ đang ở cầu thang được phản chiếu trên kính, trầm mặc nhìn thẳng vào mắt cô, lúc mở miệng giọng nói vẫn như thường ngày. “Nghỉ ngơi như thế nào?”
Cố Lạc gật đầu: “Hoàn hảo, anh về lúc nào vậy?”
Thi Dạ Triêu không trả lời cô,xoay người hơi ngước đầu nhìn thẳng cô.
Bắt đầu từ khi nào, sắc mặt của cô không còn như trước mà lộ ra chút trắng bệch, ánh mắt cô không còn trong suốt thuần túy, mà lại giấu rất nhiều thứ vẩn đục ảm đạm sâu lắng.
Thi Dạ Triêu hồi tưởng hồi quen biết cô nhiều năm trước, từ thời điểm cô còn là thiếu nữ đến từng giai đoạn trưởng thành hơn, ít nhiều gì anh cũng có tham dự, nhưng đại đa số đều đem hai người thành một, có tham dự hay không cũng không sao.
Có lẽ trong thế giới của cô Thi Dạ Diễm mới là trọng tâm, mới là người quan trọng chứng kiến cô lớn lên, mà anh là người có cũng được không có cũng không sao, là người vội vã áp đặt gông xích lên người cô, tại sao anh có thể quên ban đầu cô đã kháng cự anh xông vào cuộc sống của cô đến cỡ nào.
Thi Dạ Triêu trầm mặc thật lâu, Cố Lạc nhìn trong mắt anh đầy sự lo lắng, không hiểu nhìn về phía 72. 72 lắc đầu một cái, lúc này cô mới chú ý đến tay anh và vết máu trên tấm kính, trong lòng cả kinh, vội vã chạy tới dùng tay bé nhỏ cầm mặt anh, kiểm tra trên người anh có những vết thương khác không: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương đến mức này?”
“Không sao.” Thi Dạ Triêu mặc cho cô đụng chạm mình. “Cố Lạc.”
Cô ngẩng đầu, chống lại tròng mắt anh: “Có muốn xem một chút áo cưới của mình không?
Đột nhiên cứ như vậy, Cố Lạc bị Thi Dạ Triêu mang về nhà cũ của Thi gia ở Toronto.
Kỷ Linh làm bạn với Thi Trác Thần ở bệnh viện, Thi gia an tĩnh đến đáng sợ, Cố Lạc bị anh dắt tới một căn phòng ở cuối hành lang, đẩy cửa ra, bất ngờ đập vào mắt là bộ áo cưới thanh khiết. Theo sở thích của anh và cô, trân châu tô điểm cánh bướm xinh đẹp, còn có phần đuôi thật dài buông thõng giắt sau lưng, Cố Lạc kinh ngạc che mồm, một hồi lâu mới phát ra được âm thanh.
Cô vươn tay, cũng không dám chạm vào, chỉ sợ chiếc áo cưới này là ảo giác của cô, vừa đụng liền tan. Cố Lạc không dam nhìn nhiều, xoay người nhào vào ngực anh, không kìm nén được kích động: “Thật hận vì sao không tổ chức đám cưới ngay ngày mai.”
“Không thể chờ được nữa sao?” Thi Dạ Triêu nhẹ nhàng nắm vai cô, nhưng là câu hỏi không mang chút cảm xúc nào.
Cố Lạc đằm chìm trong vui sướng cũng không phát hiện, kéo đầu của anh lại hôn, mà Thi Dạ Triêu cũng không kéo dài nụ hôn, ôm cô đi đến trước áo cưới: “Có muốn mặc thử không?”
Không để cô cự tuyệt, Thi Dạ Triêu không nhờ ai, mà tự tay vì cô mặc vào,sau khi cài xong cúc áo sau lưng, anh vén tóc Cố Lạc lên đeo lên tấm mạng che mặt, sau đó nhìn cô qua cặp kính.
Song tấm mạng che mặt che nửa mặt cô, khiến cô không nhìn rõ ánh mắt lúc này của anh.
Cố Lạc nâng váy lên đi mấy bước đến chiếc gương, hốc mắt có chút chua xót, cô không trang điểm, cảm giác giờ phút này mình không xứng với chiếc áo cưới.
Cô mừng rỡ quay người lại, chợt phát hiện so với sự kích động của cô, người đàn ông này có vẻ tỉnh táo khác thường.
Thi Dạ Triêu đến gần cô, cầm tay cô cúi người ưu nhã hôn một cái lên mu bàn tay.
Anh cũng không lập tức đứng dậy, vẫn duy trì tư thế hôn cô, thành kính mà trân trọng, nguyện đem thời gian dừng lại.
Rốt cục, Thi Dạ Triêu ngẩng đầu, vén mạng che mặt của cô lên, khẽ chạm mi tâm của cô, sau đó quý trọng gấp đôi nhấc cằm cô lên.
“Cố Lạc.”
“……..”
Anh nhìn thật sâu vào đáy mắt cô, môi mỏng hơi động, giống như lời nói ân ái dịu dàng tột cùng: “Từ bây giờ, không có sự cho phép, không được rời nơi này nửa bước.”
Anh chặn môi Cố Lạc, ngăn đi nghi vấn của cô: “Anh sẽ đi gặp Cố tiên sinh cùng anh trai, mặc kệ giao dịch ở giữa là gì, toàn bộ ngưng hết, cưới, sẽ không liên quan đến bất kỳ lợi ích gì, chỉ liên quan đến……… tâm.”
………..
Tác giả có lời muốn nói: chương này chữ không nhiều lắm, chương sau tương đối quan trọng.
Thật sự có thể khiến cho mình ngã xuống, không phải là đối thủ, mà là nội tâm tuyệt vọng của mình.
Trong cuộc sống không dài, người đàn ông ảnh hưởng tới Cố Lạc có ba người.
Cố Doãn, không thể nghi ngờ là người thứ nhất.
Anh ta là người thứ nhất mà Cố Lạc ỷ lại, khi đó anh là anh trai cô, cô có thể không hề kiêng dè gì mà ở bên cạnh anh làm bất cứ việc gì, vui mừng hoặc tức giận, lấy lòng hay làm càn.
Anh ta cũng là người thứ nhất khiến cho Cố Lạc cảm nhận được cái gọi là người đáng sợ, từ khi anh ta bắt đầu không che giấu dục vọng đối với cô, thân mật giữa hai người sinh ra khoảng cách vô hình. Từ sau khi anh ta xăm lên hình xăm thứ nhất trên lưng cô, Cố Doãn chỉ biết, anh và Cố Lạc, đã không thể trở về như lúc ban đầu.
Anh vẫn là anh trai của cô như trước, càng là người đòi nợ cô.
Sở dĩ Cố Lạc cảm thấy anh đáng sợ, là bởi vì Cố Doãn hiểu rõ tính cách của cô thà làm ngọc vỡ, nhưng vẫn chưa bao giờ buông tha khát vọng đối với cô, mặc kệ việc cô làm bạn ở bên cạnh Thi Dạ Diễm, hay là suýt nữa thì mất mạng vì Thi Dạ Triêu… Đúng là cố chấp gần như biến thái, khiến Cố Lạc tình nguyện trở thành lính đánh thuê cũng không muốn đi theo bên cạnh anh ta.
Cô vẫn luôn không ngừng để cho bản thân trở nên cường đại, hơn nữa lại cẩn thận không lưu lại bất kỳ nhược điểm gì, nhưng lạ thay vẫn không như mong muốn, cô cẩn thận nhiều năm như vậy, kết quả vẫn bị Cố Doãn dễ dàng nắm lấy hai nhược điểm lớn nhất.
“Thi Dạ Triêu, cùng thằng bé này, nếu phải lựa chọn một, em quan tâm người nào hơn?” Cố Doãn cũng không ngại bị cô níu chặt như vậy, dieendaanleequuydonn thậm chí nhẹ nhàng bao trùm lấy cô, bởi vì hơi dùng sức mà nắm tay lộ vẻ dữ tợn, dùng nó trấn an cảm xúc của cô.
“Rất khó lựa chọn sao?” Anh vuốt ve tay Cố Lạc, hỏi rất vô tội.
A ở bên cạnh cười khẽ, “Mặc kệ cô lựa chọn ai, hai người này sẽ không có kết quả tốt đẹp, cho dù đứa bé có phải do cô sinh ra hay không, tôi muốn nhà họ Cố và nhà họ Thi đều không buông tha cho nó.”
Cố Doãn vung một ánh mắt cảnh cáo qua, A nhún nhún vai ngậm miệng.
Cố Lạc ngửa đầu nhìn trực tiếp vào đáy mắt anh, “Đến tột cùng anh còn muốn làm tới mức nào mới chịu dừng tay?Nhất định phải thấy tôi chết?”
“Sao lại có thể nghĩ em chết?” Cố Doãn lắc đầu, “Em không hiểu hết trái tim anh, anh đã chờ cơ hội này nhiềunăm như vậy, cũng không phải muốn em chết.”Anh kéo cổ Cố Lạc gần hơn, cúi đầu hôn lên giữa hai chân mày cô. “Anh chỉ muốn xem xem khi em bị ràng buộc đến đường cùng sẽ lộ ra biểu cảm gì mà thôi.”
“Anh vừa lòng rồi chứ?” Cố Lạc không tránh sự kiềm chế của anh ta, một lòng muốn hỏi cho rõ ràng.
“Thế nào, em đã đến đường cùng rồi hả?” Cố Doãn than thở: “Đụng chạm vào người của em, người em quan tâm, anh sẽ không dễ dàng coi như vậy là xong.”
Cố Doãn chạm lên môi cô, “Đừng nóng vội, anh sẽ từ từ nói tất cả bí mật cho em biết, thật ra thì ngay từ đầu mục tiêu của anh chỉ có một mình Thi Dạ Diễm.”
Cố Lạc rùng mình nhìn, Cố Doãn cong khóe miệng, “Còn nhớ sự kiện lúc trước anh ta bị bạn trai cũ của Du Nguyệt Như hãm hại đến hai bàn tay trắng không?”
“Đường Lạp An?” Cố Lạc nhớ tên người này, lúc đầu là tình địch lớn nhất của Thi Dạ Diễm. “Sự việc kia là do anh làm?”
“Lúc ấy Eric lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, em cho rằng lật ngã thiếu gia thứ hai nhà họ Thi là dễ dàng? Nhưng cũng may anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhược điểm quá sâu của anh ta chính là yêu quá sâu Du Nguyệt Như, anh chỉ ở sau lưng đẩy Đường Lạp An một cái, giúp anh ta tạo ra một cơ hội mà thôi, vẫn là anh ta thông minh, biết nắm bắt cơ hội này để lợi dụng, mà lúc đó Thi Dạ Triêu cũng muốn mượn tay anh hoàn toàn tiêu diệt anh ta, chỉ có điều…” Cố Doãn nói đến đây hơi ngừng lại một chút: “Em không để cho anh đụng vào cậu ta, vì em, anh buông tha cơ hội tuyệt hảo này.”
Cố Lạc nghĩ lại, chính là năm kia khi cô gãy xương đùi được Cố Doãn đón về nhà, cũng là ngày đầu tiên cô gặp Thi Dạ Triêu.
Mặc dù khi đó Cố Doãn không phản đối ThiDạ Diễm xuống tay, nhưng Cố Lạc lại hiểu rõ địch ý của anh ta với Thi Dạ Diễm, khiến cho Cố Lạc bỏ xuống tất cả đi theo bên cạnh anh ta, thuyết phục Cố Bạch Bùi chìa tay giúp đỡ anh ta.
“Em cho rằng, tại sao lúc đó anh không phản đối ba giúp cậu ta?”
“Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.” Cố Lạc dễ dàng đoán được tâm tư của anh ta, Cố Doãn cho cô một ánh mắt tán thưởng.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ tới Thi Dạ Diễm vì Du Nguyệt Như mà chủ động rời khỏi nhà họ Thi, vì vậy Cố Doãn không được thấy cảnh huynh đệ tương tàn như ý nguyện. “Nhưng điều này không nói lên anh không có cách nào lấy được kết quả như mong muốn, ba sắp xếp cho em cùng nhà họ Thi kết thân, vừa đúng lúc cho anh đây một cơ hội, đừng quên lời anh vừa mới nói.” Anh nâng cằm Cố Lạc lên, đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô: “Thất bại chủ yếu của một người đàn ông cường đại thường là do một người phụ nữ, Eric thua ở trong tay Du Nguyệt Như, như vậy, ai sẽ thất bại trong tay em? Anh rất may mắn đã thế chấp đúng bảo bối, quay đầu lại, cuối cùng Thi Dạ Triêu thất bại trong tay người đẹp duy nhất này.”
Cố Lạc cố gắng tiêu hóa hết tất cả lời Cố Doãn nói: “Làm sao anh có thể kết luận nhất định là anh ấy sẽ quan tâm tới tôi?”
“Em rất không hiểu đàn ông.” Cố Doãn vuốt ve đôi môi hơi run run của cô: “Bản thân người phụ nữ chống lại người đàn ông đã là sự hấp dẫn và mê hoặc cực lớn, mà quan hệ của em và Eric trăm lợi không có hại gì với cậu ta, chỉ bằng điểm này cậu ta sẽ không cự tuyệt cuộc hôn nhân này, dĩ nhiên những thứ này còn lâu mới đủ, tình cảm của Eric với em mới là nguyên nhân quan trọng nhất để cho cậu ta định chinh phục em, thử nghĩ coi một người cao cao tự đại, sao có thể cam tâm tình nguyện để người phụ nữ của mình yêu em mình? Mà nhiều khi thách thức càng lớn, tinh thần và thể lực cũng phải trả giá càng lớn, quá trình tập trung đi chinh phục chính là không nhận thấy được bản thân đã bị chinh phục. Em cho rằng anh cố ý muốn em ở lại bên người cậu ta lúc vệ sĩ của cậu ta đến là vì cái gì? Mấy người ngày đêm làm bạn, lại bao gồm vài lần em liều mình ‘hộ giá’, cậu ta mà không động tâm thì trừ phi cậu ta thích đàn ông, về phần anh, chiêu thức này có hiệu quả không, không phải đã được chứng minh ở nước K sao?”
Đột nhiên giống như Cố Doãn nhớ ra cái gì, “Thiếu chút nữa đã quên, còn phải tìm một tình địch tới đúng lúc kích thích cậu ta một chút, Tác Nhĩ đa tình chính là thí sinh tốt nhất, bằng không anh đã không ba lần bốn lượt bố trí nhiệm vụ để cho mấy người có cơ hội tiếp xúc.”
Đột nhiên, Cố Lạc cảm thấy trong đầu bắt đầu ong ong, thì ra ngay từ đầu lúc cô cùng Từ Ngao bắt đầu nghĩ cách đi giúp đỡ Tác Nhĩ, tất cả đã là một cái bẫy.
Không ——
Là ngay từ mấy năm trước, khi Đường Lạp An hãm hại Thi Dạ Diễm hai bàn tay trắng thì sắp đặt của Cố Doãn đã bắt đầu.
A ở một bên nghe được đến mê mẩn không khỏi vỗ vỗ tay, cảm thán Cố Doãn này, lúc đầu thật sự xem thường anh ta, thì ra anh ta ẩn núp sâu như vậy.
Cố Lạc nhìn A, đột nhiên hiểu ra cô gái này cũng chỉ là một con cờ nho nhỏ trong tay Cố Doãn trong âm mưu lớn này, dieendaanleequuydonn chính là mượn hận thù của cô ta với Thi Dạ Triêu và quan hệ lúc trước với Thi Dạ Diễm để lợi dụng khích bác vào lúc thích hợp, khiến cho hai anh em bọn họ bao gồm cả Thi Thác Thần và Kỷ Linh, tất cả mọi người đều tin rằng đây là vở kịch anh em tương tàn diễn ra sau nhiều năm trì hoãn.
“Về phần Ngải Mỹ sinh con ở phía Đông bị tập kích cùng chuyện Thi Thác Thần bị thương nặng, thật đáng tiếc Eric phải chịu oan uổng.”
“Vài lần có người ám sát Thi Dạ Triêu, việc làm ăn gian lận của Eric ở Miami cùng K. một loạt chuyện của K cùng Hổ Sa, đều do anh làm?” Trong đầu Cố Lạc đã rối tung, giờ phút này đã để cho cô thấy chân tướng tất cả câu đố chưa từng có lời giải.
Cố Doãn nhún vai: “Là người của Tác Nhĩ làm, anh chỉ phái người áp dụng kế nhỏ đưa Bách Vĩ cùng Bạch Thủy ra ngoài làm kẻ chết thay.”
“Bom trong xe Evan là tôi đặt.” A thẳng thắn. “Thật ra bom này được điều khiển từ xa, điểm này các cô không ngờ tới thôi.”
Chỉ có bom điều khiển từ xa mới có thể khống chế thời gian nổ chuẩn xác, làm ngộ nhận suy nghĩ của cô và Thi Dạ Triêu, đặt tội danh lên người Thi Dạ Diễm.
Tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, Cố Lạc chậm chạp lui về phía sau mấy bước, dùng ánh mắt giống như thấy ma quỷ nhìn Cố Doãn
“Anh…” Bởi vì quá khiếp sợ, cô gần như nói không ra lời: “Không sợ tôi nói rõ những chuyện này cho Thi Dạ Triêu?”
Gần như trong nháy mắt khi câu hỏi thốt ra khỏi miệng, trong lòng Cố Lạc đã có cân nhắc, Cố Doãn có thể cho cô biết những điều này thì chắc chắn đã lưu lại chiêu phòng bị.
Quả nhiên, Cố Doãn mãn nguyện cười cười: “Người đàn ông này cũng không phải ngu ngốc, Kỷ phu nhân cũng không phải là đèn đã cạn dầu , em ở đây mai danh ẩn tích ba tháng sau mới trở lại, chẳng lẽ bọn họ không nghi ngờ em?”
() đèn đã cạn dầu: ý chỉ người dễ bắt nạt.
Cố Doãn nhìn vẻ mặt của cô cũng đã biết đáp án: “Thi Dạ Triêu này, anh bội phục cậu ta một điểm để đạt mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, có lẽ em đã đoán được phần nào, cậu ta nên bắt đầu nghi ngờ em từ sớm, nếu không lấy đầu óc cùng thực lực của cậu ta, nếu không muốn em gặp chuyện không may sẽ bảo vệ em đến mức một giọt nước cũng không lọt, còn có thể để em đi nước K tự đặt mình vào nguy hiểm? Anh dùng em tới câu con cá lớn là cậu ta, mà cậu ta đã nghĩ rằng em ở trong tay anh sẽ không phải lo lắng tới tính mạng mới tương kế tựu kế ngược lại dùng em cùng chính cậu ta tới câu kẻ phản bội ở sau màn.
Em có thể đi nói cho cậu ta biết, nhưng cậu ta sẽ tin em từ đầu đến đuôi đều vô tội sao? Em chính là người nhà họ Cố, là người của Cố Doãn anh, em có thể an toàn trở lại là chứng minh tốt nhất. Dĩ nhiên, em có thể đi nói cho Eric, dùng giao tình nhiều năm của hai người đánh cuộc một lần, nhìn xem với sự khôn khéo của cậu ta có đoán được ban đầu chúng ta giúp cậu ta cũng là một phần trong kế hoạch, chỉ có điều bởi vì cậu ta rút lui khỏi nhà họ Thi khiến cho kế hoạch gặp trở ngại, giữa các em, từ đầu tới cuối đều giả dối, bao gồm cả việc lúc trước em phó thác mình cho cậu ta, anh chỉ nói anh muốn ngầm chiếm đoạt nhà họ Thi là nước cờ thứ nhất, em cho rằng, sự thật trước mặt, cậu ta sẽ lựa chọn tin tưởng ai?”
Cố Lạc che môi lại, cô đã không còn kế sách, trong nháy mắt không có tinh thần, giống như bị hút hết vậy, đột nhiên cảm thấy Cố Doãn là kẻ quá mức đáng sợ: “Anh đã tính toán hết tất cả các khả năng…”
Cố Doãn không lên tiếng, Cố Lạc không biết anh không vân đạm phong khinh như vậy, anh đã tính toán hết tất cả các khả năng, chỉ không tính toán đến bào thai trong bụng cô, không tính toán tới tình cảm của cô với Thi Dạ Triêu sâu đậm như vậy, không có cách nào quay lại.
() vân đạm phong khinh: Nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi. Ý nói thái độ lạnh nhạt, không quan tâm đến chuyện gì.
Cố Doãn duỗi tay ra, kéo cô trở lại bên cạnh mình, cằm đặt trên trán cô mắt nhìn phía trước: “Lạc Lạc, theo anh về đi, sau đó thưởng thức cuộc chiến tốt đẹp giữa hai người, có lẽ lần này Tiền Nhậm của em sẽ thắng, bây giờ trước sau Thi Dạ Triêu đều có địch vết thương chồng chất, phản bội của em lúc này chính là một kích trí mạng nhất.”
Anh nâng khuôn mặt đã xám tro của Cố Lạc lên, lòng ngón tay xẹt qua đôi môi đã không còn chút máu nào: “Anh nói rồi sẽ không để cho bất kỳ ai lấy được em, em đã lựa chọn người đàn ông nhà họ Thi, vậy bọn họ sẽ phải trả giá thật lớn, bọn họ có ngày hôm nay đều là bởi vì em, nếu như lúc trước em sớm khuất phục anh, bây giờ sẽ không có bất kỳ ai bị thương tổn.”