Cần gì nhẫn nhịn chịu đau, thời gian sẽ xóa nhòa vết thương.
***
Nếu giữa bạn và một người đã từng phát sinh quá nhiều chuyện trầm trọng,càng từng khiến bạn như nghiền nát xương thành tro bụi, sau đó bạn dùngmọi cách chôn vùi đoạn hồi ức đau khổ. Nhưng cảm giác đó để lại vết sẹongoan cố nơi con tim, muốn hoàn toàn chữa lành rất khó.
Đây làcảm xúc đã chiếm lấy Thi Dạ Triêu nhiều năm, vậy mà hôm nay cùng Chử DưTịch như vậy không hẹn mà gặp, khuôn mặt trước mắt kia không biết từ lúc nào đã vô thức sớm phai mờ trong trí, anh chợt buồn cười bản thân trước giờ quá ngu.
Cần gì nhẫn nhịn chịu đau, thời gian sẽ xóa nhòa vết thương.
"Cô… sống ở đây?" Thi Dạ Triêu nhìn thấy cô lập tức liền hiểu ý tứ của DuNguyệt Như, cái đó nếu nói "bạn bè", còn không phải chính là em dâu củacô, Chử Dư Tịch.
Hồi tưởng lại quá khứ, Thi Dạ Triêu không khỏisuy đoán người phụ nữ này vừa thấy anh sẽ sinh ra loại sợ hãi cực độ,hiện tại sẽ không vẫn như xưa chứ.
Nhưng Chử Dư Tịch không chạytrốn như anh dự đoán, càng không lộ ra ánh mắt vừa sợ sệt vừa oán hậnngày trước, trong mắt cô là một mảnh yên tĩnh.
Đây cũng là một trải nghiệm mới.
Hoặc có thể còn chưa kịp phản ứng anh từ đâu chui ra, Chử Dư Tịch trầm mặc thật lâu, mới khẽ gật đầu một cái: "Đúng."
Thi Dạ Triêu cười nhạt, "Tôi có hơi kinh ngạc, rằng cô sẽ nguyện ý ở tại một nơi như Vancouver."
"Cây phong này là sau khi tôi tới ở mới trồng." Chử Dư Tịch nhàn nhạt giọngêm ái nói, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, âm thầm quan sát ngườiđàn ông đã cho cô quá nhiều hồi ức bất kham này. Vào diễn đàn lê quý đôn để cập nhật chương mới nhất. Từ lúc hai người quen biết sơ sơ tới nay,đến tột cùng đã qua bao nhiêu năm? Chín năm? Hay là mười năm… Cô đãkhông nhớ rõ.
Thi Dạ Triêu từ từ rảo bước gần tới trước mặt cô,lấy ra hộp quà nhỏ từ trong ngực: “Nguyệt Như nhờ tôi tới đưa cái nàycho bạn cô ta, tôi không biết là cô."
Chử Dư Tịch nhìn chăm chúvào ngón tay thon dài xinh đẹp của anh hồi lâu, mới đưa tay lên nhận lấy hộp quà mở ra nhìn: "Là quà cho con tôi." Cô ngửa đầu, "Là song thaimột trai một gái."
Đáy mắt hai người chậm rãi xẹt qua một điều gì đó không xác định: Cái thai chưa đầy tháng không giữ được kia, lànghiệp chướng nặng nhất giữa anh và cô.
Trong hôn lễ mấy nămtrước của cô và Hoàng Phủ Luật, về sau cô mới hiểu suy tính của Thi DạTriêu, cũng biết chuyện anh vì đứa bé mà lập mộ, cho nên hôm nay mới cóthể thản nhiên đứng trước mặt anh. Có lẽ tình yêu và thương tổn anh chocô đã thuyên giảm đi rất nhiều.
Không phải cố ý trầm mặc, chỉ là không tìm được đề tài trao đổi.
Tuyết bắt đầu rơi, từ những hạt nhỏ li ti hóa lớn, rơi lên đầu hai người, trên vai, và bay đi xa.
"Thật sao? Tên là gì?" Thi Dạ Triêu bình tĩnh hỏi, thật sự bình tĩnh, trong lòng không gợn một chút sóng.
"Bé trai là Khiếu Mộc Diên, bé gái là Khiếu Tử Du."
"Tên rất dễ nghe." Anh tiếc nuối xòe tay: "Tiếc là tôi không có quà cho cô."
"Không cần, anh đã cho rồi."
Bộ dạng Thi Dạ Triêu giờ phút này chau mày lại, giống mười năm trước, cáivẻ mặt đó là khi anh lần đầu tiên gặp cô. Bạn đang xem truyện được copykhông xin phép từ diễn đàn của lê quý đôn, hãy tẩy chay chúng. Nhưngthời gian mười năm đã thay đổi người đàn ông này quá nhiều, đáy mắt ẩnchứa thù địch của anh giờ đây không còn thấy nữa. Không ngờ anh có conngươi màu hổ phách tuyệt đẹp, càng nhiều hơn một tầng ấm áp.
Mà sự ấm áp này, trước đây cô bất kể như thế nào cũng không cách nào tưởng tượng được có thể tìm được trên người anh.
Chử Dư Tịch nghĩ, những khó khăn trong quá khứ đã đi qua, bây giờ không còn bận tâm đến điều gì, thậm chí bản thân cô còn không thể tin được mìnhđã từng căm hận sâu sắc người ấy. Tất cả ngọn nguồn gút mắt chỉ vì côkhông yêu anh, còn anh thì cố chấp điên cuồng. Cho tới khi trong mắttrong tim anh đã có một hình bóng khác, thì giữa anh và cô lúc này mớithật sự đã thành quá khứ.
Những ký ức đó, từng là mộng đẹp củaanh, nhưng là ác mộng của cô, đều đã tỉnh. Bọn họ ai cũng không còn làngười nào của người nào.
Thi Dạ Triêu lướt qua cô, mới đi mấy bước, liền nghe truyền đến tiếng của Chử Dư Tịch từ sau lưng.
"Nếu Cố Lạc về , thay tôi cám ơn cô ấy." Cám ơn cô ấy đã chỉ cho người đàn ông này những thứ cô không thể cho được.
Thi Dạ Triêu hơi dừng bước, bởi vì cái tên này ngay lập tức khiến tim anh đau nhói.
72 chờ tới khuya cũng chưa thấy anh quay về khách sạn, gọi điện lại mộtmực không nghe máy, nên cô quyết định ra ngoài tìm anh. Diễn đàn lê quýđôn chấm cơm. Cô vừa mới xuống lầu, liền thấy Thi Dạ Triêu vừa từ trongxe ra ngoài.
"Lâu như vậy? Không có xảy ra chuyện gì chứ?"
72 lập tức tiến lên hỏi thăm, Thi Dạ Triêu buồn cười: "Có thể có chuyện gì?"
“Không có việc gì là tốt.” 72 nhún vai, báo cáo lịch trình với anh: “Tôi đã đặt được vé máy bay ngày mai, nếu như…”
Cô muốn nói lại thôi, bộ dạng rất khó mở miệng khiến Thi Dạ Triêu tò mò: "Hình như cô có chuyện, hả?"
"Tôi đã đóng gói hành lý, chuyện cần thu xếp cũng đã thu xếp thỏa đáng. Nếukhông có việc gì khác, tôi muốn xin phép nghỉ để đi gặp bạn." 72 khẽ đỏmặt.
"Bạn? Cô ở nước Z này có bạn?"
72 cũng như anh từ nhỏ lớn lên ở Canada, làm sao có bạn ở chỗ này? Nhưng Thi Dạ Triêu là ai,chỉ cần nhìn ánh mắt cô lóe lên đã đoán được mấy phần, khẽ cong khóemôi: "Đàn ông?"
72 xem như không nhìn thấy anh giễu cợt: "Được không?"
"Không được." Thi Dạ Triêu cố ý gây khó dễ, xoay người đi về phía tòa nhà khách sạn.
72 đuổi theo, ngăn anh lại trước khi anh bấm nút thang, bất chấp khó khăn thừa nhận: "Được được được, là đàn ông."
"72, với tư cách là ông chủ của cô, tôi có chút khó chịu." Thi Dạ Triêukhoanh tay trước ngực: "Cô và người đàn ông kia đã bí mật lui tới trongmột thời gian dài. Cậu ta cũng có thể vì cô đuổi theo tới tận đây, màtôi còn chưa biết cậu ta là ai."
72 sờ sờ mái tóc ngắn ngang vai che giấu lúng túng: "Tôi không ở chung một chỗ với anh ấy, cũng không tính là bạn."
"Vậy coi là gì? Bạn tình để thỏa mãn nhu cầu sinh lý?" Thi Dạ Triêu nói quátrắng trợn, khuôn mặt nhỏ bé của 72 nhất thời như bị lửa đốt thành mộtmảnh.
"Tôi không gạt anh, chỉ là… không thể nói cho anh biết."
"Tôi cũng sẽ không can thiệp cô ở chung một chỗ với ai." Dường như tối nayThi Dạ Triêu có tâm trạng rất tốt, quét mắt nhìn đồng hồ trong đại sảnhkhách: "Hiện giờ vẫn chưa muộn, hẹn cậu ta ra ngoài mọi người cùng nhauăn một bữa cơm."
Thi Dạ Triêu sớm đánh ra cái chủ ý này, nói xong liền đi ra ngoài. Ý anh đã quyết, 72 hoàn toàn không ngăn cản được.
. . . . . .
Trên đường đi, 72 thường xuyên nhìn anh qua kính chiếu hậu, Thi Dạ Triêubuồn cười. Mãi cho đến khi xe dừng trước một khách sạn, cô thấp thỏm đãđến cực hạn.
Thi Dạ Triêu kéo chỉnh những nếp gấp nhỏ trên tâytrang, vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đang khẩn trương của cô: “Tôi không phải hổ ăn thịt người. Sao phải sợ như vậy?"
72 cười không nổi, cắn môi, hít một hơi thật sâu: "Anh sẽ không vui khi gặp anh ấy. Nếu anh tứcgiận, muốn đánh nhau, tôi sẽ đứng một bên, chỉ là… *nấc cụt* xin anh nhẹ tay."
Trong lời nói của cô có ẩn ý, Thi Dạ Triêu phút chốc khẽ im lặng, nói: "Cô tìm ra cái dạng đàn ông gì thế?"
72 cười gượng: "Anh gặp sẽ biết."
Gặp sẽ biết.
Quả nhiên, vào cửa, trông thấy người đàn ông vốn đang khom lưng chợt ngẩngđầu lên, Thi Dạ Triêu liền hiểu tại sao 72 lo lắng anh sẽ muốn ra taynhư vậy.
"Ace?" Thi Dạ Triêu tròng mắt lạnh lẽo, âm thầm liếc 72 một cái.
72 không dám nhìn anh, trốn tránh tầm mắt của anh, kéo ghế giúp anh. ThiDạ Triêu đường hoàng ngồi xuống, tầm mắt ở trên người hai người quét tới lui mấy phen: "Thì ra người đàn ông của cô ấy là cậu."
"Không phải!" 72 lập tức phản bác, "Tôi không có quan hệ với anh ta."
Ace rất bất mãn việc cô phủi sạch quan hệ với anh: "Đã lâu không gặp, không ngờ Thi tiên sinh còn nhớ tôi là ai."
Nói đúng ra, giữa Thi Dạ Triêu và Ace cũng không hay cùng xuất hiện, chỉ là từng gặp qua bên cạnh Cố Doãn vài lần, biết anh là một người có trọnglượng trong Athena ngoại trừ thủ lĩnh Từ Ngao, và hình như có giao tìnhkhông nhẹ với Cố Lạc.
"Tất nhiên." Thi Dạ Triêu theo thói quenlấy ra điếu thuốc đưa lên môi, nhưng vẫn chưa đốt."Các người bắt đầu từkhi nào? Làm việc bí mật là không sai, tôi vậy mà một chút cũng khôngbiết là cậu."
Ace cười khẩy, trợn trừng nhìn 72, lên tiếng châmchọc: "Là thuộc hạ của anh quá trung thành, không muốn có bất cứ quan hệ gì với người nhà họ Cố, chỉ chịu làm âm thầm."
72 không chịu yếu thế trừng lại, vừa muốn phản bác, Thi Dạ Triêu khoát tay kịp ngăn cản: "Cô trước tiên đi ra ngoài."
"Evan!" 72 sao mà chịu.
"Em sợ cái gì?" Lời nói này đổi thành Ace, đôi mắt xanh tà khí đảo qua:"Nói thế nào thì anh ta cũng là ông chủ em, anh còn có thể làm gì anhta?"
"Anh im đi!" 72 hối hận đã để hai người này gặp mặt. NhưngThi Dạ Triêu không nghĩ như vậy, cho cô một ánh mắt ra lệnh, cô không có biện pháp chỉ có thể trước tiên lui ra ngoài. Nếu đây không phải trangdiễn đàn của lê quý đôn, có nghĩa là bọn này đã cóp py không xin phépđó. Tẩy chay chúng đi.
Ace vô cùng khó chịu với loại ăn ý nàygiữa bọn họ: "Cô ấy ngược lại rất nghe lời anh, sao ở trước mặt tôi lạikhông bao giờ như thế?"
"Phụ nữ bên cạnh tôi đều có nóng nảy, hơn nữa cũng không nhỏ." Thi Dạ Triêu nhàn nhạt thưởng thức hớp trà: "Chỉlà, ngay cả như vậy, cậu cũng không thu phục được?"
Những lời này dễ dàng thỏa mãn người đàn ông có lòng hư vinh như Ace, anh là ngườibiết co biết duỗi, một khi vui vẻ thì cái gì cũng đều quên hết, cầm lấycái bật lửa châm thuốc cho Thi Dạ Triêu.
Thi Dạ Triêu lịch sự từ chối: "Bỏ rồi."
Bỏ rồi còn ngậm lấy điếu thuốc làm gì, Ace ngồi trở về, đi thẳng vào vấnđề cũng không muốn vòng vo: "Từ đầu tôi cũng đã có nói, cần gặp anh mộtlần, nhưng cô ấy phản đối. Tôi không hiểu tôi muốn cô ấy thì có quan hệgì tới ông chủ của cô ấy?"
Thi Dạ Triêu nhẹ giọng cười: "Đó là bởi vì, quan hệ của tôi và cô ấy không chỉ đơn giản là ông chủ và thuộc hạ như vậy."
Ace biến sắc mấy lần, hết sức khó coi: "Chẳng lẽ cô ấy còn phụ trách làm ấm giường cho anh?"
"Nếu tôi nói thế, cậu nghĩ thế nào?"
"Cô ấy có nói qua các người không có xảy ra bất cứ điều gì!" Ace đập mạnhbàn. Không đợi cậu ta nổi đóa, Thi Dạ Triêu lại mở miệng: "Cậu nghiêmtúc với cô ấy?"
"Chơi cổ? Tôi không muốn sống sao?"
"Nghiêm túc tới mức độ nào?"
Ace bĩu môi: "Bản thân tôi trong hai năm cũng chỉ ngủ mới một người phụ nữ là cô ấy. Đây xem là mức độ gì?"
"Nếu yêu cô ấy, ít nhất phải làm được một chuyện."
"Chuyện gì?"
Thi Dạ Triêu nhàn nhạt rũ mắt xuống: "Tin tưởng."
Ace đột nhiên cảm thấy mình không nói nên lời, chậm rãi ngồi xuống ghế, quan sát cẩn thận người đàn ông này.
Tin tưởng, đối với bọn họ mà nói, là từ ngữ mang trách nhiệm nặng nhất.
"Nếu như là thế, vậy tôi có thể hiểu như vậy." Ace thu hồi sự bất cần đời,khó có được nghiêm trang: "Thi Dạ Triêu, có phải anh cho tới bây giờcũng không tin Cố Lạc phản bội anh?"
Hồi lâu, Thi Dạ Triêu rốt cuộc nâng mắt lên, rõ ràng kiên định cho cậu ta một cái đáp án:
"Đúng."
Lúc chờ ở bên ngoài liên tiếp nhìn đồng hồ, mới chỉ trôi qua một phút mà đã nóng lòng như lửa đốt.
Cô đẩy cửa sổ chỗ hành lang, gió lạnh đập vào mặt, muốn mượn cơn gió thổi tan cảm xúc hấp tấp trong trái tim.
Đột nhiên, một bàn tay từ phía sau đóng cửa sổ lại, lúc cô đang kinh ngạcthì nó vòng quanh thân thể cô. quen thuộc hơi thở của anh ta, xoayngười ở trong lòng anh. “Các anh có hay không ——”
Đáy mắt cô tràn đầy lo lắng, khóe miệng lqd Ngải Tư nhếch lên lộ ra tâm tình thật tốt,không để cho cô nói hết lời liền cúi đầu xuống hôn. “Anh yêu em.”
chấn động trong lòng, ánh mắt ngây ngô chớp chớp. “Cái gì?”
Ngải Tư cười, lại hôn cô. “Không có gì.”
Bữa tối nay ăn những thứ gì, không hề có chút ấn tượng nào, trong đầu lặp đi lặp lại ba chữ lúc Ngải Tư hôn cô.
Đêm đó lúc ba người chia tay, Ngải Tư nhắc nhở Thi Dạ Triêu: “Nếu cậu cảmthấy Dr.J mất tích có quan hệ với chuyện này, như vậy thì đi điều tramột chút, dù sao tôi và Từ Ngao làm việc hơi khó khăn.”
Thi Dạ Triêu hiểu ý, đòi chìa khóa xe chỗ , trêu ghẹo nói: “Chúc hai người vượt qua một đêm vui vẻ, đừng lỡ máy bay ngày mai.”
“Tôi còn tưởng rằng tôi tiết lộ một phần tin tình báo này cho cậu, cậu cóthể để cho cô ấy ở lại cùng người đàn ông của cô ấy.” Ngải Tư mất hứng,bị liếc mắt.
“Được, tôi không cầu xin ngày mai cô ấy nhất định phải trở về cùng tôi, để cho cô ấy tự lựa chọn muốn với ai đi.”
mím môi cười yếu ớt, nhưng ánh mắt cũng đã trần trụi cho Ngải Tư đápán, vì vậy đêm đó Ngải Tư dũng mãnh khác thường, lòng dạ hẹp hòi dùngphương thức phát tiết đặc biệt ở trên giường.
Trưa ngày hôm sau,Thi Dạ Triêu vừa mới chuẩn bị xuất phát đi sân bay, trở về. Cho đếnlúc máy bay cất cánh, Thi Dạ Triêu d%đ[email protected]đ mới nhịn không được mànhắc nhở cô: “Cô có thể soi gương.”
“Trên mặt tôi có gì?” vội lấy gương trong giỏ xách tùy thân ra nhìn, cũng không phát hiện có gì không ổn.
“Trên mặt cô viết mấy chữ ——” Thi Dạ Triêu lật đi lật lại tờ báo: “Còn chưa làm đủ.”
vô cùng xấu hổ, ‘cạch’ khép lại gương nhỏ. “Nếu như tôi động thủ với anh, anh có giảm lương của tôi không?”
Khóe miệng Thi Dạ Triêu khẽ nhếch, “Quả nhiên không nên đồng ý để hai người ở chung một chỗ, hiện tại vì đàn ông mà đòi động thủ với ông chủ rồi.”
bĩu môi, “Tỉnh lại đi, lúc anh và Cố tiểu thư đi chung với nhau cũng không thôi hành hạ tôi.”
Đường cong nơi khóe miệng Thi Dạ Triêu dần dần biến mất, nghiêng đầu nhìn mây trôi nhẹ nhàng ngoài cửa sổ. “Chuyện Dr. J, trở về lập tức đi thăm dò.”
“Vâng.”
Một thầy thuốc mất tích, rốt cuộc có liên hệ gì với Cố Lạc?
suy nghĩ mãi cũng không có cách nào lý giải, chắc không thể bởi vì thân thể Cố Lạc xảy ra vấn đề gì, bản lĩnh người lqd phụ nữ này còn tốt hơncô, tố chất thân thể đâu kém đàn ông bình thường, người như vậy thân thể có thể có vấn đề gì?
Tuy nói thế, nhưng không dám lười biếng, trở lại Vancouver lập tức liên hệ với một người —— Nhan Hạ.
Nhan Hạ đã từng gặp , ấn tượng với cô cũng không tệ lắm. Hai phụ nữ hẹngặp nhau ở chỗ do sắp xếp, là nơi vô cùng lịch sự tao nhã yên tĩnh,Nhan Hạ tan việc chạy xe đến, có người đưa cô đi đến vị trí có tầm nhìntốt nhất, đã chờ ở đó từ sớm.
Nếu lực hút giữa phụ nữ đúng nhịp, nói chuyện sẽ tiến hành vô cùng thuận lợi, huống chi là vì Cố Lạc.
“Trong lòng người phụ nữ Cố Lạc kia chỉ có một người đàn ông, cô ấy có thể có vấn đề gì?”
Nhan Hạ giống như đang nghe chuyện cười bác bỏ, mỉm cười, “Cô biết thân phận thật sự của Cố Lạc?”
“Cô nói là Athena sao? Biết.” Nhan Hạ thở dài: “Nhưng chi tiết về nhà họ Cố thì tôi không rõ ràng, đó chẳng phải là cuộc sống mà Cố Lạc muốn,thường ngày cô ấy cũng không nói chuyện nhiều.”
“Phụ nữ, đươngnhiên là muốn tình yêu, dieendaanleêquyydoônn ở bên cạnh người đàn ôngmà mình yêu vượt qua Thiên Hoang Địa Lão ——”. Bỗng nhiên, trong đầugiống như có thứ gì thoáng quá, Nhan Hạ nhíu mày cố gắng nhớ lại. “Mộtbuổi tối thật lâu trước, cô ấy từng gọi điện thoại cho tôi, nói mấy câukhông giải thích được, cô ấy hỏi tôi nếu tôi phát hiện thời gian mìnhcòn sống không nhiều lắm thì nên làm như thế nào?”
() Thiên Hoang Địa Lão: thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.
…
Lời vừa dứt, hai người đồng thời trầm mặc, bởi vì khả năng cực kỳ nhỏ phía sau câu nói này khiến cho sắc mặt thay đổi.
Nhan Hạ cười gượng, nhấp một ngụm trà sữa. “Nhất định là tôi mệt mỏi hồ đồ,lại có thể suy nghĩ lung tung, xin lỗi, ta không rõ chuyện này lắm, hainăm qua cô ấy không liên lạc với tôi, Dr. J kia tôi cũng không biết.”
Mấy ngày sau, báo lại tin tức đã thu thập được cho Thi Dạ Triêu, nhưng trong đó không có nhiều tư liệu có thể sử dụng.
“Về Dr. J, tôi đã nghe Ngải Tư nói một ít, Dr. J vẫn luôn là bác sỹ tư nhân của Cố tiểu thư, bắt đầu từ khi cô ấy mười mấy tuổi vào Athena, thânthể xảy ra bất kỳ tình trạng gì đều do anh ta phụ trách, quan hệ haingười không tệ.” Cô phỏng đoán tỉ mỉ: “Sau khi Cố tiểu thư xảy ra chuyện bị Cố Doãn giấu đi đâu Ngải Tư và Từ Ngao thật sự không biết, nhưngNgải Tư nói trước kia Cố Doãn làm mấy việc đó phần lớn không phải tự tay gây ra, anh ta tìm người chết thay, hơn nữa…”
nhìn Thi DạTriêu một chút, “Người này rất có hứng thú với Cố Lạc, hơn nữa ngay từlúc bắt đầu đã từng bí mật gặp Cố Doãn mấy lần, Cố Doãn cố ý tạo ra rấtnhiều cơ hội cho bọn họ, bao gồm cả sự kiện nước K, cũng do người nàytìm lính đánh thuê hạ thủ với anh —— vốn mục tiêu đúng là anh, nhưng CốDoãn kịp thời để cho anh ta thay đổi quyết định, khiến Cố Lạc bị thươnglà chủ ý lqd của bản thân Bố Khắc, bọn họ vốn cho rằng muốn bắt một phụnữ là một chuyện rất thoải mái, chỉ có điều không ngờ Cố Lạc còn khó đối phó hơn bọn họ tưởng tượng, Bố Khắc hao binh tổn tướng mù quáng, mới hạ sát thủ với bọn họ.”
Thi Dạ Triêu trầm tư hồi lâu, nhớ đến một người: “Tác Nhĩ?”
gật đầu, lại nói: “Còn có một việc, tôi không biết nói ra có cần thiết hay không, Nhan Hạ, anh còn nhớ rõ chứ?”
“Người bạn kia của Cố Lạc?”
“Ừ, cô ấy nói rất lâu trước đây Cố Lạc từng gọi một cú điện thoại khônggiải thích được cho cô ấy.” thuật lại lời Nhan Hạ nói, “Tôi nhớ đạikhái thời gian, là lúc anh bay suốt đêm đến nước M tìm cô ấy, chiều hômđó, Cố Lạc không gọi điện thoại cho anh?”
Thi Dạ Triêu đột nhiênnhớ ra Cố Lạc nói muốn gọi điện thoại cho Lục Già Việt, cũng bởi vì lúcđó cô ấy nói một câu “Sợ hãi” khiến Thi Dạ Triêu không yên lòng tâmphiền ý loạn , mới bay cả đêm đến bên cạnh cô, mà anh còn nhớ rõ, đêmđó Cố Lạc uống rượu.
() Tâm phiền ý loạn: phiền muộn rối loạn trong lòng
Thi Dạ Triêu nắm chặt tay, lúc đó anh vô ý tìm tòi nghiên cứu thế giới nộitâm của Cố Lạc, bởi vì sau khi anh say mê hôn cô lại kêu tên Chử Dư Tịch khiến cho quan hệ giữa hai người có một lần chiến tranh lạnh, cũng bởivậy trong lúc vô ý kích thích tâm tư Cố Lạc, vốn tưởng rằng Cố Lạc uốngsay là vì anh, còn từng âm thầm tự đắc rốt cuộc cô đã nhìn thẳng vàotình cảm của bản thân, bây giờ nghĩ lại, ánh mắt đêm hôm đó của Cố Lạcrõ ràng khác thường, nhưng anh lại không phát hiện ra.
Đến tộtcùng là chuyện gì, để cho đêm đó Cố Lạc d$đ[email protected]đ cần anh giống nhưđiên, để cho đáy mắt cô thỉnh thoảng lộ ra giống như… ánh mắt tuyệt vọng
cũng suy nghĩ chuyện này, “Nhan Hạ nói cô ấy cũng không biết thân thể Cố Lạc có vấn đề gì, đã quen biết cô ấy nhiều năm, Cố Lạc gầnnhư chưa bao giờ sinh bệnh, ngay cả cảm mạo nóng sốt bình thường cũngkhông có.” Cô tiếc nuối lắc lắc đầu, “Tình huống thân thể trở nên kémcủa cô ấy là từ sau khi bắt đầu sự kiện nước K ——”
Bỗng nhiên Thi Dạ Triêu sực nhớ ra gì đó, hai mắt nghiêm túc, lập tức nắm lấy chìa khóa xe đứng dậy, vội vàng đi theo.
…
không hiểu tại sao Thi Dạ Triêu lái xe tới bệnh viện, trong lòng càng lo lắng.
“Còn nhớ rõ lần Cố Lạc té xỉu trong nhà không?”
Thi Dạ Triêu nhắc nhở như vậy, nhớ lại rồi lập tức sáng tỏ: “Tôi đi tìm bác sỹ kia.”
Không lâu lắm, quay trở lại: “Ông ta đang làm một giải phẫu lớn, sợ rằng phải chờ rất lâu.”
“Đợi.”
Thi Dạ Triêu chỉ nói một chữ này, sau đó ở bệnh viện vượt qua năm giờ buồn tẻ dài lâu.
Bác sỹ vừa phẫu thuật xong mới ra ngoài thì có y tá nói cho anh ta biếtchuyện này, anh ta nào dám trì hoãn, thậm chí không còn kịp thay quần áo trở về phòng làm việc.
“Evan? Có chuyện gì mà tìm tôi gấp vậy?”
Thi Dạ Triêu há miệng, đột nhiên lqd có chút sợ hãi, “Lần Cố Lạc té xỉu đó, tôi nhớ anh từng nhắc cô ấy uống thuốc, tôi muốn biết là thuốc gì? Đểtrị bệnh gì?”
Vẻ mặt bác sỹ hơi đổi, tránh tầm mắt Thi Dạ Triêu: “Đầu Cố tiểu thư bị thương nặng, sẽ có một ít di chứng về sau ——”
“Nếu như tôi chỉ muốn nghe anh nói những điều này, sẽ không ở đây chờ anhnăm giờ.” Sao Thi Dạ Triêu không nhìn ra thay đổi của anh ta, ánh mắtkhôn khéo sắc bén, khiến cho người ta không có chỗ ẩn núp.
nhìn ra anh ta dao động, không biến sắc bắt đầu cổ vũ: “Có một số việc,chúng tôi đã biết, chỉ tới xác nhận một chút, anh không cần áp lực quá.”
Cô ấy đã nói như vậy, bác sỹ hít một hơi dài. “Thân thể Cố tiểu tư quảthật có vấn đề, nhưng tôi cũng chỉ hoài nghi suy đoán, lúc ấy muốnkhuyên cô ấy tới kiểm tra, nhưng cô ấy cự tuyệt, nói bất kỳ chuyện gìđều do bác sỹ của cô ấy tới phụ trách, không để cho tôi nhúng tay vàohơn nữa càng không để cho tôi nói với bất kỳ ai chuyện này, nhất là… làcậu.”
liếc nhìn Thi Dạ Triêu, lại hỏi: “Cô ấy bị vấn đề gì?”
Bác sỹ trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Các cậu biết chứng bệnh thần kinh vận động chứ? Đó là ——”
Phía sau còn chưa nói hết, anh ta liền bị một sức lực khổng lồ níu lấy vạtáo, hai mắt Thi Dạ Triêu chứa ngọn lửa khiến người ta sợ hãi, hàm răngsít chặt, các khớp xương đáng sợ dữ tợn níu lấy ngón tay của anh ta.“Anh nói lại một lần nữa.”
“Ơ, thần… bệnh thần kinh vận động.” Bác sỹ nâng mắt kính sắp rớt xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đây là lần đầu tiên nghe nói loại bệnh này, hoàn toàn không hiểu ra sao, nhưng cô dám xác định bệnh này rất nghiêm trọng, dieendaanleequuydonnbởi vì cô chưa từng thấy thái độ của Thi Dạ Triêu đáng sợ như vậy.
Cứ giằng co như vậy một lúc, rốt cuộc Thi Dạ Triêu buông lỏng tay anh tara, đứng yên tại chỗ không biết đang suy nghĩ gì, không dám tiến lênquấy rầy, bác sỹ càng không dám thở mạnh.
Sau đó, Thi Dạ Triêulấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số rồi đặt lên bên tai, cảmgiác mình hoa mắt, thế mà lại phát hiện tay anh hơi run run.
Điện thoại của Thi Dạ Diễm nhanh chóng được kết nối, nhưng Thi Dạ Triêu lại cảm thấy dường như mình mất giọng nói.
Thi Dạ Diễm đầu bên kia nghi ngờ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Eric.” Thi Dạ Triêu ép buộc bản thân tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói: “Em đang ở đâu? Anh có việc muốn hỏi em.”
Thi Dạ Diễm phát hiện trong giọng nói trầm thấp có vẻ run rẩy, trong lòngđột nhiên giật mình. “Em đang ở San Francisco, đang định rời đi.”
“Đừng đi, anh đi tìm em.” Thi Dạ Triêu cúp điện thoại, hít một hơi thật sâu xoay người rời đi.
chưa cùng đi, tiến lên hỏi bác sỹ, “Đó là bệnh gì?”
Bác sỹ lau mồ hôi đầy đầu, lấy mấy trang giấy trong hộc tủ đưa cho cô, “Tựcô xem đi, từ lúc tôi biết đã hai năm rồi, không biết lqd bây giờ tìnhhình như thế nào, có rất nhiều người mắc chứng bệnh thần kinh vận độngđã không thể tự hít thở chỉ sau một năm…”
Ánh mắt nhanh chóngquét qua tờ giấy giải thích về chứng bệnh này, lại nghe lời bác sỹ nói,trong lòng không ngừng khó chịu, không nhịn được gầm lên một tiếng: “Câm miệng!”
Bác sỹ cười khổ, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. “Làm một bác sỹ,tôi cũng không hy vọng thấy có người mắc chứng bệnh này, nhất là phụ nữtuổi còn trẻ như Cố tiểu thư.”
xé mấy trang giấy thành mấy mảnh ném mạnh lên bàn, trừng hai mắt. “Không! Có! Khả năng!”