Hai ngày sau, đám người gần hai chục người cùng đồng hành hướng vùng Khang San nước Đại Nam Quốc mà đi. Lẽ thường Linh Nhiên xuất môn chỉ có hai người là nàng với Ngọc Nhi, Đông Phương kiếm khách kia luôn đơn độc một thân một mình. Đoàn người lên đến con số gần 20 là do đám thuộc hạ rỗi hơi của vương gia đi theo hộ tống. Hắn trước giờ cũng chẳng phải thuộc loại người thích khoe mẽ dù chả muốn đánh động sự chú ý của người ngoài, bất quá nơi trân bảo cần đến là thủ phủ Khang San nơi hiểm họa trùng trùng đầy rẫy kia, hắn đâu thể không lo lắng mang theo vài người bảo vệ nàng coi như không thừa.
- Nhiên Nhi, thức ăn không vừa miệng sao?
- Không phải!
- Vậy nàng ăn thêm đi, ăn món cá nướng này nhé!
Thiên Lãnh gắp vào chén nàng một miếng cá thơm, hắn cẩn thận gỡ bỏ hết xương rồi đưa tới trước miệng nàng năn nỉ. Linh Nhiên nhìn hắn rồi nhìn miếng ăn ngay trước miệng kia một hồi lâu thật là lâu, ước chừng hắn thuyết phục muốn khô cổ, tay cũng đã mỏi lắm mới nhẹ giọng tàn nhẫn phun ra hai chữ.
- Không ăn!
Sắc mặt ai đó trầm xuống có chút chua xót mất mát nhưng rất nhanh chóng lấy lại khí thế, hắn bỏ miếng cá kia đi vươn tay gắp món thịt bò xào hấp dẫn thơm nức bên cạnh.
- Nàng không ăn cá vậy ăn thịt bò này, ta ăn thử rồi ngon lắm, trân bảo ngoan há miệng ra nào!
- Không ăn!
Màn biểu diễn đặc sắc của hai người thu hút không biết bao nhiêu cặp mắt của khách quan trong tiệm ăn. Thuộc hạ của Thiên Lãnh cúi đầu tay cầm bát tay cầm đũa ra vẻ vùi mặt vào chén cơm ăn nhiệt tình lắm nhưng thực tế mắt cứ láo liên len lén mục kích chủ nhân dụ dỗ thê tử dùng bữa. Chủ nhân uy phong lẫm lẫm một thời của họ, người mà trước đây trong mắt họ chỉ thấy ngài ra lệnh và uy hiếp, làm gì có chuyện hạ cố chăm sóc ai khác bao giờ. Nhưng vật đổi sao dời thật khó đoán định tương lai, ngài ấy hóa ra cũng biết lấy lòng nữ tử bảo bối quá đi chứ! Có điều vương phi của họ đúng là khó chiều chuộng nha, được vương gia anh tuấn đích thân nâng niu như thế sao nàng biểu hiện trơ trơ như đá tảng chả có tí cảm xúc nào thế kia.
Nàng có biết tất cả mọi ánh mắt nữ nhân khác trong phòng ăn lúc này nhìn nàng ghen tỵ đố kị đến sắp hộc máu được rồi chăng? Chủ nhân vừa ôn như săn sóc vừa tuấn lãng vô song, bọn họ lúc này đảm bảo trong bụng thầm chửi vương phi ngu ngốc có phúc không biết hưởng.
- Trân bảo vậy nàng muốn ăn gì?
Thiên Lãnh nhìn thức ăn trên bàn nhíu mày sầu não, hắn gắp qua hết rồi nhưng nàng không thích ăn món nào hết vậy làm sao bây giờ ?
- Tiểu nhị!
- Dạ khách quan cần gì?
Tiểu nhị vừa nghe hắn gọi tức tốc phi thân lại gần cúi người cung kính. Hắn thoáng liếc qua nữ tử ngồi bên cạnh nam nhân kia âm thầm đánh giá. Nàng thật biết cách hành hạ người khác mà, nãy giờ nhìn quan khách này gắp đồ ăn dỗ nàng như tiểu hài tử hắn cũng thấy bực mình dùm. Thiên hạ sao lại có cô nương chẳng biết tốt xấu như vậy, ỷ mình được sủng nên phách lối ư? Ăn một miếng cũng không thèm, nàng không thấy mình làm thế là quá đáng với vị công tử này sao?
- Dọn món ăn khác cho ta.
- Khách quan tất cả món ăn của bổn tiệm đã mang lên cả cho các vị rồi!
- Hết rồi?
- Vâng!
- Lui xuống.
Hắn thập phần bất mãn tiệm lớn khang trang thế này hóa ra chỉ được cái vẻ bề ngoài, cả tiệm trên dưới cũng chỉ có mấy món ăn dở tệ, làm hại Nhiên Nhi của hắn không có hứng thú nếu hắn biết trước đã không đưa nàng vào đây.
- Nhiên Nhi, nàng chịu khó … Ah, trân bảo dễ thương, đùi gà nàng ăn được sao? Nàng ăn thêm nữa này!
Hắn ủ rũ quay đầu lại định bụng bảo nàng hay ăn tạm chút gì đó cho đỡ đói, đợi hắn sai người đi tiệm ăn khác mua món nàng thích thì thấy nàng đã chịu ăn rồi. Hắn chẳng rảnh quản nàng tại sao khi nãy lắc đầu quầy quậy bây giờ liền đổi ý. Hắn chỉ biết Nhiên Nhi chịu ăn cơm hắn liền cao hứng.
- Ta tự gắp không phiền ngươi!
- Không phiền, ta tình nguyện!
Hắn cười rạng rỡ dõi theo ánh mắt nàng, trân bảo nhìn món gì hắn liền hầu hạ dâng tận miệng ngay lập tức. Nàng có chút tiến bộ cũng không cự tuyệt nữa, hắn trong lòng hay trên mặt đều tràn ngập ý cười hạnh phúc. Nữ nhân này rõ ràng biết hắn muốn chăm sóc nàng mà cứ đẩy hắn ra xa cả mấy trượng không nể nang. Hắn muốn nàng ăn ngủ, chải tóc, trang điểm, tắm rửa, mặc y phục… gì gì đó đều là hắn giúp nàng, hắn rất có thành ý nha chỉ tiếc là nàng chẳng thèm hưởng thụ. Nhân gian có nữ tử nào trái tim lãnh đạm, cứng ngắc được phu quân chiều chuộng mà lại không vui như nàng chăng?
- Ngon không?
- Ngon!
- Sao lúc nãy không muốn ăn?
- Khi đó ta chưa đói!
Linh Nhiên tỉnh bơ đáp trả. Đáng đời hắn, nàng chỉ muốn chỉnh hắn tí chút ai bảo lăng xăng phiền phức làm chi ? Nàng biết hắn đáng ghét không nghĩ tới hắn còn rắc rối, phức tạp đến phát sợ. Hai ngày này nàng xém bị hắn bức sắp nổi điên, may mắn nàng có định lực kìm chế tốt nếu không chắc là tức đến nỗi máu bị tắc nghẽn không thể lên não chết lâu lắm rồi!
- Ngươi không ăn sao?
- Trân bảo quan tâm ta?
Nàng tùy tiện hỏi một câu hắn cũng đâu cần mặt dày không biết xấu hổ cố tình hiểu lầm trắng trợn thế chứ. Nhìn hắn cười mà nàng suýt mắc nghẹn vì ớn lạnh hết cả sống lưng, nụ cười thấy mà ghê. Có điều sao mấy nữ nhân xung quanh nhìn thấy đều đồng loạt kẻ không rớt bát đũa thì làm sánh trà đổ rượu thế nhỉ ? Chắc là do kinh khủng quá nên bị hoảng hốt, thật không hiểu năm xưa sao nàng lại thấy hắn dễ nhìn cho được. Hắn không cười bản mặt đã khó ưa, cười một cái liền hù chết người, đúng là mầm tai họa mà.
- Thế ngươi có ăn không?
- Có! Có, ta ăn, Nhiên Nhi cuối cùng đã để ý đến ta.
Đúng thật là trời nóng khiến đầu óc người ta bị ảnh hưởng mà, cái tên ngồi cạnh nàng đây là minh chứng hùng hồn nhất. Long Linh Nhiên nàng nếu có thể một lần nữa biết thế nào là quan tâm, động tình, cảm động với hắn thì ông trời khi đó hẳn là cũng bị thần kinh vùi dập, não bộ tổn thương… cái đó là nàng giả sử nếu ông trời cũng có não.
- Nàng ăn nữa đi. Trân bảo, nàng làm biếng ăn nên gầy gò xanh xao, ta nhìn rất thương xót đấy nàng biết không?
- Chuyện của ta ai cần ngươi để tâm.
- Nhưng ta là phu quân của nàng, ta phải chiếu cố nàng, thê tử ăn uống kém tổn hại thân thể là tội lỗi tày đình đó!
- Phí lời với ngươi thật đúng là việc vô lý nhất trên đời.
Linh Nhiên đứng dậy gật đầu chào với họ Đông Phương ngồi bàn kế bên rồi bước lên lầu vể phòng nghỉ ngơi. Ăn cơm hắn cũng muốn làm phiền, một ngày bám theo nàng như keo thật khiến người ta bức bối ngột ngạt.
- Trân bảo, đợi ta!
- Ngươi lại đi theo ta làm gì? Sao ngươi không ăn cơm cho xong bữa đi ?
- Ta ăn xong rồi! Nàng muốn làm gì ta giúp nàng.
- Ta muốn ngủ trưa!
- Nhiên Nhi ngủ đi, ta quạt cho nàng ngủ.
Người nào đó sống chết bám mục tiêu, “trời nóng như thế này quạt cho nàng ngủ chắc là khiến nàng dễ chịu hơn đi” hắn nghĩ thầm.
- Không cần, ta đổi ý không ngủ nữa ta muốn tắm nước lạnh, ngươi cút đi cho ta nhờ!
- Vậy trân bảo, ta tắm cho nàng!
Công việc này hắn còn thích thú gấp mấy lần, giúp nàng tắm rửa là có thể quang minh chính đại nhìn nàng rồi. Nhiên Nhi da thịt trắng muốt, thơm dìu dịu hắn nhìn mãi chưa đủ, đụng chạm cả đời đảm bảo cũng không chán đi.
- Lương Hoàng Thiên Lãnh, da mặt ngươi so với mấy cái nồi còn dày hơn, ai cần ngươi tắm giúp ta. Ngươi cho ta là phế vật vô tích sự không làm được việc gì sao?
- Ta đâu có! Trân bảo ngoan ta kêu người mang nước lên cho nàng!
- Không cần, ta đi ngủ!
- Ta ngủ chung với nàng, ta sẽ quạt mát, đuổi muỗi cho nàng!
- Ngươi đi chết đi thì tốt hơn.
Rầm… cửa đóng ngay trước mũi Thiên Lãnh khiến hắn xém bị thương, trân bảo thật hư quá, nàng muốn hắn “hôn” cửa sao? Chiêu này thật ác ý quá!
- Sao thế gian có người phiền như hắn chứ?
- Ta không phiền, ta chỉ yêu nàng quá nhiều thôi!
Linh Nhiên đóng cửa nhốt hắn ở ngoài, nàng còn chưa kịp thay xong y phục mát mẻ để đi ngủ cho thoải mái thì đã nghe thấy giọng hắn ở sau lưng. Hắn… thật đúng là muốn chọc nàng tức ói máu mà!
- Ngươi dám phá cửa phòng ta!
- Không phải trân bảo, ta đi đường cửa sổ. Ta giúp nàng thay y phục!
Lời nói đi đôi với việc làm, hắn chẳng đợi được đồng ý liền sấn lại gần đưa tay gỡ nơ áo, tháo dây lưng cho Linh Nhiên. Thực tế thì hắn từ nhỏ đến lớn được người hầu hạ, hắn có thái độ chiều chuộng, săn sóc “từ đầu đến chân” với một người vĩnh viễn chỉ có nàng thôi. Ai bảo hắn yêu nàng nhưng quá khứ lại hiếp đáp làm nhiều điều có lỗi với nàng, chỉ cần có thể bù đắp, xoa dịu phần nào sai lầm kia hắn liền không từ nan cố gắng hết sức mình.
- Xong rồi, Nhiên Nhi nàng mặc váy áo này quả là trông rất xinh xắn! Nữ tử nên mặc y phục của nữ tử, nàng sao lại cứ muốn mặc nam trang chứ?
- Mặc kệ ta!
- Ta thích nàng mặc nữ trang như bây giờ, kiều kiều mị mị nhìn thật đẹp mắt, Nhiên Nhi của ta là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng thấy.
“Nói chuyện buồn nôn không thể tả” Linh Nhiên liếc xéo hắn muốn bao nhiêu khinh khi thì ánh mắt đó phun tỏa ra bấy nhiêu. Hắn tưởng nói mấy lời sáo rỗng, ngớ ngẩn kia nàng sẽ thấy thú vị ư ? Nam nhân thiếu não thật không thể dùng, trực tiếp phớt lờ hắn mới là cao tay.
Hai ngày sau, đám người gần hai chục người cùng đồng hành hướng vùng Khang San nước Đại Nam Quốc mà đi. Lẽ thường Linh Nhiên xuất môn chỉ có hai người là nàng với Ngọc Nhi, Đông Phương kiếm khách kia luôn đơn độc một thân một mình. Đoàn người lên đến con số gần là do đám thuộc hạ rỗi hơi của vương gia đi theo hộ tống. Hắn trước giờ cũng chẳng phải thuộc loại người thích khoe mẽ dù chả muốn đánh động sự chú ý của người ngoài, bất quá nơi trân bảo cần đến là thủ phủ Khang San nơi hiểm họa trùng trùng đầy rẫy kia, hắn đâu thể không lo lắng mang theo vài người bảo vệ nàng coi như không thừa.
- Nhiên Nhi, thức ăn không vừa miệng sao?
- Không phải!
- Vậy nàng ăn thêm đi, ăn món cá nướng này nhé!
Thiên Lãnh gắp vào chén nàng một miếng cá thơm, hắn cẩn thận gỡ bỏ hết xương rồi đưa tới trước miệng nàng năn nỉ. Linh Nhiên nhìn hắn rồi nhìn miếng ăn ngay trước miệng kia một hồi lâu thật là lâu, ước chừng hắn thuyết phục muốn khô cổ, tay cũng đã mỏi lắm mới nhẹ giọng tàn nhẫn phun ra hai chữ.
- Không ăn!
Sắc mặt ai đó trầm xuống có chút chua xót mất mát nhưng rất nhanh chóng lấy lại khí thế, hắn bỏ miếng cá kia đi vươn tay gắp món thịt bò xào hấp dẫn thơm nức bên cạnh.
- Nàng không ăn cá vậy ăn thịt bò này, ta ăn thử rồi ngon lắm, trân bảo ngoan há miệng ra nào!
- Không ăn!
Màn biểu diễn đặc sắc của hai người thu hút không biết bao nhiêu cặp mắt của khách quan trong tiệm ăn. Thuộc hạ của Thiên Lãnh cúi đầu tay cầm bát tay cầm đũa ra vẻ vùi mặt vào chén cơm ăn nhiệt tình lắm nhưng thực tế mắt cứ láo liên len lén mục kích chủ nhân dụ dỗ thê tử dùng bữa. Chủ nhân uy phong lẫm lẫm một thời của họ, người mà trước đây trong mắt họ chỉ thấy ngài ra lệnh và uy hiếp, làm gì có chuyện hạ cố chăm sóc ai khác bao giờ. Nhưng vật đổi sao dời thật khó đoán định tương lai, ngài ấy hóa ra cũng biết lấy lòng nữ tử bảo bối quá đi chứ! Có điều vương phi của họ đúng là khó chiều chuộng nha, được vương gia anh tuấn đích thân nâng niu như thế sao nàng biểu hiện trơ trơ như đá tảng chả có tí cảm xúc nào thế kia.
Nàng có biết tất cả mọi ánh mắt nữ nhân khác trong phòng ăn lúc này nhìn nàng ghen tỵ đố kị đến sắp hộc máu được rồi chăng? Chủ nhân vừa ôn như săn sóc vừa tuấn lãng vô song, bọn họ lúc này đảm bảo trong bụng thầm chửi vương phi ngu ngốc có phúc không biết hưởng.
- Trân bảo vậy nàng muốn ăn gì?
Thiên Lãnh nhìn thức ăn trên bàn nhíu mày sầu não, hắn gắp qua hết rồi nhưng nàng không thích ăn món nào hết vậy làm sao bây giờ ?
- Tiểu nhị!
- Dạ khách quan cần gì?
Tiểu nhị vừa nghe hắn gọi tức tốc phi thân lại gần cúi người cung kính. Hắn thoáng liếc qua nữ tử ngồi bên cạnh nam nhân kia âm thầm đánh giá. Nàng thật biết cách hành hạ người khác mà, nãy giờ nhìn quan khách này gắp đồ ăn dỗ nàng như tiểu hài tử hắn cũng thấy bực mình dùm. Thiên hạ sao lại có cô nương chẳng biết tốt xấu như vậy, ỷ mình được sủng nên phách lối ư? Ăn một miếng cũng không thèm, nàng không thấy mình làm thế là quá đáng với vị công tử này sao?
- Dọn món ăn khác cho ta.
- Khách quan tất cả món ăn của bổn tiệm đã mang lên cả cho các vị rồi!
- Hết rồi?
- Vâng!
- Lui xuống.
Hắn thập phần bất mãn tiệm lớn khang trang thế này hóa ra chỉ được cái vẻ bề ngoài, cả tiệm trên dưới cũng chỉ có mấy món ăn dở tệ, làm hại Nhiên Nhi của hắn không có hứng thú nếu hắn biết trước đã không đưa nàng vào đây.
- Nhiên Nhi, nàng chịu khó … Ah, trân bảo dễ thương, đùi gà nàng ăn được sao? Nàng ăn thêm nữa này!
Hắn ủ rũ quay đầu lại định bụng bảo nàng hay ăn tạm chút gì đó cho đỡ đói, đợi hắn sai người đi tiệm ăn khác mua món nàng thích thì thấy nàng đã chịu ăn rồi. Hắn chẳng rảnh quản nàng tại sao khi nãy lắc đầu quầy quậy bây giờ liền đổi ý. Hắn chỉ biết Nhiên Nhi chịu ăn cơm hắn liền cao hứng.
- Ta tự gắp không phiền ngươi!
- Không phiền, ta tình nguyện!
Hắn cười rạng rỡ dõi theo ánh mắt nàng, trân bảo nhìn món gì hắn liền hầu hạ dâng tận miệng ngay lập tức. Nàng có chút tiến bộ cũng không cự tuyệt nữa, hắn trong lòng hay trên mặt đều tràn ngập ý cười hạnh phúc. Nữ nhân này rõ ràng biết hắn muốn chăm sóc nàng mà cứ đẩy hắn ra xa cả mấy trượng không nể nang. Hắn muốn nàng ăn ngủ, chải tóc, trang điểm, tắm rửa, mặc y phục… gì gì đó đều là hắn giúp nàng, hắn rất có thành ý nha chỉ tiếc là nàng chẳng thèm hưởng thụ. Nhân gian có nữ tử nào trái tim lãnh đạm, cứng ngắc được phu quân chiều chuộng mà lại không vui như nàng chăng?
- Ngon không?
- Ngon!
- Sao lúc nãy không muốn ăn?
- Khi đó ta chưa đói!
Linh Nhiên tỉnh bơ đáp trả. Đáng đời hắn, nàng chỉ muốn chỉnh hắn tí chút ai bảo lăng xăng phiền phức làm chi ? Nàng biết hắn đáng ghét không nghĩ tới hắn còn rắc rối, phức tạp đến phát sợ. Hai ngày này nàng xém bị hắn bức sắp nổi điên, may mắn nàng có định lực kìm chế tốt nếu không chắc là tức đến nỗi máu bị tắc nghẽn không thể lên não chết lâu lắm rồi!
- Ngươi không ăn sao?
- Trân bảo quan tâm ta?
Nàng tùy tiện hỏi một câu hắn cũng đâu cần mặt dày không biết xấu hổ cố tình hiểu lầm trắng trợn thế chứ. Nhìn hắn cười mà nàng suýt mắc nghẹn vì ớn lạnh hết cả sống lưng, nụ cười thấy mà ghê. Có điều sao mấy nữ nhân xung quanh nhìn thấy đều đồng loạt kẻ không rớt bát đũa thì làm sánh trà đổ rượu thế nhỉ ? Chắc là do kinh khủng quá nên bị hoảng hốt, thật không hiểu năm xưa sao nàng lại thấy hắn dễ nhìn cho được. Hắn không cười bản mặt đã khó ưa, cười một cái liền hù chết người, đúng là mầm tai họa mà.
- Thế ngươi có ăn không?
- Có! Có, ta ăn, Nhiên Nhi cuối cùng đã để ý đến ta.
Đúng thật là trời nóng khiến đầu óc người ta bị ảnh hưởng mà, cái tên ngồi cạnh nàng đây là minh chứng hùng hồn nhất. Long Linh Nhiên nàng nếu có thể một lần nữa biết thế nào là quan tâm, động tình, cảm động với hắn thì ông trời khi đó hẳn là cũng bị thần kinh vùi dập, não bộ tổn thương… cái đó là nàng giả sử nếu ông trời cũng có não.
- Nàng ăn nữa đi. Trân bảo, nàng làm biếng ăn nên gầy gò xanh xao, ta nhìn rất thương xót đấy nàng biết không?
- Chuyện của ta ai cần ngươi để tâm.
- Nhưng ta là phu quân của nàng, ta phải chiếu cố nàng, thê tử ăn uống kém tổn hại thân thể là tội lỗi tày đình đó!
- Phí lời với ngươi thật đúng là việc vô lý nhất trên đời.
Linh Nhiên đứng dậy gật đầu chào với họ Đông Phương ngồi bàn kế bên rồi bước lên lầu vể phòng nghỉ ngơi. Ăn cơm hắn cũng muốn làm phiền, một ngày bám theo nàng như keo thật khiến người ta bức bối ngột ngạt.
- Trân bảo, đợi ta!
- Ngươi lại đi theo ta làm gì? Sao ngươi không ăn cơm cho xong bữa đi ?
- Ta ăn xong rồi! Nàng muốn làm gì ta giúp nàng.
- Ta muốn ngủ trưa!
- Nhiên Nhi ngủ đi, ta quạt cho nàng ngủ.
Người nào đó sống chết bám mục tiêu, “trời nóng như thế này quạt cho nàng ngủ chắc là khiến nàng dễ chịu hơn đi” hắn nghĩ thầm.
- Không cần, ta đổi ý không ngủ nữa ta muốn tắm nước lạnh, ngươi cút đi cho ta nhờ!
- Vậy trân bảo, ta tắm cho nàng!
Công việc này hắn còn thích thú gấp mấy lần, giúp nàng tắm rửa là có thể quang minh chính đại nhìn nàng rồi. Nhiên Nhi da thịt trắng muốt, thơm dìu dịu hắn nhìn mãi chưa đủ, đụng chạm cả đời đảm bảo cũng không chán đi.
- Lương Hoàng Thiên Lãnh, da mặt ngươi so với mấy cái nồi còn dày hơn, ai cần ngươi tắm giúp ta. Ngươi cho ta là phế vật vô tích sự không làm được việc gì sao?
- Ta đâu có! Trân bảo ngoan ta kêu người mang nước lên cho nàng!
- Không cần, ta đi ngủ!
- Ta ngủ chung với nàng, ta sẽ quạt mát, đuổi muỗi cho nàng!
- Ngươi đi chết đi thì tốt hơn.
Rầm… cửa đóng ngay trước mũi Thiên Lãnh khiến hắn xém bị thương, trân bảo thật hư quá, nàng muốn hắn “hôn” cửa sao? Chiêu này thật ác ý quá!
- Sao thế gian có người phiền như hắn chứ?
- Ta không phiền, ta chỉ yêu nàng quá nhiều thôi!
Linh Nhiên đóng cửa nhốt hắn ở ngoài, nàng còn chưa kịp thay xong y phục mát mẻ để đi ngủ cho thoải mái thì đã nghe thấy giọng hắn ở sau lưng. Hắn… thật đúng là muốn chọc nàng tức ói máu mà!
- Ngươi dám phá cửa phòng ta!
- Không phải trân bảo, ta đi đường cửa sổ. Ta giúp nàng thay y phục!
Lời nói đi đôi với việc làm, hắn chẳng đợi được đồng ý liền sấn lại gần đưa tay gỡ nơ áo, tháo dây lưng cho Linh Nhiên. Thực tế thì hắn từ nhỏ đến lớn được người hầu hạ, hắn có thái độ chiều chuộng, săn sóc “từ đầu đến chân” với một người vĩnh viễn chỉ có nàng thôi. Ai bảo hắn yêu nàng nhưng quá khứ lại hiếp đáp làm nhiều điều có lỗi với nàng, chỉ cần có thể bù đắp, xoa dịu phần nào sai lầm kia hắn liền không từ nan cố gắng hết sức mình.
- Xong rồi, Nhiên Nhi nàng mặc váy áo này quả là trông rất xinh xắn! Nữ tử nên mặc y phục của nữ tử, nàng sao lại cứ muốn mặc nam trang chứ?
- Mặc kệ ta!
- Ta thích nàng mặc nữ trang như bây giờ, kiều kiều mị mị nhìn thật đẹp mắt, Nhiên Nhi của ta là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng thấy.
“Nói chuyện buồn nôn không thể tả” Linh Nhiên liếc xéo hắn muốn bao nhiêu khinh khi thì ánh mắt đó phun tỏa ra bấy nhiêu. Hắn tưởng nói mấy lời sáo rỗng, ngớ ngẩn kia nàng sẽ thấy thú vị ư ? Nam nhân thiếu não thật không thể dùng, trực tiếp phớt lờ hắn mới là cao tay.