mấy ngày sau, cô cũng tỉnh lại, mấy ngày sau, anh cũng làm rõ được thân thế của cô...toàn thân mệt mỏi, cô lờ mờ, từ từ mở mắt ra, một luồng sáng rọi vào mắt cô.trước mắt cô là một căn phòng xa lạ. trần màu xám? trần phòng cô màu tím cpw mà?!, với lại cái đệm này thật là cứng đi? đây là đâu?cố hồi tưởng lại những gì đã sảy ra vào đêm hôm đó... xme nào, đi dự tiệc này,chuyện đám người này, rồi bị ngã này.... "A?"
-chết tiệt, cap làm gì thế không biết?!
Băng Lam đột nhiên ngồi dậy như vừa phát hiện ra điều gì đó, kêu "A" lên một tiếng, không to lắm. có vẻ cô đã quên đi phát đạn đêm hôm đó."thực sự là rất đau nha..."
Một cánh tay vòng qua hông cô, khé gỡ bàn tay cô ra rồi vuốt nhẹ chỗ băng. Bàn tay đó rất ấm, lại còn bao hẳn tay của cô, khẽ đơ vài phút. bàn tay đó chạm vào chỗ bị bắn thì cô cảm thấy bớt đau hơn nha...
" Nằm yên đi, cô đang bị thương đó" một giọng nói mệt mỏi vang lên. lúc này cô mới để ý sang bên cạnh mình, noi có một người đàn ông đang nằm ở đó.đôi mắt có lông mi dài, làn da trắng đi?mát tóc đen như màn đêm... anh ta còn đang mặc sơm mi nữa chứ/? không, không phải là mặc, mà là khoác. mấy cái cúc áo của anh ta có cài vào đâu? để lộ ra một thân hình thật.... cô khẽ nín thở, nhìn nam nhân trước mặt ngây ngốc. "Anh ta là ai? đây là đâu? sao mình lại ở đâu? đã sảy ra chuyện gì?
cô thắc mắc không thôi. một luồng khí từ máy lạnh phả vào người cô.thật chậm rãi nhìn xuống người mình. chăn đã tuột xuống,vì cô đang duy trì tư thế ngồi nên nó đã che phần dười, còn phần trên... Cảm xúc thật là ba chấm...
-AAAAAAAAAAAAA..........BỊCH....
Băng Lam hét lên, thực chất khoomg phải là hét, mà mà cô chỉ kêu hơi to rồi lôi luôn chăn ngã xuống giường...Hàn Phi vội vàng mở mắt, chăn trên người đã biến đi đâu... nghe thấy tiếng kêu "ư ư " dưới đất, ngồi dậy, có chút vội vàng nhưng không tháo bỏ vẻ lạnh lùng ấy... Lật chăn ra, anh thấy cô đang nằm co ra ôm lấy vùng bụng bị thương. máu đã thấm ra cả băng. anh khẽ nhíu mày. có vẻ vết thương đã bị hở... thật là...
bất đắc dĩ bế cô lên giường, nhưng cũng có chút xót sa.. nhẹ nhàng nhấc cô lên rồi đặc cô xuống, lôi điện thoại gọi cho Ẩn...
-Ẩn, đến nhanh lên, vết thương bị hở rồi...
-Này, không phải cậu làm gì với tiểu thư chứ???!!!
-....
- Được rồi, nhưng cô ấy dù gì cũng là...
-đến nhanh đi
nói xong, anh cúp luôn máy, để lại người bên kia bơ vơ một mình.
Nhìn cô gái đang nằm trên giường, Hàn Phi dán chặt mắt mình vào cô. đối với sức lực của cô, chỉ có thể lờ mờ đôi mắt nhìn anh. Nói thật, cô chỉ mặc mỗi quần đùi với bra. mặc dù rất xấu hổ nhưng cô không còn sức để làm điều đó, đâu sắp khóc rồi...
Nhìn thế này thì không được. cởi cái áo sơ mi của mình ra, rồi cẩn thận mặc cho cô, nhẹ nhàng như thể cô là bong bóng, không làm cho cô cảm thấy đâu. đột nhiên nhìn làn da của cô, nhớ lại cảm giác đêm năm trước với 3 ngày nay cũng không khác mấy, ôm cô ngủ vẫn dề chịu và ngon lành thật... Nét mặt của anh tự dung ôn nhu hơn, một hơi thở kèm theo một mùi hương lạ, nhưng nó làm cô bị cuốn vào bên trong. Nó thật quen thuộc... và cũng thật xa lạ
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
-truyện ta mãi mới nghĩ đc, chẳng biết cho ngược hay sủng đây? hay là vừa ngược vừa sủng nhể?
- thực chất chả muốn viết nữa đâu. từ khi đọc ngôn học sa sút quá, định ngừng...
-nhưng không bỏ truyện đâu, chỉ là hoãn lại thôi...
-định cho vừa ngược tâm. cả nam lẫn nữ.
-cảm ơn đã theo dõi, mặc dù không ra đều chương...
_Phi, cậu làm gì cô ấy rồi?
Ẩn đến nơi, nguoief đáng ra đã tỉnh lại từ lâu bây giờ lại đang nằm liệt giường. Máu từ chỗ kia lại chảy ra...
-không làm gì cả, là do cô ta tự chuốc lẫy
- Phi, để cô ấy ở chỗ cậu không hay. Cậu cũng biết cô ấy là con gái nuôi của bác Trần chứ? Đưa cô ấy về bệnh viện của nhà đi. Như này... không ổn...
-Thế nào là không ổn? Cậu còn nghi ngờ tay nghề của chính mình sao???
-Không phải, chỉ là...
"Chỉ là Bác ý đã tìm hòn ngọc của mình mấy ngày nay rồi, cậu bị tra tấn mấy ngày rồi" (○•○) Ẩn khóc thầm một mình
- Cậu làm xong tôi khác trả hòn ngọc về cho lão già dở hơi đấy.
-(T.T)
-----------------------------------------------------------------
Băng Lam tỉnh dậy khi mọi thứ đã ổn. Cố nhận thức được mình đang ở chỗ nào....
-"cạch"... Trần tiểu thư, cô đã tỉnh, đây là bữa sáng của cô. Ăn xong cô sẽ được đưa về Trần gia theo như lời dặn của ông chủ.
Một cô hầu bước vào kèm theo bữa sáng
-Xin lỗi nhưng tôi đang ở đâu vậy?
- Cô đang ở biệt thự của Hàn gia
-Cái đó... điện thoại của tôi đâu! Tôi muốn gọi điện...
-thưa cô, điện thoại cô hiện giờ đang ở trên tủ. Cô có thể lấy bất cứ lúc nào khi ăn xong, tạm biệt, chúc cô ngin miệng
NÓi xong, cô ta bỏ đi. Băng Lam bước xuống giường, bên bụng vẫn còn đau. Cô cầm lấy điện thoại, nhấn con số
-Boss, anh muốn giết em à? Anh muốn chết à?
-Lam, em ổn chứ
Một giọng nói âm trầm vang lên từ điện thoại
-ổn cái đầu anh. Suýt nữa là gặp luôn tổ tông rồi.
-Anh cho điều tra rồi, là bên Hắc bạch làm
-Chúng bị điên à...
-Ám sát nhầm, đáng ra phải là Hàn thiếu...
Cô ngớ người
-Fck, hình như em đang ở nhà anh ta (°■°)
-Ồ... Vết thương sao rồi?
- Hạ Nghiêu, hóa ra anh vẫn nhớ em bị thương à (- -)
- Được rồi, cho em nghỉ một tuần, đủ chưa?
-một tháng!
[email protected]@,được, một tháng_ Hạ Nghiêu bất lực nói con nhóc này đã hai mươi hai tuổi đầu rồi mà.... haizzz, vẫn còn trẻ con như thế...
------------------ (tuyến đường phân cách ah ah ha)-----------
Mười hai giờ trưa, sau khi ăn no xong, Băng Lam vì quá ngại nên tranh rửa bát của người giúp việc. Nói thật chứ ở Hàn gia chẳng có ai cả ngoài cô và năm người giúp việc.
- Chị Trần, sao ở đây vắng người vậy?
- Đây là biệt thự riêng của thiếu gia, còn biệt thự chính của Hàn gia là ở bên....
"Cạch". cửa phòng bếp mở ra, làm gián đoạn câu trả lời của người giúp việc.
- Sao lại để cô ấy làm?_ Phi Hàn lạnh giọng mắng cô Trần. Lam vội vàng giải thích:
-Không phải, là tự tôi muốn làm, dù sao thì tôi không muốn làm một kẻ vô dụng...
-Tôi không nghĩ là cô là người vô dụng_Anh nhanh chóng tiếp lời.
-....
-Lên phòng, thay quần áo đi, tôi đưa cô về
Phi Hàn đưa cho cô một cái túi. Băng Lam lại lũi thũi đi về căn phòng mà mình được nằm khi tỉnh dậy
---------------
------------------ (tuyến đường phân cách ah ah ha)-----------Sau khi mặc xong. đó là một cái váy rộng, không bó sát người rất thoải mái vì không chạm đến vết thương. vì khi được đưa đến đây cô chẳng mang theo cái gì nên cứ thế người không leo lên xe của anh, chọn ghế ngồi đằng sau.
Cô nhìn lên gương chiếu trên xe, phát hiện ra anh đang nhìn cô. Đó là một đôi mắt đẹp, nhưng sâu thẳm...
-Anh là con lai hả?_ đây là lần đầu cô mở miệng bắt chuyện với một người đàn ông lạ.
- Pháp việt
-Thảo nào...
Cô không nói gì nữa, anh cũng nổ máy đi
Đi được một đoạn, vì đang là buổi trưa nên đường khá vắng, nhưng anh lại đi chậm chậm. Trần gia cũng ở ngoại thành...
- Cô có nhớ chuyện gì không?_Anh đột nhiên hỏi cô
-Chuyện gì?
-Về một năm trước... Bỏ đi...
- À, tôi thấy anh quen quen, chúng ta đã gặp ở đâu chưa nhỉ???_ Băng Lam bỏ cái ipad xuống, nhìn anh qua gương. Phi Hàn bắt gặp ánh mắt trong veo của cok đang nhìn mình qua gương hậu, lật đật quay mặt đi
-Chưa từng_Phi Hàn lạnh lùng trả lời