Sử Tiết và Ngọc Nhi chạy vào phòng đầu tiên. Đám ẩn vệ phía bên ngoài cũng nôn nóng không kém.
Bọn họ là người của vương gia nhưng nhiệm vụ hàng đầu là bảo hộ vương phi. Mạng sống của nàng có liên hệ mật thiết với họ vì nàng sống thì bọn hắn sống, nàng chết bọn hắn cũng chết.
Vương gia từng có chỉ thị nếu vương phi có lệnh thì dù người nàng muốn đối phó là hắn, bọn họ cũng phải chấp hành mệnh lệnh.
– Nữ chủ nhân có bệnh gì nguy kịch chăng?
– Ta nghĩ vậy. Ngày nào nàng cũng phát bệnh một đến hai lần. Nhìn chủ nhân lo tái mặt mà sốt cả ruột.
– Sử đại ca ra kìa, qua xem huynh ấy nói gì!
Sử Tiết mặt mày âm trầm đến đáng sợ. Hắn biết vương gia lo lắng cho vương phi nhưng mà mỗi ngày bị mấy lượt đau tim thế này hoài, lòng hắn xót.
– Đại nhân, vương gia có lệnh gì không?
– Không có! Ai nấy đều giữ vững vị trí cũ đi, vương phi nàng ổn.
– Nàng tỉnh rồi?
– Chưa!
– Chưa tỉnh vậy phải có hành động gì mới được chứ? Lỡ nàng ấy có làm sao thì chủ nhân biết tính thế nào?
Sử Tiết cũng muốn biết câu trả lời cho vấn đề này. Đáng tiếc tất cả mọi người đều không biết, chỉ chắc chắn rằng chờ đợi bọn họ sẽ không là cái gì dễ chịu.
– Người của nàng ấy đến rồi! Đừng lo!
– Cái đám âm hồn không tán kia, bọn họ cứ thế mà xông thẳng vào ư?
Ẩn vệ xung quanh Linh Nhiên rất nhiều, người của Thiên Lãnh thường trực không bao giờ ít hơn con số tám, ngoài ra thì còn người của chính nàng khoảng ba hay bốn người nữa.Cái đám ấy rất khó ưa! Toàn là nữ nhân! Tài năng chưa biết thế nào nhưng đúng là chủ nào tớ nấy, ai nấy đều âm khí sàn sạt. Các nàng cứ âm u như những luồng oan hồn phiêu tới phiêu lui trong không khí vậy. Ban đầu bọn hắn còn tưởng mấy sinh vật đó là quỷ cứ không phải người.
Mỗi khi vương phi trao đổi với họ, vương gia không cho nghe lén. Thực tế thì muốn nghe cũng chẳng nghe được, các nàng cứ như là trao đổi bằng ánh mắt là đủ rồi ấy. Dù sao thì chưa bao giờ thấy vương phi mở miệng nói lời gì với họ.
– Thuộc hạ của phu nhân toàn mấy kẻ khó chịu. Ngọc Nhi ngày trước chả biết thì nào bây giờ thì càng lúc càng kênh kiệu. Còn cái cô Ngọc Nữ lừa đảo kia nữa, nhớ ngày đó xuất hiện trước mặt vương gia yểu điệu mảnh mai ra sao. Lúc chiều nhìn thấy nàng ấy, ta rét run.
– Thôi không bàn tán nữa, rơi vào tai ai chúng ta cũng chả hay ho.
Mấy người gật đầu đều cho là đúng. Mấy tên này cũng không phải kẻ lắm điều nhưng mà từ ngày bị điều động qua bảo hộ vương phi thì bị ức chế. Trong mắt bọn họ vương gia mới là chủ tử chính thống nhất, đành rằng vương gia đem nữ tử quan trọng nhất giao cho bọn họ hộ giá là biểu hiện sự tin tưởng, nhưng mà làm thế nào vẫn có chút không cam tâm. Tôi trung không ai thờ hai chủ mà!
Ngọc Gia và Ngọc Kỷ đồng loạt phi cửa sổ mà vào ngay khi Linh Nhiên phun ngụm máu thứ nhì. Hai nàng tức khắc vận công kẻ trước người sau tung chưởng truyền nội lực cho chủ nhân.
– Hai ngươi làm gì?
– Vương gia không được manh động, họ đang chữa thương cho tiểu thư!
Ngọc Nhi nhào tới giữ Thiên Lãnh lại. Nàng mà không ngăn cản kịp thời, hắn chắc chắn sẽ nhào lên đánh bay hai người kia ngay. Cái cách hai vị tỷ tỷ ra tay cứu người nhìn nó bạo lực chút bất quá hai nàng có ý tốt. Đó là hộ vệ của tiểu thư cơ mà, sao có thể gây bất lợi cho chủ tử.
– Ngài để yên, hai tỷ ấy là hộ pháp của tiểu thư, các nàng không hại tiểu thư!
– Sao có thể truyền nội lực vào người Nhiên Nhi khi tinh thần nàng đang kích động chứ? Kinh mạch bị tổn hại nhẹ thì toàn thân tê liệt nặng sẽ gây tẩu hỏa nhập ma. Bọn họ sao dám?
– Ngài chỉ cần biết bọn họ không hại tiểu thư là đủ. Vấn đề liên quan đến võ công nô tỳ không hiểu, nô tỳ chỉ biết nếu tiểu thư không gọi hai tỷ tỷ sẽ không xuất hiện.
Dưới trướng của Linh Nhiên có Tứ Ngọc thì hai nàng Ngọc Gia và Ngọc Kỷ gia nhập trễ nhất. Ngọc Nhi không võ công, Ngọc Nữ khá cao cường, hai vị còn lại thì xuất quỷ nhập thần.
Tứ Ngọc không thân nhau, mối liên hệ duy nhất giữa các nàng chỉ là có chung một chủ tử. Linh Nhiên chưa bao giờ giới thiệu chính thức ai với ai, các nàng tự động để ý nên biết thôi.
Linh Nhiên lãnh đạm với tất cả mọi người có điều thuộc hạ của nàng giống như bị trúng tà, tự nguyện quy thuận, tự nguyện trung thành. Ở nàng có một sự hấp dẫn ma quái khiến những con người cao ngạo đó cúi đầu đi theo. Linh Nhiên đối với bọn họ đều có ơn nhưng ơn nghĩa không đủ để một người nguyện ý bán mạng cho người khác. Nàng nghĩ chắc trên người nàng có thứ tà pháp nào đó mà chính nàng cũng chưa phát hiện.
Linh Nhiên đối với nhân tính của con người đã không còn tin tưởng từ lâu rồi, cho nên dù các nàng biểu hiện tốt như thế nào, nàng vẫn luôn lạnh nhạt. Lần này nàng bị tức giận công tâm, tình trạng rất nguy hiểm, nàng gọi Ngọc Gia và Ngọc Kỷ xuất hiện, xem như hai nàng đã khiến chủ tử tin tưởng thêm một bậc. Cũng có thể là do nàng lo tên Thiên Lãnh kia ám hại nên gọi người của mình nhảy ra, trong mắt nàng tên ấy mới là người nàng cần đề phòng nhất. Đáng thương cho Thiên Lãnh, hắn càng cố gắng lại càng khiến nàng cảnh giác.
– Nàng có lẽ cần ngươi?
Ngọc Gia đỡ Linh Nhiên nằm xuống nhìn nam nhân duy nhất trong phòng rồi cất giọng khô khốc.
– Ta có thể làm gì?
– Chủ tử sẽ rơi vào trạng thái ngủ say khá lâu, ngươi không được cách xa nàng thời gian quá dài nhưng cũng không được tiếp cận nàng một mình.
– Nàng sẽ không sao chứ?
– Nàng không chết được, ngươi cũng đừng mơ gây hại cho nàng.
Ngọc Gia nhìn hắn đầy cảnh cáo, chủ tử không tin hắn, nàng không thể lơ là. Thân phận của hắn lại đặc biệt, nếu phu thê bọn họ hòa thuận hắn cũng chủ tử của nàng, có điều với tình hình hiện tại nàng không cần phải nể mặt hắn.
– Ngươi có ý gì? Nàng là thê tử của ta, đừng có giở giọng điệu như ta sẽ gây bất lợi nàng một cách chắc nịch và lộ liễu như thế. Ngươi lấy tư cách gì nghi ngờ ta? Nếu trân bảo có chuyện gì, ta sẽ chôn sống hai ngươi đầu tiên.
Thiên Lãnh hằn học nhìn hai nàng rối quyết định phớt lờ bọn họ. Thuộc hạ của nàng nên hắn không muốn tự ý xử lý, hắn gây ấn tượng cho bọn họ hắn là một kẻ dễ dàng bắt nạt sao? Đang đứng ở địa bàn của hắn mà không biết điều, nếu không phải là có trân bảo đứng giữa thì…
– Khi thân nhiệt của chủ tử nóng lạnh thất thường, ngươi không cần phải làm gì cả. Lực tác động từ bên ngoài lúc này là vô dụng, ngươi có ôm nàng vào hầm băng đứng cả ngày cũng phí công.
Ngọc Kỷ cuối cùng cũng lên tiếng, thái độ của nàng mềm mỏng hơn đồng sự của mình một chút. Nàng sợ tên vương gia này tự hành xác bản thân như buổi chiều, nếu điều này khiến thân thể hắn yếu ớt đi thì chất lượng chăm sóc chủ tử sẽ giảm xuống.
Hiến Đô, Toàn Phát tửu lâu.
Lương Hoàng Hiệt Vỹ đang ngồi trầm ngâm nhìn xuống đường lớn thì bằng hữu của hắn đến. Hắn nhìn thấy cô nương đi theo sau lưng Tương Ám Minh thì có chút ngán ngẩm. Nữ nhân này, hắn phiền nàng ta lắm rồi.
– Ám Minh, huynh đến rồi! Tố Nha cô nương, lại gặp mặt.
– Xin lỗi để huynh chờ lâu! Tiểu sư muội của ta muốn gặp lại huynh để cám ơn sự giúp đỡ của huynh lần trước nên ta chậm trễ chút thời gian. Mong huynh đừng trách cứ.
Hiệt Vỹ cho dù không thích nữ nhân kia cũng không nói thẳng ra cho Ám Minh điều ấy.
– Không sao! Tương ca ca sao khách khí thế? Hai người ngồi đi ta cũng vừa đến thôi.
Tố Nha bẽn lén ngồi xuống, nàng vừa nhìn thấy Hoàng công tử thì tim đập thình thịch. Nàng thích hắn từ lần gặp gỡ ở Yên Diên thành, không biết hắn đã có thê thất gì chưa? Nàng muốn hỏi đại sư huynh nhưng mà xấu hổ quá chưa dám mở lời. Nàng và sư huynh quan hệ tốt như huynh muội ruột thịt nhưng mà có một số chuyện của nữ nhi, cho dù đối phương có là huynh trưởng cũng khó thổ lộ.
– Tương huynh về kinh thành từ bao giờ thế?
Tương Ám Minh đã nhậm chức chưởng môn của Văn Hoa phái nên hắn rất ít trở lại kinh thành Hiến Đô.
– Ta mới về tới tuần trước thôi! Huynh cũng vừa từ nơi khác về đúng không?
– Ừ! Ta mới đến Hoa quốc đón mẫu hậu trở về.
Tố Nha nghe hai chữ mẫu hậu thì giật mình. Hoàng tộc? Hắn là người của hoàng thất? Nàng nhìn qua Tương sư huynh có ý muốn nghe hắn xác nhận lại. Hắn hiểu ý nàng nên giới thiệu.
– Hoàng Vỹ công tử là tên tam vương gia dùng trên giang hồ thôi, điện hạ tên thật là Lương Hoàng Hiệt Vỹ.
Hoàng Vỹ là một cái tên nổi tiếng, giống như Hoàng Thiên đại công tử của Phi Châu thần giao, hắn cũng là một nhân vật khá vang danh trong giới giang hồ.
– Tố Nha nếu có chỗ nào thất lễ mong điện hạ bỏ qua cho!
– Cô nương không cần câu nệ, ta và Tương huynh lấy lễ đối đãi với nhau chưa bao giờ để ý đến thứ khác.
Phong quốc tam vương gia được thái hậu nuôi dưỡng từ lúc sáu tuổi. Năm đó mẫu phi của hắn qua đời, tiên hoàng giao đứa con này cho trung cung hoàng hậu dù bà đã có một hoàng tử rồi.
Mẫu phi của hắn xuất thân kém cũng không phải là sủng phi, hắn không có ngoại gia đỡ đầu nên là người vô duyên với hoàng vị nhất. May mắn thái hậu rất thích hắn nên sau khi mẫu phi mất, vị thế của hắn ở trong cung cũng không đến nỗi nào.
Đối với đa số hoàng tử và công chúa trong cung, tiên hoàng là một vị phụ thân vô trách nhiệm, ông ta chỉ quan tâm mỗi mình nhị hoàng tử thôi. Hắn từ nhỏ đã khá ghen tỵ nhị hoàng huynh, huynh ấy xuất thân cao quý nhất, phụ hoàng coi trọng, mẫu hậu lại yêu thương hết mực. Từ nhỏ Lãnh huynh đã luôn cao ngạo chẳng đặt ai vào trong mắt, hắn phải nhìn sắc mặt huynh ấy và mẫu hậu mà sinh tồn. Trong cung không có tình cảm, hắn phải luồn lách uốn mình đủ mọi cách để sống đến trưởng thành ra cung lập phủ riêng.
Khi hắn nghe tin đại hoàng huynh đăng cơ cũng chẳng thấy ngạc nhiên. Nhị hoàng huynh không muốn bất cứ thứ gì trói buộc hắn. Ngôi vị kia trong mắt hắn chẳng là cái gì đáng giá cả.
Huynh ấy cao ngạo như thế, cao ngạo khiến người ta ghét nhưng cũng không thể không ngưỡng mộ được.
Ngày hắn nghe tin hoàng thượng ban hôn cho nhị hoàng huynh nhưng huynh ấy không phản đối gì thì hắn đã bắt đầu tò mò về cô gái ấy. Hắn không tin ở Phong quốc này có ai đó đủ năng lực ép uổng Thiên Lãnh làm điều hắn không muốn.
Tin đồn về nhị vương phi rất ly kỳ, hắn không đi xác minh nhưng hắn nghĩ nếu nàng không được sủng ái chuyện đó cũng bình thường. Thiên Lãnh không phải là người biết thương hương tiếc ngọc. Những thứ lọt vào mắt hắn quả thực không nhiều. Nàng nếu có thể khiến tên ấy thích thì tốt còn không thì đành trách số phận đưa đẩy gả nhầm người.
Hắn gặp nàng một lần ở Yên Diên thành, khi đó hắn không biết thân phận nàng, không biết chính xác cả giới tính. Hắn chỉ biết một ánh mắt đầu tiên thôi, hắn bị nàng cuốn hút.
Sau lại nhị hoàng huynh đuổi theo tới Yên Diên thành, nàng bỏ đi không thấy, hắn ra lệnh tìm hiểu tin tức mới biết được chân tướng ít nhiều. Hóa ra nàng là nữ tử đó, người mà đã từng khiến hắn hiếu kỳ. Hắn có chút tiếc nuối mình đã gặp nàng quá trễ!
– Điện hạ có định ghé nhị vương phủ không?
– Tương huynh có việc muốn trao đổi với hoàng huynh sao?
– Không hẳn thế!
Nhiên Nhiên là phu nhân của nam tử khác, Ám Minh cũng không dám ngang nhiên trắng trợn bái phỏng nàng. Nhưng là hắn với nhị vương gia không hợp, hắn tự dưng ghé nhà người ta thấy cũng không tiện.
– Ta quả thật cần ghé vương phủ một chút, huynh có thể cùng đi.
– Vậy rất tốt!
– Huynh và nhị hoàng tẩu là quen biết cũ sao?
– Hiệt Vỹ cũng biết điều này? Ta có từng nói qua sao?
– Không phải, ta tình cờ biết thôi!
Hai người là bằng hữu, hắn biết trong lòng Ám Minh có một nữ tử. Ai mà ngờ tới lại là nàng cơ chứ?
– Hai huynh đang nói về Hồ Điệp tiên tử đúng không?
Tố Nha thấy hai người chẳng ai thèm để ý đến mình thì mạnh dạn nói chen vào. Chẳng có nữ nhân nào có thể vui vẻ khi bản thân bị phớt lờ một cách phũ phàng thế này được. Nàng ngồi thù lù ở đây mà hai nam nhân bên cạnh chỉ biết nói về một nữ nhân lạ hoắc ở tận đâu, nàng không nóng mặt mới là kỳ quái.
– Tiểu sư muội đã gặp nàng sao?
– Mấy hôm trước muội đi dạo phố, có thấy một vị tiểu thư xuất nhập Mỹ Nhân thư quán còn mang theo một số lượng hộ vệ khổng lồ nên tò mò hỏi thăm. Người ta nói nàng là nhị vương phi.
Nhị vương phi có ngoại hiệu là Hồ Điệp tiên tử thì ở kinh thành hình như ai cũng biết hay sao ấy? Nàng kéo đại một người qua đường hỏi thăm thì biết ngay tin tức. Người đó còn nhiệt tình nói một lô một lốc những thông tin ngoài lề chả biết có tính chân thực chút nào không.
– Vương gia xem ra rất yêu thương nàng, người trên phố nói vương gia đi đâu cũng mang nàng đi theo.
Nàng lén nhìn Hiệt Vỹ một cái khi nói câu này. Hắn có vẻ quan tâm hoàng tẩu của mình. Từ lúc nàng bước vào hắn chẳng nhìn nàng được mấy lần nhưng khi nàng nhắc đến Hồ Điệp tiên tử thì thấy hắn quay qua chăm chú lắng nghe.
– Hoàng huynh rất yêu chiều nương tử, hoàng tẩu xuất hành bên ngoài luôn cần nhiều hộ vệ một chút thì huynh ấy mới an tâm.
Nữ nhân khó ưa, hắn ghét nhất loại nữ nhân nói chuyện trong bông có kim như nàng. Cái gì mà xuất nhập thư quán mang theo một lực lượng hộ vệ khổng lồ? Vương phi thân phận cao quý, hộ giá phải nhiều có gì đáng ngạc nhiên.
– Vương phi thật may mắn có được phu quân tốt như vậy.
Tố Nha mỉm cười nói lời ngưỡng mộ. Nàng bắt đầu không thích nữ nhân kia rồi nha. Sao nàng có cảm giác Hoàng công tử nhạy cảm một cách bất bình thường khi nói về hoàng tẩu của mình vậy nhỉ?
Một nữ nhân mà đi đâu cũng kéo phu quân theo hộ tống thì tùy hứng quá. Nam nhân có thế giới riêng của họ, nàng ấy chắc là được chiều chuộng quen nên hành động vô ý tứ.
Thực ra là Linh Nhiên đi đâu Thiên Lãnh cũng bám theo thì đúng hơn. Nàng ngủ say gần hai tuần mới tỉnh, hắn không sốt ruột bạc tóc mới lạ. Từ lúc trân bảo của hắn tỉnh, hắn dính nàng như keo một khắc không rời. Hắn sợ hai người tách ra nàng lại xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ lo lắng chết mất.
Nàng ngủ say hắn không nghe được giọng nói của nàng, không nhìn thấy ánh mắt nàng, hắn đứng ngồi đều không yên. Dù sắc mặt nàng vẫn hồng hào xinh đẹp nằm im ngoan ngoãn ngủ say trong lòng, hắn vẫn cực kỳ sợ hãi. Một ngày không tỉnh, hai ngày không tỉnh, ba ngày rồi bốn ngày… hắn bật khóc khi nàng mở mắt. Hắn ôm chầm lấy nàng, lẩm bẩm lời tạ ơn trời phật chín hướng mười tám phương, mọi thần thánh hắn biết.
Nhìn người trong lòng hôn mê bất tỉnh không ăn không uống gần hai tuần, hắn còn giữ được bình tĩnh thì tên họ của hắn nên đọc ngược lại.
– Trân bảo, chúng ta hôm nay không ăn cơm ở nhà sao?
– Không ăn!
– Vậy chúng ta đi đâu ăn cơm, bữa sáng nàng không ăn gì, liệu lúc này có thấy đói bụng chút không?
Nàng không ăn gì mà vẫn bình thường, hắn thấy lạ nhưng vẫn lo. Hắn sợ nàng không khẩu vị nên lười ăn uống, lựa chọn chịu đựng đói khát còn hơn phải hành hạ đầu lưỡi của mình.
– Đói bụng nhưng mà không biết ăn cái gì!
– Nhiên Nhi hay ta nấu cho nàng ăn nhé! Ta nấu thì không ngon nhưng mà biết đâu đấy nàng lại thích.
Hắn rụt rè đề nghị. Trời biết hắn từng bước vào nhà bếp khoảng ba hay bốn lần gì đó nhưng mà hắn còn chưa biết gạo để chỗ nào đâu. Hắn dám mở miệng nói câu này xem như hắn gan lớn.
– Vậy ngươi đi nấu đi.
– Nàng đi chung với ta được chứ, chúng ta cùng nấu.
Thiên Lãnh hy vọng dò hỏi nàng, hắn không dám bỏ nàng lại một mình trong phòng. Hơn nữa hắn cũng muốn biết dáng vẻ nàng bận rộn nấu nướng trông như thế nào, chẳng biết nàng có là nữ nhân đảm đang, nữ công gia chánh thành thạo hay không?
Sự thật thì Thiên Lãnh đề cao bản lĩnh của nương tử nhà hắn. Linh Nhiên chỉ biết nấu cháo thập cẩm thôi. Nghĩa là nàng trút toàn bộ gạo, xương thịt, rau củ quả, dầu, muối, gia vị vào nồi, đổ nước ngập mặt, bắt nồi lên bếp, nhóm lửa lên và ngồi chờ nó chín.
– Trân bảo, làm như vậy chờ nước sôi lên là ăn được sao?
Phu quân của nàng cũng là “tay mơ gà mờ” trong lĩnh vực này cho nên hắn cũng không phát hiện nàng làm vậy có gì không ổn. Hắn lấy ghế ra ngồi, giành lấy việc thêm củi cho nồi canh của nàng.
Đáng thương cho mấy đầu bếp trong phủ nhìn vương phi gật đầu chắc chắn mà muốn dậm chân khóc thét.
Vương phi đây là nấu cám heo chứ người ai mà ăn được món đó. Ngài bỏ gạo bỏ xương cũng đành thôi nhưng bỏ rau vào ngay từ đầu rồi đun nó sôi sùng sục cả canh giờ thì còn đâu là dinh dưỡng chứ?
– Trân bảo nàng học nấu ăn từ ai?
Này còn cần phải học sao, rõ ràng là không biết còn cố làm bừa.
– Trân bảo, nước sôi rồi có thể múc ra chén ăn được chưa?
Vương gia, cả một nồi vừa gạo vừa thịt đó chỉ vừa mới sôi lăn tăn thôi, ngài cứ múc ra chén rồi biết có ăn được không?
– Đợi một chút mới ăn được, gạo còn chưa chín đâu. Ngươi đói thì bảo họ nấu gì đó cho ngươi ăn trước đi.
– Thôi không cần, hôm nay nàng lần tiên nấu cơm cho ta ăn, chờ bao lâu ta cũng chờ được.
Ngài với heo cùng họ, ăn cám như nhau, ngài cứ chờ đi rồi thấy cảnh. Nấu ăn là cả một nghệ thuật, hai vị chủ tử tưởng dễ dàng lắm sao, làm chuyên gia gặp nghiệp dư nửa vời thì đúng là nhìn từ góc nào cũng thấy ngứa mắt mà.
– Ta còn tưởng ngươi có thể nấu nướng đấy!
– Ta sẽ học thôi, nàng dạy ta thì tốt rồi.
– Nãy giờ ta làm ngươi xem kỹ sao? Ta còn chưa bao giờ nấu cho ai ăn đâu đấy!
Thiên Lãnh mỉm cười thực hạnh phúc, nàng rốt cuộc biết dịu dàng với hắn.
Thực tội nghiệp cho những người trong phạm vi nghe được hai người nói chuyện. Muốn cười mà không dám cười.
– Xem kỹ rồi! Ta làm được! Lần sau đến phiên ta nấu cho nàng ăn.
Ừ! Vương phi nàng với heo cũng cùng họ. Trình độ bếp núc thế kia mà cũng có người thỉnh giáo, chuyện nghịch lý trong thiên hạ quả là không chuyện nào giống chuyện nào.
– Sao nàng lấy cái nồi to mà bỏ có chút gạo thế thôi. Nàng nên nấu nhiều chút, chúng ta cùng ăn.
– Gạo nở ra sẽ đầy nồi! Ta có bỏ nhiều củ quả đấy thôi, còn đổ thêm cả hai ca nước, người không thấy sao? Ngươi sợ không đủ cho ngươi ăn thì tý nữa đổ thêm nước vào.
– Vậy sao? Ta không biết, trân bảo đúng là thông thái! Nàng đợi ta đi lấy thêm nước.
Bịch! Tiếng vật nặng rớt xuống đất, chắc là tên thuộc hạ nào đó của hắn chịu không nổi sức công phá trước lời phát biểu của chủ tử nên té ngã.
– Trân bảo, trưa nay chỉ ăn cái này thôi sao?
– Ta chỉ biết nấu cái này thôi!
– Hết rồi?
– Ừ!
Hắn ngớ ra chút xíu. Mặc dù hắn không có kinh nghiệm bếp núc thực tiễn hắn cũng hiểu chỉ biết nấu có mỗi món này thì không thể gọi là biết nấu ăn. Trên bàn cơm của hắn bữa nào mà không mấy chục món ăn phong phú đa dạng, xem ra trân bảo cũng không có năng khiếu trong chuyện này.
– Trân bảo nàng không cần vào bếp, chuyện đó để ta được rồi. Ta sẽ từ từ học, sau này mỗi ngày nấu món mới cho nàng ăn.
– Ngươi? Dựa vào ngươi thì ta sẽ chết đói sớm!
– Ta chỉ nấu dựa theo khẩu vị của nàng, người khác thì nằm mơ đi. Từ hôm nay mỗi khi nàng ăn gì thì miêu tả cảm nhận vị giác của nàng cho ta được không?
Hắn đã muốn học cái gì thì chắc chắn hắn sẽ hoàn thành tốt chuyện đó. Hắn chỉ cần thêm chút xíu sự trợ giúp nữa từ nàng là được.
– Nàng nói cho ta khi nàng ăn bất cứ món gì nó có vị ra sao, ta mới có thể tìm cách nấu hợp với nàng được.
– Biết rồi!
Câu chuyện quanh nồi cháo của hai vị rốt cuộc dần dần có chút dinh dưỡng cho não. Hai người nhìn ai cũng đều là kẻ thông minh mà lâu lâu cũng có những câu phát ngôn khiến người khác té ngửa.
– Nhiên Nhi, nàng có từng nghe về đại hội cầu thân chưa?
Linh Nhiên nhìn hắn chằm chằm. Cầu thân? Hắn muốn cầu hôn ai thì liên quan gì đến nàng?
– Ta không có ý định cầu thân ai, nàng đừng tức giận.
– Hừ!
– Trân bảo muốn đi du lịch mở mang kiến thức một chuyến không? Sắp tới đại hội cầu thân sẽ được tổ chức ở kinh thành của Đại Nam quốc, nàng đã tới Tọa Đô chưa?
Linh Nhiên trầm ngâm chốc lát rồi hỏi. Nàng quả thật cần phải tới đó một chuyến, bằng hữu khẩn thiết mời từ chối không tiện.
– Bao giờ đi?
– Nghĩa là nàng muốn đi? Vậy chúng ta chuẩn bị khoảng một tuần rồi lên đường, hai tháng sau đại hội mới khai mạc, chúng ta xuất phát thong thả vừa đi vừa ngắm phong cảnh, từ giờ đến lúc đã thời gian còn dư dả.
– Ngươi quá rảnh rỗi.
– Ta rảnh rỗi vì ta muốn bồi nàng đi chơi.
Hắn mặt ngoài là tiêu dao vương gia nhưng tại Phong quốc này hắn ngầm nắm binh quyền nên việc không phải ít, bên cạnh đó hắn còn là đại công tử của Phi châu thần giáo. Nếu không phải hắn đặt vị trí của nàng ưu tiên lên mọi thứ khác, hắn đâu có cố tỏ ra mình rảnh rỗi như vậy.
– Ngươi không đơn giản như cái cách ngươi biểu hiện ra ngoài, ngươi đang âm mưu chuyện gì ta không quan tâm, nhưng ta nói cho ngươi biết đừng có ngấm ngầm lợi dụng ta, ngươi sẽ hối hận đấy.
– Ta không hại nàng.
– Lương Hoàng Thiên Lãnh, ngươi thích áp đặt người khác, ta không phải người ngươi có thể điều khiển, ngươi chỉ cần nhớ chuyện đó là tốt rồi.
– Nhiên Nhi ta yêu nàng. Ta yêu nàng muốn phát điên, ta nếu có làm gì nàng chán ghét thì cũng là vì ta quá muốn có được trái tim của nàng thôi.
– Ngươi lấy tình yêu làm vũ khí, ngươi rất giả dối. Ngươi nói xem vòng tay này có gì bí ẩn?
Thiên Lãnh ấp úng. Linh Nhiên vân vê chiếc vòng, nàng nhìn hắn không chớp mắt.
– Nói ra ta nghe thử xem.
– Vòng tay có cấm chú, dùng máu của ta ếm bùa mà thành. Nó không phải dùng để hại nàng, ta thề đấy.
Linh Nhiên nheo nheo mắt, Thiên Lãnh thấy vậy thì cảm thấy thực áp lực. Hắn đeo cho nàng vòng tay đó quả là có chút tư tâm kín đáo.
– Lục ngọc rất đẹp nhưng ít người lấy loại ngọc này yểm bùa chú. Vương gia có lá gan không nhỏ, dám phiêu lưu như vậy quả thật hiếm thấy.
– Nàng biết điều gì?
– Từ lúc ngươi hạ Mỵ Giao xuân dược với ta, ta đã thấy ngươi điên cuồng rồi. Quả nhiên cái nết đánh chết không chừa, ngươi bây giờ lại dám dùng thứ này trên người ta.
– Ta…
Thiên Lãnh khổ sở cúi mặt. Hắn hổ thẹn khi bị nàng vạch trần thẳng thừng.
– Ta chỉ muốn nàng có thể yêu ta một chút, một chút thôi cũng tốt.
– Bùa yêu dùng trên người ta vô dụng. Ta sẽ không yêu ngươi. Ngươi không thấy hành vi của ngươi thực đê tiện sao?
– Ta… Nhiên Nhi, canh của nàng chín rồi!
Thiên Lãnh chuyển đề tài một cách gượng gạo nhưng may mắn cho hắn Linh Nhiên không thực sự chờ đợi câu trả lời của hắn nên nàng cũng chẳng gặng hỏi thêm.
– Ta nấu cháo không nấu canh.
– Vậy thì canh của nàng chín rồi.
– Mang tô lại đây, ta múc cho ngươi một chén.
– Hình như chúng ta phải bỏ thêm gia vị nữa mới đúng.
– Ngươi muốn thêm cái gì thì bỏ vào bát của ngươi, bỏ hẳn vào trong nồi thì ta biết nêm nếm thế nào. Vị giác của ta có giống như ngươi đâu!
– À, thế cũng đúng, nàng đợi ta một chút.
Linh Nhiên nhìn theo bóng lưng hắn, ánh mắt nâu lạnh lẽo càng lúc âm u hơn. Sự vô liêm sỉ của một người là không có hạn độ cuối cùng. Hắn đã có thể dùng xuân dược vĩnh viễn để chiếm hữu thể xác của nàng thì chuyện hắn dùng phương pháp bàng môn tả đạo để khống chế tâm hồn của nàng có gì là lạ lẫm đâu?