“Mày biết một vụ Bối Luật Thanh ăn lãi bao nhiêu không?” Hắn đỏ con mắt khích động, “Một triệu sáu, một triệu sáu lận! Tao một tháng mới chỉ thu được hai nghìn, một năm được hai mươi lăm nghìn, tao phải làm bảy mươi năm mới được chừng đó tiền, ảnh nháy mắt một cái được luôn!”
Lộ Tiểu Phàm cúi đầu, im lìm ăn cặp lồng cơm của mình, cũng chẳng lấy làm giật mình. Một triệu sáu, đối với Bối Luật Thanh cũng chỉ là một lần thử nghiệm, coi mòi anh chưa hẳn là không có ý hợp tác cùng Lộ Đào.
Thấy Lộ Tiểu Bình còn phì phò tại chỗ, cậu ngước lên hỏi: 'Sao anh biết?!’ Hơi ngừng, cậu hỏi tiếp, “Tổng giám đốc Lộ giao tờ khai của ảnh cho anh Thẩm Chí Cần kia xử lý mà, chắc không phải người ta cho anh xem tài khoản đâu há?”
Lộ Tiểu Bình sượng sùng: “Ờ thì, tao lợi dụng y đi vệ sinh xem trộm mấy lần!”
Lộ Tiểu Phàm tức giận, bật thốt: “Anh xem trộm tài khoản của ảnh làm gì?”
“Xem thì đã làm sao?!” Lộ Tiểu Bình gắt gỏng, “Mày suốt ngày tâng nhà Bối lên như sen trắng ấy, vờn nhau mãi trật té ra là người ta không muốn cho tao phát tài cùng.”
Cậu hoa mày chóng mặt: “Lộ Tiểu Bình, anh tỉnh lại đi!”
Nào giờ đã bị Lộ Tiếu Phàm ăn nói to mồm và vô lễ như vậy đâu, thế là hắn hậm hực bỏ về.
Ưu tư hai ngày, hắn quyết định mượn nhà mình tạo áp lực cho cậu. Hắn biết nói với má Lộ cũng vô dụng nên gọi mấy cuộc cho ba Lộ.
Nội dung cụ thể thì có, một là thị trường chứng khoán kiếm được tiền nhanh cỡ nào, hai là lấy ví dụ Bối Luật Thanh đã kiếm được bao nhiêu tiền ra sao, ba là kể hiện tại mình đang làm vỉệc này, vốn dĩ chắc chắn có thể phất lên cùng Bối Luật Thanh, người ta tiết lộ cho mình nhiều thông tin thế, rõ ràng không coi mình là người ngoài, ấy vậy mà lại bị chính người nhà mình ngăn trở.
Ba Lộ ở nhà chưa trải qua nỗi thắc thỏm lập nghiệp của Lộ Tiểu Bình, tâm còn lớn lắm, cũng rất đặt nặng năng lực con trai. Đã thế, miếng thịt anh con trai của ông vẽ ra tuyệt diệu quá, thế là ông gọi ngay cho Lộ Tiểu Phàm dặn cậu giúp đỡ anh hai, vậy mới là người nhà! Lộ Tiểu Phàm trước hết buộc phải nghe cho xong đã, rồi sau đó mới làm như không nghe thấy gì hết.
Lộ Tiểu Bình thấy chỗ cậu không có động tĩnh, nhất là tên Thẩm Chí Cần thì càng kín như hũ nút, hỏi mười câu thì không đáp chín câu, chỉ máy móc một câu: “Quan sát biểu đồ đi.”
Mặt khác, không biết có phải Thẩm Chí Cần phát hiện hắn xem trộm máy tính y không mà y cài mật khẩu cho máy tính. Kể cả có làm sao, trước nhất cứ bảo mật cái đã.
Biết tiền người ta thu thu chi chi toàn tính theo hàng triệu lại chẳng xem được, phải nói là Lộ Tiểu Bình càng lúc càng ngứa ngáy.
****
Trác Tân đến Thiên Tân, Lâm Tử Dương đãi khách đến từ phương xa. Thấy Bối Luật Thanh và Lộ Tiểu Phàm lại cùng xuất hiện, y thất thanh: “Sao lại là cậu?”
Lộ Tiểu Phàm rất có cảm giác bị người ta đụng mặt chỉ mũi hỏi sao mày lại ăn trộm. Bối Luật Thanh trải khăn, hỏi: “Cậu có ý kiến?”
Trác Tân tự biết mình ngạo mạn, dù sao Bối Luật Thanh yêu đương đồng tính với ai cũng chưa đến phiên y quản, song y thật sự không cam lòng: “Lý Văn Tây đâu?”
Anh nâng tầm mắt, cười hở răng: “Chia tay rồi.”
Mặc dù đã phỏng đoán có khả năng anh chia tay với Lý Văn Tây, nhưng tận tai nghe anh nói vậy, não cậu lập tức ầm vang, lắp bắp xác nhận lại: “Chia tay… Chia tay….”
Anh liếc sang cậu, nói khá lãnh đạm: “Em không thấy anh thôi đeo nhẫn à?”
Nhất thởi cậu đỏ mặt, đáp: “Không dám nghĩ.”
Trác Tân nhìn bộ dạng nhu nhược của cậu mà thiếu điều nghẹt thở. Y thở phì phì: “Thảo nào lần trước tôi gặp câu ta đề nghị hợp tác, cậu ta kêu không hứng thú.”
Bối Luật Thanh nói giọng bâng quơ: “Tôi giới thiệu cậu ta cho cậu nhé?”
Trác Tân lại nghẹt thở. Lâm Tử Dương cười hì hì: “Cậu mất tự trọng quá. Được hợp tác hẳn nhiên là tốt, không hợp tác được cũng đừng o ép.”
Trác Tân hừ lạnh: “Chỉ sợ cậu ta mưu toan phá sân của chúng ta thì hơi bị phiền đấy.”
Bối Luật Thanh uống ngụm nước, cười hở răng: “Tôi mà sợ ai đến phá ư?”
“Chớ quên nhà Lý chỉ có thể tung hoành tại sân nhà Hồng Kông của họ thôi...” Lâm Tử Dương cười, chỉ tay xuống đất, “Còn đây là sân nhà tôi. Muốn chơi ở đây, cậu ta còn phải xem sắc mặt chúng ta thế nào!”
Trác Tân cười theo, lại nói: “Nhưng Lý Văn Tây được cái gia thế và tiền tài đồ sộ, cậu ta có muốn đập phá, chưa chắc chúng ta đã là đối thủ.”
“Chuyện tiền nong cậu khỏi lo.” Bối Luật Thanh rút giấy lau đũa.
Ti vi vừa hay chiếu tin thị trường chứng khoán. Thị trường chứng khoán Trung Quốc sụt giảm nghiêm trọng, từ hơn 1000 điểm xuống mức 300. So sánh với môn nhảy cầu cũng được, toàn bộ rớt thẳng xuống, không có lấy nửa đường sống cho các nhà đầu tư giãy dụa.
Lâm Tử Dương nghe xong bật cười, Lộ Tiểu Phàm biết ngay trong số những kẻ rớt đài thê thảm ấy chắc chắn không có ba người trước mắt. Đúng thế. Sao có thể là họ? Bản thân việc này đã là một cuộc đi săn, chấm dứt săn bắn chẳng qua chỉ là một lần thu lời hưởng lợi với thợ săn mà nói, còn thây phơi la liệt cũng chỉ có các con mồi nằm nơi đáy cùng của chuỗi thức ăn mà thôi.
Dùng bữa xong, Lộ Tiểu Phàm và Bối Luật Thanh về nhà ngay. Hai người vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm. Cậu gọt táo thành từng miếng nhỏ, anh lật xem giấy tờ.
“Em thấy Vienna thế nào?”
“Đẹp lắm!”
Vienna, hay những nơi tương tự, hoàn toàn không có khái niệm trong từ điển Lộ Tiểu Phàm. Đại loại cũng chỉ xem đôi ba bức ảnh in trên báo, nhưng anh bất chợt đề xuất, vậy có lẽ cũng không tồi.
“Anh tính sang Ý công tác. Sau này nếu định cư ở đó, em thích thì đi cùng anh đi.”
Đây là lần đầu tiên Bối Luật Thanh hoạch định tương lai của anh mà có cậu, ngón tay cậu cầm táo đút vào miệng anh khi ấy run rẩy. Anh đang cắn táo bất ngờ cắn cả tay cậu.
Cậu “ui” nhẹ một tiếng, giọng run run: “Anh cắn em làm gì?”
Anh ngẩng lên khỏi đống giấy tờ, cười nói: “Vậy em cắn lại anh!”
Thởi đỉểm độc nhất cậu có gan cắn anh chỉ có trên giường thôi. Giờ anh nói thế này cậu làm sao không hiểu? Bèn luống cuống tập trung cắn táo.
Anh nhấc chân, gác lên đùi cậu, sau đấy dùng ngón chân cọ xát tại nơi kia, cười chọc: “Hửm, vừa rồi ai còn bất bình…”
Miệng cậu lúng búng táo, nói lập lờ: “Bảo sao anh ăn xong đi tắm ngay!”
Anh lại cười hở răng: “Đúng rồi, hôm nay anh hứng thú đặc biệt, muốn làm em cả đêm!” Nói rồi cong chân, kéo ngã cậu. Cậu còn cầm quả táo mà can: “Chưa ăn xong táo nữa mà!”
Anh lật mình lại đè trên người cậu, dán sát rạt lỗ tai cậu thầm thì: “Bên trên em ăn, bên dưới cũng ăn, đồng cam cộng khổ...”
Cor thể ngọ nguậy chưa được hai cái đã thấy phía dưới mát lạnh, quần bị tụt ra. Cậu luýnh quýnh giãy giãy: “Chưa muốn, chưa muốn, cho em đi tắm trước đã!”
Anh đè chặt cậu, nói: “Phàm Phàm... Chân em mềm oặt rồi này, tắm thế nào mà tắm?”
Cậu bị anh đè, một chân vắt lên lưng sô pha, anh xoa vài cái chân cậu đã mềm nhũn, đành phải rên hừ hừ, để mặc anh đùa nghịch tùy thích.
Phía dưới anh cũng đã bừng bừng, đặt đằng sau cậu. Toàn thân cậu nóng bừng, trí não lại trống rỗng.
Tiếng chuông cửa thình lình vang lên, cậu buộc phải mở mắt: “Có người gọi cửa!”
Bối Luật Thanh là tên đã lên dây, làm sao còn quan tâm khách ghé, chỉ mải cúi xuổng hôn rồi cắn tai cậu: “Kệ nó đi!” Tay anh lại mơn trớn cậu nhỏ của cậu thêm vài cái nữa, cậu nhất thởi cảm thấy, thôi thì đừng để ý tiếng chuông cửa lạc quẻ kia nữa thì hay hơn.
Hai người cắn nhau một hồi, di động Lộ Tiểu Phàm ré lên, ré bền bỉ. Cậu xấu hổ nhìn anh, nói khẽ: “Chắc là... Chắc là người nhà em!”
Cậu tự biết di động của mình quá thu hút sự chú ý nên ít khỉ để lộ nó ra với người ngoài. Ngoài Bối Luật Thanh đang ở trong nhà với mình, khuya khoắt mà còn có người gọi điện tới, không phải ba Lộ thì là Lộ Tiểu Bình.
Anh hít sâu một hơi, xoay người ngồi sang một bên. Cậu vừa nhìn nơi đang sôi trào của anh, vừa mở máy hy vọng người nhà đừng nên dông dài.
“Tiểu Phàm, mày làm gì thế, sao không mở cửa cho tao?” Câu mở đầu của Lộ Tiểu Bình chính là như vậy.
Cậu ngơ ra: “Anh... Anh đang ở đâu?”
“Dưới lầu nhà mày nè. Chủ nhà bảo vởi tao chúng mày đang ờ nhà!” Lộ Tiểu Bình rống tướng, “Tao ấn chuông nãy giờ sao mày không mở cửa?”
Lộ Tiểu Phàm nghĩ tái nghĩ hồi, đại khái không có cách ngăn Lộ Tiểu Bình lên nhà, đành che loa nói áy náy nhìn Bối Luật Thanh: “Anh hai em... ở dưới!”
Anh chẳng trả lời, chỉ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Bấy giờ cậu mới phân trần vào điện thoại: “Chuông cửa không tốt lắm, em ra đây.”
Cậu quýnh quáng kéo quần rồi dùng điện thoại truyền hình mở cửa dưới nhà. Một lát sau Lộ Tiểu Bình xách một làn hoa quả to sụ cười tủm tỉm đi lên: “Ô, ăn cơm hết rồi à?”
Cậu trông thấy làn hoa quả, da đầu tê tê: “Anh mua làm gì vậy?”
Lộ Tiểu Bình trừng cậu: “Mày muốn nói gì hả? Tao đến cảm ơn Luật Thanh đã tìm việc cho tao mà đi tay không đến? Sao mày không biết đạo lý đối nhân xử thế thế nhỉ?” Hắn quan sát căn nhà, tấm tắc khen, “Nhìn người ta trang hoàng nhà cửa đẹp thật, rất nhã nhặn. Phong cách gì đây?”
“Địa Trung Hải.” Cậu nhận cái làn của hắn, tại khoảng thởi gian ngắn mà lo nghĩ biết bao điều trong đầu, không biết dùng cái nào để ứng phó hắn.
Bối Luật Thanh đi ra từ nhà vệ sinh, hắn liền đon đả chào hỏi: “Luật Thanh, ăn cơm chưa?”
Anh bâng quơ đáp: “Không phải vừa nãy Tiểu Phàm trả lời anh rồi à?”
Cậu xấu hổ khôn cùng, Lộ Tiểu Bình chỉ cười rúc rích mấy tiếng, nói: “Hôm nay tôi đến để cảm ơn anh!”
Anh ngồi xuống chiếc ghế đệm đơn, cặp chân dài vắt chéo nhau, lười biếng nói: “Cảm ơn em trai anh là được rồi.”
Lộ Tiểu Bình gật lia lịa: “Phải, phải, suy cho cùng tôi biết Luật Thanh nể quan hệ hai nhà ta nên mới ra tay giúp tôi, bằng không người có địa vị như anh việc gì phải để tâm chuyện đám dân đen chúng tôi chứ.” Hắn ngoảnh mặt nhắc Lộ Tiểu Phàm, “nhanh mang trái cây đi gọt cho Luật Thanh, sao còn đần ra đó.”
Cậu nhìn thoáng anh, thấy anh nói lạnh nhạt: “Không cần, vừa ăn trái cây xong.”
Lúc này Lộ Tiểu Bình mới chịu quay lại, xoa tay cười: “Thật ra cũng có nghĩ là thế, chẳng qua làm việc mãi chưa đạt được thành tựu gì, tự thấy mất mặt giùm anh nên ngại ngùng đến.”
Cậu vội vàng đứng lên rót cà phê cho anh. Bối Luật Thanh đi đây đi đó suốt, vô cùng thích uống cà phê, lâu ngày, cậu cũng luyện ra được kỹ thuật xay, đun cà phê số dách, trong nhà chưa bao giờ thiếu cà phê.
Anh nhận lấy tách cà phê từ cậu, nói: “Đừng khách sáo.”
Ba chữ, không mặn không nhạt, vẫn thành câu kết thúc.
Cậu nháy mắt với Lộ Tiểu Bình lần nữa. Khi mà Bối Luật Thanh nói chuyện kiểu không chừa đường sống, có nghĩa anh không muốn nói chuyện nữa.
Lộ Tiểu Bình lại hoàn toàn ngó lơ ánh mắt của em trai, tiếp tục cười khì khì: “Luật Thanh, anh thông minh sáng suốt là thế, chúng tôi cũng không cần giấu anh. Tôi biết anh là khách hàng lớn của Vạn Đạt, tôi là muốn hỏi… Có thể để tôi làm giao dịch viên cho anh không?”
Lộ Tiểu Phàm thoắt chốc thấy lưng mình toát mồ hôi đầm đìa, bèn cướp lời trước: “Anh hai nói gì vậy? Thẩm Chí Cần là giao dịch viên hàng đầu của Vạn Đạt, anh chỉ mới vào làm sao có thể bằng người ta?”
Lộ Tiểu Bình trình bày không ngừng nghỉ: “Người nhà với nhau thì tao mới nói chứ không tao nói làm gì? Tao đúng là ma mới, nhưng Thẩm Chí Cần an toàn bằng người nhà mình phỏng? Ai biết y có mưu tính gì sau lưng, đúng hôn?”
Bối Luật Thanh nhè nhẹ thổi bọt cà phê, không trả lời hắn. Chỉ có Lộ Tiểu Phàm tiếp chuyện hắn: “Anh hai, việc này không bàn được đâu. Anh không thể kiên tâm mà làm cho tốt việc của anh đi sao?”
Lộ Tiểu Bình trừng trộ: “Tiểu Phàm, người lớn nói chuyện với nhau mày chen vào làm gì? Tao muốn làm việc cho người nhà mình, ấy chính là rất rất kiên tâm làm việc, rất rất kiên tâm làm việc vì người nhà! Tao báo cho mày hay, Thẩm Chí Cần đáng tin đến thế, Tiểu Phàm, người càng không khuyết điểm mới càng có khuyết điểm lớn. Thẩm Chí Cần ngày nào cũng chỉ xem biểu đồ, chưa giao tiếp được với ai quá ba câu, mày không thấy giao dịch viên này cũng không quá hoàn mỹ hay sao?”
Bối Luật Thanh đặt tách cà phê xuống: “Được...”
Lộ Tiểu Bình hớn hở, còn Lộ Tiểu Phàm thì há hốc mồm, gàn liên tục: “Anh, ảnh cỏ biết làm đâu?!”
Lộ Tiểu Bình cáu bẳn cãi: “Tao cần gì biết, Luật Thanh chỉ đâu tao đánh đó, Luật Thanh còn có tin tức, tao có thể thua thiệt chắc?”
Bối Luật Thanh đứng dậy khỏi ghế: “Quyết thế đi, tôi có việc ra ngoài, hai anh em nói chuyện đi!”
Lộ Tiểu Phàm nghe giọng anh tuy bình thường, song độ ấm trong đó dường như giảm mấy độ, cậu tựa vào sô pha mà lạnh người. Thấy Bối Luật Thanh đi rồi, Lộ Tiểu Bình mới hào hứng: “Tiểu Phàm, mày cả ngày chỉ biết lẽo đẽo theo đuôi người ta, nấu cơm, pha trà, như đứa ô sin, chẳng khá lên được. Được, tao biết mày cũng triển vọng, yên tâm, anh làm ra tiền sẽ không quên thằng đệ đâu.”
Cậu mệt mỏi tiễn hắn ra cửa. Cũng chẳng rõ Bối Luật Thanh đi đến mấy giờ mới về, cậu ngủ rồi anh vẫn chưa về. Sáng sớm, cậu rén xuống giường, ninh cháo.
Khi anh đánh răng rửa mặt xong xuôi, ra ăn cháo, cậu quan sát anh mãi, cảm thấy sắc mặt anh đỡ hơn mới nói nhỏ: “Anh, thực ra không cần để ý Lộ Tiểu Bình đâu. Ảnh đòi gì anh cứ từ chối là được mà!”
Anh bỏ hành ra khỏi bát dửng dưng nói: “Lúc nào cũng thế còn gì. Nhà Lộ các em còn chưa đạt được mục đích là còn chưa thôi nhũng nhẵng. Hắn muốn thử thì thử.”
Cậu ngập ngừng đáp “vâng”. Bỏ bát đũa vào bồn, cảm giác sắp xảy ra tai họa cứ chờn vờn quanh cậu, cho nên lúc đi làm cậu gọi điện, nhắn tin không ngừng cho Lộ Tiểu Bình, căn vặn hắn đừng phạm sai lầm.
Cậú căm di động, chui vào nhà vệ sinh gọi điện. Vừa ngửng đău đã gặp chị Hứa bước ra từ nhà vệ sinh nữ, đôi bên không khỏi xấu hổ. Chị Hứa thừ người, môi mấp máy, nhưng nhìn thấy chiếc di động nhỏ nhắn cậu cầm, chị không chờ cậu lên tiếng đã dứt khoát bỏ đi.
Tình hình cũng không đến nỗi bết bát như cậu lo lắng. Lộ Tiểu Bình tốt xấu cũng được cái đầu, quản lý tài khoản thay Bối Luật Thanh tương đối ổn, cuối tháng chia hoa hồng 1%, hắn nhận được hơn mười nghìn.
Vừa lĩnh tiền, hắn đã mua ngay cho má Lộ một chiếc nhẫn vàng, ba Lộ cũng được một chiếc. Hắn mua cho Lộ Tiểu Đích một bộ váy, mua cho Lộ Tiểu Thế một máy nghe CD, và cũng không quên mua cho Lộ Tiểu Phàm một bộ nồi inox mới sản xuất, còn lại tự mua cho mình một cái di động. Má Lộ gần như mừng phát khóc, mà Lộ Tiểu Phàm cũng vui, ngồi với má không ngừng khen anh hai tinh mắt, nồi hắn mua nấu không bị lem nhem dầu mỡ.
Lộ Tiểu Bình đứng cạnh chỉ trỏ: “Đắt lắm đấy biết chưa? Mày ở với Bối Luật Thanh lâu thế rồi mà sao vẫn quê một cục. Ảnh thiếu tiền chắc? Mày biết ảnh có bao nhỉêu tiền không? Mày còn dùng một cái chảo sắt xào rau, làm nhà mù mịt mùi dầu mỡ nữa chứ!”
“Dạ, dạ!” Cậu cười hiền lành.
Má Lộ trừng hắn, nóỉ: “Mua được cái nồi đã vỗ ngực, anh biết anh có ngày hôm nay là nhờ ai không?”
“Không nói với má nữa! Má muốn nghĩ con dựa dẫm vào ai thì má cứ nghĩ!” Hắn phất tay, rút di động ra bấm số, đứng chễm chệ ngay cửa nói chuyện điện thoại oang oang.
Ở nhà Lộ, má Lộ bấy chầy luôn nói một là một, hai là hai, chưa bị ai đối xử hỗn hào như vậy. Bà có chút không vui, Lộ Tiểu Phàm nói đùa dỗ dành bà, bà cũng chỉ hít hà mấy hơi, vỗ vỗ tay cậu.
Con trai đã ổn định, bà liền về quê. Ba Lộ nhận được nhẫn vàng hận không thể chạy khắp làng mấy vòng, đâm ra ai ai cũng biết Lộ Tiểu Bình đang ăn nên làm ra ờ thành phố thế nào, một tháng kiếm được cả nghìn đồng.
Lộ Tiểu Bình trở nên giàu sang đủ để chứng minh ý tưởng và quan điểm trước kia của hắn sao mà chính xác. Ba Lộ cục mịch thường xuyên xem thường má Lộ toàn làm trái ý Lộ Tiểu Bình, cạnh khóe bà: “Má Lộ, mình nha, đừng có Tiểu Phàm Tiểu Phàm suốt ngày nữa. Tôi nói với mình bao lần rồi, có tương lai xán lạn nhà mình chỉ được mỗi thằng Tiểu Bình thôi. Mình xem thằng Tiểu Phàm ở nhà Bối bao năm mà cứ vật và vật vờ, chửa lên nổi chức Trưởng khoa. Sau này mình nghe Tiểu Bình nhiều một chút, thằng bé thông minh từ nhỏ, biết nhìn nhận vấn đề.”
Ba Lộ ca một bài, má Lộ im bặt.
***
Lộ Tiểu Bình tiếp tục phát tài, Lộ Tiểu Phàm tiếp tục hầm canh. Bối Luật Thanh tuy đang trong kỳ nghỉ phép nhưng hình như vẫn bận bù đầu.
Lộ Tiểu Bình thường rỉ tai Lộ Tiểu Phàm đầy bí ẩn: “Hội Bối Luật Thanh trăm phần trăm là đang chuẩn bị chơi một vố ra trò đấy, chắc chắn luôn, tin anh mày đi!”
Mí mắt cậu chẳng buồn nâng, hỏi: “Anh quan tâm quá chuyện của ảnh làm gì?”
Lộ Tiểu Bình khinh thường: “Nói với mày đúng là đàn gảy tai trâu. Bảo mày nghe, Bộ Nông nghiệp mấy tháng tới nhất định thông báo tin quan trọng. Bí mật đấy, rồi hội Bối Luật Thanh sẽ biết tin ấy là gì trước nhất. Lộ Đào bám dính họ ắt hẳn muốn quá giang chuyến xe này!”
Lộ Tiểu Phàm đang chuẩn bị hàng Tết ở siêu thị, nào có rảnh rang nghe Lộ Tiểu Bình bắng nha bắng nhắng trong điện thoại. Cậu đáp vâng vâng: “Anh cử giao dịch tốt cho ảnh là đủ, đừng quản nhiều!”
Lộ Tiểu Bình suýt nữa bị cậu chọc cho phun mau: “Mày đầu đất à? Một chuyến xe ngon trớn như thế ai ai cũng muốn chen nhau lên, mày khôn ngoan ra tí đi, mày không muốn lên thì anh mày muốn lên!”
Cậu nói: “Mở một tài khoản cần tận ba trăm nghìn, anh không có tiền mở tài khoản thì nghĩ tầm xào mà làm gì? Cúp đây!”
Nói xong cậu cúp máy, nhưng lòng dạ cứ chông chênh mãi. Đến tối Bối Luật Thanh về ăn cơm, cậu trò chuyện một lúc, bèn kiếm một chủ đề mà hỏi: “Anh hai em làm việc được không anh?”
Thần sắc anh đang hòa dịu, tự dưng nghe cậu nhắc đến Lộ Tiểu Bình liền chau mày, tiện tay gắp cho cậu một miếng sò điệp anh xách tưoi sống về từ Hokkaido: “Ăn cơm đi, em không cần để bụng chuyện hắn!”
Cậu nghe ra anh không vui, liền ngập ngừng: “Em sợ ảnh gây rắc rối cho anh thôi!”
Anh bình thản khẳng định: “Anh không sợ hắn gây rắc rối cho anh!”
Lời này lấp lửng, nghe khá nửa vời, cậu không dám hỏi nữa, sợ rằng hỏi tiếp sẽ làm anh giận, đành phải mắc cỡ cúi đầu ăn cơm, ỉm thin thít.
Anh dường như cũng hết hứng nói chuyện với cậu, bàn ăn phút chốc trở nên buồn tẻ. Ăn xong, cậu đi rửa bát, anh nhìn cậu làm, hai người đều chẳng lên tiếng.
Sau bữa cơm, Lâm Tử Dương đến, như hồi ở thủ đô, đầu tiên hắn cười hì hì: “Ôi chao, vất vả cho Tiểu Phàm, đang rửa bát hả?”
Cho tới bây giờ, Lộ Tiểu Phàm không nói chuyện nhiều lắm với Lâm Tử Dương, nghe hắn hỏi vậy cũng chỉ gật đầu đáp “vâng” một tiếng.
Lâm Tử Dương như thường lệ lại xầm xì mấy câu cùng Bối Luật Thanh. Bếp nhà họ là kiểu rộng mở, nhưng Lâm Tử Dương đè giọng quá bé, mặt Bối Luật Thanh lại không có cảm xúc, Lộ Tiểu Phàm thật không rõ họ đang nói gì. Nói chưa đầy mười phút, ánh mắt Bối Luật Thanh chỉ dừng trên trang sách, lát sau mới nghe thấy anh cất tiếng bình thản: “Đủ chưa?”
Ngữ điệu của Bối Luật Thanh, ai không quen thân anh sẽ không nghe ra anh có ý gì. Và câu hôm nay khiến Lộ Tiểu Phàm rùng mình, bởi cậu vô thức nhớ lại năm xưa ở trường đại học, anh nện tên cao to kia đến hấp hối, sau đó cũng bình thản hỏi một câu: “Đủ chưa, Tử Dương?”
Lâm Tử Dương vẫn cười tươi rói như ánh dương: “Đủ rồi!” Hắn đứng dậy vỗ vai anh, “Ok, ra ngoài làm ly rượu!”
Anh đặt sách sang một bên, đứng lên đi theo Lâm Tử Dương ra ngoài. Lúc đi ngang qua, hắn còn gõ mặt bàn ra chiều rất thân thiết: “Đi nhé, Tiểu Phàm.”
Lâm Tử Dương không muốn bàn việc cùng anh trước mặt cậu mà vẫn khách khí tỏ vẻ thân thiết nhường ấy, cậu thật không bỉết trả lời hắn ra sao.
Hắn rõ ràng cũng không trông mong cậu đáp lại, một trước một sau cùng Bối Luật Thanh ra ngoài. Cậu nhìn bóng anh, lại cúi đầu rửa bát
Rửa nửa chừng, di động kêu, cậu thấy là số của Lộ Tiểu Bình liền không nghe. Lộ Tiểu Bình vẫn gọi dai dẳng, gọi dai dẳng, cậu bất đắc dĩ nhấc máy lên nghe cho gọn.
“Mày làm gì mà giờ mới nghe máy?” Vừa thông máy đã nghe Lộ Tiểu Bình mắng vốn, nhung hắn hiển nhiên cũng không cần cậu đáp, ngược lại hỏi, “Luật Thanh có nhà không?”
“Ảnh không có nhà!”
Lộ Tiểu Bình lập tức thần bí nói: “Phàm Phàm, ra ngoài tẹo, tao có chuyện quan trọng cần nói!”
Cậu vừa nghe máy vừa rửa bát: “Em đang dở tay!”
Lộ Tỉểu Bình cụt hứng, nạt: “Mày thì dở cái chỉ? Lại rửa bát pha trà chứ gì? Ra đây, anh có việc hệ trọng, chờ mày dưới nhà, không gặp không về!” Nói rồi hắn cúp máy giòn giã.
Cậu nhìn dỉ động, đành hết cách, lau tay xuống nhà. Lộ Tiểu Phàm đang lắc lư ở hành lang lầu dưới. Cậu đến, hắn kéo ngay cậu vào một quán trà.
Hai người ngồi xuống, Lộ Tiểu Bình vội gọi một ấm trà, sau đó hạ giọng: “Tiểu Phàm, tao biết tin là gì rồi. Mày biết Trung Quốc gia nhập WTO chưa?” Thấy vẻ mặt cậu chẳng gợn sóng hắn liền giải thích, “WTO, Tổ chức Thương mại Thế giới!”
“À, thì sao?”
Lộ Tiểu Bình ngó quanh tứ phía, đoạn rướn sát vào cậu, nói: “Nên Bộ Nông nghiệp tháng sau cho phép nước mình nhập khẩu sản phẩm nông nghiệp!”
“À, sao nữa?”
“Sao nữa?!” Lộ Tiểu Bình tức giận, “Sản phẩm nào mở cửa nhập khẩu, thị trường kỳ hạn của sản phẩm đó sẽ rớt giá, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một! Mày động não một chút, nếu chúng ta biết sắp tới mở cửa sản phẩm nông nghiệp nào, chúng ta bỏ trống sản phẩm đó. Nếu ta bỏ trống được hơn mười nghìn, chí ít sẽ kiếm được một triệu, may mắn nữa, còn nhảy lên cả con số mấy triệu! Tiểu Phàm!” Hắn hít sâu một hơi, “Tao, không quá trông chở mày nghe ngóng được tin gì, vụ tin tức để anh mày lo!”
Hắn rốt cuộc không kiềm nén được nữa, thao thao bất tuyệt: “Tao đoán sản phẩm phụ nông nghiệp này phân nửa là ngô... Luật Thanh gần đây đặc biệt chú ý đến mặt hàng ngô, thu thu chi chi mấy vụ không nhiều nhưng rất kỳ quặc, như đang thử nghiệm ấy.”
Lộ Tiểu Phàm cúi đầu uống trà, rầu rĩ nói: “Ở chợ rau, ngô tăng gần năm hào một cân. Em nghe người ta bán hàng nói ngô năm nay thiếu thốn, sang năm lại càng khan hiếm, làm sao thị trường kỳ hạn có thế rớt giá?!” :
Lộ Tiểu Bình “xì” một tiếng tỏ vẻ khinh thường: “Mày thì biết gì, chứng khoán có phải cái rổ rau của mày đâu? Đó là chính trị, là kinh tế, chỉ cần có tin mở cửa nhập khẩu thì thiếu hay không thiếu hàng cũng không ảnh hưởng, thị trường kỳ hạn trăm phần trăm rớt giá!” Hắn xua tay, “Chỉ số thông minh của mày chắc không hiểu đâu. Thôi khỏi nói dài dòng, lần này tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một!”
Lộ Tiểu Phàm ngẩng lên nhìn Lộ Tiểu Bình nghịch thìa trong ánh đèn đỏ đỏ, nói khẽ: “Mình làm gì có tiền mở tài khoản...”
An chí, anh tìm được người chịu tham gia cùng rồi, còn thiếu một trăm nghìn nữa là anh có thể mở tài khoản...” Lộ Tiểu Bình uống ngụm trà, thảnh thơi nói.
Lộ Tiểu Phàm mở to mắt “Nhưng mà… Em không có tận một trăm nghìn đâu!”
Lộ Tiểu Bình cũng mở to mắt: “Cái gì? Mày không có tiền? Mày ở nhà Bối bốn, năm năm rồi mà không có nổi một trăm nghìn? Mày đùa anh à? Không nói ba vợ già khú nhà mày, má vợ mày ai? Là Thẩm Ngô Bích Thị! Mày cưới con bả, bả ki bo mấy cũng phải cho được hai trăm, ba trăm nghìn chứ? Mày ở nhà Bối ăn không lo mặc không lo, cũng chả phải bỏ tiền bản thân, chả nhẽ mày không tiết kiệm?” Hắn nói tới đây như thể nhận ra mình đang mắng xối xả em trai, bèn mềm giọng lại, “Được rồi, Tiểu Phàm tao biết mày bủn xỉn thành tính rồi. Hồi mày bé, má Lộ cho mày tiền mày còn ém được ba năm, tao đâu phải vay mày rồi hổng trả đâu. Thế này nhé, anh em mình chia 6:4, tao 6 mày 4, hai anh em cừngphát tài!!!”
Lộ Tiểu Phàm nói day dứt “Không có thật!”
Lộ Tiểu Bình phẫn nộ, chỉ thẳng tay vào mũi cậu: “Tiểu Phàm, mày cố tình chặn đường anh hai mày, không cho anh hai mày giàu đúng hôn?”
Cậu thở dài: “Em không có thật mà...”
Lộ Tiểu Bình phẩy tay bỏ về, tiền trà cũng chưa thèm trả.
Vải ngày sau cậu nhận được điện thoại của ba Lộ. Lộ Tiểu Bình gọi về nhà hung hăng mách tội cậu, ba Lộ nghe Lộ Tiểu Bình có cách trở thành triệu phú, nhất thời chân không đứng thẳng nổi. Nhưng ngay sau đó nghe tin thằng thứ chặn đường không cho thằng cả làm giàu, ông sốt ruột, cúp máy cái đã gọi ngay cho cậu, gọi được cái là mắng cậu sa sả.
“Tiểu Phàm, não mày ngắn hay mày thiếu chiều điện(*)? Mày dốt, ba má biết rồi, nhưng giờ anh hai mày đưa mày đi làm giàu, mày lại hổng chịu, rút cục mày bị làm sao? Sợ anh hai mày vay tiền hổng trả, giờ thì ba mày úp cái mặt già này xuống vay tiền mày được chửa?”
(*)Điện gồm ba chiều, thiếu một chiều là không lên được điện. Đây là cách mắng chửi của người Thiểm Tây, nghĩa tương đương như “não ngắn”.
Cậu thở dài, buộc phải đáp: “Con không có tiền thật ba ơi...”
Ba Lộ tức tối cúp máy ngay tức khắc, hầm hầm hừ hừ về tìm má Lộ, lên án: “Má Lộ, gọi điện ngay cho Tiểu Phàm hỏi nó có ý gì? Có phải nó sau này hổng muốn về cái nhà này nữa phải không? Anh hai nó vay tiền là muốn dẫn nó đi làm giàu!”
Má Lộ hỏi ngọn ngành sự việc, phủi bùn đất trên người, nói: ‘Mình đừng hỏi vay tiền Tiểu Phàm! Tiểu Bình hàm hồ, mình cũng hàm hồ theo nó sao? Nó làm kiếm được mười nghìn một tháng nhà Lộ mình đã đủ nở mặt. Một triệu? Chớ có thả mồi bắt bóng!” Bà vén mành đi vào trong nhà.
Song sự việc không kết thức như lời má Lộ. Mấy bữa sau má Lộ như đứng đống lửa như ngồi đống rơm, gọi điện ngay cho Lộ Tiểu Phàm, cho hay ba cậu vay làng gần một trăm nghìn gửi cho Lộ Tiểu Bình, trong đó có năm mươi nghìn là tiền riêng của bà Lưu mẹ trưởng làng.
Cả làng ai cũng biết năng lực của Lộ Tiểu Bình có thế kiếm ra núi tiền, nên nghe ba Lộ manh nha về cơ hội phát tài, họ đồng loạt mớt hết của chìm của nổi trong nhà ra đưa. Bà Lưu một đời hưởng phúc con trai làm trưởng làng rất tin tưởng với chân lý làm quan sẽ phát tài này, ngay cả tiền đóng quan tài cũng trao vào tay ba Lộ.
Lộ Tiểu Phàm nghe đầu mình như có ngàn vạn con ong đang hỗn loạn vo ve vo ve làm cậu choáng váng. Cậu hỏi má Lộ, cậu biết làm gì đây?
Má Lộ sụt sịt “Tiểu Phàm, má biết họ quá tệ. Nhưng má Lộ không nhờ con thì biết nhờ ai?”
Lộ Tiểu Phàm rất muốn tìm dịp kể chuyện này cho Bối Luật Thanh, nhưng cậu có thể cảm nhận dạo này anh lại lạnh nhạt cậu rồi. Vì quá rõ ràng, anh bắt đầu không về nhà thường xuyên nữa.
Căn nhà hiện tại lại như hoá thành nhà cậu. Cậu liên tục gọi điện, anh đều thản nhiên nói bận.
Áp lực từ má Lộ khiến cậu càng ngày càng lang thang ngoài đường rất lâu. Đôi khi đường phố đã lên đèn, cậu mới phát giác, than ôi, thành thị phát triển nhanh thật. Hai ngày trước còn chưa có đèn đường, hai ngày sau đã có. Hai ngày trước đường còn chưa sửa xong, hai ngày sau đã xe cộ tấp nập.
Cậu đếm số đường của Thiên Tân, thầm nhủ nếu hôm nay có thể đếm thêm một con đường mới, cậu sẽ gọi điện cho anh. Chỉ là cậu không ngờ, còn chưa đếm được con đường mới, cậu đã tình cờ gặp anh.
Anh đang đi cạnh một cô gái xinh đẹp. Hai người cúi đầu nói cười rúc rích, đi vào một nhà hàng hải sản xa hoa bên kia đường.
Bạn đang �
Họ đứng bên nhau hài hòa ngần ấy. Cạnh Bối Luật Thanh rất ít xuất hiện phụ nữ nên cậu chỉ biết nghĩ về Lý Văn Tây, lại chẳng biết bên cạnh anh rồi sớm rồi muộn sẽ có một người phụ nữ.
Người phụ nữ này rất hiển nhiên, rất hợp lý hợp tình đứng bên cạnh anh, thay thế vị trí của cậu.
Cậu đứng trong góc khuất nơi vỉa hè đối diện, vậy là biết hôm nay không có khả năng gọi điện cho anh rồi, dẫu cho hôm nay cậu có thể đếm đến con đường thứ mấy.
Cũng không rõ có phải tối ngủ không ngon không mà sáng dậy cậu không đi làm. Nghe tiếng chuông cửa tưởng anh về, dụi mắt mở cửa mới biết là lao công quét dọn.
Bác lao công tỏ vẻ kiêu ngạo đối với cậu. Bác là lao công Bối Luật Thanh mời từ Bắc Kinh đến, một tuần đến một lần. Bác đắc chí lắm, nói: “Không phải khoe chứ, chẳng dễ tìm được giúp việc chu đáo như tôi đâu. Đồ đạc trong nhà đặt như nào tôi quan sát một lần là nhớ, tuyệt đối không đặt sai chỗ. Chứ lắm người giúp việc đặt đồ lung tung làm hại chủ nhà tìm đỏ mắt chả thấy!”
Lộ Tiểu Phàm bỗng chốc hiểu ra, tại sao nồi niêu xoong chảo trong bếp lại sắp xếp giống hệt hai năm trước.
Cậu khòm lưng, ngượng nghịu lấy chiếc chìa khoá trong túi ra. Cậu ngỡ thường thường anh vẫn ám chỉ, ám chỉ anh vẫn còn vài phần hứng thú với cậu, giờ thì chắc chán ngấy rồi, nên anh sẽ thu hồi sự ám chỉ lại.
Liệu có nên biết điều trước, tự động trả chìa khoá không? Lộ Tiểu Phàm ngẫm nghĩ.
Cậu gọi đỉện cho Lộ Tiểu Bình, giờ thì đổi thành hắn không nghe máy, vẻ như hắn dỗỉ cậu. Vì thế cậu đành tự đến Vạn Đạt gặp hắn. Cậu không gặp Lộ Tiểu Bình, lại gặp Lý Văn Tây đang đứng trước cửa bãi đậu xe cách Vạn Đạt không xa.
“Mày biết một vụ Bối Luật Thanh ăn lãi bao nhiêu không?” Hắn đỏ con mắt khích động, “Một triệu sáu, một triệu sáu lận! Tao một tháng mới chỉ thu được hai nghìn, một năm được hai mươi lăm nghìn, tao phải làm bảy mươi năm mới được chừng đó tiền, ảnh nháy mắt một cái được luôn!”
Lộ Tiểu Phàm cúi đầu, im lìm ăn cặp lồng cơm của mình, cũng chẳng lấy làm giật mình. Một triệu sáu, đối với Bối Luật Thanh cũng chỉ là một lần thử nghiệm, coi mòi anh chưa hẳn là không có ý hợp tác cùng Lộ Đào.
Thấy Lộ Tiểu Bình còn phì phò tại chỗ, cậu ngước lên hỏi: 'Sao anh biết?!’ Hơi ngừng, cậu hỏi tiếp, “Tổng giám đốc Lộ giao tờ khai của ảnh cho anh Thẩm Chí Cần kia xử lý mà, chắc không phải người ta cho anh xem tài khoản đâu há?”
Lộ Tiểu Bình sượng sùng: “Ờ thì, tao lợi dụng y đi vệ sinh xem trộm mấy lần!”
Lộ Tiểu Phàm tức giận, bật thốt: “Anh xem trộm tài khoản của ảnh làm gì?”
“Xem thì đã làm sao?!” Lộ Tiểu Bình gắt gỏng, “Mày suốt ngày tâng nhà Bối lên như sen trắng ấy, vờn nhau mãi trật té ra là người ta không muốn cho tao phát tài cùng.”
Cậu hoa mày chóng mặt: “Lộ Tiểu Bình, anh tỉnh lại đi!”
Nào giờ đã bị Lộ Tiếu Phàm ăn nói to mồm và vô lễ như vậy đâu, thế là hắn hậm hực bỏ về.
Ưu tư hai ngày, hắn quyết định mượn nhà mình tạo áp lực cho cậu. Hắn biết nói với má Lộ cũng vô dụng nên gọi mấy cuộc cho ba Lộ.
Nội dung cụ thể thì có, một là thị trường chứng khoán kiếm được tiền nhanh cỡ nào, hai là lấy ví dụ Bối Luật Thanh đã kiếm được bao nhiêu tiền ra sao, ba là kể hiện tại mình đang làm vỉệc này, vốn dĩ chắc chắn có thể phất lên cùng Bối Luật Thanh, người ta tiết lộ cho mình nhiều thông tin thế, rõ ràng không coi mình là người ngoài, ấy vậy mà lại bị chính người nhà mình ngăn trở.
Ba Lộ ở nhà chưa trải qua nỗi thắc thỏm lập nghiệp của Lộ Tiểu Bình, tâm còn lớn lắm, cũng rất đặt nặng năng lực con trai. Đã thế, miếng thịt anh con trai của ông vẽ ra tuyệt diệu quá, thế là ông gọi ngay cho Lộ Tiểu Phàm dặn cậu giúp đỡ anh hai, vậy mới là người nhà! Lộ Tiểu Phàm trước hết buộc phải nghe cho xong đã, rồi sau đó mới làm như không nghe thấy gì hết.
Lộ Tiểu Bình thấy chỗ cậu không có động tĩnh, nhất là tên Thẩm Chí Cần thì càng kín như hũ nút, hỏi mười câu thì không đáp chín câu, chỉ máy móc một câu: “Quan sát biểu đồ đi.”
Mặt khác, không biết có phải Thẩm Chí Cần phát hiện hắn xem trộm máy tính y không mà y cài mật khẩu cho máy tính. Kể cả có làm sao, trước nhất cứ bảo mật cái đã.
Biết tiền người ta thu thu chi chi toàn tính theo hàng triệu lại chẳng xem được, phải nói là Lộ Tiểu Bình càng lúc càng ngứa ngáy.
Trác Tân đến Thiên Tân, Lâm Tử Dương đãi khách đến từ phương xa. Thấy Bối Luật Thanh và Lộ Tiểu Phàm lại cùng xuất hiện, y thất thanh: “Sao lại là cậu?”
Lộ Tiểu Phàm rất có cảm giác bị người ta đụng mặt chỉ mũi hỏi sao mày lại ăn trộm. Bối Luật Thanh trải khăn, hỏi: “Cậu có ý kiến?”
Trác Tân tự biết mình ngạo mạn, dù sao Bối Luật Thanh yêu đương đồng tính với ai cũng chưa đến phiên y quản, song y thật sự không cam lòng: “Lý Văn Tây đâu?”
Anh nâng tầm mắt, cười hở răng: “Chia tay rồi.”
Mặc dù đã phỏng đoán có khả năng anh chia tay với Lý Văn Tây, nhưng tận tai nghe anh nói vậy, não cậu lập tức ầm vang, lắp bắp xác nhận lại: “Chia tay… Chia tay….”
Anh liếc sang cậu, nói khá lãnh đạm: “Em không thấy anh thôi đeo nhẫn à?”
Nhất thởi cậu đỏ mặt, đáp: “Không dám nghĩ.”
Trác Tân nhìn bộ dạng nhu nhược của cậu mà thiếu điều nghẹt thở. Y thở phì phì: “Thảo nào lần trước tôi gặp câu ta đề nghị hợp tác, cậu ta kêu không hứng thú.”
Bối Luật Thanh nói giọng bâng quơ: “Tôi giới thiệu cậu ta cho cậu nhé?”
Trác Tân lại nghẹt thở. Lâm Tử Dương cười hì hì: “Cậu mất tự trọng quá. Được hợp tác hẳn nhiên là tốt, không hợp tác được cũng đừng o ép.”
Trác Tân hừ lạnh: “Chỉ sợ cậu ta mưu toan phá sân của chúng ta thì hơi bị phiền đấy.”
Bối Luật Thanh uống ngụm nước, cười hở răng: “Tôi mà sợ ai đến phá ư?”
“Chớ quên nhà Lý chỉ có thể tung hoành tại sân nhà Hồng Kông của họ thôi...” Lâm Tử Dương cười, chỉ tay xuống đất, “Còn đây là sân nhà tôi. Muốn chơi ở đây, cậu ta còn phải xem sắc mặt chúng ta thế nào!”
Trác Tân cười theo, lại nói: “Nhưng Lý Văn Tây được cái gia thế và tiền tài đồ sộ, cậu ta có muốn đập phá, chưa chắc chúng ta đã là đối thủ.”
“Chuyện tiền nong cậu khỏi lo.” Bối Luật Thanh rút giấy lau đũa.
Ti vi vừa hay chiếu tin thị trường chứng khoán. Thị trường chứng khoán Trung Quốc sụt giảm nghiêm trọng, từ hơn điểm xuống mức . So sánh với môn nhảy cầu cũng được, toàn bộ rớt thẳng xuống, không có lấy nửa đường sống cho các nhà đầu tư giãy dụa.
Lâm Tử Dương nghe xong bật cười, Lộ Tiểu Phàm biết ngay trong số những kẻ rớt đài thê thảm ấy chắc chắn không có ba người trước mắt. Đúng thế. Sao có thể là họ? Bản thân việc này đã là một cuộc đi săn, chấm dứt săn bắn chẳng qua chỉ là một lần thu lời hưởng lợi với thợ săn mà nói, còn thây phơi la liệt cũng chỉ có các con mồi nằm nơi đáy cùng của chuỗi thức ăn mà thôi.
Dùng bữa xong, Lộ Tiểu Phàm và Bối Luật Thanh về nhà ngay. Hai người vừa ăn trái cây vừa nói chuyện phiếm. Cậu gọt táo thành từng miếng nhỏ, anh lật xem giấy tờ.
“Em thấy Vienna thế nào?”
“Đẹp lắm!”
Vienna, hay những nơi tương tự, hoàn toàn không có khái niệm trong từ điển Lộ Tiểu Phàm. Đại loại cũng chỉ xem đôi ba bức ảnh in trên báo, nhưng anh bất chợt đề xuất, vậy có lẽ cũng không tồi.
“Anh tính sang Ý công tác. Sau này nếu định cư ở đó, em thích thì đi cùng anh đi.”
Đây là lần đầu tiên Bối Luật Thanh hoạch định tương lai của anh mà có cậu, ngón tay cậu cầm táo đút vào miệng anh khi ấy run rẩy. Anh đang cắn táo bất ngờ cắn cả tay cậu.
Cậu “ui” nhẹ một tiếng, giọng run run: “Anh cắn em làm gì?”
Anh ngẩng lên khỏi đống giấy tờ, cười nói: “Vậy em cắn lại anh!”
Thởi đỉểm độc nhất cậu có gan cắn anh chỉ có trên giường thôi. Giờ anh nói thế này cậu làm sao không hiểu? Bèn luống cuống tập trung cắn táo.
Anh nhấc chân, gác lên đùi cậu, sau đấy dùng ngón chân cọ xát tại nơi kia, cười chọc: “Hửm, vừa rồi ai còn bất bình…”
Miệng cậu lúng búng táo, nói lập lờ: “Bảo sao anh ăn xong đi tắm ngay!”
Anh lại cười hở răng: “Đúng rồi, hôm nay anh hứng thú đặc biệt, muốn làm em cả đêm!” Nói rồi cong chân, kéo ngã cậu. Cậu còn cầm quả táo mà can: “Chưa ăn xong táo nữa mà!”
Anh lật mình lại đè trên người cậu, dán sát rạt lỗ tai cậu thầm thì: “Bên trên em ăn, bên dưới cũng ăn, đồng cam cộng khổ...”
Cor thể ngọ nguậy chưa được hai cái đã thấy phía dưới mát lạnh, quần bị tụt ra. Cậu luýnh quýnh giãy giãy: “Chưa muốn, chưa muốn, cho em đi tắm trước đã!”
Anh đè chặt cậu, nói: “Phàm Phàm... Chân em mềm oặt rồi này, tắm thế nào mà tắm?”
Cậu bị anh đè, một chân vắt lên lưng sô pha, anh xoa vài cái chân cậu đã mềm nhũn, đành phải rên hừ hừ, để mặc anh đùa nghịch tùy thích.
Phía dưới anh cũng đã bừng bừng, đặt đằng sau cậu. Toàn thân cậu nóng bừng, trí não lại trống rỗng.
Tiếng chuông cửa thình lình vang lên, cậu buộc phải mở mắt: “Có người gọi cửa!”
Bối Luật Thanh là tên đã lên dây, làm sao còn quan tâm khách ghé, chỉ mải cúi xuổng hôn rồi cắn tai cậu: “Kệ nó đi!” Tay anh lại mơn trớn cậu nhỏ của cậu thêm vài cái nữa, cậu nhất thởi cảm thấy, thôi thì đừng để ý tiếng chuông cửa lạc quẻ kia nữa thì hay hơn.
Hai người cắn nhau một hồi, di động Lộ Tiểu Phàm ré lên, ré bền bỉ. Cậu xấu hổ nhìn anh, nói khẽ: “Chắc là... Chắc là người nhà em!”
Cậu tự biết di động của mình quá thu hút sự chú ý nên ít khỉ để lộ nó ra với người ngoài. Ngoài Bối Luật Thanh đang ở trong nhà với mình, khuya khoắt mà còn có người gọi điện tới, không phải ba Lộ thì là Lộ Tiểu Bình.
Anh hít sâu một hơi, xoay người ngồi sang một bên. Cậu vừa nhìn nơi đang sôi trào của anh, vừa mở máy hy vọng người nhà đừng nên dông dài.
“Tiểu Phàm, mày làm gì thế, sao không mở cửa cho tao?” Câu mở đầu của Lộ Tiểu Bình chính là như vậy.
Cậu ngơ ra: “Anh... Anh đang ở đâu?”
“Dưới lầu nhà mày nè. Chủ nhà bảo vởi tao chúng mày đang ờ nhà!” Lộ Tiểu Bình rống tướng, “Tao ấn chuông nãy giờ sao mày không mở cửa?”
Lộ Tiểu Phàm nghĩ tái nghĩ hồi, đại khái không có cách ngăn Lộ Tiểu Bình lên nhà, đành che loa nói áy náy nhìn Bối Luật Thanh: “Anh hai em... ở dưới!”
Anh chẳng trả lời, chỉ đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Bấy giờ cậu mới phân trần vào điện thoại: “Chuông cửa không tốt lắm, em ra đây.”
Cậu quýnh quáng kéo quần rồi dùng điện thoại truyền hình mở cửa dưới nhà. Một lát sau Lộ Tiểu Bình xách một làn hoa quả to sụ cười tủm tỉm đi lên: “Ô, ăn cơm hết rồi à?”
Cậu trông thấy làn hoa quả, da đầu tê tê: “Anh mua làm gì vậy?”
Lộ Tiểu Bình trừng cậu: “Mày muốn nói gì hả? Tao đến cảm ơn Luật Thanh đã tìm việc cho tao mà đi tay không đến? Sao mày không biết đạo lý đối nhân xử thế thế nhỉ?” Hắn quan sát căn nhà, tấm tắc khen, “Nhìn người ta trang hoàng nhà cửa đẹp thật, rất nhã nhặn. Phong cách gì đây?”
“Địa Trung Hải.” Cậu nhận cái làn của hắn, tại khoảng thởi gian ngắn mà lo nghĩ biết bao điều trong đầu, không biết dùng cái nào để ứng phó hắn.
Bối Luật Thanh đi ra từ nhà vệ sinh, hắn liền đon đả chào hỏi: “Luật Thanh, ăn cơm chưa?”
Anh bâng quơ đáp: “Không phải vừa nãy Tiểu Phàm trả lời anh rồi à?”
Cậu xấu hổ khôn cùng, Lộ Tiểu Bình chỉ cười rúc rích mấy tiếng, nói: “Hôm nay tôi đến để cảm ơn anh!”
Anh ngồi xuống chiếc ghế đệm đơn, cặp chân dài vắt chéo nhau, lười biếng nói: “Cảm ơn em trai anh là được rồi.”
Lộ Tiểu Bình gật lia lịa: “Phải, phải, suy cho cùng tôi biết Luật Thanh nể quan hệ hai nhà ta nên mới ra tay giúp tôi, bằng không người có địa vị như anh việc gì phải để tâm chuyện đám dân đen chúng tôi chứ.” Hắn ngoảnh mặt nhắc Lộ Tiểu Phàm, “nhanh mang trái cây đi gọt cho Luật Thanh, sao còn đần ra đó.”
Cậu nhìn thoáng anh, thấy anh nói lạnh nhạt: “Không cần, vừa ăn trái cây xong.”
Lúc này Lộ Tiểu Bình mới chịu quay lại, xoa tay cười: “Thật ra cũng có nghĩ là thế, chẳng qua làm việc mãi chưa đạt được thành tựu gì, tự thấy mất mặt giùm anh nên ngại ngùng đến.”
Cậu vội vàng đứng lên rót cà phê cho anh. Bối Luật Thanh đi đây đi đó suốt, vô cùng thích uống cà phê, lâu ngày, cậu cũng luyện ra được kỹ thuật xay, đun cà phê số dách, trong nhà chưa bao giờ thiếu cà phê.
Anh nhận lấy tách cà phê từ cậu, nói: “Đừng khách sáo.”
Ba chữ, không mặn không nhạt, vẫn thành câu kết thúc.
Cậu nháy mắt với Lộ Tiểu Bình lần nữa. Khi mà Bối Luật Thanh nói chuyện kiểu không chừa đường sống, có nghĩa anh không muốn nói chuyện nữa.
Lộ Tiểu Bình lại hoàn toàn ngó lơ ánh mắt của em trai, tiếp tục cười khì khì: “Luật Thanh, anh thông minh sáng suốt là thế, chúng tôi cũng không cần giấu anh. Tôi biết anh là khách hàng lớn của Vạn Đạt, tôi là muốn hỏi… Có thể để tôi làm giao dịch viên cho anh không?”
Lộ Tiểu Phàm thoắt chốc thấy lưng mình toát mồ hôi đầm đìa, bèn cướp lời trước: “Anh hai nói gì vậy? Thẩm Chí Cần là giao dịch viên hàng đầu của Vạn Đạt, anh chỉ mới vào làm sao có thể bằng người ta?”
Lộ Tiểu Bình trình bày không ngừng nghỉ: “Người nhà với nhau thì tao mới nói chứ không tao nói làm gì? Tao đúng là ma mới, nhưng Thẩm Chí Cần an toàn bằng người nhà mình phỏng? Ai biết y có mưu tính gì sau lưng, đúng hôn?”
Bối Luật Thanh nhè nhẹ thổi bọt cà phê, không trả lời hắn. Chỉ có Lộ Tiểu Phàm tiếp chuyện hắn: “Anh hai, việc này không bàn được đâu. Anh không thể kiên tâm mà làm cho tốt việc của anh đi sao?”
Lộ Tiểu Bình trừng trộ: “Tiểu Phàm, người lớn nói chuyện với nhau mày chen vào làm gì? Tao muốn làm việc cho người nhà mình, ấy chính là rất rất kiên tâm làm việc, rất rất kiên tâm làm việc vì người nhà! Tao báo cho mày hay, Thẩm Chí Cần đáng tin đến thế, Tiểu Phàm, người càng không khuyết điểm mới càng có khuyết điểm lớn. Thẩm Chí Cần ngày nào cũng chỉ xem biểu đồ, chưa giao tiếp được với ai quá ba câu, mày không thấy giao dịch viên này cũng không quá hoàn mỹ hay sao?”
Bối Luật Thanh đặt tách cà phê xuống: “Được...”
Lộ Tiểu Bình hớn hở, còn Lộ Tiểu Phàm thì há hốc mồm, gàn liên tục: “Anh, ảnh cỏ biết làm đâu?!”
Lộ Tiểu Bình cáu bẳn cãi: “Tao cần gì biết, Luật Thanh chỉ đâu tao đánh đó, Luật Thanh còn có tin tức, tao có thể thua thiệt chắc?”
Bối Luật Thanh đứng dậy khỏi ghế: “Quyết thế đi, tôi có việc ra ngoài, hai anh em nói chuyện đi!”
Lộ Tiểu Phàm nghe giọng anh tuy bình thường, song độ ấm trong đó dường như giảm mấy độ, cậu tựa vào sô pha mà lạnh người. Thấy Bối Luật Thanh đi rồi, Lộ Tiểu Bình mới hào hứng: “Tiểu Phàm, mày cả ngày chỉ biết lẽo đẽo theo đuôi người ta, nấu cơm, pha trà, như đứa ô sin, chẳng khá lên được. Được, tao biết mày cũng triển vọng, yên tâm, anh làm ra tiền sẽ không quên thằng đệ đâu.”
Cậu mệt mỏi tiễn hắn ra cửa. Cũng chẳng rõ Bối Luật Thanh đi đến mấy giờ mới về, cậu ngủ rồi anh vẫn chưa về. Sáng sớm, cậu rén xuống giường, ninh cháo.
Khi anh đánh răng rửa mặt xong xuôi, ra ăn cháo, cậu quan sát anh mãi, cảm thấy sắc mặt anh đỡ hơn mới nói nhỏ: “Anh, thực ra không cần để ý Lộ Tiểu Bình đâu. Ảnh đòi gì anh cứ từ chối là được mà!”
Anh bỏ hành ra khỏi bát dửng dưng nói: “Lúc nào cũng thế còn gì. Nhà Lộ các em còn chưa đạt được mục đích là còn chưa thôi nhũng nhẵng. Hắn muốn thử thì thử.”
Cậu ngập ngừng đáp “vâng”. Bỏ bát đũa vào bồn, cảm giác sắp xảy ra tai họa cứ chờn vờn quanh cậu, cho nên lúc đi làm cậu gọi điện, nhắn tin không ngừng cho Lộ Tiểu Bình, căn vặn hắn đừng phạm sai lầm.
Cậú căm di động, chui vào nhà vệ sinh gọi điện. Vừa ngửng đău đã gặp chị Hứa bước ra từ nhà vệ sinh nữ, đôi bên không khỏi xấu hổ. Chị Hứa thừ người, môi mấp máy, nhưng nhìn thấy chiếc di động nhỏ nhắn cậu cầm, chị không chờ cậu lên tiếng đã dứt khoát bỏ đi.
Tình hình cũng không đến nỗi bết bát như cậu lo lắng. Lộ Tiểu Bình tốt xấu cũng được cái đầu, quản lý tài khoản thay Bối Luật Thanh tương đối ổn, cuối tháng chia hoa hồng %, hắn nhận được hơn mười nghìn.
Vừa lĩnh tiền, hắn đã mua ngay cho má Lộ một chiếc nhẫn vàng, ba Lộ cũng được một chiếc. Hắn mua cho Lộ Tiểu Đích một bộ váy, mua cho Lộ Tiểu Thế một máy nghe CD, và cũng không quên mua cho Lộ Tiểu Phàm một bộ nồi inox mới sản xuất, còn lại tự mua cho mình một cái di động. Má Lộ gần như mừng phát khóc, mà Lộ Tiểu Phàm cũng vui, ngồi với má không ngừng khen anh hai tinh mắt, nồi hắn mua nấu không bị lem nhem dầu mỡ.
Lộ Tiểu Bình đứng cạnh chỉ trỏ: “Đắt lắm đấy biết chưa? Mày ở với Bối Luật Thanh lâu thế rồi mà sao vẫn quê một cục. Ảnh thiếu tiền chắc? Mày biết ảnh có bao nhỉêu tiền không? Mày còn dùng một cái chảo sắt xào rau, làm nhà mù mịt mùi dầu mỡ nữa chứ!”
“Dạ, dạ!” Cậu cười hiền lành.
Má Lộ trừng hắn, nóỉ: “Mua được cái nồi đã vỗ ngực, anh biết anh có ngày hôm nay là nhờ ai không?”
“Không nói với má nữa! Má muốn nghĩ con dựa dẫm vào ai thì má cứ nghĩ!” Hắn phất tay, rút di động ra bấm số, đứng chễm chệ ngay cửa nói chuyện điện thoại oang oang.
Ở nhà Lộ, má Lộ bấy chầy luôn nói một là một, hai là hai, chưa bị ai đối xử hỗn hào như vậy. Bà có chút không vui, Lộ Tiểu Phàm nói đùa dỗ dành bà, bà cũng chỉ hít hà mấy hơi, vỗ vỗ tay cậu.
Con trai đã ổn định, bà liền về quê. Ba Lộ nhận được nhẫn vàng hận không thể chạy khắp làng mấy vòng, đâm ra ai ai cũng biết Lộ Tiểu Bình đang ăn nên làm ra ờ thành phố thế nào, một tháng kiếm được cả nghìn đồng.
Lộ Tiểu Bình trở nên giàu sang đủ để chứng minh ý tưởng và quan điểm trước kia của hắn sao mà chính xác. Ba Lộ cục mịch thường xuyên xem thường má Lộ toàn làm trái ý Lộ Tiểu Bình, cạnh khóe bà: “Má Lộ, mình nha, đừng có Tiểu Phàm Tiểu Phàm suốt ngày nữa. Tôi nói với mình bao lần rồi, có tương lai xán lạn nhà mình chỉ được mỗi thằng Tiểu Bình thôi. Mình xem thằng Tiểu Phàm ở nhà Bối bao năm mà cứ vật và vật vờ, chửa lên nổi chức Trưởng khoa. Sau này mình nghe Tiểu Bình nhiều một chút, thằng bé thông minh từ nhỏ, biết nhìn nhận vấn đề.”
Ba Lộ ca một bài, má Lộ im bặt.
Lộ Tiểu Bình tiếp tục phát tài, Lộ Tiểu Phàm tiếp tục hầm canh. Bối Luật Thanh tuy đang trong kỳ nghỉ phép nhưng hình như vẫn bận bù đầu.
Lộ Tiểu Bình thường rỉ tai Lộ Tiểu Phàm đầy bí ẩn: “Hội Bối Luật Thanh trăm phần trăm là đang chuẩn bị chơi một vố ra trò đấy, chắc chắn luôn, tin anh mày đi!”
Mí mắt cậu chẳng buồn nâng, hỏi: “Anh quan tâm quá chuyện của ảnh làm gì?”
Lộ Tiểu Bình khinh thường: “Nói với mày đúng là đàn gảy tai trâu. Bảo mày nghe, Bộ Nông nghiệp mấy tháng tới nhất định thông báo tin quan trọng. Bí mật đấy, rồi hội Bối Luật Thanh sẽ biết tin ấy là gì trước nhất. Lộ Đào bám dính họ ắt hẳn muốn quá giang chuyến xe này!”
Lộ Tiểu Phàm đang chuẩn bị hàng Tết ở siêu thị, nào có rảnh rang nghe Lộ Tiểu Bình bắng nha bắng nhắng trong điện thoại. Cậu đáp vâng vâng: “Anh cử giao dịch tốt cho ảnh là đủ, đừng quản nhiều!”
Lộ Tiểu Bình suýt nữa bị cậu chọc cho phun mau: “Mày đầu đất à? Một chuyến xe ngon trớn như thế ai ai cũng muốn chen nhau lên, mày khôn ngoan ra tí đi, mày không muốn lên thì anh mày muốn lên!”
Cậu nói: “Mở một tài khoản cần tận ba trăm nghìn, anh không có tiền mở tài khoản thì nghĩ tầm xào mà làm gì? Cúp đây!”
Nói xong cậu cúp máy, nhưng lòng dạ cứ chông chênh mãi. Đến tối Bối Luật Thanh về ăn cơm, cậu trò chuyện một lúc, bèn kiếm một chủ đề mà hỏi: “Anh hai em làm việc được không anh?”
Thần sắc anh đang hòa dịu, tự dưng nghe cậu nhắc đến Lộ Tiểu Bình liền chau mày, tiện tay gắp cho cậu một miếng sò điệp anh xách tưoi sống về từ Hokkaido: “Ăn cơm đi, em không cần để bụng chuyện hắn!”
Cậu nghe ra anh không vui, liền ngập ngừng: “Em sợ ảnh gây rắc rối cho anh thôi!”
Anh bình thản khẳng định: “Anh không sợ hắn gây rắc rối cho anh!”
Lời này lấp lửng, nghe khá nửa vời, cậu không dám hỏi nữa, sợ rằng hỏi tiếp sẽ làm anh giận, đành phải mắc cỡ cúi đầu ăn cơm, ỉm thin thít.
Anh dường như cũng hết hứng nói chuyện với cậu, bàn ăn phút chốc trở nên buồn tẻ. Ăn xong, cậu đi rửa bát, anh nhìn cậu làm, hai người đều chẳng lên tiếng.
Sau bữa cơm, Lâm Tử Dương đến, như hồi ở thủ đô, đầu tiên hắn cười hì hì: “Ôi chao, vất vả cho Tiểu Phàm, đang rửa bát hả?”
Cho tới bây giờ, Lộ Tiểu Phàm không nói chuyện nhiều lắm với Lâm Tử Dương, nghe hắn hỏi vậy cũng chỉ gật đầu đáp “vâng” một tiếng.
Lâm Tử Dương như thường lệ lại xầm xì mấy câu cùng Bối Luật Thanh. Bếp nhà họ là kiểu rộng mở, nhưng Lâm Tử Dương đè giọng quá bé, mặt Bối Luật Thanh lại không có cảm xúc, Lộ Tiểu Phàm thật không rõ họ đang nói gì. Nói chưa đầy mười phút, ánh mắt Bối Luật Thanh chỉ dừng trên trang sách, lát sau mới nghe thấy anh cất tiếng bình thản: “Đủ chưa?”
Ngữ điệu của Bối Luật Thanh, ai không quen thân anh sẽ không nghe ra anh có ý gì. Và câu hôm nay khiến Lộ Tiểu Phàm rùng mình, bởi cậu vô thức nhớ lại năm xưa ở trường đại học, anh nện tên cao to kia đến hấp hối, sau đó cũng bình thản hỏi một câu: “Đủ chưa, Tử Dương?”
Lâm Tử Dương vẫn cười tươi rói như ánh dương: “Đủ rồi!” Hắn đứng dậy vỗ vai anh, “Ok, ra ngoài làm ly rượu!”
Anh đặt sách sang một bên, đứng lên đi theo Lâm Tử Dương ra ngoài. Lúc đi ngang qua, hắn còn gõ mặt bàn ra chiều rất thân thiết: “Đi nhé, Tiểu Phàm.”
Lâm Tử Dương không muốn bàn việc cùng anh trước mặt cậu mà vẫn khách khí tỏ vẻ thân thiết nhường ấy, cậu thật không bỉết trả lời hắn ra sao.
Hắn rõ ràng cũng không trông mong cậu đáp lại, một trước một sau cùng Bối Luật Thanh ra ngoài. Cậu nhìn bóng anh, lại cúi đầu rửa bát
Rửa nửa chừng, di động kêu, cậu thấy là số của Lộ Tiểu Bình liền không nghe. Lộ Tiểu Bình vẫn gọi dai dẳng, gọi dai dẳng, cậu bất đắc dĩ nhấc máy lên nghe cho gọn.
“Mày làm gì mà giờ mới nghe máy?” Vừa thông máy đã nghe Lộ Tiểu Bình mắng vốn, nhung hắn hiển nhiên cũng không cần cậu đáp, ngược lại hỏi, “Luật Thanh có nhà không?”
“Ảnh không có nhà!”
Lộ Tiểu Bình lập tức thần bí nói: “Phàm Phàm, ra ngoài tẹo, tao có chuyện quan trọng cần nói!”
Cậu vừa nghe máy vừa rửa bát: “Em đang dở tay!”
Lộ Tỉểu Bình cụt hứng, nạt: “Mày thì dở cái chỉ? Lại rửa bát pha trà chứ gì? Ra đây, anh có việc hệ trọng, chờ mày dưới nhà, không gặp không về!” Nói rồi hắn cúp máy giòn giã.
Cậu nhìn dỉ động, đành hết cách, lau tay xuống nhà. Lộ Tiểu Phàm đang lắc lư ở hành lang lầu dưới. Cậu đến, hắn kéo ngay cậu vào một quán trà.
Hai người ngồi xuống, Lộ Tiểu Bình vội gọi một ấm trà, sau đó hạ giọng: “Tiểu Phàm, tao biết tin là gì rồi. Mày biết Trung Quốc gia nhập WTO chưa?” Thấy vẻ mặt cậu chẳng gợn sóng hắn liền giải thích, “WTO, Tổ chức Thương mại Thế giới!”
“À, thì sao?”
Lộ Tiểu Bình ngó quanh tứ phía, đoạn rướn sát vào cậu, nói: “Nên Bộ Nông nghiệp tháng sau cho phép nước mình nhập khẩu sản phẩm nông nghiệp!”
“À, sao nữa?”
“Sao nữa?!” Lộ Tiểu Bình tức giận, “Sản phẩm nào mở cửa nhập khẩu, thị trường kỳ hạn của sản phẩm đó sẽ rớt giá, đây là cơ hội tốt ngàn năm có một! Mày động não một chút, nếu chúng ta biết sắp tới mở cửa sản phẩm nông nghiệp nào, chúng ta bỏ trống sản phẩm đó. Nếu ta bỏ trống được hơn mười nghìn, chí ít sẽ kiếm được một triệu, may mắn nữa, còn nhảy lên cả con số mấy triệu! Tiểu Phàm!” Hắn hít sâu một hơi, “Tao, không quá trông chở mày nghe ngóng được tin gì, vụ tin tức để anh mày lo!”
Hắn rốt cuộc không kiềm nén được nữa, thao thao bất tuyệt: “Tao đoán sản phẩm phụ nông nghiệp này phân nửa là ngô... Luật Thanh gần đây đặc biệt chú ý đến mặt hàng ngô, thu thu chi chi mấy vụ không nhiều nhưng rất kỳ quặc, như đang thử nghiệm ấy.”
Lộ Tiểu Phàm cúi đầu uống trà, rầu rĩ nói: “Ở chợ rau, ngô tăng gần năm hào một cân. Em nghe người ta bán hàng nói ngô năm nay thiếu thốn, sang năm lại càng khan hiếm, làm sao thị trường kỳ hạn có thế rớt giá?!” :
Lộ Tiểu Bình “xì” một tiếng tỏ vẻ khinh thường: “Mày thì biết gì, chứng khoán có phải cái rổ rau của mày đâu? Đó là chính trị, là kinh tế, chỉ cần có tin mở cửa nhập khẩu thì thiếu hay không thiếu hàng cũng không ảnh hưởng, thị trường kỳ hạn trăm phần trăm rớt giá!” Hắn xua tay, “Chỉ số thông minh của mày chắc không hiểu đâu. Thôi khỏi nói dài dòng, lần này tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một!”
Lộ Tiểu Phàm ngẩng lên nhìn Lộ Tiểu Bình nghịch thìa trong ánh đèn đỏ đỏ, nói khẽ: “Mình làm gì có tiền mở tài khoản...”
An chí, anh tìm được người chịu tham gia cùng rồi, còn thiếu một trăm nghìn nữa là anh có thể mở tài khoản...” Lộ Tiểu Bình uống ngụm trà, thảnh thơi nói.
Lộ Tiểu Phàm mở to mắt “Nhưng mà… Em không có tận một trăm nghìn đâu!”
Lộ Tiểu Bình cũng mở to mắt: “Cái gì? Mày không có tiền? Mày ở nhà Bối bốn, năm năm rồi mà không có nổi một trăm nghìn? Mày đùa anh à? Không nói ba vợ già khú nhà mày, má vợ mày ai? Là Thẩm Ngô Bích Thị! Mày cưới con bả, bả ki bo mấy cũng phải cho được hai trăm, ba trăm nghìn chứ? Mày ở nhà Bối ăn không lo mặc không lo, cũng chả phải bỏ tiền bản thân, chả nhẽ mày không tiết kiệm?” Hắn nói tới đây như thể nhận ra mình đang mắng xối xả em trai, bèn mềm giọng lại, “Được rồi, Tiểu Phàm tao biết mày bủn xỉn thành tính rồi. Hồi mày bé, má Lộ cho mày tiền mày còn ém được ba năm, tao đâu phải vay mày rồi hổng trả đâu. Thế này nhé, anh em mình chia :, tao mày , hai anh em cừngphát tài!!!”
Lộ Tiểu Phàm nói day dứt “Không có thật!”
Lộ Tiểu Bình phẫn nộ, chỉ thẳng tay vào mũi cậu: “Tiểu Phàm, mày cố tình chặn đường anh hai mày, không cho anh hai mày giàu đúng hôn?”
Cậu thở dài: “Em không có thật mà...”
Lộ Tiểu Bình phẩy tay bỏ về, tiền trà cũng chưa thèm trả.
Vải ngày sau cậu nhận được điện thoại của ba Lộ. Lộ Tiểu Bình gọi về nhà hung hăng mách tội cậu, ba Lộ nghe Lộ Tiểu Bình có cách trở thành triệu phú, nhất thời chân không đứng thẳng nổi. Nhưng ngay sau đó nghe tin thằng thứ chặn đường không cho thằng cả làm giàu, ông sốt ruột, cúp máy cái đã gọi ngay cho cậu, gọi được cái là mắng cậu sa sả.
“Tiểu Phàm, não mày ngắn hay mày thiếu chiều điện()? Mày dốt, ba má biết rồi, nhưng giờ anh hai mày đưa mày đi làm giàu, mày lại hổng chịu, rút cục mày bị làm sao? Sợ anh hai mày vay tiền hổng trả, giờ thì ba mày úp cái mặt già này xuống vay tiền mày được chửa?”
()Điện gồm ba chiều, thiếu một chiều là không lên được điện. Đây là cách mắng chửi của người Thiểm Tây, nghĩa tương đương như “não ngắn”.
Cậu thở dài, buộc phải đáp: “Con không có tiền thật ba ơi...”
Ba Lộ tức tối cúp máy ngay tức khắc, hầm hầm hừ hừ về tìm má Lộ, lên án: “Má Lộ, gọi điện ngay cho Tiểu Phàm hỏi nó có ý gì? Có phải nó sau này hổng muốn về cái nhà này nữa phải không? Anh hai nó vay tiền là muốn dẫn nó đi làm giàu!”
Má Lộ hỏi ngọn ngành sự việc, phủi bùn đất trên người, nói: ‘Mình đừng hỏi vay tiền Tiểu Phàm! Tiểu Bình hàm hồ, mình cũng hàm hồ theo nó sao? Nó làm kiếm được mười nghìn một tháng nhà Lộ mình đã đủ nở mặt. Một triệu? Chớ có thả mồi bắt bóng!” Bà vén mành đi vào trong nhà.
Song sự việc không kết thức như lời má Lộ. Mấy bữa sau má Lộ như đứng đống lửa như ngồi đống rơm, gọi điện ngay cho Lộ Tiểu Phàm, cho hay ba cậu vay làng gần một trăm nghìn gửi cho Lộ Tiểu Bình, trong đó có năm mươi nghìn là tiền riêng của bà Lưu mẹ trưởng làng.
Cả làng ai cũng biết năng lực của Lộ Tiểu Bình có thế kiếm ra núi tiền, nên nghe ba Lộ manh nha về cơ hội phát tài, họ đồng loạt mớt hết của chìm của nổi trong nhà ra đưa. Bà Lưu một đời hưởng phúc con trai làm trưởng làng rất tin tưởng với chân lý làm quan sẽ phát tài này, ngay cả tiền đóng quan tài cũng trao vào tay ba Lộ.
Lộ Tiểu Phàm nghe đầu mình như có ngàn vạn con ong đang hỗn loạn vo ve vo ve làm cậu choáng váng. Cậu hỏi má Lộ, cậu biết làm gì đây?
Má Lộ sụt sịt “Tiểu Phàm, má biết họ quá tệ. Nhưng má Lộ không nhờ con thì biết nhờ ai?”
Lộ Tiểu Phàm rất muốn tìm dịp kể chuyện này cho Bối Luật Thanh, nhưng cậu có thể cảm nhận dạo này anh lại lạnh nhạt cậu rồi. Vì quá rõ ràng, anh bắt đầu không về nhà thường xuyên nữa.
Căn nhà hiện tại lại như hoá thành nhà cậu. Cậu liên tục gọi điện, anh đều thản nhiên nói bận.
Áp lực từ má Lộ khiến cậu càng ngày càng lang thang ngoài đường rất lâu. Đôi khi đường phố đã lên đèn, cậu mới phát giác, than ôi, thành thị phát triển nhanh thật. Hai ngày trước còn chưa có đèn đường, hai ngày sau đã có. Hai ngày trước đường còn chưa sửa xong, hai ngày sau đã xe cộ tấp nập.
Cậu đếm số đường của Thiên Tân, thầm nhủ nếu hôm nay có thể đếm thêm một con đường mới, cậu sẽ gọi điện cho anh. Chỉ là cậu không ngờ, còn chưa đếm được con đường mới, cậu đã tình cờ gặp anh.
Anh đang đi cạnh một cô gái xinh đẹp. Hai người cúi đầu nói cười rúc rích, đi vào một nhà hàng hải sản xa hoa bên kia đường.
Bạn đang �
Họ đứng bên nhau hài hòa ngần ấy. Cạnh Bối Luật Thanh rất ít xuất hiện phụ nữ nên cậu chỉ biết nghĩ về Lý Văn Tây, lại chẳng biết bên cạnh anh rồi sớm rồi muộn sẽ có một người phụ nữ.
Người phụ nữ này rất hiển nhiên, rất hợp lý hợp tình đứng bên cạnh anh, thay thế vị trí của cậu.
Cậu đứng trong góc khuất nơi vỉa hè đối diện, vậy là biết hôm nay không có khả năng gọi điện cho anh rồi, dẫu cho hôm nay cậu có thể đếm đến con đường thứ mấy.
Cũng không rõ có phải tối ngủ không ngon không mà sáng dậy cậu không đi làm. Nghe tiếng chuông cửa tưởng anh về, dụi mắt mở cửa mới biết là lao công quét dọn.
Bác lao công tỏ vẻ kiêu ngạo đối với cậu. Bác là lao công Bối Luật Thanh mời từ Bắc Kinh đến, một tuần đến một lần. Bác đắc chí lắm, nói: “Không phải khoe chứ, chẳng dễ tìm được giúp việc chu đáo như tôi đâu. Đồ đạc trong nhà đặt như nào tôi quan sát một lần là nhớ, tuyệt đối không đặt sai chỗ. Chứ lắm người giúp việc đặt đồ lung tung làm hại chủ nhà tìm đỏ mắt chả thấy!”
Lộ Tiểu Phàm bỗng chốc hiểu ra, tại sao nồi niêu xoong chảo trong bếp lại sắp xếp giống hệt hai năm trước.
Cậu khòm lưng, ngượng nghịu lấy chiếc chìa khoá trong túi ra. Cậu ngỡ thường thường anh vẫn ám chỉ, ám chỉ anh vẫn còn vài phần hứng thú với cậu, giờ thì chắc chán ngấy rồi, nên anh sẽ thu hồi sự ám chỉ lại.
Liệu có nên biết điều trước, tự động trả chìa khoá không? Lộ Tiểu Phàm ngẫm nghĩ.
Cậu gọi đỉện cho Lộ Tiểu Bình, giờ thì đổi thành hắn không nghe máy, vẻ như hắn dỗỉ cậu. Vì thế cậu đành tự đến Vạn Đạt gặp hắn. Cậu không gặp Lộ Tiểu Bình, lại gặp Lý Văn Tây đang đứng trước cửa bãi đậu xe cách Vạn Đạt không xa.