"Ngốc! Ta luôn ở đây"
Một đôi bàn tay có cảm giác lành lạnh ôm tôi vào lòng từ phía sau và giọng nói có chút lạnh lẽo này quen thuộc vang bên tai tôi. Giọng nói trầm và ấm áp này vô tình làm tôi cảm thấy bớt căng thẳng hơn.
Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi, tôi liền quay lại và đánh vào ngực Dương Khải. Vừa khóc vừa la lối "Đồ khốn! Tại sao bây giờ anh mới xuất hiện hả? Anh có biết rằng tôi đã rất sợ không? Tôi thực sự rất sợ hãi...Linh Nhi đã bị bắt đi. Giáo sư Mộ thì bị thương, Dương Thanh cũng đã chết. Có ma ở khắp mọi nơi. Tôi muốn về nhà. Tôi không thể tiếp tục nữa "
"Em thực sự muốn Linh Nhi chết hay sao?" Dương Khải để nỗi lo lắng của tôi dâng lên cao rồi giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng đó lại trấn an tôi. " Tôi biết em đang sợ. Nhưng em có thực sự muốn thấy Linh Nhi chết không? Cô ấy vẫn còn đang ở lớp học đó đợi em. Chỉ có em mới có thể mang cô ấy trở lại. "
Tôi sững sờ, và nhớ lại rằng kể cả khi Linh Nhi biết rằng tôi bị bao vây bởi những bóng ma nhưng cô ấy luôn đi cùng tôi mọi lúc. Cổ vũ tôi, làm sao tôi có thể từ bỏ cô ấy lại chỉ vì sợ?
Hơn nữa, bây giờ tôi còn không biết cô ấy đang sống chết ra sao.
"Nhưng mà....." Tôi nhìn Dương Khải mà nước mắt lưng lưng. "Nhưng anh không phải là ma à? Anh có thể......" Tôi ngừng lại ở đó rồi rời khỏi vòng tay Dương Khải. "Quên đi, tôi tự đi! Anh nói rằng Nhiên Nhiên đang rất tức giận. Nếu như Nhiên Nhiên không xuất hiện, thì vấn đề này sẽ không thể kết thúc."
Dương Khải nắm lấy bàn tay run rẩy của tôi. Bàn tay anh ấy đột nhiên ấm áp đến lạ thường. Tôi cúi đầu xuống, không dám nhìn anh ta.
"Bình tĩnh, em nghĩ rằng bản thân mình có thể nói dối tôi trong lúc này hay không?"
"Nói dối anh?" Tôi ngước nhìn anh ta "Tôi không làm gì sai trái để rồi nói dối anh cả"
Đôi mắt của Dương Khải sáng lên, đôi môi căng mọng mở ra.
"Bây giờ trái tim đã bị xé nát rồi, làm sao mà em có thể đối phó được với Nhiên Nhiên cơ chứ? Bây giờ em chỉ cần đợi cô ta xuất hiện, và để dành phần còn lại cho tôi."
"Ừ"
Tôi gật đầu rồi tự nhủ bản thân rằng đừng sợ hãi hết lần này đến lần khác bởi vì người bạn thân nhất của tôi đang đợi tôi tới giải cứu, nhưng cơ thể tôi vẫn lạnh run và tay tôi không thể kiểm soát được sự run rẩy này.
"Bĩnh tĩnh, đừng sợ, hãy mang theo cái trâm cài tóc này, nó sẽ bảo vệ em."
Dương Khải cài chiếc trâm cài tóc tôi mua trong cửa hàng đồ cổ lên tóc tôi, rồi để lại một nụ hôn trên môi tôi. Sự mát mẻ nhạt nhòa thoáng qua như một con suối chảy hòa vào cổ họng tôi và lan ra khắp cơ thể tôi.
Tôi ngây người ra nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, và đột nhiên cảm thấy trái tim tôi dường như đã bình tĩnh trở lại.
Dương Khải biến mất ngay sau khi nói với tôi. Tôi nhìn vào mọi thứ xung quanh, đó là hành lang tầng sáu.
Chỉ là tôi không biết đâu là lớp học đó!
"Chỉ có thể tìm từng phòng một thôi!"
Cái đầu của Kha Nguyệt đã biến mất, Yến Nhi thì không biết đi đâu. Trong bóng tối, tôi là người duy nhất ở trong ngôi trường đó.
Tôi không biết các bạn có giống tôi hay không nhưng cứ vào ban đêm yên tĩnh, đặc biệt là khi bạn ở một mình, năm giác quan của bạn sẽ nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Bất kỳ chuyển động cũng làm cho bạn nhạy cảm.
Chưa kể làn không khí lạnh lẽo đột ngột thổi vào tai tôi.
"Kiều An, cô đi lạc sao?"
Cái đầu Kha Nguyệt lơ lửng trên không trung, có vẻ rất vui vẻ, nhưng toàn bộ người cô ấy giống như một con mèo, và tôi vội bỏ chạy cho đến khi tôi bị vấp xuống đất bởi một cái gì đó.
"Kiều An, cô không thể chạy trốn được đâu! Hãy đến với chúng tôi!"
"Cút đi...cút đi!!."
Tôi quơ tay ra, định chạy thoát nhưng dường như tôi không thể nào đứng dậy được sau một vài lần cố gắng . Toàn thân tôi run rẩy khiến tôi sợ hãi.
Cái đầu của Kha Nguyệt đang ở trước mặt tôi với những con giòi đang ăn máu và cắn thịt ở bên trong. Tôi chỉ có thể mơ hồ nhận ra đó là khuôn mặt của Điền Điền. Cô ấy cười toe toét, tất cả những con giòi đều ở trong miệng cô ấy lộ ra. Những con giòi đục khoét đang rơi ra từ cơ thể cô ấy
"Kiều An, đi với tôi! Nếu không, tôi sẽ ăn cô!"
"Không! Đừng..."
Tôi nhắm mắt và tát một cách tùy tiện, chỉ nghe thấy một tiếng "Bùmm", một thứ gì đó rơi xuống đất, và sau đó không còn có âm thanh nào nữa.
"Kiều An, mở mắt ra."
Đột nhiên, giọng nói của Dương Khải vang lên trong đầu tôi, và tôi từ từ hít thở rồi từ từ mở mắt ra.
Trước mặt tôi, cái đầu của Kha Nguyệt vỡ tan, như vừa bị cho nổ tung vậy, não thì vỡ ra và rơi xuống đất.
Tôi không thể chịu được vội bịt miệng và quay sang một bên.
Đêm vẫn còn rất dài, gió lùa qua cửa sổ, nhưng tôi toát mồ hôi. Không dừng lại ở đây, khi đã bình phục, tôi đi dọc theo bức tường, hai chân run rẩy , tôi thề rằng sau này, tôi sẽ né cái tòa nhà kinh dị này BẢY BẢY BỐN MƯỚI CHÍN dặm.
Hành lang trên tầng sáu dường như rất trống và dài. Tôi cảm thấy mình hình như không thể nào tìm thấy cái lớp nào sau một hồi tìm kiếm nữa rồi.
"Mình đã đi sai chỗ rồi sao?"
(Tiếng chuông)
Trong đêm yên tĩnh, tôi dường như nghe thấy tiếng chuông rất nhẹ nhàng.
Tôi đi dọc men theo hướng tiếng chuông. Trước khi tôi đi được thêm vài bước, tôi thấy có một ánh sáng màu vàng chiếu ra từ bức tường phía bên phải.
Ngay lập tức, tôi nhìn xung quanh và thấy cánh cửa một lớp học xuất hiện ngay trước mắt tôi và có một cửa sổ nhỏ trên cánh cửa.
Tôi muốn đi vào, nhưng cửa lại bị khóa. Qua chiếc cửa sổ nhỏ đó, tôi thấy một phòng học bên trong. Ngoại trừ cái bàn ở giữa, những cái bàn khác lại được xếp xung quanh. Phòng học dù có lớn nhưng lại vô cùng trống trải.
Bốn cô gái ngồi quanh cái bàn, thắp một vòng tròn nến trên mặt đất bên cạnh họ, rồi cả ở góc lớp học.
"Hãy đến với chúng tôi...Hãy đến với chúng tôi..."
Câu thần chú đó chính là mở đầu cho nghi thức gọi hồn. Đến khi có một bàn tay thứ năm xuất hiện từ dưới đất thì lời triệu hồn đó đã thành công.
Mặc dù mái tóc dài đã che đi khuôn mặt, nhưng nếu nhìn kỹ, thì người đứng giữa Nhiên Nhiên và Yến Nhi lúc này chính là Mễ Mộng.
Tôi liên tục đặt câu hỏi trong đầu. Môi trường xung quanh yên tĩnh đến kỳ lạ, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh.
"Là kẻ nào?"
Giọng nói của Nhiên Nhiên đột ngột vang lên. Cùng lúc, cánh cửa trước mặt tôi đột nhiên mở ra và một bóng người chạy về phía tôi với tốc độ rất nhanh.
Theo bản năng, tôi vội chạy thoát, nhưng cô ấy đã biến mất trong màn đêm và xuyên qua cơ thể tôi. Nhìn với sự kinh ngạc, tôi thấy một nụ cười trên môi cô ấy. Linh Nhi xuất hiện trước mặt tôi.
Tất cả các ngọn nến trong lớp học đều đã tắt cùng một lúc. Cả lớp học rơi vào bóng tối như chưa từng thấy.
"Đây là linh hồn của Nhiên Nhiên sao? Có phải cô ấy đang phá hủy nghi thức không?" Tôi tự nghĩ, nhưng tôi cũng không chắc chắn.
"Nhiên Nhiên, ai vậy?" Yến Nhi hỏi, Nhiên Nhiên lắc đầu và nói rằng cô không nhìn rõ, rồi quay lại phòng học
"A!!!" Tiếng hét của Kha Nguyệt từ xa "Nhiên Nhiên, tại sao cậu lại buông tay? Nghi thức chưa kết thúc cơ mà, tất cả chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy!"
"Tôi...tôi..." Khuôn mặt có nét tái nhợt không nói nên lời của Nhiên Nhiên, nhìn chằm chằm vào phía trước với vẻ kinh hoàng.
Ở đó, tôi thấy rằng Mễ Mộng lạnh lùng nhìn Nhiên Nhiên, rồi nói với giọng khàn khàn "Chu Chu, tao đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng mày cũng đã xuất hiện. Lần này, tao muốn mày phải nếm trải nỗi đau giữa sự sống và cái chết."
"Cô, cô là ai?" Giọng nói của Nhiên Nhiên run rẩy rồi cứ từ từ lùi lại phía sau "Tôi không phải là Chu Chu."
"Đừng có mà ngụy biện? Ngươi là Chu Chu." Mễ Mộng bước tới gần"Mày đã giết tao trong lớp học này, mày không quên đấy chứ? Tao còn nhớ mày đã moi tim tao ra trước ,sau đó mới bẻ gẫy tay chân của tao!"
Bỗng nghe tiếng "PHỊCH", tôi đã thấy bàn tay trái của Nhiên Nhiên bay lên không trung theo hình vòng cung, và rơi xuống đất.
Theo trực giác, tôi cảm thấy rằng những người khác không hề sợ hãi, và dường như bọn họ đều đã biến mất
Trong căn phòng đó, ngoại trừ tôi ra, chỉ còn lại Mễ Mộng và Nhiên Nhiên.
"Sau đó là bàn tay phải!"
"Chân trái!"
"Chân phải!"
Tay chân của Nhiên Nhiên cứ dần bị cắt đứt, máu chảy xuống chân tôi bốc lên mùi máu nồng nặc. Tôi nép thân mình sau bức tường và không thể ngăn mình không nôn. Trước đây, đã có rất nhiều chuyện đáng sợ, nhưng bây giờ, chuyện này còn đáng kinh tởm hơn, và thực sự, không một ai có thể chịu đựng được.
Đoạn đầu, Nhiên Nhiên cứ hét lên liên tục, cho đến khi giọng nói của cô ấy im lặng đi và chỉ còn lại tiếng nức nở.
"Tôi không phải Chu Chu. Không! Làm ơn!"
"Dám nói dối tao à ?" Mễ Mộng dùng bàn tay vẫy và tôi thấy cơ thể của Nhiên Nhiên cong về phía trước, và phần da thịt bị lột ra, chỉ còn lại vết thương trên ngực trái.
Vết thương rất lớn, chảy máu nhiều, và trái tim đỏ đang đập trong khoang ngực.
"Tôi muốn ăn cô! Tôi muốn cô nếm thử nỗi đau của tôi! Hahahaha ..."
Mễ Mộng cắt da thịt trên cơ thể Nhiên Nhiên một cách không kiểm soát, thịt và máu bị cắt tung tóe ra. Tôi thấy một ánh sáng trắng bên trong cơ thể Mễ Mộng, đó là từ những hạt cườm cỡ quả trứng cút lấp lánh.
Với sự phẫn nộ của Mễ Mộng, chuỗi hạt càng trở nên sáng hơn và sáng hơn.
Hầu hết những người bị đối xử theo cách này về cơ bản sẽ chết trong đau đớn hoặc ngất đi.
Nhưng Nhiên Nhiên vẫn mở mắt và nói những lời khó nghe trong miệng.
Mãi cho đến khi trái tim cô ấy bị Mễ Mộng cắt ra, đôi mắt cô ấy mờ đi.
"Nhiên Nhiên, cậu bị sao thế này, tỉnh lại đi!"
Giọng nói của Yến Nhi kéo lại. Khi tôi quay lại, tôi thấy cô ấy cúi xuống và kéo Nhiên Nhiên lại gần từ trên đất lên. Bỗng như mọi thứ mờ ảo như một mảnh ký ức của ai đó.
Nó chỉ nhợt nhạt.
Nhiên Nhiên đứng dậy và đi ra ngoài cùng Yến Nhi và những người khác. Khi đi ngang qua tôi, tôi thấy sự im lặng trong đôi mắt của Nhiên Nhiên và vũng máu lớn chảy ra dưới thân người cô ấy.
"Hóa ra đây là quá trình thực sự về cái chết của Nhiên Nhiên. Ai có thể chịu đựng nổi nỗi đau như vậy cơ chứ?"
Sau khi thấy tất cả những sự thật, trái tim tôi có chút tê liệt, và thậm chí, tôi đã quên đi nỗi sợ hãi của mình trong một khoảng thời gian tương đối dài.
"Thật ra, tớ đã chết trong lớp học vào tối hôm đó."
Âm thanh phát ra một bên tai khiến tôi không thể không phản ứng gì cả. Cơn gió lạnh đi với mùi máu đặc quánh.
"Kiều An, cậu có thấy quá trình cái chết của tớ vừa nãy hay không? Tớ đã rất đau đớn và cô đơn, nhưng tớ chưa có chết. Nỗi đau ăn mòn và lan ra mọi nơi trên cơ thể tớ, nó cứ ăn mòn dần từng inch một. Tớ biết tất cả mọi người đều là người tốt nhưng tớ không cam lòng. Tại sao tớ là người duy nhất phải chết cơ chứ, tớ thật sự không cam lòng. Sau đó, có ai đó đã nói với tớ rằng miễn là bằng cách nào đó tớ ăn tim của Mễ Mộng, tớ sẽ có cơ hội được hồi sinh, nhưng tớ đã không hề thấy nó ở đâu cả. Trong thâm tâm, tớ đã sống mà không có nó, vì vậy tớ đã và đang đi tìm nó, tìm kiếm và tìm kiếm... "
Tôi nhìn Nhiên Nhiên, người đang đứng ở gần đó. Mắt cô ấy sâu thẳm và đầy máu, chỉ có một cái đầu lơ lửng trong không trung với cơ thể đã thối rữa. Ở dưới, tất cả các cơ quan nội tạng đều bị giòi ăn mòn và đục khoét hết.
Cô ấy nghiêng đầu nghĩ ngợi, và đột nhiên nhìn tôi với đôi mắt mở to tròn "Kiều An, cậu có biết trái tim đó đang ở đâu không?"