—— Cố Doãn, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để tôi khuất phục anh.
——Tôi không hiểu, anh có lòng tin là cô ấy sẽ không yêu Evan sao, vậy thì anh cho là những việc này không quan trọng với anh sao?
. . . . . .
Hai giọng nói ở trong đầu liên tục đáp lại, Cố Doãn đột nhiên mở mắt rakinh sợ ngồi dậy, thừ người ra trong chốc lát mới nhận ra đây là cơn ácmộng, vò đầu rồi rót cho mình ly nước, ánh mắt liếc nhìn điếu thuốc látrên bàn, tâm tình buồn bực cầm lên đốt, nhưng chỉ hít vài hơi lại hunghăng dập tắt.
Anh ta đi tới phòng của Cố Lạc, nhẹ nhàng mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Trong trí nhớ của Cố Doãn, chỉ có khi Cố Lạc còn nhỏ nhìn là tròn trịa, cànglớn dáng người càng mảnh khảnh, giống như dáng vẻ yên lặng nằm ngủ củacô lúc này, nhưng sẽ cho anh ta một ảo giác là cô chết.
Cố Doãnnhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, chống đầu nhìn chăm chú mặt của cô, thật sự đã quên bao lâu rồi không nhìn cô chăm chú như vậy. Trước đây lúc trờimưa dông vào ban đêm cô gái nhỏ này đã từng kiên quyết ôm gối chen lêngiường anh ta, bây giờ đã trưởng thành làm anh ta gần như không thể nắmngười phụ nữ quật cường này trong tay.
Cô nở rộ trong lòng bàntay của anh ta, trở nên mạnh mẽ ở trong tay anh ta, nhưng cũng giống như có dấu hiệu tàn lụi ở trước mặt anh ta.
Với mỗi người mà nói tình yêu đến tột cùng là cái gì?
Anh ta luôn cho là chỉ cần anh ta muốn là có được, nếu tổn thương thì phá hủy.
Cố Lạc gây ra những tổn thương cho anh ta, anh ta dùng rất nhiều cáchnhưng chưa từng có được cô. Cố Doãn cúi đầu lại gần, cọ nhẹ trên gò mácủa cô, không có dục vọng chỉ muốn đến gần.
"Anh nhớ em đã từngnói, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để em khuất phụcanh." Anh ta nhỏ giọng nỉ non, ôm cô vào ngực. "Bây giờ lại vì cậu ta."
Cố Lạc vẫn nhắm mắt, khẽ nghiêng đầu, Cố Doãn giật mình, khẽ quay mặt củacô sang mình. "Nếu bây giờ anh muốn em, em vẫn sẽ kháng cự anh sao?"
Một lát sau, Cố Lạc mở mắt hơi sưng đỏ ra, đáy mắt cũng không có nhiều cảmxúc mãnh liệt nào. "Nếu anh làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt một phần tình cảm còn lại giữa chúng ta."
Cố Doãn cười: "Em còn tình cảm với anh sao?"
"Anh cứ nói đi?" Cố Lạc nhàn nhạt hỏi lại, "Mặc kệ anh muốn đưa tôi cho ai,lợi dụng tôi làm gì đó, tôi đều tình nguyện tin tưởng rằng ở chỗ sâunhất trong lòng anh vẫn không muốn buông tha tôi, nhưng nếu anh khăngkhăng muốn tôi, sau này tôi ——"
Cố Doãn chợt lấy tay che môi củacô, sợ cô nói ra gì đó làm anh ta sợ hãi. "Cho tới bây giờ anh cũngkhông phải là người tốt, anh không có được cũng sẽ không để cô ấy tốthơn."
Cố Lạc nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía anh ta. "Vậy chúng ta cứ giày vò nhau như vậy đi."
Giữa anh ta và cô không có con đường phía trước, anh ta không thể lui lạiđược nữa, chỉ có thể dậm chân tại chỗ. "Em có hận anh không?" Cố Doãnchán nản ngã xuống giường ở sau lưng cô, nhìn trần nhà. "Hận, có đúngkhông?"
Qua thật lâu Cố Lạc mới trả lời anh ta: "Giống như anh hận tôi thôi."
. . . . . .
***
Tại sao vào lúc này Trình Tiếu Nghiên lại tới, tại sao giống như đã sớm sắp xếp xong hết thảy, cô không chịu tiết lộ, Thi Dạ Diễm cũng không biết.
Cô lái xe chở bọn họ đến một căn nhà yên tĩnh, ở đây đã chuẩn bị xong vàđầy đủ các thiết bị, phẫu thuật cho Thi Dạ Triêu do Trình Tiếu Nghiên tự mình làm, trong quá trình này Thi Dạ Diễm nửa bước cũng không rời đi.
Khi cắt bỏ quần áo của Thi Dạ Triêu, Thi Dạ Diễm kinh ngạc vì mấy vết sẹonổi bật trên người anh, gần như đều sát chỗ trí mạng, ngay cả Trình Tiếu Nghiên đang cầm cây kéo trong tay cũng dừng lại.
Phân tích theotình trạng khôi phục của vết sẹo, chắc là gặp chuyện ở nước K rồi đểlại, mà vết sẹo lâu nhất là ở ngực do Chử Dư Tịch để lại cho anh nhiềunăm trước, đã nhạt đi chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.
Đã qua, trước sau cũng qua rồi.
Rất yêu rất yêu một người, đòi hỏi phải cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện mới có thể hiểu cảm giác này, Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt cũng đã từngtrải qua rất nhiều trở ngại, nhưng bây giờ ở trước mặt Thi Dạ Triêu, anh lại không nói được gì.
Anh cho rằng trên đời này tình cảm là tốt nhất, cho dù đối mặt với những trở ngại như thế nào, đối mặt với baonhiêu gian nan hiểm trở, cho dù cách xa nhau vạn dặm, cho dù tất cả mọingười đều không nhìn thấy hi vọng, chỉ biết ở một thế giới khác ngườikia thật ra chưa bao giờ buông tha mình. . . . . .
Thi Dạ Triêuvà Cố Lạc biết nhau nhiều năm như vậy, từ lúc đầu là người lạ gặp nhaucho tới bây giờ là cả hai cùng bị thương, Thi Dạ Diễm không thamdự nhiều, nhưng nhìn thấy những thứ này ở chỗ anh đã đủ để Thi Dạ Diễmhiểu rõ phần tình cảm này sâu nặng ra sao ở trong lòng hai người.
Có lẽ lỗi sai lớn nhất của con người là một lần lại một lần đánh giá mìnhquá cao, luôn cho là có thể thừa nhận, lúc để lộ ra bộ mặt thất bại thảm hại, không chịu nổi một kích.
Nhưng tất cả âm mưu và tổn thương, ghen tị và thù hận, trước sự sống chết lại không đáng giá một đồng, chỉ có Cố Lạc có thể thấy rõ, chỉ có cô có thể làm được, bởi vì ông trờichỉ con đường này cho cô.
Khi đó Thi Dạ Triêu không thật sự muốnnổ súng về phía anh, Thi Dạ Diễm hiểu ánh mắt của anh, cổ tay phải củaanh bị thương ở nước K sau này vẫn chưa khôi phục lại độ linh hoạt nhưtrước đây, coi như Cố Lạc sẽ liều mạng ngăn cản, nhưng phát súng kia bắn vào người anh, Thi Dạ Diễm tin tưởng tuyệt đối không phải Cố Lạc cố ý.
. . . . . .
Nghiêm túc nhớ lại lúc ấy những chi tiết nhỏ sau khi cây súng kia rơi vào tayCố Lạc, chợt thấy rằng sau đó gần như cô không dùng tay phải nữa. . . . . .
Bởi vì quá hiểu rõ chứng khoán của Lôi thị, một khả năng hiện ra ở trong đầu, Thi Dạ Diễm buồn phiền nhưng cũng đau đớn.
Một lần vô tình lau súng cướp cò, làm vỡ tâm của hai người.
"Trình tiểu thư." Anh chợt mở miệng nói.
Trình Tiếu Nghiên đang chuyên tâm xử lý vết thương của Thi Dạ Triêu, không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng.
Thi Dạ Diễm quan sát người phụ nữ bình tĩnh này, nói ra suy đoán trong lòng. "Cô tới giúp chúng tôi là vì người kia sao?"
Trình Tiếu Nghiên hơi ngẩng lên, khẩu trang che mặt của cô, chỉ lộ ra hai mắt to đen trắng rõ ràng nhìn kỹ anh, lại nhìn mắt đang hôn mê của Thi DạTriêu, sau đó cúi đầu tiếp tục phẫu thuật.
"Tôi đã đồng ý với cô ấy không nói cho ai hết."
Cô nói tiếng Anh, vì vậy từ “cô” trong câu nói đó đã cho Thi Dạ Diễm đáp án.
Đó là ngay trước khi xảy ra chuyện ở nước K Cố Lạc nhờ cô một chuyện, cũng là trước khi Trình Tiếu Nghiên đang bất chấp tất cả để rời đi.
Thi Dạ Diễm không nói một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn đêm tối vô tận ngoàicửa sổ, nghĩ tới ý định của Cố Lạc, để hôm nay đoạn tuyệt với Thi DạTriêu rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu thứ.
. . . . . .
. . . . . .
Phẫu thuật rất thuận lợi, Thi Dạ Triêu mất máu quá nhiều, hôn mê sâu, sau đó bắt đầu liên tục sốt cao.
Trình Tiếu Nghiên dùng rất nhiều phương pháp vẫn không thể làm giảm nhiệt độcơ thể của anh xuống, chỉ có thể lựa chọn phương pháp vật lý hạ nhiệtnguyên thủy nhất, dùng vải mềm thấm rượu cồn lau thân thể của anh.
Lúc đó, Thi Dạ Triêu tỉnh lại mấy lần, nhưng ý thức trước sau đều là mơ hồ không rõ.
Ba ngày sau, cuối cùng anh cũng mở mắt, lòng Thi Dạ Diễm mới xem như để xuống, đút anh một chút nước. "Cảm thấy sao rồi?"
Thi Dạ Triêu cảm thấy toàn thân không có sức, môi trắng bệch, vuốt vuốt đầu nặng trĩu, giọng khàn khàn làm người khác kinh ngạc. "Cô ấy đâu?"
"Ai?"
"Cố Lạc." Ánh mắt của Thi Dạ Triêu cứng nhắc chậm chạp, nắm tay của Thi DạDiễm nhìn đồng hồ và ngày tháng. "Hôn lễ sao rồi? 72 chuẩn bị xongchưa?"
". . . . . ." Nghe anh nói năng lộn xộn, Thi Dạ Diễm ngạc nhiên, đưa tay lên quơ quơ trước mắt anh. "Anh có khỏe không?"
"Cút." Thi Dạ Triêu cực kỳ suy yếu, nói mấy câu nói đơn giản này giống như hao hết hơi sức, sau đó mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, ngủ lại rấtnhanh.
Thi Dạ Diễm sững sờ im lặng rất lâu đứng trước giường bệnh của anh, Trình Tiếu Nghiên ở một bên không nghe thấy thở dài. "Mộtngười sốt cao từ 42 độ trở lên, lại kéo dài hơn mười tiếng, có thể sẽxuất hiện tình huống như vậy, không cần lo lắng, với lại anh ta sốt lâunhư vậy, không nóng hư đầu óc đã vô cùng may mắn rồi."
"Vậy anh ấy coi là gì?"
"Lựa chọn mất trí nhớ." Trình Tiếu Nghiên đo huyết áp của Thi Dạ Triêu, ánhmắt sâu xa nói: "Có lẽ tiềm thức của anh ta lựa chọn thay anh ta, quênđi những chuyện trong quá khứ khiến anh ta đau khổ nhất."
Giống như lên cơn sốt, nó không phải một loại bệnh, chỉ là thân thể đang chống cự lại một triệu chứng bị lây nhiễm mà thôi.
Mà ở trong lòng Thi Dạ Triêu, ở chỗ người khác nhìn không thấy anh lại đang chống cự cái gì. . . . . .
. . . . . .
Vài ngày sau, 72 mang người sang đón Thi Dạ Triêu về Canada.
Kỷ Linh đã biết tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện của Lục Già Việt, saunhững chuyện này, bà lại nhìn rõ yêu hận, không giống như 72 cho là bàcăm hận giận dữ, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói: "Dẫn đứa bé kia đến đểcho tôi nhìn một chút."
72 đoán không ra tâm tư của bà, len lén liếc Thi Dạ Diễm một cái, thấy Thi Dạ Diễm khẽ vuốt cằm mới lĩnh mệnh rời đi.
Còn lại hai mẹ con, Kỷ Linh tràn đầy áy náy với anh, lại không biết mở miệng như thế nào. "Eric. . . . . ."
Thi Dạ Diễm biết bà muốn nói gì, không để ý phất tay một cái. "Bà biết sựthật là được rồi, những thứ khác không cần nói nhiều, cho dù tôi khôngcó ở nhà họ Thi nhưng tôi vẫn là con của bà."
Thi Thác Thần và Kỷ Linh quả thật thiếu nợ Thi Dạ Diễm rất nhiều, nhưng những thứ có thể bù đắp lại thì quá ít, với lại Thi Dạ Diễm đã sớm buông bỏ, anh không cầnbất kỳ đền bù nào, Kỷ Tinh gọi một câu, một ánh mắt liền đủ rồi.
"Tại sao Cố Lạc phải làm như vậy?" Kỷ Linh sớm đã nhìn ra cô đang giấu diếmcái gì đó, nhưng vẫn cho là tình cảm của cô dành cho Thi Dạ Triêu ítnhất có thể bảo đảm anh không bị thương tổn, là bà đã nhìn lầm ngườisao?
"Cô ấy làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của mình." Thi DạDiễm nhìn về phía cửa phòng của Thi Dạ Triêu."Sau này ra sao chỉ có thểchờ Evan tỉnh lại rồi tự mình quyết định."
"Mẹ cho là Cố Lạc yêu Evan." Kỷ Linh lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
Thi Dạ Diễm cười khổ: Evan, cô ấy yêu anh, cho dù có bao nhiêu âm mưu vàtổn thương, đây là chuyện duy nhất em có thể khẳng định.
Người phụ nữ của anh trên đời này là người phụ nữ mạnh mẽ nhất.
. . . . . .
. . . . . .
Thi Dạ Triêu không kịp đến tang lễ của Thi Thác Thần, dĩ nhiên cũng không kịp đến hôn lễ của mình.
Ngày anh thực sự khôi phục lại ý thức, câu nói đầu tiên khi tỉnh lại vẫn như cũ là: Cố Lạc đâu?
. . . . . .
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 97:
edit: tuyền xù
—— Cố Doãn, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để tôi khuất phục anh.
——Tôi không hiểu, anh có lòng tin là cô ấy sẽ không yêu Evan sao, vậy thì anh cho là những việc này không quan trọng với anh sao?
. . . . . .
Hai giọng nói ở trong đầu liên tục đáp lại, Cố Doãn đột nhiên mở mắt rakinh sợ ngồi dậy, thừ người ra trong chốc lát mới nhận ra đây là cơn ácmộng, vò đầu rồi rót cho mình ly nước, ánh mắt liếc nhìn điếu thuốc látrên bàn, tâm tình buồn bực cầm lên đốt, nhưng chỉ hít vài hơi lại hunghăng dập tắt.
Anh ta đi tới phòng của Cố Lạc, nhẹ nhàng mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Trong trí nhớ của Cố Doãn, chỉ có khi Cố Lạc còn nhỏ nhìn là tròn trịa, cànglớn dáng người càng mảnh khảnh, giống như dáng vẻ yên lặng nằm ngủ củacô lúc này, nhưng sẽ cho anh ta một ảo giác là cô chết.
Cố Doãnnhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, chống đầu nhìn chăm chú mặt của cô, thật sự đã quên bao lâu rồi không nhìn cô chăm chú như vậy. Trước đây lúc trờimưa dông vào ban đêm cô gái nhỏ này đã từng kiên quyết ôm gối chen lêngiường anh ta, bây giờ đã trưởng thành làm anh ta gần như không thể nắmngười phụ nữ quật cường này trong tay.
Cô nở rộ trong lòng bàntay của anh ta, trở nên mạnh mẽ ở trong tay anh ta, nhưng cũng giống như có dấu hiệu tàn lụi ở trước mặt anh ta.
Với mỗi người mà nói tình yêu đến tột cùng là cái gì?
Anh ta luôn cho là chỉ cần anh ta muốn là có được, nếu tổn thương thì phá hủy.
Cố Lạc gây ra những tổn thương cho anh ta, anh ta dùng rất nhiều cáchnhưng chưa từng có được cô. Cố Doãn cúi đầu lại gần, cọ nhẹ trên gò mácủa cô, không có dục vọng chỉ muốn đến gần.
"Anh nhớ em đã từngnói, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để em khuất phụcanh." Anh ta nhỏ giọng nỉ non, ôm cô vào ngực. "Bây giờ lại vì cậu ta."
Cố Lạc vẫn nhắm mắt, khẽ nghiêng đầu, Cố Doãn giật mình, khẽ quay mặt củacô sang mình. "Nếu bây giờ anh muốn em, em vẫn sẽ kháng cự anh sao?"
Một lát sau, Cố Lạc mở mắt hơi sưng đỏ ra, đáy mắt cũng không có nhiều cảmxúc mãnh liệt nào. "Nếu anh làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt một phần tình cảm còn lại giữa chúng ta."
Cố Doãn cười: "Em còn tình cảm với anh sao?"
"Anh cứ nói đi?" Cố Lạc nhàn nhạt hỏi lại, "Mặc kệ anh muốn đưa tôi cho ai,lợi dụng tôi làm gì đó, tôi đều tình nguyện tin tưởng rằng ở chỗ sâunhất trong lòng anh vẫn không muốn buông tha tôi, nhưng nếu anh khăngkhăng muốn tôi, sau này tôi ——"
Cố Doãn chợt lấy tay che môi củacô, sợ cô nói ra gì đó làm anh ta sợ hãi. "Cho tới bây giờ anh cũngkhông phải là người tốt, anh không có được cũng sẽ không để cô ấy tốthơn."
Cố Lạc nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía anh ta. "Vậy chúng ta cứ giày vò nhau như vậy đi."
Giữa anh ta và cô không có con đường phía trước, anh ta không thể lui lạiđược nữa, chỉ có thể dậm chân tại chỗ. "Em có hận anh không?" Cố Doãnchán nản ngã xuống giường ở sau lưng cô, nhìn trần nhà. "Hận, có đúngkhông?"
Qua thật lâu Cố Lạc mới trả lời anh ta: "Giống như anh hận tôi thôi."
. . . . . .
***
Tại sao vào lúc này Trình Tiếu Nghiên lại tới, tại sao giống như đã sớm sắp xếp xong hết thảy, cô không chịu tiết lộ, Thi Dạ Diễm cũng không biết.
Cô lái xe chở bọn họ đến một căn nhà yên tĩnh, ở đây đã chuẩn bị xong vàđầy đủ các thiết bị, phẫu thuật cho Thi Dạ Triêu do Trình Tiếu Nghiên tự mình làm, trong quá trình này Thi Dạ Diễm nửa bước cũng không rời đi.
Khi cắt bỏ quần áo của Thi Dạ Triêu, Thi Dạ Diễm kinh ngạc vì mấy vết sẹonổi bật trên người anh, gần như đều sát chỗ trí mạng, ngay cả Trình Tiếu Nghiên đang cầm cây kéo trong tay cũng dừng lại.
Phân tích theotình trạng khôi phục của vết sẹo, chắc là gặp chuyện ở nước K rồi đểlại, mà vết sẹo lâu nhất là ở ngực do Chử Dư Tịch để lại cho anh nhiềunăm trước, đã nhạt đi chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.
Đã qua, trước sau cũng qua rồi.
Rất yêu rất yêu một người, đòi hỏi phải cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện mới có thể hiểu cảm giác này, Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt cũng đã từngtrải qua rất nhiều trở ngại, nhưng bây giờ ở trước mặt Thi Dạ Triêu, anh lại không nói được gì.
Anh cho rằng trên đời này tình cảm là tốt nhất, cho dù đối mặt với những trở ngại như thế nào, đối mặt với baonhiêu gian nan hiểm trở, cho dù cách xa nhau vạn dặm, cho dù tất cả mọingười đều không nhìn thấy hi vọng, chỉ biết ở một thế giới khác ngườikia thật ra chưa bao giờ buông tha mình. . . . . .
Thi Dạ Triêuvà Cố Lạc biết nhau nhiều năm như vậy, từ lúc đầu là người lạ gặp nhaucho tới bây giờ là cả hai cùng bị thương, Thi Dạ Diễm không thamdự nhiều, nhưng nhìn thấy những thứ này ở chỗ anh đã đủ để Thi Dạ Diễmhiểu rõ phần tình cảm này sâu nặng ra sao ở trong lòng hai người.
Có lẽ lỗi sai lớn nhất của con người là một lần lại một lần đánh giá mìnhquá cao, luôn cho là có thể thừa nhận, lúc để lộ ra bộ mặt thất bại thảm hại, không chịu nổi một kích.
Nhưng tất cả âm mưu và tổn thương, ghen tị và thù hận, trước sự sống chết lại không đáng giá một đồng, chỉ có Cố Lạc có thể thấy rõ, chỉ có cô có thể làm được, bởi vì ông trờichỉ con đường này cho cô.
Khi đó Thi Dạ Triêu không thật sự muốnnổ súng về phía anh, Thi Dạ Diễm hiểu ánh mắt của anh, cổ tay phải củaanh bị thương ở nước K sau này vẫn chưa khôi phục lại độ linh hoạt nhưtrước đây, coi như Cố Lạc sẽ liều mạng ngăn cản, nhưng phát súng kia bắn vào người anh, Thi Dạ Diễm tin tưởng tuyệt đối không phải Cố Lạc cố ý.
. . . . . .
Nghiêm túc nhớ lại lúc ấy những chi tiết nhỏ sau khi cây súng kia rơi vào tayCố Lạc, chợt thấy rằng sau đó gần như cô không dùng tay phải nữa. . . . . .
Bởi vì quá hiểu rõ chứng khoán của Lôi thị, một khả năng hiện ra ở trong đầu, Thi Dạ Diễm buồn phiền nhưng cũng đau đớn.
Một lần vô tình lau súng cướp cò, làm vỡ tâm của hai người.
"Trình tiểu thư." Anh chợt mở miệng nói.
Trình Tiếu Nghiên đang chuyên tâm xử lý vết thương của Thi Dạ Triêu, không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng.
Thi Dạ Diễm quan sát người phụ nữ bình tĩnh này, nói ra suy đoán trong lòng. "Cô tới giúp chúng tôi là vì người kia sao?"
Trình Tiếu Nghiên hơi ngẩng lên, khẩu trang che mặt của cô, chỉ lộ ra hai mắt to đen trắng rõ ràng nhìn kỹ anh, lại nhìn mắt đang hôn mê của Thi DạTriêu, sau đó cúi đầu tiếp tục phẫu thuật.
"Tôi đã đồng ý với cô ấy không nói cho ai hết."
Cô nói tiếng Anh, vì vậy từ “cô” trong câu nói đó đã cho Thi Dạ Diễm đáp án.
Đó là ngay trước khi xảy ra chuyện ở nước K Cố Lạc nhờ cô một chuyện, cũng là trước khi Trình Tiếu Nghiên đang bất chấp tất cả để rời đi.
Thi Dạ Diễm không nói một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn đêm tối vô tận ngoàicửa sổ, nghĩ tới ý định của Cố Lạc, để hôm nay đoạn tuyệt với Thi DạTriêu rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu thứ.
. . . . . .
. . . . . .
Phẫu thuật rất thuận lợi, Thi Dạ Triêu mất máu quá nhiều, hôn mê sâu, sau đó bắt đầu liên tục sốt cao.
Trình Tiếu Nghiên dùng rất nhiều phương pháp vẫn không thể làm giảm nhiệt độcơ thể của anh xuống, chỉ có thể lựa chọn phương pháp vật lý hạ nhiệtnguyên thủy nhất, dùng vải mềm thấm rượu cồn lau thân thể của anh.
Lúc đó, Thi Dạ Triêu tỉnh lại mấy lần, nhưng ý thức trước sau đều là mơ hồ không rõ.
Ba ngày sau, cuối cùng anh cũng mở mắt, lòng Thi Dạ Diễm mới xem như để xuống, đút anh một chút nước. "Cảm thấy sao rồi?"
Thi Dạ Triêu cảm thấy toàn thân không có sức, môi trắng bệch, vuốt vuốt đầu nặng trĩu, giọng khàn khàn làm người khác kinh ngạc. "Cô ấy đâu?"
"Ai?"
"Cố Lạc." Ánh mắt của Thi Dạ Triêu cứng nhắc chậm chạp, nắm tay của Thi DạDiễm nhìn đồng hồ và ngày tháng. "Hôn lễ sao rồi? 72 chuẩn bị xongchưa?"
". . . . . ." Nghe anh nói năng lộn xộn, Thi Dạ Diễm ngạc nhiên, đưa tay lên quơ quơ trước mắt anh. "Anh có khỏe không?"
"Cút." Thi Dạ Triêu cực kỳ suy yếu, nói mấy câu nói đơn giản này giống như hao hết hơi sức, sau đó mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, ngủ lại rấtnhanh.
Thi Dạ Diễm sững sờ im lặng rất lâu đứng trước giường bệnh của anh, Trình Tiếu Nghiên ở một bên không nghe thấy thở dài. "Mộtngười sốt cao từ 42 độ trở lên, lại kéo dài hơn mười tiếng, có thể sẽxuất hiện tình huống như vậy, không cần lo lắng, với lại anh ta sốt lâunhư vậy, không nóng hư đầu óc đã vô cùng may mắn rồi."
"Vậy anh ấy coi là gì?"
"Lựa chọn mất trí nhớ." Trình Tiếu Nghiên đo huyết áp của Thi Dạ Triêu, ánhmắt sâu xa nói: "Có lẽ tiềm thức của anh ta lựa chọn thay anh ta, quênđi những chuyện trong quá khứ khiến anh ta đau khổ nhất."
Giống như lên cơn sốt, nó không phải một loại bệnh, chỉ là thân thể đang chống cự lại một triệu chứng bị lây nhiễm mà thôi.
Mà ở trong lòng Thi Dạ Triêu, ở chỗ người khác nhìn không thấy anh lại đang chống cự cái gì. . . . . .
. . . . . .
Vài ngày sau, 72 mang người sang đón Thi Dạ Triêu về Canada.
Kỷ Linh đã biết tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện của Lục Già Việt, saunhững chuyện này, bà lại nhìn rõ yêu hận, không giống như 72 cho là bàcăm hận giận dữ, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói: "Dẫn đứa bé kia đến đểcho tôi nhìn một chút."
72 đoán không ra tâm tư của bà, len lén liếc Thi Dạ Diễm một cái, thấy Thi Dạ Diễm khẽ vuốt cằm mới lĩnh mệnh rời đi.
Còn lại hai mẹ con, Kỷ Linh tràn đầy áy náy với anh, lại không biết mở miệng như thế nào. "Eric. . . . . ."
Thi Dạ Diễm biết bà muốn nói gì, không để ý phất tay một cái. "Bà biết sựthật là được rồi, những thứ khác không cần nói nhiều, cho dù tôi khôngcó ở nhà họ Thi nhưng tôi vẫn là con của bà."
Thi Thác Thần và Kỷ Linh quả thật thiếu nợ Thi Dạ Diễm rất nhiều, nhưng những thứ có thể bù đắp lại thì quá ít, với lại Thi Dạ Diễm đã sớm buông bỏ, anh không cầnbất kỳ đền bù nào, Kỷ Tinh gọi một câu, một ánh mắt liền đủ rồi.
"Tại sao Cố Lạc phải làm như vậy?" Kỷ Linh sớm đã nhìn ra cô đang giấu diếmcái gì đó, nhưng vẫn cho là tình cảm của cô dành cho Thi Dạ Triêu ítnhất có thể bảo đảm anh không bị thương tổn, là bà đã nhìn lầm ngườisao?
"Cô ấy làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của mình." Thi DạDiễm nhìn về phía cửa phòng của Thi Dạ Triêu."Sau này ra sao chỉ có thểchờ Evan tỉnh lại rồi tự mình quyết định."
"Mẹ cho là Cố Lạc yêu Evan." Kỷ Linh lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
Thi Dạ Diễm cười khổ: Evan, cô ấy yêu anh, cho dù có bao nhiêu âm mưu vàtổn thương, đây là chuyện duy nhất em có thể khẳng định.
Người phụ nữ của anh trên đời này là người phụ nữ mạnh mẽ nhất.
. . . . . .
. . . . . .
Thi Dạ Triêu không kịp đến tang lễ của Thi Thác Thần, dĩ nhiên cũng không kịp đến hôn lễ của mình.
Ngày anh thực sự khôi phục lại ý thức, câu nói đầu tiên khi tỉnh lại vẫn như cũ là: Cố Lạc đâu?
Cần gì nhẫn nhịn chịu đau, thời gian sẽ xóa nhòa vết thương.
Nếu giữa bạn và một người đã từng phát sinh quá nhiều chuyện trầm trọng,càng từng khiến bạn như nghiền nát xương thành tro bụi, sau đó bạn dùngmọi cách chôn vùi đoạn hồi ức đau khổ. Nhưng cảm giác đó để lại vết sẹongoan cố nơi con tim, muốn hoàn toàn chữa lành rất khó.
Đây làcảm xúc đã chiếm lấy Thi Dạ Triêu nhiều năm, vậy mà hôm nay cùng Chử DưTịch như vậy không hẹn mà gặp, khuôn mặt trước mắt kia không biết từ lúc nào đã vô thức sớm phai mờ trong trí, anh chợt buồn cười bản thân trước giờ quá ngu.
Cần gì nhẫn nhịn chịu đau, thời gian sẽ xóa nhòa vết thương.
"Cô… sống ở đây?" Thi Dạ Triêu nhìn thấy cô lập tức liền hiểu ý tứ của DuNguyệt Như, cái đó nếu nói "bạn bè", còn không phải chính là em dâu củacô, Chử Dư Tịch.
Hồi tưởng lại quá khứ, Thi Dạ Triêu không khỏisuy đoán người phụ nữ này vừa thấy anh sẽ sinh ra loại sợ hãi cực độ,hiện tại sẽ không vẫn như xưa chứ.
Nhưng Chử Dư Tịch không chạytrốn như anh dự đoán, càng không lộ ra ánh mắt vừa sợ sệt vừa oán hậnngày trước, trong mắt cô là một mảnh yên tĩnh.
Đây cũng là một trải nghiệm mới.
Hoặc có thể còn chưa kịp phản ứng anh từ đâu chui ra, Chử Dư Tịch trầm mặc thật lâu, mới khẽ gật đầu một cái: "Đúng."
Thi Dạ Triêu cười nhạt, "Tôi có hơi kinh ngạc, rằng cô sẽ nguyện ý ở tại một nơi như Vancouver."
"Cây phong này là sau khi tôi tới ở mới trồng." Chử Dư Tịch nhàn nhạt giọngêm ái nói, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, âm thầm quan sát ngườiđàn ông đã cho cô quá nhiều hồi ức bất kham này. Vào diễn đàn lê quý đôn để cập nhật chương mới nhất. Từ lúc hai người quen biết sơ sơ tới nay,đến tột cùng đã qua bao nhiêu năm? Chín năm? Hay là mười năm… Cô đãkhông nhớ rõ.
Thi Dạ Triêu từ từ rảo bước gần tới trước mặt cô,lấy ra hộp quà nhỏ từ trong ngực: “Nguyệt Như nhờ tôi tới đưa cái nàycho bạn cô ta, tôi không biết là cô."
Chử Dư Tịch nhìn chăm chúvào ngón tay thon dài xinh đẹp của anh hồi lâu, mới đưa tay lên nhận lấy hộp quà mở ra nhìn: "Là quà cho con tôi." Cô ngửa đầu, "Là song thaimột trai một gái."
Đáy mắt hai người chậm rãi xẹt qua một điều gì đó không xác định: Cái thai chưa đầy tháng không giữ được kia, lànghiệp chướng nặng nhất giữa anh và cô.
Trong hôn lễ mấy nămtrước của cô và Hoàng Phủ Luật, về sau cô mới hiểu suy tính của Thi DạTriêu, cũng biết chuyện anh vì đứa bé mà lập mộ, cho nên hôm nay mới cóthể thản nhiên đứng trước mặt anh. Có lẽ tình yêu và thương tổn anh chocô đã thuyên giảm đi rất nhiều.
Không phải cố ý trầm mặc, chỉ là không tìm được đề tài trao đổi.
Tuyết bắt đầu rơi, từ những hạt nhỏ li ti hóa lớn, rơi lên đầu hai người, trên vai, và bay đi xa.
"Thật sao? Tên là gì?" Thi Dạ Triêu bình tĩnh hỏi, thật sự bình tĩnh, trong lòng không gợn một chút sóng.
"Bé trai là Khiếu Mộc Diên, bé gái là Khiếu Tử Du."
"Tên rất dễ nghe." Anh tiếc nuối xòe tay: "Tiếc là tôi không có quà cho cô."
"Không cần, anh đã cho rồi."
Bộ dạng Thi Dạ Triêu giờ phút này chau mày lại, giống mười năm trước, cáivẻ mặt đó là khi anh lần đầu tiên gặp cô. Bạn đang xem truyện được copykhông xin phép từ diễn đàn của lê quý đôn, hãy tẩy chay chúng. Nhưngthời gian mười năm đã thay đổi người đàn ông này quá nhiều, đáy mắt ẩnchứa thù địch của anh giờ đây không còn thấy nữa. Không ngờ anh có conngươi màu hổ phách tuyệt đẹp, càng nhiều hơn một tầng ấm áp.
Mà sự ấm áp này, trước đây cô bất kể như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng được có thể tìm được trên người anh.
Chử Dư Tịch nghĩ, những khó khăn trong quá khứ đã đi qua, bây giờ không còn bận tâm đến điều gì, thậm chí bản thân cô còn không thể tin được mìnhđã từng căm hận sâu sắc người ấy. Tất cả ngọn nguồn gút mắt chỉ vì côkhông yêu anh, còn anh thì cố chấp điên cuồng. Cho tới khi trong mắttrong tim anh đã có một hình bóng khác, thì giữa anh và cô lúc này mớithật sự đã thành quá khứ.
Những ký ức đó, từng là mộng đẹp củaanh, nhưng là ác mộng của cô, đều đã tỉnh. Bọn họ ai cũng không còn làngười nào của người nào.
Thi Dạ Triêu lướt qua cô, mới đi mấy bước, liền nghe truyền đến tiếng của Chử Dư Tịch từ sau lưng.
"Nếu Cố Lạc về , thay tôi cám ơn cô ấy." Cám ơn cô ấy đã chỉ cho người đàn ông này những thứ cô không thể cho được.
Thi Dạ Triêu hơi dừng bước, bởi vì cái tên này ngay lập tức khiến tim anh đau nhói.
chờ tới khuya cũng chưa thấy anh quay về khách sạn, gọi điện lại mộtmực không nghe máy, nên cô quyết định ra ngoài tìm anh. Diễn đàn lê quýđôn chấm cơm. Cô vừa mới xuống lầu, liền thấy Thi Dạ Triêu vừa từ trongxe ra ngoài.
"Lâu như vậy? Không có xảy ra chuyện gì chứ?"
lập tức tiến lên hỏi thăm, Thi Dạ Triêu buồn cười: "Có thể có chuyện gì?"
“Không có việc gì là tốt.” nhún vai, báo cáo lịch trình với anh: “Tôi đã đặt được vé máy bay ngày mai, nếu như…”
Cô muốn nói lại thôi, bộ dạng rất khó mở miệng khiến Thi Dạ Triêu tò mò: "Hình như cô có chuyện, hả?"
"Tôi đã đóng gói hành lý, chuyện cần thu xếp cũng đã thu xếp thỏa đáng. Nếukhông có việc gì khác, tôi muốn xin phép nghỉ để đi gặp bạn." khẽ đỏmặt.
"Bạn? Cô ở nước Z này có bạn?"
cũng như anh từ nhỏ lớn lên ở Canada, làm sao có bạn ở chỗ này? Nhưng Thi Dạ Triêu là ai,chỉ cần nhìn ánh mắt cô lóe lên đã đoán được mấy phần, khẽ cong khóemôi: "Đàn ông?"
xem như không nhìn thấy anh giễu cợt: "Được không?"
"Không được." Thi Dạ Triêu cố ý gây khó dễ, xoay người đi về phía tòa nhà khách sạn.
đuổi theo, ngăn anh lại trước khi anh bấm nút thang, bất chấp khó khăn thừa nhận: "Được được được, là đàn ông."
", với tư cách là ông chủ của cô, tôi có chút khó chịu." Thi Dạ Triêukhoanh tay trước ngực: "Cô và người đàn ông kia đã bí mật lui tới trongmột thời gian dài. Cậu ta cũng có thể vì cô đuổi theo tới tận đây, màtôi còn chưa biết cậu ta là ai."
sờ sờ mái tóc ngắn ngang vai che giấu lúng túng: "Tôi không ở chung một chỗ với anh ấy, cũng không tính là bạn."
"Vậy coi là gì? Bạn tình để thỏa mãn nhu cầu sinh lý?" Thi Dạ Triêu nói quátrắng trợn, khuôn mặt nhỏ bé của nhất thời như bị lửa đốt thành mộtmảnh.
"Tôi không gạt anh, chỉ là… không thể nói cho anh biết."
"Tôi cũng sẽ không can thiệp cô ở chung một chỗ với ai." Dường như tối nayThi Dạ Triêu có tâm trạng rất tốt, quét mắt nhìn đồng hồ trong đại sảnhkhách: "Hiện giờ vẫn chưa muộn, hẹn cậu ta ra ngoài mọi người cùng nhauăn một bữa cơm."
Thi Dạ Triêu sớm đánh ra cái chủ ý này, nói xong liền đi ra ngoài. Ý anh đã quyết, hoàn toàn không ngăn cản được.
. . . . . .
Trên đường đi, thường xuyên nhìn anh qua kính chiếu hậu, Thi Dạ Triêubuồn cười. Mãi cho đến khi xe dừng trước một khách sạn, cô thấp thỏm đãđến cực hạn.
Thi Dạ Triêu kéo chỉnh những nếp gấp nhỏ trên tâytrang, vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang khẩn trương của cô: “Tôi không phải hổ ăn thịt người. Sao phải sợ như vậy?"
cười không nổi, cắn môi, hít một hơi thật sâu: "Anh sẽ không vui khi gặp anh ấy. Nếu anh tứcgiận, muốn đánh nhau, tôi sẽ đứng một bên, chỉ là… nấc cụt xin anh nhẹ tay."
Trong lời nói của cô có ẩn ý, Thi Dạ Triêu phút chốc khẽ im lặng, nói: "Cô tìm ra cái dạng đàn ông gì thế?"
cười gượng: "Anh gặp sẽ biết."
Gặp sẽ biết.
Quả nhiên, vào cửa, trông thấy người đàn ông vốn đang khom lưng chợt ngẩngđầu lên, Thi Dạ Triêu liền hiểu tại sao lo lắng anh sẽ muốn ra taynhư vậy.
không dám nhìn anh, trốn tránh tầm mắt của anh, kéo ghế giúp anh. ThiDạ Triêu đường hoàng ngồi xuống, tầm mắt ở trên người hai người quét tới lui mấy phen: "Thì ra người đàn ông của cô ấy là cậu."
"Không phải!" lập tức phản bác, "Tôi không có quan hệ với anh ta."
Ace rất bất mãn việc cô phủi sạch quan hệ với anh: "Đã lâu không gặp, không ngờ Thi tiên sinh còn nhớ tôi là ai."
Nói đúng ra, giữa Thi Dạ Triêu và Ace cũng không hay cùng xuất hiện, chỉ là từng gặp qua bên cạnh Cố Doãn vài lần, biết anh là một người có trọnglượng trong Athena ngoại trừ thủ lĩnh Từ Ngao, và hình như có giao tìnhkhông nhẹ với Cố Lạc.
"Tất nhiên." Thi Dạ Triêu theo thói quenlấy ra điếu thuốc đưa lên môi, nhưng vẫn chưa đốt."Các người bắt đầu từkhi nào? Làm việc bí mật là không sai, tôi vậy mà một chút cũng khôngbiết là cậu."
Ace cười khẩy, trợn trừng nhìn , lên tiếng châmchọc: "Là thuộc hạ của anh quá trung thành, không muốn có bất cứ quan hệ gì với người nhà họ Cố, chỉ chịu làm âm thầm."
không chịu yếu thế trừng lại, vừa muốn phản bác, Thi Dạ Triêu khoát tay kịp ngăn cản: "Cô trước tiên đi ra ngoài."
"Evan!" sao mà chịu.
"Em sợ cái gì?" Lời nói này đổi thành Ace, đôi mắt xanh tà khí đảo qua:"Nói thế nào thì anh ta cũng là ông chủ em, anh còn có thể làm gì anhta?"
"Anh im đi!" hối hận đã để hai người này gặp mặt. NhưngThi Dạ Triêu không nghĩ như vậy, cho cô một ánh mắt ra lệnh, cô không có biện pháp chỉ có thể trước tiên lui ra ngoài. Nếu đây không phải trangdiễn đàn của lê quý đôn, có nghĩa là bọn này đã cóp py không xin phépđó. Tẩy chay chúng đi.
Ace vô cùng khó chịu với loại ăn ý nàygiữa bọn họ: "Cô ấy ngược lại rất nghe lời anh, sao ở trước mặt tôi lạikhông bao giờ như thế?"
"Phụ nữ bên cạnh tôi đều có nóng nảy, hơn nữa cũng không nhỏ." Thi Dạ Triêu nhàn nhạt thưởng thức hớp trà: "Chỉlà, ngay cả như vậy, cậu cũng không thu phục được?"
Những lời này dễ dàng thỏa mãn người đàn ông có lòng hư vinh như Ace, anh là ngườibiết co biết duỗi, một khi vui vẻ thì cái gì cũng đều quên hết, cầm lấycái bật lửa châm thuốc cho Thi Dạ Triêu.
Thi Dạ Triêu lịch sự từ chối: "Bỏ rồi."
Bỏ rồi còn ngậm lấy điếu thuốc làm gì, Ace ngồi trở về, đi thẳng vào vấnđề cũng không muốn vòng vo: "Từ đầu tôi cũng đã có nói, cần gặp anh mộtlần, nhưng cô ấy phản đối. Tôi không hiểu tôi muốn cô ấy thì có quan hệgì tới ông chủ của cô ấy?"
Thi Dạ Triêu nhẹ giọng cười: "Đó là bởi vì, quan hệ của tôi và cô ấy không chỉ đơn giản là ông chủ và thuộc hạ như vậy."
Ace biến sắc mấy lần, hết sức khó coi: "Chẳng lẽ cô ấy còn phụ trách làm ấm giường cho anh?"
"Nếu tôi nói thế, cậu nghĩ thế nào?"
"Cô ấy có nói qua các người không có xảy ra bất cứ điều gì!" Ace đập mạnhbàn. Không đợi cậu ta nổi đóa, Thi Dạ Triêu lại mở miệng: "Cậu nghiêmtúc với cô ấy?"
"Chơi cổ? Tôi không muốn sống sao?"
"Nghiêm túc tới mức độ nào?"
Ace bĩu môi: "Bản thân tôi trong hai năm cũng chỉ ngủ mới một người phụ nữ là cô ấy. Đây xem là mức độ gì?"
"Nếu yêu cô ấy, ít nhất phải làm được một chuyện."
"Chuyện gì?"
Thi Dạ Triêu nhàn nhạt rũ mắt xuống: "Tin tưởng."
Ace đột nhiên cảm thấy mình không nói nên lời, chậm rãi ngồi xuống ghế, quan sát cẩn thận người đàn ông này.
Tin tưởng, đối với bọn họ mà nói, là từ ngữ mang trách nhiệm nặng nhất.
"Nếu như là thế, vậy tôi có thể hiểu như vậy." Ace thu hồi sự bất cần đời,khó có được nghiêm trang: "Thi Dạ Triêu, có phải anh cho tới bây giờcũng không tin Cố Lạc phản bội anh?"
Hồi lâu, Thi Dạ Triêu rốt cuộc nâng mắt lên, rõ ràng kiên định cho cậu ta một cái đáp án:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
—— Cố Doãn, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để tôi khuất phục anh.
——Tôi không hiểu, anh có lòng tin là cô ấy sẽ không yêu Evan sao, vậy thì anh cho là những việc này không quan trọng với anh sao?
. . . . . .
Hai giọng nói ở trong đầu liên tục đáp lại, Cố Doãn đột nhiên mở mắt rakinh sợ ngồi dậy, thừ người ra trong chốc lát mới nhận ra đây là cơn ácmộng, vò đầu rồi rót cho mình ly nước, ánh mắt liếc nhìn điếu thuốc látrên bàn, tâm tình buồn bực cầm lên đốt, nhưng chỉ hít vài hơi lại hunghăng dập tắt.
Anh ta đi tới phòng của Cố Lạc, nhẹ nhàng mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Trong trí nhớ của Cố Doãn, chỉ có khi Cố Lạc còn nhỏ nhìn là tròn trịa, cànglớn dáng người càng mảnh khảnh, giống như dáng vẻ yên lặng nằm ngủ củacô lúc này, nhưng sẽ cho anh ta một ảo giác là cô chết.
Cố Doãnnhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, chống đầu nhìn chăm chú mặt của cô, thật sự đã quên bao lâu rồi không nhìn cô chăm chú như vậy. Trước đây lúc trờimưa dông vào ban đêm cô gái nhỏ này đã từng kiên quyết ôm gối chen lêngiường anh ta, bây giờ đã trưởng thành làm anh ta gần như không thể nắmngười phụ nữ quật cường này trong tay.
Cô nở rộ trong lòng bàntay của anh ta, trở nên mạnh mẽ ở trong tay anh ta, nhưng cũng giống như có dấu hiệu tàn lụi ở trước mặt anh ta.
Với mỗi người mà nói tình yêu đến tột cùng là cái gì?
Anh ta luôn cho là chỉ cần anh ta muốn là có được, nếu tổn thương thì phá hủy.
Cố Lạc gây ra những tổn thương cho anh ta, anh ta dùng rất nhiều cáchnhưng chưa từng có được cô. Cố Doãn cúi đầu lại gần, cọ nhẹ trên gò mácủa cô, không có dục vọng chỉ muốn đến gần.
"Anh nhớ em đã từngnói, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để em khuất phụcanh." Anh ta nhỏ giọng nỉ non, ôm cô vào ngực. "Bây giờ lại vì cậu ta."
Cố Lạc vẫn nhắm mắt, khẽ nghiêng đầu, Cố Doãn giật mình, khẽ quay mặt củacô sang mình. "Nếu bây giờ anh muốn em, em vẫn sẽ kháng cự anh sao?"
Một lát sau, Cố Lạc mở mắt hơi sưng đỏ ra, đáy mắt cũng không có nhiều cảmxúc mãnh liệt nào. "Nếu anh làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt một phần tình cảm còn lại giữa chúng ta."
Cố Doãn cười: "Em còn tình cảm với anh sao?"
"Anh cứ nói đi?" Cố Lạc nhàn nhạt hỏi lại, "Mặc kệ anh muốn đưa tôi cho ai,lợi dụng tôi làm gì đó, tôi đều tình nguyện tin tưởng rằng ở chỗ sâunhất trong lòng anh vẫn không muốn buông tha tôi, nhưng nếu anh khăngkhăng muốn tôi, sau này tôi ——"
Cố Doãn chợt lấy tay che môi củacô, sợ cô nói ra gì đó làm anh ta sợ hãi. "Cho tới bây giờ anh cũngkhông phải là người tốt, anh không có được cũng sẽ không để cô ấy tốthơn."
Cố Lạc nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía anh ta. "Vậy chúng ta cứ giày vò nhau như vậy đi."
Giữa anh ta và cô không có con đường phía trước, anh ta không thể lui lạiđược nữa, chỉ có thể dậm chân tại chỗ. "Em có hận anh không?" Cố Doãnchán nản ngã xuống giường ở sau lưng cô, nhìn trần nhà. "Hận, có đúngkhông?"
Qua thật lâu Cố Lạc mới trả lời anh ta: "Giống như anh hận tôi thôi."
. . . . . .
***
Tại sao vào lúc này Trình Tiếu Nghiên lại tới, tại sao giống như đã sớm sắp xếp xong hết thảy, cô không chịu tiết lộ, Thi Dạ Diễm cũng không biết.
Cô lái xe chở bọn họ đến một căn nhà yên tĩnh, ở đây đã chuẩn bị xong vàđầy đủ các thiết bị, phẫu thuật cho Thi Dạ Triêu do Trình Tiếu Nghiên tự mình làm, trong quá trình này Thi Dạ Diễm nửa bước cũng không rời đi.
Khi cắt bỏ quần áo của Thi Dạ Triêu, Thi Dạ Diễm kinh ngạc vì mấy vết sẹonổi bật trên người anh, gần như đều sát chỗ trí mạng, ngay cả Trình Tiếu Nghiên đang cầm cây kéo trong tay cũng dừng lại.
Phân tích theotình trạng khôi phục của vết sẹo, chắc là gặp chuyện ở nước K rồi đểlại, mà vết sẹo lâu nhất là ở ngực do Chử Dư Tịch để lại cho anh nhiềunăm trước, đã nhạt đi chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.
Đã qua, trước sau cũng qua rồi.
Rất yêu rất yêu một người, đòi hỏi phải cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện mới có thể hiểu cảm giác này, Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt cũng đã từngtrải qua rất nhiều trở ngại, nhưng bây giờ ở trước mặt Thi Dạ Triêu, anh lại không nói được gì.
Anh cho rằng trên đời này tình cảm là tốt nhất, cho dù đối mặt với những trở ngại như thế nào, đối mặt với baonhiêu gian nan hiểm trở, cho dù cách xa nhau vạn dặm, cho dù tất cả mọingười đều không nhìn thấy hi vọng, chỉ biết ở một thế giới khác ngườikia thật ra chưa bao giờ buông tha mình. . . . . .
Thi Dạ Triêuvà Cố Lạc biết nhau nhiều năm như vậy, từ lúc đầu là người lạ gặp nhaucho tới bây giờ là cả hai cùng bị thương, Thi Dạ Diễm không thamdự nhiều, nhưng nhìn thấy những thứ này ở chỗ anh đã đủ để Thi Dạ Diễmhiểu rõ phần tình cảm này sâu nặng ra sao ở trong lòng hai người.
Có lẽ lỗi sai lớn nhất của con người là một lần lại một lần đánh giá mìnhquá cao, luôn cho là có thể thừa nhận, lúc để lộ ra bộ mặt thất bại thảm hại, không chịu nổi một kích.
Nhưng tất cả âm mưu và tổn thương, ghen tị và thù hận, trước sự sống chết lại không đáng giá một đồng, chỉ có Cố Lạc có thể thấy rõ, chỉ có cô có thể làm được, bởi vì ông trờichỉ con đường này cho cô.
Khi đó Thi Dạ Triêu không thật sự muốnnổ súng về phía anh, Thi Dạ Diễm hiểu ánh mắt của anh, cổ tay phải củaanh bị thương ở nước K sau này vẫn chưa khôi phục lại độ linh hoạt nhưtrước đây, coi như Cố Lạc sẽ liều mạng ngăn cản, nhưng phát súng kia bắn vào người anh, Thi Dạ Diễm tin tưởng tuyệt đối không phải Cố Lạc cố ý.
. . . . . .
Nghiêm túc nhớ lại lúc ấy những chi tiết nhỏ sau khi cây súng kia rơi vào tayCố Lạc, chợt thấy rằng sau đó gần như cô không dùng tay phải nữa. . . . . .
Bởi vì quá hiểu rõ chứng khoán của Lôi thị, một khả năng hiện ra ở trong đầu, Thi Dạ Diễm buồn phiền nhưng cũng đau đớn.
Một lần vô tình lau súng cướp cò, làm vỡ tâm của hai người.
"Trình tiểu thư." Anh chợt mở miệng nói.
Trình Tiếu Nghiên đang chuyên tâm xử lý vết thương của Thi Dạ Triêu, không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng.
Thi Dạ Diễm quan sát người phụ nữ bình tĩnh này, nói ra suy đoán trong lòng. "Cô tới giúp chúng tôi là vì người kia sao?"
Trình Tiếu Nghiên hơi ngẩng lên, khẩu trang che mặt của cô, chỉ lộ ra hai mắt to đen trắng rõ ràng nhìn kỹ anh, lại nhìn mắt đang hôn mê của Thi DạTriêu, sau đó cúi đầu tiếp tục phẫu thuật.
"Tôi đã đồng ý với cô ấy không nói cho ai hết."
Cô nói tiếng Anh, vì vậy từ “cô” trong câu nói đó đã cho Thi Dạ Diễm đáp án.
Đó là ngay trước khi xảy ra chuyện ở nước K Cố Lạc nhờ cô một chuyện, cũng là trước khi Trình Tiếu Nghiên đang bất chấp tất cả để rời đi.
Thi Dạ Diễm không nói một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn đêm tối vô tận ngoàicửa sổ, nghĩ tới ý định của Cố Lạc, để hôm nay đoạn tuyệt với Thi DạTriêu rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu thứ.
. . . . . .
. . . . . .
Phẫu thuật rất thuận lợi, Thi Dạ Triêu mất máu quá nhiều, hôn mê sâu, sau đó bắt đầu liên tục sốt cao.
Trình Tiếu Nghiên dùng rất nhiều phương pháp vẫn không thể làm giảm nhiệt độcơ thể của anh xuống, chỉ có thể lựa chọn phương pháp vật lý hạ nhiệtnguyên thủy nhất, dùng vải mềm thấm rượu cồn lau thân thể của anh.
Lúc đó, Thi Dạ Triêu tỉnh lại mấy lần, nhưng ý thức trước sau đều là mơ hồ không rõ.
Ba ngày sau, cuối cùng anh cũng mở mắt, lòng Thi Dạ Diễm mới xem như để xuống, đút anh một chút nước. "Cảm thấy sao rồi?"
Thi Dạ Triêu cảm thấy toàn thân không có sức, môi trắng bệch, vuốt vuốt đầu nặng trĩu, giọng khàn khàn làm người khác kinh ngạc. "Cô ấy đâu?"
"Ai?"
"Cố Lạc." Ánh mắt của Thi Dạ Triêu cứng nhắc chậm chạp, nắm tay của Thi DạDiễm nhìn đồng hồ và ngày tháng. "Hôn lễ sao rồi? 72 chuẩn bị xongchưa?"
". . . . . ." Nghe anh nói năng lộn xộn, Thi Dạ Diễm ngạc nhiên, đưa tay lên quơ quơ trước mắt anh. "Anh có khỏe không?"
"Cút." Thi Dạ Triêu cực kỳ suy yếu, nói mấy câu nói đơn giản này giống như hao hết hơi sức, sau đó mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, ngủ lại rấtnhanh.
Thi Dạ Diễm sững sờ im lặng rất lâu đứng trước giường bệnh của anh, Trình Tiếu Nghiên ở một bên không nghe thấy thở dài. "Mộtngười sốt cao từ 42 độ trở lên, lại kéo dài hơn mười tiếng, có thể sẽxuất hiện tình huống như vậy, không cần lo lắng, với lại anh ta sốt lâunhư vậy, không nóng hư đầu óc đã vô cùng may mắn rồi."
"Vậy anh ấy coi là gì?"
"Lựa chọn mất trí nhớ." Trình Tiếu Nghiên đo huyết áp của Thi Dạ Triêu, ánhmắt sâu xa nói: "Có lẽ tiềm thức của anh ta lựa chọn thay anh ta, quênđi những chuyện trong quá khứ khiến anh ta đau khổ nhất."
Giống như lên cơn sốt, nó không phải một loại bệnh, chỉ là thân thể đang chống cự lại một triệu chứng bị lây nhiễm mà thôi.
Mà ở trong lòng Thi Dạ Triêu, ở chỗ người khác nhìn không thấy anh lại đang chống cự cái gì. . . . . .
. . . . . .
Vài ngày sau, 72 mang người sang đón Thi Dạ Triêu về Canada.
Kỷ Linh đã biết tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện của Lục Già Việt, saunhững chuyện này, bà lại nhìn rõ yêu hận, không giống như 72 cho là bàcăm hận giận dữ, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói: "Dẫn đứa bé kia đến đểcho tôi nhìn một chút."
72 đoán không ra tâm tư của bà, len lén liếc Thi Dạ Diễm một cái, thấy Thi Dạ Diễm khẽ vuốt cằm mới lĩnh mệnh rời đi.
Còn lại hai mẹ con, Kỷ Linh tràn đầy áy náy với anh, lại không biết mở miệng như thế nào. "Eric. . . . . ."
Thi Dạ Diễm biết bà muốn nói gì, không để ý phất tay một cái. "Bà biết sựthật là được rồi, những thứ khác không cần nói nhiều, cho dù tôi khôngcó ở nhà họ Thi nhưng tôi vẫn là con của bà."
Thi Thác Thần và Kỷ Linh quả thật thiếu nợ Thi Dạ Diễm rất nhiều, nhưng những thứ có thể bù đắp lại thì quá ít, với lại Thi Dạ Diễm đã sớm buông bỏ, anh không cầnbất kỳ đền bù nào, Kỷ Tinh gọi một câu, một ánh mắt liền đủ rồi.
"Tại sao Cố Lạc phải làm như vậy?" Kỷ Linh sớm đã nhìn ra cô đang giấu diếmcái gì đó, nhưng vẫn cho là tình cảm của cô dành cho Thi Dạ Triêu ítnhất có thể bảo đảm anh không bị thương tổn, là bà đã nhìn lầm ngườisao?
"Cô ấy làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của mình." Thi DạDiễm nhìn về phía cửa phòng của Thi Dạ Triêu."Sau này ra sao chỉ có thểchờ Evan tỉnh lại rồi tự mình quyết định."
"Mẹ cho là Cố Lạc yêu Evan." Kỷ Linh lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
Thi Dạ Diễm cười khổ: Evan, cô ấy yêu anh, cho dù có bao nhiêu âm mưu vàtổn thương, đây là chuyện duy nhất em có thể khẳng định.
Người phụ nữ của anh trên đời này là người phụ nữ mạnh mẽ nhất.
. . . . . .
. . . . . .
Thi Dạ Triêu không kịp đến tang lễ của Thi Thác Thần, dĩ nhiên cũng không kịp đến hôn lễ của mình.
Ngày anh thực sự khôi phục lại ý thức, câu nói đầu tiên khi tỉnh lại vẫn như cũ là: Cố Lạc đâu?
. . . . . .
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Chương 97:
edit: tuyền xù
—— Cố Doãn, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để tôi khuất phục anh.
——Tôi không hiểu, anh có lòng tin là cô ấy sẽ không yêu Evan sao, vậy thì anh cho là những việc này không quan trọng với anh sao?
. . . . . .
Hai giọng nói ở trong đầu liên tục đáp lại, Cố Doãn đột nhiên mở mắt rakinh sợ ngồi dậy, thừ người ra trong chốc lát mới nhận ra đây là cơn ácmộng, vò đầu rồi rót cho mình ly nước, ánh mắt liếc nhìn điếu thuốc látrên bàn, tâm tình buồn bực cầm lên đốt, nhưng chỉ hít vài hơi lại hunghăng dập tắt.
Anh ta đi tới phòng của Cố Lạc, nhẹ nhàng mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại.
Trong trí nhớ của Cố Doãn, chỉ có khi Cố Lạc còn nhỏ nhìn là tròn trịa, cànglớn dáng người càng mảnh khảnh, giống như dáng vẻ yên lặng nằm ngủ củacô lúc này, nhưng sẽ cho anh ta một ảo giác là cô chết.
Cố Doãnnhẹ nhàng nằm xuống cạnh cô, chống đầu nhìn chăm chú mặt của cô, thật sự đã quên bao lâu rồi không nhìn cô chăm chú như vậy. Trước đây lúc trờimưa dông vào ban đêm cô gái nhỏ này đã từng kiên quyết ôm gối chen lêngiường anh ta, bây giờ đã trưởng thành làm anh ta gần như không thể nắmngười phụ nữ quật cường này trong tay.
Cô nở rộ trong lòng bàntay của anh ta, trở nên mạnh mẽ ở trong tay anh ta, nhưng cũng giống như có dấu hiệu tàn lụi ở trước mặt anh ta.
Với mỗi người mà nói tình yêu đến tột cùng là cái gì?
Anh ta luôn cho là chỉ cần anh ta muốn là có được, nếu tổn thương thì phá hủy.
Cố Lạc gây ra những tổn thương cho anh ta, anh ta dùng rất nhiều cáchnhưng chưa từng có được cô. Cố Doãn cúi đầu lại gần, cọ nhẹ trên gò mácủa cô, không có dục vọng chỉ muốn đến gần.
"Anh nhớ em đã từngnói, trên đời này không có bất kỳ chuyện gì có thể để em khuất phụcanh." Anh ta nhỏ giọng nỉ non, ôm cô vào ngực. "Bây giờ lại vì cậu ta."
Cố Lạc vẫn nhắm mắt, khẽ nghiêng đầu, Cố Doãn giật mình, khẽ quay mặt củacô sang mình. "Nếu bây giờ anh muốn em, em vẫn sẽ kháng cự anh sao?"
Một lát sau, Cố Lạc mở mắt hơi sưng đỏ ra, đáy mắt cũng không có nhiều cảmxúc mãnh liệt nào. "Nếu anh làm như vậy chẳng khác nào chặt đứt một phần tình cảm còn lại giữa chúng ta."
Cố Doãn cười: "Em còn tình cảm với anh sao?"
"Anh cứ nói đi?" Cố Lạc nhàn nhạt hỏi lại, "Mặc kệ anh muốn đưa tôi cho ai,lợi dụng tôi làm gì đó, tôi đều tình nguyện tin tưởng rằng ở chỗ sâunhất trong lòng anh vẫn không muốn buông tha tôi, nhưng nếu anh khăngkhăng muốn tôi, sau này tôi ——"
Cố Doãn chợt lấy tay che môi củacô, sợ cô nói ra gì đó làm anh ta sợ hãi. "Cho tới bây giờ anh cũngkhông phải là người tốt, anh không có được cũng sẽ không để cô ấy tốthơn."
Cố Lạc nhắm mắt lại, xoay người đưa lưng về phía anh ta. "Vậy chúng ta cứ giày vò nhau như vậy đi."
Giữa anh ta và cô không có con đường phía trước, anh ta không thể lui lạiđược nữa, chỉ có thể dậm chân tại chỗ. "Em có hận anh không?" Cố Doãnchán nản ngã xuống giường ở sau lưng cô, nhìn trần nhà. "Hận, có đúngkhông?"
Qua thật lâu Cố Lạc mới trả lời anh ta: "Giống như anh hận tôi thôi."
. . . . . .
***
Tại sao vào lúc này Trình Tiếu Nghiên lại tới, tại sao giống như đã sớm sắp xếp xong hết thảy, cô không chịu tiết lộ, Thi Dạ Diễm cũng không biết.
Cô lái xe chở bọn họ đến một căn nhà yên tĩnh, ở đây đã chuẩn bị xong vàđầy đủ các thiết bị, phẫu thuật cho Thi Dạ Triêu do Trình Tiếu Nghiên tự mình làm, trong quá trình này Thi Dạ Diễm nửa bước cũng không rời đi.
Khi cắt bỏ quần áo của Thi Dạ Triêu, Thi Dạ Diễm kinh ngạc vì mấy vết sẹonổi bật trên người anh, gần như đều sát chỗ trí mạng, ngay cả Trình Tiếu Nghiên đang cầm cây kéo trong tay cũng dừng lại.
Phân tích theotình trạng khôi phục của vết sẹo, chắc là gặp chuyện ở nước K rồi đểlại, mà vết sẹo lâu nhất là ở ngực do Chử Dư Tịch để lại cho anh nhiềunăm trước, đã nhạt đi chỉ còn lại dấu vết mờ mờ.
Đã qua, trước sau cũng qua rồi.
Rất yêu rất yêu một người, đòi hỏi phải cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện mới có thể hiểu cảm giác này, Thi Dạ Diễm và Du Nguyệt cũng đã từngtrải qua rất nhiều trở ngại, nhưng bây giờ ở trước mặt Thi Dạ Triêu, anh lại không nói được gì.
Anh cho rằng trên đời này tình cảm là tốt nhất, cho dù đối mặt với những trở ngại như thế nào, đối mặt với baonhiêu gian nan hiểm trở, cho dù cách xa nhau vạn dặm, cho dù tất cả mọingười đều không nhìn thấy hi vọng, chỉ biết ở một thế giới khác ngườikia thật ra chưa bao giờ buông tha mình. . . . . .
Thi Dạ Triêuvà Cố Lạc biết nhau nhiều năm như vậy, từ lúc đầu là người lạ gặp nhaucho tới bây giờ là cả hai cùng bị thương, Thi Dạ Diễm không thamdự nhiều, nhưng nhìn thấy những thứ này ở chỗ anh đã đủ để Thi Dạ Diễmhiểu rõ phần tình cảm này sâu nặng ra sao ở trong lòng hai người.
Có lẽ lỗi sai lớn nhất của con người là một lần lại một lần đánh giá mìnhquá cao, luôn cho là có thể thừa nhận, lúc để lộ ra bộ mặt thất bại thảm hại, không chịu nổi một kích.
Nhưng tất cả âm mưu và tổn thương, ghen tị và thù hận, trước sự sống chết lại không đáng giá một đồng, chỉ có Cố Lạc có thể thấy rõ, chỉ có cô có thể làm được, bởi vì ông trờichỉ con đường này cho cô.
Khi đó Thi Dạ Triêu không thật sự muốnnổ súng về phía anh, Thi Dạ Diễm hiểu ánh mắt của anh, cổ tay phải củaanh bị thương ở nước K sau này vẫn chưa khôi phục lại độ linh hoạt nhưtrước đây, coi như Cố Lạc sẽ liều mạng ngăn cản, nhưng phát súng kia bắn vào người anh, Thi Dạ Diễm tin tưởng tuyệt đối không phải Cố Lạc cố ý.
. . . . . .
Nghiêm túc nhớ lại lúc ấy những chi tiết nhỏ sau khi cây súng kia rơi vào tayCố Lạc, chợt thấy rằng sau đó gần như cô không dùng tay phải nữa. . . . . .
Bởi vì quá hiểu rõ chứng khoán của Lôi thị, một khả năng hiện ra ở trong đầu, Thi Dạ Diễm buồn phiền nhưng cũng đau đớn.
Một lần vô tình lau súng cướp cò, làm vỡ tâm của hai người.
"Trình tiểu thư." Anh chợt mở miệng nói.
Trình Tiếu Nghiên đang chuyên tâm xử lý vết thương của Thi Dạ Triêu, không ngẩng đầu lên, cũng không lên tiếng.
Thi Dạ Diễm quan sát người phụ nữ bình tĩnh này, nói ra suy đoán trong lòng. "Cô tới giúp chúng tôi là vì người kia sao?"
Trình Tiếu Nghiên hơi ngẩng lên, khẩu trang che mặt của cô, chỉ lộ ra hai mắt to đen trắng rõ ràng nhìn kỹ anh, lại nhìn mắt đang hôn mê của Thi DạTriêu, sau đó cúi đầu tiếp tục phẫu thuật.
"Tôi đã đồng ý với cô ấy không nói cho ai hết."
Cô nói tiếng Anh, vì vậy từ “cô” trong câu nói đó đã cho Thi Dạ Diễm đáp án.
Đó là ngay trước khi xảy ra chuyện ở nước K Cố Lạc nhờ cô một chuyện, cũng là trước khi Trình Tiếu Nghiên đang bất chấp tất cả để rời đi.
Thi Dạ Diễm không nói một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn đêm tối vô tận ngoàicửa sổ, nghĩ tới ý định của Cố Lạc, để hôm nay đoạn tuyệt với Thi DạTriêu rốt cuộc đã chuẩn bị bao nhiêu thứ.
. . . . . .
. . . . . .
Phẫu thuật rất thuận lợi, Thi Dạ Triêu mất máu quá nhiều, hôn mê sâu, sau đó bắt đầu liên tục sốt cao.
Trình Tiếu Nghiên dùng rất nhiều phương pháp vẫn không thể làm giảm nhiệt độcơ thể của anh xuống, chỉ có thể lựa chọn phương pháp vật lý hạ nhiệtnguyên thủy nhất, dùng vải mềm thấm rượu cồn lau thân thể của anh.
Lúc đó, Thi Dạ Triêu tỉnh lại mấy lần, nhưng ý thức trước sau đều là mơ hồ không rõ.
Ba ngày sau, cuối cùng anh cũng mở mắt, lòng Thi Dạ Diễm mới xem như để xuống, đút anh một chút nước. "Cảm thấy sao rồi?"
Thi Dạ Triêu cảm thấy toàn thân không có sức, môi trắng bệch, vuốt vuốt đầu nặng trĩu, giọng khàn khàn làm người khác kinh ngạc. "Cô ấy đâu?"
"Ai?"
"Cố Lạc." Ánh mắt của Thi Dạ Triêu cứng nhắc chậm chạp, nắm tay của Thi DạDiễm nhìn đồng hồ và ngày tháng. "Hôn lễ sao rồi? 72 chuẩn bị xongchưa?"
". . . . . ." Nghe anh nói năng lộn xộn, Thi Dạ Diễm ngạc nhiên, đưa tay lên quơ quơ trước mắt anh. "Anh có khỏe không?"
"Cút." Thi Dạ Triêu cực kỳ suy yếu, nói mấy câu nói đơn giản này giống như hao hết hơi sức, sau đó mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại, ngủ lại rấtnhanh.
Thi Dạ Diễm sững sờ im lặng rất lâu đứng trước giường bệnh của anh, Trình Tiếu Nghiên ở một bên không nghe thấy thở dài. "Mộtngười sốt cao từ 42 độ trở lên, lại kéo dài hơn mười tiếng, có thể sẽxuất hiện tình huống như vậy, không cần lo lắng, với lại anh ta sốt lâunhư vậy, không nóng hư đầu óc đã vô cùng may mắn rồi."
"Vậy anh ấy coi là gì?"
"Lựa chọn mất trí nhớ." Trình Tiếu Nghiên đo huyết áp của Thi Dạ Triêu, ánhmắt sâu xa nói: "Có lẽ tiềm thức của anh ta lựa chọn thay anh ta, quênđi những chuyện trong quá khứ khiến anh ta đau khổ nhất."
Giống như lên cơn sốt, nó không phải một loại bệnh, chỉ là thân thể đang chống cự lại một triệu chứng bị lây nhiễm mà thôi.
Mà ở trong lòng Thi Dạ Triêu, ở chỗ người khác nhìn không thấy anh lại đang chống cự cái gì. . . . . .
. . . . . .
Vài ngày sau, 72 mang người sang đón Thi Dạ Triêu về Canada.
Kỷ Linh đã biết tất cả mọi chuyện, bao gồm chuyện của Lục Già Việt, saunhững chuyện này, bà lại nhìn rõ yêu hận, không giống như 72 cho là bàcăm hận giận dữ, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói: "Dẫn đứa bé kia đến đểcho tôi nhìn một chút."
72 đoán không ra tâm tư của bà, len lén liếc Thi Dạ Diễm một cái, thấy Thi Dạ Diễm khẽ vuốt cằm mới lĩnh mệnh rời đi.
Còn lại hai mẹ con, Kỷ Linh tràn đầy áy náy với anh, lại không biết mở miệng như thế nào. "Eric. . . . . ."
Thi Dạ Diễm biết bà muốn nói gì, không để ý phất tay một cái. "Bà biết sựthật là được rồi, những thứ khác không cần nói nhiều, cho dù tôi khôngcó ở nhà họ Thi nhưng tôi vẫn là con của bà."
Thi Thác Thần và Kỷ Linh quả thật thiếu nợ Thi Dạ Diễm rất nhiều, nhưng những thứ có thể bù đắp lại thì quá ít, với lại Thi Dạ Diễm đã sớm buông bỏ, anh không cầnbất kỳ đền bù nào, Kỷ Tinh gọi một câu, một ánh mắt liền đủ rồi.
"Tại sao Cố Lạc phải làm như vậy?" Kỷ Linh sớm đã nhìn ra cô đang giấu diếmcái gì đó, nhưng vẫn cho là tình cảm của cô dành cho Thi Dạ Triêu ítnhất có thể bảo đảm anh không bị thương tổn, là bà đã nhìn lầm ngườisao?
"Cô ấy làm bất cứ chuyện gì đều có lý do của mình." Thi DạDiễm nhìn về phía cửa phòng của Thi Dạ Triêu."Sau này ra sao chỉ có thểchờ Evan tỉnh lại rồi tự mình quyết định."
"Mẹ cho là Cố Lạc yêu Evan." Kỷ Linh lắc đầu thở dài, xoay người rời đi.
Thi Dạ Diễm cười khổ: Evan, cô ấy yêu anh, cho dù có bao nhiêu âm mưu vàtổn thương, đây là chuyện duy nhất em có thể khẳng định.
Người phụ nữ của anh trên đời này là người phụ nữ mạnh mẽ nhất.
. . . . . .
. . . . . .
Thi Dạ Triêu không kịp đến tang lễ của Thi Thác Thần, dĩ nhiên cũng không kịp đến hôn lễ của mình.
Ngày anh thực sự khôi phục lại ý thức, câu nói đầu tiên khi tỉnh lại vẫn như cũ là: Cố Lạc đâu?